Chương 176: Ngồi cùng bàn
Thập Tam Xuân
04/12/2019
Giọng nói Thẩm Nguyên Phong lạnh lẽo.Trong giọng nói nhàn nhạt giễu cợt
làm cho A Hạnh không khỏi cúi thấp đầu xuống. Sau đó nàng nhẹ nhàng mà
nói một câu: "Bốn lần...... Cám ơn ngươi......"
Giọng nói thật thấp nhẹ nhàng truyền vào trong tai hắn, tim của hắn khẽ run lên, hắn hiểu được ý của nàng. Hắn đã cứu nàng bốn lần, không ngời rằng nàng còn nhớ rõ. Nhưng nhớ rõ thì thế nào? Nàng vẫn vứt bỏ hắn, phản bội hắn, thương tổn hắn! Nhưng hắn lại không thể thấy nàng chịu chút thương tổn nào, vừa rồi một khắc kia, hắn sợ tới mức tim muốn ngừng đập, kém chút nữa, nếu không phải hắn dùng hết công lực, tốc độ tăng lên tới cực hạn, bây giờ nàng có thể đã biến thành một khối thi thể! Nhớ tới đều cảm thấy hết hồn.Vì vậy ít nhất trong vòng mười ngày hắn không thể cùng người khác động thủ, nhưng hắn không hối hận chút nào!
A Hạnh giống như cái gai đâm vào xương tủy của hắn, đâm thấu timhắn, nhưng không cách nào đem cái gai này rút ra. Điều này làm cho hắn thống hận mình vô cùng, nên thái độ đối với A Hạnh càng thêm lạnh lẽo tuyệt tình! Tựa như chỉ có làm như vậy, mới có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, vì nàng mà hắn từng đau đớn!
Thẩm Nguyên Phong cười lạnh một tiếng: "Cô nương không cần khách khí, là ta tạo ra hiểm cảnh, mặc kệ là ai. Thẩm mỗ đều không chút do dự cứu giúp, cô nương không cần để ở trong lòng!"
A Hạnh vẫn cúi đầu như cũ, khóe miệng hiện ra một tia cười khổ, đúng vậy, cho tới bây giờ Thẩm Nguyên Phong đều là người tốt, hắn cứu nàng chỉ bởi vì lòng hiệp nghĩa của hắn, giống như lúc ở hội đèn lồng Trung thu hắn cứu những người bị mắc kẹt vậy, nàng rốt cuộc còn chờ mong cái gì? Chẳng lẽ, nàng còn chờ mong sau khi thương tổn hắn nặng nề xong, hắn còn tình ý với nàng?
A Hạnh ơi A Hạnh, sao ngươi có thể có ý nghĩ buồn cười như vậy? Có người nam nhân nào có thể chịu được nữ nhân thay đổi thất thường? Đây đã là kết cục tốt nhất của hai ngươi trong lúc đó, hắn sẽ không thương tâm vì ngươi, ngươi cũng không cần vì chính mình tăng thêm phiền não rồi. Lui một vạn bước mà nói, cho dù hắn còn tình ý với ngươi, ngươi có thể thế nào chứ? A Hạnh, ngươi không cần suy nghĩ miên man, như vậy đối hai người đều không có lợi! Lý trí một chút! Lý trí một chút!
A Hạnh đứng lên, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh, nàng hướng về Thẩm Nguyên Phong cúi người thi lễ, nói: "Tuy rằng như thế, nhưng mạng A Hạnh đúng là Thẩm đại nhân cứu, xin Thẩm đại nhân nhận một lạy của dân nữ!"
Vẻ mặt lạnh nhạt, lời nói xa cách làm cho tâm Thẩm Nguyên Phong thắt chặt lại, hắn rốt cuộc không thể duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, giận tái mặt, hừ lạnh một tiếng, nói: "Không cần khách khí!" Lập tức lạnh lùng xoay người. Hành động có một tia tức giận.
Thẩm Nguyên Phong đi đến giữa sân, ôm quyền hướng về phía Trương tướng nói: "Đại nhân, vì hạ quan vô ý thiếu chút nữa gây thành đại họa, xin đại nhân trị tội!"
Trên mặt Trương thừa tướng có chút không vui, hắn vươn tay làm ra một cái tư thế trấn an, chậm rãi mà không mất nghiêm túc nói: "Việc này không thể trách ngươi, Đồng Tri đại nhân không cần tự trách!" Nói xong, ánh mắt giống như vô ý liếc về phía vương tử Qua Gia Thái, khuôn mặt đông lạnh. Trong yến hội bọn họ dám hạ sát thủ, quá không để Thừa tướng hắn vào mắt. Trương thừa tướng không chút nào che dấu tức giận trong lòng hắn.
Trên mặt Qua Gia Thái có chút xấu hổ, tuy rằng Kim quốc hiện tại đã khôi phục chút sinh cơ, nhưng vẫn chưa đến thời điểm công khai đối địch với Đại Đường, vừa rồi hắn không thể kiềm chế lòng háo thắng của mình, thiếu chút nữa gặp phải đại họa, trở về nhất định sẽ bị phụ hoàng trách phạt. Mặc dù Qua Gia Thái có lòng hiếu thắng rất mạnh, nhưng thân là người kế thừa đại vị, cũng không phải là người đần độn ngu xuẩn, lập tức liền đứng dậy hướng Trương thừa tướng tạ lỗi: "Thừa tướng đại nhân, vừa rồi tất cả đều là lỗi của thuộc hạ ta, hắn tranh cường háo thắng, làm cho các vị đại nhân kinh sợ. Là Tiểu Vương quản giáo không nghiêm, Tiểu Vương nhất định sẽ nghiêm trị!" Nói xong liền xoay người, khuôn mặt đen lại dùng tiếng Kim quốc răn dạy nam tử kia một phen, lại bảo người kéo hắn đi xuống.
Qua Gia Thái dùng hai ba câu nói đã đem tội danh đều đổ lên đầu thuộc hạ, tuy rằng mọi người biết rõ là lỗi của Qua Gia Thái, nhưng cũng chỉ tìm một bậc thang, đối phương là vương tử Kim quốc, hiện tại dù Kim quốc không thể so với trước kia, chẳng lẽ bây giờ muốn so đo với hắn sao? Mọi người cùng nhau cười cười, tự động bỏ quaviệc này......
Qua Gia Thái thấy trên mặt Trương thừa tướng còn có chút không vui, liền liếc mắt nhìn về phía Vương đệ. Trong ấn tượngcủa hắn, Vương đệ không có bản lĩnh gì, nhưng bản lĩnh làm người hoà giải lại tốt nhất, đây cũng là nguyên nhân phụ vương phái hắn đi cùng mình đến đây.
