Chương 45: Bắt vợ?! 2
Zunn
13/02/2021
Vương Hàn và Giang Luân ở phòng bên này ngồi đối diện nhau trầm ngâm, họ đều toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ. Bầu không khí này giống như khủng bố vậy! Im lặng đến run người!
“A Hàn! Cậu mau đi bắt vợ về! Nếu em dâu không tách khỏi tiểu Nhiên thì sau này tớ sẽ không có vợ đâu!”
“Không cần cậu nhắc. Cậu tự đi mà lo tiểu Nhiên! Tớ tự khắc đem tiểu Nguyệt về!”
Nói rồi Vương Hàn đứng bật dậy, gương mặt vô cùng kiên định kéo Giang Luân đi. Bước đến tận cửa phòng mà vẫn nghe thấy tiếng phu nhân mắng chửi mình.
“Em không biết đâu, A Hàn chính là đại ác ma bá đạo! Lúc trước còn hung dữ với chị lắm đấy!”
“Anh ấy còn vô sỉ cơ! Nhưng cũng chưa bằng A Luân của em! Anh ấy còn dám liên lạc với tình cũ!”
“Hừ, ai lại đi chọc ghẹo tiểu Nhiên của chị chứ? A Luân là đại bỉ ổi!”
“Đúng vậy đúng vậy! Ai lại đi bắt nạt chị dâu của em chứ?! A Hàn chính là mất nhân tính rồi!”
Hai người đàn ông ở bên ngoài nghe rõ mồn một những gì bên trong nói. Hai khuôn mặt anh tú bỗng chốc tối xầm lại, Vương Hàn run rẩy nở một nụ cười ngắc ngoẻo.
“Giang Luân, xem ra tiểu phu nhân của cậu mồm miệng cũng lanh lẹ gớm? Lúc trước có phải cậu dạy hư em ấy không?”
“Hahaha...cậu không đi lo cho lão bà của cậu đi?” Giang Luân gượng gạo cứng ngắc.
“Giữ liên lạc với tình cũ sao? Xem ra tội của cậu mới đáng chết.” Vương Hàn một nhát ném trúng phóc tim đen, Giang Luân nghe thấy vậy lòng chột dạ vò đầu.
Vương Hàn lắc đầu ngán ngẩm, từ nãy đến giờ đều là tiếng mắng mỏ inh ỏi từ những lão đại, đây hẳn là nói xấu chồng và người yêu đi? Hai người phụ nữ 9 phần là ngà ngà say rồi! Anh đưa mắt nhìn Giang Luân, ánh mắt đầy đợi chờ khẩn cấp.
“Cậu không định lấy chìa khoá mở cửa? Cửa khoá rồi.”
“Tiểu Nhiên giữ...”
Vương Hàn liền câm nín, cảm giác này anh có thể hiểu. Lúc trước vì gây gổ với tiểu Nguyệt mà vợ anh còn bày mưu với anh, còn đem giữ chìa khoá trong người. Khiến anh một đêm mất ngủ. Cũng từ đó mà tiểu yêu tinh của anh đem giấu tất cả chìa khoá phòng tắm phòng hờ việc anh táy máy lẻn vào... Hại anh vất vả làm lại đến mấy cái.
Vương Hàn nhẫn nại đưa tay gõ cửa, bên trong bỗng nhiên im phắc. Một lúc lâu sau vẫn không thấy mở cửa, Giang Luân cũng mất kiên nhẫn mà gõ thêm lần nữa. Lúc này từ bên trong mới mở toang cửa ra, hai người phụ nữ quyền lực tức giận lườm anh và Giang Luân.
Tiểu Nguyệt khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt xinh đẹp hung dữ. Cũng thật quái lạ, từ khi nào mà gu thẩm mĩ của anh lại thấp đến vậy? Quần áo cô thì xốc xếch, đầu tóc thì rối bù. Ấy vậy mà trên người cô lại toát ra sự quyến rũ kì quặc ?!
