A Hạnh

Chương 91: Hôn sự của Thẩm Nguyên Phong

Thập Tam Xuân

13/02/2017

Quận chúa quay đầu nhìn về phía Hồ Nhã Tình cười nói: “Muội muội chẳng lẽ nhìn lầm rồi, hôm nay ta còn chưa thấy qua Tam ca ca!”

Mặt Hồ Nhã Tình tỏ vẻ kinh ngạc, nàng đi tới bên cạnh Quận chúa, nhìn bộ quần áo màu xanh nhạt trên người Quận chúa một chút, nói: “Hôm nay, lúc ta thấy Quận chúa tỷ tỷ, ta thấy Tam công tử và một vị nữ tử áo xanh ở đằng xa đi tới tiền viện, lại thấy Quận chúa tỷ tỷ cũng mặc y phục màu xanh cho nên mới lầm tưởng là Tam công tử đi chung với Quận chúa tỷ tỷ. Xem ra là Nhã Tình nhìn lầm rồi!” Nói xong nhẹ nhàng cười một tiếng, giống như nói lời bình thường tùy ý.

Vương phi nghe thấy lời của Nhã Tình, trên mặt hiện ra vẻ chú ý, bà ngẩng đầu lên nhìn: “Cô nương đi cùng với Nguyên Phong?”

Hồ Nhã Tình khẽ cười nói: “Đúng vậy, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, vẻ mặt thoạt nhìn rất thoải mái, cho nên ta mới cho là Quận chúa tỷ tỷ.”

Hồ phu nhân nghe đến đó, mặt mũi nghi ngờ nhìn con gái một cái.

Quận chúa che miệng cười: “Ta thấy a~, rõ ràng là Nhã Tình muội muội vừa nhìn thấy Tam ca ca thì hồn vía lên mây, nơi nào còn chú ý người bên cạnh?”

Quý phụ trong phòng đồng loại cười lên.

Sắc mặt Hồ Nhã Tình ngượng ngùng cúi đầu, sẵng giọng: “Quận chúa tỷ tỷ thật đáng ghét, lại giễu cợt Nhã Tình!” Nói xong dậm chân một cái trốn sau lưng Hồ phu nhân, nhìn giống như là thẹn thùng không ngừng.

Hồ phu nhân kéo tay của nữ nhi cười nói: “Được rồi, Quận chúa trêu chọc ngươi thôi, nha đầu ngốc này còn nghiêm túc như vậy!”

Quận chúa cười: “Da mặt của muội muội thật là mỏng!” Một quý phụ khác hứng thú lên tiếng nói: “Nếu như sau này phu quân nói với ngươi đôi câu đùa giỡn, Hồ tiểu thư có phải cũng sẽ trốn sau lưng mẫu thân không?” Lời này vừa nói ra mọi người lại bật cười.

Mặt mũi Hồ Nhã Tình đỏ bừng sẵng giọng: “Nhã Tình không chịu, mọi người cũng ức hiếp Nhã Tình.” Bộ dạng như một tiểu cô nương ngây thơ.

Nhưng khóe mắt của nàng ta lại thầm chú ý tới Vương phi đang thấp giọng nói cho nha hoàn sau lưng một câu, sau đó nha hoàn đó liền đi ra ngoài. Hồ Nhã Tình cúi đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng.

Lúc này có nha hoàn đi vào bẩm báo ngọ yến đã bắt đầu, theo lời Vương gia tới mời Vương phi.

Vương phi cười đứng dậy, mặt đầy hồng quang, Quận chúa ở bên cạnh đỡ bà, vừa đi vừa nói mấy lời vui. Một đám các quý phụ lần lượt đi theo sau lưng bà. Mẹ con Hồ thị thân phận thấp nhất, dĩ nhiên là đi ở phía sau cùng. Đoàn người vừa nói vừa cười đi về phía ngọ yến.

Hồ phu nhân cùng con gái cố ý kéo chút khoảng cách.

