Chương 116: Cái yếm hồng
Thập Tam Xuân
17/03/2017
Hồ Lăng Hiên ngồi xuống mép giường. Đưa tay ra cỡi thắt lưng A
Hạnh. Mất đi thắt lưng trói buộc, áo trong mở ra, lộ cái yếm hồng, cái
yếm có thêu một nụ mai, ánh trên làn da như tuyết của nàng, lộ vẻ yểu
điệu vô cùng.
Hô hấp của Hồ Lăng Hiên trở nên dồn dập, toàn thân giống như lò lửa, nóng rực khó nhịn.
Hắn đưa tay ra, run rẩy đưa đến gần đóa mai yêu kiều kia, nhưng vào lúc này, A Hạnh chợt mở mắt, hung hăng nhìn chằm chằm hắn, hai tròng mắt mặc dù vì Miên Vân Hương nên vương chút nước nhưng ánh mắt của nàng vẫn lạnh, thật giống một thanh đao bằng băng bén nhọn bắn thẳng vào trong lòng của hắn. Trong đôi mắt bao hàm tất cả thù hận, tất cả phẫn nộ, cứ như vậy không nháy mắt nhìn chằm chằm hắn.
” Hồ Lăng Hiên, ta sẽ giết ngươi, ta nhất định sẽ giết!” Nàng dùng hết toàn lực kêu lên, vừa ra khỏi miệng lại biến thành vô lực rên rỉ, tựa như một cái lông chim khẽ khều vào nơi thần kinh nhạy cảm nhất.
Đầu hắn rỉ ra giọt mồ hôi, một tầng nước trong suốt.Diệp Gia Quán.
Tay hắn dừng lại một chút rồi đổi hướng sờ mặt nàng, đặt đầu nàng ngay ngắn lại, dịu dàng mà tỉ mỉ. Hắn cúi người xuống, tóc dài trượt trên làn da của nàng, tiếp xúc thật nhỏ làm cho nàng không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy, từ trên người hắn tán ra mùi mồ hôi kết hợp với hơi thở nam nhân đặc biệt, càng làm cho nàng hơi choáng váng. Hô hấp cũng dần dần trở nên dồn dập.
Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng: “A Hạnh, nàng nói gì cũng không thể ngăn cản ta. . .”Hương thơm trên người nàng từng đợt lao vào mũi hắn, loại hương thơm trên người thiếu nữ đó làm cho hắn không nhịn được nữa, hôn nhẹ xuống cổ nàng.
Da nhẵn mịn, hương thơm ngọt ngào, hắn chỉ cảm thấy đầu óc oành một tiếng, cũng không để ý xung quanh, trong mắt, trong lòng, trong đầu, đều chỉ còn dư lại người thiếu nữ trước mắt kia, mỹ mạo tuyệt vời. Hắn tựa như bị dính phải ma chướng, không cách nào tự kềm chế.
Nụ hôn của hắn dầy đặc rơi xuống, từ gò má đến cổ, đến bả vai, từ từ trợt xuống, mãi cho đến nơi ngực, da của nàng càng ngày càng nóng bỏng, hương thơm cũng càng ngày càng nồng đậm, bắp thịt toàn thân hắn đều căng thẳng, trên người giống như một cây đuốc, mồ hôi từng giọt từ trên người hắn lăn xuống, bụng dưới căng đến đau nhức, đây là một loại ngọt ngào cũng lại là một loại hành hạ, nụ hôn của hắn từ từ hướng xuống nơi ngực của nàng, cách tấm vãi mỏng hôn lên vùng đất tròn trịa kia, một cái lại một cái, dịu dàng, cực kỳ cẩn thận, hô hấp nóng rực phả trên ngực của nàng. Da thịt của nàng nóng rực, hắn cảm thụ người dưới thân, nàng nhẹ rung động, nghe nàng không kìm được tiếng rên rỉ, trong lòng đột nhiên tràn đầy hạnh phúc vui sướng không có gì sánh kịp.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện khóe mắt nàng có nước mắt, trong lòng của hắn dâng lên thương cảm, hắn chậm rãi liếm giọt nước mắt, nhẹ giọng nói: “A Hạnh, đừng sợ, ta đối với nàng là thật lòng, cả đời ta cũng sẽ đối xử tốt với nàng. A Hạnh. . . Ta thật thích nàng. . .. A Hạnh. . . A Hạnh. . .” Hắn nỉ non, nụ hôn lại kéo đến, tay trượt xuống nút thắt sau lưng nàng.
Trong phòng Miên Vân Hương càng ngày càng nồng đậm, ý thức A Hạnh cũng càng ngày càng mơ hồ, nụ hôn của hắn, mặc dù trong lòng nàng thống hận, thân thể lại khó có thể kháng cự, nàng không chỉ một lần muốn, mà thôi, coi như là bị quỷ áp chế, coi như là một đêm mộng. Nhưng trong kiếp trước, nàng cũng không phải là nữ nhân tùy tiện, cho nên bất luận nàng an ủi mình thế nào, chỗ sâu nhất trong đáy lòng vẫn là không cách nào tiếp nhận sự thật này. Trong lòng nàng hận vô cùng, nhưng đối với nụ hôn, cái vuốt ve của hắn, lại rên rỉ đáng hổ thẹn, thậm chí còn mơ hồ khẩn cầu nhiều hơn.
