Chương 192: Hợp tác
Thập Tam Xuân
23/12/2019
A Hạnh trở lại viện Ngân Hạnh. Mới vừa vào cửa, Lý Ngân với vẻ mặt hốt
hoảng ra đón. Nàng kéo tay A Hạnh, nóng vội nói: "Muội muội, ta nghe nói Hồ đại công tử tới kinh thành. Là thật sao?"
Phấn Đoàn từ từ đi tới ôm lấy chân mẹ, ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đen long lanh nhìn mẫu thân và A Hạnh. Mẫu thân hoảng sợ làm cho bé có chút lo lắng.
A Hạnh đầu tiên ôm lấy Phấn Đoàn, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, vuốt ve đầu an ủi, sau đó mới dùng giọng nói thoải mái nói với Lý Ngân: "Tỷ tỷ! Chẳng qua Hồ công tử chỉ đến làm ăn, tỷ yên tâm, không có việc gì cả. Hôm nay tỷ đã thoát khỏi Hồ gia, từ lâu không phải người Hồ gia nữa, bọn họ sẽ không dám làm gì tỷ đâu!".
Nghe muội muội an ủi, Lý Ngân mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Tất cả những gì về Hồ gia đã trở thành nỗi sợ hãi sâu nhất đáy lòng nàng, nàng là phận thiếp bỏ trốn, còn mang theo huyết mạch Hồ gia đi. Mặc dù muội muội không chỉ một lần nói với nàng không có chuyện gì, nhưng mà vừa nghe tới tin tức Hồ gia, nàng luôn không nhịn được sợ hết hồn hết vía.
Nàng cúi đầu xuống, ngượng ngùng cười cười: "Tỷ thật là vô dụng, không giữ được bình tĩnh một chút nào. Muội bận rộn như vậy, ta không thể giúp được gì cho muội, còn để cho muội lo lắng vì ta.".
A Hạnh buông Phấn Đoàn xuống, hai tay nắm lấy tay tỷ tỷ, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Tỷ nói sai rồi, ai nói tỷ không thể giúp ta, nếu không phải tỷ giúp ta trông nom viện Ngân Hạnh này, ta nào có thư thái nghỉ ngơi như vậy chứ? Tỷ lúc nào cũng quan tâm ta, chiếu cố ta, sao ta không biết? Còn nữa, tỷ chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ, bọn họ là cháu ta, mang đến không ít sự vui vẻ cho ta, tỷ cho ta cảm nhận được ấm áp của người nhà, trong lòng ta thật sự rất cảm tạ tỷ tỷ!".
Lý Ngân xấu hổ cười một tiếng: "Cha mẹ đều không ở bên cạnh, ta không quan tâm muội thì ai quan tâm muội? Muội nếu như thương ta, thì nhanh tìm một người chiếu cố muội đi, cũng để cho chúng ta yên tâm." ‘Chúng ta’ còn bao gồm phu thê Lý Nhuận Phúc, chung thân đại sự của hai nữ nhi đều không giải quyết, sao bọn họ không nóng vội được. Lần này tới Thiên Đô có thể đây mới là mục đích chủ yếu.
A Hạnh nghe Lý Ngân lại nhắc tới đề tài này, thật nhanh kiếm cớ lảng đi, nói: "Ta còn có việc, về thư phòng trước." Nói xong liền vội vã đi về thư phòng, Lý Ngân nhìn bóng lưng của nàng bất đắc dĩ cười cười.
A Hạnh trở lại thư phòng, tiếp tục hoàn thành kế hoạch của nàng. Qua hai ngày, khi kế hoạch đã hoàn thành phần lớn, nàng tìm tới Vân Đóa cùng tỷ muội Trần thị, nói cho các nàng biết kế hoạnh của mình.
Vân Đóa cùng tỷ muội Trần thị đều tận lực tán thành, các nàng đã sớm nhìn Hồ gia không vừa mắt, chỉ mong cho Hồ gia xui xẻo. Vân Đóa hung hăng nói: "Tốt nhất lần này để cho Hồ gia táng gia bại sản! Sau này nghèo khổ vất vả! Xem bọn họ còn muốn hại người thế nào được nữa!".
Tỷ muội Trần thị vô cùng ủng hộ lời nói của Vân Đóa!
Lúc này, bỗng nhiên giọng Dung Tranh chen vào nói: "Đối phó Hồ gia cũng tính thêm cả ta nữa! Năm đó vì bọn họ mà hại sư phụ ta phải chịu khổ hình, sổ nợ này cũng phải đòi lại!"
Bốn người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dung Tranh đứng ở cửa thư phòng, không biết đã đứng bao lâu, đoán chừng đã nghe được toàn bộ! Dung Tranh tiêu sái nhún nhún vai, khẽ cười nói: "Đừng trách ta nghe lén, ta đến tìm A Hạnh, đúng dịp nghe được."
Vân Đóa cười nói: "Dung Tranh, đừng nói mạnh miệng, ngươi muốn trợ giúp A Hạnh thế nào? Ngươi có hiểu buôn bán không?".
Dung Tranh từ từ đi tới. Ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn sách, ngẩng đầu nhìn các nàng cười một tiếng, mị lực vô biên: "Buôn bán ta không hiểu, nhưng A Hạnh có kế hoạch mở một cửa hàng phải không? Ta có thể tuyên truyền miễn phí lâu dài cho cửa hàng của A Hạnh chứ!"
