Chương 186: Tâm sự
Thập Tam Xuân
15/12/2019
Hai người cười đùa một lát.
Dung Tranh bỗng im lặng, lấy một chiếc hộp sơn đỏ tinh xảo từ trong tay áo ra, đưa cho A Hạnh: "Tặng ngươi!".
A Hạnh không đưa tay ra nhận, chỉ cười nói: "Dung Tranh, không cần lần nào cũng tặng quà cho ta như vậy."
Có lẽ là vì Dung Tranh đã từng giúp đỡ nàng, cũng có lẽ là vì công việc nên hai năm này thời gian nàng ở cùng hắn nhiều hơn, quan hệ giữa nàng và Dung Tranh so với những nam đào hát khác trong rạp có thân hơn một chút. Nhưng nàng vẫn luôn duy trì một thái độ, tuyệt đối không làm những việc khiến đối phương hiểu lầm.
Dường như Dung Tranh đã sớm nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, không để ý chút nào, cười nói: "Mỗi lần đến nơi nào đó, thấy thứ gì đó kỳ lạ thú vị, ta đều nghĩ, ngươi nhất định sẽ thích." Vừa nói, hắn vừa mở chiếc hộp ra, bên trong hộp được lót bằng tấm tơ lụa trắng bóng, trên đó là một chiếc vỏ ốc có hoa văn vô cùng xinh đẹp, dưới ánh mặt trời, vỏ ốc ánh lên ánh sáng dịu dàng.
Hắn cầm chặt vỏ ốc trong tay, cười nói: "Ta nhặt được ở bờ biển Ô thành, có phải rất đẹp không?"
A Hạnh gật gật đầu, quả thực là rất đẹp. Những vật xinh đẹp luôn khiến người ta cảm thấy thích thú.
Dung Tranh đặt lại vỏ ốc vào hộp, để bên cạnh người hắn: "Chả đáng mấy đồng, ngươi cứ an tâm nhận lấy đi! Nghe người ta nói, đặt vỏ ốc bên tai có thể nghe được tiếng sóng biển đấy. Buổi tối trước khi đi ngủ, ngươi đặt bên tai nghe thử xem, có thể giúp ngươi có được giấc mơ đẹp đấy." Hắn ngẩng đầu, ngắm nàng cười, đôi mắt dưới ánh mặt trời bỗng sáng lên.
Dung Tranh đã nói như vậy, A Hạnh cũng không tiện từ chối, nàng cười với hắn: "Được rồi, ta nhận vậy. Cám ơn ngươi."
Mỗi lần đi diễn về, Dung Tranh luôn mang theo một vài món quà. Từ sau lần đầu tiên nàng từ chối không nhận vòng ngọc vì quá đắt tiền, món quà mỗi lần hắn mang về đều là những vật be bé không đáng tiền. Tấm lòng của hắn khiến nàng không nỡ từ chối. Mỗi lần như vậy nàng đều không để lộ ra biểu cảm quá mức vui mừng, chỉ là lạnh nhạt cười đáp lại hắn. Nhưng dù thế, lần tiếp theo, hắn vẫn tốn tâm tư tìm tặng nàng những món quà vừa không quá mắc tiền lại vừa mới lạ.
Nàng làm sao có thể không hiểu tấm lòng của hắn chứ, mà hắn rõ ràng cũng hiểu được ý của nàng. Chỉ là hai người chưa bao giờ nói ra. Nàng vờ như không hiểu tâm ý của hắn dành cho nàng, còn hắn cũng vờ như không biết rằng nàng đã hiểu hết tấm lòng của hắn, vui vẻ thả lỏng tâm tình của bản thân.
Dung Tranh đứng lên, lười biếng duỗi thẳng lưng, nói: "Vừa trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi nữa. Mệt chết ta rồi. Ta về viện nghỉ ngơi đây."
A Hạnh nõi: "Ngươi nghỉ ngơi vài ngày đi. Mấy ngày này sẽ không sắp xếp lịch diễn cho ngươi. Nhưng mười ngày sau, tiểu thư nhà họ Lục xuất giá, bên nhà tướng công của nàng ta mời chúng ta tới phủ diễn, đặc biệt yêu cầu ngươi tới biểu diễn. Ta cũng đã đồng ý rồi."
