Chương 8
Nghệ Quân
21/03/2013
Vào buổi chiều của ba ngày sau, khi Tô Kỉ Thánh xách theo một cái túi plastic không chủ ý đi vào cửa viện, đột nhiên túi trong tay cậu bị một người từ phía sau giữ chặt.
Cậu nghi hoặc quay lại nhìn.
Trước cửa cô nhi viện Tô Chấn Nhạc giữ chặt tay Tô Kỉ Thánh, vừa lòng khi thấy trong mắt Tô Kỉ Thánh thần sắc kinh ngạc.
“Lên xe. Tiểu hỗn đản.” Tô Chấn Nhạc ý bảo muốn cậu lên xe. Tô Kỉ Thánh bất đắc dĩ thở dài.
“Cháu muốn bị bắt lên xe……”
Tô Kỉ Thánh lại thở dài, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn theo lên xe, cước bộ chậm rãi, cậu nhu thuận ngồi ở ghế lại phụ, lắc lắc bả vai nhìn Tô Chấn Nhạc vừa ghé vào ghế lái.
“Chú làm sao mà biết cháu ở chỗ này?”
“Cháu cho là có thể giấu được chú sao?” Tô Chấn Nhạc không đáp cười hỏi lại.
“Đúng vậy, chú là lão hồ ly, cháu đây là tiểu hồ ly như thế nào đấu lại được chú?” Tô Kỉ Thánh dùng sức đem chính mình ngã dựa trên lưng ghế, thở dài. “Nói đi, cháu lộ ra sơ hở ở chỗ nào?”
“Chú từ trong túi của Uy Uy tìm được một phong thư, bên trên viết rõ địa chỉ chỗ này. Cháu cũng biết từ nhỏ Uy Uy chính là cái miệng rộng, nó nói cho chú biết cháu thường nhận được thư từ nơi này, có khi cháu một mình đột nhiên ko thấy đâu. Sau đó, luôn một mình ngơ ngác nhìn phong thư ngẩn người. Cho nên trực giác của nó nói cho nó biết, địa chỉ này không đơn giản, thừa dịp cháu không chú ý lục được một cái giấu ở trong sách giáo khoa.” Tô Chấn Nhạc đưa cho cậu một ly Côca. “Cháu đi không nói gì cả, nó nhìn phong thư rồi ngẩn người”
Tô Kỉ Thánh kinh ngạc nhìn. Tiểu Uy tiểu trư vì cậu ngẩn người?
“Cháu không biết Tiểu Uy xem cháu làm thần tượng, đối với cử chỉ của cháu toàn bộ nhớ rõ chặt chẽ sao?” Tô Chấn Nhạc nhéo hai má cậu. “Còn có, cháu không muốn biết xem tình hình dì cháu gần đây sao? Cháu là tiểu tử không lương tâm.”
Tô Kỉ Thánh chột dạ cúi đầu. Kỳ thật hắn có thể tưởng tượng được cá tính Diệp Dĩnh Lam yêu khóc, nhất định vì cậu rời nhà trốn đi mà khóc lóc ầm ĩ, bất quá có dượng tương lai bồi dì hẳn là không có việc gì. Cậu áp chế khổ sở đang phát sinh trong lòng.
“Chú nghĩ đầu cháu biết được kết quả thế nào, sau đó quyết định xử trí cháu như thế nào.” Tô Chấn Nhạc đầu ngón tay ở tay lái nhảy lên, môi mang một chút cười.
Tô Kỉ Thánh tâm nhất hoành, dù sao đều bị đánh, còn có cái gì không thể nói ra đây?
“Cháu rời đi, đối với dì, còn dượng nữa mới là tốt, hai người bọn họ là có thể hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào của hai người, không có cháu đây làm bóng đèn chướng mắt.”
Tô Chấn Nhạc nhận ra một điều: “Cháu là nói, Dĩnh Lam lâu như vậy không chịu cùng Phạm Hán Đình kết hôn, cháu là đầu sỏ gây nên?”
“Không ai nguyện ý mang theo một cái đứa nhỏ làm chướng ngại vật. Phạm thúc thúc là người tốt nhưng là cháu nghĩ chú ấy hẳn là cũng không nguyện ý bên trong nhà của chú ấy có một cái người ngoài……” Tô Kỉ Thánh thanh âm càng lúc càng thấp, càng lúc càng nhỏ. “Cho nên mới chậm chạp không hướng dì cầu hôn……”
Tô Chấn Nhạc thở nhẹ ra, thân thủ đem tiểu tử này ôm vào trong lòng. Thực nhìn không ra đến tiểu gia hỡ này trong lòng khúc khúc chiết chiết cất giấu nhiều tâm tư như vậy, làm khó hắn.
“Cháu đã phiền toái dì thật lâu, khi dì học đại học còn chưa tốt nghiệp đã nhất định phải mang theo cháu, vì sinh hoạt phí, dì ấy cơ hồ cả ngày làm công, không có việc gì mà không làm; Mà từ khi cháu vào tiểu học, luôn thay thế cha mẹ chiếu cố cháu, sáu năm, dì chưa bao giờ nghĩ tới chung thân đại sự của mình…… Vì cháu, dì vốn có bạn trai tốt là học trưởng, kết quả bởi vì cháu khiến cho bọn họ chia tay……” Tô Kỉ Thánh thanh âm nghẹn ngào.
“Thật vất vả hiện tại bên người dì lại mới có đối tượng tốt, hơn nữa trong bụng dì cũng có em bé muốn sinh ra, cháu làm sao có thể ích kỷ như vậy, liền cản trở hạnh phúc của dì, cháu không muốn dì cô đơn cả đời đâu? Cháu không cần làm cho tình huống lại giẫm lên vết xe đổ.” Cậu kìm nén thanh âm.
“Cháu đã sớm tính tốt, dù sao tiền lương gia sư cháu tiết kiệm được cũng khá nhiều, cháu dồn lại, đủ để duy trì một thời gian; Chờ cháu học xong trung học, là có thể đi làm kiếm tiền tiếp tục việc học.” Tô Kỉ Thánh nâng cằm lên ra vẻ kiên cường.“Có lẽ ngày nào đó có rảnh, sẽ trở về thăm dì.”
“Ngu ngốc.” Tô Chấn Nhạc tức giận mắng. Nhìn sang Tô Kỉ Thánh với ánh mắt căm giận.“Cháu chỉ nghĩ sự tình theo ý cháu, cháu có nghĩ tới tâm tình của dì cháu không? Cô ấy sẽ nghĩ thế nào về việc này?”
“Cháu muốn tốt cho dì.”
“Ngươi có biết dì cháu vì cháu mà ngất không? Cô ấy dường như phát điên, đi khắp Đài Bắc tìm cháu, không muốn sống nữa, làm Phạm thúc thúc của cháu đau lòng không thôi.”
Tựa hồ có như có ngàn cây kim đâm vào tim Tô Kỉ Thánh trái, làm cậu trong nháy mắt không thở nổi. Nháy mắt khi tim đau cậu không thể động đậy, mắt ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ xe.
“Dì của cháu mấy ngày liền đến đều ngủ ở trong phòng của cháu, ôm trong lòng quần áo cháu lưu lại, nói muốn ngửi được hương vị của cháu mới có thể đi vào giấc ngủ; Tất cả ảnh của cháu đều để ở trên giường, ảnh chụp lúc cháu mới sinh, tốt nghiệp vườn trẻ tốt, kỷ niệm khi nhập học tiểu học, còn ảnh cháu với khuôn mặt ngơ ngác, bất lực khi người thân làm nghi thức cáo biệt cha mẹ cháu……”
Nghi thưc cáo biệt? Kỳ thật cậu không có ấn tượng mấy, dù sao lúc ấy mới h sáu tuổi, trí nhớ về dì là từ khi dì bắt đầu nắm lấy tay cậu; Thời khắc đó, bóng dáng của Diệp Dĩnh Lam liền khắc sâu vào trong lòng cậu……
Tô Kỉ Thánh nhớ lại chuyện đã lâu trước kia nhất thời liền lâm vào hoảng hốt, nếu không đề cập tới, hẳn cậu sẽ không nhớ lại; Trôi qua, cũng liền trôi qua……
“Dì cháu lúc nào cũng ôm ảnh cháu vào trong ngực, thỉnh thoảng lại mở ra nhìn hình ảnh cháu, nước mắt sẽ không ngừng được tuôn ra. Phạm thúc thúc khuyên như thế nào cũng không được.” Tô Chấn Nhạc hai tay ôm lấy hai má Tô Kỉ Thánh.“Cháu không biết cháu thật tàn nhẫn sao? Cháu không nghĩ dì của cháu sẽ thương tâm thế nào sao? Cháu cho rằng trên đời này cô ấy đối với thân nhân thế nào! Trừ cháu ra, không còn ai có quan hệ huyết thống với cô ấy.”
Tô Kỉ Thánh cắn môi dưới, yên lặng không nói gì.
“Cho dù một người thông minh thế nào.” Tô Chấn Nhạc vỗ vỗ vai cậu.“Đối mặt với chuyện của chính mình, luôn thấy không rõ chân tướng.” Dừng một chút, lại nói:“Chú hỏi Uy Uy lần cuối cùng bọn cháu nói chuyện là về cái gì, ta bảo Uy Uy kể lại, hỏi một chút đề tài nói chuyện lúc đó của bọn cháu. Chú nghĩ hiểu được chỗ khúc mắc của cháu. Là chuyện của Ông Sĩ Huân*?”( Chính là bạn cùng lớp của Kỷ Thánh… mời mọi người nhớ lại chương 7 ^ ^)
Tô Kỉ Thánh ngạc nhiên nhìn Tô Chấn Nhạc.