A Hạnh cười nói: "Cái này ngược lại là ý kiến hay, khách hàng của cửa hàng chủ yếu là nữ nhân đã thành thân, nếu Dung Tranh tuyên truyền cho chúng ta, nhất định sẽ có hiệu quả rất tốt!"
Dung Tranh nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu nói: "Có thể giúp được ngươi, ta rất vui!"
Vân Đóa thấy vậy, ánh mắt hơi buồn bã. Nhưng mà, chỉ cần Dung Tranh vui vẻ, A Hạnh vui vẻ, nàng cũng vui vẻ. Còn lại cũng không quan trọng.
*
Cửa hàng Hồ gia khai trương được mười ngày, mỗi ngày đều đông như trẩy hội, hàng hóa cung không đủ cầu, để cho người của những cửa hàng xung quanh chỉ biết ngắm nhìn.
Cửa hàng Hồ gia khai trương hai mươi ngày, giá cả hàng hóa hơi nâng cao một chút, nhưng so với những cửa hàng khác giá cả vẫn tiện nghi rất nhiều. Buôn bán tuy không sôi động như trước, nhưng vẫn rất thịnh vượng. Lúc mọi người muốn mua đồ, vẫn chọn cửa hàng Hồ gia đầu tiên. Cửa hàng xung quanh bắt đầu có chút lo lắng.
Cửa hàng Hồ gia khai trương một tháng, giá cả hàng hóa tiếp tục giữ giá thấp không thay đổi, buôn bán náo nhiệt, mạnh mẽ không ngừng. Một tháng nay, các cửa hàng xung quanh buôn bán để tụt xuống ít nhất một nửa, mọi người bắt đầu không kiên nhẫn. Lại có mấy cửa hàng muốn hạ giá cả giống Hồ gia, nhưng buôn bán vẫn không có chuyển biến tốt, hơn nữa hàng hóa bọn họ nhập giá vốn cao hơn, hạ giá sẽ không lời bao nhiêu, tiếp tục như vậy cũng không phải kế hoạch lâu dài.
Đúng lúc bọn họ lo lắng hốt hoảng. Cùng một ngày, cùng thời điểm, bọn họ nhận được thiệp mời của A Hạnh, mời bọn họ buổi tối tụ họp ở trà lâu một chút, thương lượng cùng bọn họ chuyện áp chế cửa hàng Hồ gia.
Lúc này cửa hàng Hồ gia là cái đinh trong mắt những người này, đâm trong thịt, người người hận không thể đóng cửa cửa hàng Hồ gia ngay lập tức, thấy thiệp mời sao không động tâm chứ, liền đống ý, buổi tối rối rít đến đúng hẹn.
Đêm nay, ở trà lâu lớn nhất Thiên Đô, trong nhã gian lớn nhất của trà lâu Ngọc Tuyền, mấy đại thương gia của Thiên Đô, ông chủ Từ cửa hiệu tơ lụa Vân Cẩm, ông chủ Hoàng của Trân Bảo Trai, ông chủ Lý của cửa hiệu văn phòng tứ bảo, ông chủ Vương tiệm tạp hóa, ông chủ Triệu cửa hàng thủy sản, sản vật núi rừng,… đều ngồi cùng một cái bàn, đồng loạt nhìn A Hạnh.
Những người này đều là khách quen của rạp hát, tất nhiên quen biết với A Hạnh, cũng biết bản lãnh của A Hạnh, cho nên mới theo hẹn tới.
Trong đó ông chủ Từ mở miệng trước: "A Hạnh cô nương hẹn chúng ta tới vì chuyện gì?"
Ông chủ Vương tiệm tạp hóa vội vàng nói: "A Hạnh cô nương nói có biện pháp có thể có áp chế cửa hàng Hồ gia, rốt cuộc là biện pháp gì?" Hàng hóa của tiệm tạp hóa đều là đồ thường xuyên dùng đến trong ngày thường, lại bị đoạt mối làm ăn. Có thể nói hắn là người bị tổn thất lớn nhất, cho nên đặc biệt nóng vội.
A Hạnh cho lui gã sai vặt trong nhã gian, để cho tỷ muội Trần thị hỗ trợ canh ở cửa, để phòng ngừa có người nghe lén. Nàng và Vân Đóa tự bản thân rót trà cho mỗi một người ngồi đây, rót trà xong, ngồi xuống vị trí của mình, nhẹ nhàng cười một tiếng, chậm rãi nói: "Đây là trà Long Tĩnh tốt nhất, mời các vị chậm rãi thưởng thức."
Ông chủ Lý văn phòng tứ bảo nhíu mày lại: "A Hạnh cô nương, chúng ta không phải tới nơi này để uống trà, ngươi có chủ ý gì nhanh nói ra. Không cần lãng phí thời gian mấy người chúng ta!"
A Hạnh khẽ mỉm cười, quay đầu nháy mắt với Vân Đóa, Vân Đóa hiểu ý, từ bên cạnh cầm lấy một chồng kế hoạch đóng thành sách, một quyển một phân phát cho mọi người.
Ông chủ Từ tò mò lật lật xem bản kế hoạch trong tay, khó hiểu nói: "Đây là cái gì?"
A Hạnh đứng lên, hai tay chống mặt bàn, nhìn mọi người, chậm rãi nói: "Đây là bản kế hoạch A Hạnh chuẩn bị cùng mọi người hợp tác!"
Mọi người ngẩn ra, đều ngẩng đầu nhìn A Hạnh: "Hợp tác?"
