9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 463: Mẹ phải cảm ơn con mới đúng
Nhất Phiến Thu Diệp
23/05/2021
Sau khi Mạc Hân Hy đưa mấy người Lý Mộc Tháp quay về thì cô gọi cho Tùng, mọi chuyện ở công trường rất thuận lợi Cô cảm thấy đầu hơi choáng nên không quay lại công ty nữa mà nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, tiện thể xem lại bốn điều phải chú ý sau phẫu thuật của Tứ Bảo.
Bác sĩ yêu cầu đồ ăn phải thanh đạm, cân bằng dinh dưỡng, không được quá mặn, cũng không thể ăn nhiều đồ ngọt như sô cô la v..v.
Trong sinh hoạt thì yêu cầu phải ngủ đủ giấc, sinh hoạt đều đặn, kết hợp giữa vận động và nghỉ ngị, tiến hành luyện tập nhẹ nhàng thích hợp.
Không thể vận động quá mạnh, phải giữ cho phòng ốc thông thoáng, không khí lưu thông. Đặc biệt là mùa đông phải chú ý giữ ấm, tránh đế cảm lạnh.
‘Đồng thời phải đến bệnh viện tái khám định kỳ, uống thuốc đúng giờ theo lời dặn của bác sĩ.
Người làm trong nhà đều cùng nhau ăn cơm, thức ăn thường ngày đều nhiều dầu nhiều muối, hoàn toàn không hợp với chế độ dưỡng bệnh của Mộc Tháp.
Nhưng nếu ngày nào mình cũng làm cơm cho.
Mộc tháp thì chắc chản vợ chồng Triệu Hồng sẽ không đồng ý, cũng sẽ dấy lên sự nghi ngờ.
Cô cẩn thận suy nghĩ, hình như trên tầng cao nhất có một phòng tạp hóa, có thể cải tạo thành một gian bếp nhỏ, để nhà Triệu Hồng ở đó tự nấu cơm, ngày thường cô dặn dò chú Lưu mua nhiều thức ăn cho họ một chút là được rồi Nhưng, chuyện cải tạo phòng tạp hóa này cần phải có sự đồng ý của người nhà mới được. Nên nói thể nào với mẹ chồng mới có thể không khiến bà ta nghỉ ngờ đây nhỉ!
Đang nghĩ thì bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa Sau khi cô đồng ý, mẹ Lục bưng một bát cháo vào.
Mạc Hân Hy thấy bà ta thì vội xuống giường: “Mẹ, sao mẹ lại vào đây?”
Mẹ Lục đặt bát cháo trong tay xuống, vội ấn cô lại giường, giọng nói đầy quan tâm: “Mẹ nghe Mộc Tháp nói hôm nay ở bệnh viện con hiến máu cho Lư Tử Tín à? Cho nên mẹ đặc biệt bảo chị Lý ninh đậu đỏ, nấu cháo táo đỏ cho con để bổ máu, nhân lúc còn nóng con mau ăn đii”
Thấy ánh mắt quan tâm của mẹ Lục, mũi Mạc Hân Hy cay xè, xuýt chút nữa đã không kiêm được nước mắt. Từ lúc cô sáu tuổi thì mẹ đã mất, cô cũng không còn nhận được tình yêu thương của mẹ nữa.
Mẹ Lục thấy cô không ăn thì hơi lo: “Sao thế, không thích à?”
Mạc Hân hy vội bưng bát lên, ăn một miếng: “Không phải, con rất thích ăn cháo đậu đỏ, cảm ơn mẹt”
Mẹ Lục thấy cô ngoan ngoãn bắt đầu ăn cháo thì duỗi tay ra giúp cô chỉnh lại tóc: “Mẹ vẫn hy vọng có một cô con gái, nhưng lại chỉ sinh được hai thẳng con trai. Hân Hy, con hiếu chuyện hơn hai đứa con trai của mẹ nhiều. Còn sinh cho nhà họ Lục chúng ta nhiều cháu như vậy, mang đến biết bao nhiêu là vui vẻ, mẹ nên cảm ơn con mới đúng”
Lời này của mẹ Lục khiến Mạc Hân Hy hơi xấu hố. Đúng vậy, lúc đầu mẹ chồng biết cô sinh chín đứa con thì bị dọa cho ngất xỉu!
Lúc mẹ Lục nhìn thấy tài liệu cô để trên gối thì tò mò cầm lên xem.
“Đây là..” Bà ta cau mày nghĩ ngờ.
“Hôm nay con đưa Lý Mộc Tháp đến bệnh viện tái khám, đây là những việc thường ngày căn phải chú ý mà bác sĩ đưa cho chúng ta. Con nghĩ Lưu Cửu Nhạ và Khải Dã đã nhận giấy chứng nhận rồi. Mộc Tháp là em họ của cậu ấy, hơn nữa đứa trẻ này rất ngoan, cũng rất hiểu chuyện, vì vậy con muốn chăm sóc cho bọn họ” Mạc Hân Hy vội giải thích.
Mẹ Lục trầm tư gật đầu: “Cậu bé Mộc Tháp ấy à, mẹ với bố con, còn cả bà nội con nữa cũng rất thích cậu bé. Con không biết chứ cậu bé thông minh lắm, hôm qua bác sĩ Tôn đến khám cho bà nội, cậu bé cứ ở bên cạnh nhìn, tuổi còn nhỏ mà đã có thể nói được rất nhiều kiến thức về trung y, lúc đó bác sĩ Tôn còn tỏ ý muốn nhận cậu bé làm học trò đấy!”
