[90] Thủ Trưởng Quá Nuông Chiều, Mẹ Kế Xinh Đẹp Bỏ Trốn Cùng Đàn Con
Chương 44: Đau Lòng, Nhóc Đáng Thương Lần Đầu Tiên Ăn Trên Bàn 1
Trì Dữu Bạch
04/09/2023
Dưới sự chỉ dẫn nghiêm túc của Nam Dạng, Đại Bảo và Tiểu Bảo ngoan ngoãn rửa tay, rồi lại nhờ cô lau sạch sẽ.
Hương thơm tươi mát đọng lại quanh quẩn bên người, những chiếc khăn tắm mới toanh khi chạm vào mềm mại và dễ chịu.
Mọi thứ ở đây dường như đều thật mới lạ và ấm áp.
Nhìn thấy ba người hòa hợp vui vẻ, Tô Vân bên cạnh không nhịn được nhếch môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Già mồm."
Hồ ly tinh chính là loại già mồm, chỉ rửa mỗi cái tay thì chỉ cần một ít nước không được sao, còn phải dùng cái gì mà xà phòng thơm, mùi hương lan rộng đến mức khó ngửi muốn chết rồi.
Cô ta không thừa nhận mình chưa bao giờ nhìn thấy thứ hiếm có như vậy, trong lòng rất ghen ghét đâu.
Sau khi Nam Dạng cùng hai đứa nhỏ rửa tay xong, lại đi ra ngoài tìm thêm hai cái đệm kê ghế, như vậy thì bọn trẻ ngồi vào bàn cũng thuận tiện hơn.
"Được rồi, rửa tay xong có thể bắt đầu ăn."
Đại Bảo và Tiểu Bảo nhìn động tác của cô, nhưng lại thấy hơi hoảng sợ.
"Chúng tôi... cũng có thể ăn ở chỗ này sao?"
Lúc ở nhà, bọn chúng không bao giờ được phép ngồi ăn trên bàn, khiến mọi người chướng mắt.
Nam Dạng nhìn thấy phản ứng của hai đứa nhóc, không nhịn được đau lòng.
Cô giả vờ như không nhận ra điều gì bất thường ở dáng vẻ của hai đứa, gật đầu rất tự nhiên.
"Đương nhiên là có thể, không phải ăn cơm thì phải ăn trên bàn à, hay là hai đứa muốn ăn ở nơi khác?"
Đại Bảo cảm thấy cô đang hỏi nghiêm túc, sửng sốt vài giây xong vội vàng lắc đầu xua tay.
"Không, không, ăn ở chỗ này là được rồi."
Đầu tiên cậu nắm tay em gái giúp con bé ngồi xuống, sau đó mới bò lên trên ghế.
Dù đang ngồi, nhưng đôi mắt đen của cậu vẫn đầy lo lắng.
Nam Dạng không muốn tạo áp lực cho Đại Bảo, nên cố tình tránh ánh mắt của cậu, vươn tay mở hộp giữ nhiệt.
Mùi thơm đồ ăn ngay lập tức tràn ngập không khí.
Không chỉ có hai đứa trẻ, Tô Vân cũng thèm ăn đến mức chảy nước miếng.
Cô ta bưng bát cơm lên cho mình xới cơm, đôi đũa nhắm thẳng tới chiếc đùi gà duy nhất.
Dáng vẻ bất lịch sự này khiến Nam Dạng cau mày, cũng không chịu nổi cô ta, trực tiếp mắng lại.
"Quên những gì tôi đã nói với cô trước đây rồi à? Không được phép chạm vào bất cứ thứ gì trong ngôi nhà này mà không có sự cho phép của tôi, đứng sang bên cạnh đi!"
Ánh mắt Nam Dạng tràn ngập lạnh lùng, Tô Vân đang háo hức nhìn đùi gà, không nỡ buông tay.
Nhưng cô ta không dám đắc tội Nam Dạng, chỉ có thể mím môi đứng sang một bên, trong lòng điên cuồng chửi rủa.
Con hồ ly tinh chết tiệt dám kiêu ngạo như vậy, ngày mai thủ trưởng Lục trở về, cô ta nhất định phải mách lẻo!
Bảo anh đuổi cô ra ngoài, biến thành một người phụ nữ vô gia cư điên rồ!
Nam Dạng thấy Tô Vận trợn tròn mắt, biết cô ta nhất định đang kiềm chế cái gì đó không tốt.
Nhưng lúc này đồ ăn ngon đã bày sẵn trên bàn, cô cũng không thèm để ý.
Nam Dạng lấy đùi gà ra, lọc xương, xé thành từng miếng nhỏ chia đều cho hai đứa trẻ, sau đó ngồi xuống cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
"Được rồi, nếu không ăn đồ ăn sẽ nguội đấy, chúng ta mau ăn đi."