"Việc này ngươi quyết là được rồi, ta luôn làm theo sắp xếp của ngươi mà, có bao giờ dị nghị gì đâu?" Hắn cười, xoay người rời khỏi viện của A Hạnh. Vào giây phút hắn rời khỏi cửa viện kia, nét tươi cười nơi khóe miệng hắn cũng chậm rãi biến mất.
Từ đầu hắn đã biết nàng không thích mình, hắn vẫn luôn thản nhiên đón nhận kết quả này. Hắn nghĩ rằng, chỉ cần có thể bên cạnh nàng như thế này, nghe nàng nói chuyện, thấy nàng cười, là đã đủ rồi. Nhưng hai năm này, thấy Thẩm công tử dần dần phai nhạt trong cuộc sống của nàng, thấy nàng hết lần này tới lần khác cự tuyệt lời cầu hôn của người khác. Điều này như động viên hắn, khiến hắn càng mong mỏi, càng muốn chờ đợi.
Hình như bên cạnh nàng, ngoại trừ hắn ra cũng không có nam nhân nào khác. Nếu hắn lại cố gắng thêm chút nữa, có phải sẽ chiếm được lòng nàng?
Nhưng hắn đã cố gắng lâu như vậy, đổi lại vẫn luôn là nụ cười lạnh nhạt, là ánh mắt bình thản của nàng. Đôi mắt của nàng chưa bao giờ lộ ra chút vẻ kích động nào vì hắn.
Không sao, thứ hắn có chính là thời gian. Hắn tin tưởng, một ngày nào đó, ánh mắt của nàng sẽ chỉ nhìn về phía hắn.
Hắn chậm rãi trở về viện của mình, trong viện có mấy nha hoàn đang đỏ mặt nhìn hắn, thấy hắn vào phòng, liền múc nước hầu hạ hắn rửa mặt và tay chân. Hắn tới giờ vẫn không quen với loại hầu hạ này. Nếu đây không phải là những người được A Hạnh sắp xếp, hắn nhất định sẽ không chịu nhận. Hắn phân phó nha hoàn lui xuống, không để ý tới biểu tình thất vọng trên mặt các nàng.
Hắn tự mình rửa sạch mặt, sau đó cởi quần áo, lộ ra nửa người trên, cơ thể khỏe mạnh trơn nhẵn, nhưng lại không phải quá mức cường tráng, thật sự rất hợp với dáng người hắn.
Hắn chui vào bên trong chăn lông ngỗng. Lông ngỗng mềm mại thoải mái, tản ra mùi thơm ngát quen thuộc của nàng. Đây chính là lý do vì sao hắn mặt dày đoạt lấy chăn của nàng, vì như vậy sẽ khiến hắn cảm thấy như đang được ở bên cạnh nàng. Cũng là nguyên nhân vì sao hắn vẫn mua quà tặng cho nàng, vì hắn muốn mỗi lần nàng nhìn thấy những thứ kia sẽ nghĩ ngay tới hắn.
Tâm tư ngây thơ buồn cười đến vậy, nhưng lại khiến hắn cảm thấy thật vui vẻ, ngọt ngào.
Hắn cười cười, tự nói với chính mình, ngủ đi ngủ đi! Có thể trong mơ sẽ gặp được nàng!
Sau khi Dung Tranh trở về, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn. Tuy A Hạnh để hắn nghỉ ngơi thật tốt, không cần biểu diễn. Nhưng tin tức hắn đi lưu diễn trở về đã truyền đi. Vài công tử trong kinh thành liền tranh nhau mời hắn uống trà, hoặc là mời tham gia hoạt động cùng bọn họ.
Có lẽ vì trong lòng mỗi vị công tử thiếu gia đều có một giấc mộng võ hiệp, nên ngay khi Tiếu Ngạo Giang Hồ được trình diễn, Dung Tranh không chỉ thu hút được các cô nương, mà những thiếu gia công tử kia cũng trở thành người hâm mộ của hắn. Vừa nghe tin hắn trở về liền vội vàng muốn gặp gỡ vị hiệp khách trong lòng kia.
