[90] Thủ Trưởng Quá Nuông Chiều, Mẹ Kế Xinh Đẹp Bỏ Trốn Cùng Đàn Con
Chương 22: Lần Đầu Tiên Giao Chiến Diễn Xuất Với Trà Xanh 1
Trì Dữu Bạch
04/09/2023
Chắc chắn phải xoay chuyển tình thế, củng cố tình cảm gia đình thật tốt.
Mặc dù trong lòng người nhà mẹ đẻ đã nguội lạnh, thế nhưng vẫn luôn lo lắng cho nguyên chủ, là chỗ dựa của cô.
Dọc đường đi, Nam Dạng không ngừng suy nghĩ các loại biện pháp ứng đối, chẳng mấy chốc đã đi tới một cánh cổng khác của đại viện của khu vực quân sự.
Cổng đại viện của khu vực quân sự mang cảm giác áp bức to lớn và trang nghiêm, ngoài cửa có lính canh đứng canh gác.
Nhìn quanh toàn bộ đại viện, khắp nơi có thể thấy những lá cờ đỏ bay phấp phới trong gió.
Trước kia Nam Dạng chưa từng nhìn thấy, cũng không biết bên trong đại viện của khu vực quân sự có đầy đủ đồng bộ như vậy, đi ngang qua một phòng khám và tiệm cắt tóc, cô còn đi ngang qua một rạp chiếu phim và một siêu thị nhỏ.
Nhìn thấy một cái sân độc lập sạch sẽ gọn gàng từ xa, bước chân của Nam Dạng hơi dừng lại.
Không hiểu có loại cảm giác quen thuộc, nơi này hẳn là nhà họ Nam.
Ánh mắt của nàng nhiễm một chút phức tạp, lại không biết rằng khuôn mặt xinh đẹp của mình rơi vào trong mắt người khác, đã trở thành một khung cảnh đẹp mắt.
Đều là ở trong một cái đại viện, hầu hết hàng xóm láng giềng đều biết nhau.
Huống chi khuôn mặt này của Nam Dạng thật sự quá mức rêu rao, đoán chừng trong đại viện không có một người nào không biết cô.
Tuy nhiên, Nam Dạng lại không thèm để ý người khác đánh giá cô, vẫn vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh vừa thong thả bước đi như cũ.
Dọc đường gặp rất nhiều đứa trẻ, nhưng ánh mắt chúng nhìn cô không hiểu sao đều có chút sợ hãi.
Mãi đến khi Nam Dạng đi xa, đám nhóc con mới dám líu ríu thảo luận.
"Sao luôn có cảm giác chị ba của nhà họ Nam khác trước kia? Tuy rằng trên mặt nở nụ cười, nhưng không biết vì sao tớ luôn cảm thấy sợ hãi nhìn vào..."
"Tớ cũng vậy, chị ấy mới nhìn tớ một cái tớ đã sợ tới mức chân cũng có chút run rẩy hu hu hu!"
Mấy con quỷ nhỏ nhìn nhau, nhớ tới lúc trước chúng nó tuỳ ý trêu chọc Nam Dạng, đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Nam Dạng lúc này có chuyện đứng đắn phải làm, cũng lười để ý tới mấy con quỷ nhỏ.
Thấy cửa sân nhà họ Nam mở rộng, cô dừng bước sửa sang lại quần áo.
Sau khi hít một hơi thật sâu mới cất bước đi vào.
Vừa vào sân, Nam Dạng đã nhìn thấy một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt nai ngây thơ.
Cô gái đang ngồi dưới hiên nhà, nói chuyện với người phụ nữ trung niên thanh lịch và lãnh đạm bên cạnh.
Hai vị này một người là chị họ Nam Tuệ Mỹ, một người chính là mẹ của nguyên chủ Trình Tích Khanh.
Khi Nam Dạng nhìn sang, Nam Tuệ Mỹ cũng chú ý tới sự tồn tại của cô.
Đôi mắt trong veo đó khẽ lóe lên, cô ta không chút do dự cầm tay Trình Tích Khanh, vành mắt đỏ bừng, trông rất điềm đạm đáng yêu.
Đúng lúc em trai ngốc nghếch Nam Mộc nghỉ hè ở nhà, lúc này đang mặc cái quần cộc lớn ngồi xổm ở bên cạnh rót nước lạnh uống.
Mặt ngoài cậu có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra lỗ tai đang dựng thẳng bay lên.
Nhìn "hai mẹ con" ấm áp trước mặt, Nam Dạng yên lặng bước nhanh hơn.
Nhưng không ngờ tới vừa tiến lại gần đã nghe được hết lời nói của Nam Tuệ Mỹ.
"Dì à, là lỗi của con, con biết mặc dù con có tình cảm với anh Triết Minh, nhưng những điều này chẳng là gì so với tình cảm người một nhà của chúng ta, con không nên không để ý tâm trạng xao động, ở bên nhau với anh Triết Minh."
Mặc dù trong lòng người nhà mẹ đẻ đã nguội lạnh, thế nhưng vẫn luôn lo lắng cho nguyên chủ, là chỗ dựa của cô.
Dọc đường đi, Nam Dạng không ngừng suy nghĩ các loại biện pháp ứng đối, chẳng mấy chốc đã đi tới một cánh cổng khác của đại viện của khu vực quân sự.
Cổng đại viện của khu vực quân sự mang cảm giác áp bức to lớn và trang nghiêm, ngoài cửa có lính canh đứng canh gác.
Nhìn quanh toàn bộ đại viện, khắp nơi có thể thấy những lá cờ đỏ bay phấp phới trong gió.
Trước kia Nam Dạng chưa từng nhìn thấy, cũng không biết bên trong đại viện của khu vực quân sự có đầy đủ đồng bộ như vậy, đi ngang qua một phòng khám và tiệm cắt tóc, cô còn đi ngang qua một rạp chiếu phim và một siêu thị nhỏ.
Nhìn thấy một cái sân độc lập sạch sẽ gọn gàng từ xa, bước chân của Nam Dạng hơi dừng lại.
Không hiểu có loại cảm giác quen thuộc, nơi này hẳn là nhà họ Nam.
Ánh mắt của nàng nhiễm một chút phức tạp, lại không biết rằng khuôn mặt xinh đẹp của mình rơi vào trong mắt người khác, đã trở thành một khung cảnh đẹp mắt.
Đều là ở trong một cái đại viện, hầu hết hàng xóm láng giềng đều biết nhau.
Huống chi khuôn mặt này của Nam Dạng thật sự quá mức rêu rao, đoán chừng trong đại viện không có một người nào không biết cô.
Tuy nhiên, Nam Dạng lại không thèm để ý người khác đánh giá cô, vẫn vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh vừa thong thả bước đi như cũ.
Dọc đường gặp rất nhiều đứa trẻ, nhưng ánh mắt chúng nhìn cô không hiểu sao đều có chút sợ hãi.
Mãi đến khi Nam Dạng đi xa, đám nhóc con mới dám líu ríu thảo luận.
"Sao luôn có cảm giác chị ba của nhà họ Nam khác trước kia? Tuy rằng trên mặt nở nụ cười, nhưng không biết vì sao tớ luôn cảm thấy sợ hãi nhìn vào..."
"Tớ cũng vậy, chị ấy mới nhìn tớ một cái tớ đã sợ tới mức chân cũng có chút run rẩy hu hu hu!"
Mấy con quỷ nhỏ nhìn nhau, nhớ tới lúc trước chúng nó tuỳ ý trêu chọc Nam Dạng, đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Nam Dạng lúc này có chuyện đứng đắn phải làm, cũng lười để ý tới mấy con quỷ nhỏ.
Thấy cửa sân nhà họ Nam mở rộng, cô dừng bước sửa sang lại quần áo.
Sau khi hít một hơi thật sâu mới cất bước đi vào.
Vừa vào sân, Nam Dạng đã nhìn thấy một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt nai ngây thơ.
Cô gái đang ngồi dưới hiên nhà, nói chuyện với người phụ nữ trung niên thanh lịch và lãnh đạm bên cạnh.
Hai vị này một người là chị họ Nam Tuệ Mỹ, một người chính là mẹ của nguyên chủ Trình Tích Khanh.
Khi Nam Dạng nhìn sang, Nam Tuệ Mỹ cũng chú ý tới sự tồn tại của cô.
Đôi mắt trong veo đó khẽ lóe lên, cô ta không chút do dự cầm tay Trình Tích Khanh, vành mắt đỏ bừng, trông rất điềm đạm đáng yêu.
Đúng lúc em trai ngốc nghếch Nam Mộc nghỉ hè ở nhà, lúc này đang mặc cái quần cộc lớn ngồi xổm ở bên cạnh rót nước lạnh uống.
Mặt ngoài cậu có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra lỗ tai đang dựng thẳng bay lên.
Nhìn "hai mẹ con" ấm áp trước mặt, Nam Dạng yên lặng bước nhanh hơn.
Nhưng không ngờ tới vừa tiến lại gần đã nghe được hết lời nói của Nam Tuệ Mỹ.
"Dì à, là lỗi của con, con biết mặc dù con có tình cảm với anh Triết Minh, nhưng những điều này chẳng là gì so với tình cảm người một nhà của chúng ta, con không nên không để ý tâm trạng xao động, ở bên nhau với anh Triết Minh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.