Bố Nhĩ Thái hiểu ý, đứng lên khỏi chỗ ngồi, đầu tiên cúi người thi lễ với Trương thừa tướng, sau đó lại cúi người thi lễ với đám quan viên Đường quốc, thái độ khiêm tốn chiếm được hảo cảm của mọi người.
Thi lễ xong, Bố Nhĩ Thái đi ra, đi về đối diện. Mọi người trong đại sảnh đều mở to ánh mắt nhìn hắn, không biết hắn bán thuốc gì trong hồ lô.
Chỉ thấy bước chân hắn trầm ổn không nhanh không chậm đi về phía A Hạnh.
Thân hình hắn cao lớn, lưng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ ôn hòa, có phong độ của một đại tướng, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng chững chạc.
Hắn đi đến cách A Hạnh hai thước thì đứng lại, hơi xoay người, tay phải đặt lên ngực, mọi người biết đây là một loại lễ nghi của Kim quốc. Dùng để biểu đạt lòng xin lỗi chân thành nhất.
Bố Nhĩ Tháidùng giọng chân thành tha thiết nói: "Xin cho phép ta thay mặt võ sĩ thất thủ vừa rồi chân thành xin lỗi cô nương, khiến cô nương bị giật mình, thật sự trong lòng ta khó an. Thỉnh cô nương cho phép ta tạ lỗi!"
Ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều tụ tập ở trên người hai người bọn họ, tất cả mọi người rất ngạc nhiên, cái gọi là tạ lỗi của vương tử Bố Nhĩ Thái là cái gì?
A Hạnh nhìn nam tử trước mắt vẻ mặt chân thành, thật sự không biết nên nói cái gì cho phải, ánh mắt mọi người lại làm cho nàng không được tự nhiên, nàng bắt đầu hối hận đáp ứng yêu cầu của Trương Chiêu tới đây. Nàng đứng lên, hướng Bố Nhĩ Thái đáp lễ lại, nói: "Dân nữ không có gì đáng ngại, vương tử không cần khách khí!"
Bố Nhĩ Thái nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn duy trì tư thế hành lễ tiếp tục nói: "Ở Kim quốc chúng ta, nếu như thật lòng thành ý nói xin lỗi, sẽ mời đối phương đến bàn tiệc của mình, sau đó tự mình kính ba chén rượu, đến khi yến hội chấm dứt, nếu đối phương không tiếp nhận, vậy chứng tỏ không chấp nhận xin lỗi của đối phương! Không biết cô nương có chịu cùng Tiểu Vương ngồi chung một bàn, nhận thành ý của Tiểu Vương hay không?"
Lời này vừa nói ra, trên mặt tất cả quan viên thậm chí là Trương thừa tướng đều lộ ra vẻ mặt vừa lòng, tất cả mọi người đều nghe nói qua loại lễ tiết tạ lỗi này của Kim quốc, lúc này Kim quốc lại thẳng thắn tạ lỗi cùng một dân nữ nhỏ nhoi của Đường quốc, mặc kệ hắn xin lỗi có phải là thành tâm hay không. Nhưng tối thiểu thể hiện, lúc này Kim quốc vẫn cố kỵ Đường Quốc, không muốn cùng Đường quốc xé rách mặt, vì thế đường đường một Vương tử lại xin tạ lỗi với một dân nữ.
Cứ như vậy trong lòng mọi người đều thoải mái.Trên mặt mọi người một lần nữa lộ ra tươi cười, vẻ mặt Trương thừa tướng cũng một lần nữa thoải mái hơn. Chỉ có Qua Gia Thái trên mặt ẩn hiện tức giận, hắn chỉ muốn Vương đệ làm cho không khí yến hội hòa hoãn xuống, lại không nghĩ rằng hắn sẽ đi tạ lỗi với một nữ tử Đường quốc, đây là ném mất thể diện người Kim quốc! Hắn trừng mắt nhìn bóng lưng Vương đệ, cúi đầu dùng tiếng Kim quốc mắng một câu: "Đồ vô dụng." Sủng cơ bên người nghe được những lời nàycủa hắn, tư thế dựa vào trong lòng ngực hắn không thay đổi, nhưng khóe miệng lại nổi lên một tia cười khinh thường lạnh nhạt.
Bên kia, A Hạnh cảm thấy vô cùng khó xử. Ở Đường quốc, nữ tử ngồi cùng bàn với nam tử, một là người thân, hai là là thê thiếp chứ không có đạo lý nữ tử lại ngồi chung bàn cùng nam tử xa lạ. Đương nhiên, nàng không cần điều này, nhưng có Thẩm Nguyên Phong ở đây, nàng không muốn trước mặt Thẩm Nguyên Phong lại ngồi chung bàn cùng nam tử khác, mặc dù là tình huống bắt buộc, nhưng ai biết trong lòng hắn sẽ nghĩ như thế nào chứ? Trong tim trong mắt của hắn nàng là một nữ tử không đoan chính, nàng không nghĩ sau hai năm lần đầu tiên gặp mặt lại làm cho hắn tin tưởng tội danh này. Nhưng lúc này Bố Nhĩ Thái mượn danh nghĩa xin lỗi, làm cho nàng không thể cự tuyệt, đắc tội vương tử Kim quốc, hậu quả ảnh hưởng đến "Hữu nghị" hai nước, nàng không gánh vác nổi.
Nàng đang chần chờ làm cho người của hai nước có chút không kiên nhẫn, quan viên bắt đầu nhíu mày, Trương Chiêu bên cạnh ngẩng đầu nhìn nàng, càng không ngừng nháy mắt, ý muốn nàng đáp ứng. Mà Trương thừa tướng ngồi ở trên cao nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng. Một tiếng hừ nhẹ này phảng phất giống như tảng đá lớn ngàn cân, nặng nề mà đánhvào lòng A Hạnh, tâm A Hạnh khẽ run lên, cũng không dám do dự nữa, liền nói với Bố Nhĩ Thái: "Thành ý của Vương tử, dân nữ không dám chối từ!"
Bố Nhĩ Thái ngẩng đầu lên, liền nhìn nàng nhẹ nhàng cười, con ngươi tối đen sâu không thấy đáy, hắn hơi nghiêng người, làm thủ thế: "Cô nương, bên này mời!"
A Hạnh cúi đầu không nhìn tới ánh mắt của mọi người, lại càng không dám nhìn sắc mặt Thẩm Nguyên Phong, đi về cái bàn của Bố Nhĩ Thái. Đi qua Thẩm Nguyên Phong chỉ cảm thấy trên người hắn truyền đến từng đợt khí tức âm lãnh, làm cho nàng kìm lòng không được rùng mình một cái, nàng bước nhanh hơn hướng bàn của Bố Nhĩ Thái đi đến. Bố Nhĩ Thái đi theo sát phía sau nàng.
