Chương 152: Biến mất khỏi thế giới của hắn
Thập Tam Xuân
20/11/2019
Tuyết phi nhìn hai cha con căng thẳng tranh cãi, trong lòng cực kỳ
lo lắng. Nàng lôi kéo Y Lỵ Toa mụ mụ, không biết nên làm sao, nói: "Làm
sao bây giờ? Hai cha con đều bướng bỉnh như vậy, lại càng không phải là
người chịu nhượng bộ nhau, nhanh nghĩ biện pháp ngăn cản bọn họ, nếu
không cứ tiếp tục tranh cãi như vậy chỉ sợ sẽ không thể ngừng được!"
Nhưng Y Lỵ Toa mụ mụ cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể cùng Tuyết phi lo lắng.
Vẻ mặt Tấn vương âm trầm, cười lạnh một tiếng: "Trước kia ta tán dương nàng là đặt nàng ở vị trí ngang hàng với đào hát, giống như trước kia ta thích nghe Phương Mặc Trúc diễn vậy. Ta có thể mời nàng đến Vương Phủ biểu diễn, cũng có thể tự tay viết bảng hiệu tặng cho nàng, đó là bởi vì nàng và bọn họ đều có tài năng xuất chúng trong nghề. Ta thưởng thức nàng cũng là thân phận đào kép mà thôi! Nhưng bây giờ nàng dám vọng tưởng trở thành con dâu của ta, trở thành người của phủ Tấn vương? Vậy thì đừng trách ta dùng thái độ nghiêm khắc đối đãi với nàng. Đây là do nàng tự tìm lấy! Nguyên Phong, ta có thể nói cho con biết, muốn đính hôn cùng Lý Hạnh? Vĩnh viễn không có khả năng! Con hãy bỏ tâm tư này đi!"
"Phụ vương!" Sắc mặt Thẩm Nguyên Phong tái nhợt đến dọa người. "Nhưng trước kia người đã đáp ứng con, người đã nói chỉ cần con nghe theo lời của người đi quân doanh, cố gắng thể hiện, người sẽ không ép buộc việc hôn nhân của con. Chẳng lẽ bây giờ người muốn nuốt lời sao?"
Tấn vương nhìn hắn, ánh mắt cường ngạnh như vậy, như muốn nói cho ông biết, hắn sẽ không nhượng bộ chút nào. "Ta đã đáp ứng sẽ không bắt ép con, nhưng ta cũng không đồng ý cho con tùy tiện lấy một nữ tử không ra gì vào nhà! Ta là Tấn vương, nơi này là Tấn vương phủ. Còn con là nhi tử của Tấn vương ta! Con cho rằng việc hôn nhân có thể tùy tiện sao? Con nghĩ rằng Tấn vương phủ chúng ta là nơi nữ tử nào cũng có thể tùy tiện vào cửa sao? Ta cho con biết, Lý Hạnh, đừng nói là trở thành chính thê, cho dù muốn làm thiếp cũng không có tư cách!"
Thẩm Nguyên Phong lắc đầu, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào phụ thân, trong ánh mắt toát ra ương ngạnh, hắn từng chữ từng chữ nói: "Không, con sẽ không để A Hạnh làm thiếp, con muốn cưới hỏi đàng hoàng, con muốn dùng kiệu hoa đỏ đường đường chính chính đưa nàng vào cửa!" Giọng nói của hắn không cao, nhưng từng chữ đều lộ ra một loại dũng khí không cho phép lùi bước, hiện ra quyết tâm liều lĩnh!
Hắn nói lời này, khiến Tấn vương thật sự nổi giận. Tấn vương đánh một cái xuống bàn "rầm" một tiếng thật lớn. Cái bàn không chịu nổi, lập tức đổ sụp xuống. Toàn bộ bát đĩa thức ăn trên bàn rơi xuống, loảng choảng lách cách không ngừng, cơm cùng thức ăn rơi đầy đất, một đống hỗn độn.