Tô Chấn Nhạc vẻ mặt sâu xa, ý cười khó hiểu.“Sĩ Huân, mẹ hắn sau đó quyết định không lấy chồng, nói vô luận như thế nào đều phải cùng con mình ở cùng một chỗ, trên thế giới có một nửa là nam nhân, nhưng là con của chính mình chỉ có một.”
Nước mắt nhanh chóng tràn đầy trong mắt Tô Kỉ Thánh, cậu cười đem nước mắt lau đi, nói vậy Tiểu Huân hẳn là không cần lại khóc nữa.
“Cháu sao không cho ngươi chính mình một cơ hội? Lão yêu cố làm ra vẻ tiểu hồ ly.” Tô Chấn Nhạc ý vị thâm trường xem xét.
Tô Kỉ Thánh hít sâu, giơ lên mâu quang nhìn thẳng.“Cháu không tin vận khí. Sáu năm trước cháu liền không tin vào vận khí, cháu chỉ biết, muốn sống phải dựa vào thực lực…… Nếu có cái gọi là may mắn, ba mẹ sẽ không rời khỏi cháu”
Một chiếc xe đang tới gần, dừng lại cách bọn họ một đoạn. Tô Chấn Nhạc khóe mắt dư quang thoáng nhìn thân ảnh đang xuống xe, nhẹ nhàng phụ giúp nho nhỏ thân hình Tô Kỉ Thánh.
“Xuống xe, cháu đi gặp một người.”
Tô Kỉ Thánh tâm không cam lòng, thật không muốn đi đến, ngược sáng nên cậu không thấy rõ bộ dáng người đi tớ, người nọ trên người bị ánh mặt trời vòng ra viền vàng đâm vào làm ánh mắt cậu đều không mở ra được.
Người tới thân mình ngồi xổm xuống, cậu nhận ra. Là Phạm Hán Đình.
“Tiểu Kỉ Thánh, cháu vì sao muốn trốn khỏi nhà?” Phạm Hán Đình không có ý tứ trách cứ, tay xoa xoa đầu cậu.
“Phạm thúc thúc……” Tô Kỉ Thánh giương mắt nhìn hắn, lòng ngổn ngang, thốt ra: “Có phải hay không bởi vì cháu, cho nên chú mới không chịu cùng dì kết hôn?”
Cậu bối rối lại sợ hãi nhìn vẻ mặt Phạm Hán Đình.
“Chú thương cháu còn không kịp, làm sao có thể chê cháu? Chẳng lẽ cháu nghĩ rằng chú và cháu ngày thường cùng trộn lẫn ở một khối là hư tình giả ý sao? Trong lòng cháu chú là người như thế sao?” Phạm Hán Đình cánh tay duỗi ra, liền đem Tô Kỉ Thánh ôm vào trong lòng. Tiểu ngốc tử, trong đầu liền yêu miên man suy nghĩ.
“Vậy vì sao chú không hướng dì cầu hôn?”
“Là dì cháu không chịu gả cho chú, cho rằng chú là tham tài hám lợi ngụy quân tử. chú đã giải thích rất nhiều lần, nhưng dì cháu chính là không chịu tin tưởng.” Phạm Hán Đình bất đắc dĩ bĩu môi, nhưng vẻ mặt lập tức biến thành đứng đắn: “Nhưng là Tô tổng tài nói cho ta biết chuyện trước đây về cháu cùng Dĩnh Lam, làm cho chú hiểu được, kỳ thật cô ấy lo lắng cho cháu; Sợ hãi chú sẽ ngược đãi cháu, cô ấy không cần vì mình mà khiến cháu chịu ủy khuất, tình nguyện đem chính mình biến thành bà mẹ đơn thân, không muốn cháu có một chút ít tổn thương nào.”
Dì vẫn buồn nôn như vậy, Tô Kỉ Thánh nghe vậy hốc mắt đỏ lên, trong lòng ngọt ngào, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt.
“Cháu cùng Dĩnh Lam đều là người thân nhất của chú, chú hy vọng có thể cùng hai người trở thành gia đình thực sự .” Phạm Hán Đình giữ chặt đầu Tô Kỉ Thánh “Nói cho chú biết, cháu nguyện ý nhận ta trở thành người nhà của cháu không?”
Thình lình có một trận vui sướng đi thẳng vào trong lòng Tô Kỉ Thánh, khiến cậu cảm động không thể nói thành lời!
“Người nhà” từ ngữ này nghe tới thật là đẹp …… Phạm thúc thúc hy vọng có thể trở thành người nhà của cậu? Cậu không phải là một tên cô nhi ăn nhờ ở đậu, ngược lại còn có người muốn bình phong che mưa chắn gió cho cô nhi như cậu?
Phạm thúc thúc nào biết đâu rằng, rất nhiều lần trong mơ, cậu mơ rằng Phạm thúc thúc, dì cùng cậu, ba người vui vẻ hoà thuận sống cùng nhau, không phải quan hệ hàng xóm tốt đẹp, mà là chân chính người nhà! Luôn gọi dượng tương lai cậu kỳ thật không phải hay nói giỡn, mà là trong lòng cậu bắt đầu chờ mong nha……
Phạm Hán Đình đơn giản nói một câu, lại khiến cho lòng cậu bấy lâu vẫn treo trên cao được trở về mặt đất.
Tô Kỉ Thánh gật đầu nhận lời, Phạm Hán Đình mới mở nụ cười an tâm, lại xoa bóp khuôn mặt của cậu.
“Vậy cháu phải giúp chú một tay, giúp chú đem dì sớm tiến lễ đường, bằng không còn lâu mới được. Đến cuối cùng lại ngại bụng lớn mặc lễ phục khó coi, ngại đông ngại tây, kết quả chú cuối cùng suốt đời vẫn là một vương lão ngũ chưa vợ.”
Phạm Hán Đình lấy tay, lau sạch nước mắt trên mặt Tô Kỉ Thánh, chờ hắn trả lời; Mà Tô Kỉ Thánh trừng mắt nhìn, cho anh một nụ cười sáng lạn như nắng hè……
“Bức hôn thôi, không phải là đơn giản sao.” Tô Kỉ Thánh định liệu nói.
Nhìn Tô Kỉ Thánh hồi phục miệng cười sáng sủa, Tô Chấn Nhạc trên mặt cũng dạng khai ý cười.
“Sau cơn mưa trời lại sáng…” Tô Chấn Nhạc không tự giác hát ngân nga. Xoay chuyển chìa khóa xe, đạp chân ga, xe thể thao lẳng lặng bắt đầu chạy.
Mưa qua, trời lại nắng, mà trời ngày càng xanh trong.
Một người sẽ trưởng thành trong đau xót chôn sâu tận đáy lòng, tuy rằng khi tỉnh dậy sẽ mang lại đau đớn, nhưng vì cảm nhận đc đau đớn mà càng thêm thông suốt, va chạm sâu sắc vào mọi ngõ ngách cấm địa trong lòng, giống như kích thích, đau đớn sắc nhọn liên tục cùng nhau hành hạ trong cơ thể, cuối cùng phát ra âm thanh như thủy tinh trong suốt……
Đau khổ là không thể tránh, nhưng trải qua quá trình này, tâm hồn tiếc nuối lại đem phần khuyết thiều được bù lại viên mãn..
Tô Chấn Nhạc đem âm lượng vặn lên mức cao nhất, khiến cho giọng ca của ca sĩ vang khắp xe, hắn bình thường không thế nào nghe được loại âm nhạc hiện hành, bất quá khúc nhạc này thực thích hợp ngâm nga ở tình cảnh này.
Hy vọng Tô Kỉ Thánh tiểu tử này có thể thoát khỏi bóng ma tâm lý, hắn cũng đau khổ đã lâu. Tô Chấn Nhạc quay đầu nhìn nhìn hình ảnh cảm động kia, khiến trong lòng tràn đầy ý cười.
Trong phòng khách Diệp gia, Diệp Dĩnh Lam ngồi một mình thất hồn lạc phách trên ghế sôpha, đèn không được bật lên, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào làm nổi bật bóng dáng cô đơn lẻ loi, càng thêm lạnh lẽo.
Lúc này đang là giờ Tin tức, nhưng cô không dám bật ti vi lên, bởi vì, cô rất sợ nghe được tin tức thi thể vô danh nào đó, như vậy sẽ khiến cho cô lo lắng đề phòng, sợ hãi thi thể đó sẽ có đặc điểm giống với Kỷ Thánh…
“Dì Dĩnh Lam…” Tô Chí Uy nhu thuận ghé vào đầu ngồi nhìn cô. “Dì, dì làm sao vậy? Cười một cái đi…”
Diệp Dĩnh Lam qua lao nhếch khóe miệng, xem như báo cáo kết quả công việc với hắn cho xong.
“Ba con chờ một lát nữa sẽ trở về, nhất định sẽ mang đồ ăn ngon về, dì, dì có biết ba con sẽ mang cái gì về không?” Tô Chí Uy chưa từ bỏ ý định, cũng cô mò mẫm câu được câu chăng.
Lúc này, cửa truyền đến tiếng xoay chìa khóa, khiến cho hai người nghi hoặc nhìn về phía cửa.
Là Phạm Hán Đình. Sau khi vào cửa anh liền đi về phía Diệp Dĩnh Lam. Diệp Dĩnh Lam hơi giật mình nhìn anh.
“Gả cho anh, Dĩnh Lam. Để cho anh chăm sóc cho em.” Phạm Han Đình lại lần nữa mở miệng.