Sắp đến bên cạnh bàn, Bố Nhĩ Thái đi trước một bước, đầu tiên mời A Hạnh ngồi xuống một bên, chờ A Hạnh ngồi yên. Mới chậm rãi vòng qua một bên khác ngồi xuống.
A Hạnh cúi đầu, ánh mắt chỉ nhìn được đôi giày của Thẩm Nguyên Phong ở giữa sân, bên tai nghe được tiếng Trương thừa tướng phân phó hắn quay về vị trí. Vừa mới bắt đầu chủ nhân đôi giày cũng không nhúc nhích, khi Trương thừa tướng nói một lần nữa, đôi giày kia mới chuyển động, hướng về phía bàn đối diện đi đến. Tầm mắt A Hạnh không tự chủ được nhìn theo đôi giày kia, thấy nó biến mất ở sau bàn, mới ý thức được, bàn hắn đang ngồi lại đối diện nàng.
Không khí trong yến hội lại khôi phục vui vẻ như trước. Kế tiếp là biểu diễn xiếc ảo thuật. Nhưng lúc này A Hạnh không có tâm tư thưởng thức. Nàng đoan chính ngồi tại chỗ, ánh mắt dừng ở trong sân một chút.
Bố Nhĩ Thái cầm lấy bầu rượu rót đầy chén trước mặt A Hạnh, tiếng nước chảy cùng với tiếng nói hùng hậu mà không mất đi ôn hòa: "Đây là chén rượu thứ nhất Tiểu Vương kính cô nương, hôm nay làm cho cô nương kinh sợ, trong lòng Tiểu Vương thật sự áy náy". Nói xong, hắn cầm lấy cái chén của mình, cười nói: "Trước cạn vì kính." Tiếp theo ngửa đầu, một chén rượu chỉ thấy đáy.
A Hạnh hoảng sợ, lực chú ý tạm thời bị hắn rời đi, nàng quay đầu, nhìn Bố Nhĩ Thái, nói: "Vương tử, dân nữ tửu lượng kém, cứ uống như vậy, dân nữ lập tức sẽ ngã xuống mất!"
Bố Nhĩ Thái cúi đầu, cười khẽ một tiếng, lại ngẩng đầu trong mắt tràn đầy ý cười, hắn thoáng lại gần A Hạnh, dùng giọng đủ để nàng nghe được nói: "Không có vấn đề gì, ngươi uống một chút, còn lại, thừa dịp mọi người không chú ý đổ đi là được. Ta sẽ không nói với ai!"
Lúc nói chuyện ánh mắt hắn lóe sáng, khe cằm nhỏ theo môi khép mở lúc ẩn lúc hiện, tràn ngập mị lực phái nam, nhưng trong giọng nói lại lộ ra ý cười nghịch ngợm, điều này làm cho lời nói của hắn có biểu cảm đặc biệt thú vị, A Hạnh không tự chủ được hé miệng cười. Nụ cười này giống như hoa lan sáng sớm dưới ánh mặt trời chậm rãi nở rộ, tươi mát thanh nhã, lại làm cho người ta hoa mắt, Bố Nhĩ Thái giật mình, trong mắt có một tia mê hoặc.
Hắn khụ hai tiếng, giống như muốn che dấu thất thố, nói tiếp: "Vụng trộm nói cho ngươi biết, có khi ta cùng người cụng rượu sẽ làm như vậy, cho nên có rất ít người cụng rượu thắng ta!"
A Hạnh cười cười: "Thật không giống việc một Vương tử sẽ làm."
Bỗng nhiên đối diện "Ầm" một tiếng. A Hạnh cùng Bố Nhĩ Thái nhìn qua, đã thấy một nha hoàn tay cầm khay đứng ở bên cạnh bànThẩm Nguyên Phong, mà bình rượu trên khay bị rơi xuống đất, dập nát, vừa rồi là tiếng rơi vỡ của bình rượu, nha hoàn sợ tới mức ngây dại, khi phục hồi tinh thần liền bùm một tiếng quỳ trên mặt đất dập đầu hướng Thừa tướng đại nhân kêu tha mạng.
Sắc mặt Thẩm Nguyên Phong âm trầm dọa người, tay đặt ở trên mặt bàn gắt gao nắm chặt, giống như đang tức giận cực lớn.
Trương thừa tướng ở bên cạnh vẫn không lên tiếng, lúc này Thừa tướng phu nhân nhíu mày nói: "Thật không có quy củ! Đem nha đầu này tha ra ngoài đánh hai mươi đại bản!"
Đối với một nữ tử yếu đuối mà nói hai mươi đại bản đúng là một cực hình, không biết có thể nhặt về một mạng hay không.Chẳng qua chỉ đánh vỡ một bình rượu, có lẽ sẽ mất một mạng. Trong lòng A Hạnh vừa đồng tình vừa không đành lòng, nhưng cũng biết, mình không có năng lực cứu nàng. Nha hoàn kia sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức lạnh run, nàng bỗng nhiên hướng về phía Thẩm Nguyên Phong khóc: "Đại nhân, cầu xin ngươi nói với phu nhân, là người đụng phải nô tỳ, nô tỳ mới có thể làm vỡ bình rượu, xin đại nhân thương xót, cứu nô tỳ một mạng!"
Thẩm Nguyên Phong cúi đầu, nhìn nha hoàn đang khóc, lại nhìn bình rượu bị vỡ, tựa như mới ý thức được phát sinh chuyện gì, liền đứng lên nói với Thừa tướng phu nhân: "Vừa rồi quả thật hạ quan vô ý đụng vào nàng, đều là lỗi của hạ quan, xin phu nhân bớt giận!"
Sắc mặt Thừa tướng phu nhân hơi dịu xuống, nhìn nha hoàn vẫn dập đầu nói: "Cho dù như thế, trong trường hợp này một nô tỳ lại khóc lóc nhốn nháo còn thể thống gì, chính ngươi đi xuống lĩnh mười đại bản đi!" Mười đại bản còn không chết được, trên mặt nha hoàn buông lỏng, liên tục dập đầu tạ ơn, lại dập đầu tạ ơn Thẩm Nguyên Phong vài cái, đứng lên cúi đầu lui xuống.
Một trận sóng gió lúc này lắng xuống.
Trương Chiêu bên cạnh tò mò hỏi Thẩm Nguyên Phong: "Thẩm đại nhân, ngươi làm sao có thể đụng vào nha hoàn?"