Kỳ thực Dung Tranh không hề muốn xã giao với những thiếu gia công tử này. Bọn họ tuy bên ngoài tỏ vẻ khách khí, nhưng trong lòng vẫn luôn xem thường đào hát. Bọn họ cảm thấy như đang ban tặng vinh dự cho hắn. Nhưng hắn biết, hắn không thể đắc tội với những công tử thiếu gia này được, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến việc của bản thân. Nếu làm phiền đến rạp hát, làm phiền A Hạnh, hắn không có cách nào tha thứ cho chính mình. Cho nên dù trong lòng không tình nguyện, hắn vẫn vui vẻ đến nơi hẹn, chỉ là luôn mong chờ đến lượt mình lên sân khấu, như vậy có thể kiếm được lý do từ chối những người này.
Hôm nay hắn đã đồng ý cùng đi săn bắn với một vị công tử, nhưng lại vô tình nhìn thấy người hắn không muốn gặp. Điều này khiến lòng hắn khó mà bình tĩnh được. Buổi tối trằn trọc thật lâu, mãi không thể ngủ.
Hắn không ngừng suy nghĩ: Nàng cũng thấy hắn rồi sao? Nếu nàng đã thấy hắn rồi, vậy lòng nàng sẽ ra sao?
Hắn không hỏi nàng, hắn sẽ không nhắc đến tên người kia trước mặt nàng. Hắn thậm chí còn hy vọng hai người vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Lúc này, hắn vẫn chưa hiểu ra, chỉ cần trong lòng nàng vẫn có người kia, thì cho dù hai người có gặp mặt hay không, đối với bản thân hắn mà nói, kết quả đều như nhau.
Rất nhanh đã tới ngày tiểu thư nhà họ Lục xuất giá.
Phu quân của tiểu thư Lục Bảo Châu họ Vương, phụ thân là Lễ bộ thị lang, là quan tam phẩm. Mà phu quân của nàng ta - Vương công tử lại chính là con trai trưởng của Vương đại nhân, hiện là Lang trung bộ hộ, quan ngũ phẩm. Lục tiểu thư sẽ được gả về làm vợ cả của hắn.
Vương đại nhân là quan tam phẩm, người tới uống rượu mừng đều là những đại thần trong triều. Vương phu nhân vì cẩn trọng, cũng vì bầu không khí náo nhiệt, muốn mời rạp hát Thính Tùng đến phủ biểu diễn.
A Hạnh, Dung Tranh và tỷ muội Trần thị, cùng những diễn viên nhóm đầu tiên từ rất sớm đã đến Vương phủ chuẩn bị. Vương phủ bao trùm trong bầu không khí vui vẻ, nơi nơi đều cắt dán giấy chữ "hỷ", nha hoàn và gia đinh đi qua đi lại trên dãy hành lang nhỏ, trông vô cùng bận rộn. Trong tiền viện lại vô cùng ồn ào, tiếng pháo nổ vang không ngừng truyền tới. Khách đã bắt đầu đông rồi.
Còn đám người A Hạnh thì lại đang ở trong viện để chuẩn bị cho buổi biểu diễn chiều nay. A Hạnh nhìn thấy bầu không khí náo nhiệt này, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ theo, nàng cười nói: "Không nghĩ tới người có tiền xuất giá lại náo nhiệt như vậy."
Dung Tranh nghe được lời nói của nàng, cười cười lại gần: "A Hạnh, nàng hâm mộ sao?"
A Hạnh quay đầu nhìn nụ cười của hắn: "Hâm mộ thì thế nào chứ? Ta vốn dĩ là nữ nhân, hâm mộ một tí cũng không quá đáng mà!"
Dung Tranh đi đến trước mặt nàng, lưng dựa vào sân khấu, hai tay gác lên trên, bày ra dáng vẻ lười biếng, nhưng trên mặt lại nở ra nụ cười cực kỳ mê nười: "Không cần hâm mộ, đợi nàng xuất giá, nói không chừng còn náo nhiệt hơn thế này!"
