9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 895: Sổ hộ khẩu
Nhất Phiến Thu Diệp
21/07/2021
Anh một mặt hoài nghỉ tiếp nhận bản hộ khẩu, những ngày này liên tiếp xảy ra chuyện nên anh đều đem chuyện cho bọn nhỏ nhận tổ quy tông quên mất.
Không nghĩ tới động tác bố và mẹ nhanh như vậy đó!
Anh vừa lật bản hộ khẩu ra, mấy cái cái đầu nhỏ liền bu lại.
Tất nhiên, chủ hộ là bố Lục Lục Đình Khâm.
Sau khi lật tiếp một vài trang, theo thứ tự xuất hiện trưởng tôn Lục Minh Húc đầu tiên, tiếp theo là Lục Vũ Tuấn, Lục Vũ Tháp, Lục Tấn Khang, Lục Vũ Bách, Lục Tử Độ, Lục Tử Muội, Lục Vũ Tuệ, tên tám đứa con của anh.
Nhìn tên của tám đứa trẻ và tên của anh xuất hiện trên sổ hộ khẩu, không hiểu sao mắt Lục Khải Vũ bỗng nóng rực. Sổ hộ khẩu trước mắt cũng có chút mơ hồ.
“Vợ à” Anh đưa sổ hộ khẩu trong tay cho Mạc Hân Hy.
Mạc Hân Hy lật ra nhìn thoáng qua, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Cố gắng lâu như vậy, trải qua bao nhiêu gian khổ và long đong thăng trầm, cuối cùng gia đình bọn họ cũng được đoàn tụ rồi.
Chỉ là nếu Nhị Bảo ở đây thì thật là tốt biết bao!
Long Bách đưa đầu ra, nói đúng hơn là Lục Bảo – Lục Vũ Bách vươn đầu ra giật cuốn sổ khẩu từ tay Mạc Hân Hy.
Từ đó về sau, mấy đứa trẻ lưu lạc bên ngoài này chính thức trở thành người của nhà họ Lục, cũng chính thức bắt đầu dùng tên của nhà họ Lục!
“Chà, Lục Vũ Bách, cái tên nghe cũng không tệ lắm chứ nhỉ!” Cậu gật gù đắc ý, làm ra một bộ dạng rất hài lòng.
Đại Bảo Lục Minh Húc cong môi: “Tên cũng khá dễ nghe nhưng.
bụng của em to như vậy. Cũng quá không hợp với cái tên của em đi!”
“Hừm, anh thì biết cái gì. Chừng nào bố mẹ ghi danh cho em vào một lớp học vũ đạo, dáng người của em chắc chắn sau này sẽ còn đẹp hơn cả huyễn sắc hồ ly Mạc Vũ Lý nữa” Lục Bảo Lục Vũ Bách nói xong liền chạy tới, ôm chầm lấy Mạc Hân Hy.
“Mẹ ơi, mẹ đã thảo luận với bố chưa. Khi nào thì bố sẽ báo danh cho con đi học lớp vũ đạo và thanh nhạc vậy ạ?” Giọng cậu bé nhẹ nhàng lại còn học theo Vũ Tuệ nũng nịu nói.
Lục Khải Vũ khẽ đưa tay ôm lấy cậu con trai mập mạp bên cạnh mình: “Trên người mẹ của con còn có vết thương, đừng có ôm mẹ mãi như vậy. Chuyện học vũ đạo và thanh nhạc, con đợi đến khi qua sinh nhật của ông nội rồi, bố sẽ sắp xếp cho con đi học nhé”
“Thật không, bố nói rồi phải giữ lời đấy nhé?” Cậu bé vui mừng khôn xiết nhìn Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ bóp cái mũi nhỏ mập mạp của cậu: “Lời của bố nói đương nhiên chắc chắn sẽ giữ lời rồi. Học tập một chút vũ đạo cũng tốt, coi như để con giảm cân”
Đối với việc đứa con trai mũm mĩm này học thanh nhạc, anh căn bản không ôm bất cứ hi vọng nào, thằng bé này ngũ âm không được đầy đủ, ngay cả một bài nhạc thiếu nhi phổ thông đều có thể hát lệch cả giai điệu, muốn trở thành cái Mạc Vũ Lý thứ hai, thì căn bản chính là nằm mơ.
Tuy nhiên, vì cậu bé thực sự muốn học hỏi, với tư cách là một người bố, anh ấy không thể đả kích lòng sự nhiệt tình của con trai mình, cứ để cậu bé thử một chút cũng tốt.
“Phòng tập nhảy của Hồng Vi đã làm việc được hai tháng. Nghe nói cũng không tệ lắm. Khi nào có thời gian em sẽ giúp Lục Bảo liên lạc bên đó xem sao” Nhìn thấy Lục Khải Vũ đã đồng ý, Mạc Hân Hy cũng cảm thấy để đứa trẻ này đi thử một lần cũng tốt.
“Mẹ ơi, mẹ thật tốt. Con yêu mẹ nhiều lắm” Nói xong, Lục Bảo Lục Vũ Bách lại quay người chuẩn bị ôm lấy Mạc Hân Hy.
Bàn tay to Lục Khải Vũ vừa dùng lực một chút liền đem cậu bé ấn lên thành ghế: “Đang ăn cơm đấy làm sao lại không ngoan như thế. Con không muốn nhận được tiền tiêu vặt nữa sao?”
Nhìn thấy con trai mình đã lớn như vậy còn muốn ôm mình vợ của anh nũng nịu, anh cảm thấy rất khó chịu.
Đối mặt với sự đe dọa thẳng thắn trực tiếp như vậy của bố, Lục Vũ Bách đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lục Khải Vũ đưa bố mẹ về nhà.
“Em cũng cùng bọn anh trở về nhà đi, em thấy nhớ Tam Bảo và Tứ Bảo rồi” Ở cửa ra vào, Mạc Hân Hy kéo lấy tay anh.
Lục Khải Vũ đưa tay lên vuốt ve đôi má ửng hồng của cô: “Ngoan, trên người của em vẫn còn mấy vết thương. Ngày mai mấy cái tiểu tổ tông này còn phải đi học nữa. Nếu hai chúng ta đều đi vắng, e rằng một mình Tô Cẩm lo không nổi”
Ngay khi giọng nói của anh vừa chấm dứt, một chiếc gối đã rơi xuống sau lưng Mạc Hân Hy.
Mạc Hân Hy quay đầu lại thì thấy Vũ Tuệ đang đứng trên ghế sô pha làm mặt quỷ với cô: “Xin lỗi mẹ, vừa rồi con chỉ muốn quăng vào anh sáu thôi.
Lục Vũ Bách chạy nhanh tới, giật lấy chiếc gối trong tay Mạc Hân Hy ném thẳng về phía Vũ Tuệ: “Vũ Tuệ, bắt lấy”
Không nghĩ tới động tác bố và mẹ nhanh như vậy đó!
Anh vừa lật bản hộ khẩu ra, mấy cái cái đầu nhỏ liền bu lại.
Tất nhiên, chủ hộ là bố Lục Lục Đình Khâm.
Sau khi lật tiếp một vài trang, theo thứ tự xuất hiện trưởng tôn Lục Minh Húc đầu tiên, tiếp theo là Lục Vũ Tuấn, Lục Vũ Tháp, Lục Tấn Khang, Lục Vũ Bách, Lục Tử Độ, Lục Tử Muội, Lục Vũ Tuệ, tên tám đứa con của anh.
Nhìn tên của tám đứa trẻ và tên của anh xuất hiện trên sổ hộ khẩu, không hiểu sao mắt Lục Khải Vũ bỗng nóng rực. Sổ hộ khẩu trước mắt cũng có chút mơ hồ.
“Vợ à” Anh đưa sổ hộ khẩu trong tay cho Mạc Hân Hy.
Mạc Hân Hy lật ra nhìn thoáng qua, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Cố gắng lâu như vậy, trải qua bao nhiêu gian khổ và long đong thăng trầm, cuối cùng gia đình bọn họ cũng được đoàn tụ rồi.
Chỉ là nếu Nhị Bảo ở đây thì thật là tốt biết bao!
Long Bách đưa đầu ra, nói đúng hơn là Lục Bảo – Lục Vũ Bách vươn đầu ra giật cuốn sổ khẩu từ tay Mạc Hân Hy.
Từ đó về sau, mấy đứa trẻ lưu lạc bên ngoài này chính thức trở thành người của nhà họ Lục, cũng chính thức bắt đầu dùng tên của nhà họ Lục!
“Chà, Lục Vũ Bách, cái tên nghe cũng không tệ lắm chứ nhỉ!” Cậu gật gù đắc ý, làm ra một bộ dạng rất hài lòng.
Đại Bảo Lục Minh Húc cong môi: “Tên cũng khá dễ nghe nhưng.
bụng của em to như vậy. Cũng quá không hợp với cái tên của em đi!”
“Hừm, anh thì biết cái gì. Chừng nào bố mẹ ghi danh cho em vào một lớp học vũ đạo, dáng người của em chắc chắn sau này sẽ còn đẹp hơn cả huyễn sắc hồ ly Mạc Vũ Lý nữa” Lục Bảo Lục Vũ Bách nói xong liền chạy tới, ôm chầm lấy Mạc Hân Hy.
“Mẹ ơi, mẹ đã thảo luận với bố chưa. Khi nào thì bố sẽ báo danh cho con đi học lớp vũ đạo và thanh nhạc vậy ạ?” Giọng cậu bé nhẹ nhàng lại còn học theo Vũ Tuệ nũng nịu nói.
Lục Khải Vũ khẽ đưa tay ôm lấy cậu con trai mập mạp bên cạnh mình: “Trên người mẹ của con còn có vết thương, đừng có ôm mẹ mãi như vậy. Chuyện học vũ đạo và thanh nhạc, con đợi đến khi qua sinh nhật của ông nội rồi, bố sẽ sắp xếp cho con đi học nhé”
“Thật không, bố nói rồi phải giữ lời đấy nhé?” Cậu bé vui mừng khôn xiết nhìn Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ bóp cái mũi nhỏ mập mạp của cậu: “Lời của bố nói đương nhiên chắc chắn sẽ giữ lời rồi. Học tập một chút vũ đạo cũng tốt, coi như để con giảm cân”
Đối với việc đứa con trai mũm mĩm này học thanh nhạc, anh căn bản không ôm bất cứ hi vọng nào, thằng bé này ngũ âm không được đầy đủ, ngay cả một bài nhạc thiếu nhi phổ thông đều có thể hát lệch cả giai điệu, muốn trở thành cái Mạc Vũ Lý thứ hai, thì căn bản chính là nằm mơ.
Tuy nhiên, vì cậu bé thực sự muốn học hỏi, với tư cách là một người bố, anh ấy không thể đả kích lòng sự nhiệt tình của con trai mình, cứ để cậu bé thử một chút cũng tốt.
“Phòng tập nhảy của Hồng Vi đã làm việc được hai tháng. Nghe nói cũng không tệ lắm. Khi nào có thời gian em sẽ giúp Lục Bảo liên lạc bên đó xem sao” Nhìn thấy Lục Khải Vũ đã đồng ý, Mạc Hân Hy cũng cảm thấy để đứa trẻ này đi thử một lần cũng tốt.
“Mẹ ơi, mẹ thật tốt. Con yêu mẹ nhiều lắm” Nói xong, Lục Bảo Lục Vũ Bách lại quay người chuẩn bị ôm lấy Mạc Hân Hy.
Bàn tay to Lục Khải Vũ vừa dùng lực một chút liền đem cậu bé ấn lên thành ghế: “Đang ăn cơm đấy làm sao lại không ngoan như thế. Con không muốn nhận được tiền tiêu vặt nữa sao?”
Nhìn thấy con trai mình đã lớn như vậy còn muốn ôm mình vợ của anh nũng nịu, anh cảm thấy rất khó chịu.
Đối mặt với sự đe dọa thẳng thắn trực tiếp như vậy của bố, Lục Vũ Bách đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lục Khải Vũ đưa bố mẹ về nhà.
“Em cũng cùng bọn anh trở về nhà đi, em thấy nhớ Tam Bảo và Tứ Bảo rồi” Ở cửa ra vào, Mạc Hân Hy kéo lấy tay anh.
Lục Khải Vũ đưa tay lên vuốt ve đôi má ửng hồng của cô: “Ngoan, trên người của em vẫn còn mấy vết thương. Ngày mai mấy cái tiểu tổ tông này còn phải đi học nữa. Nếu hai chúng ta đều đi vắng, e rằng một mình Tô Cẩm lo không nổi”
Ngay khi giọng nói của anh vừa chấm dứt, một chiếc gối đã rơi xuống sau lưng Mạc Hân Hy.
Mạc Hân Hy quay đầu lại thì thấy Vũ Tuệ đang đứng trên ghế sô pha làm mặt quỷ với cô: “Xin lỗi mẹ, vừa rồi con chỉ muốn quăng vào anh sáu thôi.
Lục Vũ Bách chạy nhanh tới, giật lấy chiếc gối trong tay Mạc Hân Hy ném thẳng về phía Vũ Tuệ: “Vũ Tuệ, bắt lấy”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.