Ánh mắt Thẩm Nguyên Phong nhìn phía đối diện, lúc này, Bố Nhĩ Thái tự rót chén rượu thứ hai cho A Hạnh, thân thể Bố Nhĩ Thái khoẻ mạnh, mị lực nam tính cực mạnh, hắn vừa cười, vừa cùng A Hạnh nói chuyện, A Hạnh cầm chén rượu, nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, sau đó mỉm cười, quay đầu nói gì đó với Bố Nhĩ Thái, trên mặt Bố Nhĩ Thái ý cười càng sâu, con ngươi lóe sáng. Đều là nam nhân, tất nhiên Thẩm Nguyên Phong nhìn ra được, Bố Nhĩ Thái có tâm tư khác với A Hạnh, mà A Hạnh vẫn tươi cười, tựa hồ cũng không có ý tứ cự tuyệt. Hắn sao có thể nói với Trương Chiêu, vừa rồi là vì hắn nhìn đến những thứ này, cho nên trong lòng dâng lên một ngọn lửa không tên, mãnh liệt đố kỵ cùng phẫn nộ cắn vào tim của hắn, hủy diệt lý trí của hắn, hắn thiếu chút nữa vọt tới bàn đối diện, nếu không phải nha hoàn kia vừa vặn rót rượu cho hắn đụng phải hắn, khả năng lúc này hắn đã đứng ở trước mặt A Hạnh, tạo thành cục diện khó có thể tưởng tượng!
Không dưới một lần hắn nói với chính mình, A Hạnh vốn chính là loại nữ tử này, không cần để ý, không cần để ý, nhưng nhìn nàng mỉm cười với nam tử khác, nhìn nam nhân khác dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, hắn không chịu nổi, hắn muốn phát điên.
Như thế thì hắn làm sao có thể nói với Trương Chiêu.
Thẩm Nguyên Phong quay đầu, nhìn hắn, miễn cưỡng cười nói: "Là Nguyên Phong không cẩn thận."
Ánh mắt lại không nhịn được nhìn về phía bàn đối diện, giống như bị dính lại vậy, dời cũng dời không ra.
A Hạnh làm theo lời Bố Nhĩ Thái, len lén đổ chén rượu thứ hai vào gầm bàn. Bố Nhĩ Tháivừa cười vừa rót chén rượu thứ ba cho nàng.
"Chỉ cần uống chén rượu này, chứng tỏ ngươi hoàn toàn tha lỗi cho Tiểu Vương."
A Hạnh bưng chén rượu lên, khẽ nhấp một ngụm. Nàng nhìn hắn, nói thực ra, cách nóichuyện của Bố Nhĩ Thái làm cho người ta thoải mái không thôi, nếu như kiếp trước có thể gặp được hắn, nàng nhất định sẽ kết giao vị bằng hữu này. Đáng tiếc, hắn là vương tử Kim quốc, giữa bọn họ không nên gần gũi quá mới tốt.
"Vương tử, A Hạnh chưa bao giờ trách ngươi! Việc hôm nay vốn là ngoài ý muốn, hơn nữa ta cũng không sao, Vương tử làm như vậy, chẳng những khiến A Hạnh ngượng ngùng, còn khiến cho A Hạnh có chút khó xử".
Bố Nhĩ Thái nhướn lông mày, nhìn về phía nàng: "Khó xử? Tại sao?"
A Hạnh bảo hắn nhìn về phía đối diện: "Ngươi xem ở Đường Quốc chúng ta, nam nữ xa lạ không thể ngồi chung một bàn."
Bố Nhĩ Thái nhìn lướt qua phía đối diện, mới thu hồi ánh mắt, nhìn A Hạnh cười nói: "Vậy như thế nào mới có thể ngồi chung một bàn chứ?"
A Hạnh nói: "Phải là người một nhà thân thuộc."
Bố Nhĩ Tháigật đầu một cái, cũng không nói gì. Sau đó quay đầu nhìn nàng cười một tiếng, trong nụ cười có thâm ý khác.
A Hạnh đổ chén rượu thứ ba trong tay vào gầm bàn, mới cất chén xong, lại nghe được Bố Nhĩ Thái nói: "A Hạnh cô nương, ngươi quen biết với Đồng Tri đại nhân sao?"
Đồng Tri đại nhân không phải là Thẩm Nguyên Phong? Theo bản năng, A Hạnh lắc đầu nói: "Không quen lắm."
Bố Nhĩ Thái nhìn đối diện, cười nói: "Nhưng mà Đồng Tri đại nhân vẫn đang nhìn ngươi."
A Hạnh ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, vừa vặn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Nguyên Phong, trong ánh mắt mang theo một tia khinh thường, một tia giễu cợt, thậm chí còn có vẻ tức giận. Lòng A Hạnh trầm xuống.
Thấy A Hạnh nhìn qua, hắn nhẹ nhàng dời ánh mắt, cầm lấy chén rượu trước mặt, uống một hơi cạn sạch.Sau đó rời mắt xem biểu diễn xiếc ảo thuật trong sân, không nhìn nàng nữa. Tựa như cái nhìn kia chỉ là lơ đãng thoáng liếc nhìn qua.
A Hạnh kìm nén chua sót trong lòng, nhẹ nhàng cười với Bố Nhĩ Thái, nói: "Vương tử nhìn lầm rồi, Đồng Tri đại nhân đang xem biểu diễn thôi."
Bố Nhĩ Thái nhìn về phía đối diện, thấy ánh mắt sắc như kiếm của Thẩm Nguyên Phong bắn về phía hắn, trong ánh mắt có đố kỵ cùng phẫn nộ, sao hắn lại không nhìn ra được? Hắn nhìn Thẩm Nguyên Phong nhẹ nhàng cười, giơ chén rượu trước mặt lên, hơi gật đầu, sau đó uống một hơi cạn sạch. Động tác lưu loát, vẻ mặt vân đạm phong khinh. Nhưng trong mắt Thẩm Nguyên Phong lại thấy khiêu khích mơ hồ. Ánh mắt Thẩm Nguyên Phong càng thêm lạnh lẽo.
Bố Nhĩ Thái tựa như không có việc gì quay đầu, nhìn A Hạnh, tươi cười càng dịu dàng, "Thật ra Đồng Tri đại nhân nhìn ta và ngươi cũng không kỳ quái chút nào." Hắn thoáng xít lại gần nàng, nhẹ giọng nói: "Ngươi nhìn người trong sân, bất kể là người Đường quốc hay là người Kim quốc, ai mà không đang len lén nhìn ngươi chứ? A Hạnh cô nương xinh đẹp như hoa đan châu trên thảo nguyên của chúng ta vậy, bất kể đi tới chỗ nào cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người." Lúc hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp đất phun vào gò má của nàng, A Hạnh quay đầu, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, không khỏi nhíu mày lại, hình như hắn cách nàng quá gần.