“Tiểu Nguyệt, chúng ta về thôi.”
“Em tuyệt sẽ không về!” Minh Nguyệt tức giận hô lớn, lửa giận càng nghi ngút.
Vương Hàn nghĩ rằng, hiện tại chỉ còn cách đó mới khiến cô chịu trở về. Anh tiến tới sát cô, dùng tấm thân to lớn ôm trọn lấy cô rồi nhấc bổng lên.
Anh đích thị là đang vác cô sao?! Minh Nguyệt dù có chút men say những đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo. Bỗng nhiên lại bị anh bế lên như vậy cô hoảng hồn mà la hét.
“Anh làm gì vậy?! Mau thả em xuống!”
Vương Hàn bỏ ngoài tai tất cả, một mực dùng sức khống chế tiểu yêu tinh nhỏ trên vai!
Từ Nhiên thấy chị mình bị ức hiếp, lòng nóng nảy tiến tới cứu Minh Nguyệt một phen nhưng lại nhanh chóng bị Giang Luân ép sát vào phòng. Vương Hàn vừa đi ra thì cánh cửa phòng lập tức đóng sầm lại.
Minh Nguyệt thấy cảnh tưởng kia, trái tim liền run lên một hồi. Tiểu Nhiên, chúc em may mắn... cô phải lo cho chính cô chứ. Hiện tại cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc vùng vẫy cả. Minh Nguyệt đưa tay đấm vào tấm lưng vững chắc của anh, cái miệng nhỏ liên tục kêu gào.
“Vương Hàn, anh lập tức thả em xuống!”
“Vương Hàn?! Anh có nghe em nói không vậy?! Anh dám làm vậy với em ư?”
Minh Nguyệt hết dùng chân lại đến dùng tay tổng tấn công vào anh nhưng mọi thứ đều vô tác dụng. Vừa hay cô đi ngang qua một đám thanh niên trai tráng, bèn dùng kế sách công lược thần thánh! Men say trong người trỗi dậy còn khiến mồm miệng cô mất kiểm soát.
“Các cậu! Mau cứu tôi đi chứ? Nếu còn không mau cứu tôi thì các người chết chắc đấy!”
Đám người kia đứng thẫn người ra, không một ai dám nhúc nhích, sao có ai dám chứ? Dẫu cho đó là chị dâu đi, hay là phu nhân lão đại đi chăng nữa thì
cho dù có muốn dang tay cứu chị khỏi tay đại ca nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người không cần đao kia của Vương Hàn thì ai còn dám tiến lên chứ?
Minh Nguyệt bất giác cảm thấy có một tràn vô vọng ập đến, tay nhéo thật mạnh vào hông anh. Vương Hàn bị nhéo đau, cả người căng cứng nhẫn nhịn, bị cô hành hạ đến như vậy những anh vẫn không thể làm gì tổn hại đến cô. Chỉ có cô và cũng chỉ duy nhất cô mới là người khiến anh hao tâm tổn sức như vậy đấy!
“Tiểu Nguyệt, em đừng quấy phá nữa. Anh không chắc là anh sẽ để em yên đâu...”
“Anh còn không mau bỏ em xuống?! Anh làm gì em sao? Lúc nãy anh nghe hết rồi đúng chứ? Anh chính là cái đồ ác ma độc ác! Chỉ biết ức hiếp em, trêu chọc em cho đã rồi giờ bắt em về như vậy sao?”
Vương Hàn bị mắng đến inh ỏi, oan ức cho anh quá rồi. Ai mới là người bị ức hiếp đây?! Anh thương cô, chăm sóc cô còn không hết, sao lại đi ức hiếp cô chứ?! Từ khi cưới cô về, anh càng ngày càng mất đi phong vị lẫm liệt của Vương Hàn khi xưa rồi!
