Chương 190: Hồ Lăng Hiên
Thập Tam Xuân
22/12/2019
Người tới là Hồ Lăng Hiên.
Thời gian hai năm đủ để thay đổi một con người. Tất nhiên Hồ Lăng Hiên cũng không phải là ngoại lệ. Lúc này Hồ Lăng Hiên đã hai mươi mốt tuổi, trở thành nam tử phong lưu văn nhã.
Hắn đứng ở cửa, nhìn A Hạnh, trên mặt không chút che dấu vẻ ngạc nhiên cùng mừng rỡ. Ánh mắt nóng bỏng khiến A Hạnh hận không thể đâm mù!
Hắn chậm rãi đi về phía nàng, tên hầu Vĩnh Hoa đi theo phía sau hắn.
A Hạnh cẩn thận nhìn hắn, không bỏ qua một biểu cảm nào trên mặt hắn.
Hồ Lăng Hiên đi đến bên cạnh A Hạnh, tỷ muội Trần thị lộ vẻ cảnh giác. Hồ Lăng Hiên không để ý đến các nàng, trực tiếp nói với A Hạnh: "A Hạnh, ta đã nghe nói nàng tới Thiên Đô. Ta biết ta nhất định sẽ nhìn thấy nàng, không ngờ nhanh như thế! Ta vốn đang tính chờ làm xong việc sẽ đến rạp hát tìm nàng, lại gặp được nàng ở đây. Thật sự khiến ta bất ngờ!" Hắn nhìn nàng không chớp mắt, vẻ mặt có chút kích động.
A Hạnh hừ lạnh một tiếng, lui về sau hai bước, kéo xa khoảng cách với hắn: "Hồ công tử, tới giờ mà ngươi còn có thể dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ta sao? A Hạnh thật sự bội phục!"
Ánh mắt, vẻ mặt, cách nói chuyện giống trước kia như đúc, không giống bị tráo đổi linh hồn. A Hạnh lập tức phủ định khả năng sau hai năm linh hồn Hồ Lăng Hiên bị tráo đổi.
Hồ Lăng Hiên nghe xong lời của A Hạnh, lơ đễnh cười: "A Hạnh, ta biết nàng còn ghi hận chuyện hai năm trước. Nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, hơn nữa cũng không ai bị tổn thương. Hồ gia chúng ta cũng đã bỏ qua cho tỷ tỷ nàng, còn để các nàng mang huyết mạch của Hồ gia đi. Hồ gia chúng ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nàng không cần để chuyện này trong lòng." Hắn tiến lên hai bước, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "A Hạnh, hai năm trôi qua, nàng càng xinh đẹp. Hai năm nay, ta chưa bao giờ quên nàng. . . . . ."
A Hạnh hận không thể cho hắn một bạt tai! Hôm nay nàng càng thêm khẳng định Hồ Lăng Hiên trước mắt vẫn là Hồ Lăng Hiên kia. Trừ hắn ra, còn ai có thể hèn hạ vô liêm sỉ như thế! Rõ ràng là nàng phải đồng ý điều kiện từ bỏ Thẩm Nguyên Phong để cầu Vương gia giúp đỡ, qua miệng hắn lại biến thành Hồ gia bọn hắn hết lòng quan tâm giúp đỡ các nàng!
A Hạnh giận quá hóa buồn cười, tỷ muội Trần thị sau lưng cũng bảy ra vẻ muốn tiến lên xé nát mặt hắn.
Đương nhiên A Hạnh sẽ không vì chuyện này mà tranh luận cùng hắn, nàng bất động, đi lại vài bước trong cửa hàng, giống như vô ý hỏi: "Đây là cửa hàng ngươi thuê?"
Hồ Lăng Hiên cũng không phủ nhận, hắn đi theo bên cạnh A Hạnh, nói: "Đúng vậy, ta chuẩn bị làm buôn bán nhỏ ở Thiên Đô, Thiên Đô là đô thành lớn nhất Đường quốc. Hồ gia chúng ta muốn vươn ra Tấn Thành tất nhiên không thể bỏ qua nơi này!"