Hồ phu nhân nhỏ giọng hỏi con gái: “Nữ tử bên cạnh Tam công tử là người ngươi biết có phải thế không?”



Lúc này không có người chú ý các nàng, trên mặt Hồ Nhã Tình cũng thu hồi vẻ lương thiện ngây thơ, lộ rõ vẻ mặt lạnh băng.

“Mẫu thân, người có biết cô nương kia là ai không?”

Đôi mi được tô vẽ thanh tú của Hồ phu nhân nhíu lại, nghe khẩu khí con gái chắc là người bà quen biết: “Là ai?”

Hồ Nhã Tình cắn răng nghiến lợi: “Lại là A Hạnh tiểu tiện nhân đó! Nàng ta và Tam công tử vừa nói vừa cười, thần thái rất thân thiết!” Hồ Nhã Tình quay mặt sang nhìn mẫu thân: “Mẫu thân, người không nhìn thấy vẻ mặt Tam công tử khi nói chuyện với A Hạnh, vẻ mặt đó, làm cho trong lòng ta thật lo lắng!”

Trong lòng Hồ phu nhân cả kinh: “Lại có chuyện này ư? A Hạnh sao lại quen biết Tam công tử!”

Hồ Nhã Tình căm hận nói: “A Hạnh đã từng gặp Tam công tử ở trong phủ một lần, không ngờ tiểu tiện nhân thủ đoạn tốt như vậy, vừa gặp mặt đã bám theo Tam công tử!” Nàng ta vội vàng kéo tay của mẫu thân: “Mẫu thân, hôn sự của ta cùng với Tam công tử sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ!”

Hồ phu nhân trấn an vỗ vỗ tay nàng nói: “Ngươi không cần phải gấp, Vương phi vừa rồi đã ám hiệu cho ta, hôn sự này chắc hẳn không có vấn đề!” Nàng nhìn con gái trách cứ: “Một A Hạnh đã làm cho ngươi khẩn trương thành bộ dạng này, thật là không có tiền đồ! A Hạnh là thân phận địa vị là gì? Nghe nói bây giờ còn suốt ngày ở cùng các đào hát, nữ tử như vậy vương phủ làm sao có thể cho nàng ta vào cửa? Chính là thiếp cũng không có tư cách! Sau này ngươi không biết còn phải đối mặt với bao nhiêu nữ nhân thân phận địa vị cao hơn A Hạnh, bộ dạng người thế này làm sao mẫu thân có thể yên tâm?”

Hồ Nhã Tình nghe được mẫu thân nói hôn sự đã định xuống, trong lòng cũng thở phào, sự lo lắng vừa rồi khi thấy A Hạnh và Tam công tử đi chung với nhau cũng theo đó từ từ tiêu tán, nàng có chút xấu hổ cúi đầu, nói: “Mẫu thân dạy dỗ rất phải, là Nhã Tình không nén được tức giận.”

Hồ phu nhân lại hỏi: “Vừa rồi là người cố ý ở trước mặt Vương phi nhắc tới chuyện này có đúng không?”

Hồ Nhã Tình cười nhẹ một tiếng: “Con gái muốn để cho Vương phi biết Tam công tử và một nữ không cùng địa vị ở bên nhau, ta thấy Vương phi dường như đã phái nha hoàn đi hỏi thăm rồi. Người nói xem, nếu như Vương phi biết chuyện này sẽ phản ứng ra sao đây? A Hạnh ỷ vào mình có mấy phần sắc đẹp câu dẫn Tam công tử, nói không chừng sẽ bị Vương phi chụp trên đầu cái mũ hồ ly tinh, đến lúc đó nàng nhận đủ! Vương phi ghét nhất chính là hồ ly tinh!”

