Chương 25: Xảy ra chuyện!
Zunn
13/02/2021
Lễ đính hôn giữa Nhan gia và Hách gia được nhiều người chú ý và quan tâm đến. Khắp thành phố ai ai đều ngưỡng mộ. Cô dâu thì xinh đẹp, chú rể thì giàu có tài năng. Nhưng chẳng ai biết rằng cuộc hôn nhân này là vì chính trị. Bản thân hai người kia cũng chỉ vì lợi ích riêng mà đồng ý với hôn nhân này. Buổi lễ được diễn ra long trọng tại khách sạn Barick nổi tiếng bậc nhất tại thành phố.
Minh Nguyệt bị Vương Hàn bắt ở nhà đến nỗi chán đến tận cổ rồi. Ngày nào anh cũng đều đặn đi trễ về sớm cùng cô ăn cơm, thậm chí anh còn mua đồ ăn cho cô. Mới có mấy ngày mà cô nhìn đầy đặn hơn hẳn. Minh Nguyệt ai oán mắng mỏ anh. Anh muốn cô thành heo luôn rồi sao? Sáng thì anh nằm ôm cô đến tận trưa mới đi làm, đến chiều thì đã về nấu ăn cùng cô. Đúng là người giàu thật tốt! Anh muốn đi làm như thế nào cũng được.
Hôm qua anh còn dẫn cô tới thăm Vương lão gia, ông nội không chỉ mắng anh là không chăm lo cho cô tốt, thấy cô gầy đi rất nhiều. Ông lập tức cho người nấu thật nhiều món ngon tẩm bổ cho cô. Cái bụng nhỏ của cô thật muốn khóc! Hết anh chồng nuôi cô béo giờ đến ông còn bảo cô vẫn còn gầy! Gia đình này rốt cuộc là ưa thích người mũm mĩm hay sao?
Lúc cô ai oán mắng anh, thì anh chỉ đáp lại cô với vẻ cưng chiều.
“Em quả thực rất gầy, béo lên một chút, ôm cũng thích mà sờ nắn cũng thích hơn!”
Sao cô lại đi thích một kẻ lưu manh, miệng chó như anh vậy?!
Đến chiều thứ 6 cô sửa soạn để đi dự lễ đính hôn, anh bảo là anh có chút công việc nên không để đến, làm cô buồn lắm luôn. Tuy là không công khai quan hệ nhưng cô cũng muốn nhìn anh từ xa mà...
Minh Nguyệt diện chiếc đầm vừa sắm cùng mái tóc suông dài xoăn nhẹ. Cô mở hộp tủ thì thấy có một hộp trang sức nhỏ cùng mảnh giấy đi kèm.
“Là anh mua cho em, hy vọng em sẽ thích.”
Là chiếc vòng cổ ruby sang trọng, lấp lánh như ánh sao trời. Đôi bông tai nhỏ cũng thật đẹp. Mọi thứ như được làm ra giành cho cô. Hôm nay Minh Nguyệt như hiện thân của nữ thần cao quý. Đẹp đến mê hồn, đoan trang đến ghen tỵ. Cô khẽ mỉm cười gọi điện cho anh. Một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Em nhận được quà rồi chứ?”
“Nhận rồi. Cảm ơn anh. Anh cứ sắm đồ cho em như vậy, em áy náy đấy.”
“Vợ của anh mà còn áy náy sao? Có vẻ em chuẩn bị xong hết rồi? Tiểu Trương sẽ tới đón em. Anh còn một bất ngờ dành tặng em.”
Vương Hàn cúp máy rồi khẽ nhướn mày. Chưa lần nào anh háo hứng gặp cô đến như vậy. Y phục của cô sắm anh còn chưa được thấy. Tính đến bây giờ hình như hơn 1 tháng rồi, nếu cô ăn mặc quá lộng lẫy, anh liền bế cô về thịt!
“Thưa thiếu gia, âu phục đã chuẩn bị xong.”
“Mau xuất phát.” Anh sắp không kiềm chế được mà tưởng tượng dáng dấp xinh đẹp của cô trong bộ vây dạ hội kia.
Tại khách sạn Barick, giới nhà giàu đều nườm nượp tiến vào, ai ai cũng khoác lên mình những món đồ đắt tiền, những trang sức quý giá. Anh bước xuống xe liền có người tới cúi đàu chào trang trọng. Vương Hàn đưa mắt tìm kiếm bóng dáng nhỏ của cô nhưng không thấy. Có vẻ tiểu Trương chưa đưa cô ấy tới. Anh lạnh lùng nhìn đám con gái thượng lưu đang say mê nhìn anh, Vương Hàn nhíu chặt mi tâm khó chịu trong lòng. Nếu không phải vì tiểu yêu tinh của anh thì anh cũng không thèm đến nơi này. Nhìn đám nữ nhân kia không ai đẹp bằng cô vợ nhỏ của anh cả! Đến 1 cọng tóc cũng chẳng lọt mắt anh.
