Chương 23: Chất xúc tác (15+)
Fade No D
18/01/2024
Tôn gia
Lần đầu Dương Tịnh Hàm đến nhà Tôn Lãng, à không đúng, không thể gọi nơi rộng lớn này là nhà được. Lần đầu Dương Tịnh Hàm đến biệt thự của Tôn Lãng, cô mới thật sự hiểu được gia thế của Tôn Lãng khủng tới cỡ nào.
Trước đây thông qua lời của Lâm Khiết, cô cũng chỉ biết Tôn Lãng là thiếu gia của một gia đình giàu có, nhưng thật sự không biết nơi anh sống lại rộng lớn và hoành tráng đến như vậy.
Trong biệt thự to lớn là vậy nhưng xung quanh lại tối om, cũng không rõ vì sao Tôn Lãng lại không cho cô bật đèn nên Dương Tịnh Hàm chỉ có thể bám lấy cánh tay anh, lần mò đi theo vào trong.
Hai người đi được một đoạn, tuy là rất nhẹ nhưng Tôn Lãng cảm nhận được sự run rẩy và lo sợ của Dương Tịnh Hàm thông qua việc cô bấu chặt vào cánh tay mình, Tôn Lãng không nói gì trực tiếp xoay người bế bổng cô lên rồi rảo bước nhanh lên lầu về phía phòng mình.
Dương Tịnh Hàm đang chầm chậm đi theo sau Tôn Lãng thì đột ngột bị anh bế lên, cô giật mình xém chút nữa la lên nhưng may sao đã kịp kìm lại. Cô đưa tay vòng qua ôm chặt lấy cổ Tôn Lãng rồi để anh bế mình đi.
Vào tới phòng, Tôn Lãng bật đèn lên, Dương Tịnh Hàm lúc này mới quan sát rõ xung quanh. Tuy vừa rồi không nhìn rõ lắm vì hạn chế ánh sáng nhưng ở dưới lầu có một số đồ nội thất trông có vẻ khá cổ điển, ấy vậy mà phòng của Tôn Lãng lại được bày trí và thiết kế trông rất hiện đại. Tông màu chủ đạo của phòng anh chỉ có hai màu là đen và xanh dương đậm, đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Dương Tịnh Hàm rảo một vòng quan sát xung quanh, Tôn Lãng cũng không làm phiền cô tham quan phòng mình.
Sau khi khám phá xong, Dương Tịnh Hàm quay sang tìm kiếm Tôn Lãng thì lúc này mới phát hiện nãy giờ anh vẫn ngồi trên giường chăm chú nhìn mình, cô ngượng ngùng bất giác đưa tay lên đẩy mũi mấy cái, cũng không quên nhìn trộm biểu cảm của anh thêm vài lần.
Tôn Lãng nãy giờ vẫn ngồi im bất chợt lên tiếng: “Em đã tham quan phòng anh xong chưa? Bây giờ chúng ta có thể vào việc chính được rồi chứ?”
Dương Tịnh Hàm cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần nên bất giác lùi về sau hai bước, cô ngập ngừng hỏi: “Việc… việc chính gì?”
Nụ cười trên môi Tôn Lãng càng đậm hơn, anh đẩy gọng kính, nói nghiêm túc nhưng giọng điệu đầy vẻ trêu chọc: “Đương nhiên là việc mà em yêu cầu lúc nãy rồi.” Vừa nói anh vừa hất cằm về phía chiếc giường lớn.
Dương Tịnh Hàm căng thẳng nuốt nước bọt, tròn mắt nhìn Tôn Lãng đang từng bước đến gần. Tôn Lãng cũng thấy được vẻ căng thẳng đến toát mồ hôi của Dương Tịnh Hàm, ánh mắt anh xẹt qua tia thất vọng nhưng liền nhanh chóng biến mất và thay vào đó là sự dịu dàng thường có, anh đưa tay xoa đầu Dương Tịnh Hàm: “Không sao, em vẫn chưa sẵn sàng thì để lần tới vậy.”
Dương Tịnh Hàm nghe vậy thì lập tức thẳng lưng hùng hổ: “Không, em đã sẵn sàng rồi!” Cô không muốn để lỡ cơ hội hiếm có như hôm nay, dù sao cũng đã quyết định phải liều lĩnh, không thể chưa gì bỏ cuộc như vậy. Chị Hà nói đúng, cô bây giờ không phải là Dương Tịnh Hàm nhút nhát thường ngày, bây giờ cô là Dương Tịnh Hàm đang mượn rượu làm càng!