A Hạnh nghiêm túc nói: "Các vị đều là lão tiền bối trong thương giới, mời các vị trước bỏ thành kiến trong lòng, chỉ lấy ánh mắt buôn bán nhìn xem cửa hàng Hồ gia. Các vị cảm cửa hàng thấy Hồ gia có thành công hay không chứ?"
Ông chủ Triệu cửa hàng thủy sản sản vật núi rừng vuốt râu gật đầu nói: "Phương thức kinh doanh của hắn quả thật rất khá, cách thức giá cả thấp hấp dẫn khách hàng, cơ bản khách hàng có thể mua được tất cả đồ dùng muốn mua ở cửa hàng của hắn. Cứ thế mãi, lúc khách hàng muốn mua đồ, thì sẽ có thói quen đến cửa hàng của hắn! Mà những cửa hàng tiểu thương xung quanh chúng ta sẽ đứng mũi chịu sào, dần dần suy bại!" Nói xong, không khỏi thở dài một cái.
Người còn lại cũng là vẻ mặt buồn rầu như vậy.
A Hạnh nhìn bọn họ, từng chữ từng chữ nói: "Nếu phương thức buôn bán của hắn rất tốt, tại sao chúng ta không noi theo phương pháp của hắn, mở một cửa hàng bách hóa giống vậy chứ? Thà bị hắn dần dần đoạt hết sinh ý, không bằng ngược lại đoạt hết sinh ý của hắn! Các vị đều là người buôn bán lâu năm, ta tin tưởng chỉ cần chúng ta liên hiệp, với khả năng của chúng ta, kinh nghiệm, nhất định sẽ làm tốt hơn hắn!"
Lời của A Hạnh làm cho tinh thần những người đang ngồi rung lên, không khỏi cúi đầu xuống cẩn thận lật xem bản kế hoạch của A Hạnh, thoáng lật xem mấy tờ, trong lòng không khỏi khen ngợi, kế hoạch của A Hạnh cặn kẽ chu đáo, hợp tác như thế nào, hấp dẫn khách hàng như thế nào, dự đoán sơ lược lợi ích, cùng với tương lai phát triển cũng viết cặn kẽ rõ ràng. Thấy ở cuối cùng A Hạnh viết, lấy Thiên Đô làm thí điểm, mà sau đó sẽ khuyếch tán tới thành thị lớn cả nước. Trên mặt mọi người không khỏi lộ ra thần sắc hưng phấn.
Thương nhân coi trọng lợi ích, phàm là có thể buôn bán kiếm tiền không có ai không động tâm, nhất là thấy cửa hàng Hồ gia thành công. Mọi người trong tối không phải là không động tâm tư này, có thể là vì một mình bản thân không làm gì được, vấn đề vốn chưa đủ, không dám tùy tiện thử nghiệm. Hôm nay A Hạnh đã nghĩ xong tất cả chi tiết, chỉ muốn mọi người bỏ tiền, xuất lực, dường như có thể thấy được viễn cảnh tốt đẹp.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều nhìn thấy thần sắc hứng thú từ trong mắt của đối phương.
Trong đó ông chủ Từ cẩn thận nói: "A Hạnh, kế của ngươi mặc dù không tệ, nhưng ngươi làm sao có thể đảm bảo nhất định có thể đoạt lại sinh ý của cửa hàng Hồ gia, phải biết giá hàng của Hồ gia rất thấp, chúng ta không thể nào để giá cả thấp hơn so với hắn!"
A Hạnh cười một tiếng: "Chúng ta không cần để giá cả thấp hơn so với hắn, chúng ta chỉ cần để giá cả giống như hắn, ta chắc chắn có thể đoạt được khách hàng của hắn. Chúng ta chỉ cần làm cho hắn liên tục ba tháng không có lời, ta dám cam đoan, cửa hàng Hồ gia nhất định sập tiệm đóng cửa!" Không có lời lãi phải bồi thường tiền, không đóng cửa mới là lạ!
Trên mặt ông chủ Vương cửa hàng tạp hóa lộ ra vẻ vui mừng, như nhặt được cứu tinh: "A Hạnh cô nương thật sự chắc chắn như vậy?"
Lúc này Vân Đóa đứng lên lớn tiếng nói: "Các vị nhìn muội muội ta ngắn ngủn hai năm có thể phát triển rạp hát Thính Tùng lớn như vậy, thì nên biết năng lực của A Hạnh! Thật ra bây giờ trước mặt mọi người cũng chỉ có ba con đường, một tiếp tục chống đỡ dưới cửa hàng Hồ gia, kết quả, mọi người có thể tưởng tượng được. Hoặc là dời đi nơi khác buôn bán, nhưng mà đoán chừng rời đường Vĩnh Xương, mọi người làm ăn cũng không khá hơn chút nào. Nhưng nếu như theo kế hoạch của A Hạnh, các vị liền có thể chuyển nguy thành an, sau này có lẽ sẽ trở thành phú giáp một phương, bây giờ chỉ nhìn mọi người có thể quyết định hay không, phải nhanh tay bắt lấy cơ hội trước mắt!" Những lời này, Vân Đóa nghe A Hạnh nói qua, bây giờ phát biểu rất rõ ràng mạch lạc.