Một thoáng kia khi tay hắn cỡi nút thắt của cái yếm, nàng dùng hết toàn bộ năng lực nắm chặt tay hắn, ngăn cản động tác của hắn, nhưng hắn lại nhẹ giọng cười một tiếng, giọng nói khàn và nhỏ, lộ ra hấp dẫn nồng nặc, sau đó hắn cúi đầu, cách cái yếm ngậm nụ hoa của nàng, kích thích mãnh liệt làm cho nàng rên rỉ một tiếng, toàn thân dường như cảm giác tê dại, một chút ý thức cuối cùng cũng tan biến, nàng giống như ngã vào hố sâu vô tận, trong óc một mảnh trống không, chỉ có thể mặc cho bị nuốt mất.
Cánh tay dần dần buông xuống, toàn thân run rẩy, thở gấp liên tiếp. Truyện được đăng trên Diệp Gia Quán và diễn đàn Lê Quý Đôn. Mọi web khác là ăn cắp.
Ngoài cửa sổ Xảo Oánh nghe tiếng rên rỉ của A Hạnh, trong lòng mắng to nàng dâm phụ, nhưng tim của nàng đập càng lúc càng nhanh, hô hấp càng ngày càng gấp rút. Trên người cũng càng ngày càng nóng, nàng không nhịn được cởi bỏ xiêm áo phía ngoài, gió vừa thổi, mới cảm giác khá hơn chút. Nàng tiếp tục nhìn lén động tĩnh bên trong.
Bên trong Hồ Lăng Hiên kéo cái yếm của A Hạnh ra, từ từ hạ thấp người xuống, cả người nhẹ run rẩy, tràn đầy cảm giác vui vẻ. Từ cổ họng rên rỉ thật thấp, tiếp theo là muốn cải bỏ quần áo còn sót lại của nàng.
Nhưng vào lúc này, ý thức đã mơ hồ của A Hạnh đột nhiên phát ra giọng nói rất nhỏ, một tiếng hai tiếng, Hồ Lăng Hiên cũng không có nghe rõ. Cũng không chú ý, nhưng giọng nói của A Hạnh không ngừng, hắn lắng tai lắng nghe, mới phát hiện nàng là đang gọi tên của một người.
” Tranh. . . Tranh. . .” Sóng mắt nàng như tơ, giọng nói kiều mỵ: “Tranh, là chàng sao? Tranh. . .”
Trong tiềm thức A Hạnh vẫn là không cách nào tiếp nhận mình bị Hồ Lăng Hiên làm ô nhục, cho nên nàng mơ hồ đem Hồ Lăng Hiên trở thành Kiều Tranh, đây cũng là cảm giác tự bảo vệ trong tiềm thức của nàng.
Hồ Lăng Hiên ngẩn ra, nhiệt tình cả người trong nháy mắt biến mất hơn nửa, hắn nhìn chằm chằm nàng, trong lòng dâng lên tức giận, nàng lại coi hắn như nam nhân khác sao! Là ai? Nam nhân là nàng gọi là người nào! Lại có thể cắm sâu vào trong lòng của nàng, cho dù là trúng Miên Vân Hương nhưng vẫn nhớ mãi không quên, là ai? Người đàn ông này là ai!
A Hạnh còn đang vô ý thức rên rỉ: “Tranh. . . Tranh. . .”Cop truyện không xin phép là vô văng hóa, ý thức không bằng con ruồi.
Mặt Hồ Lăng Hiên càng ngày càng âm trầm, ánh mắt nhìn nàng giống như một thanh dao sắc bén nhất, hận không thể moi tim nàng ra. Hắn kéo nàng dậy, dùng sức lay động, lớn tiếng nói: “A Hạnh, nàng nhìn kỹ một chút, là ta! Cùng với nàng chính là ta! Là Hồ Lăng Hiên ta!”
A Hạnh vì hít phải quá nhiều mê hương, có thể kiên trì lâu như vậy, hoàn toàn là dựa vào ý chí của nàng, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là một người bình thường, vào giờ phút này, ý chí của nàng không cách nào ngăn trở mê hương ăn mòn, bây giờ Hồ Lăng Hiên nói gì đều không thể phản ứng.
Hồ Lăng Hiên tức giận ném nàng trở lại trên giường, sau đó ở bên tai nàng cắn răng nghiến lợi nói: “A Hạnh, bất kể trong lòng nàng nghĩ đến ai, nhưng người có được nàng là Hồ Lăng Hiên ta, đồng giường cộng chẩm cùng nàng là ta, sáng sớm ngày mai nàng mở mắt người đầu tiên thấy cũng chính là Hồ Lăng Hiên ta! Bất kể trong lòng nàng người kia là ai, nàng mãi không thể thay đổi đước sự thực này!”Diệp Gia Quán.
Nói xong hắn thô bạo gạt đi quần áo còn thừa lại trên người nàng, cúi người xuống.