Tôn Lãng sửng sốt trước sự nghiêm túc đầy nhiệt huyết của Dương Tịnh Hàm. Nhưng còn chưa đợi anh kịp phản ứng tiếp thì Dương Tịnh Hàm đã túm lấy cổ áo anh, kéo xuống rồi rướn người hôn lên môi anh.
Nụ hôn của cô mãnh liệt mà vụng về, gấp gáp mà đê mê. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Dương Tịnh Hàm quyến luyến rời khỏi đôi môi Tôn Lãng, hai người thở dốc nhìn nhau, cô nhìn anh đôi mắt mơ màng tình mê ý loạn, anh nhìn cô đôi mắt đục ngầu nhuốm đậm khát vọng chiếm hữu. Không khí ngoài trời lạnh lẽo nhưng nhiệt độ trong phòng đã lên đến đỉnh điểm. Tôn Lãng tháo kính, đôi môi hai người lần nữa quấn lấy nhau, hai cơ thể lao vào nhau như những con thiêu thân lao vào lửa. Dương Tịnh Hàm ôm lấy cổ Tôn Lãng, một tay anh vòng tay ôm eo cô, tay còn lại nhấc bổng cô lên, mãnh liệt và rắn rỏi, hai chân cô co lên, quấn quanh eo anh như sợi dây leo, yểu điệu và mềm mại.
Dưới màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi vào phòng, chiếu lên hai thân ảnh cuộn chặt vào nhau, triền miên nóng bỏng. Hai con người lỡ để lạc nhau vào lúc tuổi trẻ, may mắn thay đã tìm gặp lại giữa biển người rộng lớn. Có lẽ nhờ định mệnh, cũng có lẽ nhờ thời điểm, nhưng hơn tất thảy, mấu chốt chẳng phải là nhờ vào sự dũng cảm và nỗ lực của bản thân họ sao?
Cuộc ân ái kết thúc vào lúc trời gần sáng, tuy đã cơ thể đã rất mệt và mí mắt gần như không mở nổi vì cơn buồn ngủ nhưng Dương Tịnh Hàm vẫn cố gắng thức, cô gối đầu lên tay Tôn Lãng, nhẹ nhàng nói ra lời bản thân đã suy nghĩ rất lâu: “Lãng, em vẫn luôn cảm thấy từ sau khi quay lại, có điều gì đó giữa hai chúng ta không còn giống như lúc trước nữa.”
Tôn Lãng đang vân vê lọn tóc của Dương Tịnh Hàm nghe vậy thì dừng lại động tác, anh im lặng chờ Dương Tịnh Hàm tiếp tục.
“Lúc đầu em cũng không rõ rốt cuộc là điều gì đã thay đổi, nhưng bây giờ có lẽ em biết rồi.” Dương Tịnh Hàm nói đoạn rồi ngước lên nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của Tôn Lãng, anh cũng cúi đầu nhìn vào đôi mắt long lanh sáng rực như ánh sao trời của cô.
“Dường như anh đang cố gắng thay đổi bản thân để làm hài lòng em… Nhưng Lãng à, em thích anh vì tính cách anh, vì bản thân anh, vì tất cả của anh, và vì… đó là anh.”
Dương Tịnh Hàm vuốt ve gương mặt Tôn Lãng rồi tiếp tục: “Vậy nên, anh không cần phải thay đổi gì cả, dù anh có trẻ con, hay ghen, dính người hay có bất kì tính khí nào đi chăng nữa, em vẫn sẽ thích anh thôi.”
Tôn Lãng hạnh phúc đến rơi nước mắt, anh ôm chặt lấy Dương Tịnh Hàm rồi vùi đầu vào hõm cổ cô, khàn giọng nói: “Hàm Hàm, anh yêu em.”
Sau đó, không ai trong hai người lên tiếng nữa vì không có một từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của họ lúc này. Hai người ôm chặt lấy nhau, dùng hành động để thay cho tất cả những điều muốn truyền đạt với đối phương. Họ lại lần nữa rơi vào trầm luân, triền miên đến lúc trời sáng rõ.
Lần đầu Dương Tịnh Hàm đến nhà Tôn Lãng, à không đúng, không thể gọi nơi rộng lớn này là nhà được. Lần đầu Dương Tịnh Hàm đến biệt thự của Tôn Lãng, cô mới thật sự hiểu được gia thế của Tôn Lãng khủng tới cỡ nào.
Trước đây thông qua lời của Lâm Khiết, cô cũng chỉ biết Tôn Lãng là thiếu gia của một gia đình giàu có, nhưng thật sự không biết nơi anh sống lại rộng lớn và hoành tráng đến như vậy.
Trong biệt thự to lớn là vậy nhưng xung quanh lại tối om, cũng không rõ vì sao Tôn Lãng lại không cho cô bật đèn nên Dương Tịnh Hàm chỉ có thể bám lấy cánh tay anh, lần mò đi theo vào trong.
Hai người đi được một đoạn, tuy là rất nhẹ nhưng Tôn Lãng cảm nhận được sự run rẩy và lo sợ của Dương Tịnh Hàm thông qua việc cô bấu chặt vào cánh tay mình, Tôn Lãng không nói gì trực tiếp xoay người bế bổng cô lên rồi rảo bước nhanh lên lầu về phía phòng mình.
Dương Tịnh Hàm đang chầm chậm đi theo sau Tôn Lãng thì đột ngột bị anh bế lên, cô giật mình xém chút nữa la lên nhưng may sao đã kịp kìm lại. Cô đưa tay vòng qua ôm chặt lấy cổ Tôn Lãng rồi để anh bế mình đi.
Vào tới phòng, Tôn Lãng bật đèn lên, Dương Tịnh Hàm lúc này mới quan sát rõ xung quanh. Tuy vừa rồi không nhìn rõ lắm vì hạn chế ánh sáng nhưng ở dưới lầu có một số đồ nội thất trông có vẻ khá cổ điển, ấy vậy mà phòng của Tôn Lãng lại được bày trí và thiết kế trông rất hiện đại. Tông màu chủ đạo của phòng anh chỉ có hai màu là đen và xanh dương đậm, đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Dương Tịnh Hàm rảo một vòng quan sát xung quanh, Tôn Lãng cũng không làm phiền cô tham quan phòng mình.
Sau khi khám phá xong, Dương Tịnh Hàm quay sang tìm kiếm Tôn Lãng thì lúc này mới phát hiện nãy giờ anh vẫn ngồi trên giường chăm chú nhìn mình, cô ngượng ngùng bất giác đưa tay lên đẩy mũi mấy cái, cũng không quên nhìn trộm biểu cảm của anh thêm vài lần.
Tôn Lãng nãy giờ vẫn ngồi im bất chợt lên tiếng: “Em đã tham quan phòng anh xong chưa? Bây giờ chúng ta có thể vào việc chính được rồi chứ?”
Dương Tịnh Hàm cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần nên bất giác lùi về sau hai bước, cô ngập ngừng hỏi: “Việc… việc chính gì?”
Nụ cười trên môi Tôn Lãng càng đậm hơn, anh đẩy gọng kính, nói nghiêm túc nhưng giọng điệu đầy vẻ trêu chọc: “Đương nhiên là việc mà em yêu cầu lúc nãy rồi.” Vừa nói anh vừa hất cằm về phía chiếc giường lớn.
Dương Tịnh Hàm căng thẳng nuốt nước bọt, tròn mắt nhìn Tôn Lãng đang từng bước đến gần. Tôn Lãng cũng thấy được vẻ căng thẳng đến toát mồ hôi của Dương Tịnh Hàm, ánh mắt anh xẹt qua tia thất vọng nhưng liền nhanh chóng biến mất và thay vào đó là sự dịu dàng thường có, anh đưa tay xoa đầu Dương Tịnh Hàm: “Không sao, em vẫn chưa sẵn sàng thì để lần tới vậy.”
Dương Tịnh Hàm nghe vậy thì lập tức thẳng lưng hùng hổ: “Không, em đã sẵn sàng rồi!” Cô không muốn để lỡ cơ hội hiếm có như hôm nay, dù sao cũng đã quyết định phải liều lĩnh, không thể chưa gì bỏ cuộc như vậy. Chị Hà nói đúng, cô bây giờ không phải là Dương Tịnh Hàm nhút nhát thường ngày, bây giờ cô là Dương Tịnh Hàm đang mượn rượu làm càng!
Tôn Lãng sửng sốt trước sự nghiêm túc đầy nhiệt huyết của Dương Tịnh Hàm. Nhưng còn chưa đợi anh kịp phản ứng tiếp thì Dương Tịnh Hàm đã túm lấy cổ áo anh, kéo xuống rồi rướn người hôn lên môi anh.
Nụ hôn của cô mãnh liệt mà vụng về, gấp gáp mà đê mê. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Dương Tịnh Hàm quyến luyến rời khỏi đôi môi Tôn Lãng, hai người thở dốc nhìn nhau, cô nhìn anh đôi mắt mơ màng tình mê ý loạn, anh nhìn cô đôi mắt đục ngầu nhuốm đậm khát vọng chiếm hữu. Không khí ngoài trời lạnh lẽo nhưng nhiệt độ trong phòng đã lên đến đỉnh điểm. Tôn Lãng tháo kính, đôi môi hai người lần nữa quấn lấy nhau, hai cơ thể lao vào nhau như những con thiêu thân lao vào lửa. Dương Tịnh Hàm ôm lấy cổ Tôn Lãng, một tay anh vòng tay ôm eo cô, tay còn lại nhấc bổng cô lên, mãnh liệt và rắn rỏi, hai chân cô co lên, quấn quanh eo anh như sợi dây leo, yểu điệu và mềm mại.
Dưới màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi vào phòng, chiếu lên hai thân ảnh cuộn chặt vào nhau, triền miên nóng bỏng. Hai con người lỡ để lạc nhau vào lúc tuổi trẻ, may mắn thay đã tìm gặp lại giữa biển người rộng lớn. Có lẽ nhờ định mệnh, cũng có lẽ nhờ thời điểm, nhưng hơn tất thảy, mấu chốt chẳng phải là nhờ vào sự dũng cảm và nỗ lực của bản thân họ sao?
Cuộc ân ái kết thúc vào lúc trời gần sáng, tuy đã cơ thể đã rất mệt và mí mắt gần như không mở nổi vì cơn buồn ngủ nhưng Dương Tịnh Hàm vẫn cố gắng thức, cô gối đầu lên tay Tôn Lãng, nhẹ nhàng nói ra lời bản thân đã suy nghĩ rất lâu: “Lãng, em vẫn luôn cảm thấy từ sau khi quay lại, có điều gì đó giữa hai chúng ta không còn giống như lúc trước nữa.”
Tôn Lãng đang vân vê lọn tóc của Dương Tịnh Hàm nghe vậy thì dừng lại động tác, anh im lặng chờ Dương Tịnh Hàm tiếp tục.
“Lúc đầu em cũng không rõ rốt cuộc là điều gì đã thay đổi, nhưng bây giờ có lẽ em biết rồi.” Dương Tịnh Hàm nói đoạn rồi ngước lên nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của Tôn Lãng, anh cũng cúi đầu nhìn vào đôi mắt long lanh sáng rực như ánh sao trời của cô.
“Dường như anh đang cố gắng thay đổi bản thân để làm hài lòng em… Nhưng Lãng à, em thích anh vì tính cách anh, vì bản thân anh, vì tất cả của anh, và vì… đó là anh.”
Dương Tịnh Hàm vuốt ve gương mặt Tôn Lãng rồi tiếp tục: “Vậy nên, anh không cần phải thay đổi gì cả, dù anh có trẻ con, hay ghen, dính người hay có bất kì tính khí nào đi chăng nữa, em vẫn sẽ thích anh thôi.”
Tôn Lãng hạnh phúc đến rơi nước mắt, anh ôm chặt lấy Dương Tịnh Hàm rồi vùi đầu vào hõm cổ cô, khàn giọng nói: “Hàm Hàm, anh yêu em.”
Sau đó, không ai trong hai người lên tiếng nữa vì không có một từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của họ lúc này. Hai người ôm chặt lấy nhau, dùng hành động để thay cho tất cả những điều muốn truyền đạt với đối phương. Họ lại lần nữa rơi vào trầm luân, triền miên đến lúc trời sáng rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.