Chương 41: Tranh cầu hôn
Fade No D
03/02/2024
Dương Tịnh Hàm đang ăn chè nghe Tôn phu nhân nói vậy tay cầm muỗng bất
giác khẽ run nhẹ. Tôn phu nhân cũng nhìn thấy được sự lo lắng của Dương
Tịnh Hàm, bà đau lòng nhìn cô rồi đưa tay nắm lấy bàn tay run run của
cô, khẽ thở dài “Lúc bác nghe tiểu Lãng kể, trái tim cảm thấy như bị ai
đó bóp nghẹn vậy. Thật là, đứa nhỏ đáng thương… Hàm Hàm à, con… có muốn
trở thành con dâu của bác không? Bác hứa sẽ xem con như con ruột mà đối
đãi. Tiểu Lãng có cái gì, con nhất định sẽ có cái đó, nó không có cái
gì, con càng phải có cái đó.”
Dương Tịnh Hàm ngỡ ngàng trước lời nói của Tôn phu nhân, còn chưa kịp cảm động thì đã bị tiếng hét “mẹ” của Tôn Lãng làm cho giật mình. Tôn Lãng vốn đang yên yên ổn ổn vừa ăn chè giúp Dương Tịnh Hàm vừa lắng nghe mẹ và cô nói chuyện, đột nhiên bị sặt rồi cau mày bật dậy “Mẹ! Mẹ… mẹ làm gì vậy? Con còn chưa… còn chưa cầu hôn Hàm Hàm mà. Sao mẹ lại tranh việc của con!”
“Con chỉ có thể tự trách mình chậm chạp.” Tôn lão gia cũng bị Tôn Lãng làm giật mình, ông liếc anh xì một tiếng rồi buông lời xỉa xói.
Tôn Lãng không nói được gì chỉ đành cau mày bất mãn ngồi xuống lại vị trí, tiếp tục cố gắng múc từng muỗng chè cho vào miệng, dù anh cảm thấy bản thân đã no đến mức sắp phát ách đến nơi.
Tôn phu nhân lúc này mới để ý đến hành động ăn chè không ngừng của Tôn Lãng, bà nhìn vào bát lớn đựng chè thì thấy đã cạn hết bèn tức giận lên tiếng “Đây là chè dưỡng nhan con ăn nhiều như vậy làm gì? Mẹ đặt biệt nấu cho Hàm Hàm, ai mượn con ăn hết vậy hả?”
Dương Tịnh Hàm lúc này mới phát hiện Tôn Lãng đang giúp cô ăn hết chè, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, không nhịn được cong môi mỉm cười nhìn anh.
Tôn phu nhân quay sang nói với người làm “Dì Chu à, trong bếp còn nửa nồi chè dưỡng nhan, dì múc cho tôi đầy bát này nhé.” Vừa nói Tôn phu nhân vừa đưa bát lớn cho dì Chu.
Tôn Lãng nghe thấy vẫn còn nửa nồi chè trong bếp nữa thì không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn. Dương Tịnh Hàm cũng đứng ngồi không yên khi nghe thấy thế, cô vội giữ tay Tôn phu nhân lại “Mẹ… con… con no lắm rồi ạ. Không… không ăn nổi nữa ạ.”
Một câu nói mà khiến cả nhà ba người đều quay sang nhìn, Tôn Lãng là người có phản ứng đầu tiên, anh cong khoé môi mỉm cười đưa ánh mắt vô cùng yêu chiều nhìn Dương Tịnh Hàm. Tôn phu nhân sau khi phản ứng kịp thì cười vô cùng tươi nắm lấy tay Dương Tịnh Hàm, tay còn lại vỗ vỗ lên mu bàn tay cô “Ôi trời, tốt lắm, tốt lắm. Gọi mẹ tốt. Gọi rất hay. Con gái của mẹ.”
Tôn lão gia cũng vui vẻ bật cười ha hả, ông cười sảng khoái đến híp cả mắt lại.
****
Sáu tháng sau
“Alo, sao hoa cô dâu còn chưa giao đến vậy? Thật là mấy cái người này làm ăn gì mà kì cục vậy?” Trịnh Tú Hà vừa chống nạnh vừa đôi co với người bên kia đầu dây.
