Chương 15: Cha và con gái
Thập Tam Xuân
28/05/2016
Về đến nhà, A Hạnh
chỉ hướng phụ thân nói Lý Ngân ở Hồ gia tất cả đều mạnh khỏe, ăn ngon
mặc ấm, người Hồ gia đối với nàng cũng rất tốt, về phần những chuyện
không vui, A Hạnh không nhắc đến, phụ thân nghe những chuyện này ngoại
trừ lo lắng thì có thể có biện pháp gì? Còn không bằng không nói cho
ông, để cho ông yên tâm.
Lý Nhuận Phúc nghe con út nói đại nữ nhi sống khỏe mạnh, không có bị khi dễ, tâm liền thả lỏng. Ông từ nhỏ đã nghèo khổ, cuộc sống trong nhà giàu sang ông không thể hiểu được, ông cũng nghe người khác nói là ở bên trong đấu đá không ngừng, nói Hồ lão gia ham mêm nữ sắc, cho nên mới không muốn con gái đi làm thiếp Hồ gia, bây giờ nghe được con gái mình không bị thê thiếp khác bắt nặt như tưởng tượng, sống không tệ, áy náy trong nội tâm mới giảm bớt.
Ông thở dài nói: "Nếu A Ngân có thể trở về thăm nhà thì thật tốt..." Ở thế giới này, thiếp thất nếu như không có chủ mẫu cho phép, không thể tùy tiện về nhà mẹ đẻ. Chính là sống là người nhà chồng, chết làm ma nhà chồng.
A Hạnh an ủi phụ thân: "Tỷ tỷ nói, Hồ phu nhân đối với nàng vô cùng tốt, không chừng một thời gian nữa sẽ đồng ý để nàng về thăm nhà mẹ để một chuyến."
Con mắt Lý Nhuận Phúc sáng ngời, nói : "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Rồi cười rộ lên, khóe miệng khóe mắt đều có nếp nhăn thật sâu. Khiến cho lòng A Hạnh thật chua xót.
A Hạnh mang gà hầm nhân sâm làm nóng, bưng lên cho phụ thân. Lý Nhuận Phúc đau lòng nữ nhi vừa mới khỏi bệnh không lâu, còn phải vất vả chiếu cố hắn, gọi A hạnh ăn cùng, bổi bổ thân thể. A Hạnh liên tục nói rằng mình ở chỗ đại tỷ đã ăn rồi, nhưng Lý Nhuận Phúc vẫn không chịu một mình ăn canh gà, A Hạnh không còn biện pháp nào khác, đành lấy thêm một cái chén, đem gà nhân sâm lấy ra một chút, Lý Nhuận Phúc lúc này mới chịu ăn.
Lý Nhuận Phúc ăn một miếng, con mắt mở thật to, vẻ mặt sợ hãi cùng thán phúc: "Gà nhân sâm này ăn thật sự rất ngon." Nói xong lại gắp đưa vào trong chén A Hạnh một miếng: "A Hạnh, con đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút, đây là đồ tốt, phụ thân ăn nhiều sẽ lãng phí!"
A Hạnh nhìn thịt gà trong chén, lại nhìn bộ dạng không nỡ ăn của phụ thân, trong nội tâm đau xót, âm thầm thề, nàng nhất định phải giàu có mới có thể khiến cuộc sống của phụ thân tốt hơn.
Thời gian từng ngày trôi qua, vết thương ở chân của Lý Nhuận Phúc dần dần trở nên tốt hơn, đại phu nói đã không cần bôi thuốc nữa, qua mùa đông này có thể đi lại được rồi, chỉ là không nên làm việc vất vả. Việc này khiến cho A Hạnh thật cao hứng.
Lý Nhuận Phúc nói với A Hạnh: "Con gái, không cần lo lắng, phụ thân sẽ trở lại bến tàu làm việc, phụ thân muốn ngươi được giống như những nữ hài tử khác, có thịt để ăn, có áo đẹp mặc."
A Hạnh lại cảm động, loài tình thương chân thành của cha kiếp trước nàng chưa bao giờ được cảm thụ. Giờ nàng trân trọng giống như vật báu.
"Cha, người cũng nghe đại phu nói, cha không thể làm việc vất vả, làm sao có thể đi khuân vác được?"