Tỷ muội Trần thị thấy bọn họ đang nói chuyện với nhau, bèn đi tới phía bên kia, không làm phiền bọn họ. Trong mắt các nàng, nếu A Hạnh và Thẩm Nguyên Phong không có khả năng, vậy thì Dung Tranh cũng là một lựa chọn không tồi. Dung Tranh là người chính trực lương thiện, đối với A Hạnh rất tốt, các nàng đều trông thấy, hơn nữa còn một lòng một dạ với A Hạnh. A Hạnh nếu ở cùng hắn, sau này có thể được sống sung sướng an nhàn. Đáng tiếc là thân phận hắn lại thấp kém, chỉ là đào hát mà thôi. Nhưng A Hạnh hẳn là sẽ không để ý điều này. Tuổi tác A Hạnh ngày càng lớn, vẫn luôn muốn tìm một người có thể chăm sóc nàng, yêu thương nàng, không thể cứ sống như thế đến lúc già trong nỗi đau mất đi Thẩm Nguyên Phong được.
A Hạnh nghe hắn nhắc tới chuyện xuất giá, sắc mặt bỗng tối lại, nhưng lập tức lại cười tươi: "Xuất giá? Ai nói nữ tử nhất định phải xuất giá! Ta không xuất giá cũng sống rất tốt mà!" Nói xong nàng xoay người đi về phía trước. Bây giờ trên sân khấu đã chuẩn bị gần xong rồi, nàng định trở về viện của bọn họ nghỉ ngơi một lát.
Dung Tranh đi theo sau lưng nàng, vừa đi vừa nói: "Nữ nhân không xuất giá sao được? Đợi qua tuổi mười tám mà còn chưa xuất giá, mọi người sẽ nói ngươi là cô nương không ai thèm lấy!"
Lúc này hai người đi qua một khối đá giả, bước trên một con đường nhỏ vắng vẻ. Con đường này nối liền với viện của bọn họ, tiểu viện nằm ở một góc hẻo lánh trong phủ, nha hoàn và hạ nhân chẳng mấy khi đi qua con đường nhỏ này. Trên đường ngoại trừ hai người các nàng thì không còn ai khác.
A Hạnh nghe được lời hắn nói, xoay người lại, vừa đi lùi vừa cười nói: "Ta chỉ cần bản thân sống vui vẻ, cần gì quan tâm người khác nói? Hơn nữa, ta xuất giá hay không có liên quan gì tới ngươi đâu, không phiền ngươi phí lòng..." Lời còn chưa nói hết, A Hạnh bỗng vấp phải một hòn đá, hai tay nàng huơ huơ giữ trọng tâm, nhưng vẫn mất thăng bằng mà ngã người về phía sau, sắp té ngã.
Dung Tranh không kịp suy nghĩ gì, xông về phía trước ôm chặt thắt lưng nàng. Hơi dùng sức một chút để nâng nàng dậy, mà A Hạnh cũng bởi vì vậy mà ngã vào lòng hắn.
Dung Tranh nhìn A Hạnh đang ở trong lòng hắn, lúc này mới ý thức được mình vừa làm cái gì. Hắn biết mình hẳn là nên buông nàng ra, nhưng cảm giác ôm lấy người đẹp trong lòng khiến thần trí hắn rung động không kiềm chế được. Quanh mũi hắn là mùi hương thơm ngát của nàng. Tim hắn đập ngày càng nhanh hơn.
A Hạnh vỗ vỗ ngực mình, may là không bị ngã. Nếu quần áo bị bẩn thì không trở về thay kịp. Trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ, nàng đã luyện tập lâu như vậy, tình thế cấp bách lại không dùng được cái gì. Nếu bị tỷ muội Trần thị biết, nhất định sẽ cười chết nàng.
Nàng rất cảm kích việc Dung Tranh ra tay tương trợ. Nàng vươn người muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn, nhưng tay Dung Tranh vẫn ôm chặt, ấn nàng vào trong lồng ngực của hắn.
A Hạnh ngẩn ra, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt hắn ngay đó, con ngươi tối đen như mực, tựa như động đen không thấy đáy, như có thể cắn nuốt hết tất cả. Mà vẻ mặt của hắn nàng trước nay chưa từng thấy, thực khiến nàng có chút kinh ngạc.