Tuyết phi che miệng lại, trong mắt đã tràn ngập hoảng sợ, nàng đi đến bên người Tấn vương, giữ chặt cánh tay Tấn vương, cầu xin: "Vương gia, không nên tức giận, cứ từ từ nói chuyện cùng Nguyên Phong, hắn sẽ hiểu nỗi khổ tâm của người!" Nàng lại nhìn về phía Thẩm Nguyên Phong, trong mắt mang theo khẩn cầu: "Phong nhi, không cần tranh cãi với phụ vương con, chuyện con nói căn bản không có cách nào thực hiện được, con vẫn nên từ bỏ đi!" Thẩm Nguyên Phong liếc nhìn mẫu phi một cái, ánh mắt mẫu phi làm cho hắn có chút áy náy, nhưng hắn không vì vậy mà chùn lòng chút nào. Hắn quay lại nhìn phụ thân, thái độ kiên quyết.
Tấn vương lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Nguyên Phong, ta nói cho con biết! Ta sẽ không để cho một nữ nhân như vậy ở bên cạnh làm mất mặt con! Tiền đồ của con không thể bị ngăn cản, bên cạnh cần một nữ tử xứng đôi! A Hạnh tuyệt đối không được! Sáng sớm mai con lập tức quay về doanh trại cho ta! Không có lệnh của ta không được trở về! Từ hôm nay trở đi. Con không được gặp mặt Lý Hạnh!"
"Không!" Thẩm Nguyên Phong không chút do dự, trả lời ngay. Hắn cúi đầu, rũ mắt xuống, tỏ vẻ cung kính với phụ vương, nhưng lời nói ra lại cứng rắn lạnh lẽo như băng: "Con sẽ không nghe lời phụ vương. Là do người đổi ý trước! Con sẽ không quay về quân doanh!" Hắn bỗng nâng mắt lên, nhìn về phía phụ thân, trong ánh mắt lộ vẻ kiên quyết: "Con nhất định sẽ ở cùng một chỗ với A Hạnh, ai cũng không thể ngăn cản ta!"
"Nguyên Phong, đứa nhỏ này sao lại ngang bướng như vậy?" Tuyết phi vẻ mặt lo lắng, nàng đi đến bên người Thẩm Nguyên Phong, cầm hai tay của hắn không biết nói gì, trong mắt ánh lệ, giọng nói tràn ngập đau lòng. Bà hiểu rõ tính tình Vương gia, nhi tử chống đối ông như vậy, nàng sợ Vương gia sẽ giống lần trước, sử dụng gia pháp. Mà chuyện lần này không đơn giản giống như lần trước, Vương gia sẽ quyết không thỏa hiệp !
Thẩm Nguyên Phong dùng tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt cho mẫu phi, trong giọng nói tràn ngập một loại bất đắc dĩ, cũng có một chút ngọt ngào: "Mẫu phi, nếu ta có biện pháp, ta cũng không muốn chống đối phụ thân như vậy, nhưng mà, ta không thể mất đi A Hạnh, ta không có cách nào. Ta chỉ có thể làm như thế. . . . . .Thật xin lỗi, mẫu phi!"
"Hài tử ngốc, hài tử ngốc!" Tuyết phi nắm tay, đánh trên người hắn, trong lòng vừa tức giận, vừa đau lòng, lại hóa thành vô vàn thương tâm. Nàng ôm lấy nhi tử, vừa khóc vừa nói: "Con là giống ai? Tại sao con lại ngu ngốc như vậy!"
Tấn vương ở một bên thấy Thẩm Nguyên Phong hồ đồ ngu xuẩn, tức giận đến run cả người. Trong cơn thịnh nộ, bỗng nhiên cười lạnh hai tiếng, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lùng: "Ai cũng không thể ngăn cản con sao? Ta thấy không cần thiết! Ta có trăm phương pháp làm cho Lý Hạnh phải rời khỏi ngươi, cũng có trăm phương pháp làm cho Lý hạnh biến mất khỏi cuộc đời này. Nguyên Phong, con có muốn thử một chút hay không!"
"Phụ vương!" Thẩm Nguyên Phong thất thanh kêu lên: "Người không thể làm như vậy! Nếu người làm như vậy, con vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho người, con vĩnh viễn sẽ không quay về nhà này!"
"Chát" một tiếng, làn da của Thẩm Nguyên Phong hiện lên dấu tay hồng hồng, mà cái tát kia là do Tuyết phi luôn luôn yêu thương hắn đánh, Tuyết phi lệ rơi đầy mặt, tay run run.
