Chương 12: Nụ hôn của lưu manh
Fade No D
18/01/2024
Dương Tịnh Hàm chột dạ né tránh ánh mắt của Tôn Lãng, cô lên tiếng phản bác nhưng nghe qua lại chẳng có chút cứng rắn nào: “Anh, anh đừng có mà nói bậy. Tôi không có ý đó. Hơn nữa… hơn nữa, chồng tôi sẽ không vui.”
Tôn Lãng cười nhạt, cô vẫn còn muốn đóng kịch sao? Được, vậy để anh cùng cô chơi đến cùng. Tôn Lãng rướn người về phía Dương Tịnh Hàm, hạ thấp giọng lên tiếng: “Đừng lo, tôi sẽ không để chồng em phát hiện đâu. À mà, tôi đoán chắc là em và chồng cũng chẳng yêu thương nhau gì mấy nhỉ? Trong nhà còn chẳng có lấy một tấm hình chung. Trên kệ để giày cũng không có giày của anh ta. Tôi nghĩ anh ta không thường xuyên về nhà lắm? Nếu hai vợ chồng đã không hoà thuận thì chi bằng em ngoại tình với tôi đi, tôi có thể thoả mãn em, cả tinh thần lẫn thể xác.”
Vừa nói Tôn Lãng vừa đưa tay lên muốn vuốt ve gương mặt của Dương Tịnh Hàm.
Dương Tịnh Hàm như không tin vào tai mình, Tôn Lãng mà cô biết tuyệt đối không phải là người như vậy. Anh đã thay đổi rồi. Chẳng lẽ anh cũng đã từng nói vậy mới những nhân viên nữ khác sao?
Nghĩ vậy cô liền không kiềm chế được mà cảm thấy vô cùng tức giận, cô hất tay anh ra, phẫn nộ lên tiếng:“Tôn tổng xin anh tự trọng. Anh không cảm thấy hổ thẹn với vị hôn thê của mình sao?”
Tôn Lãng nghe vậy thì thu hồi lại vẻ cợt nhả, anh trở nên nghiêm túc hơn, cau mày nghi hoặc hỏi: “Vị hôn thê? Ai nói với em là tôi có vị hôn thê?”
Dương Tịnh Hàm cười nhạt: “Anh còn muốn chối? Lâm Khiết kia chính là vị hôn thê của anh còn gì?”
Tôn Lãng nghe xong đầu mày càng cau chặt, anh đen mặt nhìn Dương Tịnh Hàm, ánh mắt anh phủ một tầng sương, càng thêm lạnh lẽo khó đoán. Cô lúc này cũng biết bản thân đã lỡ lời, vội bụm chặt miệng ngập ngừng quan sát nét mặt anh.
“Ai nói với em Lâm Khiết là vị hôn thê của tôi? Làm sao em biết về Lâm Khiết?”
Dương Tịnh Hàm không trả lời câu hỏi của anh, cô toang đứng dậy muốn né tránh thì bị Tôn Lãng giữ chặt hai cánh tay kéo ngược lại xuống ghế.
Tôn Lãng đứng dậy, anh nắm chặt hai bả vai Dương Tịnh Hàm, một chân của anh đè lên hai đùi cô, thân hình cao lớn chắn hoàn toàn trước mặt, khí thế vô cùng bức người, anh gầm nhẹ: “Tôi hỏi em, vì sao em biết về Lâm Khiết?”
Hành động này của Tôn Lãng đã doạ cho Dương Tịnh Hàm sợ một phen. Hoá ra Lâm Khiết là điều cấm kỵ của anh, cô nhắc đến cô ấy, anh tức giận cũng phải thôi. Nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy khó chịu trong lòng đến vậy, cảm giác âm ỉ từ tim lan ra khắp toàn thân, làm cả người cô tê dại. Cảm nhận được nước mắt sắp trào ra, Dương Tịnh Hàm vội cụp mắt xuống, quay đầu đi chỗ khác.