A Hạnh thấy mọi người còn có chút do dự, biết mọi người vừa không muốn bỏ qua cơ hội này, lại sợ mạo hiểm, sợ bỏ bạc ra lại không đạt tới mục tiêu đã dự trù. Nàng suy nghĩ một chút, nói: "A Hạnh đối với phương diện buôn bán không như các vị tiền bối, sau này chuyện trên phương diện làm ăn còn phải mời các vị tiền bối phí tâm nhiều hơn. Để tỏ lòng thành ý của A Hạnh, A Hạnh quyết định bỏ vốn ra năm thành, các tiền bối chiếm năm thành, nhưng lợi nhuận A Hạnh chỉ chiếm ba phần, mà các tiền bối chiếm bảy thành còn lại, không biết mọi người có ý kiến gì hay không?"
Kiếp trước cha A Hạnh đã từng nói, cho dù là đối với công nhân viên hay đối với khách hàng, nếu như ngươi bỏ ra ít hơn giá trị hắn kỳ vọng, hắn sẽ thất vọng, mất đi hứng thú tiếp tục hợp tác. Nhưng nếu như ngươi cho họ tự định giá trị, ấn tượng của hắn không hề sâu sắc, nếu như ngươi bỏ ra giá trị lớn hơn kỳ vọng của hắn, hắn thì sẽ quyết một lòng cùng hợp tác với ngươi! Nàng bây giờ nóng lòng cần những người này tương trợ tới đánh sụp Hồ gia, đối với lợi nhuận thì lại không coi trọng lắm, kiếm ít một chút cũng chẳng sao.
Hôm nay số tiền A Hạnh bỏ ra quả thật ra ngoài dự đoán của mọi người, chỉ cần bỏ ra năm thành, có thể có được bảy thành lợi tức, hơn nữa theo kế hoạch của A Hạnh, cơ hội thành công rất cao, đã như vậy, tại sao không thử một chút chứ? Nói không chừng thật sự là cơ hội của mình!
Mọi người lộ ra thần sắc kích động, lúc mọi người chuẩn bị đưa ra quyết định, ông chủ Từ luôn luôn cẩn thận mở miệng nói: "Kế hoạch của A Hạnh cô nương vô cùng tốt, nhưng làm ăn không thể chỉ là xúc động nhất thời, không biết A Hạnh cô nương có thể cho chúng ta mang bản kế hoạch về cẩn thận suy tính một chút hay không?"
A Hạnh cũng không có ý định hôm nay có thể có được câu trả lời, cho bọn họ nhiều thời gian cân nhắc một chút, mới có thể làm cho bọn họ càng có lòng tin kiên định hợp tác hơn. Vì vậy, A Hạnh cười nói: "Dĩ nhiên có thể, chẳng qua là thời gian gấp gáp, xin mọi người sớm cho ta câu trả lời!"
"Nhất định rồi, nhất định rồi." Mọi người cầm bản kế hoạch lần lượt rời đi.
Năm ngày sau, mấy người kia chính thức trả lời cho A Hạnh, bày tỏ cảm thấy hứng thú vô cùng đối với kế hoạch của A Hạnh, đồng ý tham dự kế hoạch.
Ngày thứ hai, A Hạnh ký hiệp ước cùng sáu ông chủ. Đầu tư tổng cộng 2 vạn lượng bạc, A Hạnh chiếm một nửa, những người còn lại chiếm một nửa. Mọi người căn cứ kinh nghiệm của mình, liên lạc với xưởng sản xuất các dạng hàng hóa cần thiết, A Hạnh không dám dẫm vào vết xe đổ của Hồ Lăng Hiên, cũng không ký kết hiệp ước quá hà khắc cùng bên sản xuất, mà ký kết một loại hiệp ước có thể thay đổi thích hợp khá lớn, tỷ như đặt hàng trước thời hạn một tháng, đặt hàng đạt tới số lượng nhất định thì có bao nhiêu ưu đãi. Nhưng mà, như vậy vừa mới bắt đầu giá cả có thể hơi cao một chút so với Hồ Lăng Hiên. Nhưng A Hạnh tình nguyện mình kiếm ít một chút, cũng muốn ôm bom hẹn giờ.
Mà về phương diện cửa tiệm, bởi vì ở phố Vĩnh Xương đã không còn cửa hàng lớn, mà sáu ông chủ Trân bảo trai, tơ lụa trang, cùng cửa hàng son phấn mặt tiền là giáp nhau, mà tiệm tạp hóa cùng cửa hàng thủy sản sản vật núi rừng còn cách mấy cửa hàng khác, sau đó mọi người nghĩ biện pháp, để cho cửa hàng son phấn bên cạnh hai cửa tiệm cùng tiệm tạp hóa và cửa hàng thủy sản đổi vị trí, bù thêm tổn thất cho đối phương, sau đó sửa chữa làm thông mấy cửa hàng với nhau, biến thành một cửa hàng diện tích rộng lớn. Diện tích so với cửa hàng Hồ gia còn lớn hơn.
Mọi người kiếm củi đốt lửa lớn, đồng tâm hiệp lực, chỉ dùng một tháng, khai trương cửa hàng bách hóa đối diện với cửa hàng Hồ gia trên phố Vĩnh Xương.
Trải qua một tháng ra sức tuyên truyền, hơn nữa ngày khai trương có Dung Tranh, Xảo Oánh, Tĩnh Nhàn và mấy đào kép nổi danh đến ủng hộ, danh dự cửa hàng bách hóa tăng cao chưa từng có.