Bác sĩ Tôn là một bác sĩ có tiếng sống ẩn cư ở ngoại ô Vu Lộc, lúc còn trẻ đã từng là viện trưởng của bệnh viện trung y Hà Thành, y thuật cao siêu, hàng năm có rất nhiều bệnh nhân đến khám, còn có nhiều sinh viên trường y trẻ tuổi muốn bái ông ấy làm thầy.
Bác sĩ yêu cầu đồ ăn phải thanh đạm, cân bằng dinh dưỡng, không được quá mặn, cũng không thể ăn nhiều đồ ngọt như sô cô la v..v.
Trong sinh hoạt thì yêu cầu phải ngủ đủ giấc, sinh hoạt đều đặn, kết hợp giữa vận động và nghỉ ngị, tiến hành luyện tập nhẹ nhàng thích hợp.
Không thể vận động quá mạnh, phải giữ cho phòng ốc thông thoáng, không khí lưu thông. Đặc biệt là mùa đông phải chú ý giữ ấm, tránh đế cảm lạnh.
‘Đồng thời phải đến bệnh viện tái khám định kỳ, uống thuốc đúng giờ theo lời dặn của bác sĩ.
Người làm trong nhà đều cùng nhau ăn cơm, thức ăn thường ngày đều nhiều dầu nhiều muối, hoàn toàn không hợp với chế độ dưỡng bệnh của Mộc Tháp.
Nhưng nếu ngày nào mình cũng làm cơm cho.
Mộc tháp thì chắc chản vợ chồng Triệu Hồng sẽ không đồng ý, cũng sẽ dấy lên sự nghi ngờ.
Cô cẩn thận suy nghĩ, hình như trên tầng cao nhất có một phòng tạp hóa, có thể cải tạo thành một gian bếp nhỏ, để nhà Triệu Hồng ở đó tự nấu cơm, ngày thường cô dặn dò chú Lưu mua nhiều thức ăn cho họ một chút là được rồi Nhưng, chuyện cải tạo phòng tạp hóa này cần phải có sự đồng ý của người nhà mới được. Nên nói thể nào với mẹ chồng mới có thể không khiến bà ta nghỉ ngờ đây nhỉ!
Đang nghĩ thì bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa Sau khi cô đồng ý, mẹ Lục bưng một bát cháo vào.
Mạc Hân Hy thấy bà ta thì vội xuống giường: “Mẹ, sao mẹ lại vào đây?”
Mẹ Lục đặt bát cháo trong tay xuống, vội ấn cô lại giường, giọng nói đầy quan tâm: “Mẹ nghe Mộc Tháp nói hôm nay ở bệnh viện con hiến máu cho Lư Tử Tín à? Cho nên mẹ đặc biệt bảo chị Lý ninh đậu đỏ, nấu cháo táo đỏ cho con để bổ máu, nhân lúc còn nóng con mau ăn đii”
Thấy ánh mắt quan tâm của mẹ Lục, mũi Mạc Hân Hy cay xè, xuýt chút nữa đã không kiêm được nước mắt. Từ lúc cô sáu tuổi thì mẹ đã mất, cô cũng không còn nhận được tình yêu thương của mẹ nữa.
Mẹ Lục thấy cô không ăn thì hơi lo: “Sao thế, không thích à?”
Mạc Hân hy vội bưng bát lên, ăn một miếng: “Không phải, con rất thích ăn cháo đậu đỏ, cảm ơn mẹt”
Mẹ Lục thấy cô ngoan ngoãn bắt đầu ăn cháo thì duỗi tay ra giúp cô chỉnh lại tóc: “Mẹ vẫn hy vọng có một cô con gái, nhưng lại chỉ sinh được hai thẳng con trai. Hân Hy, con hiếu chuyện hơn hai đứa con trai của mẹ nhiều. Còn sinh cho nhà họ Lục chúng ta nhiều cháu như vậy, mang đến biết bao nhiêu là vui vẻ, mẹ nên cảm ơn con mới đúng”
Lời này của mẹ Lục khiến Mạc Hân Hy hơi xấu hố. Đúng vậy, lúc đầu mẹ chồng biết cô sinh chín đứa con thì bị dọa cho ngất xỉu!
Lúc mẹ Lục nhìn thấy tài liệu cô để trên gối thì tò mò cầm lên xem.
“Đây là..” Bà ta cau mày nghĩ ngờ.
“Hôm nay con đưa Lý Mộc Tháp đến bệnh viện tái khám, đây là những việc thường ngày căn phải chú ý mà bác sĩ đưa cho chúng ta. Con nghĩ Lưu Cửu Nhạ và Khải Dã đã nhận giấy chứng nhận rồi. Mộc Tháp là em họ của cậu ấy, hơn nữa đứa trẻ này rất ngoan, cũng rất hiểu chuyện, vì vậy con muốn chăm sóc cho bọn họ” Mạc Hân Hy vội giải thích.
Mẹ Lục trầm tư gật đầu: “Cậu bé Mộc Tháp ấy à, mẹ với bố con, còn cả bà nội con nữa cũng rất thích cậu bé. Con không biết chứ cậu bé thông minh lắm, hôm qua bác sĩ Tôn đến khám cho bà nội, cậu bé cứ ở bên cạnh nhìn, tuổi còn nhỏ mà đã có thể nói được rất nhiều kiến thức về trung y, lúc đó bác sĩ Tôn còn tỏ ý muốn nhận cậu bé làm học trò đấy!”
Bác sĩ Tôn là một bác sĩ có tiếng sống ẩn cư ở ngoại ô Vu Lộc, lúc còn trẻ đã từng là viện trưởng của bệnh viện trung y Hà Thành, y thuật cao siêu, hàng năm có rất nhiều bệnh nhân đến khám, còn có nhiều sinh viên trường y trẻ tuổi muốn bái ông ấy làm thầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.