Hai hàng lệ không hề báo trước chảy dài trên khuôn mặt Diệp Dĩnh Lam, cô đưa tay bịt lấy hai tai.
“Đủ rồi! Đừng nói nữa! Tất cả các anh đều cùng một dạng ! Các người vì sao không hiểu tôi và Kỷ Thánh không thể tách rời nhau? Nó là người thân duy nhất của tôi, tôi tuyệt đối không thể xa nó được? Các người đừng mơ tưởng khiến tôi rời xa nó!” Cảm xúc tích lũy mấy ngày nay của cô đến giờ phút này rốt cuộc bùng nổ.
Phạm Hán Đình kéo hai tay che tai của cô xuống, thành khẩn nhìn sâu vào mắt cô. “Hãy nghe anh nói, nếu như ngay cả Kỷ Thánh cũng hy vọng chúng ta cùng một chỗ thì sao?”
Kỷ Thánh? Diệp Dĩnh Lam ngơ ngác nhìn anh. Anh vừa nói gì? Kỷ Thánh hy vọng họ ở cùng một chỗ?
Một bóng người từ sau cánh cửa đi ra, là vẻ mặt ngượng ngùng bất an của Tô Kỷ Thánh.
Diệp Dĩnh Lam kinh hô một tiếng, nhao tới trước ôm chầm lấy cậu, vừa khóc vừa cười, không thể tự kiềm chế. Cô gắt gao đem Tô Kỷ Thánh ôm chặt vào lòng, như muốn bù lại cảm xúc bất an trong lòng mấy ngày qua.
Tô Kỷ Thánh trong lòng tràn ngập áy náy, lấy ngón tay lau đi nước mắt tràn trên mặt cô.
“Dì, thực xin lỗi. Con nghĩ chỉ cần con rời đi, dì và Phạm thúc thúc có thể vui vẻ hạnh phúc sống cùng nhau. Thực xin lỗi, đã khiến dì lo lắng…”
“Còn làm dì rất sợ…” Trên mặt Diệp Dĩnh Lam xuất hiện nụ cười đã lâu không thấy. “Dì đã thề trước mặt mẹ con sẽ vĩnh viễn chăm sóc cho con…”
“Dì kết hôn với Phạm thúc thúc đi, chú ấy là đối tượng lý tưởng nhất.” Tô Kỷ Thánh mỉm cười nhẹ nhàng, kéo tay Phạm Hán Đình đặt lên trên tay Diệp Dĩnh Lam.
Nhưng Diệp Dĩnh Lam lại nhanh chóng rụt tay về như chạm vào bàn ủi nóng, ôm chăt lấy thân mình Tô Kỷ Thánh.
“Dì, Phạm thúc thúc không hề có ý muốn tách chúng ta ra, chú ấy hy vọng ba người chúng ta có thể vui vẻ hạnh phúc sống cùng nhau, giống như trước kia vậy.” Tô Kỷ Thánh tiếp nhận vấn đề cầu hôn.
“Dì… dì không nghĩ tới…” Diệp Dĩnh Lam ngạc nhiên nhìn Phạm Hán Đình. Anh nguyện ý cùng cô, cùng với Kỷ Thánh sống cùng một nơi? Anh thật sự muốn như vậy sao? “Dì… dì không nghĩ tới chuyện kết hôn…” Diệp Dĩnh Lam lại ôm chặt Tô Kỷ Thánh vào lòng. “Dì chỉ muốn sống cùng với Kỷ Thánh thôi…”
Tô Kỷ Thánh nở nụ cười bình tĩnh, nhìn vào mắt cô, thoát ra khỏi cái ôm của cô, đổi lại cậu ôm lấy dì của mình.
“Dì, dì và con đều hiểu được, đây chỉ là cái cớ.”
“Không… không phải!” Diệp Dĩnh Lam cao giọng phản bác! Đây không phải là cái cơ, đây là lời hứa hẹn của cô với tỷ tỷ.
“Con còn nhớ rõ khi dì và con mới ở cùng nhau, buổi tối dì thường vào phòng xem con có đá chăn hay không, có ngủ có tốt không…” Tô Kỷ Thánh nhớ lại chuyện cũ.
“Đúng vậy, bởi vì con lúc đó chưa thể thích ứng ngay cuộc sống cùng với dì, buổi tối luôn ngủ không yên ổn. Hơn nữa, luôn luôn chú ý hoạt động của dì, chỉ cần thấy ta biểu hiện muốn ra ngoài, con luôn luôn bất an…”
Nhớ tới chuyện cũ, Diệp Dĩnh Lam vô thức biểu lộ vẻ mặt ôn nhu.
“Đúng thế, đó là bởi vì con sợ hãi sẽ mất đi người thân của mình một lần nữa. sợ hãi dì đi không trở lại, để lại con một mình cô đơn.” Tô Kỷ Thánh thẳng thắn nói ra cảm thụ của mình lúc đó.
“Không, sẽ không, dì tuyệt đối sẽ không để con cô đơn một mình. Bởi vì con là đứa nhỏ duy nhất tỷ tỷ lưu lại trên đời này, là thân nhân duy nhất try tỷ lưu lại cho dì, sao dì có thể nhẫn tâm rời bỏ con.”
“Thực ra, dì, người cũng sợ hãi con cũng giống ba mẹ con, đột nhiên rời người mà đi, cho nên dì luôn luôn lo lắng giữ con bên cạnh. Nhìn thấy con, người mới an tâm.” Tô Kỷ Thánh ngữ điệu bình ổn, lại một lần nữa ôm lấy Diệp Dĩnh Lam. “Dì, con cam đoan với dì, con tuyệt đối sẽ không bỏ người mà đi, con sẽ luôn luôn ở bên dì. Dì chậm chạp không muốn nhận lời cầu hôn của Phạm thúc thúc cũng là sợ chú ấy sẽ vô thanh vô tức mà biến mất, giống như ba mẹ con, bỏ người lại một mình.”
“Kỷ Thánh, con nói bậy bạ gì đó.” Diệp Dĩnh Lam không biết phải làm sao, tại sao Kỷ Thánh lại đề cập tới chuyện này.
Tô Kỷ Thánh bình tĩnh giơ tay ra đếm: “Đầu tiên là ông ngoại, bà ngoại; sau đó là cha mẹ con.”
“Kỷ Thánh…” Diệp Dĩnh Lam đè tay cháu lại, ngăn không cho nó nói tiếp.
Tô Kỷ Thánh trái lại nắm lấy hai tay của cô: “Bọn họ mặc kệ người có thể tiếp nhận hay không, đều lặng lẽ, không nói một lời mà ra đi, thậm chí chút tin tức cũng không lưu lại; Tiếp đó lại tới người học trưởng vô lương tâm kia…”
“Anh ta không muốn lấy cô gái có con riêng theo người, muốn dì vứt bỏ con.” Diệp Dĩnh Lam tiếp lời.
“Đúng vậy, cho nên dì cho rằng, hắn muốn dì từ bỏ con thì tương lai một ngày nào đó, hắn cũng sẽ bỏ người mà đi.” Tô Kỷ Thánh nói ra sự lo lắng Diệp Dĩnh Lam giấu trong lòng chưa bao giờ nói ra.
Một hàng nước mắt lại đổ dài xuống hai má Diệp Dĩnh Lam, cô lấy mu bàn tay lau đi dấu vết mang vị mặn kia.
“Dì tuyệt đối sẽ không bỏ mặc con…” Diệp Dĩnh Lam nói như thề.
“Con biết. Dì, người cũng hiểu được con sẽ không bao giờ bỏ dì mà đi, người dì con yêu quý nhất. Con cam đoan.” Tô Kỷ Thánh nhẹ nhàng hôn hai má cô.
“Dì cũng sẽ không bao giờ cho con có cơ hội lại bỏ ta đi lần nữa.” Diệp Dĩnh Lam hai tay ôm lấy thắt lưng cháu ngoại của cô.
“Dì yên tâm, sẽ không xảy ra nữa.” Tô Kỷ Thánh gỡ hai tay cô ra, đồng thời đặt nụ hôn lên mu bàn tay cô. “Tin tưởng Phạm thúc thúc, cũng cho chính mình một cơ hội đi dì. Thay đổi không phải lúc nào cũng là điều xấu, biết đâu, cuộc sống sẽ có một diện mạo mới. Chúng ta không cần phải sợ hãi, bởi kết cục xấu lắm bất quá cũng sẽ như vậy thôi, không phải sao? Người nói có đúng hay không?”
Phạm Hán Đình ngồi xổm xuống bên người Diệp Dĩnh Lam, nắm lấy tay cô đưa lên ngực mình, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Dĩnh Lam như muốn nhìn vào suy nghĩ sâu nhất của cô.
Đôi mắt cô vẫn chìm trong bóng tối bất an, anh phải làm thế nào để xóa đi sự tồn tại của nó đây? Nếu Dĩnh Lam vẫn con ôm mối hoài nghi, sầu lo về tương lai của bọn họ, vậy thì đám mây này vĩnh viễn không thể biến đi để soi sáng bầu trời…
“Trong vở kịch thần tương “Cầu hôn thứ 101” của Nhật Bản, Atsuko đại khái đã nói: Bởi vì anh yên em cho nên anh tuyệt đối sẽ không chết. Bây giờ anh sẽ sửa lời kịch của anh ta.” Anh nghiêm túc mở miệng, nắm chặt thêm đôi bàn tay cô, dường như đrr chứng minh trái tim mình. “Bởi vì anh yêu em, cho nên anh tuyệt đối sẽ không bao giờ rời xa em. Cho dù ngay cả khi em không cần anh bên cạnh em nữa, ạnh sẽ luôn ở bên chờ đợi em.”
