Chương 30: Cô Dương đang ở nhà người khác
Fade No D
21/01/2024
Tôn gia
Sau khi Tôn Lãng và Dương Tịnh Hàm rời đi, Tôn lão gia và Tôn phu nhân quay lại phòng khách nhâm nhi trà. Người đọc sách, người xem truyền hình, không khí đang hoà hợp thì quản gia đi tới.
“Lão gia, phu nhân, tiểu thư Lâm Khiết đến và đang chờ ngoài cổng ạ.” Quản gia cung kính báo cáo cho Tôn lão gia và Tôn phu nhân.
Hai người nhìn nhau có chút ngỡ ngàng. Tôn phu nhân là người đầu tiên phản ứng lại, bả quay sang nói với quản gia: “Gọi con bé vào đi.”
“Con chào bác trai, bác gái. Hai bác vẫn khoẻ chứ ạ? Con có đem chút tổ yến đến biếu hai bác ạ.” Lâm Khiết vừa vào liền ríu ra ríu rít vây quanh Tôn phu nhân.
Tôn phu nhân hơi ngượng nghịu “Trời ạ con đâu cần phải làm thế này. Dù gì cũng cảm ơn con.”
Lâm Khiết nũng nịu làm bộ giận lẫy “Dạ có gì đâu ạ. Con là thật sự xem hai người như cha mẹ của mình nhưng bác trai và bác gái lúc nào cũng khách sáo với con như vậy con sẽ buồn lắm đấy.”
Tôn lão gia và Tôn phu nhân nghe vậy thì nhìn nhau ngượng ngùng cười trừ.
“Hôm nay con đến có chuyện gì sao?” Tôn phu nhân đổi chủ đề.
“Dạ không có gì, chủ yếu vẫn là để thăm hai bác thôi ạ.” Lâm Khiết cười cười, sau đó làm như vô tình nhớ đến rồi hỏi “À mà con nghe nói anh Lãng đã về nước rồi ạ?”
“Ừ nó đã về được khoảng gần 2 tháng nay rồi.” Tôn phu nhân đáp.
“Thật vậy sao ạ? Vậy thì tốt quá, đã lâu lắm rồi con chưa được gặp anh Lãng, thật muốn mời anh ấy đi ăn một bữa.” Vừa nói Lâm Khiết vừa quan sát nét mặt Tôn phu nhân.
“Để xem nào, bác e là sẽ có chút khó đấy. Dạo gần đây thằng nhóc thối ấy bận rộn lắm.” Tôn lão gia người nãy giờ vẫn ngồi im đột ngột lên tiếng.
Lâm Khiết có hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng cười cười hùa theo: “Trời ạ, nhất định là anh ấy lại vùi mình vào công việc rồi. Anh Lãng lúc nào cũng như thế cả. Vừa từ nước ngoài trở về không nghỉ ngơi mà lại ngay lập tức làm việc rồi. Lúc nào cũng làm người ta phải lo lắng cho sức khoẻ của anh ấy.”
“Không phải vậy đâu. Gần đây nó đang bận rộn yêu đương.” Tôn lão gia cười, nói một cách thản nhiên.
“Sao… sao ạ?” Lâm Khiết mở to hai mắt.
“Ừ, dạo gần đây nó lúc nào cũng bận rộn không có ở nhà nên bác giống con cứ tưởng là nó lại lao đầu như điên vào công việc. Nhưng hoá ra là do nó có bạn gái rồi. Hôm nay còn dẫn về ra mắt hai bác nữa. Con bé tên Tịnh Hàm, trông rất xinh đẹp dễ mến, tính cách cũng ôn hoà, bác rất vừa ý.” Tôn phu nhân vừa nói vừa mỉm cười nhớ lại.
“Tịnh… Tịnh Hàm sao ạ?” Lâm Khiết giật thót ngập ngừng hỏi lại.
“Ừ đúng thế, con quen con bé à?” Tôn phu nhân nhướng mày.
Lâm Khiết hoảng sợ lập tức phủ nhận rồi bịa đại ra một cái cớ “Dạ không ạ! Con… con làm sao có thể quen biết cô ấy. Chỉ là… tên của cô ấy khá đặc biệt nhỉ?”
“Ừ đúng vậy nhỉ. Cái tên cũng rất hay, Tịnh Hàm.” Tôn phu nhân tấm tắc khen ngợi.
Lâm Khiết ban đầu đến đây với mục đích hỏi thăm tình hình Tôn Lãng và hẹn anh đi ăn, bố mẹ muốn cô nhờ vả Tôn Lãng nhường cho Lâm thị một vài hợp đồng làm ăn. Không hiểu sao dạo gần đây Lâm thị chẳng có lấy một mụn hợp đồng nào cả, cho dù đang bàn bạc suôn sẻ thì đối tác cũng đột nhiên huỷ ngang hoặc bị nhà đầu tư rút vốn.