A Hạnh đứng ở trong đám người đông nghịt, nhìn Hồ Lăng Hiên đứng ở cửa hàng Hồ gia đối diện lạnh lùng cười, nhìn sắc mặt Hồ Lăng Hiên mặt căm tức xanh như tàu lá chuối.
Phấn Đoàn từ từ đi tới ôm lấy chân mẹ, ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đen long lanh nhìn mẫu thân và A Hạnh. Mẫu thân hoảng sợ làm cho bé có chút lo lắng.
A Hạnh đầu tiên ôm lấy Phấn Đoàn, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, vuốt ve đầu an ủi, sau đó mới dùng giọng nói thoải mái nói với Lý Ngân: "Tỷ tỷ! Chẳng qua Hồ công tử chỉ đến làm ăn, tỷ yên tâm, không có việc gì cả. Hôm nay tỷ đã thoát khỏi Hồ gia, từ lâu không phải người Hồ gia nữa, bọn họ sẽ không dám làm gì tỷ đâu!".
Nghe muội muội an ủi, Lý Ngân mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Tất cả những gì về Hồ gia đã trở thành nỗi sợ hãi sâu nhất đáy lòng nàng, nàng là phận thiếp bỏ trốn, còn mang theo huyết mạch Hồ gia đi. Mặc dù muội muội không chỉ một lần nói với nàng không có chuyện gì, nhưng mà vừa nghe tới tin tức Hồ gia, nàng luôn không nhịn được sợ hết hồn hết vía.
Nàng cúi đầu xuống, ngượng ngùng cười cười: "Tỷ thật là vô dụng, không giữ được bình tĩnh một chút nào. Muội bận rộn như vậy, ta không thể giúp được gì cho muội, còn để cho muội lo lắng vì ta.".
A Hạnh buông Phấn Đoàn xuống, hai tay nắm lấy tay tỷ tỷ, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Tỷ nói sai rồi, ai nói tỷ không thể giúp ta, nếu không phải tỷ giúp ta trông nom viện Ngân Hạnh này, ta nào có thư thái nghỉ ngơi như vậy chứ? Tỷ lúc nào cũng quan tâm ta, chiếu cố ta, sao ta không biết? Còn nữa, tỷ chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ, bọn họ là cháu ta, mang đến không ít sự vui vẻ cho ta, tỷ cho ta cảm nhận được ấm áp của người nhà, trong lòng ta thật sự rất cảm tạ tỷ tỷ!".
Lý Ngân xấu hổ cười một tiếng: "Cha mẹ đều không ở bên cạnh, ta không quan tâm muội thì ai quan tâm muội? Muội nếu như thương ta, thì nhanh tìm một người chiếu cố muội đi, cũng để cho chúng ta yên tâm." ‘Chúng ta’ còn bao gồm phu thê Lý Nhuận Phúc, chung thân đại sự của hai nữ nhi đều không giải quyết, sao bọn họ không nóng vội được. Lần này tới Thiên Đô có thể đây mới là mục đích chủ yếu.
A Hạnh nghe Lý Ngân lại nhắc tới đề tài này, thật nhanh kiếm cớ lảng đi, nói: "Ta còn có việc, về thư phòng trước." Nói xong liền vội vã đi về thư phòng, Lý Ngân nhìn bóng lưng của nàng bất đắc dĩ cười cười.
A Hạnh trở lại thư phòng, tiếp tục hoàn thành kế hoạch của nàng. Qua hai ngày, khi kế hoạch đã hoàn thành phần lớn, nàng tìm tới Vân Đóa cùng tỷ muội Trần thị, nói cho các nàng biết kế hoạnh của mình.
Vân Đóa cùng tỷ muội Trần thị đều tận lực tán thành, các nàng đã sớm nhìn Hồ gia không vừa mắt, chỉ mong cho Hồ gia xui xẻo. Vân Đóa hung hăng nói: "Tốt nhất lần này để cho Hồ gia táng gia bại sản! Sau này nghèo khổ vất vả! Xem bọn họ còn muốn hại người thế nào được nữa!".
Tỷ muội Trần thị vô cùng ủng hộ lời nói của Vân Đóa!
Lúc này, bỗng nhiên giọng Dung Tranh chen vào nói: "Đối phó Hồ gia cũng tính thêm cả ta nữa! Năm đó vì bọn họ mà hại sư phụ ta phải chịu khổ hình, sổ nợ này cũng phải đòi lại!"
Bốn người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dung Tranh đứng ở cửa thư phòng, không biết đã đứng bao lâu, đoán chừng đã nghe được toàn bộ! Dung Tranh tiêu sái nhún nhún vai, khẽ cười nói: "Đừng trách ta nghe lén, ta đến tìm A Hạnh, đúng dịp nghe được."
Vân Đóa cười nói: "Dung Tranh, đừng nói mạnh miệng, ngươi muốn trợ giúp A Hạnh thế nào? Ngươi có hiểu buôn bán không?".
Dung Tranh từ từ đi tới. Ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn sách, ngẩng đầu nhìn các nàng cười một tiếng, mị lực vô biên: "Buôn bán ta không hiểu, nhưng A Hạnh có kế hoạch mở một cửa hàng phải không? Ta có thể tuyên truyền miễn phí lâu dài cho cửa hàng của A Hạnh chứ!"
A Hạnh cười nói: "Cái này ngược lại là ý kiến hay, khách hàng của cửa hàng chủ yếu là nữ nhân đã thành thân, nếu Dung Tranh tuyên truyền cho chúng ta, nhất định sẽ có hiệu quả rất tốt!"