Nhưng Tôn Lãng đã kịp nhìn thấy vành mắt phiếm hồng của cô, nhận ra mình đã hơi nóng nảy nên anh trở nên dịu lại đôi chút. Anh hối hận và tự trách vì đã doạ cô sợ, nhưng cơn giận khi biết cô biết đến sự tồn tại của Lâm Khiết vẫn còn rất lớn, không thể nói hết là hết ngay được.
Mối hôn sự giữa anh và Lâm Khiết là do người lớn hai bên sắp đặt, nhưng anh từ lâu đã nói rõ với bố mẹ là bản thân sẽ không chấp nhận việc này, bố mẹ cũng đã đồng ý nên mối hôn sự này sau khi anh lên đại học đã được huỷ bỏ. Anh biết rõ Dương Tịnh Hàm thường hay lo lắng và suy nghĩ nhiều, lại còn hay để bản thân chịu thiệt nên anh vô cùng không muốn cô biết được. Anh rõ ràng đã che giấu rất kĩ, nhưng không hiểu thế nào cô vẫn biết?
Tôn Lãng càng nghĩ càng tức, liền đột ngột mà đánh úp Dương Tịnh Hàm. Anh buông tay đang giữ bả vai cô ra nhưng chưa đầy một giây sau liền nâng mặt cô lên rồi hôn xuống. Nụ hôn của anh vừa nồng nhiệt vừa gấp gáp, giống như muốn cướp hết dưỡng khí của cô.
Dương Tịnh Hàm sau khi phản ứng kịp thì ra sức đẩy Tôn Lãng nhưng một người phụ nữ như cô sao có thể địch nổi một người đàn ông cường tráng như anh chứ. Cô dùng sức đánh mấy cái vào người Tôn Lãng nhưng một lúc sau cũng chỉ đạn bất lực nắm chặt phần áo trước ngực anh, để mặt cho anh ngấu nghiến đôi môi mình.
Mãi đến gần hơn một phút sau Tôn Lãng mới chịu buông tha cho đôi môi của Dương Tịnh Hàm. Cô như người sắp chết đuối mới được ngoi lên bờ, há miệng thở dốc không ngừng, không cần soi gương cũng biết mặt cô lúc này đỏ bừng bừng.
Tôn Lãng cong môi cười đắc ý, anh đưa ngón cái lên vuốt ve đôi môi vừa bị anh làm sưng tấy. Dương Tịnh Hàm sau khi bình ổn lại hơi thở liền phẫn nộ trừng mắt với Tôn Lãng, cô tức giận đưa tay tát anh một phát rõ to và mắng: “Lưu manh”.
Tôn Lãng bị Dương Tịnh Hàm đánh nhưng cũng không bất ngờ hay tức giận, anh đưa lưỡi đẩy đẩy bên trong khoang miệng chỗ má bị tát.
Dương Tịnh Hàm chợt cảm thấy có lỗi, hình như cô ra tay tát anh hơi mạnh, cô đưa tay lên ngập ngừng hỏi: “Anh… không sao chứ? Tôi xin…”
Nhưng còn chưa đợi cô kịp nói xong, Tôn Lãng đã nắm lấy bàn tay đang giơ lên không trung của Dương Tịnh Hàm, anh dùng lực đạo vô cùng nhẹ kéo nhẹ tay cô qua, tay còn lại ôm lấy eo nhỏ của Dương Tịnh Hàm rồi cúi xuống lần nữa hôn lên. Nụ hôn lần này thậm chí còn lâu hơn lần trước, cô bị Tôn Lãng hôn đến cả người mềm nhũn ra.
Mãi một lúc sau anh mới lần nữa chịu tha cho đôi môi của Dương Tịnh Hàm, vẻ mặt Tôn Lãng bây giờ so với lúc nãy càng đắc ý hơn, anh vui vẻ đưa tay vừa vuốt ve tóc cô vừa nói: “Em đánh tôi một lần thì tôi sẽ lại hôn em một lần. Vậy nên tôi rất sẵn lòng để em đánh thêm vài cái.”
Tôn Lãng cười nhạt, cô vẫn còn muốn đóng kịch sao? Được, vậy để anh cùng cô chơi đến cùng. Tôn Lãng rướn người về phía Dương Tịnh Hàm, hạ thấp giọng lên tiếng: “Đừng lo, tôi sẽ không để chồng em phát hiện đâu. À mà, tôi đoán chắc là em và chồng cũng chẳng yêu thương nhau gì mấy nhỉ? Trong nhà còn chẳng có lấy một tấm hình chung. Trên kệ để giày cũng không có giày của anh ta. Tôi nghĩ anh ta không thường xuyên về nhà lắm? Nếu hai vợ chồng đã không hoà thuận thì chi bằng em ngoại tình với tôi đi, tôi có thể thoả mãn em, cả tinh thần lẫn thể xác.”
Vừa nói Tôn Lãng vừa đưa tay lên muốn vuốt ve gương mặt của Dương Tịnh Hàm.
Dương Tịnh Hàm như không tin vào tai mình, Tôn Lãng mà cô biết tuyệt đối không phải là người như vậy. Anh đã thay đổi rồi. Chẳng lẽ anh cũng đã từng nói vậy mới những nhân viên nữ khác sao?
Nghĩ vậy cô liền không kiềm chế được mà cảm thấy vô cùng tức giận, cô hất tay anh ra, phẫn nộ lên tiếng:“Tôn tổng xin anh tự trọng. Anh không cảm thấy hổ thẹn với vị hôn thê của mình sao?”
Tôn Lãng nghe vậy thì thu hồi lại vẻ cợt nhả, anh trở nên nghiêm túc hơn, cau mày nghi hoặc hỏi: “Vị hôn thê? Ai nói với em là tôi có vị hôn thê?”
Dương Tịnh Hàm cười nhạt: “Anh còn muốn chối? Lâm Khiết kia chính là vị hôn thê của anh còn gì?”
Tôn Lãng nghe xong đầu mày càng cau chặt, anh đen mặt nhìn Dương Tịnh Hàm, ánh mắt anh phủ một tầng sương, càng thêm lạnh lẽo khó đoán. Cô lúc này cũng biết bản thân đã lỡ lời, vội bụm chặt miệng ngập ngừng quan sát nét mặt anh.
“Ai nói với em Lâm Khiết là vị hôn thê của tôi? Làm sao em biết về Lâm Khiết?”
Dương Tịnh Hàm không trả lời câu hỏi của anh, cô toang đứng dậy muốn né tránh thì bị Tôn Lãng giữ chặt hai cánh tay kéo ngược lại xuống ghế.
Tôn Lãng đứng dậy, anh nắm chặt hai bả vai Dương Tịnh Hàm, một chân của anh đè lên hai đùi cô, thân hình cao lớn chắn hoàn toàn trước mặt, khí thế vô cùng bức người, anh gầm nhẹ: “Tôi hỏi em, vì sao em biết về Lâm Khiết?”
Hành động này của Tôn Lãng đã doạ cho Dương Tịnh Hàm sợ một phen. Hoá ra Lâm Khiết là điều cấm kỵ của anh, cô nhắc đến cô ấy, anh tức giận cũng phải thôi. Nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy khó chịu trong lòng đến vậy, cảm giác âm ỉ từ tim lan ra khắp toàn thân, làm cả người cô tê dại. Cảm nhận được nước mắt sắp trào ra, Dương Tịnh Hàm vội cụp mắt xuống, quay đầu đi chỗ khác.