Phạm Hán Đình nâng tay cô, đặt lên một nụ hôn hẹn ước.
Diệp Dĩnh Lam không thể nói lên lời. Đây có phải là thật không? Cô có thể tin lời hứa hẹn lúc này của Phạm Hán Đình sao? Giống như năm đó đơn thuần tin tưởng lời hứa của học trưởng….
Trong đầu cô là một mảnh hỗn loạn, trống rỗng, không thể suy nghĩ điều gì, bởi vì cô không biết trong lời nói của Phạm Hán Đình có thể tin cậy bao nhiêu, nhưng có một lòng tin mơ hồ hình thành trong tâm trí cô, cô tựa hồ có chút tin tưởng hứa hẹn của anh.
Thực sự, hy vọng nho nhỏ như tia sáng lóe lên trong bóng đêm, xuyên qua những suy nghĩ hỗn độn trong tâm trí cô…
“Anh… phát hiện yêu em từ khi nào?” Câu hỏi cũ này vẫn là phải hỏi cho rõ ràng mới được, Diệp Dĩnh Lam thật cẩn thận hỏi.
Phạm Hán Đình khóe miệng cong lên, không biết nhà văn nào đã từng nói qua, loại câu hỏi này trả lời cần có kỹ xảo, chỉ sai lầm nhỏ nhất cũng khiến cho nhiều người vạn kiếp bất phục.
“Có lẽ bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt đi, nếu không làm sao anh lại dễ dàng cùng em lên giường đi? Người ta là thiếu niên thanh thuần đáng yêu,, thủ thân như ngọc mà.” Anh ghé vào bên tai Diệp Dĩnh Lam nhỏ giọng nói.
“Chán ghét…” Diệp Dĩnh Lam bị da mặt dày của anh làm cho bật cười, vô thức biểu tình lộ ra ôn nhu mềm mại. “Ngươi đại sắc lang mà có bảo thủ như vậy sao?”
“Đó là bởi đối tượng là em mà không phải người khác.” Phạm Hán Đình trở lại vẻ mặt tươi cười không đứng đắn. “Anh tham luyến sắc đẹp của em, là không phải ai khác.”
Nhịp tim Diệp Dĩnh Lam như lỡ mất một nhịp, cô có thể mẫn cảm cảm nhận được bức tường băng trong trái tim đang dần sụp đổ – mà cô không thế ngăn lại.
“Anh thường nghĩ, rốt cuộc anh muốn gì ở người bạn đời của mình? Dù sao anh cũng không đủ kiên cường để chịu đựng nỗi cô đơn vô tận. Anh mong muốn có một nơi ấm áp, không giống với người thân cùng chung huyết thống, nhưng cũng có thể được gọi là “nhà” để anh lưu luyến không muốn rời xa. Nhưng là anh thuyết phục bản thân đem ý tưởng này ẩn sâu trong ý thức, cố tình lảng tránh nó, bởi anh vẫn chưa làm rõ được mình cần một đối tượng như thế nào.” Phạm Hán Đình tựa trán mình vào trán Diệp Dĩnh Lam, hơi thở hai người hòa lẫn vào nhau. “Sau khi gặp được em, trực giác nói cho anh biết, anh có thể chờ mong khả năng có được một gia đình. Nhưng anh không có đối mặt với ý nghĩ này, mà tự tìm kiếm lý do thuyết phục chính mình, ở cùng một chỗ với em rất thoải mái, thuyết phục rằng quan hệ giữa chúng ta chỉ có quan hệ thể xác; thế nhưng, anh lại đem em kéo vào không gian riêng của mình. Nhưng em không nhận thức được rằng, một khi anh kéo em vào phòng của mình, sẽ khiến cho không gian nho nhỏ đó tràn ngập mùi hương của em, khiến cho anh càng tham luyến, muốn có nhiều hơn nữa. Anh không chỉ tham luyến có được thân thể của em, mà còn cả hơi thở của em, thanh âm của em, tất cả mọi thứ thuộc về em…”
Trong đôi mắt linh động của Diệp Dĩnh Lam bắt đầu mang theo ý cuời, bình tĩnh thăm dõ, nhìn sâu vào trông đôi mắt của Phạm Hán Đình.
“Sau đó, anh lại viện cớ người cha không quen nhìn anh phóng đãng ra cho anh tối hậu thư – nếu không kiếm được một bà xã đem về thì đừng hòng bước chân vào nhà. Nói thật, ông ấy đã cho anh một lý do tốt nhất, bức bách chính mình mang một người bạn về nhà, vì thế anh liền đáp ứng yêu cầu của ông. Anh nên kết hôn, mà đối tượng, tất nhiên chính là em.”
Trên môi Phạm Hán Đình giấu không được ý cười.
“Em vẫn cho rằng chúng ta lúc đó chỉ có quan hệ thân mật đơn thuần mà thôi…” Diệp Dĩnh Lam nhún nhún vai.
“Nếu như chỉ có quan hệ về xác thịt, không có cảm tình khác thì có thể duy trì được bao lâu? Chúng ta là con người, không phải là động vật.” Phạm Hán Đình hôn lên phiến môi của cô. “Hơn nữa bây giờ em đã là mẹ của con anh, anh phải cho em một danh phận xác định chứ, nếu không con sinh ra làm sao bây giờ?”
Đúng vậy, còn có đứa nhỏ! Cô sao lại có thể quên đi việc này chứ? Diệp Dĩnh Lam nhẹ nhàng nở nụ cười, hai tay đặt lên bụng bằng phẳng của mình.
Phạm Hán Đình đặt một tay lên trên tay cô, tai ghé sát lại bụng cô.
“Anh nghe thấy rồi, anh nghe thấy tiếng của cục cưng.” Vẻ mặt Phạm Hán Đình vui mừng khôn xiết. “Anh nghe thấy nó nói, cha, mẹ mau kết hôn đi; nếu không tới khi bụng lớn mặc váy cưới sẽ không đẹp.”
“Anh bậy bạ.” Diệp Dĩnh Lam khẽ gắt. Tên lão yêu không đứng đắn này ăn nói lung lung. Thế nhưng trên môi cô không dấu được nụ cười sáng lạm.
“Là bậy bạ, nhưng là rất thực tế.” Tô Kỷ Thánh lành lạnh tiếp lời. Đôi lúc nó thật bội phục Phạm Hán Đình, cư nhiên đã gần ba mươi tuổi nhưng vẫn còn có thể thiếu đứng đắn như vậy. “Không có chiếc váy cưới nào mà eo mở rộng đến ba mươi inch.”
“Kỷ Thánh!” Diệp Dĩnh Lam không dám tin nhìn đứa cháu ngoại duy nhất của mình, nó cư nhiên đứng về phía người ngoài.
Trong mắt Tô Kỷ Thánh hiện lên một tia giảo hoạt. “Nếu dì không chấp nhận lời cầu hôn của Phạm thúc thúc, con sẽ trở lại cô nhi viện.”
Diệp Dĩnh Lam ngơ ngác nhìn hai nam nhân vô lại trước mắt, đối vơi bọn họ, cô không thể nói gì chống đỡ. Cô nắm chặt hai tay muốn đấm cho họ một phát.
Không thể đỡ được a, huống hồ cô cũng không muốn chống lại bọn họ.
Nụ cười tươi sáng đã lâu không xuất hiện trên mặt cô dần dần nở rộ, đẹp như ánh mặt trời sau cơn mưa…
********
Trong phòng khách, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào làm mọi vật nhuốm một màu lam dịu nhẹ, ngẫu nhiên sẽ có hai tia sáng màu vàng tà tà cắt ngang toàn bộ không gian, lóe lên rồi lại biến mất, trả lại ánh sáng màu lam dịu ban đầu.
Trên bức tường màu vàng nhạt co treo một khung hình khổ lớn, nhiếp ảnh gia nhấn mạnh hiệu quả mềm mại, đem đường cong ánh sáng làm nhu hòa thành một màu xám nhẹ.
Trong tấm ảnh lấy vị trí Tô Kỷ Thánh ngồi làm trung tâm, bên cạnh là khung cửa sổ màu quất vàng theo kiểu dáng Hy Lạp, trên lưng thấp thoáng đôi cánh thiên sứ trắng như tuyết, cậu nheo mắt lại, cầm một cung tên màu vàng nhỏ qua khung cửa ngắm xuống những người bên dưới.
Diệp Dĩnh Lam mặc một chiếc váy thân dài màu ngà voi, hơi lộ ra bờ vai trắng nõn, tóc dài uốn cong rũ xuống trước ngực bên cạnh bó hoa bách hợp cùng màu váy, hai tay cầm một khăn choàng cùng màu vắt ngang qua thắt lưng, tinh tế che khuất đi bụng hơi gồ lên. Cô quay mặt qua chỗ khác, giận dỗi không thèm để ý tới Phạm Hán Đình bộ mặt đáng thương hề hề đứng bên cạnh.
Phạm Hán Đình trên mặt cười cười đáng thương. Một thân lễ phục màu đen, quỳ một chân xuống sàn, trên tay cầm một bó hướng dướng thân dài lớn, đáng thương hề hề nhìn tân nương đang không thèm để ý tới mình, mong cô hồi tâm chuyển ý, quay đầu nhận lấy những đóa hoa biếu thị cho hy vọng và tương lai tươi sáng.
Tiểu thiên sứ Tô Kỷ Thánh làm công việc của mình, bắn mũi tên tình yêu vào cô, làm cho cô cam tâm tình nguyện đi vào lễ đường, định nên lời thề ước cả đời.