"Phong nhi. Ngươi bây giờ vì một nữ nhân mà không cần mẫu phi sao? Trong lòng,trong mắt ngươi chỉ có A Hạnh là quan trọng nhất có phải hay không? Ngoại trừ nàng, ngươi không cần quan tâm đến ai hết sao? Bên cạnh mẫu phi chỉ có các ngươi là người thân, ngươi nhẫn tâm mặc kệ mẫu phi sao? Phong nhi, ta thật thất vọng vì ngươi!"
Trong lòng Thẩm Nguyên Phong tràn ngập áy náy, hắn cúi đầu, "Mẫu phi, thực xin lỗi, con… con không phải có ý này, nhưng mà, nếu con mất đi A Hạnh. Cả đời nay con sống cũng không có ý nghĩa gì nữa, cho dù là ai thay thế cũng không có gì thay đổi . . ."
"Khá khen cho một kẻ si tình!" Tấn vương tức giận đến mặt mày trắng bệch. Ông chỉ vào Nguyên Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ một nữ nhân lại khiến cho đầu óc ngươi choáng váng, ta sao lại có một nhi tử không có tiền đồ như ngươi! Nếu như vậy, nữ nhân này càng không thể giữ lại!"
"Vương gia!"Tuyết phi đột nhiên kêu lên, bà nhìn chằm chằm ông, một người luôn luôn dịu dàng như nước, bây giờ trên mặt lại lộ ra một loại dũng khí chưa bao giờ có: "Người thật sự phải bức nhi tử đến đường cùng sao?Trong cảm nhận của Phong nhi, A Hạnh có địa vị rất quan trọng, cho dù người không đồng ý, ta cũng không cho phép người làm hại nàng! Nếu vì thế mà Phong nhi xảy ra chuyện gì. Vương gia, thiếp vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ người, cả đời thiếp vĩnh viễn sẽ không gặp mặt người!"
Tuyết phi là người duy nhất Tấn vương động chân tình. Trong cảm nhận của ông, bà có địa vị như thế nào ngay cả chính ông cũng không thể hiểu rõ. Ông không thể tưởng tượng được, nếu bên cạnh ông không có bà thì sẽ ra sao. Vài câu nói của Tuyết phi tựa như một cái búa tạ hung hăng nện vàotim ông, ông không khỏi ngẩn ngơ.
Ông nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Tuyết phi, lại nhìn Nguyên Phong bên cạnh có khuôn mặt cực kỳ giống nàng, tâm dần dần mềm nhũn. Không chỉ là Tuyết phi, cho dù là chính ông, cũng cực kỳ luyến tiếc đứa con trai này. Nhưng bởi vì yêu thương hắn, mới nghĩ cách lo tương lai thật tốt cho hắn. Hắn là con tiểu thiếp, không thể giống như thế tử được kế thừa tước vị của chính mình. Bởi vì hắn luôn luôn tiêu sái tùy ý, không có tâm tư chí hướng trên quan trường, cho nên cũng không có thế lực giống như đứa con thứ hai. Tuy hắn đầy bản lĩnh, đến chính mình là Vương gia cũng chỉ có thể cầu chức quan bình thường vì hắn, muốn có tiền đồ tốt thì phải dựa vào chính bản thân. Mặt khác, cũng có thể dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ của thê tử để chống đỡ. Vì vậy ông mới muốn tìm cho hắn một thê tử có gia thế mạnh mẽ một chút. Mà thân phận của A Hạnh, không có một chút lợi ích nào, ngược lại sẽ liên lụy đến hắn. Ông là phụ thân của hắn, làm sao có thể đồng ý được! Ông tuyệt đối sẽ không đồng ý !
Không có sự đồng ý của ông, A Hạnh không thể vào được gia phả nhà bọn họ. Cho dù ở cùng một chỗ với Nguyên Phong cũng không có danh phận gì, chỉ là quan hệ bất chính thôi!
Mà hắn si tình như vậy rốt cuộc là giống ai chứ? Tấn vương nhớ tới lần đầu nhìn thấy Tuyết phi trong cung liền thất hồn lạc phách, sau đó bảy ngày không ăn không uống quỳ gối trong cung, cầu xin hoàng thượng ban Tuyết phi cho ông. Về sau hoàng huynh không lay chuyển được ông, mới nhịn đau bỏ những thứ yêu thích. Ông mới có cuộc sống ngọt ngào với bà.
Nhi tử có lẽ là giống ông …
Nhưng mà nhi tử, ngươi yêu lầm người rồi! Tấn vương nhẹ thở dài.