Lời nhóm dịch: Cầu đề cử, hứa ra chương đều:(((
Giọng nói thật thấp nhẹ nhàng truyền vào trong tai hắn, tim của hắn khẽ run lên, hắn hiểu được ý của nàng. Hắn đã cứu nàng bốn lần, không ngời rằng nàng còn nhớ rõ. Nhưng nhớ rõ thì thế nào? Nàng vẫn vứt bỏ hắn, phản bội hắn, thương tổn hắn! Nhưng hắn lại không thể thấy nàng chịu chút thương tổn nào, vừa rồi một khắc kia, hắn sợ tới mức tim muốn ngừng đập, kém chút nữa, nếu không phải hắn dùng hết công lực, tốc độ tăng lên tới cực hạn, bây giờ nàng có thể đã biến thành một khối thi thể! Nhớ tới đều cảm thấy hết hồn.Vì vậy ít nhất trong vòng mười ngày hắn không thể cùng người khác động thủ, nhưng hắn không hối hận chút nào!
A Hạnh giống như cái gai đâm vào xương tủy của hắn, đâm thấu timhắn, nhưng không cách nào đem cái gai này rút ra. Điều này làm cho hắn thống hận mình vô cùng, nên thái độ đối với A Hạnh càng thêm lạnh lẽo tuyệt tình! Tựa như chỉ có làm như vậy, mới có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, vì nàng mà hắn từng đau đớn!
Thẩm Nguyên Phong cười lạnh một tiếng: "Cô nương không cần khách khí, là ta tạo ra hiểm cảnh, mặc kệ là ai. Thẩm mỗ đều không chút do dự cứu giúp, cô nương không cần để ở trong lòng!"
A Hạnh vẫn cúi đầu như cũ, khóe miệng hiện ra một tia cười khổ, đúng vậy, cho tới bây giờ Thẩm Nguyên Phong đều là người tốt, hắn cứu nàng chỉ bởi vì lòng hiệp nghĩa của hắn, giống như lúc ở hội đèn lồng Trung thu hắn cứu những người bị mắc kẹt vậy, nàng rốt cuộc còn chờ mong cái gì? Chẳng lẽ, nàng còn chờ mong sau khi thương tổn hắn nặng nề xong, hắn còn tình ý với nàng?
A Hạnh ơi A Hạnh, sao ngươi có thể có ý nghĩ buồn cười như vậy? Có người nam nhân nào có thể chịu được nữ nhân thay đổi thất thường? Đây đã là kết cục tốt nhất của hai ngươi trong lúc đó, hắn sẽ không thương tâm vì ngươi, ngươi cũng không cần vì chính mình tăng thêm phiền não rồi. Lui một vạn bước mà nói, cho dù hắn còn tình ý với ngươi, ngươi có thể thế nào chứ? A Hạnh, ngươi không cần suy nghĩ miên man, như vậy đối hai người đều không có lợi! Lý trí một chút! Lý trí một chút!
A Hạnh đứng lên, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh, nàng hướng về Thẩm Nguyên Phong cúi người thi lễ, nói: "Tuy rằng như thế, nhưng mạng A Hạnh đúng là Thẩm đại nhân cứu, xin Thẩm đại nhân nhận một lạy của dân nữ!"
Vẻ mặt lạnh nhạt, lời nói xa cách làm cho tâm Thẩm Nguyên Phong thắt chặt lại, hắn rốt cuộc không thể duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, giận tái mặt, hừ lạnh một tiếng, nói: "Không cần khách khí!" Lập tức lạnh lùng xoay người. Hành động có một tia tức giận.
Thẩm Nguyên Phong đi đến giữa sân, ôm quyền hướng về phía Trương tướng nói: "Đại nhân, vì hạ quan vô ý thiếu chút nữa gây thành đại họa, xin đại nhân trị tội!"
Trên mặt Trương thừa tướng có chút không vui, hắn vươn tay làm ra một cái tư thế trấn an, chậm rãi mà không mất nghiêm túc nói: "Việc này không thể trách ngươi, Đồng Tri đại nhân không cần tự trách!" Nói xong, ánh mắt giống như vô ý liếc về phía vương tử Qua Gia Thái, khuôn mặt đông lạnh. Trong yến hội bọn họ dám hạ sát thủ, quá không để Thừa tướng hắn vào mắt. Trương thừa tướng không chút nào che dấu tức giận trong lòng hắn.
Trên mặt Qua Gia Thái có chút xấu hổ, tuy rằng Kim quốc hiện tại đã khôi phục chút sinh cơ, nhưng vẫn chưa đến thời điểm công khai đối địch với Đại Đường, vừa rồi hắn không thể kiềm chế lòng háo thắng của mình, thiếu chút nữa gặp phải đại họa, trở về nhất định sẽ bị phụ hoàng trách phạt. Mặc dù Qua Gia Thái có lòng hiếu thắng rất mạnh, nhưng thân là người kế thừa đại vị, cũng không phải là người đần độn ngu xuẩn, lập tức liền đứng dậy hướng Trương thừa tướng tạ lỗi: "Thừa tướng đại nhân, vừa rồi tất cả đều là lỗi của thuộc hạ ta, hắn tranh cường háo thắng, làm cho các vị đại nhân kinh sợ. Là Tiểu Vương quản giáo không nghiêm, Tiểu Vương nhất định sẽ nghiêm trị!" Nói xong liền xoay người, khuôn mặt đen lại dùng tiếng Kim quốc răn dạy nam tử kia một phen, lại bảo người kéo hắn đi xuống.
Qua Gia Thái dùng hai ba câu nói đã đem tội danh đều đổ lên đầu thuộc hạ, tuy rằng mọi người biết rõ là lỗi của Qua Gia Thái, nhưng cũng chỉ tìm một bậc thang, đối phương là vương tử Kim quốc, hiện tại dù Kim quốc không thể so với trước kia, chẳng lẽ bây giờ muốn so đo với hắn sao? Mọi người cùng nhau cười cười, tự động bỏ quaviệc này......
Qua Gia Thái thấy trên mặt Trương thừa tướng còn có chút không vui, liền liếc mắt nhìn về phía Vương đệ. Trong ấn tượngcủa hắn, Vương đệ không có bản lĩnh gì, nhưng bản lĩnh làm người hoà giải lại tốt nhất, đây cũng là nguyên nhân phụ vương phái hắn đi cùng mình đến đây.
Bố Nhĩ Thái hiểu ý, đứng lên khỏi chỗ ngồi, đầu tiên cúi người thi lễ với Trương thừa tướng, sau đó lại cúi người thi lễ với đám quan viên Đường quốc, thái độ khiêm tốn chiếm được hảo cảm của mọi người.