Bối cảnh nền là bầu trời màu lam trong đêm, những ánh sao vàng lóe sáng khắp bầu trời…..
Cậu nghi hoặc quay lại nhìn.
Trước cửa cô nhi viện Tô Chấn Nhạc giữ chặt tay Tô Kỉ Thánh, vừa lòng khi thấy trong mắt Tô Kỉ Thánh thần sắc kinh ngạc.
“Lên xe. Tiểu hỗn đản.” Tô Chấn Nhạc ý bảo muốn cậu lên xe. Tô Kỉ Thánh bất đắc dĩ thở dài.
“Cháu muốn bị bắt lên xe……”
Tô Kỉ Thánh lại thở dài, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn theo lên xe, cước bộ chậm rãi, cậu nhu thuận ngồi ở ghế lại phụ, lắc lắc bả vai nhìn Tô Chấn Nhạc vừa ghé vào ghế lái.
“Chú làm sao mà biết cháu ở chỗ này?”
“Cháu cho là có thể giấu được chú sao?” Tô Chấn Nhạc không đáp cười hỏi lại.
“Đúng vậy, chú là lão hồ ly, cháu đây là tiểu hồ ly như thế nào đấu lại được chú?” Tô Kỉ Thánh dùng sức đem chính mình ngã dựa trên lưng ghế, thở dài. “Nói đi, cháu lộ ra sơ hở ở chỗ nào?”
“Chú từ trong túi của Uy Uy tìm được một phong thư, bên trên viết rõ địa chỉ chỗ này. Cháu cũng biết từ nhỏ Uy Uy chính là cái miệng rộng, nó nói cho chú biết cháu thường nhận được thư từ nơi này, có khi cháu một mình đột nhiên ko thấy đâu. Sau đó, luôn một mình ngơ ngác nhìn phong thư ngẩn người. Cho nên trực giác của nó nói cho nó biết, địa chỉ này không đơn giản, thừa dịp cháu không chú ý lục được một cái giấu ở trong sách giáo khoa.” Tô Chấn Nhạc đưa cho cậu một ly Côca. “Cháu đi không nói gì cả, nó nhìn phong thư rồi ngẩn người”
Tô Kỉ Thánh kinh ngạc nhìn. Tiểu Uy tiểu trư vì cậu ngẩn người?
“Cháu không biết Tiểu Uy xem cháu làm thần tượng, đối với cử chỉ của cháu toàn bộ nhớ rõ chặt chẽ sao?” Tô Chấn Nhạc nhéo hai má cậu. “Còn có, cháu không muốn biết xem tình hình dì cháu gần đây sao? Cháu là tiểu tử không lương tâm.”
Tô Kỉ Thánh chột dạ cúi đầu. Kỳ thật hắn có thể tưởng tượng được cá tính Diệp Dĩnh Lam yêu khóc, nhất định vì cậu rời nhà trốn đi mà khóc lóc ầm ĩ, bất quá có dượng tương lai bồi dì hẳn là không có việc gì. Cậu áp chế khổ sở đang phát sinh trong lòng.
“Chú nghĩ đầu cháu biết được kết quả thế nào, sau đó quyết định xử trí cháu như thế nào.” Tô Chấn Nhạc đầu ngón tay ở tay lái nhảy lên, môi mang một chút cười.
Tô Kỉ Thánh tâm nhất hoành, dù sao đều bị đánh, còn có cái gì không thể nói ra đây?
“Cháu rời đi, đối với dì, còn dượng nữa mới là tốt, hai người bọn họ là có thể hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào của hai người, không có cháu đây làm bóng đèn chướng mắt.”
Tô Chấn Nhạc nhận ra một điều: “Cháu là nói, Dĩnh Lam lâu như vậy không chịu cùng Phạm Hán Đình kết hôn, cháu là đầu sỏ gây nên?”
“Không ai nguyện ý mang theo một cái đứa nhỏ làm chướng ngại vật. Phạm thúc thúc là người tốt nhưng là cháu nghĩ chú ấy hẳn là cũng không nguyện ý bên trong nhà của chú ấy có một cái người ngoài……” Tô Kỉ Thánh thanh âm càng lúc càng thấp, càng lúc càng nhỏ. “Cho nên mới chậm chạp không hướng dì cầu hôn……”
Tô Chấn Nhạc thở nhẹ ra, thân thủ đem tiểu tử này ôm vào trong lòng. Thực nhìn không ra đến tiểu gia hỡ này trong lòng khúc khúc chiết chiết cất giấu nhiều tâm tư như vậy, làm khó hắn.
“Cháu đã phiền toái dì thật lâu, khi dì học đại học còn chưa tốt nghiệp đã nhất định phải mang theo cháu, vì sinh hoạt phí, dì ấy cơ hồ cả ngày làm công, không có việc gì mà không làm; Mà từ khi cháu vào tiểu học, luôn thay thế cha mẹ chiếu cố cháu, sáu năm, dì chưa bao giờ nghĩ tới chung thân đại sự của mình…… Vì cháu, dì vốn có bạn trai tốt là học trưởng, kết quả bởi vì cháu khiến cho bọn họ chia tay……” Tô Kỉ Thánh thanh âm nghẹn ngào.
“Thật vất vả hiện tại bên người dì lại mới có đối tượng tốt, hơn nữa trong bụng dì cũng có em bé muốn sinh ra, cháu làm sao có thể ích kỷ như vậy, liền cản trở hạnh phúc của dì, cháu không muốn dì cô đơn cả đời đâu? Cháu không cần làm cho tình huống lại giẫm lên vết xe đổ.” Cậu kìm nén thanh âm.
“Cháu đã sớm tính tốt, dù sao tiền lương gia sư cháu tiết kiệm được cũng khá nhiều, cháu dồn lại, đủ để duy trì một thời gian; Chờ cháu học xong trung học, là có thể đi làm kiếm tiền tiếp tục việc học.” Tô Kỉ Thánh nâng cằm lên ra vẻ kiên cường.“Có lẽ ngày nào đó có rảnh, sẽ trở về thăm dì.”
“Ngu ngốc.” Tô Chấn Nhạc tức giận mắng. Nhìn sang Tô Kỉ Thánh với ánh mắt căm giận.“Cháu chỉ nghĩ sự tình theo ý cháu, cháu có nghĩ tới tâm tình của dì cháu không? Cô ấy sẽ nghĩ thế nào về việc này?”
“Cháu muốn tốt cho dì.”
“Ngươi có biết dì cháu vì cháu mà ngất không? Cô ấy dường như phát điên, đi khắp Đài Bắc tìm cháu, không muốn sống nữa, làm Phạm thúc thúc của cháu đau lòng không thôi.”
Tựa hồ có như có ngàn cây kim đâm vào tim Tô Kỉ Thánh trái, làm cậu trong nháy mắt không thở nổi. Nháy mắt khi tim đau cậu không thể động đậy, mắt ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ xe.
“Dì của cháu mấy ngày liền đến đều ngủ ở trong phòng của cháu, ôm trong lòng quần áo cháu lưu lại, nói muốn ngửi được hương vị của cháu mới có thể đi vào giấc ngủ; Tất cả ảnh của cháu đều để ở trên giường, ảnh chụp lúc cháu mới sinh, tốt nghiệp vườn trẻ tốt, kỷ niệm khi nhập học tiểu học, còn ảnh cháu với khuôn mặt ngơ ngác, bất lực khi người thân làm nghi thức cáo biệt cha mẹ cháu……”
Nghi thưc cáo biệt? Kỳ thật cậu không có ấn tượng mấy, dù sao lúc ấy mới h sáu tuổi, trí nhớ về dì là từ khi dì bắt đầu nắm lấy tay cậu; Thời khắc đó, bóng dáng của Diệp Dĩnh Lam liền khắc sâu vào trong lòng cậu……
Tô Kỉ Thánh nhớ lại chuyện đã lâu trước kia nhất thời liền lâm vào hoảng hốt, nếu không đề cập tới, hẳn cậu sẽ không nhớ lại; Trôi qua, cũng liền trôi qua……
“Dì cháu lúc nào cũng ôm ảnh cháu vào trong ngực, thỉnh thoảng lại mở ra nhìn hình ảnh cháu, nước mắt sẽ không ngừng được tuôn ra. Phạm thúc thúc khuyên như thế nào cũng không được.” Tô Chấn Nhạc hai tay ôm lấy hai má Tô Kỉ Thánh.“Cháu không biết cháu thật tàn nhẫn sao? Cháu không nghĩ dì của cháu sẽ thương tâm thế nào sao? Cháu cho rằng trên đời này cô ấy đối với thân nhân thế nào! Trừ cháu ra, không còn ai có quan hệ huyết thống với cô ấy.”
Tô Kỉ Thánh cắn môi dưới, yên lặng không nói gì.
“Cho dù một người thông minh thế nào.” Tô Chấn Nhạc vỗ vỗ vai cậu.“Đối mặt với chuyện của chính mình, luôn thấy không rõ chân tướng.” Dừng một chút, lại nói:“Chú hỏi Uy Uy lần cuối cùng bọn cháu nói chuyện là về cái gì, ta bảo Uy Uy kể lại, hỏi một chút đề tài nói chuyện lúc đó của bọn cháu. Chú nghĩ hiểu được chỗ khúc mắc của cháu. Là chuyện của Ông Sĩ Huân*?”( Chính là bạn cùng lớp của Kỷ Thánh… mời mọi người nhớ lại chương 7 ^ ^)
Tô Kỉ Thánh ngạc nhiên nhìn Tô Chấn Nhạc.