Sau khi cúp điện thoại, cô quay lại chỗ cô dâu ngồi phịch xuống trên chiếc ghế dài, lắc đầu tặc lưỡi “Giờ chị mới phát hiện hoá ra Tôn tổng lại là người cầu kì như vậy đấy. Có mỗi hoa cưới mà cũng nhất định phải tự mình thiết kế mới chịu.” Nói rồi cô ghé lại gần Dương Tịnh Hàm, làm ra nét mặt nghiêm trọng, thấp giọng nói “Giờ em hối hận vẫn còn kịp đấy.”
Còn chưa kịp để Dương Tịnh Hàm lên tiếng, chú rể cùng phù rể đã từ bên ngoài bước vào, Tôn Lãng đằng hắng giọng rồi lên tiếng “Thật không ngờ dù đã được điều sang trụ sở chính Tôn thị rồi mà trưởng phòng Trịnh vẫn có thời gian để chia rẽ cặp vợ chồng sắp cưới cơ đấy. Thân là chú rể tôi thật muốn lấy việc công trả thù riêng chị, nhưng tôi lại không muốn đêm tân hôn mà phải ngủ ngoài sofa. Vậy nên suy đi tính lại thì cách giải quyết tốt nhất có lẽ là tháng sau thư ký Trần hãy giúp tôi tăng ca đều đặn cả thứ bảy, chủ nhật trong một tháng nhé.” Nói rồi anh quay sang đắc ý nhìn Trần Triết.
Trần Triết vừa định lên tiếng bảo ‘được thôi’ thì đã bị Trịnh Tú Hà lên tiếng trước “Không cần phiền phức như vậy Tôn tổng. Ai làm thì người nấy chịu, anh đừng kéo những người không liên quan vào cuộc.” Nói rồi cô khoanh tay nhìn sang chỗ khác, câu nói đó rõ ràng là nói với Tôn Lãng nhưng lại không phải là nhằm vào Tôn Lãng.
Dương Tịnh Hàm nhìn tình hình căng thẳng này rồi lên tiếng thăm dò “Hai người… cãi nhau sao?”
Trịnh Tú Hà hừ lạnh “Lý nào chị lại cãi nhau với thư ký Trần. Có thân thiết gì lắm đâu.”
Trần Triết vẫn im lặng không nói gì, lẳng lặng đi ra ngoài. Tôn Lãng và Dương Tịnh Hàm nhìn nhau nhún vai rồi Tôn Lãng cũng rời đi theo Trần Triết.
Dương Tịnh Hàm ngỡ ngàng trước lời nói của Tôn phu nhân, còn chưa kịp cảm động thì đã bị tiếng hét “mẹ” của Tôn Lãng làm cho giật mình. Tôn Lãng vốn đang yên yên ổn ổn vừa ăn chè giúp Dương Tịnh Hàm vừa lắng nghe mẹ và cô nói chuyện, đột nhiên bị sặt rồi cau mày bật dậy “Mẹ! Mẹ… mẹ làm gì vậy? Con còn chưa… còn chưa cầu hôn Hàm Hàm mà. Sao mẹ lại tranh việc của con!”
“Con chỉ có thể tự trách mình chậm chạp.” Tôn lão gia cũng bị Tôn Lãng làm giật mình, ông liếc anh xì một tiếng rồi buông lời xỉa xói.
Tôn Lãng không nói được gì chỉ đành cau mày bất mãn ngồi xuống lại vị trí, tiếp tục cố gắng múc từng muỗng chè cho vào miệng, dù anh cảm thấy bản thân đã no đến mức sắp phát ách đến nơi.
Tôn phu nhân lúc này mới để ý đến hành động ăn chè không ngừng của Tôn Lãng, bà nhìn vào bát lớn đựng chè thì thấy đã cạn hết bèn tức giận lên tiếng “Đây là chè dưỡng nhan con ăn nhiều như vậy làm gì? Mẹ đặt biệt nấu cho Hàm Hàm, ai mượn con ăn hết vậy hả?”
Dương Tịnh Hàm lúc này mới phát hiện Tôn Lãng đang giúp cô ăn hết chè, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, không nhịn được cong môi mỉm cười nhìn anh.