Đại Bảo và Tiểu Bảo nhìn nhau, có hơi sợ hãi trước giọng nói sắc bén vừa rồi của Nam Dạng, , đều ngây ra như phỗng ở trên ghế không dám cử động.
Hương thơm tươi mát đọng lại quanh quẩn bên người, những chiếc khăn tắm mới toanh khi chạm vào mềm mại và dễ chịu.
Mọi thứ ở đây dường như đều thật mới lạ và ấm áp.
Nhìn thấy ba người hòa hợp vui vẻ, Tô Vân bên cạnh không nhịn được nhếch môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Già mồm."
Hồ ly tinh chính là loại già mồm, chỉ rửa mỗi cái tay thì chỉ cần một ít nước không được sao, còn phải dùng cái gì mà xà phòng thơm, mùi hương lan rộng đến mức khó ngửi muốn chết rồi.
Cô ta không thừa nhận mình chưa bao giờ nhìn thấy thứ hiếm có như vậy, trong lòng rất ghen ghét đâu.
Sau khi Nam Dạng cùng hai đứa nhỏ rửa tay xong, lại đi ra ngoài tìm thêm hai cái đệm kê ghế, như vậy thì bọn trẻ ngồi vào bàn cũng thuận tiện hơn.
"Được rồi, rửa tay xong có thể bắt đầu ăn."
Đại Bảo và Tiểu Bảo nhìn động tác của cô, nhưng lại thấy hơi hoảng sợ.
"Chúng tôi... cũng có thể ăn ở chỗ này sao?"
Lúc ở nhà, bọn chúng không bao giờ được phép ngồi ăn trên bàn, khiến mọi người chướng mắt.
Nam Dạng nhìn thấy phản ứng của hai đứa nhóc, không nhịn được đau lòng.
Cô giả vờ như không nhận ra điều gì bất thường ở dáng vẻ của hai đứa, gật đầu rất tự nhiên.
"Đương nhiên là có thể, không phải ăn cơm thì phải ăn trên bàn à, hay là hai đứa muốn ăn ở nơi khác?"
Đại Bảo cảm thấy cô đang hỏi nghiêm túc, sửng sốt vài giây xong vội vàng lắc đầu xua tay.
"Không, không, ăn ở chỗ này là được rồi."
Đầu tiên cậu nắm tay em gái giúp con bé ngồi xuống, sau đó mới bò lên trên ghế.
Dù đang ngồi, nhưng đôi mắt đen của cậu vẫn đầy lo lắng.
Nam Dạng không muốn tạo áp lực cho Đại Bảo, nên cố tình tránh ánh mắt của cậu, vươn tay mở hộp giữ nhiệt.
Mùi thơm đồ ăn ngay lập tức tràn ngập không khí.
Không chỉ có hai đứa trẻ, Tô Vân cũng thèm ăn đến mức chảy nước miếng.
Cô ta bưng bát cơm lên cho mình xới cơm, đôi đũa nhắm thẳng tới chiếc đùi gà duy nhất.
Dáng vẻ bất lịch sự này khiến Nam Dạng cau mày, cũng không chịu nổi cô ta, trực tiếp mắng lại.
"Quên những gì tôi đã nói với cô trước đây rồi à? Không được phép chạm vào bất cứ thứ gì trong ngôi nhà này mà không có sự cho phép của tôi, đứng sang bên cạnh đi!"
Ánh mắt Nam Dạng tràn ngập lạnh lùng, Tô Vân đang háo hức nhìn đùi gà, không nỡ buông tay.
Nhưng cô ta không dám đắc tội Nam Dạng, chỉ có thể mím môi đứng sang một bên, trong lòng điên cuồng chửi rủa.
Con hồ ly tinh chết tiệt dám kiêu ngạo như vậy, ngày mai thủ trưởng Lục trở về, cô ta nhất định phải mách lẻo!
Bảo anh đuổi cô ra ngoài, biến thành một người phụ nữ vô gia cư điên rồ!
Nam Dạng thấy Tô Vận trợn tròn mắt, biết cô ta nhất định đang kiềm chế cái gì đó không tốt.
Nhưng lúc này đồ ăn ngon đã bày sẵn trên bàn, cô cũng không thèm để ý.
Nam Dạng lấy đùi gà ra, lọc xương, xé thành từng miếng nhỏ chia đều cho hai đứa trẻ, sau đó ngồi xuống cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
"Được rồi, nếu không ăn đồ ăn sẽ nguội đấy, chúng ta mau ăn đi."
Đại Bảo và Tiểu Bảo nhìn nhau, có hơi sợ hãi trước giọng nói sắc bén vừa rồi của Nam Dạng, , đều ngây ra như phỗng ở trên ghế không dám cử động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.