Hồ Nhã Tình vốn tưởng rằng mẫu thân sẽ tán dương chuyện này nhưng không ngờ mặt mẫu thân trầm xuống, nhỏ giọng trách nàng nói: ” Vương phi là người thông minh ra sao, ngươi lại còn dám ở trước mặt bà ấy phô bày loại thủ đoạn nhỏ này! Vương phi ghét nhất cái loại lanh chanh như ngươi thì có!” Mặt con gái bà ta trắng bệt, trong mắt hiện vẻ sợ hãi, lại vội an ủi: “Cũng may chuyện này không hại đến đại cục, sau này nhớ kỹ là có thể dùng thủ đoạn đùa bỡn người khác, nhưng ở trước mặt Vương phi nhất định phải tuân thủ quy củ, điểm này nhất định phải nhớ lấy!”

Hồ Nhã Tình nghiêm mặt nói: “Mẹ dạy bảo, con gái nhớ kỹ trong lòng!”

Ngọ yến dĩ nhiên là cực kỳ náo nhiệt, thức ăn tinh xảo, rượu ngon đậm hương, tân khách ngồi đầy. Lời hay ý đẹp, quang cảnh vui vẻ. Đầu tiên là mấy vị công tử trong phủ cúi đầu mời rượu Vương phi, sau đó đến nữ quyến, tiếp theo chính là cháu chắt, tiểu bối, cuối cùng là các tân khách đồng loạt chúc thọ.

Ngọ yến tiến hành gần một canh giờ, sau khi cơm nước no nê, các tân khách ở trong phòng mà vương phủ đã chuẩn bị cho bọn họ để nghỉ ngơi, một số thì kết giao kéo nhau đến vườn kịch. Trong vườn kịch, các đào hát chuẩn bị bố trí ổn thoả, chỉ chờ Vương phi và Vương gia đến là có thể khai kịch.

Sau yến tiệc, Vương phi cũng trở về nội thất nghỉ ngơi. Đúng lúc này Tuyết phi mang theo lễ vật đi đến trong phòng của Vương phi.



Tuyết phi sau khi vào trong thì thấy Vương phi mệt mỏi nghiêng người dựa vào mép giường. Sau khi thấy Tuyết phi mới ngồi thẳng người, cười nói: “Muội muội sao lại tới lúc này, sau khi ăn xong phải nghỉ ngơi thật tốt một chút mới đúng.” Vừa nói thì nhích sang một chút cho bà ngồi.

Tuyết phi để cho Y Lỵ Toa trình lễ vật lên, cười nói: “Một chút tâm ý của muội muội, kính xin Vương phi đừng chê. Ta vốn phải đến vào buổi sáng nhưng biết ở đấy nhiều người nên mới không đến, Vương phi cũng hiểu ta, không thích cùng nhiều người lạ ở chung một chỗ. Kính xin Vương phi không phiền lòng.”

Vương phi cười nói: “Cùng là người một nhà, cần gì nói nhiều quy củ như vậy.” Nàng gọi nha hoàn bên cạnh nhận lễ vật: “Ánh mắt Tuyết phi độc đáo, chọn lựa lễ vật nhất định là rất tốt.”

” Muội muội tới thật vừa lúc, tỷ tỷ có một chuyện muốn nói cùng muội muội.” Vương phi lại nói.

Nói tới đây nha hoàn ngoài cửa thông báo: “Hồ phu nhân cầu kiến.”

Vương phi cười: “Tới thật vừa lúc, mau mời vào.” Lại cùng Tuyết phi nói: “Chuyện này cũng có có liên quan đến nàng ta.”

Tuyết phi tỏ vẻ nghi ngờ.

Hồ phu nhân là vì hôn sự con gái tới đây. Vừa vào nhà đã thấy Tuyết phi ngồi ở chỗ đó, xinh đẹp động lòng người, tuyệt thế giai nhân. Bà hành lễ với hai người. Vương phi và Tuyết phi cười cho bà miễn lễ, Vương phi ban ngồi.

Hồ phu nhân ngồi ở đối diện Tuyết phi, Tuyết phi xinh đẹp không cần phải bàn, phàm là nơi bà xuất hiện, tất cả các nữ nhân đều trở thành nền. Cũng chỉ có bà mới sinh ra Tam công tử xuất chúng như vậy.