Tôn phu nhân quay sang nói với người làm “Dì Chu à, trong bếp còn nửa nồi chè dưỡng nhan, dì múc cho tôi đầy bát này nhé.” Vừa nói Tôn phu nhân vừa đưa bát lớn cho dì Chu.
Tôn Lãng nghe thấy vẫn còn nửa nồi chè trong bếp nữa thì không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn. Dương Tịnh Hàm cũng đứng ngồi không yên khi nghe thấy thế, cô vội giữ tay Tôn phu nhân lại “Mẹ… con… con no lắm rồi ạ. Không… không ăn nổi nữa ạ.”
Một câu nói mà khiến cả nhà ba người đều quay sang nhìn, Tôn Lãng là người có phản ứng đầu tiên, anh cong khoé môi mỉm cười đưa ánh mắt vô cùng yêu chiều nhìn Dương Tịnh Hàm. Tôn phu nhân sau khi phản ứng kịp thì cười vô cùng tươi nắm lấy tay Dương Tịnh Hàm, tay còn lại vỗ vỗ lên mu bàn tay cô “Ôi trời, tốt lắm, tốt lắm. Gọi mẹ tốt. Gọi rất hay. Con gái của mẹ.”
Tôn lão gia cũng vui vẻ bật cười ha hả, ông cười sảng khoái đến híp cả mắt lại.
****
Sáu tháng sau
“Alo, sao hoa cô dâu còn chưa giao đến vậy? Thật là mấy cái người này làm ăn gì mà kì cục vậy?” Trịnh Tú Hà vừa chống nạnh vừa đôi co với người bên kia đầu dây.
Sau khi cúp điện thoại, cô quay lại chỗ cô dâu ngồi phịch xuống trên chiếc ghế dài, lắc đầu tặc lưỡi “Giờ chị mới phát hiện hoá ra Tôn tổng lại là người cầu kì như vậy đấy. Có mỗi hoa cưới mà cũng nhất định phải tự mình thiết kế mới chịu.” Nói rồi cô ghé lại gần Dương Tịnh Hàm, làm ra nét mặt nghiêm trọng, thấp giọng nói “Giờ em hối hận vẫn còn kịp đấy.”
Còn chưa kịp để Dương Tịnh Hàm lên tiếng, chú rể cùng phù rể đã từ bên ngoài bước vào, Tôn Lãng đằng hắng giọng rồi lên tiếng “Thật không ngờ dù đã được điều sang trụ sở chính Tôn thị rồi mà trưởng phòng Trịnh vẫn có thời gian để chia rẽ cặp vợ chồng sắp cưới cơ đấy. Thân là chú rể tôi thật muốn lấy việc công trả thù riêng chị, nhưng tôi lại không muốn đêm tân hôn mà phải ngủ ngoài sofa. Vậy nên suy đi tính lại thì cách giải quyết tốt nhất có lẽ là tháng sau thư ký Trần hãy giúp tôi tăng ca đều đặn cả thứ bảy, chủ nhật trong một tháng nhé.” Nói rồi anh quay sang đắc ý nhìn Trần Triết.
Trần Triết vừa định lên tiếng bảo ‘được thôi’ thì đã bị Trịnh Tú Hà lên tiếng trước “Không cần phiền phức như vậy Tôn tổng. Ai làm thì người nấy chịu, anh đừng kéo những người không liên quan vào cuộc.” Nói rồi cô khoanh tay nhìn sang chỗ khác, câu nói đó rõ ràng là nói với Tôn Lãng nhưng lại không phải là nhằm vào Tôn Lãng.
Dương Tịnh Hàm nhìn tình hình căng thẳng này rồi lên tiếng thăm dò “Hai người… cãi nhau sao?”
Trịnh Tú Hà hừ lạnh “Lý nào chị lại cãi nhau với thư ký Trần. Có thân thiết gì lắm đâu.”
Trần Triết vẫn im lặng không nói gì, lẳng lặng đi ra ngoài. Tôn Lãng và Dương Tịnh Hàm nhìn nhau nhún vai rồi Tôn Lãng cũng rời đi theo Trần Triết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.