Nhưng Tôn Lãng đã kịp nhìn thấy vành mắt phiếm hồng của cô, nhận ra mình đã hơi nóng nảy nên anh trở nên dịu lại đôi chút. Anh hối hận và tự trách vì đã doạ cô sợ, nhưng cơn giận khi biết cô biết đến sự tồn tại của Lâm Khiết vẫn còn rất lớn, không thể nói hết là hết ngay được.
Mối hôn sự giữa anh và Lâm Khiết là do người lớn hai bên sắp đặt, nhưng anh từ lâu đã nói rõ với bố mẹ là bản thân sẽ không chấp nhận việc này, bố mẹ cũng đã đồng ý nên mối hôn sự này sau khi anh lên đại học đã được huỷ bỏ. Anh biết rõ Dương Tịnh Hàm thường hay lo lắng và suy nghĩ nhiều, lại còn hay để bản thân chịu thiệt nên anh vô cùng không muốn cô biết được. Anh rõ ràng đã che giấu rất kĩ, nhưng không hiểu thế nào cô vẫn biết?
Tôn Lãng càng nghĩ càng tức, liền đột ngột mà đánh úp Dương Tịnh Hàm. Anh buông tay đang giữ bả vai cô ra nhưng chưa đầy một giây sau liền nâng mặt cô lên rồi hôn xuống. Nụ hôn của anh vừa nồng nhiệt vừa gấp gáp, giống như muốn cướp hết dưỡng khí của cô.
Dương Tịnh Hàm sau khi phản ứng kịp thì ra sức đẩy Tôn Lãng nhưng một người phụ nữ như cô sao có thể địch nổi một người đàn ông cường tráng như anh chứ. Cô dùng sức đánh mấy cái vào người Tôn Lãng nhưng một lúc sau cũng chỉ đạn bất lực nắm chặt phần áo trước ngực anh, để mặt cho anh ngấu nghiến đôi môi mình.
Mãi đến gần hơn một phút sau Tôn Lãng mới chịu buông tha cho đôi môi của Dương Tịnh Hàm. Cô như người sắp chết đuối mới được ngoi lên bờ, há miệng thở dốc không ngừng, không cần soi gương cũng biết mặt cô lúc này đỏ bừng bừng.
Tôn Lãng cong môi cười đắc ý, anh đưa ngón cái lên vuốt ve đôi môi vừa bị anh làm sưng tấy. Dương Tịnh Hàm sau khi bình ổn lại hơi thở liền phẫn nộ trừng mắt với Tôn Lãng, cô tức giận đưa tay tát anh một phát rõ to và mắng: “Lưu manh”.
Tôn Lãng bị Dương Tịnh Hàm đánh nhưng cũng không bất ngờ hay tức giận, anh đưa lưỡi đẩy đẩy bên trong khoang miệng chỗ má bị tát.
Dương Tịnh Hàm chợt cảm thấy có lỗi, hình như cô ra tay tát anh hơi mạnh, cô đưa tay lên ngập ngừng hỏi: “Anh… không sao chứ? Tôi xin…”
Nhưng còn chưa đợi cô kịp nói xong, Tôn Lãng đã nắm lấy bàn tay đang giơ lên không trung của Dương Tịnh Hàm, anh dùng lực đạo vô cùng nhẹ kéo nhẹ tay cô qua, tay còn lại ôm lấy eo nhỏ của Dương Tịnh Hàm rồi cúi xuống lần nữa hôn lên. Nụ hôn lần này thậm chí còn lâu hơn lần trước, cô bị Tôn Lãng hôn đến cả người mềm nhũn ra.
Mãi một lúc sau anh mới lần nữa chịu tha cho đôi môi của Dương Tịnh Hàm, vẻ mặt Tôn Lãng bây giờ so với lúc nãy càng đắc ý hơn, anh vui vẻ đưa tay vừa vuốt ve tóc cô vừa nói: “Em đánh tôi một lần thì tôi sẽ lại hôn em một lần. Vậy nên tôi rất sẵn lòng để em đánh thêm vài cái.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.