Nhưng vào lúc này. Cửa chính đột nhiên bị người đá văng, một bóng dáng màu trắng như mũi tên lao vào.
Hồ Lăng Hiên giật mình, ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ đã cảm giác bóng trắng trước mắt chợt lóe, rồi trên mặt nhận thẳng một quyền, đau đớn thấu xương, sau đó lại bị một lực mạnh kéo xuống giường, té quay trên đất mấy vòng mới ngừng lại.
Hồ Lăng Hiên rên rỉ, chỉ cảm thấy trên dưới cả người, không một chỗ không đau. Hắn không kịp xem người kia là ai đã hướng ngoài cửa la lớn: “Bây đâu, mau tới đây!”
Vừa dứt lời đã nghe một giọng nói quen thuộc quát lên: “Hồ Lăng Hiên, ngươi dám chống đối bổn công tử!”
Trong lòng Hồ Lăng Hiên rùng mình, ngẩng đầu nhìn lại, thấy một nam tử mặc áo khoác trắng khí vũ hiên ngang đứng ở trước giường, tóc nâu xoăn dài, đôi mắt màu xanh da trời, không phải là Thẩm Nguyên Phong còn có thể là ai?
Hồ Lăng Hiên không ngờ Thẩm lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, kinh ngạc bật thốt lên hỏi: “Tam công tử, tại sao lại ở chỗ này!”
Sắc mặt Thẩm Nguyên Phong tái xanh, sắc mặt lộ vẻ đáng sợ hiếm thấy, hắn chỉ Hồ Lăng Hiên lạnh lùng nói: “Giỏi cho một Hồ Lăng Hiên ngươi, không ngờ ngươi lại là loại tiểu nhân hèn hạ vô sỉ này! Ngươi lại dám làm chuyện chuyện xấu xa như vậy với A Hạnh! Ta sẽ đem việc này đầu đuôi nói cho Hồ Minh Bá, xem hắn xử lý như thế nào!”
Trong bụng Hồ Lăng Hiên run lên, nếu để cho phụ thân và Vương gia biết hắn lại không để ý luân thường làm ra chuyện như vậy, còn không biết nhìn hắn như thế nào, địa vị đương gia tương lai cũng không biết có thể bị ảnh hưởng hay không, lập tức mặt trắng bệt, rung giọng nói: “Tam công tử. . . Ta cũng là nhất thời hồ đồ. . .”
“Nhất thời hồ đồ?” Thẩm Nguyên Phong hung hăng nhìn chằm chằm hắn, phun ra mấy chữ này: “Nhất thời hồ đồ thì có thể hủy trong sạch nữ tử người ta sao! Hồ Lăng Hiên, ngươi đừng kiếm cớ!” Hắn quay đầu lại nhìn A Hạnh, lúc này A Hạnh quần áo xốc xếch, làn da phơi bày hiện ra hồng hồng không bình thường, mồ hôi trên trán rịn ra, cả người giãy dụa bất an, rên rỉ nhẹ, hắn xông xáo giang hồ nhiều năm, đương nhiên biết đây là phản ứng sau khi trúng thuốc.
Hắn cẩn thận để ý, liền cảm giác trong không khí nồng nặc mùi thơm không bình thường, chỉ sợ là mê hương. Thẩm Nguyên Phong vội ngừng thở, vận công chống cự.
Hắn kéo giá y màu đỏ đắp lên trên người của A Hạnh, động tác nhẹ nhàng, trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc, nếu như hắn tới sớm một chút, nàng cũng sẽ không bị như vậy! Hôm nay hắn từ trại lính trở lại, một đường cưỡi ngựa, còn chưa kịp về nhà đã đến nhà của A Hạnh, lâu như thế không thấy nàng, trong lòng quả thực khát vọng muốn gặp nàng. Nhưng không ngờ, vừa mới đến gần nhà nàng đã nhìn thấy mấy người áo đen kẹp một bao bố nhảy qua tường, giống như là phát hiện ra hắn truy đuổi, liền dẫn hắn lượn quanh vòng, sau mấy vòng thì mất bóng dáng của bọn họ, lòng Thẩm Nguyên Phong như lửa đốt, tìm kiếm khắp nơi, sau đó tìm xung quanh thì thấy tòa nhà này khả nghi mới đi vào tra xét, không ngờ Hồ Lăng Hiên ở chỗ này muốn làm chuyện xấu xa với A Hạnh!
Nếu như không phải Hồ gia và vương phủ có quen biết, chỉ sợ Thẩm Nguyên Phong đã một chưởng đánh chết đối phương! Diệp Gia Quán
Hồ Lăng Hiên ở một bên nhìn vẻ mặt Thẩm Nguyên Phong, chợt nhớ tới muội muội đã nói, nhớ lại Tam công tử với A Hạnh cũng là có ý, lập tức suy nghĩ, rồi nói: “Nếu như Tam công tử đem chuyện hôm nay nói ra ngoài, A Hạnh còn mặt mũi nào gặp người? Đến lúc đó nàng chịu đựng lời ra tiếng vào của thế nhân, bị xem thường, không có bất kỳ nam tử nào chịu lấy nàng, cũng không có bất kỳ người nào chịu tiếp nhận con dâu không sạch sẽ như vậy, đến lúc đó ngoại trừ không danh không phận theo sát ta bên ngoài còn có biện pháp khác gì? Thật có một ngày như vậy, ta còn phải đa tạ Tam công tử thành toàn!”
