Chương 39: Vì em yêu anh
Zunn
13/02/2021
Chiều hôm đó Minh Nguyệt đi bên cạnh anh vô cùng căng thẳng. Toàn thân cứng đờ thiếu tự nhiên. Vương Hàn thấy cô gái nhỏ bên cạnh lúng túng mất hồn như vậy cũng bồn chồn theo. Có phải cô đang bận tâm điều gì về anh ư?
Minh Nguyệt viện cớ thấy không khoẻ trở về phòng trước.
“A Hàn, hôm nay em hơi mệt, em trở về phòng nghỉ ngơi nhé.”
“Để anh đưa em đi.” Vương Hàn nắm chặt tay cô, ánh mắt chưa vạn phần trìu mến.
“Không sao, em tự trở về được. Anh còn phải đi gặp Giang Luân mà. Em sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”
Minh Nguyệt nở nụ cười chan hoà, hôn nhẹ lên má anh rồi nhanh chóng trở về phòng. Bước vào phòng cô thở phào nhẹ nhõm, qua mặt anh đúng là không dễ dàng. Điều khó khăn nhất bay giờ là làm sao thuyết phục anh để cô tham gia kì tuyển chọn. Không phải vì cô muốn trở thành sát thủ được công nhận mà chỉ đơn giản cô muốn đây là thử thách cuối cùng, thử thách để kiểm chứng sự nỗ lực của cô đến thế nào. Là vợ anh, là phu nhân của Vương thị thì cô ắt phải trở nên mạnh mẽ, tài giỏi hơn. Vì tình yêu của cô, vì có thể xứng đáng đứng bên cạnh anh cô có thể làm mọi thứ.
Minh Nguyệt khẽ lắc đầu, cô buộc cao máu tóc đen dài xắn tay áo vào bếp. Trước tiên muốn lấy lòng anh thì phải lấy lòng cái dạ dày của anh cái đã. Cô mở tủ lạnh ra, tuy không đầy đủ nguyên liệu phong phú và đa dạng như ở nhà nhưng cũng có đủ những gì cô cần. Minh Nguyệt làm rất nhiều món ngon cho anh, còn có cả tráng miệng đầy hấp dẫn. Trên trán cô lấm tấm vài giọt mồ hôi mỏng manh. Đôi mắt thoảng vẻ tự hào và hài lòng. Minh Nguyệt đảo một vòng mắt, mọi thứ đều rất ổn, có nến có hoa, nếu không phải mọi người đều biết đây là doanh trại thì nếu chỉ nhìn vào căn phòng nhỏ được cô biến tấu thì không khéo họ lại nghĩ đây là nhà hàng 5 sao mất.
Nhưng ngẫm lại thì thường chỉ có nam nhân mới làm điều này thôi nhỉ? Việc chuẩn bị hoa và đồ ăn dưới nến lung linh. Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, yêu anh nên cô điên rồi.
Một lát sau Vương Hàn trở về, anh vừa mở cánh cửa phòng, mùi thơm liền lan toả khắp nơi. Hương hoa diụ dàng đan xen vào mùi thơm thoang thoảng. Tiểu têu tinh có ý định gì đây?
Anh khẽ nhếch mép, hàng lông mày bất giác cong lên đầy mê hoặc. Anh bước vào bên trong, một bàn đồ ăn ngon miệng cùng ánh nến mập mờ, những cánh hoa xinh đẹp rơi vãi khắp sàn nhà. Đây là cô tự động dâng hiến sao? Hẳn cô ấy muốn có cái gì đó nên mới chủ động chuẩn bị mọi thứ tươm tất như vậy? Nếu như vậy thì sao anh không hưởng thụ một chút nhỉ?
Anh vô tư đặt mình xuống ghế sô pha lớn mềm mại, mãi mà không thấy bóng dáng cô đâu, trái tim anh càng bồn chồn như đặt trên ngọn lửa lớn. Minh Nguyệt từ phòng tắm đi ra, mùi hoa nhài nhàn nhạt bay vào không khí, kèm theo đó là ái hương mập mờ kì ảo. Cô thấy anh đang ngồi bên ngoài, trong nháy mắt mọi thứ đều ngượng ngùng, cũng không phải là lần đầu nhưng cô vẫn luôn e thẹn như vậy...