Dung Tranh nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu nói: "Có thể giúp được ngươi, ta rất vui!"
Vân Đóa thấy vậy, ánh mắt hơi buồn bã. Nhưng mà, chỉ cần Dung Tranh vui vẻ, A Hạnh vui vẻ, nàng cũng vui vẻ. Còn lại cũng không quan trọng.
*
Cửa hàng Hồ gia khai trương được mười ngày, mỗi ngày đều đông như trẩy hội, hàng hóa cung không đủ cầu, để cho người của những cửa hàng xung quanh chỉ biết ngắm nhìn.
Cửa hàng Hồ gia khai trương hai mươi ngày, giá cả hàng hóa hơi nâng cao một chút, nhưng so với những cửa hàng khác giá cả vẫn tiện nghi rất nhiều. Buôn bán tuy không sôi động như trước, nhưng vẫn rất thịnh vượng. Lúc mọi người muốn mua đồ, vẫn chọn cửa hàng Hồ gia đầu tiên. Cửa hàng xung quanh bắt đầu có chút lo lắng.
Cửa hàng Hồ gia khai trương một tháng, giá cả hàng hóa tiếp tục giữ giá thấp không thay đổi, buôn bán náo nhiệt, mạnh mẽ không ngừng. Một tháng nay, các cửa hàng xung quanh buôn bán để tụt xuống ít nhất một nửa, mọi người bắt đầu không kiên nhẫn. Lại có mấy cửa hàng muốn hạ giá cả giống Hồ gia, nhưng buôn bán vẫn không có chuyển biến tốt, hơn nữa hàng hóa bọn họ nhập giá vốn cao hơn, hạ giá sẽ không lời bao nhiêu, tiếp tục như vậy cũng không phải kế hoạch lâu dài.
Đúng lúc bọn họ lo lắng hốt hoảng. Cùng một ngày, cùng thời điểm, bọn họ nhận được thiệp mời của A Hạnh, mời bọn họ buổi tối tụ họp ở trà lâu một chút, thương lượng cùng bọn họ chuyện áp chế cửa hàng Hồ gia.
Lúc này cửa hàng Hồ gia là cái đinh trong mắt những người này, đâm trong thịt, người người hận không thể đóng cửa cửa hàng Hồ gia ngay lập tức, thấy thiệp mời sao không động tâm chứ, liền đống ý, buổi tối rối rít đến đúng hẹn.
Đêm nay, ở trà lâu lớn nhất Thiên Đô, trong nhã gian lớn nhất của trà lâu Ngọc Tuyền, mấy đại thương gia của Thiên Đô, ông chủ Từ cửa hiệu tơ lụa Vân Cẩm, ông chủ Hoàng của Trân Bảo Trai, ông chủ Lý của cửa hiệu văn phòng tứ bảo, ông chủ Vương tiệm tạp hóa, ông chủ Triệu cửa hàng thủy sản, sản vật núi rừng,… đều ngồi cùng một cái bàn, đồng loạt nhìn A Hạnh.
Những người này đều là khách quen của rạp hát, tất nhiên quen biết với A Hạnh, cũng biết bản lãnh của A Hạnh, cho nên mới theo hẹn tới.
Trong đó ông chủ Từ mở miệng trước: "A Hạnh cô nương hẹn chúng ta tới vì chuyện gì?"
Ông chủ Vương tiệm tạp hóa vội vàng nói: "A Hạnh cô nương nói có biện pháp có thể có áp chế cửa hàng Hồ gia, rốt cuộc là biện pháp gì?" Hàng hóa của tiệm tạp hóa đều là đồ thường xuyên dùng đến trong ngày thường, lại bị đoạt mối làm ăn. Có thể nói hắn là người bị tổn thất lớn nhất, cho nên đặc biệt nóng vội.
A Hạnh cho lui gã sai vặt trong nhã gian, để cho tỷ muội Trần thị hỗ trợ canh ở cửa, để phòng ngừa có người nghe lén. Nàng và Vân Đóa tự bản thân rót trà cho mỗi một người ngồi đây, rót trà xong, ngồi xuống vị trí của mình, nhẹ nhàng cười một tiếng, chậm rãi nói: "Đây là trà Long Tĩnh tốt nhất, mời các vị chậm rãi thưởng thức."
Ông chủ Lý văn phòng tứ bảo nhíu mày lại: "A Hạnh cô nương, chúng ta không phải tới nơi này để uống trà, ngươi có chủ ý gì nhanh nói ra. Không cần lãng phí thời gian mấy người chúng ta!"
A Hạnh khẽ mỉm cười, quay đầu nháy mắt với Vân Đóa, Vân Đóa hiểu ý, từ bên cạnh cầm lấy một chồng kế hoạch đóng thành sách, một quyển một phân phát cho mọi người.
Ông chủ Từ tò mò lật lật xem bản kế hoạch trong tay, khó hiểu nói: "Đây là cái gì?"
A Hạnh đứng lên, hai tay chống mặt bàn, nhìn mọi người, chậm rãi nói: "Đây là bản kế hoạch A Hạnh chuẩn bị cùng mọi người hợp tác!"
Mọi người ngẩn ra, đều ngẩng đầu nhìn A Hạnh: "Hợp tác?"
