Chương 15: Viên kẹo của riêng cô
Fade No D
18/01/2024
Tôn Lãng vô cùng đắc ý mà đứng dậy đi tới bàn của Dương Tịnh Hàm, anh dựng chiếc ghế bị người đàn ông làm ngã lên rồi tự nhiên ngồi xuống đối diện cô. Tôn Lãng trên mặt toàn là ý cười, không hề có ý định giấu giếm tâm trạng vui vẻ của mình.
“Vậy hoá ra em và chồng đã ly hôn rồi sao? Thủ tục đã hoàn thành xong cả chưa mà vội đi xem mắt thế này?” Tôn Lãng nói với âm lượng chỉ vừa đủ cho hai người nghe.
“Nếu anh đã biết sự thật rồi, vậy còn diễn cho ai xem?” Dương Tịnh Hàm cau mày hỏi ngược lại.
Cô cũng tự biết bản thân mình đã lộ ra quá nhiều sơ hở, Tôn Lãng nhạy bén như vậy, chắc chắn cũng đã đoán được việc cô nói mình đã kết hôn chỉ là lời nói dối.
Tôn Lãng nghe Dương Tịnh Hàm thẳng thắn thừa nhận như vậy thì cũng không trêu chọc cô nữa mà nghiêm túc trở lại. Anh chất vấn: “Vì sao phải gạt tôi?”
Dương Tịnh Hàm im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Chẳng qua chỉ là một lời nói dối vô hại không phải sao? Anh không cần làm mọi việc trở nên nghiêm trọng như vậy.”
“Chuyện này đối với tôi rất quan trọng!” Tôn Lãng cau mày gầm nhẹ.
Dương Tịnh Hàm hơi sửng sốt trước phản ứng của anh nhưng cũng không tiếp tục lên tiếng. Tôn Lãng thở dài, giọng điệu cũng dịu lại đôi chút: “Vì sao em lại nói dối rằng mình đã kết hôn? Là vì để chọc tức tôi, hay là vì muốn tôi không còn chút hy vọng nào với em?”
“Chẳng phải trước đây anh cũng giấu tôi chuyện anh đã có vị hôn thê rồi sao?” Dương Tịnh Hàm phẫn nộ dùng bàn tay siết chặt đập lên bàn, lớn tiếng chất vấn Tôn Lãng.
Sự ồn ào đã thu hút không ít những ánh mắt xung quanh, Dương Tịnh Hàm nhận thấy bản thân đã phản ứng thái quá, cô thở ra một hơi rồi kiềm lại cảm xúc phẫn nộ trong lòng, thấp giọng nói tiếp: “Cứ xem như là chúng ta đều đã lừa gạt lẫn nhau đi. Vậy nên, kết thúc ở đây được rồi.”
Nói xong Dương Tịnh Hàm cũng không đợi Tôn Lãng trả lời lại mà đứng lên cầm túi xách ra về. Hai giây sau Tôn Lãng cũng đứng dậy đuổi theo Dương Tịnh Hàm.
Ở bên ngoài nhà hàng, Tôn Lãng vừa ra liền nhìn thấy cô đang đứng gọi xe, anh bước mấy bước đến chỗ Dương Tịnh Hàm đang đứng, không nói không rằng mà kéo cánh tay cô lên chiếc BMW màu đen đang đậu chờ sẵn đằng trước.
Dương Tịnh Hàm cố gắng giãy ra nhưng bất thành. Sau khi vào trong xe, Tôn Lãng khoá cửa lại rồi thả tay Dương Tịnh Hàm ra.
Dương Tịnh Hàm ôm lấy cổ tay đau nhức vì bị siết chặt, quay sang trừng mắt với Tôn Lãng: “Anh làm cái trò gì vậy?”
“Em học đâu ra cái thói chưa nghe người khác giải thích đã bỏ đi như vậy?” Tôn Lãng gầm lại với Dương Tịnh Hàm.
“Tôi không cần anh giải thích! Tôi không muốn nghe, cũng không muốn biết! Tôi đã nói là chúng ta kết thúc đi mà!” Dương Tịnh Hàm gần như dùng hết sức bình sinh để gào lên.