A Hạnh liếc hắn một cái, khẽ cười: "Hồ công tử thật khiêm tốn, cửa tiệm lớn như thế làm sao có thể là buôn bán nhỏ?" Nàng dừng bước, nhìn hắn: "Hồ công tử tính buôn bán gì vậy?"
Miệng Hồ Lăng Hiên giật giật định nói, lại như đột nhiên nghĩ tới điều gì, lời còn chưa nói ra liền dừng lại, hắn cười cười: "Vài ngày nữa nàng sẽ biết!"
A Hạnh thầm mắng một tiếng giảo hoạt, ngươi không nói, ta cũng có thể thăm dò được!
A Hạnh nghĩ một đằng nói một nẻo: "Chúc công tử một vốn bốn lời!"
Hồ Lăng Hiên nhướng mày, tươi cười tự tin tràn đầy: "Đa tạ nàng!"
A Hạnh cười lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào, đi lướt qua hắn ra cửa. Nàng cảm nhận được ánh mắt sáng quắc sau lưng nhìn mình chằm chằm. A Hạnh thấp giọng mắng một tiếng: "Đồ háo sắc!"
Nàng đi ra cửa, đi ra rất xa, mới dừng lại. Nàng xoay người sang nhìn cửa tiệm của Hồ Lăng Hiên. Cửa tiệm của hắn có vị trí tốt ở phố Vĩnh Xương. Làm ở đây, phàm là người có chút đầu óc kinh doanh đều có thể kiếm tiền. Huống chi hắn lại nghĩ được cách làm ăn mới.
Mặc dù A Hạnh hận hắn thấu xương, nhưng không thể không bội phục hắn có thể nghĩ ra một chủ ý như vậy, nhìn hắn chuẩn bị đầy đủ, hăng hái mười phần, rõ ràng đã có kế hoạch chu đáo. Nàng gần như có thể nhìn thấy cảnh tượng Hồ Lăng Hiên bắt đầu kinh doanh.
A Hạnh hận nghiến răng nghiến lợi, sao nàng có thể nhìn hắn đắc ý, nhìn một nhà Hồ gia hèn hạ, chuyện xấu gì cũng làm vẫn sống tiêu diêu tự tại, hưởng hết vinh hoa phú quý trên đời? Nhìn hắn kinh doanh phát đạt dưới mí mắt nàng?
Hồ Lăng Hiên, ta tuyệt sẽ không để ngươi thành công, cho ngươi đắc ý! Ngươi muốn Thiên Đô trở thành con đường mở đầu thương giới huy hoàng, ta cố tình muốn Thiên Đô trở thành phần mộ của ngươi! Ta sẽ đánh cho ngươi muốn trở mình cũng không được!
Tỷ muội Trần thị nhìn hai mắt A Hạnh tỏa ra ánh sáng, vẻ mặt kiên nghị, liền biết Hồ Lăng Hiên sẽ gặp xui xẻo lớn ! Mỗi khi A Hạnh lộ ra vẻ mặt này, là nàng đã quyết tâm, không đạt mục đích thề không bỏ qua! Hơn nữa gần như nàng chưa từng thất bại. Lúc này, các nàng cũng tin tưởng không chút do dự, A Hạnh nhất định sẽ thành công!
Những ngày tiếp theo, A Hạnh sai Giang Hải tiếp tục thám thính tình hình bên Hồ Lăng Hiên, tin tức mỗi ngày Giang Hải mang về cho nàng càng ngày càng khẳng định suy đoán của mình. Giang Hải nói cửa tiệm của hắn đã bày hàng hóa lên quầy, hơn nữa hắn đã tìm đủ người làm, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ khai trương.