Cánh tay hắn như gọng sắt, nàng không thể nhúc nhích được.
"Dung Tranh..." Tay A Hạnh ấn ấn trên ngực hắn, tạo ra một khoảng cách giữa bọn họ, nơi nàng đặt tay khiến lòng hắn càng thêm kích động dữ dội, Thình thịch thình thịch Thình thịch thình thịch
"Buông ta ra!" Sắc mặt A Hạnh trầm xuống.
Ánh mắt Dung Tranh nóng rực, bên trong chứa đầy tình cảm mà hắn che giấu đã lâu. Hắn bỗng mỉm cười, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung nhỏ, câu dẫn lòng người. Tay hắn càng thắt chặt lấy vòng eo nàng, độ ấm bàn tay như xuyên thấu qua quần áo mà chạm tới da nàng.
Hắn khẽ nói: "Nàng xuất giá hay không đương nhiên ta quan tâm..." Âm thanh trầm thấp quanh quẩn trên con đường nhỏ yên tĩnh, tựa như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.
Nhưng A Hạnh chỉ yên lặng nhìn hắn, đôi mắt trong suốt lanh lợi, một chút biểu cảm trên mặt cũng không có.
Trông thấy nàng như vậy, độ ấm trong mắt Dung Tranh dần biến mất, lực trên tay cũng giảm bớt. A Hạnh lập tức rời khỏi vòng ôm của hắn.
A Hạnh vừa đứng vững, thấy Dung Tranh đang nhìn về phía trước, mặt không chút biểu cảm nào nhưng ánh mặt lại rất phức tạp.
Nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn.
A Hạnh giật mình, tựa như có một chiếc búa lớn đang đánh mạnh vào lòng nàng.
Cách không xa, Thẩm Nguyên Phong đứng đó. Một thân áo giáp, khí lạnh bao trùm, sắc mặt còn lạnh hơn cả tuyết. Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đầy sự phẫn nộ và khinh thường, tựa như mũi tên sắc nhọn nhất, đâm thẳng vào tim nàng.
Mặt A Hạnh trở nên trắng bệch.
Dung Tranh đứng sau lưng nàng không nói lời nào, nhìn vào ánh mắt lạnh băng của Thẩm Nguyên Phong.
Thẩm Nguyên Phong khẽ hừ một tiếng, lại hừ thêm một tiếng nữa, như đang cười nhạo bọn họ, hoặc cũng có thể đang cười nhạo chính mình. Sau đó hắn lạnh lùng mở miệng: "Nơi này là quý phủ của Vương đại nhân, các ngươi chỉ đến đây để biểu diễn, nên ý tứ chút!"
A Hạnh cúi đầu, lòng đau đớn không sao tả được. Nhưng nàng có thể nói gì đây? Nói việc vừa rồi xảy ra là ngoài ý muốn? Hắn sẽ tin tưởng sao? Hơn nữa, nàng căn bản không thể giải thích được.
Hắn đứng đó như đang chờ đợi điều gì, nhưng thấy nàng cúi đầu, một câu cũng không nói, như đang cam chịu hết thảy. Thẩm Nguyên Phong thấy mình như đứa ngốc, vừa nghe nói nàng sẽ đến đây liền không nhịn được mà ghé qua nhìn nàng một chút. Gặp được nàng rồi, nhưng lại thấy nàng đang trong vòng tay người khác, người kia lại chính là Dung Tranh! Hai năm không gặp, hắn càng ngày càng xuất sắc rồi!
Hắn thật là ngu ngốc! Sau khi Bố Nhĩ Thái đi rồi, hắn vậy mà còn mơ hồ chờ mong. Thật quá ngu ngốc! Ngu ngốc nhất thiên hạ!
Hắn nhìn nàng thật lâu, trong ánh mắt tràn đầy nỗi đau đớn, sau đó hắn xoay người, sải bước rời đi. Tiếng bước chân của Thẩm Nguyên Phong như đang giẫm lên lòng nàng.
A Hạnh ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn, cả người trống rỗng. Dung Tranh nhìn nàng, khẽ hỏi: "A Hạnh, các ngươi..."