“A Hàn~ anh về rồi huh? Anh xem hôm nay là ngày rất đặc biệt nên em làm rất nhiều món ngon đấy nhé! Anh biết tay nghề của em? Phải đạt tiêu chuẩn quốc tế đấy haha..” Minh Nguyệt nắm chặt chiếc váy lụa mềm mại, những thước lụa bay bổng, lãng mãn đầy kiều diễm.
“Ngày đặc biệt sao?...” Vương Hàn đứng dậy, từ từ sải chân tiến tới cô, mỗi bước chân đều chậm rãi đến kì lạ. Ánh mắt anh lơ đãng ngắm nhìn người phụ nữ trước mặt, mái tóc xoã dài đến thắt lưng, đôi gò má ửng hồng như dụ hoặc đám lửa trong lòng anh. Chiếc váy lụa đầy quyến rũ thu hút ánh nhìn anh, dịu dàng như hấp dẫn.
Minh Nguyệt ngày càng hồi hộp, trái tim nhỏ đập loạn như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Chồng cô lúc nào cũng biết cách khiến người khác xấu hổ! Anh lại nhìn cô như vậy, nhìn như muốn ăn tươi suốt sống rồi a !
Cô nở nụ cười thật duyên dáng đẹp đẽ, giọng nói cũng chan hoà yêu kiều vài phần. Cô bây giờ giống hết đoá hoa nhẹ nhàng đáng yêu.
“Ừm...ngày đặc biệt. Đồ ăn sẽ nguội mất, anh ăn cùng em nhé?”
“Anh đương nhiên sẽ không và cũng không dám từ chối vợ anh.”
“Anh lại như vậy rồi...lúc nào cũng làm em mắc cỡ cả!” Minh Nguyệt vỗ nhẹ vào ngực anh, ánh mắt dịu dàng nhìn anh.
Anh cùng cô ăn một bữa ăn đầy hạnh phúc, dưới ánh nến lấp lánh ấm áp, hai con người yêu nhau cùng trao cho nhau những điều chân thành nhất. Họ cùng trò chuyện hết thảy mọi thứ, từ những chuyện nhỏ nhắt nhất hay đến những chuyện điên rồ nhất.
Đã từ lâu anh không thoải mái cười đến như vậy.
Đã từ lâu cô không vô tư nói chuyện đến như vậy.
Từ khi người anh yêu thương rời bỏ anh đi.
Từ khi người cô yêu thương bỏ rơi cô.
Chỉ đến khi gặp anh.
Chỉ đến khi gặp em.
Mọi thứ đều xoay vòng nơi chúng ta. Tạo nên những phép màu kì diệu nhất!
Minh Nguyệt thấy anh cười nói như vậy, đáy lòng nhẹ nhõm vô cùng. Ánh mắt dâng tràn màu tình yêu. Cô khẽ nghiêng đầu nhìn anh thật chậm. Càng nhìn càng bị mê mệt. Cũng đã đến lúc nói ra rồi.
“A Hàn...”
“Tiểu Nguyệt? Có chuyện gì sao?”
“Thật ra...em muốn tham gia kì tuyển chọn cuối tuần này...” Giọng cô hơi run lên, trong lòng lo lắng không ngừng.
Vương Hàn buông muỗng nĩa xuống, mi tâm hơi nhíu chặt lại. Anh biết cô có điều nói. Nhưng anh thật sự không nhờ cô lại đưa ra yêu cầu này. Trong nháy mắt có sự tức giận nơi đáy lòng anh. Hoá ra trước giờ cô muốn luyện tập vì chuẩn bin cho kì tuyển chọn? Sao cô lại làm như vậy? Anh không đủ mạnh mẽ và vững chắc để cô dựa vào sao? Vô vàn suy nghĩ đè ập lên tâm trí anh. Nhưng anh vẫn phải cố kiềm nén tất cả. Buông một lời thật nhẹ.
“Cho anh biết lý do.”
“Em đã nói rồi. Vì em muốn trở thành người xứng đáng bên cạnh anh.”
“Nhưng không phải kì tuyển chọn đó! Em vốn đã xứng đáng!” Vương Hàn gầm lên. Anh tức giận đứng dậy muốn rời đi.
Minh Nguyệt thấy vậy cô lập tức run rẩy, anh tức giận như vậy là vì sao? Cô chạy tới ôm chầm lấy anh nhưng lại bị anh dùng sức gạt ra. Anh càng gạt cô càng bám vào người anh chặt hơn.
