Chương 58: Bỏ trốn?
Zunn
13/02/2021
Dì Mai đang dọn dẹp thì thấy một cái điện thoại ở trên bàn. Chắc hẳn là của Y Cát rồi.
“Cái con bé này, đến thiện thoại mà cũng để quên. Thôi cứ cất đi vậy, bao giờ con bé tới thì đưa lại cho nó.”
Anh Duệ gọi điện thoại cho cô nhưng chỉ nghe được tiếng chuông kéo dài mà không có người nhận. Đáy lòng Anh Duệ bỗng nổi lên một cỗ tức giận, chẳng lẽ cô lại chơi trò bỏ trốn đấy nữa? Đến bao giờ cô mới ngoan ngoãn ở bên cạnh anh đây?
Anh mở điện thoại kiểm tra vị trí của cô, rõ ràng cô vẫn ở quán của mẹ cô ấy, nhưng rõ ràng chỗ đó đã đóng cửa rồi mà?
Anh Duệ nổi trận lôi đình, trên trán nổi đầy gân xanh, khuôn mặt tối sầm như muốn giết người. Anh nắm chặt tay thành đấm, dùng một lực kinh khủng đấm vỡ gương chiếu hậu của chiếc siêu xe đắt tiền.
Tâm trạng ngày càng tệ, trong lòng như có lửa thiêu đốt. Anh Duệ lấy điện thoại, lập tức huy động người tìm kiếm Y Cát.
“Trợ lý Minh, cho người đi kiếm cô ấy, trong vòng 30 phút sau tôi muốn có kết quả! Càng nhanh càng tốt! Không đến cái mạng của các người cũng giữ không xong!” Anh Duệ gào lên điên tiết, anh sắp mất khống chế rồi, nếu cô thật sự biến mất, anh sẽ lục tung cả thành phố này để tìm ra cô cho bằng được!
Anh Duệ bước vào xe, đạp mạnh chân ga phóng vào thành phố, anh đi tới những địa điểm mà khi trước cô trốn, những nơi cô muốn đến, thế nhưng đều vô vọng, hoàn toàn không thể tìm thấy bóng dáng cô đâu.
Khoảng 30 phút sau, trợ lý Minh gọi điện lại báo cáo.
“Thưa thiếu gia, Y Cát tiểu thư đang ở bên bờ sông Liên Giang.”
Vừa nghe thấy thế, Anh Duệ không chần chừ gì mà lao tới bờ sông như tên phóng. Cô tính làm gì vậy? Bỏ trốn, tự vẫn? Cô là người con gái đầu tiên khiến anh phải lao đao như vậy. Càng nghĩ tới cô sẽ làm điều dại dột, trái tim anh càng rối rắm. Cả cơ thể đều căng cứng khẩn trương.
Bên bờ sông vắng, ánh trăng soi sáng cả mặt nước, phản chiếu ánh sáng tuyệt đẹp mờ ảo. Gió thổi thoáng qua những kẽ lá. Vẫn có một người con gái xinh đẹp rồi bên sông, bóng lưng mang nhiều vẻ muộn phiền, sự cô đơn bao trùm cả không gian, trên nền cỏ xanh mướt có vài ba lon bia vất ngổn ngang. Y Cát ánh mắt mê ly ngước lên nhìn mặt trăng, khoé mắt cô ươn ướt càng làm vẻ đẹp kia thêm dịu dàng, mà lại đau thương, đơn độc...
Anh Duệ chỉ vài phút sau liền tới đến nơi, xe anh phanh gấp kêu một tiếng rất lớn. Y Cát giật mình đứng phắt dậy, cơ thể vô lực kèm theo chút men bia đi đứng loạng choạng như sắp ngã.
“À...Anh ấy tới rồi kìa...Đúng là sẽ tìm ra mình mà...” Y Cát phủi phủi chiếc váy, đứng ngây người ra đó.
“Y Cát! Cô rốt cuộc muốn như thế nào? Khi không lại bỏ trốn? Lại muốn ra sông tự vẫn? Cô đúng là lắm chiêu trò đấy! Mau đi về nhanh lên. Tôi không có đủ kiên nhẫn đối với cô đâu!”
Y Cát bị anh lớn tiếng liền đau đớn khôn nguôi, hơn hết cô không hề có ý định bỏ trốn hay tự vẫn gì cả. Nhưng dù có bỏ trốn thì cô cũng sẽ đi Mỹ chứ không chạy ra cái bờ sông chết tiệt này. Tự nhiên bị anh mắng nhiết như vậy, còn ngang ngược vu oan cho cô. Đáy lòng cô càng cô đơn, buồn tủi. Tại sao khi thấy cô anh không lại ôm lấy cô? Tại sao anh không hỏi là cô đi đâu, cô làm gì, cô có ổn không? Hay tại sao cô lại tới đây. Mở miệng ra là tự biên tự diễn, tự đi áp đặt suy nghĩ của anh lên người khác.
Cũng đúng thôi, giữa anh và cô thì có cái gì mà để quan tâm nhau? Lấy quan hệ gì? Tư cách gì? Tình nhân? Tội phạm? Tù nhân của anh? Anh đâu hề thương yêu hay thậm chí có tình cảm với cô chứ...
Y Cát lờ mờ nhìn bóng anh ở phía xa đang chạy tới. Bỗng nhiên cô thật muốn nhảy xuống sông, thật sự đúng như lời anh nói tự vẫn để thoát khỏi sự ràng buộc đau đớn kìa...Nhưng cô đâu thể? Cô không có đủ can đảm. Cho dù cô có nhảy xuống thì anh vẫn sẽ ngay lập tức kéo cô lên, trừng phạt cô, giam giữ cô. Suy cho cùng người bị tổn thương vẫn là cô...
Cô còn có mẹ...còn có tiểu Nguyệt luôn yêu thương và lo lắng cho cô. Cô không thể chết vì cái tên đàn ông chết dẫm kia!
Anh Duệ chạy tới nắm chặt cổ tay cô, ngăn cô không nhảy xuống. Tay anh dùng sức kéo cô đi. Y Cát bị siết liền cố gắng vùng vẫy, cô nức nở khóc, dùng hết sức đẩy anh ra. Đầu óc bị men say kiểm soát. Lý trí vụt bay trong nhát mắt.
Anh Duệ bị đẩy ra, phút chốc mất thăng bằng mà buông tay cô. Ngay lúc này anh mới thấy cô đang khóc oà lên như một đứa trẻ. Những giọt nước mắt ấy cứ trực trào ra như mưa, cắn xé trái tim anh. Anh Duệ cố giữ bình tĩnh, mắt anh nhìn thấy vài lon bia ở dưới đất, cô say rồi sao?
Y Cát vừa được thả ra, cô đưa tay siết nơi lồng ngực, cô muốn ngăn nơi con tim cô đau đớn, tiếng khóc của cô ngày một lớn, ngày một đau thương. Thấy Anh Duệ lặng người nhìn cô, tâm trí cô muốn lao tới đánh anh hết sức, đánh trả những gì anh đã gây ra cho cô, tất cả những tổn thương, những cô đơn của cô từ trước tới giờ. Đánh trả cho anh tất cả những yêu thương mà cô dành cho anh...
“Cái con bé này, đến thiện thoại mà cũng để quên. Thôi cứ cất đi vậy, bao giờ con bé tới thì đưa lại cho nó.”
Anh Duệ gọi điện thoại cho cô nhưng chỉ nghe được tiếng chuông kéo dài mà không có người nhận. Đáy lòng Anh Duệ bỗng nổi lên một cỗ tức giận, chẳng lẽ cô lại chơi trò bỏ trốn đấy nữa? Đến bao giờ cô mới ngoan ngoãn ở bên cạnh anh đây?
Anh mở điện thoại kiểm tra vị trí của cô, rõ ràng cô vẫn ở quán của mẹ cô ấy, nhưng rõ ràng chỗ đó đã đóng cửa rồi mà?
Anh Duệ nổi trận lôi đình, trên trán nổi đầy gân xanh, khuôn mặt tối sầm như muốn giết người. Anh nắm chặt tay thành đấm, dùng một lực kinh khủng đấm vỡ gương chiếu hậu của chiếc siêu xe đắt tiền.
Tâm trạng ngày càng tệ, trong lòng như có lửa thiêu đốt. Anh Duệ lấy điện thoại, lập tức huy động người tìm kiếm Y Cát.
“Trợ lý Minh, cho người đi kiếm cô ấy, trong vòng 30 phút sau tôi muốn có kết quả! Càng nhanh càng tốt! Không đến cái mạng của các người cũng giữ không xong!” Anh Duệ gào lên điên tiết, anh sắp mất khống chế rồi, nếu cô thật sự biến mất, anh sẽ lục tung cả thành phố này để tìm ra cô cho bằng được!
Anh Duệ bước vào xe, đạp mạnh chân ga phóng vào thành phố, anh đi tới những địa điểm mà khi trước cô trốn, những nơi cô muốn đến, thế nhưng đều vô vọng, hoàn toàn không thể tìm thấy bóng dáng cô đâu.
Khoảng 30 phút sau, trợ lý Minh gọi điện lại báo cáo.
“Thưa thiếu gia, Y Cát tiểu thư đang ở bên bờ sông Liên Giang.”