Vừa về tới phòng, Vương Hàn lập tức dùng chân đá phăng cánh cửa tiền vào bên trong. Minh Nguyệt thấy vậy giật bắn mình, ngỡ mình chọc giận anh, cô lại im lặng ngoan ngoãn. Vương Hàn bế cô vào phòng, nhanh chóng đem cô đặt xuống giường lớn, không đợi đến khi cô mở lời, anh đã đặt một nụ hôn nồng cháy lên cánh môi anh đào đỏ ửng.
Minh Nguyệt bị hôn đột ngột, có chút bất ngờ, dưới sức của anh, cô hoàn toàn bị khống chế. Vương Hàn đưa tay siết chặt eo nhỏ, đặt cô ngồi lên bên anh, bàn tay hư hỏng lần mò vào lớp áo mỏng. Môi hôn tiếp xúc mãnh liệt, lưỡi quấn quít nhau triền miên. Anh từng bước từng bước mê hoặc cô, khiến cô mất đi lí trí. Theo men say của anh mà chìm vào mộng dục.
Vương Hàn cởi chiếc áo vướng víu trên người cô, thân hình loã thể hiện ngay trước mắt anh. Đồi núi trắng hồng ra sức quyến rũ tầm mắt dục vọng của anh. Vương Hàn dùng tay nắn bóp bầu ngực trắng noãn, tay bên kia lại lần theo mép hông, tiến xuống bên dưới. Môi hôn vẫn tiếp tục nồng nàn, anh tham lam hút lấy không khí bên trong cô, đến khi Minh Nguyệt ngã vào lòng anh, anh mới quyến luyến buông cánh môi ngọt ngào.
Thế nhưng anh lại không tha cho cô, anh nhẹ nhàng hôn lên tai, xuống cổ, rồi ngậm lấy nhuỵ hồng xinh đẹp, lưỡi anh trêu ghẹo đoá hồng nhỏ nhắn, từng bước từng bước đưa cô đến khoái cảm nhè nhẹ.
“Ưmm...ahh...” Minh Nguyệt thoải mái ưỡn ngực lên, giọng nói mềm mại nỉ non vào tai anh.
Vương Hàn đưa ngón tay vân vê mép hoa ẩm ướt, từ từ tiến vào bên trong cô. Minh Nguyệt run rẩy ngã vào người anh, cơ thể vô lực bám víu vào bờ vai to lớn.
“Tiểu Nguyệt, em thực khiến anh phát điên lên mất...”
Vương Hàn đưa tay luân động bên dưới, dịch ấm tuôn trào ướt đẫm tay anh. Cô đúng là một tiểu yêu tinh dụ người mà. Khuôn mặt cô đỏ bừng như ớt, cả cơ thể nóng ran như bị thiêu đốt. Hai cơ thể dán chặt vào nhau, quấn quít không rời.
Hơi thở hoà quyện vào nhau, dưới ánh trăng sáng mờ, ánh mắt mê ly đắm chìm vào mộng dục xinh đẹp. Hơi ấm nồng nàn toả ra thiêu đốt trái tim nhỏ bé của cô, ngón tay anh thoả sức trêu đùa phía bên trong, mỗi tế bào, mỗi xúc cảm đều dâng trào mạnh mẽ.
“Ân...Hàn...mau mau cho em...”
“Em nói gì cơ?” Vương Hàn nở nụ cười tà mị, ngón tay luân động nghịch phá, dịch ấm trào ra ấm áp. Mỗi khắc anh đều nhanh hơn một chút, từ từ mà bức cô vợ của anh.
“Cho em...cho em đi mà...em muốn anh rồi...” Minh Nguyệt đỏ mặt, ngón tay mân mê lọn tóc của anh, bờ môi căng mọng run run mê người, đôi mắt cô ngập ngụa trong nước, hơi thở gấp rút mang theo sắc dục nồng đậm.