Tô Chấn Nhạc vẻ mặt sâu xa, ý cười khó hiểu.“Sĩ Huân, mẹ hắn sau đó quyết định không lấy chồng, nói vô luận như thế nào đều phải cùng con mình ở cùng một chỗ, trên thế giới có một nửa là nam nhân, nhưng là con của chính mình chỉ có một.”
Nước mắt nhanh chóng tràn đầy trong mắt Tô Kỉ Thánh, cậu cười đem nước mắt lau đi, nói vậy Tiểu Huân hẳn là không cần lại khóc nữa.
“Cháu sao không cho ngươi chính mình một cơ hội? Lão yêu cố làm ra vẻ tiểu hồ ly.” Tô Chấn Nhạc ý vị thâm trường xem xét.
Tô Kỉ Thánh hít sâu, giơ lên mâu quang nhìn thẳng.“Cháu không tin vận khí. Sáu năm trước cháu liền không tin vào vận khí, cháu chỉ biết, muốn sống phải dựa vào thực lực…… Nếu có cái gọi là may mắn, ba mẹ sẽ không rời khỏi cháu”
Một chiếc xe đang tới gần, dừng lại cách bọn họ một đoạn. Tô Chấn Nhạc khóe mắt dư quang thoáng nhìn thân ảnh đang xuống xe, nhẹ nhàng phụ giúp nho nhỏ thân hình Tô Kỉ Thánh.
“Xuống xe, cháu đi gặp một người.”
Tô Kỉ Thánh tâm không cam lòng, thật không muốn đi đến, ngược sáng nên cậu không thấy rõ bộ dáng người đi tớ, người nọ trên người bị ánh mặt trời vòng ra viền vàng đâm vào làm ánh mắt cậu đều không mở ra được.
Người tới thân mình ngồi xổm xuống, cậu nhận ra. Là Phạm Hán Đình.
“Tiểu Kỉ Thánh, cháu vì sao muốn trốn khỏi nhà?” Phạm Hán Đình không có ý tứ trách cứ, tay xoa xoa đầu cậu.
“Phạm thúc thúc……” Tô Kỉ Thánh giương mắt nhìn hắn, lòng ngổn ngang, thốt ra: “Có phải hay không bởi vì cháu, cho nên chú mới không chịu cùng dì kết hôn?”
Cậu bối rối lại sợ hãi nhìn vẻ mặt Phạm Hán Đình.
“Chú thương cháu còn không kịp, làm sao có thể chê cháu? Chẳng lẽ cháu nghĩ rằng chú và cháu ngày thường cùng trộn lẫn ở một khối là hư tình giả ý sao? Trong lòng cháu chú là người như thế sao?” Phạm Hán Đình cánh tay duỗi ra, liền đem Tô Kỉ Thánh ôm vào trong lòng. Tiểu ngốc tử, trong đầu liền yêu miên man suy nghĩ.
“Vậy vì sao chú không hướng dì cầu hôn?”
“Là dì cháu không chịu gả cho chú, cho rằng chú là tham tài hám lợi ngụy quân tử. chú đã giải thích rất nhiều lần, nhưng dì cháu chính là không chịu tin tưởng.” Phạm Hán Đình bất đắc dĩ bĩu môi, nhưng vẻ mặt lập tức biến thành đứng đắn: “Nhưng là Tô tổng tài nói cho ta biết chuyện trước đây về cháu cùng Dĩnh Lam, làm cho chú hiểu được, kỳ thật cô ấy lo lắng cho cháu; Sợ hãi chú sẽ ngược đãi cháu, cô ấy không cần vì mình mà khiến cháu chịu ủy khuất, tình nguyện đem chính mình biến thành bà mẹ đơn thân, không muốn cháu có một chút ít tổn thương nào.”
Dì vẫn buồn nôn như vậy, Tô Kỉ Thánh nghe vậy hốc mắt đỏ lên, trong lòng ngọt ngào, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt.
“Cháu cùng Dĩnh Lam đều là người thân nhất của chú, chú hy vọng có thể cùng hai người trở thành gia đình thực sự .” Phạm Hán Đình giữ chặt đầu Tô Kỉ Thánh “Nói cho chú biết, cháu nguyện ý nhận ta trở thành người nhà của cháu không?”
Thình lình có một trận vui sướng đi thẳng vào trong lòng Tô Kỉ Thánh, khiến cậu cảm động không thể nói thành lời!
“Người nhà” từ ngữ này nghe tới thật là đẹp …… Phạm thúc thúc hy vọng có thể trở thành người nhà của cậu? Cậu không phải là một tên cô nhi ăn nhờ ở đậu, ngược lại còn có người muốn bình phong che mưa chắn gió cho cô nhi như cậu?
Phạm thúc thúc nào biết đâu rằng, rất nhiều lần trong mơ, cậu mơ rằng Phạm thúc thúc, dì cùng cậu, ba người vui vẻ hoà thuận sống cùng nhau, không phải quan hệ hàng xóm tốt đẹp, mà là chân chính người nhà! Luôn gọi dượng tương lai cậu kỳ thật không phải hay nói giỡn, mà là trong lòng cậu bắt đầu chờ mong nha……
Phạm Hán Đình đơn giản nói một câu, lại khiến cho lòng cậu bấy lâu vẫn treo trên cao được trở về mặt đất.
Tô Kỉ Thánh gật đầu nhận lời, Phạm Hán Đình mới mở nụ cười an tâm, lại xoa bóp khuôn mặt của cậu.
“Vậy cháu phải giúp chú một tay, giúp chú đem dì sớm tiến lễ đường, bằng không còn lâu mới được. Đến cuối cùng lại ngại bụng lớn mặc lễ phục khó coi, ngại đông ngại tây, kết quả chú cuối cùng suốt đời vẫn là một vương lão ngũ chưa vợ.”
Phạm Hán Đình lấy tay, lau sạch nước mắt trên mặt Tô Kỉ Thánh, chờ hắn trả lời; Mà Tô Kỉ Thánh trừng mắt nhìn, cho anh một nụ cười sáng lạn như nắng hè……
“Bức hôn thôi, không phải là đơn giản sao.” Tô Kỉ Thánh định liệu nói.
Nhìn Tô Kỉ Thánh hồi phục miệng cười sáng sủa, Tô Chấn Nhạc trên mặt cũng dạng khai ý cười.
“Sau cơn mưa trời lại sáng…” Tô Chấn Nhạc không tự giác hát ngân nga. Xoay chuyển chìa khóa xe, đạp chân ga, xe thể thao lẳng lặng bắt đầu chạy.
Mưa qua, trời lại nắng, mà trời ngày càng xanh trong.
Một người sẽ trưởng thành trong đau xót chôn sâu tận đáy lòng, tuy rằng khi tỉnh dậy sẽ mang lại đau đớn, nhưng vì cảm nhận đc đau đớn mà càng thêm thông suốt, va chạm sâu sắc vào mọi ngõ ngách cấm địa trong lòng, giống như kích thích, đau đớn sắc nhọn liên tục cùng nhau hành hạ trong cơ thể, cuối cùng phát ra âm thanh như thủy tinh trong suốt……
Đau khổ là không thể tránh, nhưng trải qua quá trình này, tâm hồn tiếc nuối lại đem phần khuyết thiều được bù lại viên mãn..
Tô Chấn Nhạc đem âm lượng vặn lên mức cao nhất, khiến cho giọng ca của ca sĩ vang khắp xe, hắn bình thường không thế nào nghe được loại âm nhạc hiện hành, bất quá khúc nhạc này thực thích hợp ngâm nga ở tình cảnh này.
Hy vọng Tô Kỉ Thánh tiểu tử này có thể thoát khỏi bóng ma tâm lý, hắn cũng đau khổ đã lâu. Tô Chấn Nhạc quay đầu nhìn nhìn hình ảnh cảm động kia, khiến trong lòng tràn đầy ý cười.
Trong phòng khách Diệp gia, Diệp Dĩnh Lam ngồi một mình thất hồn lạc phách trên ghế sôpha, đèn không được bật lên, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào làm nổi bật bóng dáng cô đơn lẻ loi, càng thêm lạnh lẽo.
Lúc này đang là giờ Tin tức, nhưng cô không dám bật ti vi lên, bởi vì, cô rất sợ nghe được tin tức thi thể vô danh nào đó, như vậy sẽ khiến cho cô lo lắng đề phòng, sợ hãi thi thể đó sẽ có đặc điểm giống với Kỷ Thánh…
“Dì Dĩnh Lam…” Tô Chí Uy nhu thuận ghé vào đầu ngồi nhìn cô. “Dì, dì làm sao vậy? Cười một cái đi…”
Diệp Dĩnh Lam qua lao nhếch khóe miệng, xem như báo cáo kết quả công việc với hắn cho xong.
“Ba con chờ một lát nữa sẽ trở về, nhất định sẽ mang đồ ăn ngon về, dì, dì có biết ba con sẽ mang cái gì về không?” Tô Chí Uy chưa từ bỏ ý định, cũng cô mò mẫm câu được câu chăng.
Lúc này, cửa truyền đến tiếng xoay chìa khóa, khiến cho hai người nghi hoặc nhìn về phía cửa.
Là Phạm Hán Đình. Sau khi vào cửa anh liền đi về phía Diệp Dĩnh Lam. Diệp Dĩnh Lam hơi giật mình nhìn anh.
“Gả cho anh, Dĩnh Lam. Để cho anh chăm sóc cho em.” Phạm Han Đình lại lần nữa mở miệng.
Hai hàng lệ không hề báo trước chảy dài trên khuôn mặt Diệp Dĩnh Lam, cô đưa tay bịt lấy hai tai.