A Hạnh lắc đầu: "Ta cùng hắn đã kết thúc từ hai năm trước rồi, hiện tại chẳng còn liên quan gì nữa."
Trong lòng Dung Tranh có chút mừng thầm, hắn còn nói: "Vừa rồi... vừa rồi là ta thất lễ, ta không phải cố ý..."
A Hạnh ngẩng đầu nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc nói: "Dung Tranh, lần sau đừng như vậy nữa, nếu không ta thật không biết phải đối mặt với ngươi như thế nào."
Dung Tranh cúi đầu, trong lòng khổ sở, nhưng hắn lập tức buông lỏng ngay. Nàng cùng Thẩm Nguyên Phong đã chấm dứt rồi, chính mình vẫn còn cơ hội. Hắn phải từ từ từng bước, không thể nóng vội như hôm nay được.
A Hạnh xoay người, chậm rãi bước về phía trước như người vô hồn. Tuy đã biết chính mình và hắn đã không còn gì nữa, nhưng khi thấy hắn nhìn mình đầy chán ghét, lòng nàng vẫn vô cùng khó chịu. Nàng và hắn sau này còn gặp lại, loại khó chịu này còn kéo dài tới khi nào đây?
Khó chịu như vậy, có phải bởi vì bản thân nàng vẫn chưa từng hết hy vọng với hắn? Chẳng lẽ thật sự đợi đến khi hắn thành thân, bạn thân mới thực sự hết hy vọng sao?
Dung Tranh nhìn theo bóng dáng nàng, trong lòng đau đớn. Chỉ khi đối mặt với Thẩm Nguyên Phong, nàng mới có thể mất bình tĩnh, không thể giữ được dáng vẻ bình tĩnh thường ngày. Chỉ có người đó là có sự tồn tại đặc biệt trong lòng nàng.
Nhưng hắn chỉ đem đến đau khổ cho nàng mà thôi. Nếu đã như vậy, cần phải để nàng rời xa khỏi hắn thôi!
Dung Tranh chậm rãi bước theo sau nàng.
Tiệc cưới vô cùng náo nhiệt, bọn hạ nhân bưng chén đĩa và bình rượu ra vào liên tục, còn mơ hồ nghe thấy tiếng mời rượu từ tiền viện vọng tới.
Sau tiệc cưới không lâu, các khách nhân sẽ đến sân khấu xem biểu diễn. Màn biểu diễn buổi chiều vô cùng thành công, sự xuất hiện của Dung Tranh khiến không khí vô cùng náo nhiệt. Vương đại nhân và Vương phu nhân vô cùng hài lòng. A Hạnh đứng sau sân khấu nhìn thấy bóng dánh của Thẩm Nguyên Phong trong đám đông quan khách.
Bởi vì có nàng ở đây nên hắn sẽ tránh sao? Có lẽ hắn không muốn gặp lại nàng...
Suy nghĩ này khiến lòng nàng đau đớn.
Sau khi biểu diễn xong, mọi người thu dọn chuẩn bị rời đi. Lúc này, một tiểu nha hoàn thanh tú tới tìm A Hạnh.
Nàng ta hành lễ với A Hạnh, nói: "Cô nương, tiểu thư nhà ta có lời mời!"
Trần Tĩnh đứng phía sau A Hạnh lên tiếng: "Tiểu thư nhà ngươi là ai?"
Nha hoàn trả lời: "Tiểu thư nhà ta chính là tân thiếu phu nhân của Vương phủ."
Lục Bảo Châu? A Hạnh ngạc nhiên, nàng ta tìm mình có chuyện gì? Trần Anh lộ vẻ cảnh giác, kéo A Hạnh lại nói nhỏ: "Vị Lục tiểu thư kia sẽ không phải muốn trêu chọc ngươi chứ! Nơi này là địa bàn của nàng ta, vẫn là không nên đi thì hơn!" Trần Tĩnh cũng đồng ý lời đề nghị của tỷ tỷ.
Lục Bảo Châu chính là người đã tỷ thí với nàng trong hội thơ.
Nha hoàn thấy các nàng do dự, liền nói: "Xin cô nương yên tâm, tiểu thư nhà ta tuyệt đối không có ác ý gì. Chỉ là muốn nói vài câu với cô nương thôi."