Vương Hàn khẽ đưa mắt ngắm nhìn người con gái ở phía dưới, một bức tranh tuyệt đẹp nhất mà anh từng thấy, cơ thể cô trắng hồng như sứ vậy, mái tóc rối nhẹ che đi núi đồi đầy đặn của cô, hạ thân anh cứng rắn gào thét. Vốn dĩ muốn trừng phạt cô vì dám bỏ rơi anh như vậy nhưng đứng trước bản ngã của người đàn ông, chẳng phải anh mới là người chịu thiệt khi thấy cô loã thể trước mặt anh mà anh vẫn không ăn cô sao?
Vương Hàn rút phăng thắt lưng, nhanh chóng thả con mãnh thú đang gào rú bên trong quần, mạnh mẽ thúc vào bên trong cô. Minh Nguyệt có chút không phản ứng kịp, phía dưới căng trướng cắn nuốt vật thô cứng, cơ thể cô khẽ cong thuận theo người anh mà vận động.
“Ưmm...A Hàn...Anh chậm một chút...của anh to quá em nhất thời...không thích ứng nổi...xin anh đó.” Minh Nguyệt nỉ non vào tai anh, quả thực là cô sắp ngất rồi a! Men say càng khiến cô thêm kích thích cũng không phải lần đầu với anh, nhưng kích thước kia cũng quá lớn rồi! Có trách thì trách cái đó của anh!
Vương Hàn nghe theo cô, rút ra chậm rãi, trán anh lấm tấm giọt mồ hôi, từ từ nhiễu xuống phía dưới ngực cô. Ánh mắt anh tràn ngập dục vọng cháy bỏng, khó khăn lắm anh mới ngăn mình không phóng thích, nếu không sẽ mất mặt nam nhi! Cô đúng là yêu tinh của đời anh, làm đến lần này rồi mà còn cắn anh chặt như vậy. Vương Hàn đưa tay nắm chặt hông cô, dùng lực thúc mạnh vào nơi sâu nhất.
Minh Nguyệt bị anh thúc một lực như vậy, liền ngất ngây trong chuyển động của anh, phía dưới nóng ran như lò đốt, dịch ấm nhiễu dọc mép đùi cô. Minh Nguyệt cất tiếng rên nho nhỏ hoà cùng hơi thở gấp của anh, cả căn phòng tràn ngập dục khí mê hoặc.
Phía dưới hạ thân anh bị nuốt đến kinh người, khoái cảm dâng trào lên đến đại não, cô vẫn luôn hấp dẫn như vậy, cả ngày chỉ khiến anh phát điên lên. Bởi mới nói, tại sao anh lại yêu cô như vậy. Tiểu nữ của cô cứ không buông tha cho anh, cấu xé anh như vậy là muốn giam anh vào lồng sao?
Vương Hàn rong ruổi trên cơ thể cô không biết bao nhiều lần, phóng thích vào bên trong không biết bao nhiêu sinh linh nhỏ, cả một đêm cháy bỏng và ướt át...Đến cuối cùng Minh Nguyệt khóc lóc cầu xin, anh mới luyến tiếc mà tha cho chứ không thì cô nhất định 3 ngày không thể xuống giường rồi!
Sáng hôm sau, Vương Hàn thức dậy từ sớm đi ra thì đã thấy Giang Luân châm điếu thuốc. Bên khoé miệng còn đọng lại vệt máu khô.
“Vương Hàn, cậu xem, cậu đến bắt vợ thành công như thế không nên bạc bẽo với tớ. Trong khi hai vợ chồng cậu ân ái thì tiểu Nhiên lại đánh tớ một trận ra hồn. Tớ nào có dám đánh lại, chỉ đành chịu trận mà thôi...cũng là bắt vợ mà sao chỉ có mỗi mình cậu được hưởng vậy chứ?!”
Vương Hàn thấy dáng vẻ này của bạn mình cũng không biết nên làm sao, tính khí của tiểu Nhiên không phải anh không biết. Con bé đó đã giận rồi thì không ai có thể cản được nó. Nhưng có lẽ...hiện tại có 1 người?...