A Hạnh luôn suy tư nên làm như thế nào. Nàng khinh thường dùng thủ đoạn hèn hạ, nếu nàng làm như vậy, nàng có khác gì Hồ gia bọn họ chứ! Nàng muốn đường đường chính chính, quang minh chính đại đánh bại hắn. Nàng nhớ tới chuyện lúc ở Tấn Thành, hắn hùn vốn vào rạp hát Thanh Vân, thiếu chút nữa đánh đổ rạp hát Thính Tùng. Được, nàng liền gậy ông đập lưng ông, nàng cũng mở một cửa hàng bách hóa ở Thiên Đô. Đánh đổ việc kinh doanh của hắn, làm cho hắn không thể thu lại vốn gốc! Huống hồ phương pháp kiếm tiền từ cửa hàng bách hóa như vậy, sao nàng có thể bỏ qua được!
Nghĩ là làm, nàng muốn nắm chặt thời gian, Hồ Lăng Hiên sắp khai trương, hắn buôn bán nhiều hơn một ngày, là đứng vững gót chân tại Thiên Đô thêm một ngày, nàng không thể để hắn đắc ý quá lâu!
Hồ Lăng Hiên vì muốn nhập hàng giá thấp, mà ký cam kết cực kỳ mạo hiểm cùng thương nhân khác. Hắn hạ giá thấp xuống gần hai thành, cho nên cam đoan hàng tháng phải nhập vào bao nhiêu hàng, nếu không, phải bồi thường tổn thất gấp đôi cho đối phương.
Mặc dù Hồ Lăng Hiên ký kết giao kèo loại này có chút mạo hiểm, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lý do gì. Đầu tiên, so với cửa hàng khác, hàng hóa của hắn đều có ưu thế hơn, sẽ hấp dẫn rất nhiều người đi mua. Đông người đến mua, danh tiếng lên rồi, việc kinh doanh càng ngày càng tốt, không lo hàng hóa không bán được.
Nhưng nếu số người không đạt được như trong dự đoán của hắn? Hàng đọng lại không bán được? Vậy hắn liền cách cái chết không xa! Nhiều hàng như vậy, mỗi loại bồi thường tổn thất gấp đôi. Hồ gia hắn có bao nhiêu bạc để bồi thường chứ!
A Hạnh lập kế hoạch cặn kẽ, liền bắt đầu giao phó hành động! Đối với công việc vụn vặt, A Hạnh không quen, có thể nói là hoàn toàn không có kinh nghiệm. Tất cả con đường nhập hàng, chủng loại thương phẩm nàng đều không nắm rõ, hấp tấp mở cửa hàng chỉ sợ không thể thu hồi vốn! Cho nên chuyện này một mình nàng không làm được, chỉ có thể tìm người hợp tác. Tìm ai hợp tác chứ? Đương nhiên là ông chủ của những cửa tiệm bị ảnh hưởng bởi việc khai trương cửa tiệm của Hồ Lăng Hiên. Bọn họ có kinh nghiệm nhiều năm buôn bán, hơn nữa cũng có sẵn con đường nhập hàng, quan trọng hơn là bọn họ có chung kẻ địch. Hơn nữa những ông chủ cửa hàng trên phố Vĩnh Xương đều có thực lực hùng hậu, đều là người có thể làm ăn lớn.
A Hạnh biết, lúc này đi tìm bọn họ. Bọn họ chỉ coi nàng trở thành một trò cười, sẽ không để ý nàng. Nàng phải đợi, đợi cho đến sau khi Hồ Lăng Hiên khai trương. Lúc bọn họ cảm thấy bị uy hiếp, lúc họ hoảng hốt thì bọn họ mới có thể thật sự suy nghĩ cân nhắc đến đề nghị của nàng.
Mà khoảng thời gian này, nàng lẳng lặng quan sát Hồ Lăng Hiên, quan sát thủ đoạn buôn bán của hắn. Sau đó tính toán tỉ mỉ hơn kế hoạch của mình, để tương lai có thể một kích đả động đối tượng hợp tác.