Thi lễ xong, Bố Nhĩ Thái đi ra, đi về đối diện. Mọi người trong đại sảnh đều mở to ánh mắt nhìn hắn, không biết hắn bán thuốc gì trong hồ lô.
Chỉ thấy bước chân hắn trầm ổn không nhanh không chậm đi về phía A Hạnh.
Thân hình hắn cao lớn, lưng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ ôn hòa, có phong độ của một đại tướng, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng chững chạc.
Hắn đi đến cách A Hạnh hai thước thì đứng lại, hơi xoay người, tay phải đặt lên ngực, mọi người biết đây là một loại lễ nghi của Kim quốc. Dùng để biểu đạt lòng xin lỗi chân thành nhất.
Bố Nhĩ Tháidùng giọng chân thành tha thiết nói: "Xin cho phép ta thay mặt võ sĩ thất thủ vừa rồi chân thành xin lỗi cô nương, khiến cô nương bị giật mình, thật sự trong lòng ta khó an. Thỉnh cô nương cho phép ta tạ lỗi!"
Ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều tụ tập ở trên người hai người bọn họ, tất cả mọi người rất ngạc nhiên, cái gọi là tạ lỗi của vương tử Bố Nhĩ Thái là cái gì?
A Hạnh nhìn nam tử trước mắt vẻ mặt chân thành, thật sự không biết nên nói cái gì cho phải, ánh mắt mọi người lại làm cho nàng không được tự nhiên, nàng bắt đầu hối hận đáp ứng yêu cầu của Trương Chiêu tới đây. Nàng đứng lên, hướng Bố Nhĩ Thái đáp lễ lại, nói: "Dân nữ không có gì đáng ngại, vương tử không cần khách khí!"
Bố Nhĩ Thái nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn duy trì tư thế hành lễ tiếp tục nói: "Ở Kim quốc chúng ta, nếu như thật lòng thành ý nói xin lỗi, sẽ mời đối phương đến bàn tiệc của mình, sau đó tự mình kính ba chén rượu, đến khi yến hội chấm dứt, nếu đối phương không tiếp nhận, vậy chứng tỏ không chấp nhận xin lỗi của đối phương! Không biết cô nương có chịu cùng Tiểu Vương ngồi chung một bàn, nhận thành ý của Tiểu Vương hay không?"
Lời này vừa nói ra, trên mặt tất cả quan viên thậm chí là Trương thừa tướng đều lộ ra vẻ mặt vừa lòng, tất cả mọi người đều nghe nói qua loại lễ tiết tạ lỗi này của Kim quốc, lúc này Kim quốc lại thẳng thắn tạ lỗi cùng một dân nữ nhỏ nhoi của Đường quốc, mặc kệ hắn xin lỗi có phải là thành tâm hay không. Nhưng tối thiểu thể hiện, lúc này Kim quốc vẫn cố kỵ Đường Quốc, không muốn cùng Đường quốc xé rách mặt, vì thế đường đường một Vương tử lại xin tạ lỗi với một dân nữ.
Cứ như vậy trong lòng mọi người đều thoải mái.Trên mặt mọi người một lần nữa lộ ra tươi cười, vẻ mặt Trương thừa tướng cũng một lần nữa thoải mái hơn. Chỉ có Qua Gia Thái trên mặt ẩn hiện tức giận, hắn chỉ muốn Vương đệ làm cho không khí yến hội hòa hoãn xuống, lại không nghĩ rằng hắn sẽ đi tạ lỗi với một nữ tử Đường quốc, đây là ném mất thể diện người Kim quốc! Hắn trừng mắt nhìn bóng lưng Vương đệ, cúi đầu dùng tiếng Kim quốc mắng một câu: "Đồ vô dụng." Sủng cơ bên người nghe được những lời nàycủa hắn, tư thế dựa vào trong lòng ngực hắn không thay đổi, nhưng khóe miệng lại nổi lên một tia cười khinh thường lạnh nhạt.
Bên kia, A Hạnh cảm thấy vô cùng khó xử. Ở Đường quốc, nữ tử ngồi cùng bàn với nam tử, một là người thân, hai là là thê thiếp chứ không có đạo lý nữ tử lại ngồi chung bàn cùng nam tử xa lạ. Đương nhiên, nàng không cần điều này, nhưng có Thẩm Nguyên Phong ở đây, nàng không muốn trước mặt Thẩm Nguyên Phong lại ngồi chung bàn cùng nam tử khác, mặc dù là tình huống bắt buộc, nhưng ai biết trong lòng hắn sẽ nghĩ như thế nào chứ? Trong tim trong mắt của hắn nàng là một nữ tử không đoan chính, nàng không nghĩ sau hai năm lần đầu tiên gặp mặt lại làm cho hắn tin tưởng tội danh này. Nhưng lúc này Bố Nhĩ Thái mượn danh nghĩa xin lỗi, làm cho nàng không thể cự tuyệt, đắc tội vương tử Kim quốc, hậu quả ảnh hưởng đến "Hữu nghị" hai nước, nàng không gánh vác nổi.
Nàng đang chần chờ làm cho người của hai nước có chút không kiên nhẫn, quan viên bắt đầu nhíu mày, Trương Chiêu bên cạnh ngẩng đầu nhìn nàng, càng không ngừng nháy mắt, ý muốn nàng đáp ứng. Mà Trương thừa tướng ngồi ở trên cao nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng. Một tiếng hừ nhẹ này phảng phất giống như tảng đá lớn ngàn cân, nặng nề mà đánhvào lòng A Hạnh, tâm A Hạnh khẽ run lên, cũng không dám do dự nữa, liền nói với Bố Nhĩ Thái: "Thành ý của Vương tử, dân nữ không dám chối từ!"
Bố Nhĩ Thái ngẩng đầu lên, liền nhìn nàng nhẹ nhàng cười, con ngươi tối đen sâu không thấy đáy, hắn hơi nghiêng người, làm thủ thế: "Cô nương, bên này mời!"
A Hạnh cúi đầu không nhìn tới ánh mắt của mọi người, lại càng không dám nhìn sắc mặt Thẩm Nguyên Phong, đi về cái bàn của Bố Nhĩ Thái. Đi qua Thẩm Nguyên Phong chỉ cảm thấy trên người hắn truyền đến từng đợt khí tức âm lãnh, làm cho nàng kìm lòng không được rùng mình một cái, nàng bước nhanh hơn hướng bàn của Bố Nhĩ Thái đi đến. Bố Nhĩ Thái đi theo sát phía sau nàng.