Bỗng tỏng hội trường nổi lên lời bàn tán xôn xao, anh đưa mắt về phía sảnh lớn, hình dáng quen thuộc ập vào trái tim anh. Là tiểu yêu tinh đầy quyến rũ! Cô trong thật mê hồn trong bộ cánh màu đỏ mận kia, bộ váy hơi ôm sát cơ thể, để lộ thân hình hoàn hảo của cô. Mọi thứ đều thoắt ẩn thoắt hiện trong mắt anh. Tròng mắt khẽ rung động, mi dãn ra, trìu mến nhìn cô. Ít ra cô nhóc này không để lộ quá nhiều, tạm chấp nhận được!
Minh Nguyệt vừa bước vào thì liền bắt gặp hàng vạn ánh mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Trước giờ cô rất ít khi tham gia vào các hoạt động của giới thượng lưu, ngay cả khi còn ở Nhan gia, mỗi khi có tiệc thì cũng chỉ có 3 người đi, còn cô thì ở nhà. Vốn dĩ cô không muốn đi, mà có muốn đi thì cô cũng không có quyền đòi hỏi. Lần này do nể tình cha nuôi nên cô mới tới, thật khó chịu khi ai ai cũng nhìn cô bằng con mắt thèm khát đó. Thà cô ở nhà chờ anh còn hơn!
Minh Nguyệt nhẹ nhàng tiến tới bên trong hội trường, kiếm một góc khuất ngồi xuống. Cô không muốn quá nổi bật, cũng không muốn nhiều người biết đến. Minh Nguyệt cảm thấy ngột ngạt dưới ánh nhìn đắm đuối của những tên kia. Bỗng nhiên có một một anh chàng tiến tới gần cô, nở nụ cười thân thiện bắt chuyện.
“Xin chào tiểu thư, trông cô có vẻ hơi lo lắng, tôi có thể trò chuyện cùng cô được không?”
“Xin lỗi ngài nhưng tôi muốn ở một mình. Tôi nghĩ ngài lên lo cho vợ mình hơn là bắt chuyện cùng tôi.” Minh Nguyệt không ngần ngại trả lời, cô vừa thấy trên tay hắn có một chiếc nhẫn liền biết hắn đã có vợ, hơn hết cách nói chuyện này cũng đủ chứng minh hắn là kẻ sát gái.
“Vị tiểu thư này cũng thật tinh ý! Cô ra giá đi, cô tới đây tìm kim chủ đúng chứ?” Tên đàn ông kia tắt lịm nụ cười, ánh mắt khinh thường nhìn cô, ngày một tiến sát hơn.
“Tôi nghĩ ngài đang tốn thời gian đấy, đừng tiến sát hơn. Ở đây còn có phòng viên, xin ngài tự trọng!” Minh Nguyệt lùi bước về phía sau, khuôn mặt cứng rắn nhìn hắn ta.
“Cô đừng có mà lên mặt! Yên tâm, tuy tôi có vợ nhưng tôi lại thích những cô gái trẻ đẹp như vị tiểu thư này hơn.” Nụ cười tà ác dần hiện lên, tay hắn cũng không yên vị mà tiến tới.
“Thật quý hoá cho tôi. Nếu anh còn quá phânn thì thật tiếc, đoạn ghi âm này sẽ được gửi tới toà soạn báo nổi tiếng đấy.” Minh Nguyệt đem khuôn mặt xinh đẹp ngước nhìn người đàn ông trước mặt, tay cô cầm điện thoại không sợ hãi.
“Cô! Coi như đen đủi! Hừ!” Hắn ta mặt tái đi, liền buông tha cho cô.
Minh Nguyệt thì thầm mắng, còn muốn đấu với cô sao? Còn non nớt!
“Thưa tiểu thư, lão gia muốn gặp cô.” Một người đàn ông cao to tiến tới phía cô.
Vương Hàn nhìn thấy cô cùng người đàn ông kia đi khuất, tâm trạng có chút không vui, nhưng anh đã ngầm đoán được mọi việc.
“Chào Nhan tổng, đã lâu không gặp.” Minh Nguyệt nhìn thấy cha nuôi, trái tim khẽ nhói. Cha từng yêu thương và chăm sóc cô nhưng giờ giữa họ chỉ là người dưng với nhau...
“Tiểu Nguyệt, con dạo này có vẻ sống rất tốt?” Nhan Vương Chánh thoáng nhìn cô gái trước mặt ông, đầy đặn hơn trước, xinh đẹp hơn trước, đồ mặc trên người cũng vô cùng đắt tiền, nhưng cô không còn là cô con gái nhỏ của ông nữa...
“Cảm ơn ngài đã quan tâm, tôi sống rất tốt, cũng đã tốt nghiệp, cảm ơn Nhan gia đã nuôi nấng tôi suốt 20 năm qua.” Ánh mắt cô đượm buồn, đè lặng phần tình cảm lúc trước.
“Con tốt nghiệp sớm vậy sao? Con có muốn vào làm cho Nhan thị không?”
“Xin lỗi nhưng tôi không muốn liên quan đến Nhan gia nữa, nếu không còn gì, Minh Nguyệt xin cáo từ.” Minh Nguyệt vừa xoay người liền chạm mặt mẹ con Nhan Liễu Yên và Sa Mặc Doanh. Gương mặt cô liền đen lại, cũng không xui xẻo đến vậy chứ? Oan nghiệt thật!