Lý Nhuận Phúc không để ý nói: "Con cho phụ thân là thư sinh yếu đuối sao? Phụ thân đã từng đi lính đánh giặc, thân thể rất tốt, con không cần phải la lắng."
"Không được, con không đồng ý." A Hạnh lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn phụ thân do dự nói: "Tỷ tỷ nói là muốn con dùng tiền cưới mua cho cha một chiếc xe ngựa, về sau cha ở trong thành kéo xe chở khách, nhẹ nhõm kiếm tiền. . "
Vốn A Hạnh cũng thấy biện pháp này rất tốt, phụ thân chỉ cần ở trên xe quất roi ngựa là được rồi. Nhưng hôm nay nàng ngồi trên xe ngựa, nhìn xa phu đánh xe, đột nhiên cảm thấy có một vẫn đề rất lớn.
Mã xa phu đều là một tay kéo dây cương một tay cầm roi, lúc dừng xe là hai tay cầm dây cương mới có thể hoàn toàn khống chế được ngựa, thế nhưng là phụ thân cụt mất một tay, phụ thân phải làm sao?
Lý Nhuận Phúc sau khi nghe A Hạnh nói xong, trầm tư một hồi, đáp: "Nếu như là một chiếc xe ngựa thì đúng là kiếm được nhiều tiền hơn ở bến cảng chuyển hàng..." Ông ngẩn đầu nhì trần nhà: "Nhà chúng ta cũng nên tu sửa rồi, ngói cũng phải thay, cửa sổ phải gián lại giấy, phòng con cũng phải mua thêm chăn mền gì đó, những thứ này đều cần một khoản tiền lớn, không thể lấy tiền của tỷ tỷ con tiêu hết, mua một cỗ xe ngựa cũng tốn không ít nhưng có thể kiếm tiền, có lẽ rất nhanh sẽ thu lại vốn, không tệ, là một biện pháp tốt!" Lý Nhuận Phúc liên tục gật đầu.
A Hạnh thấy ông nói hăng say, không đành lòng dội gáo nước lạnh, nhưng cũng không thể không nhắc nhở ông, vì vậy nàng cẩn thận từng chút, lời nói từ tốn khéo léo mà nói ra nỗi lo trong lòng.
Ai ngờ Lý Nhuận Phúc căn bản không đem lo lắng của nàng là chuyện gì to tát, mỉm cười: "Con gái, một đầu cánh tay này của cha có thể thay được cả một đôi tay người khác. Nếu so bắp thịt, gần đây vẫn chưa có người nào có thể so với cha." Ông vươn cánh tay ra trước mặt nàng: "Đã nhiều năm nay, ta sớm tập luyện cùng cánh tay này, con yêu tâm, cha con nhất định có thể khống chế tốt xe ngựa."
A Hạnh thấy ông tràn đầy tự tin, lại nghĩ ngày xưa ông có thể chuyển hàng kiếm tiền, sức lực đấy chắc không sai. Kỹ thuật nha, chỉ cần hảo hảo học một phen là được. Cho nên cũng tạm thời yên lòng, đợi thương thế Lý Nhuận Phúc tốt hơn một chút, liền ra chợ mua cỗ xe ngựa về.
Nhà A Hạnh ở bên trong ngõ hẻm, ở đây tổng cộng có hơn mười gia đình, đều là nhà nghèo bần hàn, chỉ có thể làm đủ ăn mà thôi. Bình thường mọi người hay thăm hỏi nhau, A Hạnh khi vừa mới xuyên không sợ sẽ bị lộ sơ hở gì đó, cho nên không dám thân thiết, về sau hàng xóm hay sang thăm Lý Nhuận Phúc, dựa vào lời nói thì hiểu được rất nhiều chuyện của bọn họ, hơn nữa A Hỉ hay sang to nhỏ với nàng, nàng chậm rãi kết giao với mọi người. Hàng xóm tuy cảm thấy A Hạnh thoáng cái thành ít nói, nhưng đều cho rằng nguyên nhân là vì trong nhà gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, khiến nàng tự nhiên trưởng thành hiểu chuyện hơn, thật sự không có hoài nghi gì khác, nhìn một mình nàng chiếu cố phụ thân, còn cảm thất yêu thương nàng thập phần. Cái này khiến cho A Hạnh yên tâm bỏ đi một tảng đá lớn trong lòng, hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống hòa hợp yên bình ở đây. Kiếp trước, nàng ở trong khu nhà giàu bề thế nhưng một năm khó mà gặp nhau được mấy lần, cho nên đối với cảm giác ấm áp này thật sự yêu thích.