Vừa dứt lời, Thẩm Nguyên Phong vọt đến bên cạnh hắn, dùng hết toàn lực cho hắn một bạt tai: “Hèn hạ.” Thẩm Nguyên Phong giọng căm hận mắng.
Gương mặt Hồ Lăng Hiên lập tức sưng lên, khóe miệng chảy ra tia máu. Hắn cười lạnh, không để ý chút nào khạc máu tươi trong miệng ra, trong lòng hiểu, Tam công tử tuyệt đối sẽ không nói ra việc này.
“Vì có được A Hạnh, hèn hạ nữa ta cũng làm. Nếu như có thể có được nàng, chuyện vô sỉ hơn ta cũng chịu làm!” Hắn nhìn Thẩm Nguyên Phong gằn từng chữ nói.
Thẩm Nguyên Phong giận đến run rẩy, lại vung ra một bạt tai. Những giang hồ nhân sĩ Hồ Lăng Hiên mời kia đi vào, trông thấy người thuê mình thì cung kính, cũng không dám tùy tiện động thủ, chỉ là qua một bên chờ Hồ Lăng Hiên phân phó.
Bên kia A Hạnh càng ngày càng khó chịu, trên người càng ngày càng nóng, làn da cũng càng ngày càng hồng, Thẩm Nguyên Phong lo lắng an nguy của nàng, thì không để ý đến Hồ Lăng Hiên nữa, hướng đưa tay ra nói: “Giải dược!”
Hồ Lăng Hiên lắc đầu một cái nói: “Hương này không có giải dược, chỉ cần nam tử hoan ái sẽ không sao.”
Thẩm Nguyên Phong nắm chặt quai hàm hắn, lực lớn đến mức Hồ Lăng Hiên đau toát mồ hôi lạnh: “Đừng gạt ta, nếu như không có giải dược, ngươi làm sao lại không sao?” Lúc này Hồ Lăng Hiên mặc dù trên da cũng có chút hồng nhưng không nghiêm trọng như A Hạnh, vừa nhìn liền biết là đã dùng trước giải dược.
Hồ Lăng Hiên khó khăn mở miệng: “Ta không lừa ngài, ta là dùng thuốc dự phòng, nhưng loại này phải dùng trước khi hít phải mê hương mới có hiệu quả, một khi hít vào mê hương, thuốc này cũng không có hiệu quả nữa!” Hắn đưa tay ra, chỉ một góc trên giường: “Thuốc ở đó, không tin ngài có thể cho nàng thử một chút!”
Thẩm Nguyên Phong buông hắn ra, bước nhanh đi tới mép giường, tìm ra bình thuốc, từ trong lấy ra một viên thuốc màu trắng cho A Hạnh ăn vào, nhưng đúng như Hồ Lăng Hiên nói, không có chút hiệu quả, tình hình A Hạnh càng ngày càng nghiêm trọng.
Thẩm Nguyên Phong nhìn gương mặt nàng tràn đầy thống khổ, trong lòng vừa gấp gáp vừa đau lòng, hắn suy nghĩ một chút, cũng cầm quần áo đắp ở trên người của nàng, ôm lấy nàng, đi ra ngoài.
Hồ Lăng Hiên thấy hắn mang A Hạnh đi, nóng nảy, vội ngăn ở trước người của hắn, lớn tiếng hỏi: “Ngài muốn đem A Hạnh đi nơi nào?”
Thẩm Nguyên Phong gầm lên: “Tránh ra, ta phải dẫn nàng đến tìm đại phu!”
Hồ Lăng Hiên làm sao có thể để cho hắn mang A Hạnh đi, lúc này để cho hắn mang A Hạnh đi, chẳng phải là tiện nghi cho hắn sao, kế hoạch của hắn lâu như vậy, tốn nhiều tâm tư như vậy, chẳng lẽ đều là làm cho Thẩm Nguyên Phong sao? Không được, hôm nay đừng nói là Tam công tử, cho dù là thế tử đừng mơ tưởng mang A Hạnh đi!
” Không được, không thể mang nàng đi, để nàng lại đây ta sẽ tự tìm đại phu cho nàng!”
Thẩm Nguyên Phong nhìn chằm chằm hắn, trong mắt lãnh quang lóe lên: “Ngươi dám cản đường của ta?”
Hồ Lăng Hiên không nhường nửa bước cặp mắt nhìn thẳng hắn: “Đường Tam công tử tại hạ không dám cản, chỉ cần Tam công tử để A Hạnh xuống, ta sẽ để cho ngươi tới lui tự nhiên!”
Thẩm Nguyên Phong cười lạnh, trong ánh mắt tràn đầy sát ý: “Nếu như ta nhất định phải mang A Hạnh đi thì sao đây?”