“Tiểu Nguyệt! Buông anh ra! Hiện tại chúng ta không thể nói chuyện cùng nhau. Anh sẽ ra ngoài một lát rồi chúng ta nói sau nhé?”
“Em không buông! Tuyệt đối không buông! Nếu anh không nghe em nói, nếu anh còn dùng sức gạt tay em ra, em sẽ...em sẽ...bám anh! Bám cả đời!” Minh Nguyệt vùi đầu vào ngực anh, cánh tay lì lợm ôm chặt anh không rời một phân.
Vương Hàn bị cô siết chặt như vậy cũng siêu lòng, trái tim lập tức mềm nhũn nhưng vẫn ẩn chứa sự tức giận. Cô vẫn luôn làm anh phải đầu hàng...
Thấy anh không trả lời, cô nhanh chóng nói ra tất cả. Giọng điệu nhẹ nhàng thốt ra.
“A Hàn...em làm như vậy là có lý do...em không chỉ muốn xứng đáng là vợ anh, là con dâu của Vương gia, mà còn muốn bảo vệ anh...Em biết anh sẽ là người bảo vệ em nhưng bản thân em muốn mình không phải là kẻ vô dụng. Em muốn đủ sức để bảo vệ những người em yêu quý. Đặc biệt hơn là anh...vì em là vợ anh mà. Em không hề đặt nặng danh hiệu nữ chủ nhân gì đó của Vương gia. Nhưng điều em thật sự muốn đó là trong mọi trường hợp em không thể mãi là người được bảo vệ. Chính em cũng phải đứng lên bảo vệ người em yêu...Anh có thể bảo vệ em, em càng có thể dựa dẫm vào anh. Nhưng em muốn bản thân mình cũng trưởng thành hơn. Em muốn bảo vệ anh.”
Cô nói xong thấy anh vẫn không có phản ứng, cô ngước mặt lên, mắt đối mắt với anh. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cô tiếp tục mở lời.
“A Hàn...cho em tham gia kì tuyển chọn nhé? Em sẽ cố gắng. Anh có thể vào cứu em bất cứ lúc nào. Nếu như em thất bại, sau này em sẽ hoàn toàn dựa vào anh. Để anh bảo vệ. Được không A Hàn...? Hãy để em trở nên mạnh mẽ hơn, đủ sức để bên anh, yêu anh, bảo vệ anh...”
Vương Hàn nghe những lời kia, trái tim như hoá nước. Tràn ngập ấm áp và yêu thương. Anh nhìn cô gái nhỏ trong ngực anh đang nói những lời ngọt ngào. Đôi mặt ngập nước đầy xinh đẹp xen lẫn sự kiên định mạnh mẽ nhìn anh chân thành thì sao anh có thể chịu nổi? Bên anh, yêu anh, bảo vệ anh? Tiểu yêu tinh này trưởng thành rồi...
Anh vươn tay vuốt nhẹ lên gò má cô, ánh mắt thâm tình trao cho cô. Môi anh tiến tới tìm kiếm cánh hoa anh đào đỏ mọng. Hai người dán vào nhau, môi chạm môi ngọt ngào. Trái tim cùng chung nhịp đập, như thể được sinh ra là giành cho nhau.
Vương Hàn hôn cô thật lâu, tham lam hút hết ngọt ngào. Bàn tay lần mò xuống phía dưới ẩm ướt. Minh Nguyệt vô lực tựa vào thân thể nam tính, triền miên hôn lấy anh. Cô vươn tay vòng qua cổ anh, chân nhón lên thật cao. Một lúc lâu sau khi chân cô tê cứng lại sắp ngã khuỵa, anh bế cô vào phòng. Được anh bế đi như một nàng công chúa trong truyện càng làm khuôn mặt cô đỏ hơn. Đôi môi sưng nhẹ vì cơn hôn triền miên kia khiến cô càng xinh đẹp kiều diễm hơn.
Vương Hàn đặt cô xuống giường lớn rồi bắt đầu vận động mạnh mẽ. Cả hai cơ thể trần trụi một trên một dưới đầy ái muôi. Hương tình ái ngập tràn căn phòng. Ánh nến vẫn cháy, vẫn cháy thật nhẹ nhàng giống hệt anh và cô. Cuộc yêu thật dịu dàng và yêu chiều nhưng bên trong là lửa cháy nóng bỏng thiêu đốt trái tim đập rộn ràng. Khi cả hai đều trần trụi về cả thể xác và tâm hồn, thì mới là lúc tình yêu bung toả lộng lẫy. Chỉ khi ta bên nhau yêu thương chân thành, chia sẻ và thấu hiểu thì đó mới chính là tình yêu chân chính, cháy bỏng nhất.