Nàng giống như một khối miếng bọt biển khô, dốc sực liều mạng hấp thụ tình thương từ mọi nơi.
Rất nhanh, đã đến giao thừa.
Trong ngõ nhỏ phi thường náo nhiệt, trong nhà đã dán câu đối xuân, nhóm nam hài nổ pháo đùng đoàng, tiếng ba~ ba~ vang lên. Đám nữ hài thì ở trong sân nhà mình làm người tuyết.Trên mặt ai cũng có nụ cười, vừa gặp nhau đều chúc cát tường, như ý.
Nhà nhà đều làm món ngon, mùi thịt tỏa ra khắp nơi khiến người ta thèm nhỏ dãi. A Hạnh cũng đặc biệt cắt nửa cân thịt mừng năm mới. Nàng nấu ăn mặc dù không giỏi, làm súp hầm cách thủy cùng không quá tệ. Nàng làm một nồi thịt heo cùng củ cải trắng hấp cách thủy, mỗi nhà đều cho một ít, các nhà khác cũng mang món của mình đưa nàng, rất nhanh trên bàn nhà A Hạnh đã đầy những món ăn hàng xóm mang tới. Hai cha con đều vui vẻ ăn một bữa ngon lành no bụng.
Lúc ăn cơm, Lý Nhuận Phúc nói với A Hạnh: "Đợi mấy ngày nữa, cũng nên đến thăm tỷ tỷ ngươi, thuận tiện chúc tết Hồ phu nhân!" Nói xong khẽ cắn môi: "Đem theo rổ trứng gà A Hỉ đưa, nhà bọn họ cái gì cũng không thiếu, thật muốn mua cái gì đó tốt, nhưng chúng ta không mua nổi, dù sao họ cũng không để vào trong mắt. Trứng gà này ngược lại rất tốt, bề ngoài thuần túy là tâm ý chúng ta thôi. Họ cũng biết nhà chúng ta, có lẽ sẽ không để ý."
Lý Nhuận Phúc nghe con út nói đại nữ nhi sống khỏe mạnh, không có bị khi dễ, tâm liền thả lỏng. Ông từ nhỏ đã nghèo khổ, cuộc sống trong nhà giàu sang ông không thể hiểu được, ông cũng nghe người khác nói là ở bên trong đấu đá không ngừng, nói Hồ lão gia ham mêm nữ sắc, cho nên mới không muốn con gái đi làm thiếp Hồ gia, bây giờ nghe được con gái mình không bị thê thiếp khác bắt nặt như tưởng tượng, sống không tệ, áy náy trong nội tâm mới giảm bớt.
Ông thở dài nói: "Nếu A Ngân có thể trở về thăm nhà thì thật tốt..." Ở thế giới này, thiếp thất nếu như không có chủ mẫu cho phép, không thể tùy tiện về nhà mẹ đẻ. Chính là sống là người nhà chồng, chết làm ma nhà chồng.
A Hạnh an ủi phụ thân: "Tỷ tỷ nói, Hồ phu nhân đối với nàng vô cùng tốt, không chừng một thời gian nữa sẽ đồng ý để nàng về thăm nhà mẹ để một chuyến."
Con mắt Lý Nhuận Phúc sáng ngời, nói : "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Rồi cười rộ lên, khóe miệng khóe mắt đều có nếp nhăn thật sâu. Khiến cho lòng A Hạnh thật chua xót.
A Hạnh mang gà hầm nhân sâm làm nóng, bưng lên cho phụ thân. Lý Nhuận Phúc đau lòng nữ nhi vừa mới khỏi bệnh không lâu, còn phải vất vả chiếu cố hắn, gọi A hạnh ăn cùng, bổi bổ thân thể. A Hạnh liên tục nói rằng mình ở chỗ đại tỷ đã ăn rồi, nhưng Lý Nhuận Phúc vẫn không chịu một mình ăn canh gà, A Hạnh không còn biện pháp nào khác, đành lấy thêm một cái chén, đem gà nhân sâm lấy ra một chút, Lý Nhuận Phúc lúc này mới chịu ăn.