Ống cúi đầu, chắp tay phía sau đi qua đi lại vài vòng. Sau một lúc lâu, mới ngẩng đầu nói với Thẩm Nguyên Phong: "Con muốn ta không hại đến nàng, không bức bách nàng cũng được! Nhưng mà, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."
Nội tâm Thẩm Nguyên Phong bùng lên một tia hi vọng, phụ vương là người có quyền thế lớn nhất ở Tấn Thành, ông muốn đối phó thế nào với A Hạnh là chuyện rất dễ dàng, cho dù là hắn cũng không có biện pháp nào ngăn cản. Trước kia, trong đầu hắn nghĩ tới rất nhiều biện pháp giải quyết, kể cả mang theo A Hạnh bỏ trốn. Nhưng vừa nghĩ tới, lại thấy không thể được. A Hạnh còn có người nhà ở đây, tỷ tỷ của nàng còn ở chỗ nguy hiểm, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ bọn họ mà đi cùng hắn. Nếu nàng thật sự làm như vậy, sẽ không còn là A Hạnh mà hắn yêu nữa!
Trong lúc hắn đang phiền não, không nghĩ tới phụ vương lại đột nhiên thả lỏng. Hiện tại chỉ cần đảm bảo an toàn cho A Hạnh, về sau dù chỉ có một tia hi vọng hắn cũng sẽ không từ bỏ.
Hắn vội vàng hỏi: "Là điều kiện gì?"
Vương gia dừng lại trước mặt hắn, nhìn hắn chậm rãi nói: "Chuyện này ta muốn suy nghĩ một chút. Trước khi ta suy nghĩ xong, con không được gặp mặt nàng, không được liên lạc với nàng.Thậm chí là sai người nhắn lời, đưa tin cũng không được. Con hãy ở lại doanh trại, tạm thời không được trở về. Đến khi ta gọi mới được trở về!"
"Vậy phải mất bao lâu, nếu người một năm không suy nghĩ xong, chẳng phải là một năm con cũng không thể gặp nàng sao?"
Tuyết phi thấy sắc mặt Vương gia lại giận dữ, vội vàng nói: "Phong nhi, phụ vương đã nhượng bộ rồi, con còn không biết chừng mực? Muốn ép A Hạnh rời xa con là chuyện rất dễ dàng, phụ thân đã đáp ứng không làm như vậy, con còn muốn thế nào? Chẳng lẽ không hiểu, phụ thân con làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho con sao? Hãy cho phụ thân một chút thời gian suy nghĩ, chuyện còn có một tia hi vọng!" Nói xong, bà lại thấp giọng nói bên tai Nguyên Phong: "Yên tâm, ta sẽ khuyên phụ vương con!"
Tấn vương nhìn hắn cười lạnh một tiếng: "Như thế nào, lẽ nào tình cảm mà con quý trọng như vậy lại không trải qua nổi khảo nghiệm này? Chẳng qua chỉ là một thời gian ngắn không liên lạc sẽ có thay đổi gì sao?"
Thẩm Nguyên Phong tuổi trẻ khí thịnh, đâu chịu nổi kế khích tướng: "Không! Con tin tưởng A Hạnh, A Hạnh nhất định cũng sẽ tin tưởng con! Nhưng mà, con đã đồng ý ngày mai đi gặp nàng, nếu không đi, con sợ nàng sẽ lo lắng! Ngày mai có thể cho con gặp mặt A Hạnh một lần được chứ?"
Tấn vương lắc đầu, rất cương quyết nói ra hai chữ: "Không được!"
Tuyết phi vội vàng nói: "Con yên tâm, ngày mai ta sẽ sai người nói với nàng. Con có việc gấp nên trở về quân doanh trước, nàng sẽ không lo lắng đâu."
Thẩm Nguyên Phong nghĩ nghĩ, dường như cũng chỉ có thể như vậy. Mẫu phi có địa vị rất quan trọng trong lòng phụ vương, nói không chừng, mẫu phi sẽ làm cho phụ vương thay đổi tâm ý.
"Được, con đồng ý với phụ vương. Nhưng mà người nhất định phải thực hiện lời hứa của mình, không được làm gì A Hạnh, cũng không thể bắt ép nàng!"