Sắp đến bên cạnh bàn, Bố Nhĩ Thái đi trước một bước, đầu tiên mời A Hạnh ngồi xuống một bên, chờ A Hạnh ngồi yên. Mới chậm rãi vòng qua một bên khác ngồi xuống.
A Hạnh cúi đầu, ánh mắt chỉ nhìn được đôi giày của Thẩm Nguyên Phong ở giữa sân, bên tai nghe được tiếng Trương thừa tướng phân phó hắn quay về vị trí. Vừa mới bắt đầu chủ nhân đôi giày cũng không nhúc nhích, khi Trương thừa tướng nói một lần nữa, đôi giày kia mới chuyển động, hướng về phía bàn đối diện đi đến. Tầm mắt A Hạnh không tự chủ được nhìn theo đôi giày kia, thấy nó biến mất ở sau bàn, mới ý thức được, bàn hắn đang ngồi lại đối diện nàng.
Không khí trong yến hội lại khôi phục vui vẻ như trước. Kế tiếp là biểu diễn xiếc ảo thuật. Nhưng lúc này A Hạnh không có tâm tư thưởng thức. Nàng đoan chính ngồi tại chỗ, ánh mắt dừng ở trong sân một chút.
Bố Nhĩ Thái cầm lấy bầu rượu rót đầy chén trước mặt A Hạnh, tiếng nước chảy cùng với tiếng nói hùng hậu mà không mất đi ôn hòa: "Đây là chén rượu thứ nhất Tiểu Vương kính cô nương, hôm nay làm cho cô nương kinh sợ, trong lòng Tiểu Vương thật sự áy náy". Nói xong, hắn cầm lấy cái chén của mình, cười nói: "Trước cạn vì kính." Tiếp theo ngửa đầu, một chén rượu chỉ thấy đáy.
A Hạnh hoảng sợ, lực chú ý tạm thời bị hắn rời đi, nàng quay đầu, nhìn Bố Nhĩ Thái, nói: "Vương tử, dân nữ tửu lượng kém, cứ uống như vậy, dân nữ lập tức sẽ ngã xuống mất!"
Bố Nhĩ Thái cúi đầu, cười khẽ một tiếng, lại ngẩng đầu trong mắt tràn đầy ý cười, hắn thoáng lại gần A Hạnh, dùng giọng đủ để nàng nghe được nói: "Không có vấn đề gì, ngươi uống một chút, còn lại, thừa dịp mọi người không chú ý đổ đi là được. Ta sẽ không nói với ai!"
Lúc nói chuyện ánh mắt hắn lóe sáng, khe cằm nhỏ theo môi khép mở lúc ẩn lúc hiện, tràn ngập mị lực phái nam, nhưng trong giọng nói lại lộ ra ý cười nghịch ngợm, điều này làm cho lời nói của hắn có biểu cảm đặc biệt thú vị, A Hạnh không tự chủ được hé miệng cười. Nụ cười này giống như hoa lan sáng sớm dưới ánh mặt trời chậm rãi nở rộ, tươi mát thanh nhã, lại làm cho người ta hoa mắt, Bố Nhĩ Thái giật mình, trong mắt có một tia mê hoặc.
Hắn khụ hai tiếng, giống như muốn che dấu thất thố, nói tiếp: "Vụng trộm nói cho ngươi biết, có khi ta cùng người cụng rượu sẽ làm như vậy, cho nên có rất ít người cụng rượu thắng ta!"
A Hạnh cười cười: "Thật không giống việc một Vương tử sẽ làm."
Bỗng nhiên đối diện "Ầm" một tiếng. A Hạnh cùng Bố Nhĩ Thái nhìn qua, đã thấy một nha hoàn tay cầm khay đứng ở bên cạnh bànThẩm Nguyên Phong, mà bình rượu trên khay bị rơi xuống đất, dập nát, vừa rồi là tiếng rơi vỡ của bình rượu, nha hoàn sợ tới mức ngây dại, khi phục hồi tinh thần liền bùm một tiếng quỳ trên mặt đất dập đầu hướng Thừa tướng đại nhân kêu tha mạng.
Sắc mặt Thẩm Nguyên Phong âm trầm dọa người, tay đặt ở trên mặt bàn gắt gao nắm chặt, giống như đang tức giận cực lớn.
Trương thừa tướng ở bên cạnh vẫn không lên tiếng, lúc này Thừa tướng phu nhân nhíu mày nói: "Thật không có quy củ! Đem nha đầu này tha ra ngoài đánh hai mươi đại bản!"
Đối với một nữ tử yếu đuối mà nói hai mươi đại bản đúng là một cực hình, không biết có thể nhặt về một mạng hay không.Chẳng qua chỉ đánh vỡ một bình rượu, có lẽ sẽ mất một mạng. Trong lòng A Hạnh vừa đồng tình vừa không đành lòng, nhưng cũng biết, mình không có năng lực cứu nàng. Nha hoàn kia sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức lạnh run, nàng bỗng nhiên hướng về phía Thẩm Nguyên Phong khóc: "Đại nhân, cầu xin ngươi nói với phu nhân, là người đụng phải nô tỳ, nô tỳ mới có thể làm vỡ bình rượu, xin đại nhân thương xót, cứu nô tỳ một mạng!"
Thẩm Nguyên Phong cúi đầu, nhìn nha hoàn đang khóc, lại nhìn bình rượu bị vỡ, tựa như mới ý thức được phát sinh chuyện gì, liền đứng lên nói với Thừa tướng phu nhân: "Vừa rồi quả thật hạ quan vô ý đụng vào nàng, đều là lỗi của hạ quan, xin phu nhân bớt giận!"
Sắc mặt Thừa tướng phu nhân hơi dịu xuống, nhìn nha hoàn vẫn dập đầu nói: "Cho dù như thế, trong trường hợp này một nô tỳ lại khóc lóc nhốn nháo còn thể thống gì, chính ngươi đi xuống lĩnh mười đại bản đi!" Mười đại bản còn không chết được, trên mặt nha hoàn buông lỏng, liên tục dập đầu tạ ơn, lại dập đầu tạ ơn Thẩm Nguyên Phong vài cái, đứng lên cúi đầu lui xuống.
Một trận sóng gió lúc này lắng xuống.
Trương Chiêu bên cạnh tò mò hỏi Thẩm Nguyên Phong: "Thẩm đại nhân, ngươi làm sao có thể đụng vào nha hoàn?"