Lý Nhuận Phúc ăn một miếng, con mắt mở thật to, vẻ mặt sợ hãi cùng thán phúc: "Gà nhân sâm này ăn thật sự rất ngon." Nói xong lại gắp đưa vào trong chén A Hạnh một miếng: "A Hạnh, con đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút, đây là đồ tốt, phụ thân ăn nhiều sẽ lãng phí!"
A Hạnh nhìn thịt gà trong chén, lại nhìn bộ dạng không nỡ ăn của phụ thân, trong nội tâm đau xót, âm thầm thề, nàng nhất định phải giàu có mới có thể khiến cuộc sống của phụ thân tốt hơn.
Thời gian từng ngày trôi qua, vết thương ở chân của Lý Nhuận Phúc dần dần trở nên tốt hơn, đại phu nói đã không cần bôi thuốc nữa, qua mùa đông này có thể đi lại được rồi, chỉ là không nên làm việc vất vả. Việc này khiến cho A Hạnh thật cao hứng.
Lý Nhuận Phúc nói với A Hạnh: "Con gái, không cần lo lắng, phụ thân sẽ trở lại bến tàu làm việc, phụ thân muốn ngươi được giống như những nữ hài tử khác, có thịt để ăn, có áo đẹp mặc."
A Hạnh lại cảm động, loài tình thương chân thành của cha kiếp trước nàng chưa bao giờ được cảm thụ. Giờ nàng trân trọng giống như vật báu.
"Cha, người cũng nghe đại phu nói, cha không thể làm việc vất vả, làm sao có thể đi khuân vác được?"
Lý Nhuận Phúc không để ý nói: "Con cho phụ thân là thư sinh yếu đuối sao? Phụ thân đã từng đi lính đánh giặc, thân thể rất tốt, con không cần phải la lắng."
"Không được, con không đồng ý." A Hạnh lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn phụ thân do dự nói: "Tỷ tỷ nói là muốn con dùng tiền cưới mua cho cha một chiếc xe ngựa, về sau cha ở trong thành kéo xe chở khách, nhẹ nhõm kiếm tiền. . "
Vốn A Hạnh cũng thấy biện pháp này rất tốt, phụ thân chỉ cần ở trên xe quất roi ngựa là được rồi. Nhưng hôm nay nàng ngồi trên xe ngựa, nhìn xa phu đánh xe, đột nhiên cảm thấy có một vẫn đề rất lớn.
Mã xa phu đều là một tay kéo dây cương một tay cầm roi, lúc dừng xe là hai tay cầm dây cương mới có thể hoàn toàn khống chế được ngựa, thế nhưng là phụ thân cụt mất một tay, phụ thân phải làm sao?
Lý Nhuận Phúc sau khi nghe A Hạnh nói xong, trầm tư một hồi, đáp: "Nếu như là một chiếc xe ngựa thì đúng là kiếm được nhiều tiền hơn ở bến cảng chuyển hàng..." Ông ngẩn đầu nhì trần nhà: "Nhà chúng ta cũng nên tu sửa rồi, ngói cũng phải thay, cửa sổ phải gián lại giấy, phòng con cũng phải mua thêm chăn mền gì đó, những thứ này đều cần một khoản tiền lớn, không thể lấy tiền của tỷ tỷ con tiêu hết, mua một cỗ xe ngựa cũng tốn không ít nhưng có thể kiếm tiền, có lẽ rất nhanh sẽ thu lại vốn, không tệ, là một biện pháp tốt!" Lý Nhuận Phúc liên tục gật đầu.
A Hạnh thấy ông nói hăng say, không đành lòng dội gáo nước lạnh, nhưng cũng không thể không nhắc nhở ông, vì vậy nàng cẩn thận từng chút, lời nói từ tốn khéo léo mà nói ra nỗi lo trong lòng.