“Đủ rồi! Đừng nói nữa! Tất cả các anh đều cùng một dạng ! Các người vì sao không hiểu tôi và Kỷ Thánh không thể tách rời nhau? Nó là người thân duy nhất của tôi, tôi tuyệt đối không thể xa nó được? Các người đừng mơ tưởng khiến tôi rời xa nó!” Cảm xúc tích lũy mấy ngày nay của cô đến giờ phút này rốt cuộc bùng nổ.
Phạm Hán Đình kéo hai tay che tai của cô xuống, thành khẩn nhìn sâu vào mắt cô. “Hãy nghe anh nói, nếu như ngay cả Kỷ Thánh cũng hy vọng chúng ta cùng một chỗ thì sao?”
Kỷ Thánh? Diệp Dĩnh Lam ngơ ngác nhìn anh. Anh vừa nói gì? Kỷ Thánh hy vọng họ ở cùng một chỗ?
Một bóng người từ sau cánh cửa đi ra, là vẻ mặt ngượng ngùng bất an của Tô Kỷ Thánh.
Diệp Dĩnh Lam kinh hô một tiếng, nhao tới trước ôm chầm lấy cậu, vừa khóc vừa cười, không thể tự kiềm chế. Cô gắt gao đem Tô Kỷ Thánh ôm chặt vào lòng, như muốn bù lại cảm xúc bất an trong lòng mấy ngày qua.
Tô Kỷ Thánh trong lòng tràn ngập áy náy, lấy ngón tay lau đi nước mắt tràn trên mặt cô.
“Dì, thực xin lỗi. Con nghĩ chỉ cần con rời đi, dì và Phạm thúc thúc có thể vui vẻ hạnh phúc sống cùng nhau. Thực xin lỗi, đã khiến dì lo lắng…”
“Còn làm dì rất sợ…” Trên mặt Diệp Dĩnh Lam xuất hiện nụ cười đã lâu không thấy. “Dì đã thề trước mặt mẹ con sẽ vĩnh viễn chăm sóc cho con…”
“Dì kết hôn với Phạm thúc thúc đi, chú ấy là đối tượng lý tưởng nhất.” Tô Kỷ Thánh mỉm cười nhẹ nhàng, kéo tay Phạm Hán Đình đặt lên trên tay Diệp Dĩnh Lam.
Nhưng Diệp Dĩnh Lam lại nhanh chóng rụt tay về như chạm vào bàn ủi nóng, ôm chăt lấy thân mình Tô Kỷ Thánh.
“Dì, Phạm thúc thúc không hề có ý muốn tách chúng ta ra, chú ấy hy vọng ba người chúng ta có thể vui vẻ hạnh phúc sống cùng nhau, giống như trước kia vậy.” Tô Kỷ Thánh tiếp nhận vấn đề cầu hôn.
“Dì… dì không nghĩ tới…” Diệp Dĩnh Lam ngạc nhiên nhìn Phạm Hán Đình. Anh nguyện ý cùng cô, cùng với Kỷ Thánh sống cùng một nơi? Anh thật sự muốn như vậy sao? “Dì… dì không nghĩ tới chuyện kết hôn…” Diệp Dĩnh Lam lại ôm chặt Tô Kỷ Thánh vào lòng. “Dì chỉ muốn sống cùng với Kỷ Thánh thôi…”
Tô Kỷ Thánh nở nụ cười bình tĩnh, nhìn vào mắt cô, thoát ra khỏi cái ôm của cô, đổi lại cậu ôm lấy dì của mình.
“Dì, dì và con đều hiểu được, đây chỉ là cái cớ.”
“Không… không phải!” Diệp Dĩnh Lam cao giọng phản bác! Đây không phải là cái cơ, đây là lời hứa hẹn của cô với tỷ tỷ.
“Con còn nhớ rõ khi dì và con mới ở cùng nhau, buổi tối dì thường vào phòng xem con có đá chăn hay không, có ngủ có tốt không…” Tô Kỷ Thánh nhớ lại chuyện cũ.
“Đúng vậy, bởi vì con lúc đó chưa thể thích ứng ngay cuộc sống cùng với dì, buổi tối luôn ngủ không yên ổn. Hơn nữa, luôn luôn chú ý hoạt động của dì, chỉ cần thấy ta biểu hiện muốn ra ngoài, con luôn luôn bất an…”
Nhớ tới chuyện cũ, Diệp Dĩnh Lam vô thức biểu lộ vẻ mặt ôn nhu.
“Đúng thế, đó là bởi vì con sợ hãi sẽ mất đi người thân của mình một lần nữa. sợ hãi dì đi không trở lại, để lại con một mình cô đơn.” Tô Kỷ Thánh thẳng thắn nói ra cảm thụ của mình lúc đó.
“Không, sẽ không, dì tuyệt đối sẽ không để con cô đơn một mình. Bởi vì con là đứa nhỏ duy nhất tỷ tỷ lưu lại trên đời này, là thân nhân duy nhất try tỷ lưu lại cho dì, sao dì có thể nhẫn tâm rời bỏ con.”
“Thực ra, dì, người cũng sợ hãi con cũng giống ba mẹ con, đột nhiên rời người mà đi, cho nên dì luôn luôn lo lắng giữ con bên cạnh. Nhìn thấy con, người mới an tâm.” Tô Kỷ Thánh ngữ điệu bình ổn, lại một lần nữa ôm lấy Diệp Dĩnh Lam. “Dì, con cam đoan với dì, con tuyệt đối sẽ không bỏ người mà đi, con sẽ luôn luôn ở bên dì. Dì chậm chạp không muốn nhận lời cầu hôn của Phạm thúc thúc cũng là sợ chú ấy sẽ vô thanh vô tức mà biến mất, giống như ba mẹ con, bỏ người lại một mình.”
“Kỷ Thánh, con nói bậy bạ gì đó.” Diệp Dĩnh Lam không biết phải làm sao, tại sao Kỷ Thánh lại đề cập tới chuyện này.
Tô Kỷ Thánh bình tĩnh giơ tay ra đếm: “Đầu tiên là ông ngoại, bà ngoại; sau đó là cha mẹ con.”
“Kỷ Thánh…” Diệp Dĩnh Lam đè tay cháu lại, ngăn không cho nó nói tiếp.
Tô Kỷ Thánh trái lại nắm lấy hai tay của cô: “Bọn họ mặc kệ người có thể tiếp nhận hay không, đều lặng lẽ, không nói một lời mà ra đi, thậm chí chút tin tức cũng không lưu lại; Tiếp đó lại tới người học trưởng vô lương tâm kia…”
“Anh ta không muốn lấy cô gái có con riêng theo người, muốn dì vứt bỏ con.” Diệp Dĩnh Lam tiếp lời.
“Đúng vậy, cho nên dì cho rằng, hắn muốn dì từ bỏ con thì tương lai một ngày nào đó, hắn cũng sẽ bỏ người mà đi.” Tô Kỷ Thánh nói ra sự lo lắng Diệp Dĩnh Lam giấu trong lòng chưa bao giờ nói ra.
Một hàng nước mắt lại đổ dài xuống hai má Diệp Dĩnh Lam, cô lấy mu bàn tay lau đi dấu vết mang vị mặn kia.
“Dì tuyệt đối sẽ không bỏ mặc con…” Diệp Dĩnh Lam nói như thề.
“Con biết. Dì, người cũng hiểu được con sẽ không bao giờ bỏ dì mà đi, người dì con yêu quý nhất. Con cam đoan.” Tô Kỷ Thánh nhẹ nhàng hôn hai má cô.
“Dì cũng sẽ không bao giờ cho con có cơ hội lại bỏ ta đi lần nữa.” Diệp Dĩnh Lam hai tay ôm lấy thắt lưng cháu ngoại của cô.
“Dì yên tâm, sẽ không xảy ra nữa.” Tô Kỷ Thánh gỡ hai tay cô ra, đồng thời đặt nụ hôn lên mu bàn tay cô. “Tin tưởng Phạm thúc thúc, cũng cho chính mình một cơ hội đi dì. Thay đổi không phải lúc nào cũng là điều xấu, biết đâu, cuộc sống sẽ có một diện mạo mới. Chúng ta không cần phải sợ hãi, bởi kết cục xấu lắm bất quá cũng sẽ như vậy thôi, không phải sao? Người nói có đúng hay không?”
Phạm Hán Đình ngồi xổm xuống bên người Diệp Dĩnh Lam, nắm lấy tay cô đưa lên ngực mình, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Dĩnh Lam như muốn nhìn vào suy nghĩ sâu nhất của cô.
Đôi mắt cô vẫn chìm trong bóng tối bất an, anh phải làm thế nào để xóa đi sự tồn tại của nó đây? Nếu Dĩnh Lam vẫn con ôm mối hoài nghi, sầu lo về tương lai của bọn họ, vậy thì đám mây này vĩnh viễn không thể biến đi để soi sáng bầu trời…
“Trong vở kịch thần tương “Cầu hôn thứ 101” của Nhật Bản, Atsuko đại khái đã nói: Bởi vì anh yên em cho nên anh tuyệt đối sẽ không chết. Bây giờ anh sẽ sửa lời kịch của anh ta.” Anh nghiêm túc mở miệng, nắm chặt thêm đôi bàn tay cô, dường như đrr chứng minh trái tim mình. “Bởi vì anh yêu em, cho nên anh tuyệt đối sẽ không bao giờ rời xa em. Cho dù ngay cả khi em không cần anh bên cạnh em nữa, ạnh sẽ luôn ở bên chờ đợi em.”
Phạm Hán Đình nâng tay cô, đặt lên một nụ hôn hẹn ước.