“A Hàn! Cậu mau đi bắt vợ về! Nếu em dâu không tách khỏi tiểu Nhiên thì sau này tớ sẽ không có vợ đâu!”
“Không cần cậu nhắc. Cậu tự đi mà lo tiểu Nhiên! Tớ tự khắc đem tiểu Nguyệt về!”
Nói rồi Vương Hàn đứng bật dậy, gương mặt vô cùng kiên định kéo Giang Luân đi. Bước đến tận cửa phòng mà vẫn nghe thấy tiếng phu nhân mắng chửi mình.
“Em không biết đâu, A Hàn chính là đại ác ma bá đạo! Lúc trước còn hung dữ với chị lắm đấy!”
“Anh ấy còn vô sỉ cơ! Nhưng cũng chưa bằng A Luân của em! Anh ấy còn dám liên lạc với tình cũ!”
“Hừ, ai lại đi chọc ghẹo tiểu Nhiên của chị chứ? A Luân là đại bỉ ổi!”
“Đúng vậy đúng vậy! Ai lại đi bắt nạt chị dâu của em chứ?! A Hàn chính là mất nhân tính rồi!”
Hai người đàn ông ở bên ngoài nghe rõ mồn một những gì bên trong nói. Hai khuôn mặt anh tú bỗng chốc tối xầm lại, Vương Hàn run rẩy nở một nụ cười ngắc ngoẻo.
“Giang Luân, xem ra tiểu phu nhân của cậu mồm miệng cũng lanh lẹ gớm? Lúc trước có phải cậu dạy hư em ấy không?”
“Hahaha...cậu không đi lo cho lão bà của cậu đi?” Giang Luân gượng gạo cứng ngắc.
“Giữ liên lạc với tình cũ sao? Xem ra tội của cậu mới đáng chết.” Vương Hàn một nhát ném trúng phóc tim đen, Giang Luân nghe thấy vậy lòng chột dạ vò đầu.
Vương Hàn lắc đầu ngán ngẩm, từ nãy đến giờ đều là tiếng mắng mỏ inh ỏi từ những lão đại, đây hẳn là nói xấu chồng và người yêu đi? Hai người phụ nữ 9 phần là ngà ngà say rồi! Anh đưa mắt nhìn Giang Luân, ánh mắt đầy đợi chờ khẩn cấp.
“Cậu không định lấy chìa khoá mở cửa? Cửa khoá rồi.”
“Tiểu Nhiên giữ...”
Vương Hàn liền câm nín, cảm giác này anh có thể hiểu. Lúc trước vì gây gổ với tiểu Nguyệt mà vợ anh còn bày mưu với anh, còn đem giữ chìa khoá trong người. Khiến anh một đêm mất ngủ. Cũng từ đó mà tiểu yêu tinh của anh đem giấu tất cả chìa khoá phòng tắm phòng hờ việc anh táy máy lẻn vào... Hại anh vất vả làm lại đến mấy cái.
Vương Hàn nhẫn nại đưa tay gõ cửa, bên trong bỗng nhiên im phắc. Một lúc lâu sau vẫn không thấy mở cửa, Giang Luân cũng mất kiên nhẫn mà gõ thêm lần nữa. Lúc này từ bên trong mới mở toang cửa ra, hai người phụ nữ quyền lực tức giận lườm anh và Giang Luân.
Tiểu Nguyệt khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt xinh đẹp hung dữ. Cũng thật quái lạ, từ khi nào mà gu thẩm mĩ của anh lại thấp đến vậy? Quần áo cô thì xốc xếch, đầu tóc thì rối bù. Ấy vậy mà trên người cô lại toát ra sự quyến rũ kì quặc ?!
“Tiểu Nguyệt, chúng ta về thôi.”