Ánh mắt Thẩm Nguyên Phong nhìn phía đối diện, lúc này, Bố Nhĩ Thái tự rót chén rượu thứ hai cho A Hạnh, thân thể Bố Nhĩ Thái khoẻ mạnh, mị lực nam tính cực mạnh, hắn vừa cười, vừa cùng A Hạnh nói chuyện, A Hạnh cầm chén rượu, nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, sau đó mỉm cười, quay đầu nói gì đó với Bố Nhĩ Thái, trên mặt Bố Nhĩ Thái ý cười càng sâu, con ngươi lóe sáng. Đều là nam nhân, tất nhiên Thẩm Nguyên Phong nhìn ra được, Bố Nhĩ Thái có tâm tư khác với A Hạnh, mà A Hạnh vẫn tươi cười, tựa hồ cũng không có ý tứ cự tuyệt. Hắn sao có thể nói với Trương Chiêu, vừa rồi là vì hắn nhìn đến những thứ này, cho nên trong lòng dâng lên một ngọn lửa không tên, mãnh liệt đố kỵ cùng phẫn nộ cắn vào tim của hắn, hủy diệt lý trí của hắn, hắn thiếu chút nữa vọt tới bàn đối diện, nếu không phải nha hoàn kia vừa vặn rót rượu cho hắn đụng phải hắn, khả năng lúc này hắn đã đứng ở trước mặt A Hạnh, tạo thành cục diện khó có thể tưởng tượng!
Không dưới một lần hắn nói với chính mình, A Hạnh vốn chính là loại nữ tử này, không cần để ý, không cần để ý, nhưng nhìn nàng mỉm cười với nam tử khác, nhìn nam nhân khác dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, hắn không chịu nổi, hắn muốn phát điên.
Như thế thì hắn làm sao có thể nói với Trương Chiêu.
Thẩm Nguyên Phong quay đầu, nhìn hắn, miễn cưỡng cười nói: "Là Nguyên Phong không cẩn thận."
Ánh mắt lại không nhịn được nhìn về phía bàn đối diện, giống như bị dính lại vậy, dời cũng dời không ra.
A Hạnh làm theo lời Bố Nhĩ Thái, len lén đổ chén rượu thứ hai vào gầm bàn. Bố Nhĩ Tháivừa cười vừa rót chén rượu thứ ba cho nàng.
"Chỉ cần uống chén rượu này, chứng tỏ ngươi hoàn toàn tha lỗi cho Tiểu Vương."
A Hạnh bưng chén rượu lên, khẽ nhấp một ngụm. Nàng nhìn hắn, nói thực ra, cách nóichuyện của Bố Nhĩ Thái làm cho người ta thoải mái không thôi, nếu như kiếp trước có thể gặp được hắn, nàng nhất định sẽ kết giao vị bằng hữu này. Đáng tiếc, hắn là vương tử Kim quốc, giữa bọn họ không nên gần gũi quá mới tốt.
"Vương tử, A Hạnh chưa bao giờ trách ngươi! Việc hôm nay vốn là ngoài ý muốn, hơn nữa ta cũng không sao, Vương tử làm như vậy, chẳng những khiến A Hạnh ngượng ngùng, còn khiến cho A Hạnh có chút khó xử".
Bố Nhĩ Thái nhướn lông mày, nhìn về phía nàng: "Khó xử? Tại sao?"
A Hạnh bảo hắn nhìn về phía đối diện: "Ngươi xem ở Đường Quốc chúng ta, nam nữ xa lạ không thể ngồi chung một bàn."
Bố Nhĩ Thái nhìn lướt qua phía đối diện, mới thu hồi ánh mắt, nhìn A Hạnh cười nói: "Vậy như thế nào mới có thể ngồi chung một bàn chứ?"
A Hạnh nói: "Phải là người một nhà thân thuộc."
Bố Nhĩ Tháigật đầu một cái, cũng không nói gì. Sau đó quay đầu nhìn nàng cười một tiếng, trong nụ cười có thâm ý khác.
A Hạnh đổ chén rượu thứ ba trong tay vào gầm bàn, mới cất chén xong, lại nghe được Bố Nhĩ Thái nói: "A Hạnh cô nương, ngươi quen biết với Đồng Tri đại nhân sao?"
Đồng Tri đại nhân không phải là Thẩm Nguyên Phong? Theo bản năng, A Hạnh lắc đầu nói: "Không quen lắm."
Bố Nhĩ Thái nhìn đối diện, cười nói: "Nhưng mà Đồng Tri đại nhân vẫn đang nhìn ngươi."
A Hạnh ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, vừa vặn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Nguyên Phong, trong ánh mắt mang theo một tia khinh thường, một tia giễu cợt, thậm chí còn có vẻ tức giận. Lòng A Hạnh trầm xuống.
Thấy A Hạnh nhìn qua, hắn nhẹ nhàng dời ánh mắt, cầm lấy chén rượu trước mặt, uống một hơi cạn sạch.Sau đó rời mắt xem biểu diễn xiếc ảo thuật trong sân, không nhìn nàng nữa. Tựa như cái nhìn kia chỉ là lơ đãng thoáng liếc nhìn qua.
A Hạnh kìm nén chua sót trong lòng, nhẹ nhàng cười với Bố Nhĩ Thái, nói: "Vương tử nhìn lầm rồi, Đồng Tri đại nhân đang xem biểu diễn thôi."
Bố Nhĩ Thái nhìn về phía đối diện, thấy ánh mắt sắc như kiếm của Thẩm Nguyên Phong bắn về phía hắn, trong ánh mắt có đố kỵ cùng phẫn nộ, sao hắn lại không nhìn ra được? Hắn nhìn Thẩm Nguyên Phong nhẹ nhàng cười, giơ chén rượu trước mặt lên, hơi gật đầu, sau đó uống một hơi cạn sạch. Động tác lưu loát, vẻ mặt vân đạm phong khinh. Nhưng trong mắt Thẩm Nguyên Phong lại thấy khiêu khích mơ hồ. Ánh mắt Thẩm Nguyên Phong càng thêm lạnh lẽo.
Bố Nhĩ Thái tựa như không có việc gì quay đầu, nhìn A Hạnh, tươi cười càng dịu dàng, "Thật ra Đồng Tri đại nhân nhìn ta và ngươi cũng không kỳ quái chút nào." Hắn thoáng xít lại gần nàng, nhẹ giọng nói: "Ngươi nhìn người trong sân, bất kể là người Đường quốc hay là người Kim quốc, ai mà không đang len lén nhìn ngươi chứ? A Hạnh cô nương xinh đẹp như hoa đan châu trên thảo nguyên của chúng ta vậy, bất kể đi tới chỗ nào cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người." Lúc hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp đất phun vào gò má của nàng, A Hạnh quay đầu, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, không khỏi nhíu mày lại, hình như hắn cách nàng quá gần.
Lời nhóm dịch: Cầu đề cử, hứa ra chương đều:(((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.