Diệp Dĩnh Lam không thể nói lên lời. Đây có phải là thật không? Cô có thể tin lời hứa hẹn lúc này của Phạm Hán Đình sao? Giống như năm đó đơn thuần tin tưởng lời hứa của học trưởng….
Trong đầu cô là một mảnh hỗn loạn, trống rỗng, không thể suy nghĩ điều gì, bởi vì cô không biết trong lời nói của Phạm Hán Đình có thể tin cậy bao nhiêu, nhưng có một lòng tin mơ hồ hình thành trong tâm trí cô, cô tựa hồ có chút tin tưởng hứa hẹn của anh.
Thực sự, hy vọng nho nhỏ như tia sáng lóe lên trong bóng đêm, xuyên qua những suy nghĩ hỗn độn trong tâm trí cô…
“Anh… phát hiện yêu em từ khi nào?” Câu hỏi cũ này vẫn là phải hỏi cho rõ ràng mới được, Diệp Dĩnh Lam thật cẩn thận hỏi.
Phạm Hán Đình khóe miệng cong lên, không biết nhà văn nào đã từng nói qua, loại câu hỏi này trả lời cần có kỹ xảo, chỉ sai lầm nhỏ nhất cũng khiến cho nhiều người vạn kiếp bất phục.
“Có lẽ bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt đi, nếu không làm sao anh lại dễ dàng cùng em lên giường đi? Người ta là thiếu niên thanh thuần đáng yêu,, thủ thân như ngọc mà.” Anh ghé vào bên tai Diệp Dĩnh Lam nhỏ giọng nói.
“Chán ghét…” Diệp Dĩnh Lam bị da mặt dày của anh làm cho bật cười, vô thức biểu tình lộ ra ôn nhu mềm mại. “Ngươi đại sắc lang mà có bảo thủ như vậy sao?”
“Đó là bởi đối tượng là em mà không phải người khác.” Phạm Hán Đình trở lại vẻ mặt tươi cười không đứng đắn. “Anh tham luyến sắc đẹp của em, là không phải ai khác.”
Nhịp tim Diệp Dĩnh Lam như lỡ mất một nhịp, cô có thể mẫn cảm cảm nhận được bức tường băng trong trái tim đang dần sụp đổ – mà cô không thế ngăn lại.
“Anh thường nghĩ, rốt cuộc anh muốn gì ở người bạn đời của mình? Dù sao anh cũng không đủ kiên cường để chịu đựng nỗi cô đơn vô tận. Anh mong muốn có một nơi ấm áp, không giống với người thân cùng chung huyết thống, nhưng cũng có thể được gọi là “nhà” để anh lưu luyến không muốn rời xa. Nhưng là anh thuyết phục bản thân đem ý tưởng này ẩn sâu trong ý thức, cố tình lảng tránh nó, bởi anh vẫn chưa làm rõ được mình cần một đối tượng như thế nào.” Phạm Hán Đình tựa trán mình vào trán Diệp Dĩnh Lam, hơi thở hai người hòa lẫn vào nhau. “Sau khi gặp được em, trực giác nói cho anh biết, anh có thể chờ mong khả năng có được một gia đình. Nhưng anh không có đối mặt với ý nghĩ này, mà tự tìm kiếm lý do thuyết phục chính mình, ở cùng một chỗ với em rất thoải mái, thuyết phục rằng quan hệ giữa chúng ta chỉ có quan hệ thể xác; thế nhưng, anh lại đem em kéo vào không gian riêng của mình. Nhưng em không nhận thức được rằng, một khi anh kéo em vào phòng của mình, sẽ khiến cho không gian nho nhỏ đó tràn ngập mùi hương của em, khiến cho anh càng tham luyến, muốn có nhiều hơn nữa. Anh không chỉ tham luyến có được thân thể của em, mà còn cả hơi thở của em, thanh âm của em, tất cả mọi thứ thuộc về em…”
Trong đôi mắt linh động của Diệp Dĩnh Lam bắt đầu mang theo ý cuời, bình tĩnh thăm dõ, nhìn sâu vào trông đôi mắt của Phạm Hán Đình.
“Sau đó, anh lại viện cớ người cha không quen nhìn anh phóng đãng ra cho anh tối hậu thư – nếu không kiếm được một bà xã đem về thì đừng hòng bước chân vào nhà. Nói thật, ông ấy đã cho anh một lý do tốt nhất, bức bách chính mình mang một người bạn về nhà, vì thế anh liền đáp ứng yêu cầu của ông. Anh nên kết hôn, mà đối tượng, tất nhiên chính là em.”
Trên môi Phạm Hán Đình giấu không được ý cười.
“Em vẫn cho rằng chúng ta lúc đó chỉ có quan hệ thân mật đơn thuần mà thôi…” Diệp Dĩnh Lam nhún nhún vai.
“Nếu như chỉ có quan hệ về xác thịt, không có cảm tình khác thì có thể duy trì được bao lâu? Chúng ta là con người, không phải là động vật.” Phạm Hán Đình hôn lên phiến môi của cô. “Hơn nữa bây giờ em đã là mẹ của con anh, anh phải cho em một danh phận xác định chứ, nếu không con sinh ra làm sao bây giờ?”
Đúng vậy, còn có đứa nhỏ! Cô sao lại có thể quên đi việc này chứ? Diệp Dĩnh Lam nhẹ nhàng nở nụ cười, hai tay đặt lên bụng bằng phẳng của mình.
Phạm Hán Đình đặt một tay lên trên tay cô, tai ghé sát lại bụng cô.
“Anh nghe thấy rồi, anh nghe thấy tiếng của cục cưng.” Vẻ mặt Phạm Hán Đình vui mừng khôn xiết. “Anh nghe thấy nó nói, cha, mẹ mau kết hôn đi; nếu không tới khi bụng lớn mặc váy cưới sẽ không đẹp.”
“Anh bậy bạ.” Diệp Dĩnh Lam khẽ gắt. Tên lão yêu không đứng đắn này ăn nói lung lung. Thế nhưng trên môi cô không dấu được nụ cười sáng lạm.
“Là bậy bạ, nhưng là rất thực tế.” Tô Kỷ Thánh lành lạnh tiếp lời. Đôi lúc nó thật bội phục Phạm Hán Đình, cư nhiên đã gần ba mươi tuổi nhưng vẫn còn có thể thiếu đứng đắn như vậy. “Không có chiếc váy cưới nào mà eo mở rộng đến ba mươi inch.”
“Kỷ Thánh!” Diệp Dĩnh Lam không dám tin nhìn đứa cháu ngoại duy nhất của mình, nó cư nhiên đứng về phía người ngoài.
Trong mắt Tô Kỷ Thánh hiện lên một tia giảo hoạt. “Nếu dì không chấp nhận lời cầu hôn của Phạm thúc thúc, con sẽ trở lại cô nhi viện.”
Diệp Dĩnh Lam ngơ ngác nhìn hai nam nhân vô lại trước mắt, đối vơi bọn họ, cô không thể nói gì chống đỡ. Cô nắm chặt hai tay muốn đấm cho họ một phát.
Không thể đỡ được a, huống hồ cô cũng không muốn chống lại bọn họ.
Nụ cười tươi sáng đã lâu không xuất hiện trên mặt cô dần dần nở rộ, đẹp như ánh mặt trời sau cơn mưa…
********
Trong phòng khách, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào làm mọi vật nhuốm một màu lam dịu nhẹ, ngẫu nhiên sẽ có hai tia sáng màu vàng tà tà cắt ngang toàn bộ không gian, lóe lên rồi lại biến mất, trả lại ánh sáng màu lam dịu ban đầu.
Trên bức tường màu vàng nhạt co treo một khung hình khổ lớn, nhiếp ảnh gia nhấn mạnh hiệu quả mềm mại, đem đường cong ánh sáng làm nhu hòa thành một màu xám nhẹ.
Trong tấm ảnh lấy vị trí Tô Kỷ Thánh ngồi làm trung tâm, bên cạnh là khung cửa sổ màu quất vàng theo kiểu dáng Hy Lạp, trên lưng thấp thoáng đôi cánh thiên sứ trắng như tuyết, cậu nheo mắt lại, cầm một cung tên màu vàng nhỏ qua khung cửa ngắm xuống những người bên dưới.
Diệp Dĩnh Lam mặc một chiếc váy thân dài màu ngà voi, hơi lộ ra bờ vai trắng nõn, tóc dài uốn cong rũ xuống trước ngực bên cạnh bó hoa bách hợp cùng màu váy, hai tay cầm một khăn choàng cùng màu vắt ngang qua thắt lưng, tinh tế che khuất đi bụng hơi gồ lên. Cô quay mặt qua chỗ khác, giận dỗi không thèm để ý tới Phạm Hán Đình bộ mặt đáng thương hề hề đứng bên cạnh.
Phạm Hán Đình trên mặt cười cười đáng thương. Một thân lễ phục màu đen, quỳ một chân xuống sàn, trên tay cầm một bó hướng dướng thân dài lớn, đáng thương hề hề nhìn tân nương đang không thèm để ý tới mình, mong cô hồi tâm chuyển ý, quay đầu nhận lấy những đóa hoa biếu thị cho hy vọng và tương lai tươi sáng.
Tiểu thiên sứ Tô Kỷ Thánh làm công việc của mình, bắn mũi tên tình yêu vào cô, làm cho cô cam tâm tình nguyện đi vào lễ đường, định nên lời thề ước cả đời.
Bối cảnh nền là bầu trời màu lam trong đêm, những ánh sao vàng lóe sáng khắp bầu trời…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.