Nàng giống như một con báo đang săn mồi, cẩn thận nhìn chằm chằm con mồi của mình cách đó không xa, sau đó một kích lấy mạng!
Ngày mười lăm tháng mười, Hồ Lăng Hiên bắt đầu tuyên truyền toàn bộ Thiên Đô. Phương pháp hắn dùng, chính là phương pháp A Hạnh từng dùng để tuyên truyền Tây du kí. Hắn cho người đi tất cả các ngõ ngách của Thiên Đô, khua chiêng gõ trống, hô to khẩu hiệu: "Cửa tiệm Hồ gia, cái gì cần đều có, giá thấp nhất!" Sau đó hô vang lên giá cả một số mặt hàng, còn viết thành tờ đơn giá một số hàng hóa, phân phát cho mọi người, những người biết chữ đều sẽ biết được chỗ tốt của hàng hóa nhà Hồ gia.
Cao giọng tuyên truyền, giá cả thấp, tạo nên tiếng vang không nhỏ ở Thiên Đô. Mọi người muốn mua hàng hóa tạm thời không mua, chờ đợi cửa tiệm của Hồ gia khai trương, đi mua hàng hóa giá rẻ bọn họ cần. Tuyên truyền vô cùng thành công. Mà ông chủ những cửa hàng khác cũng không coi đây là chuyện gì to tát, nghĩ chẳng qua cửa tiệm Hồ gia vừa khai trương nên giảm giá bán. Bình thường đều làm như vậy. Qua một thời gian ngắn tự nhiên sẽ tăng trở lại, chẳng qua chỉ nhiều hơn một đối thủ cạnh tranh, không thể khiến bọn họ hoảng sợ được.
Mùng một tháng mười một, cửa tiệm Hồ gia phách lối khai trương. Sáng sớm trước cửa hàng tụ tập rất nhiều người. Chờ cửa tiệm Hồ gia mở cửa đốt pháo xong, mọi người như ong vỡ tổ xông vào, chọn mua hàng hóa cho mình. Rất nhiều hàng hóa khiến mọi người hoa cả mắt, giá tiền rẻ nên bọn họ vui sướng không thôi. Rất nhiều người không chỉ mua hàng hóa mình cần, ngay cả hàng hóa tạm thời không cần, bởi vì giá rẻ, nên mua rất khí thế, mua không chút do dự.
Chỉ ngày đầu tiên, đại đa số hàng hóa trong cửa tiệm Hồ gia được tranh nhau mua không còn một cái.
Buổi tối hôm đó, Hồ Lăng Hiên đến rạp hát Thính Tùng. Hắn bao một nhã gian, sau đó sai Vĩnh Hoa đi mời A Hạnh tới. Bây giờ tâm tình hắn quá mức kích động, quá mức hưng phấn, hắn nóng lòng muốn chia sẻ cùng người khác, người hắn nghĩ đến đầu tiên tất nhiên chính là A Hạnh. Vốn hắn cũng không ôm nhiều hi vọng, thái độ A Hạnh đối với hắn vẫn rất lạnh đạm, hắn cũng không cho rằng nàng sẽ đến gặp hắn. Hắn chỉ ôm tâm lý thử một lần. Lại không nghĩ tới, không lâu sau, Vĩnh Hoa trở lại, phía sau đi theo, đúng là A Hạnh dung nhan tuyệt sắc. Hồ Lăng Hiên không nhịn được đứng dậy, mừng rỡ.
Hắn kích động đi tới trước mặt A Hạnh, cười nói: "A Hạnh, không nghĩ tới nàng sẽ tới gặp ta!"
Đổi lại là lúc bình thường, A Hạnh nhất định sẽ mặc kệ hắn. Bây giờ nàng không còn sợ hãi Hồ gia bọn họ nữa. Nhưng nàng biết hôm nay hắn khai trương, hơn nữa còn làm rất tốt, nàng rất ngạc nhiên, hắn sẽ nói gì với nàng nhỉ?