Vừa nghe thấy thế, Anh Duệ không chần chừ gì mà lao tới bờ sông như tên phóng. Cô tính làm gì vậy? Bỏ trốn, tự vẫn? Cô là người con gái đầu tiên khiến anh phải lao đao như vậy. Càng nghĩ tới cô sẽ làm điều dại dột, trái tim anh càng rối rắm. Cả cơ thể đều căng cứng khẩn trương.
Bên bờ sông vắng, ánh trăng soi sáng cả mặt nước, phản chiếu ánh sáng tuyệt đẹp mờ ảo. Gió thổi thoáng qua những kẽ lá. Vẫn có một người con gái xinh đẹp rồi bên sông, bóng lưng mang nhiều vẻ muộn phiền, sự cô đơn bao trùm cả không gian, trên nền cỏ xanh mướt có vài ba lon bia vất ngổn ngang. Y Cát ánh mắt mê ly ngước lên nhìn mặt trăng, khoé mắt cô ươn ướt càng làm vẻ đẹp kia thêm dịu dàng, mà lại đau thương, đơn độc...
Anh Duệ chỉ vài phút sau liền tới đến nơi, xe anh phanh gấp kêu một tiếng rất lớn. Y Cát giật mình đứng phắt dậy, cơ thể vô lực kèm theo chút men bia đi đứng loạng choạng như sắp ngã.
“À...Anh ấy tới rồi kìa...Đúng là sẽ tìm ra mình mà...” Y Cát phủi phủi chiếc váy, đứng ngây người ra đó.
“Y Cát! Cô rốt cuộc muốn như thế nào? Khi không lại bỏ trốn? Lại muốn ra sông tự vẫn? Cô đúng là lắm chiêu trò đấy! Mau đi về nhanh lên. Tôi không có đủ kiên nhẫn đối với cô đâu!”
Y Cát bị anh lớn tiếng liền đau đớn khôn nguôi, hơn hết cô không hề có ý định bỏ trốn hay tự vẫn gì cả. Nhưng dù có bỏ trốn thì cô cũng sẽ đi Mỹ chứ không chạy ra cái bờ sông chết tiệt này. Tự nhiên bị anh mắng nhiết như vậy, còn ngang ngược vu oan cho cô. Đáy lòng cô càng cô đơn, buồn tủi. Tại sao khi thấy cô anh không lại ôm lấy cô? Tại sao anh không hỏi là cô đi đâu, cô làm gì, cô có ổn không? Hay tại sao cô lại tới đây. Mở miệng ra là tự biên tự diễn, tự đi áp đặt suy nghĩ của anh lên người khác.
Cũng đúng thôi, giữa anh và cô thì có cái gì mà để quan tâm nhau? Lấy quan hệ gì? Tư cách gì? Tình nhân? Tội phạm? Tù nhân của anh? Anh đâu hề thương yêu hay thậm chí có tình cảm với cô chứ...
Y Cát lờ mờ nhìn bóng anh ở phía xa đang chạy tới. Bỗng nhiên cô thật muốn nhảy xuống sông, thật sự đúng như lời anh nói tự vẫn để thoát khỏi sự ràng buộc đau đớn kìa...Nhưng cô đâu thể? Cô không có đủ can đảm. Cho dù cô có nhảy xuống thì anh vẫn sẽ ngay lập tức kéo cô lên, trừng phạt cô, giam giữ cô. Suy cho cùng người bị tổn thương vẫn là cô...
Cô còn có mẹ...còn có tiểu Nguyệt luôn yêu thương và lo lắng cho cô. Cô không thể chết vì cái tên đàn ông chết dẫm kia!
Anh Duệ chạy tới nắm chặt cổ tay cô, ngăn cô không nhảy xuống. Tay anh dùng sức kéo cô đi. Y Cát bị siết liền cố gắng vùng vẫy, cô nức nở khóc, dùng hết sức đẩy anh ra. Đầu óc bị men say kiểm soát. Lý trí vụt bay trong nhát mắt.
Anh Duệ bị đẩy ra, phút chốc mất thăng bằng mà buông tay cô. Ngay lúc này anh mới thấy cô đang khóc oà lên như một đứa trẻ. Những giọt nước mắt ấy cứ trực trào ra như mưa, cắn xé trái tim anh. Anh Duệ cố giữ bình tĩnh, mắt anh nhìn thấy vài lon bia ở dưới đất, cô say rồi sao?
Y Cát vừa được thả ra, cô đưa tay siết nơi lồng ngực, cô muốn ngăn nơi con tim cô đau đớn, tiếng khóc của cô ngày một lớn, ngày một đau thương. Thấy Anh Duệ lặng người nhìn cô, tâm trí cô muốn lao tới đánh anh hết sức, đánh trả những gì anh đã gây ra cho cô, tất cả những tổn thương, những cô đơn của cô từ trước tới giờ. Đánh trả cho anh tất cả những yêu thương mà cô dành cho anh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.