“Em tuyệt sẽ không về!” Minh Nguyệt tức giận hô lớn, lửa giận càng nghi ngút.
Vương Hàn nghĩ rằng, hiện tại chỉ còn cách đó mới khiến cô chịu trở về. Anh tiến tới sát cô, dùng tấm thân to lớn ôm trọn lấy cô rồi nhấc bổng lên.
Anh đích thị là đang vác cô sao?! Minh Nguyệt dù có chút men say những đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo. Bỗng nhiên lại bị anh bế lên như vậy cô hoảng hồn mà la hét.
“Anh làm gì vậy?! Mau thả em xuống!”
Vương Hàn bỏ ngoài tai tất cả, một mực dùng sức khống chế tiểu yêu tinh nhỏ trên vai!
Từ Nhiên thấy chị mình bị ức hiếp, lòng nóng nảy tiến tới cứu Minh Nguyệt một phen nhưng lại nhanh chóng bị Giang Luân ép sát vào phòng. Vương Hàn vừa đi ra thì cánh cửa phòng lập tức đóng sầm lại.
Minh Nguyệt thấy cảnh tưởng kia, trái tim liền run lên một hồi. Tiểu Nhiên, chúc em may mắn... cô phải lo cho chính cô chứ. Hiện tại cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc vùng vẫy cả. Minh Nguyệt đưa tay đấm vào tấm lưng vững chắc của anh, cái miệng nhỏ liên tục kêu gào.
“Vương Hàn, anh lập tức thả em xuống!”
“Vương Hàn?! Anh có nghe em nói không vậy?! Anh dám làm vậy với em ư?”
Minh Nguyệt hết dùng chân lại đến dùng tay tổng tấn công vào anh nhưng mọi thứ đều vô tác dụng. Vừa hay cô đi ngang qua một đám thanh niên trai tráng, bèn dùng kế sách công lược thần thánh! Men say trong người trỗi dậy còn khiến mồm miệng cô mất kiểm soát.
“Các cậu! Mau cứu tôi đi chứ? Nếu còn không mau cứu tôi thì các người chết chắc đấy!”
Đám người kia đứng thẫn người ra, không một ai dám nhúc nhích, sao có ai dám chứ? Dẫu cho đó là chị dâu đi, hay là phu nhân lão đại đi chăng nữa thì
cho dù có muốn dang tay cứu chị khỏi tay đại ca nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người không cần đao kia của Vương Hàn thì ai còn dám tiến lên chứ?
Minh Nguyệt bất giác cảm thấy có một tràn vô vọng ập đến, tay nhéo thật mạnh vào hông anh. Vương Hàn bị nhéo đau, cả người căng cứng nhẫn nhịn, bị cô hành hạ đến như vậy những anh vẫn không thể làm gì tổn hại đến cô. Chỉ có cô và cũng chỉ duy nhất cô mới là người khiến anh hao tâm tổn sức như vậy đấy!
“Tiểu Nguyệt, em đừng quấy phá nữa. Anh không chắc là anh sẽ để em yên đâu...”
“Anh còn không mau bỏ em xuống?! Anh làm gì em sao? Lúc nãy anh nghe hết rồi đúng chứ? Anh chính là cái đồ ác ma độc ác! Chỉ biết ức hiếp em, trêu chọc em cho đã rồi giờ bắt em về như vậy sao?”
Vương Hàn bị mắng đến inh ỏi, oan ức cho anh quá rồi. Ai mới là người bị ức hiếp đây?! Anh thương cô, chăm sóc cô còn không hết, sao lại đi ức hiếp cô chứ?! Từ khi cưới cô về, anh càng ngày càng mất đi phong vị lẫm liệt của Vương Hàn khi xưa rồi!