Thời gian hai năm đủ để thay đổi một con người. Tất nhiên Hồ Lăng Hiên cũng không phải là ngoại lệ. Lúc này Hồ Lăng Hiên đã hai mươi mốt tuổi, trở thành nam tử phong lưu văn nhã.
Hắn đứng ở cửa, nhìn A Hạnh, trên mặt không chút che dấu vẻ ngạc nhiên cùng mừng rỡ. Ánh mắt nóng bỏng khiến A Hạnh hận không thể đâm mù!
Hắn chậm rãi đi về phía nàng, tên hầu Vĩnh Hoa đi theo phía sau hắn.
A Hạnh cẩn thận nhìn hắn, không bỏ qua một biểu cảm nào trên mặt hắn.
Hồ Lăng Hiên đi đến bên cạnh A Hạnh, tỷ muội Trần thị lộ vẻ cảnh giác. Hồ Lăng Hiên không để ý đến các nàng, trực tiếp nói với A Hạnh: "A Hạnh, ta đã nghe nói nàng tới Thiên Đô. Ta biết ta nhất định sẽ nhìn thấy nàng, không ngờ nhanh như thế! Ta vốn đang tính chờ làm xong việc sẽ đến rạp hát tìm nàng, lại gặp được nàng ở đây. Thật sự khiến ta bất ngờ!" Hắn nhìn nàng không chớp mắt, vẻ mặt có chút kích động.
A Hạnh hừ lạnh một tiếng, lui về sau hai bước, kéo xa khoảng cách với hắn: "Hồ công tử, tới giờ mà ngươi còn có thể dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ta sao? A Hạnh thật sự bội phục!"
Ánh mắt, vẻ mặt, cách nói chuyện giống trước kia như đúc, không giống bị tráo đổi linh hồn. A Hạnh lập tức phủ định khả năng sau hai năm linh hồn Hồ Lăng Hiên bị tráo đổi.
Hồ Lăng Hiên nghe xong lời của A Hạnh, lơ đễnh cười: "A Hạnh, ta biết nàng còn ghi hận chuyện hai năm trước. Nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, hơn nữa cũng không ai bị tổn thương. Hồ gia chúng ta cũng đã bỏ qua cho tỷ tỷ nàng, còn để các nàng mang huyết mạch của Hồ gia đi. Hồ gia chúng ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nàng không cần để chuyện này trong lòng." Hắn tiến lên hai bước, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "A Hạnh, hai năm trôi qua, nàng càng xinh đẹp. Hai năm nay, ta chưa bao giờ quên nàng. . . . . ."
A Hạnh hận không thể cho hắn một bạt tai! Hôm nay nàng càng thêm khẳng định Hồ Lăng Hiên trước mắt vẫn là Hồ Lăng Hiên kia. Trừ hắn ra, còn ai có thể hèn hạ vô liêm sỉ như thế! Rõ ràng là nàng phải đồng ý điều kiện từ bỏ Thẩm Nguyên Phong để cầu Vương gia giúp đỡ, qua miệng hắn lại biến thành Hồ gia bọn hắn hết lòng quan tâm giúp đỡ các nàng!
A Hạnh giận quá hóa buồn cười, tỷ muội Trần thị sau lưng cũng bảy ra vẻ muốn tiến lên xé nát mặt hắn.
Đương nhiên A Hạnh sẽ không vì chuyện này mà tranh luận cùng hắn, nàng bất động, đi lại vài bước trong cửa hàng, giống như vô ý hỏi: "Đây là cửa hàng ngươi thuê?"
Hồ Lăng Hiên cũng không phủ nhận, hắn đi theo bên cạnh A Hạnh, nói: "Đúng vậy, ta chuẩn bị làm buôn bán nhỏ ở Thiên Đô, Thiên Đô là đô thành lớn nhất Đường quốc. Hồ gia chúng ta muốn vươn ra Tấn Thành tất nhiên không thể bỏ qua nơi này!"