Minh Nguyệt viện cớ thấy không khoẻ trở về phòng trước.
“A Hàn, hôm nay em hơi mệt, em trở về phòng nghỉ ngơi nhé.”
“Để anh đưa em đi.” Vương Hàn nắm chặt tay cô, ánh mắt chưa vạn phần trìu mến.
“Không sao, em tự trở về được. Anh còn phải đi gặp Giang Luân mà. Em sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”
Minh Nguyệt nở nụ cười chan hoà, hôn nhẹ lên má anh rồi nhanh chóng trở về phòng. Bước vào phòng cô thở phào nhẹ nhõm, qua mặt anh đúng là không dễ dàng. Điều khó khăn nhất bay giờ là làm sao thuyết phục anh để cô tham gia kì tuyển chọn. Không phải vì cô muốn trở thành sát thủ được công nhận mà chỉ đơn giản cô muốn đây là thử thách cuối cùng, thử thách để kiểm chứng sự nỗ lực của cô đến thế nào. Là vợ anh, là phu nhân của Vương thị thì cô ắt phải trở nên mạnh mẽ, tài giỏi hơn. Vì tình yêu của cô, vì có thể xứng đáng đứng bên cạnh anh cô có thể làm mọi thứ.
Minh Nguyệt khẽ lắc đầu, cô buộc cao máu tóc đen dài xắn tay áo vào bếp. Trước tiên muốn lấy lòng anh thì phải lấy lòng cái dạ dày của anh cái đã. Cô mở tủ lạnh ra, tuy không đầy đủ nguyên liệu phong phú và đa dạng như ở nhà nhưng cũng có đủ những gì cô cần. Minh Nguyệt làm rất nhiều món ngon cho anh, còn có cả tráng miệng đầy hấp dẫn. Trên trán cô lấm tấm vài giọt mồ hôi mỏng manh. Đôi mắt thoảng vẻ tự hào và hài lòng. Minh Nguyệt đảo một vòng mắt, mọi thứ đều rất ổn, có nến có hoa, nếu không phải mọi người đều biết đây là doanh trại thì nếu chỉ nhìn vào căn phòng nhỏ được cô biến tấu thì không khéo họ lại nghĩ đây là nhà hàng 5 sao mất.
Nhưng ngẫm lại thì thường chỉ có nam nhân mới làm điều này thôi nhỉ? Việc chuẩn bị hoa và đồ ăn dưới nến lung linh. Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, yêu anh nên cô điên rồi.
Một lát sau Vương Hàn trở về, anh vừa mở cánh cửa phòng, mùi thơm liền lan toả khắp nơi. Hương hoa diụ dàng đan xen vào mùi thơm thoang thoảng. Tiểu têu tinh có ý định gì đây?
Anh khẽ nhếch mép, hàng lông mày bất giác cong lên đầy mê hoặc. Anh bước vào bên trong, một bàn đồ ăn ngon miệng cùng ánh nến mập mờ, những cánh hoa xinh đẹp rơi vãi khắp sàn nhà. Đây là cô tự động dâng hiến sao? Hẳn cô ấy muốn có cái gì đó nên mới chủ động chuẩn bị mọi thứ tươm tất như vậy? Nếu như vậy thì sao anh không hưởng thụ một chút nhỉ?
Anh vô tư đặt mình xuống ghế sô pha lớn mềm mại, mãi mà không thấy bóng dáng cô đâu, trái tim anh càng bồn chồn như đặt trên ngọn lửa lớn. Minh Nguyệt từ phòng tắm đi ra, mùi hoa nhài nhàn nhạt bay vào không khí, kèm theo đó là ái hương mập mờ kì ảo. Cô thấy anh đang ngồi bên ngoài, trong nháy mắt mọi thứ đều ngượng ngùng, cũng không phải là lần đầu nhưng cô vẫn luôn e thẹn như vậy...
“A Hàn~ anh về rồi huh? Anh xem hôm nay là ngày rất đặc biệt nên em làm rất nhiều món ngon đấy nhé! Anh biết tay nghề của em? Phải đạt tiêu chuẩn quốc tế đấy haha..” Minh Nguyệt nắm chặt chiếc váy lụa mềm mại, những thước lụa bay bổng, lãng mãn đầy kiều diễm.