“Cô còn dám đến đây xin xỏ Nhan gia cái gì sao? Nhìn mặt mày cũng xinh đẹp nhưng sao nhân cách lại thối nát đến vậy?” Sa Mặc Doanh liếc mắt, giở giọng hống hách quát lên.
“Mẹ à, cô ta cũng chỉ được cái mặt, bán thân cho đại kim chủ nào để được ăn sung mặc sướng đấy!”
Nhan Liễu Yên hất cằm, đảo mắt nhìn trang phục của Minh Nguyệt. Là chiếc váy trong cửa hàng hôm trước, chiếc váy này còn đẹp hơn cái mà cô giành được, thêm thứ trang sức lấp lánh đến loá mắt kia cành khiến Minh Nguyệt càng hấp dẫn hơn. Liễu Yên thấy trong lòng dâng lên một cỗ đố kỵ mạnh mẽ, cô cũng đâu thua kém gì mà lại phải chịu thiệt thòi như vậy? Hừ cũng chỉ bán thân để được hưởng danh vọng!
“Mặc Doanh, tiểu Yên, đủ chưa?! Là ta gọi tiểu Nguyệt tới! Đừng có nói năng như vậy! Thật mất mặt. Sắp tới giờ rồi, còn không mau chuẩn bị?”
“Vậy thì xin Nhan tổng thứ lỗi, tôi không làm phiền các người.” Minh Nguyệt bỏ mặc hết những lời nói kia, cô cũng không muốn có thêm rắc rối với Nhan gia nữa!
Minh Nguyệt xoay gót bước ra ngoài thì chạm mặt Hách Minh, cô lướt qua không thèm để ý tới. Hách Minh thấy bóng dáng xinh đẹp vừa lướt qua, tâm trí liền điên đảo một hồi. Cô ta chẳng phải là Nhan Minh Nguyệt mà Liễu Yên kể cho anh nghe sao? Không ngờ cô ta lại có thân hình quyến rũ đến vậy! Còn hơn cả Nhan Liễu Yên. Nếu anh mà có cả hai người này thì thật thú vị! Hách Minh ranh mãnh nhếch mày, tâm tư xấu xí dần trỗi dậy.
Minh Nguyệt trở lại hội trường lớn, bỗng nhiên hiện lên bóng dáng của anh. Cô bị hoa mắt sao? Sao anh lại ở đây được? Anh bảo là có công việc bận cơ mà? Minh Nguyệt liền bồn chồn tìm kiếm anh. Cô chắc chắn đã nhìn thấy anh mà? Nhưng rồi cô nhận ra, ngày trước cô đã đưa ra điều kiện là không được cho mọi người biết về mối quan hệ giữa cô và anh, vậy nên nếu thực sự có gặp anh ở đây thì cũng phải coi nhau là người dưng...trái tim cô bỗng nhiên đau thắt lại.
“Ladies and gentlemen, welcom to Barick! Hôm nay chúng tôi thật sự hân hoan khi có thể đứng tại đây, cùng với các vị có thể dự lễ đính hôn giữa Hách gia và Nhan gia!” Trong hội trường lớn bỗng ngắt điện, ánh đèn sáng chiếu tới nơi trung tâm ở tầng hai, mọi ánh nhìn đều chăm chú đón xem.
Nha gia và Hách gia bước ra từ một căn phòng, đoan trang và sang trọng. Hách Minh vòng tay qua eo Liễu Yên ôm chặt, gương mặt dịu dàng nhìn cô ta, tay kia giữ chặt đỡ Nhan Liễu Yên xuống.
Cô từng ở trong gia đình kia nhưng chưa bao giờ được đứng bên cạnh cha nuôi một cách chính thức như vậy. Là một bức tranh gia đình hoàn hảo...
Nhan Liễu Yên mỉm cười hạnh phúc bước theo Hách Minh tới hội trường. Những cặp mắt ngưỡng mộ kèm theo lời ca tụng, chúc mừng.
“Hôm nay Hách gia chúng tôi đã chấp thuận cho Hách Minh và Liễu Yên được bên nhau. Nhan gia đã chấp nhận gả đứa con gái duy nhất cho chúng tôi, Hách gia vô cùng cảm kích.”
“Liễu Yên, em gả vào Hách gia, anh sẽ chăm sóc em và yêu thương em.”
Hách Minh nhìn Liễu Yên nói lời ngọt ngào nhưng thực chất trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu, nếu chẳng phải lão già ép anh cưới để thừa hưởng gia tài thì anh cũng không nói lời mật ngọt này. Một tay cầm tiền, một tay có vợ đẹp, tạm chấp nhận!
“Cảm ơn anh. Em cũng sẽ yêu anh, chỉ duy nhất anh...”
Lời nói vừa dứt thì trên màn hình là những tấm ảnh được chụp rất nét, trong hình đều là Nhan Liễu Yên cũng những người đàn ông thân mật với nhau.
Phía dưới liền dậy lên trận sóng ồn ào. Mọi người chỉ trỏ bàn tán xì xào.
“Này này, cậu xem, không ai giống nhau cả! Hay nói là mỗi anh chỉ dùng một lần?”
“Thật không ngờ Nhan tiểu thư lại phóng túng như vậy nha!”
“Lễ đính hôn, Hách Minh lại được tặng quả nón xanh khổng lồ!!”