A Hạnh liếc hắn một cái, khẽ cười: "Hồ công tử thật khiêm tốn, cửa tiệm lớn như thế làm sao có thể là buôn bán nhỏ?" Nàng dừng bước, nhìn hắn: "Hồ công tử tính buôn bán gì vậy?"
Miệng Hồ Lăng Hiên giật giật định nói, lại như đột nhiên nghĩ tới điều gì, lời còn chưa nói ra liền dừng lại, hắn cười cười: "Vài ngày nữa nàng sẽ biết!"
A Hạnh thầm mắng một tiếng giảo hoạt, ngươi không nói, ta cũng có thể thăm dò được!
A Hạnh nghĩ một đằng nói một nẻo: "Chúc công tử một vốn bốn lời!"
Hồ Lăng Hiên nhướng mày, tươi cười tự tin tràn đầy: "Đa tạ nàng!"
A Hạnh cười lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào, đi lướt qua hắn ra cửa. Nàng cảm nhận được ánh mắt sáng quắc sau lưng nhìn mình chằm chằm. A Hạnh thấp giọng mắng một tiếng: "Đồ háo sắc!"
Nàng đi ra cửa, đi ra rất xa, mới dừng lại. Nàng xoay người sang nhìn cửa tiệm của Hồ Lăng Hiên. Cửa tiệm của hắn có vị trí tốt ở phố Vĩnh Xương. Làm ở đây, phàm là người có chút đầu óc kinh doanh đều có thể kiếm tiền. Huống chi hắn lại nghĩ được cách làm ăn mới.
Mặc dù A Hạnh hận hắn thấu xương, nhưng không thể không bội phục hắn có thể nghĩ ra một chủ ý như vậy, nhìn hắn chuẩn bị đầy đủ, hăng hái mười phần, rõ ràng đã có kế hoạch chu đáo. Nàng gần như có thể nhìn thấy cảnh tượng Hồ Lăng Hiên bắt đầu kinh doanh.
A Hạnh hận nghiến răng nghiến lợi, sao nàng có thể nhìn hắn đắc ý, nhìn một nhà Hồ gia hèn hạ, chuyện xấu gì cũng làm vẫn sống tiêu diêu tự tại, hưởng hết vinh hoa phú quý trên đời? Nhìn hắn kinh doanh phát đạt dưới mí mắt nàng?
Hồ Lăng Hiên, ta tuyệt sẽ không để ngươi thành công, cho ngươi đắc ý! Ngươi muốn Thiên Đô trở thành con đường mở đầu thương giới huy hoàng, ta cố tình muốn Thiên Đô trở thành phần mộ của ngươi! Ta sẽ đánh cho ngươi muốn trở mình cũng không được!
Tỷ muội Trần thị nhìn hai mắt A Hạnh tỏa ra ánh sáng, vẻ mặt kiên nghị, liền biết Hồ Lăng Hiên sẽ gặp xui xẻo lớn ! Mỗi khi A Hạnh lộ ra vẻ mặt này, là nàng đã quyết tâm, không đạt mục đích thề không bỏ qua! Hơn nữa gần như nàng chưa từng thất bại. Lúc này, các nàng cũng tin tưởng không chút do dự, A Hạnh nhất định sẽ thành công!
Những ngày tiếp theo, A Hạnh sai Giang Hải tiếp tục thám thính tình hình bên Hồ Lăng Hiên, tin tức mỗi ngày Giang Hải mang về cho nàng càng ngày càng khẳng định suy đoán của mình. Giang Hải nói cửa tiệm của hắn đã bày hàng hóa lên quầy, hơn nữa hắn đã tìm đủ người làm, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ khai trương.
A Hạnh luôn suy tư nên làm như thế nào. Nàng khinh thường dùng thủ đoạn hèn hạ, nếu nàng làm như vậy, nàng có khác gì Hồ gia bọn họ chứ! Nàng muốn đường đường chính chính, quang minh chính đại đánh bại hắn. Nàng nhớ tới chuyện lúc ở Tấn Thành, hắn hùn vốn vào rạp hát Thanh Vân, thiếu chút nữa đánh đổ rạp hát Thính Tùng. Được, nàng liền gậy ông đập lưng ông, nàng cũng mở một cửa hàng bách hóa ở Thiên Đô. Đánh đổ việc kinh doanh của hắn, làm cho hắn không thể thu lại vốn gốc! Huống hồ phương pháp kiếm tiền từ cửa hàng bách hóa như vậy, sao nàng có thể bỏ qua được!
Nghĩ là làm, nàng muốn nắm chặt thời gian, Hồ Lăng Hiên sắp khai trương, hắn buôn bán nhiều hơn một ngày, là đứng vững gót chân tại Thiên Đô thêm một ngày, nàng không thể để hắn đắc ý quá lâu!
Hồ Lăng Hiên vì muốn nhập hàng giá thấp, mà ký cam kết cực kỳ mạo hiểm cùng thương nhân khác. Hắn hạ giá thấp xuống gần hai thành, cho nên cam đoan hàng tháng phải nhập vào bao nhiêu hàng, nếu không, phải bồi thường tổn thất gấp đôi cho đối phương.
Mặc dù Hồ Lăng Hiên ký kết giao kèo loại này có chút mạo hiểm, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lý do gì. Đầu tiên, so với cửa hàng khác, hàng hóa của hắn đều có ưu thế hơn, sẽ hấp dẫn rất nhiều người đi mua. Đông người đến mua, danh tiếng lên rồi, việc kinh doanh càng ngày càng tốt, không lo hàng hóa không bán được.
Nhưng nếu số người không đạt được như trong dự đoán của hắn? Hàng đọng lại không bán được? Vậy hắn liền cách cái chết không xa! Nhiều hàng như vậy, mỗi loại bồi thường tổn thất gấp đôi. Hồ gia hắn có bao nhiêu bạc để bồi thường chứ!
A Hạnh lập kế hoạch cặn kẽ, liền bắt đầu giao phó hành động! Đối với công việc vụn vặt, A Hạnh không quen, có thể nói là hoàn toàn không có kinh nghiệm. Tất cả con đường nhập hàng, chủng loại thương phẩm nàng đều không nắm rõ, hấp tấp mở cửa hàng chỉ sợ không thể thu hồi vốn! Cho nên chuyện này một mình nàng không làm được, chỉ có thể tìm người hợp tác. Tìm ai hợp tác chứ? Đương nhiên là ông chủ của những cửa tiệm bị ảnh hưởng bởi việc khai trương cửa tiệm của Hồ Lăng Hiên. Bọn họ có kinh nghiệm nhiều năm buôn bán, hơn nữa cũng có sẵn con đường nhập hàng, quan trọng hơn là bọn họ có chung kẻ địch. Hơn nữa những ông chủ cửa hàng trên phố Vĩnh Xương đều có thực lực hùng hậu, đều là người có thể làm ăn lớn.
A Hạnh biết, lúc này đi tìm bọn họ. Bọn họ chỉ coi nàng trở thành một trò cười, sẽ không để ý nàng. Nàng phải đợi, đợi cho đến sau khi Hồ Lăng Hiên khai trương. Lúc bọn họ cảm thấy bị uy hiếp, lúc họ hoảng hốt thì bọn họ mới có thể thật sự suy nghĩ cân nhắc đến đề nghị của nàng.
Mà khoảng thời gian này, nàng lẳng lặng quan sát Hồ Lăng Hiên, quan sát thủ đoạn buôn bán của hắn. Sau đó tính toán tỉ mỉ hơn kế hoạch của mình, để tương lai có thể một kích đả động đối tượng hợp tác.