Giọng nói của Hồ Lăng Hiên trầm xuống, thẳng người: “Vậy thì không thể trách tại hạ, hôm nay ngài không để A Hạnh lại không được!” Vừa nói xong liền nháy mắt với đám người bên cạnh, những người kia khởi động gân cốt, từ từ đi tới hướng Thẩm Nguyên Phong.
Hô hấp của Hồ Lăng Hiên trở nên dồn dập, toàn thân giống như lò lửa, nóng rực khó nhịn.
Hắn đưa tay ra, run rẩy đưa đến gần đóa mai yêu kiều kia, nhưng vào lúc này, A Hạnh chợt mở mắt, hung hăng nhìn chằm chằm hắn, hai tròng mắt mặc dù vì Miên Vân Hương nên vương chút nước nhưng ánh mắt của nàng vẫn lạnh, thật giống một thanh đao bằng băng bén nhọn bắn thẳng vào trong lòng của hắn. Trong đôi mắt bao hàm tất cả thù hận, tất cả phẫn nộ, cứ như vậy không nháy mắt nhìn chằm chằm hắn.
” Hồ Lăng Hiên, ta sẽ giết ngươi, ta nhất định sẽ giết!” Nàng dùng hết toàn lực kêu lên, vừa ra khỏi miệng lại biến thành vô lực rên rỉ, tựa như một cái lông chim khẽ khều vào nơi thần kinh nhạy cảm nhất.
Đầu hắn rỉ ra giọt mồ hôi, một tầng nước trong suốt.Diệp Gia Quán.
Tay hắn dừng lại một chút rồi đổi hướng sờ mặt nàng, đặt đầu nàng ngay ngắn lại, dịu dàng mà tỉ mỉ. Hắn cúi người xuống, tóc dài trượt trên làn da của nàng, tiếp xúc thật nhỏ làm cho nàng không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy, từ trên người hắn tán ra mùi mồ hôi kết hợp với hơi thở nam nhân đặc biệt, càng làm cho nàng hơi choáng váng. Hô hấp cũng dần dần trở nên dồn dập.
Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng: “A Hạnh, nàng nói gì cũng không thể ngăn cản ta. . .”Hương thơm trên người nàng từng đợt lao vào mũi hắn, loại hương thơm trên người thiếu nữ đó làm cho hắn không nhịn được nữa, hôn nhẹ xuống cổ nàng.
Da nhẵn mịn, hương thơm ngọt ngào, hắn chỉ cảm thấy đầu óc oành một tiếng, cũng không để ý xung quanh, trong mắt, trong lòng, trong đầu, đều chỉ còn dư lại người thiếu nữ trước mắt kia, mỹ mạo tuyệt vời. Hắn tựa như bị dính phải ma chướng, không cách nào tự kềm chế.
Nụ hôn của hắn dầy đặc rơi xuống, từ gò má đến cổ, đến bả vai, từ từ trợt xuống, mãi cho đến nơi ngực, da của nàng càng ngày càng nóng bỏng, hương thơm cũng càng ngày càng nồng đậm, bắp thịt toàn thân hắn đều căng thẳng, trên người giống như một cây đuốc, mồ hôi từng giọt từ trên người hắn lăn xuống, bụng dưới căng đến đau nhức, đây là một loại ngọt ngào cũng lại là một loại hành hạ, nụ hôn của hắn từ từ hướng xuống nơi ngực của nàng, cách tấm vãi mỏng hôn lên vùng đất tròn trịa kia, một cái lại một cái, dịu dàng, cực kỳ cẩn thận, hô hấp nóng rực phả trên ngực của nàng. Da thịt của nàng nóng rực, hắn cảm thụ người dưới thân, nàng nhẹ rung động, nghe nàng không kìm được tiếng rên rỉ, trong lòng đột nhiên tràn đầy hạnh phúc vui sướng không có gì sánh kịp.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện khóe mắt nàng có nước mắt, trong lòng của hắn dâng lên thương cảm, hắn chậm rãi liếm giọt nước mắt, nhẹ giọng nói: “A Hạnh, đừng sợ, ta đối với nàng là thật lòng, cả đời ta cũng sẽ đối xử tốt với nàng. A Hạnh. . . Ta thật thích nàng. . .. A Hạnh. . . A Hạnh. . .” Hắn nỉ non, nụ hôn lại kéo đến, tay trượt xuống nút thắt sau lưng nàng.
Trong phòng Miên Vân Hương càng ngày càng nồng đậm, ý thức A Hạnh cũng càng ngày càng mơ hồ, nụ hôn của hắn, mặc dù trong lòng nàng thống hận, thân thể lại khó có thể kháng cự, nàng không chỉ một lần muốn, mà thôi, coi như là bị quỷ áp chế, coi như là một đêm mộng. Nhưng trong kiếp trước, nàng cũng không phải là nữ nhân tùy tiện, cho nên bất luận nàng an ủi mình thế nào, chỗ sâu nhất trong đáy lòng vẫn là không cách nào tiếp nhận sự thật này. Trong lòng nàng hận vô cùng, nhưng đối với nụ hôn, cái vuốt ve của hắn, lại rên rỉ đáng hổ thẹn, thậm chí còn mơ hồ khẩn cầu nhiều hơn.