Tấn vương hừ lạnh một tiếng: "Đối với người như thế, không đến vạn bất đắc dĩ, ta còn khinh thường làm như vậy!"
Chỉ cần Nguyên Phong tạm thời không gặp A Hạnh, cho dù ông không bức bách không thương tổn nàng, ông cũng có biện pháp làm cho A Hạnh biến mất khỏi thế giới của hắn!
Nhưng Y Lỵ Toa mụ mụ cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể cùng Tuyết phi lo lắng.
Vẻ mặt Tấn vương âm trầm, cười lạnh một tiếng: "Trước kia ta tán dương nàng là đặt nàng ở vị trí ngang hàng với đào hát, giống như trước kia ta thích nghe Phương Mặc Trúc diễn vậy. Ta có thể mời nàng đến Vương Phủ biểu diễn, cũng có thể tự tay viết bảng hiệu tặng cho nàng, đó là bởi vì nàng và bọn họ đều có tài năng xuất chúng trong nghề. Ta thưởng thức nàng cũng là thân phận đào kép mà thôi! Nhưng bây giờ nàng dám vọng tưởng trở thành con dâu của ta, trở thành người của phủ Tấn vương? Vậy thì đừng trách ta dùng thái độ nghiêm khắc đối đãi với nàng. Đây là do nàng tự tìm lấy! Nguyên Phong, ta có thể nói cho con biết, muốn đính hôn cùng Lý Hạnh? Vĩnh viễn không có khả năng! Con hãy bỏ tâm tư này đi!"
"Phụ vương!" Sắc mặt Thẩm Nguyên Phong tái nhợt đến dọa người. "Nhưng trước kia người đã đáp ứng con, người đã nói chỉ cần con nghe theo lời của người đi quân doanh, cố gắng thể hiện, người sẽ không ép buộc việc hôn nhân của con. Chẳng lẽ bây giờ người muốn nuốt lời sao?"
Tấn vương nhìn hắn, ánh mắt cường ngạnh như vậy, như muốn nói cho ông biết, hắn sẽ không nhượng bộ chút nào. "Ta đã đáp ứng sẽ không bắt ép con, nhưng ta cũng không đồng ý cho con tùy tiện lấy một nữ tử không ra gì vào nhà! Ta là Tấn vương, nơi này là Tấn vương phủ. Còn con là nhi tử của Tấn vương ta! Con cho rằng việc hôn nhân có thể tùy tiện sao? Con nghĩ rằng Tấn vương phủ chúng ta là nơi nữ tử nào cũng có thể tùy tiện vào cửa sao? Ta cho con biết, Lý Hạnh, đừng nói là trở thành chính thê, cho dù muốn làm thiếp cũng không có tư cách!"
Thẩm Nguyên Phong lắc đầu, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào phụ thân, trong ánh mắt toát ra ương ngạnh, hắn từng chữ từng chữ nói: "Không, con sẽ không để A Hạnh làm thiếp, con muốn cưới hỏi đàng hoàng, con muốn dùng kiệu hoa đỏ đường đường chính chính đưa nàng vào cửa!" Giọng nói của hắn không cao, nhưng từng chữ đều lộ ra một loại dũng khí không cho phép lùi bước, hiện ra quyết tâm liều lĩnh!
Hắn nói lời này, khiến Tấn vương thật sự nổi giận. Tấn vương đánh một cái xuống bàn "rầm" một tiếng thật lớn. Cái bàn không chịu nổi, lập tức đổ sụp xuống. Toàn bộ bát đĩa thức ăn trên bàn rơi xuống, loảng choảng lách cách không ngừng, cơm cùng thức ăn rơi đầy đất, một đống hỗn độn.
Tuyết phi che miệng lại, trong mắt đã tràn ngập hoảng sợ, nàng đi đến bên người Tấn vương, giữ chặt cánh tay Tấn vương, cầu xin: "Vương gia, không nên tức giận, cứ từ từ nói chuyện cùng Nguyên Phong, hắn sẽ hiểu nỗi khổ tâm của người!" Nàng lại nhìn về phía Thẩm Nguyên Phong, trong mắt mang theo khẩn cầu: "Phong nhi, không cần tranh cãi với phụ vương con, chuyện con nói căn bản không có cách nào thực hiện được, con vẫn nên từ bỏ đi!" Thẩm Nguyên Phong liếc nhìn mẫu phi một cái, ánh mắt mẫu phi làm cho hắn có chút áy náy, nhưng hắn không vì vậy mà chùn lòng chút nào. Hắn quay lại nhìn phụ thân, thái độ kiên quyết.
Tấn vương lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Nguyên Phong, ta nói cho con biết! Ta sẽ không để cho một nữ nhân như vậy ở bên cạnh làm mất mặt con! Tiền đồ của con không thể bị ngăn cản, bên cạnh cần một nữ tử xứng đôi! A Hạnh tuyệt đối không được! Sáng sớm mai con lập tức quay về doanh trại cho ta! Không có lệnh của ta không được trở về! Từ hôm nay trở đi. Con không được gặp mặt Lý Hạnh!"
"Không!" Thẩm Nguyên Phong không chút do dự, trả lời ngay. Hắn cúi đầu, rũ mắt xuống, tỏ vẻ cung kính với phụ vương, nhưng lời nói ra lại cứng rắn lạnh lẽo như băng: "Con sẽ không nghe lời phụ vương. Là do người đổi ý trước! Con sẽ không quay về quân doanh!" Hắn bỗng nâng mắt lên, nhìn về phía phụ thân, trong ánh mắt lộ vẻ kiên quyết: "Con nhất định sẽ ở cùng một chỗ với A Hạnh, ai cũng không thể ngăn cản ta!"
"Nguyên Phong, đứa nhỏ này sao lại ngang bướng như vậy?" Tuyết phi vẻ mặt lo lắng, nàng đi đến bên người Thẩm Nguyên Phong, cầm hai tay của hắn không biết nói gì, trong mắt ánh lệ, giọng nói tràn ngập đau lòng. Bà hiểu rõ tính tình Vương gia, nhi tử chống đối ông như vậy, nàng sợ Vương gia sẽ giống lần trước, sử dụng gia pháp. Mà chuyện lần này không đơn giản giống như lần trước, Vương gia sẽ quyết không thỏa hiệp !
Thẩm Nguyên Phong dùng tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt cho mẫu phi, trong giọng nói tràn ngập một loại bất đắc dĩ, cũng có một chút ngọt ngào: "Mẫu phi, nếu ta có biện pháp, ta cũng không muốn chống đối phụ thân như vậy, nhưng mà, ta không thể mất đi A Hạnh, ta không có cách nào. Ta chỉ có thể làm như thế. . . . . .Thật xin lỗi, mẫu phi!"
"Hài tử ngốc, hài tử ngốc!" Tuyết phi nắm tay, đánh trên người hắn, trong lòng vừa tức giận, vừa đau lòng, lại hóa thành vô vàn thương tâm. Nàng ôm lấy nhi tử, vừa khóc vừa nói: "Con là giống ai? Tại sao con lại ngu ngốc như vậy!"
Tấn vương ở một bên thấy Thẩm Nguyên Phong hồ đồ ngu xuẩn, tức giận đến run cả người. Trong cơn thịnh nộ, bỗng nhiên cười lạnh hai tiếng, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lùng: "Ai cũng không thể ngăn cản con sao? Ta thấy không cần thiết! Ta có trăm phương pháp làm cho Lý Hạnh phải rời khỏi ngươi, cũng có trăm phương pháp làm cho Lý hạnh biến mất khỏi cuộc đời này. Nguyên Phong, con có muốn thử một chút hay không!"
"Phụ vương!" Thẩm Nguyên Phong thất thanh kêu lên: "Người không thể làm như vậy! Nếu người làm như vậy, con vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho người, con vĩnh viễn sẽ không quay về nhà này!"
"Chát" một tiếng, làn da của Thẩm Nguyên Phong hiện lên dấu tay hồng hồng, mà cái tát kia là do Tuyết phi luôn luôn yêu thương hắn đánh, Tuyết phi lệ rơi đầy mặt, tay run run.
"Phong nhi. Ngươi bây giờ vì một nữ nhân mà không cần mẫu phi sao? Trong lòng,trong mắt ngươi chỉ có A Hạnh là quan trọng nhất có phải hay không? Ngoại trừ nàng, ngươi không cần quan tâm đến ai hết sao? Bên cạnh mẫu phi chỉ có các ngươi là người thân, ngươi nhẫn tâm mặc kệ mẫu phi sao? Phong nhi, ta thật thất vọng vì ngươi!"
Trong lòng Thẩm Nguyên Phong tràn ngập áy náy, hắn cúi đầu, "Mẫu phi, thực xin lỗi, con… con không phải có ý này, nhưng mà, nếu con mất đi A Hạnh. Cả đời nay con sống cũng không có ý nghĩa gì nữa, cho dù là ai thay thế cũng không có gì thay đổi . . ."
"Khá khen cho một kẻ si tình!" Tấn vương tức giận đến mặt mày trắng bệch. Ông chỉ vào Nguyên Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ một nữ nhân lại khiến cho đầu óc ngươi choáng váng, ta sao lại có một nhi tử không có tiền đồ như ngươi! Nếu như vậy, nữ nhân này càng không thể giữ lại!"
"Vương gia!"Tuyết phi đột nhiên kêu lên, bà nhìn chằm chằm ông, một người luôn luôn dịu dàng như nước, bây giờ trên mặt lại lộ ra một loại dũng khí chưa bao giờ có: "Người thật sự phải bức nhi tử đến đường cùng sao?Trong cảm nhận của Phong nhi, A Hạnh có địa vị rất quan trọng, cho dù người không đồng ý, ta cũng không cho phép người làm hại nàng! Nếu vì thế mà Phong nhi xảy ra chuyện gì. Vương gia, thiếp vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ người, cả đời thiếp vĩnh viễn sẽ không gặp mặt người!"
Tuyết phi là người duy nhất Tấn vương động chân tình. Trong cảm nhận của ông, bà có địa vị như thế nào ngay cả chính ông cũng không thể hiểu rõ. Ông không thể tưởng tượng được, nếu bên cạnh ông không có bà thì sẽ ra sao. Vài câu nói của Tuyết phi tựa như một cái búa tạ hung hăng nện vàotim ông, ông không khỏi ngẩn ngơ.
Ông nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Tuyết phi, lại nhìn Nguyên Phong bên cạnh có khuôn mặt cực kỳ giống nàng, tâm dần dần mềm nhũn. Không chỉ là Tuyết phi, cho dù là chính ông, cũng cực kỳ luyến tiếc đứa con trai này. Nhưng bởi vì yêu thương hắn, mới nghĩ cách lo tương lai thật tốt cho hắn. Hắn là con tiểu thiếp, không thể giống như thế tử được kế thừa tước vị của chính mình. Bởi vì hắn luôn luôn tiêu sái tùy ý, không có tâm tư chí hướng trên quan trường, cho nên cũng không có thế lực giống như đứa con thứ hai. Tuy hắn đầy bản lĩnh, đến chính mình là Vương gia cũng chỉ có thể cầu chức quan bình thường vì hắn, muốn có tiền đồ tốt thì phải dựa vào chính bản thân. Mặt khác, cũng có thể dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ của thê tử để chống đỡ. Vì vậy ông mới muốn tìm cho hắn một thê tử có gia thế mạnh mẽ một chút. Mà thân phận của A Hạnh, không có một chút lợi ích nào, ngược lại sẽ liên lụy đến hắn. Ông là phụ thân của hắn, làm sao có thể đồng ý được! Ông tuyệt đối sẽ không đồng ý !
Không có sự đồng ý của ông, A Hạnh không thể vào được gia phả nhà bọn họ. Cho dù ở cùng một chỗ với Nguyên Phong cũng không có danh phận gì, chỉ là quan hệ bất chính thôi!
Mà hắn si tình như vậy rốt cuộc là giống ai chứ? Tấn vương nhớ tới lần đầu nhìn thấy Tuyết phi trong cung liền thất hồn lạc phách, sau đó bảy ngày không ăn không uống quỳ gối trong cung, cầu xin hoàng thượng ban Tuyết phi cho ông. Về sau hoàng huynh không lay chuyển được ông, mới nhịn đau bỏ những thứ yêu thích. Ông mới có cuộc sống ngọt ngào với bà.
Nhi tử có lẽ là giống ông …
Nhưng mà nhi tử, ngươi yêu lầm người rồi! Tấn vương nhẹ thở dài.
Ống cúi đầu, chắp tay phía sau đi qua đi lại vài vòng. Sau một lúc lâu, mới ngẩng đầu nói với Thẩm Nguyên Phong: "Con muốn ta không hại đến nàng, không bức bách nàng cũng được! Nhưng mà, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."