Dương Tịnh Hàm cũng rất muốn phủ nhận, nhưng sự thật Tôn Lãng chính là điểm yếu đuối nhất trong lòng cô. Cô nhu nhược trước tất cả mọi người, nhưng duy chỉ có ở bên cạnh Tôn Lãng, Dương Tịnh Hàm mới có thể bộc lộ ra tính cách trẻ con được che đậy cẩn thận sâu trong lòng mình.
Người ta nói đứa trẻ hiểu chuyện sẽ không có kẹo ăn.
Nhưng Tôn Lãng giống như viên kẹo dành riêng cho Dương Tịnh Hàm cô vậy. Ở bên cạnh Tôn Lãng, cô cảm thấy vô cùng an tâm. Sự an tâm này chính là cảm giác dù cho cả thế giới này có tranh đua với nhau đến sứt đầu mẻ trán, thì cũng chẳng có chút liên quan gì đến cô. Vì dù không có được phần kẹo của mình, Tôn Lãng vẫn sẽ luôn ở bên cạnh, là viên kẹo ngọt ngào nhất thuộc về riêng mình cô.
Có lẽ vì suy nghĩ này nên Dương Tịnh Hàm ở trước mặt dì thì vô cùng khúm núm khép mình, một dạ hai vâng, trước sau đều không dám cãi lại. Nhưng ở trước mặt Tôn Lãng thì cô chẳng hiểu vì sao đôi lúc lại hay hờn dỗi vô cớ, thậm chí còn có phần ấu trĩ.
Ấy thế mà mỗi lần như vậy, Tôn Lãng đều sẽ rất nhẫn nại và dịu dàng mà xoa đầu cô, dỗ dành cô, không có lấy một lời than phiền.
Vậy nên khi Lâm Khiết xuất hiện, giống như bản tuyên án tử dành cho hạnh phúc của cô vậy. À không, nói đúng hơn là một hồi chuông, hồi chuông đánh thức cô dậy khỏi giấc mơ về viên kẹo ngọt.
Thời điểm Tôn Lãng nói ra lời chia tay, Dương Tịnh Hàm nhận thức được bản thân đã đến lúc tỉnh dậy.
Đứa trẻ hiểu chuyện mà cũng đòi được kẹo sao? Chuyện đó đương nhiên là không thể rồi
“Vậy hoá ra em và chồng đã ly hôn rồi sao? Thủ tục đã hoàn thành xong cả chưa mà vội đi xem mắt thế này?” Tôn Lãng nói với âm lượng chỉ vừa đủ cho hai người nghe.
“Nếu anh đã biết sự thật rồi, vậy còn diễn cho ai xem?” Dương Tịnh Hàm cau mày hỏi ngược lại.
Cô cũng tự biết bản thân mình đã lộ ra quá nhiều sơ hở, Tôn Lãng nhạy bén như vậy, chắc chắn cũng đã đoán được việc cô nói mình đã kết hôn chỉ là lời nói dối.
Tôn Lãng nghe Dương Tịnh Hàm thẳng thắn thừa nhận như vậy thì cũng không trêu chọc cô nữa mà nghiêm túc trở lại. Anh chất vấn: “Vì sao phải gạt tôi?”
Dương Tịnh Hàm im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Chẳng qua chỉ là một lời nói dối vô hại không phải sao? Anh không cần làm mọi việc trở nên nghiêm trọng như vậy.”
“Chuyện này đối với tôi rất quan trọng!” Tôn Lãng cau mày gầm nhẹ.
Dương Tịnh Hàm hơi sửng sốt trước phản ứng của anh nhưng cũng không tiếp tục lên tiếng. Tôn Lãng thở dài, giọng điệu cũng dịu lại đôi chút: “Vì sao em lại nói dối rằng mình đã kết hôn? Là vì để chọc tức tôi, hay là vì muốn tôi không còn chút hy vọng nào với em?”
“Chẳng phải trước đây anh cũng giấu tôi chuyện anh đã có vị hôn thê rồi sao?” Dương Tịnh Hàm phẫn nộ dùng bàn tay siết chặt đập lên bàn, lớn tiếng chất vấn Tôn Lãng.