Vừa về tới phòng, Vương Hàn lập tức dùng chân đá phăng cánh cửa tiền vào bên trong. Minh Nguyệt thấy vậy giật bắn mình, ngỡ mình chọc giận anh, cô lại im lặng ngoan ngoãn. Vương Hàn bế cô vào phòng, nhanh chóng đem cô đặt xuống giường lớn, không đợi đến khi cô mở lời, anh đã đặt một nụ hôn nồng cháy lên cánh môi anh đào đỏ ửng.
Minh Nguyệt bị hôn đột ngột, có chút bất ngờ, dưới sức của anh, cô hoàn toàn bị khống chế. Vương Hàn đưa tay siết chặt eo nhỏ, đặt cô ngồi lên bên anh, bàn tay hư hỏng lần mò vào lớp áo mỏng. Môi hôn tiếp xúc mãnh liệt, lưỡi quấn quít nhau triền miên. Anh từng bước từng bước mê hoặc cô, khiến cô mất đi lí trí. Theo men say của anh mà chìm vào mộng dục.
Vương Hàn cởi chiếc áo vướng víu trên người cô, thân hình loã thể hiện ngay trước mắt anh. Đồi núi trắng hồng ra sức quyến rũ tầm mắt dục vọng của anh. Vương Hàn dùng tay nắn bóp bầu ngực trắng noãn, tay bên kia lại lần theo mép hông, tiến xuống bên dưới. Môi hôn vẫn tiếp tục nồng nàn, anh tham lam hút lấy không khí bên trong cô, đến khi Minh Nguyệt ngã vào lòng anh, anh mới quyến luyến buông cánh môi ngọt ngào.
Thế nhưng anh lại không tha cho cô, anh nhẹ nhàng hôn lên tai, xuống cổ, rồi ngậm lấy nhuỵ hồng xinh đẹp, lưỡi anh trêu ghẹo đoá hồng nhỏ nhắn, từng bước từng bước đưa cô đến khoái cảm nhè nhẹ.
“Ưmm...ahh...” Minh Nguyệt thoải mái ưỡn ngực lên, giọng nói mềm mại nỉ non vào tai anh.
Vương Hàn đưa ngón tay vân vê mép hoa ẩm ướt, từ từ tiến vào bên trong cô. Minh Nguyệt run rẩy ngã vào người anh, cơ thể vô lực bám víu vào bờ vai to lớn.
“Tiểu Nguyệt, em thực khiến anh phát điên lên mất...”
Vương Hàn đưa tay luân động bên dưới, dịch ấm tuôn trào ướt đẫm tay anh. Cô đúng là một tiểu yêu tinh dụ người mà. Khuôn mặt cô đỏ bừng như ớt, cả cơ thể nóng ran như bị thiêu đốt. Hai cơ thể dán chặt vào nhau, quấn quít không rời.
Hơi thở hoà quyện vào nhau, dưới ánh trăng sáng mờ, ánh mắt mê ly đắm chìm vào mộng dục xinh đẹp. Hơi ấm nồng nàn toả ra thiêu đốt trái tim nhỏ bé của cô, ngón tay anh thoả sức trêu đùa phía bên trong, mỗi tế bào, mỗi xúc cảm đều dâng trào mạnh mẽ.
“Ân...Hàn...mau mau cho em...”
“Em nói gì cơ?” Vương Hàn nở nụ cười tà mị, ngón tay luân động nghịch phá, dịch ấm trào ra ấm áp. Mỗi khắc anh đều nhanh hơn một chút, từ từ mà bức cô vợ của anh.
“Cho em...cho em đi mà...em muốn anh rồi...” Minh Nguyệt đỏ mặt, ngón tay mân mê lọn tóc của anh, bờ môi căng mọng run run mê người, đôi mắt cô ngập ngụa trong nước, hơi thở gấp rút mang theo sắc dục nồng đậm.