Nhan Liễu Yên hốt hoảng nhìn những tấm ảnh kia, không thể nào! Không bao giờ cô lại để lộ những tấm ảnh kia, cô run rẩy ngã khuỵa xuống. Hách Minh đứng bên cạnh gân xanh nổi khắp cánh tay, khuôn mặt đen kịt lại, hung dữ gầm lên.
“Nhan Liễu Yên, cô giải thích xem chuyện này là sao? Cô lại cho tôi cái nón xanh thật to thật dài?!”
“Là giả! Tuyệt đối không phải là em! Là ảnh ghép!” Nhan Liễu Yên tiến tới ôm chặt Hách Minh, khóc lóc ỉ ôi.
Quan khách được xem trọn màn kịch hấp dẫn, liền không ngừng tọc mạch. Đám phóng viên được tin hot liền lợi dụng thời cơ chụp hết toàn bộ.
“Xin thứ lỗi, chúng tôi hiện giờ có chút việc cần giải quyết, mong mọi người bỏ qua!”
Minh Nguyệt xem được màn tấu hài kia liền mỉm cười, hoá ra đây là bất ngờ của anh sao? Anh lại đi trút giận giùm cô...Minh Nguyệt cảm nhận rõ trái tim cô đang đập như trống vỗ. Nỗi nhớ anh lại da diết ùa về. Bất ngờ này cũng lớn quá rồi, cô có chút không nhận nỗi!
Minh Nguyệt vui vẻ gọi điện cho anh.
“Hàn, anh đang ở đâu đó?”
“Phía sau khách sạn, em mau tới đây đi.”
“Ừm, đợi em.”
Cô hớn hở đi kiếm anh. Tâm trạng vô cùng phấn khởi, như một cô gái nhỏ được cho kẹo. Bỗng dưng từ phía sau cô bị đẩy mạnh về phía trước, cô không nhìn rõ được người đã đẩy cô. Đôi mắt lộ rõ sự hoảng sợ, trong phút chốc liền tối sầm lại. Trong nháy mắt cô liền té xuống hơn chục bậc thang! Cơ thể Minh Nguyệt nhẹ bẫng đi, trái tim đập ngày càng mạnh. Toàn thân ập đến một trận đau nhức kinh khủng. Mắt cô khép chặt lại, cô lại bị hãm hại ư?...
Minh Nguyệt đau đến phát khóc, cơ thể như mất dần sức lực, cô cố giữ cho bản thân mình tỉnh táo nhưng hoàn toàn không thể. Hàng mi run lên dữ dội, mắt cô không thể khống chế được mà nhắm nghiền. Cô mê man gọi tên anh.
“Hàn...cứu em với...”
Vừa dứt lời cô liền ngất đi, máu từ phía sau đầu chảy ra thấm đẫm tấm thảm xinh đẹp. Trong phút chốc còn tỉnh tảo, người duy nhất cô nghĩ đến lại là anh...
Vương Hàn đợi cô một lúc lâu, trái tim bỗng nhói lên một cơn khó chịu, trong lòng anh thấp thỏm không yên, mí mắt giật liên hồi. Anh liền đứng dậy đi kiếm cô.
“Tiểu Nguyệt, em tuyệt đối đừng xảy ra chuyện!...”
Vương Hàn thấy tấm thảm có một vệt đỏ nhỏ, trái tim liền dừng đập. Anh nhanh chân tiến tới. Cô gái nhỏ đang nằm bất động trên thảm. Vương Hàn sợ hãi đến tột cùng chạy nhanh tới nâng cô.
“Tiểu Nguyệt! Em sao vậy?! Đừng doạ anh!”
Vương Hàn ôm chặt cô gọi điện thoại cho cứu thương, trong lòng anh như sắp chết. Nhìn thấy cô đang ngất trong vòng tay anh, máu tràn ra âu phục đắt tiền, nhuộm đỏ chiếc áo trắng bên trong, anh như chết lặng.
Cô được đưa vào phòng cấp cứu, anh ở bên ngoài vô hồn như một xác chết. Rốt cuộc là ai làm! Ai lại làm cô ra nông nỗi này! Vương Hàn gọi điện cho tiểu Trương.
“Tôi cho cậu 30p điều tra xem tròn khách sạn Barick ai là người đẩy tiểu Nguyệt xuống cầu thang phía sau khách sạn!”
Vương Hàn cúp máy, ánh mặt vật vờ, anh ngồi sụp xuống, bàn tay run lên đáng sợ. Anh ở trong giới xã hội đen, lúc nào tay cũng nhuốm máu, chưa bao giờ biết sợ khi thấy ai chết. Giờ đây khi thấy Minh Nguyệt nằm trên thảm, máu chảy lênh láng, dù cho cô có nằm thật ngoan ngoãn hay thật đẹp nhưng trong mắt anh chỉ toàn là sợ hãi. Chưa bao giờ anh sợ mất cô đến vậy. Nhìn thấy gương mặt cô tái đi, cơ thể mềm nhũn, khiến anh càng đau đớn. Trái tim anh đau đến không thở được. Mỗi hơi thở đều nặng nề đến lạ lùng.