“Ngày đặc biệt sao?...” Vương Hàn đứng dậy, từ từ sải chân tiến tới cô, mỗi bước chân đều chậm rãi đến kì lạ. Ánh mắt anh lơ đãng ngắm nhìn người phụ nữ trước mặt, mái tóc xoã dài đến thắt lưng, đôi gò má ửng hồng như dụ hoặc đám lửa trong lòng anh. Chiếc váy lụa đầy quyến rũ thu hút ánh nhìn anh, dịu dàng như hấp dẫn.
Minh Nguyệt ngày càng hồi hộp, trái tim nhỏ đập loạn như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Chồng cô lúc nào cũng biết cách khiến người khác xấu hổ! Anh lại nhìn cô như vậy, nhìn như muốn ăn tươi suốt sống rồi a !
Cô nở nụ cười thật duyên dáng đẹp đẽ, giọng nói cũng chan hoà yêu kiều vài phần. Cô bây giờ giống hết đoá hoa nhẹ nhàng đáng yêu.
“Ừm...ngày đặc biệt. Đồ ăn sẽ nguội mất, anh ăn cùng em nhé?”
“Anh đương nhiên sẽ không và cũng không dám từ chối vợ anh.”
“Anh lại như vậy rồi...lúc nào cũng làm em mắc cỡ cả!” Minh Nguyệt vỗ nhẹ vào ngực anh, ánh mắt dịu dàng nhìn anh.
Anh cùng cô ăn một bữa ăn đầy hạnh phúc, dưới ánh nến lấp lánh ấm áp, hai con người yêu nhau cùng trao cho nhau những điều chân thành nhất. Họ cùng trò chuyện hết thảy mọi thứ, từ những chuyện nhỏ nhắt nhất hay đến những chuyện điên rồ nhất.
Đã từ lâu anh không thoải mái cười đến như vậy.
Đã từ lâu cô không vô tư nói chuyện đến như vậy.
Từ khi người anh yêu thương rời bỏ anh đi.
Từ khi người cô yêu thương bỏ rơi cô.
Chỉ đến khi gặp anh.
Chỉ đến khi gặp em.
Mọi thứ đều xoay vòng nơi chúng ta. Tạo nên những phép màu kì diệu nhất!
Minh Nguyệt thấy anh cười nói như vậy, đáy lòng nhẹ nhõm vô cùng. Ánh mắt dâng tràn màu tình yêu. Cô khẽ nghiêng đầu nhìn anh thật chậm. Càng nhìn càng bị mê mệt. Cũng đã đến lúc nói ra rồi.
“A Hàn...”
“Tiểu Nguyệt? Có chuyện gì sao?”
“Thật ra...em muốn tham gia kì tuyển chọn cuối tuần này...” Giọng cô hơi run lên, trong lòng lo lắng không ngừng.
Vương Hàn buông muỗng nĩa xuống, mi tâm hơi nhíu chặt lại. Anh biết cô có điều nói. Nhưng anh thật sự không nhờ cô lại đưa ra yêu cầu này. Trong nháy mắt có sự tức giận nơi đáy lòng anh. Hoá ra trước giờ cô muốn luyện tập vì chuẩn bin cho kì tuyển chọn? Sao cô lại làm như vậy? Anh không đủ mạnh mẽ và vững chắc để cô dựa vào sao? Vô vàn suy nghĩ đè ập lên tâm trí anh. Nhưng anh vẫn phải cố kiềm nén tất cả. Buông một lời thật nhẹ.
“Cho anh biết lý do.”
“Em đã nói rồi. Vì em muốn trở thành người xứng đáng bên cạnh anh.”
“Nhưng không phải kì tuyển chọn đó! Em vốn đã xứng đáng!” Vương Hàn gầm lên. Anh tức giận đứng dậy muốn rời đi.
Minh Nguyệt thấy vậy cô lập tức run rẩy, anh tức giận như vậy là vì sao? Cô chạy tới ôm chầm lấy anh nhưng lại bị anh dùng sức gạt ra. Anh càng gạt cô càng bám vào người anh chặt hơn.
“Tiểu Nguyệt! Buông anh ra! Hiện tại chúng ta không thể nói chuyện cùng nhau. Anh sẽ ra ngoài một lát rồi chúng ta nói sau nhé?”
“Em không buông! Tuyệt đối không buông! Nếu anh không nghe em nói, nếu anh còn dùng sức gạt tay em ra, em sẽ...em sẽ...bám anh! Bám cả đời!” Minh Nguyệt vùi đầu vào ngực anh, cánh tay lì lợm ôm chặt anh không rời một phân.
Vương Hàn bị cô siết chặt như vậy cũng siêu lòng, trái tim lập tức mềm nhũn nhưng vẫn ẩn chứa sự tức giận. Cô vẫn luôn làm anh phải đầu hàng...
Thấy anh không trả lời, cô nhanh chóng nói ra tất cả. Giọng điệu nhẹ nhàng thốt ra.
“A Hàn...em làm như vậy là có lý do...em không chỉ muốn xứng đáng là vợ anh, là con dâu của Vương gia, mà còn muốn bảo vệ anh...Em biết anh sẽ là người bảo vệ em nhưng bản thân em muốn mình không phải là kẻ vô dụng. Em muốn đủ sức để bảo vệ những người em yêu quý. Đặc biệt hơn là anh...vì em là vợ anh mà. Em không hề đặt nặng danh hiệu nữ chủ nhân gì đó của Vương gia. Nhưng điều em thật sự muốn đó là trong mọi trường hợp em không thể mãi là người được bảo vệ. Chính em cũng phải đứng lên bảo vệ người em yêu...Anh có thể bảo vệ em, em càng có thể dựa dẫm vào anh. Nhưng em muốn bản thân mình cũng trưởng thành hơn. Em muốn bảo vệ anh.”
Cô nói xong thấy anh vẫn không có phản ứng, cô ngước mặt lên, mắt đối mắt với anh. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cô tiếp tục mở lời.
“A Hàn...cho em tham gia kì tuyển chọn nhé? Em sẽ cố gắng. Anh có thể vào cứu em bất cứ lúc nào. Nếu như em thất bại, sau này em sẽ hoàn toàn dựa vào anh. Để anh bảo vệ. Được không A Hàn...? Hãy để em trở nên mạnh mẽ hơn, đủ sức để bên anh, yêu anh, bảo vệ anh...”
Vương Hàn nghe những lời kia, trái tim như hoá nước. Tràn ngập ấm áp và yêu thương. Anh nhìn cô gái nhỏ trong ngực anh đang nói những lời ngọt ngào. Đôi mặt ngập nước đầy xinh đẹp xen lẫn sự kiên định mạnh mẽ nhìn anh chân thành thì sao anh có thể chịu nổi? Bên anh, yêu anh, bảo vệ anh? Tiểu yêu tinh này trưởng thành rồi...
Anh vươn tay vuốt nhẹ lên gò má cô, ánh mắt thâm tình trao cho cô. Môi anh tiến tới tìm kiếm cánh hoa anh đào đỏ mọng. Hai người dán vào nhau, môi chạm môi ngọt ngào. Trái tim cùng chung nhịp đập, như thể được sinh ra là giành cho nhau.
Vương Hàn hôn cô thật lâu, tham lam hút hết ngọt ngào. Bàn tay lần mò xuống phía dưới ẩm ướt. Minh Nguyệt vô lực tựa vào thân thể nam tính, triền miên hôn lấy anh. Cô vươn tay vòng qua cổ anh, chân nhón lên thật cao. Một lúc lâu sau khi chân cô tê cứng lại sắp ngã khuỵa, anh bế cô vào phòng. Được anh bế đi như một nàng công chúa trong truyện càng làm khuôn mặt cô đỏ hơn. Đôi môi sưng nhẹ vì cơn hôn triền miên kia khiến cô càng xinh đẹp kiều diễm hơn.
Vương Hàn đặt cô xuống giường lớn rồi bắt đầu vận động mạnh mẽ. Cả hai cơ thể trần trụi một trên một dưới đầy ái muôi. Hương tình ái ngập tràn căn phòng. Ánh nến vẫn cháy, vẫn cháy thật nhẹ nhàng giống hệt anh và cô. Cuộc yêu thật dịu dàng và yêu chiều nhưng bên trong là lửa cháy nóng bỏng thiêu đốt trái tim đập rộn ràng. Khi cả hai đều trần trụi về cả thể xác và tâm hồn, thì mới là lúc tình yêu bung toả lộng lẫy. Chỉ khi ta bên nhau yêu thương chân thành, chia sẻ và thấu hiểu thì đó mới chính là tình yêu chân chính, cháy bỏng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.