Nhưng sau khi nghe thấy Tôn lão gia và Tôn phu nhân nói Tôn Lãng đang hẹn hò với Dương Tịnh Hàm, Lâm Khiết chẳng còn quan tâm đến mục đích ban đầu khi đến đây là gì nữa. Lúc này sắc mặt cô đã trắng bệch, cô lo sợ Dương Tịnh Hàm sẽ nói cho Tôn Lãng biết về việc cô đã đến tìm và đe doạ cô ấy chia tay với anh trước đây. Lâm Khiết vội lấy lý do cảm thấy không khoẻ rồi nhanh chóng đi về trước.
****
Tôn thị
Trong lúc đợi bộ phận tài vụ gửi bản báo cáo cuối cùng về kế hoạch chi tiêu cho dự án mới, Tôn Lãng liếc nhìn thư ký Trần rồi lên tiếng trêu chọc “Giờ này đáng lẽ ra tôi nên được ở nhà cùng Hàm Hàm mới phải, thật không ngờ lại phải lên công ty để gặp cậu.”
“Tôi cũng chẳng muốn gặp anh vào chiều chủ nhật đâu thưa sếp.” Trần Triết vừa kiểm tra số liệu vừa đáp trả Tôn Lãng.
Tôn Lãng bị Trần Triết đáp trả thì cũng không phản bác lại mà lấy điện thoại ra lướt lướt.
“Tôi đã kiểm lại lần cuối, lần này không có vấn đề gì nữa. Mời anh xem qua rồi ký duyệt ạ.” Thư ký Trần đem một tập tài liệu đến bàn Tôn Lãng.
Tôn Lãng lật lật từng trang, rà lại thông tin và các số liệu một lần nữa rồi đặt bút ký. Ký xong anh đưa lại bản báo cáo cho thư ký Trần.
Thư ký Trần nhận lấy rồi rảo bước ra ngoài, nhưng đi được nửa chừng, anh quay sang nói với Tôn Lãng “À phải rồi, nếu anh có ý định bây giờ xuất hiện bất ngờ trước cửa nhà của cô Dương thì tôi e là anh sẽ phải thất vọng rồi. Cô Dương hiện tại đang ở nhà một người khác.” Nói rồi anh lập tức sải bước ra ngoài để lại Tôn Lãng ngơ ngác ở đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Này thư ký Trần! Cậu nói vậy là có ý gì? Cậu khoan… khoan đi…”
Sau khi Tôn Lãng và Dương Tịnh Hàm rời đi, Tôn lão gia và Tôn phu nhân quay lại phòng khách nhâm nhi trà. Người đọc sách, người xem truyền hình, không khí đang hoà hợp thì quản gia đi tới.
“Lão gia, phu nhân, tiểu thư Lâm Khiết đến và đang chờ ngoài cổng ạ.” Quản gia cung kính báo cáo cho Tôn lão gia và Tôn phu nhân.
Hai người nhìn nhau có chút ngỡ ngàng. Tôn phu nhân là người đầu tiên phản ứng lại, bả quay sang nói với quản gia: “Gọi con bé vào đi.”
“Con chào bác trai, bác gái. Hai bác vẫn khoẻ chứ ạ? Con có đem chút tổ yến đến biếu hai bác ạ.” Lâm Khiết vừa vào liền ríu ra ríu rít vây quanh Tôn phu nhân.
Tôn phu nhân hơi ngượng nghịu “Trời ạ con đâu cần phải làm thế này. Dù gì cũng cảm ơn con.”
Lâm Khiết nũng nịu làm bộ giận lẫy “Dạ có gì đâu ạ. Con là thật sự xem hai người như cha mẹ của mình nhưng bác trai và bác gái lúc nào cũng khách sáo với con như vậy con sẽ buồn lắm đấy.”
Tôn lão gia và Tôn phu nhân nghe vậy thì nhìn nhau ngượng ngùng cười trừ.
“Hôm nay con đến có chuyện gì sao?” Tôn phu nhân đổi chủ đề.
“Dạ không có gì, chủ yếu vẫn là để thăm hai bác thôi ạ.” Lâm Khiết cười cười, sau đó làm như vô tình nhớ đến rồi hỏi “À mà con nghe nói anh Lãng đã về nước rồi ạ?”
“Ừ nó đã về được khoảng gần 2 tháng nay rồi.” Tôn phu nhân đáp.
“Thật vậy sao ạ? Vậy thì tốt quá, đã lâu lắm rồi con chưa được gặp anh Lãng, thật muốn mời anh ấy đi ăn một bữa.” Vừa nói Lâm Khiết vừa quan sát nét mặt Tôn phu nhân.
“Để xem nào, bác e là sẽ có chút khó đấy. Dạo gần đây thằng nhóc thối ấy bận rộn lắm.” Tôn lão gia người nãy giờ vẫn ngồi im đột ngột lên tiếng.
Lâm Khiết có hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng cười cười hùa theo: “Trời ạ, nhất định là anh ấy lại vùi mình vào công việc rồi. Anh Lãng lúc nào cũng như thế cả. Vừa từ nước ngoài trở về không nghỉ ngơi mà lại ngay lập tức làm việc rồi. Lúc nào cũng làm người ta phải lo lắng cho sức khoẻ của anh ấy.”
“Không phải vậy đâu. Gần đây nó đang bận rộn yêu đương.” Tôn lão gia cười, nói một cách thản nhiên.
“Sao… sao ạ?” Lâm Khiết mở to hai mắt.
“Ừ, dạo gần đây nó lúc nào cũng bận rộn không có ở nhà nên bác giống con cứ tưởng là nó lại lao đầu như điên vào công việc. Nhưng hoá ra là do nó có bạn gái rồi. Hôm nay còn dẫn về ra mắt hai bác nữa. Con bé tên Tịnh Hàm, trông rất xinh đẹp dễ mến, tính cách cũng ôn hoà, bác rất vừa ý.” Tôn phu nhân vừa nói vừa mỉm cười nhớ lại.
“Tịnh… Tịnh Hàm sao ạ?” Lâm Khiết giật thót ngập ngừng hỏi lại.
“Ừ đúng thế, con quen con bé à?” Tôn phu nhân nhướng mày.
Lâm Khiết hoảng sợ lập tức phủ nhận rồi bịa đại ra một cái cớ “Dạ không ạ! Con… con làm sao có thể quen biết cô ấy. Chỉ là… tên của cô ấy khá đặc biệt nhỉ?”
“Ừ đúng vậy nhỉ. Cái tên cũng rất hay, Tịnh Hàm.” Tôn phu nhân tấm tắc khen ngợi.
Lâm Khiết ban đầu đến đây với mục đích hỏi thăm tình hình Tôn Lãng và hẹn anh đi ăn, bố mẹ muốn cô nhờ vả Tôn Lãng nhường cho Lâm thị một vài hợp đồng làm ăn. Không hiểu sao dạo gần đây Lâm thị chẳng có lấy một mụn hợp đồng nào cả, cho dù đang bàn bạc suôn sẻ thì đối tác cũng đột nhiên huỷ ngang hoặc bị nhà đầu tư rút vốn.
Nhưng sau khi nghe thấy Tôn lão gia và Tôn phu nhân nói Tôn Lãng đang hẹn hò với Dương Tịnh Hàm, Lâm Khiết chẳng còn quan tâm đến mục đích ban đầu khi đến đây là gì nữa. Lúc này sắc mặt cô đã trắng bệch, cô lo sợ Dương Tịnh Hàm sẽ nói cho Tôn Lãng biết về việc cô đã đến tìm và đe doạ cô ấy chia tay với anh trước đây. Lâm Khiết vội lấy lý do cảm thấy không khoẻ rồi nhanh chóng đi về trước.
****
Tôn thị
Trong lúc đợi bộ phận tài vụ gửi bản báo cáo cuối cùng về kế hoạch chi tiêu cho dự án mới, Tôn Lãng liếc nhìn thư ký Trần rồi lên tiếng trêu chọc “Giờ này đáng lẽ ra tôi nên được ở nhà cùng Hàm Hàm mới phải, thật không ngờ lại phải lên công ty để gặp cậu.”
“Tôi cũng chẳng muốn gặp anh vào chiều chủ nhật đâu thưa sếp.” Trần Triết vừa kiểm tra số liệu vừa đáp trả Tôn Lãng.
Tôn Lãng bị Trần Triết đáp trả thì cũng không phản bác lại mà lấy điện thoại ra lướt lướt.
“Tôi đã kiểm lại lần cuối, lần này không có vấn đề gì nữa. Mời anh xem qua rồi ký duyệt ạ.” Thư ký Trần đem một tập tài liệu đến bàn Tôn Lãng.
Tôn Lãng lật lật từng trang, rà lại thông tin và các số liệu một lần nữa rồi đặt bút ký. Ký xong anh đưa lại bản báo cáo cho thư ký Trần.
Thư ký Trần nhận lấy rồi rảo bước ra ngoài, nhưng đi được nửa chừng, anh quay sang nói với Tôn Lãng “À phải rồi, nếu anh có ý định bây giờ xuất hiện bất ngờ trước cửa nhà của cô Dương thì tôi e là anh sẽ phải thất vọng rồi. Cô Dương hiện tại đang ở nhà một người khác.” Nói rồi anh lập tức sải bước ra ngoài để lại Tôn Lãng ngơ ngác ở đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Này thư ký Trần! Cậu nói vậy là có ý gì? Cậu khoan… khoan đi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.