Một thoáng kia khi tay hắn cỡi nút thắt của cái yếm, nàng dùng hết toàn bộ năng lực nắm chặt tay hắn, ngăn cản động tác của hắn, nhưng hắn lại nhẹ giọng cười một tiếng, giọng nói khàn và nhỏ, lộ ra hấp dẫn nồng nặc, sau đó hắn cúi đầu, cách cái yếm ngậm nụ hoa của nàng, kích thích mãnh liệt làm cho nàng rên rỉ một tiếng, toàn thân dường như cảm giác tê dại, một chút ý thức cuối cùng cũng tan biến, nàng giống như ngã vào hố sâu vô tận, trong óc một mảnh trống không, chỉ có thể mặc cho bị nuốt mất.
Cánh tay dần dần buông xuống, toàn thân run rẩy, thở gấp liên tiếp. Truyện được đăng trên Diệp Gia Quán và diễn đàn Lê Quý Đôn. Mọi web khác là ăn cắp.
Ngoài cửa sổ Xảo Oánh nghe tiếng rên rỉ của A Hạnh, trong lòng mắng to nàng dâm phụ, nhưng tim của nàng đập càng lúc càng nhanh, hô hấp càng ngày càng gấp rút. Trên người cũng càng ngày càng nóng, nàng không nhịn được cởi bỏ xiêm áo phía ngoài, gió vừa thổi, mới cảm giác khá hơn chút. Nàng tiếp tục nhìn lén động tĩnh bên trong.
Bên trong Hồ Lăng Hiên kéo cái yếm của A Hạnh ra, từ từ hạ thấp người xuống, cả người nhẹ run rẩy, tràn đầy cảm giác vui vẻ. Từ cổ họng rên rỉ thật thấp, tiếp theo là muốn cải bỏ quần áo còn sót lại của nàng.
Nhưng vào lúc này, ý thức đã mơ hồ của A Hạnh đột nhiên phát ra giọng nói rất nhỏ, một tiếng hai tiếng, Hồ Lăng Hiên cũng không có nghe rõ. Cũng không chú ý, nhưng giọng nói của A Hạnh không ngừng, hắn lắng tai lắng nghe, mới phát hiện nàng là đang gọi tên của một người.
” Tranh. . . Tranh. . .” Sóng mắt nàng như tơ, giọng nói kiều mỵ: “Tranh, là chàng sao? Tranh. . .”
Trong tiềm thức A Hạnh vẫn là không cách nào tiếp nhận mình bị Hồ Lăng Hiên làm ô nhục, cho nên nàng mơ hồ đem Hồ Lăng Hiên trở thành Kiều Tranh, đây cũng là cảm giác tự bảo vệ trong tiềm thức của nàng.
Hồ Lăng Hiên ngẩn ra, nhiệt tình cả người trong nháy mắt biến mất hơn nửa, hắn nhìn chằm chằm nàng, trong lòng dâng lên tức giận, nàng lại coi hắn như nam nhân khác sao! Là ai? Nam nhân là nàng gọi là người nào! Lại có thể cắm sâu vào trong lòng của nàng, cho dù là trúng Miên Vân Hương nhưng vẫn nhớ mãi không quên, là ai? Người đàn ông này là ai!
A Hạnh còn đang vô ý thức rên rỉ: “Tranh. . . Tranh. . .”Cop truyện không xin phép là vô văng hóa, ý thức không bằng con ruồi.
Mặt Hồ Lăng Hiên càng ngày càng âm trầm, ánh mắt nhìn nàng giống như một thanh dao sắc bén nhất, hận không thể moi tim nàng ra. Hắn kéo nàng dậy, dùng sức lay động, lớn tiếng nói: “A Hạnh, nàng nhìn kỹ một chút, là ta! Cùng với nàng chính là ta! Là Hồ Lăng Hiên ta!”
A Hạnh vì hít phải quá nhiều mê hương, có thể kiên trì lâu như vậy, hoàn toàn là dựa vào ý chí của nàng, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là một người bình thường, vào giờ phút này, ý chí của nàng không cách nào ngăn trở mê hương ăn mòn, bây giờ Hồ Lăng Hiên nói gì đều không thể phản ứng.
Hồ Lăng Hiên tức giận ném nàng trở lại trên giường, sau đó ở bên tai nàng cắn răng nghiến lợi nói: “A Hạnh, bất kể trong lòng nàng nghĩ đến ai, nhưng người có được nàng là Hồ Lăng Hiên ta, đồng giường cộng chẩm cùng nàng là ta, sáng sớm ngày mai nàng mở mắt người đầu tiên thấy cũng chính là Hồ Lăng Hiên ta! Bất kể trong lòng nàng người kia là ai, nàng mãi không thể thay đổi đước sự thực này!”Diệp Gia Quán.
Nói xong hắn thô bạo gạt đi quần áo còn thừa lại trên người nàng, cúi người xuống.
Nhưng vào lúc này. Cửa chính đột nhiên bị người đá văng, một bóng dáng màu trắng như mũi tên lao vào.