Nàng giống như một con báo đang săn mồi, cẩn thận nhìn chằm chằm con mồi của mình cách đó không xa, sau đó một kích lấy mạng!
Ngày mười lăm tháng mười, Hồ Lăng Hiên bắt đầu tuyên truyền toàn bộ Thiên Đô. Phương pháp hắn dùng, chính là phương pháp A Hạnh từng dùng để tuyên truyền Tây du kí. Hắn cho người đi tất cả các ngõ ngách của Thiên Đô, khua chiêng gõ trống, hô to khẩu hiệu: "Cửa tiệm Hồ gia, cái gì cần đều có, giá thấp nhất!" Sau đó hô vang lên giá cả một số mặt hàng, còn viết thành tờ đơn giá một số hàng hóa, phân phát cho mọi người, những người biết chữ đều sẽ biết được chỗ tốt của hàng hóa nhà Hồ gia.
Cao giọng tuyên truyền, giá cả thấp, tạo nên tiếng vang không nhỏ ở Thiên Đô. Mọi người muốn mua hàng hóa tạm thời không mua, chờ đợi cửa tiệm của Hồ gia khai trương, đi mua hàng hóa giá rẻ bọn họ cần. Tuyên truyền vô cùng thành công. Mà ông chủ những cửa hàng khác cũng không coi đây là chuyện gì to tát, nghĩ chẳng qua cửa tiệm Hồ gia vừa khai trương nên giảm giá bán. Bình thường đều làm như vậy. Qua một thời gian ngắn tự nhiên sẽ tăng trở lại, chẳng qua chỉ nhiều hơn một đối thủ cạnh tranh, không thể khiến bọn họ hoảng sợ được.
Mùng một tháng mười một, cửa tiệm Hồ gia phách lối khai trương. Sáng sớm trước cửa hàng tụ tập rất nhiều người. Chờ cửa tiệm Hồ gia mở cửa đốt pháo xong, mọi người như ong vỡ tổ xông vào, chọn mua hàng hóa cho mình. Rất nhiều hàng hóa khiến mọi người hoa cả mắt, giá tiền rẻ nên bọn họ vui sướng không thôi. Rất nhiều người không chỉ mua hàng hóa mình cần, ngay cả hàng hóa tạm thời không cần, bởi vì giá rẻ, nên mua rất khí thế, mua không chút do dự.
Chỉ ngày đầu tiên, đại đa số hàng hóa trong cửa tiệm Hồ gia được tranh nhau mua không còn một cái.
Buổi tối hôm đó, Hồ Lăng Hiên đến rạp hát Thính Tùng. Hắn bao một nhã gian, sau đó sai Vĩnh Hoa đi mời A Hạnh tới. Bây giờ tâm tình hắn quá mức kích động, quá mức hưng phấn, hắn nóng lòng muốn chia sẻ cùng người khác, người hắn nghĩ đến đầu tiên tất nhiên chính là A Hạnh. Vốn hắn cũng không ôm nhiều hi vọng, thái độ A Hạnh đối với hắn vẫn rất lạnh đạm, hắn cũng không cho rằng nàng sẽ đến gặp hắn. Hắn chỉ ôm tâm lý thử một lần. Lại không nghĩ tới, không lâu sau, Vĩnh Hoa trở lại, phía sau đi theo, đúng là A Hạnh dung nhan tuyệt sắc. Hồ Lăng Hiên không nhịn được đứng dậy, mừng rỡ.
Hắn kích động đi tới trước mặt A Hạnh, cười nói: "A Hạnh, không nghĩ tới nàng sẽ tới gặp ta!"
Đổi lại là lúc bình thường, A Hạnh nhất định sẽ mặc kệ hắn. Bây giờ nàng không còn sợ hãi Hồ gia bọn họ nữa. Nhưng nàng biết hôm nay hắn khai trương, hơn nữa còn làm rất tốt, nàng rất ngạc nhiên, hắn sẽ nói gì với nàng nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.