Nội tâm Thẩm Nguyên Phong bùng lên một tia hi vọng, phụ vương là người có quyền thế lớn nhất ở Tấn Thành, ông muốn đối phó thế nào với A Hạnh là chuyện rất dễ dàng, cho dù là hắn cũng không có biện pháp nào ngăn cản. Trước kia, trong đầu hắn nghĩ tới rất nhiều biện pháp giải quyết, kể cả mang theo A Hạnh bỏ trốn. Nhưng vừa nghĩ tới, lại thấy không thể được. A Hạnh còn có người nhà ở đây, tỷ tỷ của nàng còn ở chỗ nguy hiểm, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ bọn họ mà đi cùng hắn. Nếu nàng thật sự làm như vậy, sẽ không còn là A Hạnh mà hắn yêu nữa!
Trong lúc hắn đang phiền não, không nghĩ tới phụ vương lại đột nhiên thả lỏng. Hiện tại chỉ cần đảm bảo an toàn cho A Hạnh, về sau dù chỉ có một tia hi vọng hắn cũng sẽ không từ bỏ.
Hắn vội vàng hỏi: "Là điều kiện gì?"
Vương gia dừng lại trước mặt hắn, nhìn hắn chậm rãi nói: "Chuyện này ta muốn suy nghĩ một chút. Trước khi ta suy nghĩ xong, con không được gặp mặt nàng, không được liên lạc với nàng.Thậm chí là sai người nhắn lời, đưa tin cũng không được. Con hãy ở lại doanh trại, tạm thời không được trở về. Đến khi ta gọi mới được trở về!"
"Vậy phải mất bao lâu, nếu người một năm không suy nghĩ xong, chẳng phải là một năm con cũng không thể gặp nàng sao?"
Tuyết phi thấy sắc mặt Vương gia lại giận dữ, vội vàng nói: "Phong nhi, phụ vương đã nhượng bộ rồi, con còn không biết chừng mực? Muốn ép A Hạnh rời xa con là chuyện rất dễ dàng, phụ thân đã đáp ứng không làm như vậy, con còn muốn thế nào? Chẳng lẽ không hiểu, phụ thân con làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho con sao? Hãy cho phụ thân một chút thời gian suy nghĩ, chuyện còn có một tia hi vọng!" Nói xong, bà lại thấp giọng nói bên tai Nguyên Phong: "Yên tâm, ta sẽ khuyên phụ vương con!"
Tấn vương nhìn hắn cười lạnh một tiếng: "Như thế nào, lẽ nào tình cảm mà con quý trọng như vậy lại không trải qua nổi khảo nghiệm này? Chẳng qua chỉ là một thời gian ngắn không liên lạc sẽ có thay đổi gì sao?"
Thẩm Nguyên Phong tuổi trẻ khí thịnh, đâu chịu nổi kế khích tướng: "Không! Con tin tưởng A Hạnh, A Hạnh nhất định cũng sẽ tin tưởng con! Nhưng mà, con đã đồng ý ngày mai đi gặp nàng, nếu không đi, con sợ nàng sẽ lo lắng! Ngày mai có thể cho con gặp mặt A Hạnh một lần được chứ?"
Tấn vương lắc đầu, rất cương quyết nói ra hai chữ: "Không được!"
Tuyết phi vội vàng nói: "Con yên tâm, ngày mai ta sẽ sai người nói với nàng. Con có việc gấp nên trở về quân doanh trước, nàng sẽ không lo lắng đâu."
Thẩm Nguyên Phong nghĩ nghĩ, dường như cũng chỉ có thể như vậy. Mẫu phi có địa vị rất quan trọng trong lòng phụ vương, nói không chừng, mẫu phi sẽ làm cho phụ vương thay đổi tâm ý.
"Được, con đồng ý với phụ vương. Nhưng mà người nhất định phải thực hiện lời hứa của mình, không được làm gì A Hạnh, cũng không thể bắt ép nàng!"
Tấn vương hừ lạnh một tiếng: "Đối với người như thế, không đến vạn bất đắc dĩ, ta còn khinh thường làm như vậy!"
Chỉ cần Nguyên Phong tạm thời không gặp A Hạnh, cho dù ông không bức bách không thương tổn nàng, ông cũng có biện pháp làm cho A Hạnh biến mất khỏi thế giới của hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.