A Hạnh nghiêm túc nói: "Các vị đều là lão tiền bối trong thương giới, mời các vị trước bỏ thành kiến trong lòng, chỉ lấy ánh mắt buôn bán nhìn xem cửa hàng Hồ gia. Các vị cảm cửa hàng thấy Hồ gia có thành công hay không chứ?"
Ông chủ Triệu cửa hàng thủy sản sản vật núi rừng vuốt râu gật đầu nói: "Phương thức kinh doanh của hắn quả thật rất khá, cách thức giá cả thấp hấp dẫn khách hàng, cơ bản khách hàng có thể mua được tất cả đồ dùng muốn mua ở cửa hàng của hắn. Cứ thế mãi, lúc khách hàng muốn mua đồ, thì sẽ có thói quen đến cửa hàng của hắn! Mà những cửa hàng tiểu thương xung quanh chúng ta sẽ đứng mũi chịu sào, dần dần suy bại!" Nói xong, không khỏi thở dài một cái.
Người còn lại cũng là vẻ mặt buồn rầu như vậy.
A Hạnh nhìn bọn họ, từng chữ từng chữ nói: "Nếu phương thức buôn bán của hắn rất tốt, tại sao chúng ta không noi theo phương pháp của hắn, mở một cửa hàng bách hóa giống vậy chứ? Thà bị hắn dần dần đoạt hết sinh ý, không bằng ngược lại đoạt hết sinh ý của hắn! Các vị đều là người buôn bán lâu năm, ta tin tưởng chỉ cần chúng ta liên hiệp, với khả năng của chúng ta, kinh nghiệm, nhất định sẽ làm tốt hơn hắn!"
Lời của A Hạnh làm cho tinh thần những người đang ngồi rung lên, không khỏi cúi đầu xuống cẩn thận lật xem bản kế hoạch của A Hạnh, thoáng lật xem mấy tờ, trong lòng không khỏi khen ngợi, kế hoạch của A Hạnh cặn kẽ chu đáo, hợp tác như thế nào, hấp dẫn khách hàng như thế nào, dự đoán sơ lược lợi ích, cùng với tương lai phát triển cũng viết cặn kẽ rõ ràng. Thấy ở cuối cùng A Hạnh viết, lấy Thiên Đô làm thí điểm, mà sau đó sẽ khuyếch tán tới thành thị lớn cả nước. Trên mặt mọi người không khỏi lộ ra thần sắc hưng phấn.
Thương nhân coi trọng lợi ích, phàm là có thể buôn bán kiếm tiền không có ai không động tâm, nhất là thấy cửa hàng Hồ gia thành công. Mọi người trong tối không phải là không động tâm tư này, có thể là vì một mình bản thân không làm gì được, vấn đề vốn chưa đủ, không dám tùy tiện thử nghiệm. Hôm nay A Hạnh đã nghĩ xong tất cả chi tiết, chỉ muốn mọi người bỏ tiền, xuất lực, dường như có thể thấy được viễn cảnh tốt đẹp.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều nhìn thấy thần sắc hứng thú từ trong mắt của đối phương.
Trong đó ông chủ Từ cẩn thận nói: "A Hạnh, kế của ngươi mặc dù không tệ, nhưng ngươi làm sao có thể đảm bảo nhất định có thể đoạt lại sinh ý của cửa hàng Hồ gia, phải biết giá hàng của Hồ gia rất thấp, chúng ta không thể nào để giá cả thấp hơn so với hắn!"
A Hạnh cười một tiếng: "Chúng ta không cần để giá cả thấp hơn so với hắn, chúng ta chỉ cần để giá cả giống như hắn, ta chắc chắn có thể đoạt được khách hàng của hắn. Chúng ta chỉ cần làm cho hắn liên tục ba tháng không có lời, ta dám cam đoan, cửa hàng Hồ gia nhất định sập tiệm đóng cửa!" Không có lời lãi phải bồi thường tiền, không đóng cửa mới là lạ!
Trên mặt ông chủ Vương cửa hàng tạp hóa lộ ra vẻ vui mừng, như nhặt được cứu tinh: "A Hạnh cô nương thật sự chắc chắn như vậy?"
Lúc này Vân Đóa đứng lên lớn tiếng nói: "Các vị nhìn muội muội ta ngắn ngủn hai năm có thể phát triển rạp hát Thính Tùng lớn như vậy, thì nên biết năng lực của A Hạnh! Thật ra bây giờ trước mặt mọi người cũng chỉ có ba con đường, một tiếp tục chống đỡ dưới cửa hàng Hồ gia, kết quả, mọi người có thể tưởng tượng được. Hoặc là dời đi nơi khác buôn bán, nhưng mà đoán chừng rời đường Vĩnh Xương, mọi người làm ăn cũng không khá hơn chút nào. Nhưng nếu như theo kế hoạch của A Hạnh, các vị liền có thể chuyển nguy thành an, sau này có lẽ sẽ trở thành phú giáp một phương, bây giờ chỉ nhìn mọi người có thể quyết định hay không, phải nhanh tay bắt lấy cơ hội trước mắt!" Những lời này, Vân Đóa nghe A Hạnh nói qua, bây giờ phát biểu rất rõ ràng mạch lạc.