Vương Hàn suy sụp nhớ lại dáng vẻ hay cười của cô, nhưng trong tâm trí anh hiện giờ chỉ toàn những sợ sệt và lạc lõng. Đôi bàn tay anh run lên dữ dội. Giọng anh lạc đi hẳn, thều thào nói.
“Tiểu Nguyệt...cầu xin em đừng xảy ra chuyện...”
Minh Nguyệt bị Vương Hàn bắt ở nhà đến nỗi chán đến tận cổ rồi. Ngày nào anh cũng đều đặn đi trễ về sớm cùng cô ăn cơm, thậm chí anh còn mua đồ ăn cho cô. Mới có mấy ngày mà cô nhìn đầy đặn hơn hẳn. Minh Nguyệt ai oán mắng mỏ anh. Anh muốn cô thành heo luôn rồi sao? Sáng thì anh nằm ôm cô đến tận trưa mới đi làm, đến chiều thì đã về nấu ăn cùng cô. Đúng là người giàu thật tốt! Anh muốn đi làm như thế nào cũng được.
Hôm qua anh còn dẫn cô tới thăm Vương lão gia, ông nội không chỉ mắng anh là không chăm lo cho cô tốt, thấy cô gầy đi rất nhiều. Ông lập tức cho người nấu thật nhiều món ngon tẩm bổ cho cô. Cái bụng nhỏ của cô thật muốn khóc! Hết anh chồng nuôi cô béo giờ đến ông còn bảo cô vẫn còn gầy! Gia đình này rốt cuộc là ưa thích người mũm mĩm hay sao?
Lúc cô ai oán mắng anh, thì anh chỉ đáp lại cô với vẻ cưng chiều.
“Em quả thực rất gầy, béo lên một chút, ôm cũng thích mà sờ nắn cũng thích hơn!”
Sao cô lại đi thích một kẻ lưu manh, miệng chó như anh vậy?!
Đến chiều thứ 6 cô sửa soạn để đi dự lễ đính hôn, anh bảo là anh có chút công việc nên không để đến, làm cô buồn lắm luôn. Tuy là không công khai quan hệ nhưng cô cũng muốn nhìn anh từ xa mà...
Minh Nguyệt diện chiếc đầm vừa sắm cùng mái tóc suông dài xoăn nhẹ. Cô mở hộp tủ thì thấy có một hộp trang sức nhỏ cùng mảnh giấy đi kèm.
“Là anh mua cho em, hy vọng em sẽ thích.”
Là chiếc vòng cổ ruby sang trọng, lấp lánh như ánh sao trời. Đôi bông tai nhỏ cũng thật đẹp. Mọi thứ như được làm ra giành cho cô. Hôm nay Minh Nguyệt như hiện thân của nữ thần cao quý. Đẹp đến mê hồn, đoan trang đến ghen tỵ. Cô khẽ mỉm cười gọi điện cho anh. Một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Em nhận được quà rồi chứ?”
“Nhận rồi. Cảm ơn anh. Anh cứ sắm đồ cho em như vậy, em áy náy đấy.”
“Vợ của anh mà còn áy náy sao? Có vẻ em chuẩn bị xong hết rồi? Tiểu Trương sẽ tới đón em. Anh còn một bất ngờ dành tặng em.”
Vương Hàn cúp máy rồi khẽ nhướn mày. Chưa lần nào anh háo hứng gặp cô đến như vậy. Y phục của cô sắm anh còn chưa được thấy. Tính đến bây giờ hình như hơn 1 tháng rồi, nếu cô ăn mặc quá lộng lẫy, anh liền bế cô về thịt!
“Thưa thiếu gia, âu phục đã chuẩn bị xong.”
“Mau xuất phát.” Anh sắp không kiềm chế được mà tưởng tượng dáng dấp xinh đẹp của cô trong bộ vây dạ hội kia.
Tại khách sạn Barick, giới nhà giàu đều nườm nượp tiến vào, ai ai cũng khoác lên mình những món đồ đắt tiền, những trang sức quý giá. Anh bước xuống xe liền có người tới cúi đàu chào trang trọng. Vương Hàn đưa mắt tìm kiếm bóng dáng nhỏ của cô nhưng không thấy. Có vẻ tiểu Trương chưa đưa cô ấy tới. Anh lạnh lùng nhìn đám con gái thượng lưu đang say mê nhìn anh, Vương Hàn nhíu chặt mi tâm khó chịu trong lòng. Nếu không phải vì tiểu yêu tinh của anh thì anh cũng không thèm đến nơi này. Nhìn đám nữ nhân kia không ai đẹp bằng cô vợ nhỏ của anh cả! Đến 1 cọng tóc cũng chẳng lọt mắt anh.
Bỗng tỏng hội trường nổi lên lời bàn tán xôn xao, anh đưa mắt về phía sảnh lớn, hình dáng quen thuộc ập vào trái tim anh. Là tiểu yêu tinh đầy quyến rũ! Cô trong thật mê hồn trong bộ cánh màu đỏ mận kia, bộ váy hơi ôm sát cơ thể, để lộ thân hình hoàn hảo của cô. Mọi thứ đều thoắt ẩn thoắt hiện trong mắt anh. Tròng mắt khẽ rung động, mi dãn ra, trìu mến nhìn cô. Ít ra cô nhóc này không để lộ quá nhiều, tạm chấp nhận được!
Minh Nguyệt vừa bước vào thì liền bắt gặp hàng vạn ánh mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Trước giờ cô rất ít khi tham gia vào các hoạt động của giới thượng lưu, ngay cả khi còn ở Nhan gia, mỗi khi có tiệc thì cũng chỉ có 3 người đi, còn cô thì ở nhà. Vốn dĩ cô không muốn đi, mà có muốn đi thì cô cũng không có quyền đòi hỏi. Lần này do nể tình cha nuôi nên cô mới tới, thật khó chịu khi ai ai cũng nhìn cô bằng con mắt thèm khát đó. Thà cô ở nhà chờ anh còn hơn!
Minh Nguyệt nhẹ nhàng tiến tới bên trong hội trường, kiếm một góc khuất ngồi xuống. Cô không muốn quá nổi bật, cũng không muốn nhiều người biết đến. Minh Nguyệt cảm thấy ngột ngạt dưới ánh nhìn đắm đuối của những tên kia. Bỗng nhiên có một một anh chàng tiến tới gần cô, nở nụ cười thân thiện bắt chuyện.
“Xin chào tiểu thư, trông cô có vẻ hơi lo lắng, tôi có thể trò chuyện cùng cô được không?”
“Xin lỗi ngài nhưng tôi muốn ở một mình. Tôi nghĩ ngài lên lo cho vợ mình hơn là bắt chuyện cùng tôi.” Minh Nguyệt không ngần ngại trả lời, cô vừa thấy trên tay hắn có một chiếc nhẫn liền biết hắn đã có vợ, hơn hết cách nói chuyện này cũng đủ chứng minh hắn là kẻ sát gái.
“Vị tiểu thư này cũng thật tinh ý! Cô ra giá đi, cô tới đây tìm kim chủ đúng chứ?” Tên đàn ông kia tắt lịm nụ cười, ánh mắt khinh thường nhìn cô, ngày một tiến sát hơn.
“Tôi nghĩ ngài đang tốn thời gian đấy, đừng tiến sát hơn. Ở đây còn có phòng viên, xin ngài tự trọng!” Minh Nguyệt lùi bước về phía sau, khuôn mặt cứng rắn nhìn hắn ta.
“Cô đừng có mà lên mặt! Yên tâm, tuy tôi có vợ nhưng tôi lại thích những cô gái trẻ đẹp như vị tiểu thư này hơn.” Nụ cười tà ác dần hiện lên, tay hắn cũng không yên vị mà tiến tới.
“Thật quý hoá cho tôi. Nếu anh còn quá phânn thì thật tiếc, đoạn ghi âm này sẽ được gửi tới toà soạn báo nổi tiếng đấy.” Minh Nguyệt đem khuôn mặt xinh đẹp ngước nhìn người đàn ông trước mặt, tay cô cầm điện thoại không sợ hãi.
“Cô! Coi như đen đủi! Hừ!” Hắn ta mặt tái đi, liền buông tha cho cô.
Minh Nguyệt thì thầm mắng, còn muốn đấu với cô sao? Còn non nớt!
“Thưa tiểu thư, lão gia muốn gặp cô.” Một người đàn ông cao to tiến tới phía cô.
Vương Hàn nhìn thấy cô cùng người đàn ông kia đi khuất, tâm trạng có chút không vui, nhưng anh đã ngầm đoán được mọi việc.
“Chào Nhan tổng, đã lâu không gặp.” Minh Nguyệt nhìn thấy cha nuôi, trái tim khẽ nhói. Cha từng yêu thương và chăm sóc cô nhưng giờ giữa họ chỉ là người dưng với nhau...
“Tiểu Nguyệt, con dạo này có vẻ sống rất tốt?” Nhan Vương Chánh thoáng nhìn cô gái trước mặt ông, đầy đặn hơn trước, xinh đẹp hơn trước, đồ mặc trên người cũng vô cùng đắt tiền, nhưng cô không còn là cô con gái nhỏ của ông nữa...
“Cảm ơn ngài đã quan tâm, tôi sống rất tốt, cũng đã tốt nghiệp, cảm ơn Nhan gia đã nuôi nấng tôi suốt 20 năm qua.” Ánh mắt cô đượm buồn, đè lặng phần tình cảm lúc trước.
“Con tốt nghiệp sớm vậy sao? Con có muốn vào làm cho Nhan thị không?”
“Xin lỗi nhưng tôi không muốn liên quan đến Nhan gia nữa, nếu không còn gì, Minh Nguyệt xin cáo từ.” Minh Nguyệt vừa xoay người liền chạm mặt mẹ con Nhan Liễu Yên và Sa Mặc Doanh. Gương mặt cô liền đen lại, cũng không xui xẻo đến vậy chứ? Oan nghiệt thật!
“Cô còn dám đến đây xin xỏ Nhan gia cái gì sao? Nhìn mặt mày cũng xinh đẹp nhưng sao nhân cách lại thối nát đến vậy?” Sa Mặc Doanh liếc mắt, giở giọng hống hách quát lên.
“Mẹ à, cô ta cũng chỉ được cái mặt, bán thân cho đại kim chủ nào để được ăn sung mặc sướng đấy!”
Nhan Liễu Yên hất cằm, đảo mắt nhìn trang phục của Minh Nguyệt. Là chiếc váy trong cửa hàng hôm trước, chiếc váy này còn đẹp hơn cái mà cô giành được, thêm thứ trang sức lấp lánh đến loá mắt kia cành khiến Minh Nguyệt càng hấp dẫn hơn. Liễu Yên thấy trong lòng dâng lên một cỗ đố kỵ mạnh mẽ, cô cũng đâu thua kém gì mà lại phải chịu thiệt thòi như vậy? Hừ cũng chỉ bán thân để được hưởng danh vọng!
“Mặc Doanh, tiểu Yên, đủ chưa?! Là ta gọi tiểu Nguyệt tới! Đừng có nói năng như vậy! Thật mất mặt. Sắp tới giờ rồi, còn không mau chuẩn bị?”
“Vậy thì xin Nhan tổng thứ lỗi, tôi không làm phiền các người.” Minh Nguyệt bỏ mặc hết những lời nói kia, cô cũng không muốn có thêm rắc rối với Nhan gia nữa!
Minh Nguyệt xoay gót bước ra ngoài thì chạm mặt Hách Minh, cô lướt qua không thèm để ý tới. Hách Minh thấy bóng dáng xinh đẹp vừa lướt qua, tâm trí liền điên đảo một hồi. Cô ta chẳng phải là Nhan Minh Nguyệt mà Liễu Yên kể cho anh nghe sao? Không ngờ cô ta lại có thân hình quyến rũ đến vậy! Còn hơn cả Nhan Liễu Yên. Nếu anh mà có cả hai người này thì thật thú vị! Hách Minh ranh mãnh nhếch mày, tâm tư xấu xí dần trỗi dậy.
Minh Nguyệt trở lại hội trường lớn, bỗng nhiên hiện lên bóng dáng của anh. Cô bị hoa mắt sao? Sao anh lại ở đây được? Anh bảo là có công việc bận cơ mà? Minh Nguyệt liền bồn chồn tìm kiếm anh. Cô chắc chắn đã nhìn thấy anh mà? Nhưng rồi cô nhận ra, ngày trước cô đã đưa ra điều kiện là không được cho mọi người biết về mối quan hệ giữa cô và anh, vậy nên nếu thực sự có gặp anh ở đây thì cũng phải coi nhau là người dưng...trái tim cô bỗng nhiên đau thắt lại.
“Ladies and gentlemen, welcom to Barick! Hôm nay chúng tôi thật sự hân hoan khi có thể đứng tại đây, cùng với các vị có thể dự lễ đính hôn giữa Hách gia và Nhan gia!” Trong hội trường lớn bỗng ngắt điện, ánh đèn sáng chiếu tới nơi trung tâm ở tầng hai, mọi ánh nhìn đều chăm chú đón xem.
Nha gia và Hách gia bước ra từ một căn phòng, đoan trang và sang trọng. Hách Minh vòng tay qua eo Liễu Yên ôm chặt, gương mặt dịu dàng nhìn cô ta, tay kia giữ chặt đỡ Nhan Liễu Yên xuống.
Cô từng ở trong gia đình kia nhưng chưa bao giờ được đứng bên cạnh cha nuôi một cách chính thức như vậy. Là một bức tranh gia đình hoàn hảo...
Nhan Liễu Yên mỉm cười hạnh phúc bước theo Hách Minh tới hội trường. Những cặp mắt ngưỡng mộ kèm theo lời ca tụng, chúc mừng.
“Hôm nay Hách gia chúng tôi đã chấp thuận cho Hách Minh và Liễu Yên được bên nhau. Nhan gia đã chấp nhận gả đứa con gái duy nhất cho chúng tôi, Hách gia vô cùng cảm kích.”
“Liễu Yên, em gả vào Hách gia, anh sẽ chăm sóc em và yêu thương em.”
Hách Minh nhìn Liễu Yên nói lời ngọt ngào nhưng thực chất trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu, nếu chẳng phải lão già ép anh cưới để thừa hưởng gia tài thì anh cũng không nói lời mật ngọt này. Một tay cầm tiền, một tay có vợ đẹp, tạm chấp nhận!
“Cảm ơn anh. Em cũng sẽ yêu anh, chỉ duy nhất anh...”
Lời nói vừa dứt thì trên màn hình là những tấm ảnh được chụp rất nét, trong hình đều là Nhan Liễu Yên cũng những người đàn ông thân mật với nhau.
Phía dưới liền dậy lên trận sóng ồn ào. Mọi người chỉ trỏ bàn tán xì xào.
“Này này, cậu xem, không ai giống nhau cả! Hay nói là mỗi anh chỉ dùng một lần?”
“Thật không ngờ Nhan tiểu thư lại phóng túng như vậy nha!”
“Lễ đính hôn, Hách Minh lại được tặng quả nón xanh khổng lồ!!”
Nhan Liễu Yên hốt hoảng nhìn những tấm ảnh kia, không thể nào! Không bao giờ cô lại để lộ những tấm ảnh kia, cô run rẩy ngã khuỵa xuống. Hách Minh đứng bên cạnh gân xanh nổi khắp cánh tay, khuôn mặt đen kịt lại, hung dữ gầm lên.