Ai ngờ Lý Nhuận Phúc căn bản không đem lo lắng của nàng là chuyện gì to tát, mỉm cười: "Con gái, một đầu cánh tay này của cha có thể thay được cả một đôi tay người khác. Nếu so bắp thịt, gần đây vẫn chưa có người nào có thể so với cha." Ông vươn cánh tay ra trước mặt nàng: "Đã nhiều năm nay, ta sớm tập luyện cùng cánh tay này, con yêu tâm, cha con nhất định có thể khống chế tốt xe ngựa."
A Hạnh thấy ông tràn đầy tự tin, lại nghĩ ngày xưa ông có thể chuyển hàng kiếm tiền, sức lực đấy chắc không sai. Kỹ thuật nha, chỉ cần hảo hảo học một phen là được. Cho nên cũng tạm thời yên lòng, đợi thương thế Lý Nhuận Phúc tốt hơn một chút, liền ra chợ mua cỗ xe ngựa về.
Nhà A Hạnh ở bên trong ngõ hẻm, ở đây tổng cộng có hơn mười gia đình, đều là nhà nghèo bần hàn, chỉ có thể làm đủ ăn mà thôi. Bình thường mọi người hay thăm hỏi nhau, A Hạnh khi vừa mới xuyên không sợ sẽ bị lộ sơ hở gì đó, cho nên không dám thân thiết, về sau hàng xóm hay sang thăm Lý Nhuận Phúc, dựa vào lời nói thì hiểu được rất nhiều chuyện của bọn họ, hơn nữa A Hỉ hay sang to nhỏ với nàng, nàng chậm rãi kết giao với mọi người. Hàng xóm tuy cảm thấy A Hạnh thoáng cái thành ít nói, nhưng đều cho rằng nguyên nhân là vì trong nhà gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, khiến nàng tự nhiên trưởng thành hiểu chuyện hơn, thật sự không có hoài nghi gì khác, nhìn một mình nàng chiếu cố phụ thân, còn cảm thất yêu thương nàng thập phần. Cái này khiến cho A Hạnh yên tâm bỏ đi một tảng đá lớn trong lòng, hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống hòa hợp yên bình ở đây. Kiếp trước, nàng ở trong khu nhà giàu bề thế nhưng một năm khó mà gặp nhau được mấy lần, cho nên đối với cảm giác ấm áp này thật sự yêu thích.
Nàng giống như một khối miếng bọt biển khô, dốc sực liều mạng hấp thụ tình thương từ mọi nơi.
Rất nhanh, đã đến giao thừa.
Trong ngõ nhỏ phi thường náo nhiệt, trong nhà đã dán câu đối xuân, nhóm nam hài nổ pháo đùng đoàng, tiếng ba~ ba~ vang lên. Đám nữ hài thì ở trong sân nhà mình làm người tuyết.Trên mặt ai cũng có nụ cười, vừa gặp nhau đều chúc cát tường, như ý.
Nhà nhà đều làm món ngon, mùi thịt tỏa ra khắp nơi khiến người ta thèm nhỏ dãi. A Hạnh cũng đặc biệt cắt nửa cân thịt mừng năm mới. Nàng nấu ăn mặc dù không giỏi, làm súp hầm cách thủy cùng không quá tệ. Nàng làm một nồi thịt heo cùng củ cải trắng hấp cách thủy, mỗi nhà đều cho một ít, các nhà khác cũng mang món của mình đưa nàng, rất nhanh trên bàn nhà A Hạnh đã đầy những món ăn hàng xóm mang tới. Hai cha con đều vui vẻ ăn một bữa ngon lành no bụng.
Lúc ăn cơm, Lý Nhuận Phúc nói với A Hạnh: "Đợi mấy ngày nữa, cũng nên đến thăm tỷ tỷ ngươi, thuận tiện chúc tết Hồ phu nhân!" Nói xong khẽ cắn môi: "Đem theo rổ trứng gà A Hỉ đưa, nhà bọn họ cái gì cũng không thiếu, thật muốn mua cái gì đó tốt, nhưng chúng ta không mua nổi, dù sao họ cũng không để vào trong mắt. Trứng gà này ngược lại rất tốt, bề ngoài thuần túy là tâm ý chúng ta thôi. Họ cũng biết nhà chúng ta, có lẽ sẽ không để ý."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.