A Hạnh thấy mọi người còn có chút do dự, biết mọi người vừa không muốn bỏ qua cơ hội này, lại sợ mạo hiểm, sợ bỏ bạc ra lại không đạt tới mục tiêu đã dự trù. Nàng suy nghĩ một chút, nói: "A Hạnh đối với phương diện buôn bán không như các vị tiền bối, sau này chuyện trên phương diện làm ăn còn phải mời các vị tiền bối phí tâm nhiều hơn. Để tỏ lòng thành ý của A Hạnh, A Hạnh quyết định bỏ vốn ra năm thành, các tiền bối chiếm năm thành, nhưng lợi nhuận A Hạnh chỉ chiếm ba phần, mà các tiền bối chiếm bảy thành còn lại, không biết mọi người có ý kiến gì hay không?"
Kiếp trước cha A Hạnh đã từng nói, cho dù là đối với công nhân viên hay đối với khách hàng, nếu như ngươi bỏ ra ít hơn giá trị hắn kỳ vọng, hắn sẽ thất vọng, mất đi hứng thú tiếp tục hợp tác. Nhưng nếu như ngươi cho họ tự định giá trị, ấn tượng của hắn không hề sâu sắc, nếu như ngươi bỏ ra giá trị lớn hơn kỳ vọng của hắn, hắn thì sẽ quyết một lòng cùng hợp tác với ngươi! Nàng bây giờ nóng lòng cần những người này tương trợ tới đánh sụp Hồ gia, đối với lợi nhuận thì lại không coi trọng lắm, kiếm ít một chút cũng chẳng sao.
Hôm nay số tiền A Hạnh bỏ ra quả thật ra ngoài dự đoán của mọi người, chỉ cần bỏ ra năm thành, có thể có được bảy thành lợi tức, hơn nữa theo kế hoạch của A Hạnh, cơ hội thành công rất cao, đã như vậy, tại sao không thử một chút chứ? Nói không chừng thật sự là cơ hội của mình!
Mọi người lộ ra thần sắc kích động, lúc mọi người chuẩn bị đưa ra quyết định, ông chủ Từ luôn luôn cẩn thận mở miệng nói: "Kế hoạch của A Hạnh cô nương vô cùng tốt, nhưng làm ăn không thể chỉ là xúc động nhất thời, không biết A Hạnh cô nương có thể cho chúng ta mang bản kế hoạch về cẩn thận suy tính một chút hay không?"
A Hạnh cũng không có ý định hôm nay có thể có được câu trả lời, cho bọn họ nhiều thời gian cân nhắc một chút, mới có thể làm cho bọn họ càng có lòng tin kiên định hợp tác hơn. Vì vậy, A Hạnh cười nói: "Dĩ nhiên có thể, chẳng qua là thời gian gấp gáp, xin mọi người sớm cho ta câu trả lời!"
"Nhất định rồi, nhất định rồi." Mọi người cầm bản kế hoạch lần lượt rời đi.
Năm ngày sau, mấy người kia chính thức trả lời cho A Hạnh, bày tỏ cảm thấy hứng thú vô cùng đối với kế hoạch của A Hạnh, đồng ý tham dự kế hoạch.
Ngày thứ hai, A Hạnh ký hiệp ước cùng sáu ông chủ. Đầu tư tổng cộng 2 vạn lượng bạc, A Hạnh chiếm một nửa, những người còn lại chiếm một nửa. Mọi người căn cứ kinh nghiệm của mình, liên lạc với xưởng sản xuất các dạng hàng hóa cần thiết, A Hạnh không dám dẫm vào vết xe đổ của Hồ Lăng Hiên, cũng không ký kết hiệp ước quá hà khắc cùng bên sản xuất, mà ký kết một loại hiệp ước có thể thay đổi thích hợp khá lớn, tỷ như đặt hàng trước thời hạn một tháng, đặt hàng đạt tới số lượng nhất định thì có bao nhiêu ưu đãi. Nhưng mà, như vậy vừa mới bắt đầu giá cả có thể hơi cao một chút so với Hồ Lăng Hiên. Nhưng A Hạnh tình nguyện mình kiếm ít một chút, cũng muốn ôm bom hẹn giờ.
Mà về phương diện cửa tiệm, bởi vì ở phố Vĩnh Xương đã không còn cửa hàng lớn, mà sáu ông chủ Trân bảo trai, tơ lụa trang, cùng cửa hàng son phấn mặt tiền là giáp nhau, mà tiệm tạp hóa cùng cửa hàng thủy sản sản vật núi rừng còn cách mấy cửa hàng khác, sau đó mọi người nghĩ biện pháp, để cho cửa hàng son phấn bên cạnh hai cửa tiệm cùng tiệm tạp hóa và cửa hàng thủy sản đổi vị trí, bù thêm tổn thất cho đối phương, sau đó sửa chữa làm thông mấy cửa hàng với nhau, biến thành một cửa hàng diện tích rộng lớn. Diện tích so với cửa hàng Hồ gia còn lớn hơn.
Mọi người kiếm củi đốt lửa lớn, đồng tâm hiệp lực, chỉ dùng một tháng, khai trương cửa hàng bách hóa đối diện với cửa hàng Hồ gia trên phố Vĩnh Xương.
Trải qua một tháng ra sức tuyên truyền, hơn nữa ngày khai trương có Dung Tranh, Xảo Oánh, Tĩnh Nhàn và mấy đào kép nổi danh đến ủng hộ, danh dự cửa hàng bách hóa tăng cao chưa từng có.
A Hạnh đứng ở trong đám người đông nghịt, nhìn Hồ Lăng Hiên đứng ở cửa hàng Hồ gia đối diện lạnh lùng cười, nhìn sắc mặt Hồ Lăng Hiên mặt căm tức xanh như tàu lá chuối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.