Hồ Lăng Hiên giật mình, ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ đã cảm giác bóng trắng trước mắt chợt lóe, rồi trên mặt nhận thẳng một quyền, đau đớn thấu xương, sau đó lại bị một lực mạnh kéo xuống giường, té quay trên đất mấy vòng mới ngừng lại.
Hồ Lăng Hiên rên rỉ, chỉ cảm thấy trên dưới cả người, không một chỗ không đau. Hắn không kịp xem người kia là ai đã hướng ngoài cửa la lớn: “Bây đâu, mau tới đây!”
Vừa dứt lời đã nghe một giọng nói quen thuộc quát lên: “Hồ Lăng Hiên, ngươi dám chống đối bổn công tử!”
Trong lòng Hồ Lăng Hiên rùng mình, ngẩng đầu nhìn lại, thấy một nam tử mặc áo khoác trắng khí vũ hiên ngang đứng ở trước giường, tóc nâu xoăn dài, đôi mắt màu xanh da trời, không phải là Thẩm Nguyên Phong còn có thể là ai?
Hồ Lăng Hiên không ngờ Thẩm lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, kinh ngạc bật thốt lên hỏi: “Tam công tử, tại sao lại ở chỗ này!”
Sắc mặt Thẩm Nguyên Phong tái xanh, sắc mặt lộ vẻ đáng sợ hiếm thấy, hắn chỉ Hồ Lăng Hiên lạnh lùng nói: “Giỏi cho một Hồ Lăng Hiên ngươi, không ngờ ngươi lại là loại tiểu nhân hèn hạ vô sỉ này! Ngươi lại dám làm chuyện chuyện xấu xa như vậy với A Hạnh! Ta sẽ đem việc này đầu đuôi nói cho Hồ Minh Bá, xem hắn xử lý như thế nào!”
Trong bụng Hồ Lăng Hiên run lên, nếu để cho phụ thân và Vương gia biết hắn lại không để ý luân thường làm ra chuyện như vậy, còn không biết nhìn hắn như thế nào, địa vị đương gia tương lai cũng không biết có thể bị ảnh hưởng hay không, lập tức mặt trắng bệt, rung giọng nói: “Tam công tử. . . Ta cũng là nhất thời hồ đồ. . .”
“Nhất thời hồ đồ?” Thẩm Nguyên Phong hung hăng nhìn chằm chằm hắn, phun ra mấy chữ này: “Nhất thời hồ đồ thì có thể hủy trong sạch nữ tử người ta sao! Hồ Lăng Hiên, ngươi đừng kiếm cớ!” Hắn quay đầu lại nhìn A Hạnh, lúc này A Hạnh quần áo xốc xếch, làn da phơi bày hiện ra hồng hồng không bình thường, mồ hôi trên trán rịn ra, cả người giãy dụa bất an, rên rỉ nhẹ, hắn xông xáo giang hồ nhiều năm, đương nhiên biết đây là phản ứng sau khi trúng thuốc.
Hắn cẩn thận để ý, liền cảm giác trong không khí nồng nặc mùi thơm không bình thường, chỉ sợ là mê hương. Thẩm Nguyên Phong vội ngừng thở, vận công chống cự.
Hắn kéo giá y màu đỏ đắp lên trên người của A Hạnh, động tác nhẹ nhàng, trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc, nếu như hắn tới sớm một chút, nàng cũng sẽ không bị như vậy! Hôm nay hắn từ trại lính trở lại, một đường cưỡi ngựa, còn chưa kịp về nhà đã đến nhà của A Hạnh, lâu như thế không thấy nàng, trong lòng quả thực khát vọng muốn gặp nàng. Nhưng không ngờ, vừa mới đến gần nhà nàng đã nhìn thấy mấy người áo đen kẹp một bao bố nhảy qua tường, giống như là phát hiện ra hắn truy đuổi, liền dẫn hắn lượn quanh vòng, sau mấy vòng thì mất bóng dáng của bọn họ, lòng Thẩm Nguyên Phong như lửa đốt, tìm kiếm khắp nơi, sau đó tìm xung quanh thì thấy tòa nhà này khả nghi mới đi vào tra xét, không ngờ Hồ Lăng Hiên ở chỗ này muốn làm chuyện xấu xa với A Hạnh!
Nếu như không phải Hồ gia và vương phủ có quen biết, chỉ sợ Thẩm Nguyên Phong đã một chưởng đánh chết đối phương! Diệp Gia Quán
Hồ Lăng Hiên ở một bên nhìn vẻ mặt Thẩm Nguyên Phong, chợt nhớ tới muội muội đã nói, nhớ lại Tam công tử với A Hạnh cũng là có ý, lập tức suy nghĩ, rồi nói: “Nếu như Tam công tử đem chuyện hôm nay nói ra ngoài, A Hạnh còn mặt mũi nào gặp người? Đến lúc đó nàng chịu đựng lời ra tiếng vào của thế nhân, bị xem thường, không có bất kỳ nam tử nào chịu lấy nàng, cũng không có bất kỳ người nào chịu tiếp nhận con dâu không sạch sẽ như vậy, đến lúc đó ngoại trừ không danh không phận theo sát ta bên ngoài còn có biện pháp khác gì? Thật có một ngày như vậy, ta còn phải đa tạ Tam công tử thành toàn!”