Hồ phu nhân nhìn Vương phi sắc mặt bình tĩnh cùng Tuyết phi nói nói cười cười, trong lòng thật bội phục công lực của Vương phi, nếu như đổi là mình, bên cạnh có một nữ tử xuất sắc như thế, còn không nghĩ hết tất cả biện pháp để giết chết nàng mới là lạ!

Bà cũng từng dùng lời ám chỉ qua với Vương phi. Vương phi trả lời bà như vậy: “Nàng ta có xinh đẹp nữa cũng là nữ tử ngoại tộc, trên người có huyết thống ngoại tộc, điều này quyết định nàng cho dù được cưng chiều như thế nào đi nữa cũng không thể trở thành chính thất, con trai nàng sinh cũng có huyết thống ngoại tộc cũng không thể trở thành thế tử. Nếu như Nguyên Phong cố gắng, có thể ta còn có chút nóng nảy nhưng ngươi cũng nhìn thấy, hắn không nên thân, nếu mẹ con các nàng đối với ta không tạo thành uy hiếp, ta cần gì phải tốn công đi đối phó nàng, Vương gia cưng chìu nàng như vậy, nếu ta thật sự làm ra chuyện gì, cho dù là thành công, chỉ sợ Vương gia cũng sẽ vì lòng nghi ngờ ta mà khiến cho ta rơi xuống vực thẳm vạn kiếp bất phục, đến giờ vì Tuyết phi ở đây, hắn mang lòng áy náy đối với ta, ngược lại khiến cho địa vị của ta càng được củng cố, đã như vậy, ta cần gì phải mang đá đập chân của mình? Nàng nhận được thứ nàng muốn, ta có được thứ ta muốn, nước sông không phạm nước giếng, thường ngày một chút công phu ngoài mặt ngược lại cũng tự tại hơn!”

Vương phi là vợ kết tóc của Vương gia, không tin rằng bà đối với Tuyết phi không có chú đố kỵ nào, nhưng bà có thể hoàn toàn che giấu tình cảm của mình, tất cả từ góc độ lợi ích của mình cân nhắc, dễ dàng tha thứ cho Tuyết phi như vậy, điểm này Hồ phu nhân tự nhận không bằng. Cho nên bà mới có thể nói với Nhã Tình rằng Vương phi đáng sợ. Vương phi ngay cả tình cảm của mình cũng có thể đè xuống như thế, thì chút điểm tình tỷ muội của giữa hai người có thể coi là cái gì? Một khi làm cho Vương phi ghét bỏ, chỉ sợ cũng sẽ bị bà vứt đi như giày rách.

Nha hoàn dâng trà lên.

Vương phi bưng trà trước mặt chậm rãi uống một hớp sau đó để ly xuống, lúc này mới nói với Tuyết phi: “Đây là Lệ Dung, ngươi cũng đã thấy qua.”

Tuyết phi nhìn Hồ phu nhân mỉm cười gật đầu nói: “Hồ phu nhân là biểu muội của Vương phi, muội muội dĩ nhiên là nhận ra.” Nàng nói với Hồ phu nhân: “Phu nhân có nữ nhi tốt, Nhã Tình thông minh xinh đẹp, thường xuyên đến thỉnh an ta, vô cùng khéo léo, ta nhìn rất thích.”

Vương phi cười, nói: “Thật đúng là duyên phận, ta phải nói với ngươi là chuyện này có liên quan đến Nhã Tình. Ta nhìn Nhã Tình lớn lên, đứa bé kia đọc sách, thông tình đạt lý, cầm kỳ thi họa không gì không thông, tính tình lại tốt, đoan trang hiền hậu, tương lai nhất định là một người vợ có tài có đức, lại xinh đẹp hiếm thấy, nghe nói cũng rất thân với Nguyên Phong. Ta nghĩ thì không bằng chọn nàng làm chính thê của Nguyên Phong đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện A Hạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook