9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 329: Tìm được Lưu Tuyết
Nhất Phiến Thu Diệp
09/05/2021
Sau khi bước vào, anh không nói không rằng ném bảo cáo kiểm tra lên người Lục Khải Dã đầy tức giận: “Tự nhìn đi!”
Khoảng mười mấy tờ báo cáo đặt thành một chồng đập vào ngực Lục Khải Dã rồi rơi xuống đất.
Lục Khải Dã nghi ngờ cúi người nhặt nó lên. trước đó Diệp Lan Chi đã kiểm tra sức khỏe thai sản tại Viện chăm sóc sức khoẻ mẹ và bé ở Hà Thành. Lần trước anh ta đưa Lưu Cửu Nhạ đi bệnh viện và đó cũng là nơi bắt gặp cô ta.
Trong bản báo cáo có kèm theo hình ảnh siêu âm màu ghi rõ một thai nhi không có tim thai và đã chết lưu. Thai nhi còn lại bị dị tật nặng và khả năng sống sót không cao.
Bác sĩ đề nghị phẫu thuật ngay để hút thai.
Diệp Lan Chi có vẻ không tin vào điều đó và đã tìm đến một số bệnh viện, tất cả các bệnh viện đều có kết quả như nhau. Nói cách khác, con của anh ta không chết vì Diệp Lan Chi ngã xuống bậc thang mà đã chết từ lâu rồi.
Hai tay của Lục Khải Dã khẽ run lên, thật lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Anh cả. Anh ta không biết nên nói gì nữa.
“Nếu em không tin, trên đó có chữ ký của bác sĩ, em có thể tự đi hỏi bác sĩ.” Lục Khải Vũ đưa tay ôm Mạc Hân Hy, lạnh lùng nói.
Mẹ Lục nghi ngờ giật bản báo cáo từ tay của Lục Khải Dã, đọc đi đọc lại mấy lần rồi đột nhiên nhìn về phía Diệp Lan Chi với vẻ chán ghét.
“Người phụ nữ này đúng là biết toan tính! Chết tiệt, đồng chí cảnh sát, anh xem chuyện này nên xử lý thế nào thì cứ xử lý như thế. Người này không liên quan gì đến nhà họ Lục chúng tôi cả!”
Trong lòng Diệp Lan Chi đã có phần run sợ, cô ta không ngờ rằng Mạc Hân Hy thật sự lấy được báo cáo kết quả kiểm tra của mình.
“Khải Dã, đừng tin bọn họ. Mạc Hân Hy làm giả bản báo cáo đó để được thoát tội đấy. Lý Duy Lộc là một tên giám đốc trung thành nên chuyện làm giả báo cáo vô cùng đơn giản.
Cô ta vừa dứt lời thì cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, y tá Lưu Tuyết bị Lý Duy Lộc dùng sức đẩy vào.
“Lưu Tuyết, nói rõ mọi chuyện với cảnh sát đi!” Lý Duy Lộc trừng mắt nhìn Lưu Tuyết, sau đó xoay người bước ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Cảnh sát đứng đầu cau mày, giọng điệu sắc bén hỏi: “Cô là Lưu Tuyết? Không phải cô xin nghỉ phép vì nhà xảy ra chuyện à?”
“Tôi…tôi… Lưu Tuyết hoảng sợ liếc nhìn Diệp Lan Chi trên giường bệnh.
“Lưu Tuyết, bệnh viện có quy định cấm mang điện thoại di động vào phòng phẫu thuật, cô chụp hình thai nhi thế nào?” Mạc Hân Hy sắc bén hỏi.
“Tôi… tôi..” Lưu Tuyết vẫn còn bối rối, do dự và không muốn nói thật.
“Lưu Tuyết, trước mặt cảnh sát, nếu như cô nói dối hay cho lời khai giả thì cô sẽ bị xử phạt.” Giọng nói của Lục
Khải Vũ nhẹ nhàng nhưng cũng có một ít đe doạ.
“Tôi, tôi không biết nên nói gì. Sau một lúc lâu, Lưu Tuyết mới cúi đầu nói.
Mạc Hân Hy khẽ nhếch mép đưa báo cáo đến trước mặt Lưu Tuyết: “Không ngờ y tá Lưu thật nghĩa khí, nhưng mà nếu như cô vì cô ta mà bị bắt giam, để lại vết nhơ này thì nói không chừng còn ảnh hưởng đến đời sau đó, đây cũng chẳng phải là một món hời đâu.
Lưu Tuyết liếc nhìn bản báo cáo, cả người sụp đổ trong phút chốc: “Tôi nói, tôi nói. Ảnh chụp đó hoàn toàn không phải con của Diệp Lan Chi, là do tôi đã tìm trên mạng “Mấy ngày trước cô ta đến đây kiểm tra thì phát hiện vấn đề. Là tôi bị ma quỷ xui khiến nên mới vì ba mươi triệu mà đồng ý với cô ta, hứa giấu giếm cho cô ta, còn mua giúp cô ta hai viên thuốc phá thai ở hiệu thuốc và giúp cô ta diễn kịch. Đồng chí cảnh sát à, tôi biết tôi sai rồi. Các người đừng bắt giam tôi! Cầu xin mọi người.
Diệp Lan Chi trên giường bệnh còn đang cố gắng cứu vớt tình hình, cô ta run rẩy chỉ vào Lưu Tuyết: “Y tá Lưu, cô nhận của bọn họ bao nhiêu tiền, sao lại nói lời trái lương tâm như thế.”
Khoảng mười mấy tờ báo cáo đặt thành một chồng đập vào ngực Lục Khải Dã rồi rơi xuống đất.
Lục Khải Dã nghi ngờ cúi người nhặt nó lên. trước đó Diệp Lan Chi đã kiểm tra sức khỏe thai sản tại Viện chăm sóc sức khoẻ mẹ và bé ở Hà Thành. Lần trước anh ta đưa Lưu Cửu Nhạ đi bệnh viện và đó cũng là nơi bắt gặp cô ta.
Trong bản báo cáo có kèm theo hình ảnh siêu âm màu ghi rõ một thai nhi không có tim thai và đã chết lưu. Thai nhi còn lại bị dị tật nặng và khả năng sống sót không cao.
Bác sĩ đề nghị phẫu thuật ngay để hút thai.
Diệp Lan Chi có vẻ không tin vào điều đó và đã tìm đến một số bệnh viện, tất cả các bệnh viện đều có kết quả như nhau. Nói cách khác, con của anh ta không chết vì Diệp Lan Chi ngã xuống bậc thang mà đã chết từ lâu rồi.
Hai tay của Lục Khải Dã khẽ run lên, thật lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Anh cả. Anh ta không biết nên nói gì nữa.
“Nếu em không tin, trên đó có chữ ký của bác sĩ, em có thể tự đi hỏi bác sĩ.” Lục Khải Vũ đưa tay ôm Mạc Hân Hy, lạnh lùng nói.
Mẹ Lục nghi ngờ giật bản báo cáo từ tay của Lục Khải Dã, đọc đi đọc lại mấy lần rồi đột nhiên nhìn về phía Diệp Lan Chi với vẻ chán ghét.
“Người phụ nữ này đúng là biết toan tính! Chết tiệt, đồng chí cảnh sát, anh xem chuyện này nên xử lý thế nào thì cứ xử lý như thế. Người này không liên quan gì đến nhà họ Lục chúng tôi cả!”
Trong lòng Diệp Lan Chi đã có phần run sợ, cô ta không ngờ rằng Mạc Hân Hy thật sự lấy được báo cáo kết quả kiểm tra của mình.
“Khải Dã, đừng tin bọn họ. Mạc Hân Hy làm giả bản báo cáo đó để được thoát tội đấy. Lý Duy Lộc là một tên giám đốc trung thành nên chuyện làm giả báo cáo vô cùng đơn giản.
Cô ta vừa dứt lời thì cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, y tá Lưu Tuyết bị Lý Duy Lộc dùng sức đẩy vào.
“Lưu Tuyết, nói rõ mọi chuyện với cảnh sát đi!” Lý Duy Lộc trừng mắt nhìn Lưu Tuyết, sau đó xoay người bước ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Cảnh sát đứng đầu cau mày, giọng điệu sắc bén hỏi: “Cô là Lưu Tuyết? Không phải cô xin nghỉ phép vì nhà xảy ra chuyện à?”
“Tôi…tôi… Lưu Tuyết hoảng sợ liếc nhìn Diệp Lan Chi trên giường bệnh.
“Lưu Tuyết, bệnh viện có quy định cấm mang điện thoại di động vào phòng phẫu thuật, cô chụp hình thai nhi thế nào?” Mạc Hân Hy sắc bén hỏi.
“Tôi… tôi..” Lưu Tuyết vẫn còn bối rối, do dự và không muốn nói thật.
“Lưu Tuyết, trước mặt cảnh sát, nếu như cô nói dối hay cho lời khai giả thì cô sẽ bị xử phạt.” Giọng nói của Lục
Khải Vũ nhẹ nhàng nhưng cũng có một ít đe doạ.
“Tôi, tôi không biết nên nói gì. Sau một lúc lâu, Lưu Tuyết mới cúi đầu nói.
Mạc Hân Hy khẽ nhếch mép đưa báo cáo đến trước mặt Lưu Tuyết: “Không ngờ y tá Lưu thật nghĩa khí, nhưng mà nếu như cô vì cô ta mà bị bắt giam, để lại vết nhơ này thì nói không chừng còn ảnh hưởng đến đời sau đó, đây cũng chẳng phải là một món hời đâu.
Lưu Tuyết liếc nhìn bản báo cáo, cả người sụp đổ trong phút chốc: “Tôi nói, tôi nói. Ảnh chụp đó hoàn toàn không phải con của Diệp Lan Chi, là do tôi đã tìm trên mạng “Mấy ngày trước cô ta đến đây kiểm tra thì phát hiện vấn đề. Là tôi bị ma quỷ xui khiến nên mới vì ba mươi triệu mà đồng ý với cô ta, hứa giấu giếm cho cô ta, còn mua giúp cô ta hai viên thuốc phá thai ở hiệu thuốc và giúp cô ta diễn kịch. Đồng chí cảnh sát à, tôi biết tôi sai rồi. Các người đừng bắt giam tôi! Cầu xin mọi người.
Diệp Lan Chi trên giường bệnh còn đang cố gắng cứu vớt tình hình, cô ta run rẩy chỉ vào Lưu Tuyết: “Y tá Lưu, cô nhận của bọn họ bao nhiêu tiền, sao lại nói lời trái lương tâm như thế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.