Vương Hàn khẽ đưa mắt ngắm nhìn người con gái ở phía dưới, một bức tranh tuyệt đẹp nhất mà anh từng thấy, cơ thể cô trắng hồng như sứ vậy, mái tóc rối nhẹ che đi núi đồi đầy đặn của cô, hạ thân anh cứng rắn gào thét. Vốn dĩ muốn trừng phạt cô vì dám bỏ rơi anh như vậy nhưng đứng trước bản ngã của người đàn ông, chẳng phải anh mới là người chịu thiệt khi thấy cô loã thể trước mặt anh mà anh vẫn không ăn cô sao?
Vương Hàn rút phăng thắt lưng, nhanh chóng thả con mãnh thú đang gào rú bên trong quần, mạnh mẽ thúc vào bên trong cô. Minh Nguyệt có chút không phản ứng kịp, phía dưới căng trướng cắn nuốt vật thô cứng, cơ thể cô khẽ cong thuận theo người anh mà vận động.
“Ưmm...A Hàn...Anh chậm một chút...của anh to quá em nhất thời...không thích ứng nổi...xin anh đó.” Minh Nguyệt nỉ non vào tai anh, quả thực là cô sắp ngất rồi a! Men say càng khiến cô thêm kích thích cũng không phải lần đầu với anh, nhưng kích thước kia cũng quá lớn rồi! Có trách thì trách cái đó của anh!
Vương Hàn nghe theo cô, rút ra chậm rãi, trán anh lấm tấm giọt mồ hôi, từ từ nhiễu xuống phía dưới ngực cô. Ánh mắt anh tràn ngập dục vọng cháy bỏng, khó khăn lắm anh mới ngăn mình không phóng thích, nếu không sẽ mất mặt nam nhi! Cô đúng là yêu tinh của đời anh, làm đến lần này rồi mà còn cắn anh chặt như vậy. Vương Hàn đưa tay nắm chặt hông cô, dùng lực thúc mạnh vào nơi sâu nhất.
Minh Nguyệt bị anh thúc một lực như vậy, liền ngất ngây trong chuyển động của anh, phía dưới nóng ran như lò đốt, dịch ấm nhiễu dọc mép đùi cô. Minh Nguyệt cất tiếng rên nho nhỏ hoà cùng hơi thở gấp của anh, cả căn phòng tràn ngập dục khí mê hoặc.
Phía dưới hạ thân anh bị nuốt đến kinh người, khoái cảm dâng trào lên đến đại não, cô vẫn luôn hấp dẫn như vậy, cả ngày chỉ khiến anh phát điên lên. Bởi mới nói, tại sao anh lại yêu cô như vậy. Tiểu nữ của cô cứ không buông tha cho anh, cấu xé anh như vậy là muốn giam anh vào lồng sao?
Vương Hàn rong ruổi trên cơ thể cô không biết bao nhiều lần, phóng thích vào bên trong không biết bao nhiêu sinh linh nhỏ, cả một đêm cháy bỏng và ướt át...Đến cuối cùng Minh Nguyệt khóc lóc cầu xin, anh mới luyến tiếc mà tha cho chứ không thì cô nhất định 3 ngày không thể xuống giường rồi!
Sáng hôm sau, Vương Hàn thức dậy từ sớm đi ra thì đã thấy Giang Luân châm điếu thuốc. Bên khoé miệng còn đọng lại vệt máu khô.
“Vương Hàn, cậu xem, cậu đến bắt vợ thành công như thế không nên bạc bẽo với tớ. Trong khi hai vợ chồng cậu ân ái thì tiểu Nhiên lại đánh tớ một trận ra hồn. Tớ nào có dám đánh lại, chỉ đành chịu trận mà thôi...cũng là bắt vợ mà sao chỉ có mỗi mình cậu được hưởng vậy chứ?!”
Vương Hàn thấy dáng vẻ này của bạn mình cũng không biết nên làm sao, tính khí của tiểu Nhiên không phải anh không biết. Con bé đó đã giận rồi thì không ai có thể cản được nó. Nhưng có lẽ...hiện tại có 1 người?...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.