“Nhan Liễu Yên, cô giải thích xem chuyện này là sao? Cô lại cho tôi cái nón xanh thật to thật dài?!”
“Là giả! Tuyệt đối không phải là em! Là ảnh ghép!” Nhan Liễu Yên tiến tới ôm chặt Hách Minh, khóc lóc ỉ ôi.
Quan khách được xem trọn màn kịch hấp dẫn, liền không ngừng tọc mạch. Đám phóng viên được tin hot liền lợi dụng thời cơ chụp hết toàn bộ.
“Xin thứ lỗi, chúng tôi hiện giờ có chút việc cần giải quyết, mong mọi người bỏ qua!”
Minh Nguyệt xem được màn tấu hài kia liền mỉm cười, hoá ra đây là bất ngờ của anh sao? Anh lại đi trút giận giùm cô...Minh Nguyệt cảm nhận rõ trái tim cô đang đập như trống vỗ. Nỗi nhớ anh lại da diết ùa về. Bất ngờ này cũng lớn quá rồi, cô có chút không nhận nỗi!
Minh Nguyệt vui vẻ gọi điện cho anh.
“Hàn, anh đang ở đâu đó?”
“Phía sau khách sạn, em mau tới đây đi.”
“Ừm, đợi em.”
Cô hớn hở đi kiếm anh. Tâm trạng vô cùng phấn khởi, như một cô gái nhỏ được cho kẹo. Bỗng dưng từ phía sau cô bị đẩy mạnh về phía trước, cô không nhìn rõ được người đã đẩy cô. Đôi mắt lộ rõ sự hoảng sợ, trong phút chốc liền tối sầm lại. Trong nháy mắt cô liền té xuống hơn chục bậc thang! Cơ thể Minh Nguyệt nhẹ bẫng đi, trái tim đập ngày càng mạnh. Toàn thân ập đến một trận đau nhức kinh khủng. Mắt cô khép chặt lại, cô lại bị hãm hại ư?...
Minh Nguyệt đau đến phát khóc, cơ thể như mất dần sức lực, cô cố giữ cho bản thân mình tỉnh táo nhưng hoàn toàn không thể. Hàng mi run lên dữ dội, mắt cô không thể khống chế được mà nhắm nghiền. Cô mê man gọi tên anh.
“Hàn...cứu em với...”
Vừa dứt lời cô liền ngất đi, máu từ phía sau đầu chảy ra thấm đẫm tấm thảm xinh đẹp. Trong phút chốc còn tỉnh tảo, người duy nhất cô nghĩ đến lại là anh...
Vương Hàn đợi cô một lúc lâu, trái tim bỗng nhói lên một cơn khó chịu, trong lòng anh thấp thỏm không yên, mí mắt giật liên hồi. Anh liền đứng dậy đi kiếm cô.
“Tiểu Nguyệt, em tuyệt đối đừng xảy ra chuyện!...”
Vương Hàn thấy tấm thảm có một vệt đỏ nhỏ, trái tim liền dừng đập. Anh nhanh chân tiến tới. Cô gái nhỏ đang nằm bất động trên thảm. Vương Hàn sợ hãi đến tột cùng chạy nhanh tới nâng cô.
“Tiểu Nguyệt! Em sao vậy?! Đừng doạ anh!”
Vương Hàn ôm chặt cô gọi điện thoại cho cứu thương, trong lòng anh như sắp chết. Nhìn thấy cô đang ngất trong vòng tay anh, máu tràn ra âu phục đắt tiền, nhuộm đỏ chiếc áo trắng bên trong, anh như chết lặng.
Cô được đưa vào phòng cấp cứu, anh ở bên ngoài vô hồn như một xác chết. Rốt cuộc là ai làm! Ai lại làm cô ra nông nỗi này! Vương Hàn gọi điện cho tiểu Trương.
“Tôi cho cậu 30p điều tra xem tròn khách sạn Barick ai là người đẩy tiểu Nguyệt xuống cầu thang phía sau khách sạn!”
Vương Hàn cúp máy, ánh mặt vật vờ, anh ngồi sụp xuống, bàn tay run lên đáng sợ. Anh ở trong giới xã hội đen, lúc nào tay cũng nhuốm máu, chưa bao giờ biết sợ khi thấy ai chết. Giờ đây khi thấy Minh Nguyệt nằm trên thảm, máu chảy lênh láng, dù cho cô có nằm thật ngoan ngoãn hay thật đẹp nhưng trong mắt anh chỉ toàn là sợ hãi. Chưa bao giờ anh sợ mất cô đến vậy. Nhìn thấy gương mặt cô tái đi, cơ thể mềm nhũn, khiến anh càng đau đớn. Trái tim anh đau đến không thở được. Mỗi hơi thở đều nặng nề đến lạ lùng.
Vương Hàn suy sụp nhớ lại dáng vẻ hay cười của cô, nhưng trong tâm trí anh hiện giờ chỉ toàn những sợ sệt và lạc lõng. Đôi bàn tay anh run lên dữ dội. Giọng anh lạc đi hẳn, thều thào nói.
“Tiểu Nguyệt...cầu xin em đừng xảy ra chuyện...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.