Sự ồn ào đã thu hút không ít những ánh mắt xung quanh, Dương Tịnh Hàm nhận thấy bản thân đã phản ứng thái quá, cô thở ra một hơi rồi kiềm lại cảm xúc phẫn nộ trong lòng, thấp giọng nói tiếp: “Cứ xem như là chúng ta đều đã lừa gạt lẫn nhau đi. Vậy nên, kết thúc ở đây được rồi.”
Nói xong Dương Tịnh Hàm cũng không đợi Tôn Lãng trả lời lại mà đứng lên cầm túi xách ra về. Hai giây sau Tôn Lãng cũng đứng dậy đuổi theo Dương Tịnh Hàm.
Ở bên ngoài nhà hàng, Tôn Lãng vừa ra liền nhìn thấy cô đang đứng gọi xe, anh bước mấy bước đến chỗ Dương Tịnh Hàm đang đứng, không nói không rằng mà kéo cánh tay cô lên chiếc BMW màu đen đang đậu chờ sẵn đằng trước.
Dương Tịnh Hàm cố gắng giãy ra nhưng bất thành. Sau khi vào trong xe, Tôn Lãng khoá cửa lại rồi thả tay Dương Tịnh Hàm ra.
Dương Tịnh Hàm ôm lấy cổ tay đau nhức vì bị siết chặt, quay sang trừng mắt với Tôn Lãng: “Anh làm cái trò gì vậy?”
“Em học đâu ra cái thói chưa nghe người khác giải thích đã bỏ đi như vậy?” Tôn Lãng gầm lại với Dương Tịnh Hàm.
“Tôi không cần anh giải thích! Tôi không muốn nghe, cũng không muốn biết! Tôi đã nói là chúng ta kết thúc đi mà!” Dương Tịnh Hàm gần như dùng hết sức bình sinh để gào lên.
Dương Tịnh Hàm cũng rất muốn phủ nhận, nhưng sự thật Tôn Lãng chính là điểm yếu đuối nhất trong lòng cô. Cô nhu nhược trước tất cả mọi người, nhưng duy chỉ có ở bên cạnh Tôn Lãng, Dương Tịnh Hàm mới có thể bộc lộ ra tính cách trẻ con được che đậy cẩn thận sâu trong lòng mình.
Người ta nói đứa trẻ hiểu chuyện sẽ không có kẹo ăn.
Nhưng Tôn Lãng giống như viên kẹo dành riêng cho Dương Tịnh Hàm cô vậy. Ở bên cạnh Tôn Lãng, cô cảm thấy vô cùng an tâm. Sự an tâm này chính là cảm giác dù cho cả thế giới này có tranh đua với nhau đến sứt đầu mẻ trán, thì cũng chẳng có chút liên quan gì đến cô. Vì dù không có được phần kẹo của mình, Tôn Lãng vẫn sẽ luôn ở bên cạnh, là viên kẹo ngọt ngào nhất thuộc về riêng mình cô.
Có lẽ vì suy nghĩ này nên Dương Tịnh Hàm ở trước mặt dì thì vô cùng khúm núm khép mình, một dạ hai vâng, trước sau đều không dám cãi lại. Nhưng ở trước mặt Tôn Lãng thì cô chẳng hiểu vì sao đôi lúc lại hay hờn dỗi vô cớ, thậm chí còn có phần ấu trĩ.
Ấy thế mà mỗi lần như vậy, Tôn Lãng đều sẽ rất nhẫn nại và dịu dàng mà xoa đầu cô, dỗ dành cô, không có lấy một lời than phiền.
Vậy nên khi Lâm Khiết xuất hiện, giống như bản tuyên án tử dành cho hạnh phúc của cô vậy. À không, nói đúng hơn là một hồi chuông, hồi chuông đánh thức cô dậy khỏi giấc mơ về viên kẹo ngọt.
Thời điểm Tôn Lãng nói ra lời chia tay, Dương Tịnh Hàm nhận thức được bản thân đã đến lúc tỉnh dậy.
Đứa trẻ hiểu chuyện mà cũng đòi được kẹo sao? Chuyện đó đương nhiên là không thể rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.