Vừa dứt lời, Thẩm Nguyên Phong vọt đến bên cạnh hắn, dùng hết toàn lực cho hắn một bạt tai: “Hèn hạ.” Thẩm Nguyên Phong giọng căm hận mắng.
Gương mặt Hồ Lăng Hiên lập tức sưng lên, khóe miệng chảy ra tia máu. Hắn cười lạnh, không để ý chút nào khạc máu tươi trong miệng ra, trong lòng hiểu, Tam công tử tuyệt đối sẽ không nói ra việc này.
“Vì có được A Hạnh, hèn hạ nữa ta cũng làm. Nếu như có thể có được nàng, chuyện vô sỉ hơn ta cũng chịu làm!” Hắn nhìn Thẩm Nguyên Phong gằn từng chữ nói.
Thẩm Nguyên Phong giận đến run rẩy, lại vung ra một bạt tai. Những giang hồ nhân sĩ Hồ Lăng Hiên mời kia đi vào, trông thấy người thuê mình thì cung kính, cũng không dám tùy tiện động thủ, chỉ là qua một bên chờ Hồ Lăng Hiên phân phó.
Bên kia A Hạnh càng ngày càng khó chịu, trên người càng ngày càng nóng, làn da cũng càng ngày càng hồng, Thẩm Nguyên Phong lo lắng an nguy của nàng, thì không để ý đến Hồ Lăng Hiên nữa, hướng đưa tay ra nói: “Giải dược!”
Hồ Lăng Hiên lắc đầu một cái nói: “Hương này không có giải dược, chỉ cần nam tử hoan ái sẽ không sao.”
Thẩm Nguyên Phong nắm chặt quai hàm hắn, lực lớn đến mức Hồ Lăng Hiên đau toát mồ hôi lạnh: “Đừng gạt ta, nếu như không có giải dược, ngươi làm sao lại không sao?” Lúc này Hồ Lăng Hiên mặc dù trên da cũng có chút hồng nhưng không nghiêm trọng như A Hạnh, vừa nhìn liền biết là đã dùng trước giải dược.
Hồ Lăng Hiên khó khăn mở miệng: “Ta không lừa ngài, ta là dùng thuốc dự phòng, nhưng loại này phải dùng trước khi hít phải mê hương mới có hiệu quả, một khi hít vào mê hương, thuốc này cũng không có hiệu quả nữa!” Hắn đưa tay ra, chỉ một góc trên giường: “Thuốc ở đó, không tin ngài có thể cho nàng thử một chút!”
Thẩm Nguyên Phong buông hắn ra, bước nhanh đi tới mép giường, tìm ra bình thuốc, từ trong lấy ra một viên thuốc màu trắng cho A Hạnh ăn vào, nhưng đúng như Hồ Lăng Hiên nói, không có chút hiệu quả, tình hình A Hạnh càng ngày càng nghiêm trọng.
Thẩm Nguyên Phong nhìn gương mặt nàng tràn đầy thống khổ, trong lòng vừa gấp gáp vừa đau lòng, hắn suy nghĩ một chút, cũng cầm quần áo đắp ở trên người của nàng, ôm lấy nàng, đi ra ngoài.
Hồ Lăng Hiên thấy hắn mang A Hạnh đi, nóng nảy, vội ngăn ở trước người của hắn, lớn tiếng hỏi: “Ngài muốn đem A Hạnh đi nơi nào?”
Thẩm Nguyên Phong gầm lên: “Tránh ra, ta phải dẫn nàng đến tìm đại phu!”
Hồ Lăng Hiên làm sao có thể để cho hắn mang A Hạnh đi, lúc này để cho hắn mang A Hạnh đi, chẳng phải là tiện nghi cho hắn sao, kế hoạch của hắn lâu như vậy, tốn nhiều tâm tư như vậy, chẳng lẽ đều là làm cho Thẩm Nguyên Phong sao? Không được, hôm nay đừng nói là Tam công tử, cho dù là thế tử đừng mơ tưởng mang A Hạnh đi!
” Không được, không thể mang nàng đi, để nàng lại đây ta sẽ tự tìm đại phu cho nàng!”
Thẩm Nguyên Phong nhìn chằm chằm hắn, trong mắt lãnh quang lóe lên: “Ngươi dám cản đường của ta?”
Hồ Lăng Hiên không nhường nửa bước cặp mắt nhìn thẳng hắn: “Đường Tam công tử tại hạ không dám cản, chỉ cần Tam công tử để A Hạnh xuống, ta sẽ để cho ngươi tới lui tự nhiên!”
Thẩm Nguyên Phong cười lạnh, trong ánh mắt tràn đầy sát ý: “Nếu như ta nhất định phải mang A Hạnh đi thì sao đây?”
Giọng nói của Hồ Lăng Hiên trầm xuống, thẳng người: “Vậy thì không thể trách tại hạ, hôm nay ngài không để A Hạnh lại không được!” Vừa nói xong liền nháy mắt với đám người bên cạnh, những người kia khởi động gân cốt, từ từ đi tới hướng Thẩm Nguyên Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.