A Hạnh nghĩ, hôm này là ngày vui của Lục tiểu thư. Nàng ta dù muốn trêu đùa mình cũng sẽ không chọn hôm nay. Có lẽ thật sự có chuyện muốn nói với mình.
Nàng nghĩ xong liền nói: "Được, ta phân phó một chút rồi sẽ đi cùng cô nương ngay!"
A Hạnh phân phó mọi người về nhà trước. Tỷ muội Trần thị vẫn kiên quyết ở cùng nàng. A Hạnh biết các nàng lo lắng cho mình nên dẫn tỷ muội Trần thị cùng đi theo.
Dung Tranh bỗng im lặng, lấy một chiếc hộp sơn đỏ tinh xảo từ trong tay áo ra, đưa cho A Hạnh: "Tặng ngươi!".
A Hạnh không đưa tay ra nhận, chỉ cười nói: "Dung Tranh, không cần lần nào cũng tặng quà cho ta như vậy."
Có lẽ là vì Dung Tranh đã từng giúp đỡ nàng, cũng có lẽ là vì công việc nên hai năm này thời gian nàng ở cùng hắn nhiều hơn, quan hệ giữa nàng và Dung Tranh so với những nam đào hát khác trong rạp có thân hơn một chút. Nhưng nàng vẫn luôn duy trì một thái độ, tuyệt đối không làm những việc khiến đối phương hiểu lầm.
Dường như Dung Tranh đã sớm nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, không để ý chút nào, cười nói: "Mỗi lần đến nơi nào đó, thấy thứ gì đó kỳ lạ thú vị, ta đều nghĩ, ngươi nhất định sẽ thích." Vừa nói, hắn vừa mở chiếc hộp ra, bên trong hộp được lót bằng tấm tơ lụa trắng bóng, trên đó là một chiếc vỏ ốc có hoa văn vô cùng xinh đẹp, dưới ánh mặt trời, vỏ ốc ánh lên ánh sáng dịu dàng.
Hắn cầm chặt vỏ ốc trong tay, cười nói: "Ta nhặt được ở bờ biển Ô thành, có phải rất đẹp không?"
A Hạnh gật gật đầu, quả thực là rất đẹp. Những vật xinh đẹp luôn khiến người ta cảm thấy thích thú.
Dung Tranh đặt lại vỏ ốc vào hộp, để bên cạnh người hắn: "Chả đáng mấy đồng, ngươi cứ an tâm nhận lấy đi! Nghe người ta nói, đặt vỏ ốc bên tai có thể nghe được tiếng sóng biển đấy. Buổi tối trước khi đi ngủ, ngươi đặt bên tai nghe thử xem, có thể giúp ngươi có được giấc mơ đẹp đấy." Hắn ngẩng đầu, ngắm nàng cười, đôi mắt dưới ánh mặt trời bỗng sáng lên.
Dung Tranh đã nói như vậy, A Hạnh cũng không tiện từ chối, nàng cười với hắn: "Được rồi, ta nhận vậy. Cám ơn ngươi."
Mỗi lần đi diễn về, Dung Tranh luôn mang theo một vài món quà. Từ sau lần đầu tiên nàng từ chối không nhận vòng ngọc vì quá đắt tiền, món quà mỗi lần hắn mang về đều là những vật be bé không đáng tiền. Tấm lòng của hắn khiến nàng không nỡ từ chối. Mỗi lần như vậy nàng đều không để lộ ra biểu cảm quá mức vui mừng, chỉ là lạnh nhạt cười đáp lại hắn. Nhưng dù thế, lần tiếp theo, hắn vẫn tốn tâm tư tìm tặng nàng những món quà vừa không quá mắc tiền lại vừa mới lạ.
Nàng làm sao có thể không hiểu tấm lòng của hắn chứ, mà hắn rõ ràng cũng hiểu được ý của nàng. Chỉ là hai người chưa bao giờ nói ra. Nàng vờ như không hiểu tâm ý của hắn dành cho nàng, còn hắn cũng vờ như không biết rằng nàng đã hiểu hết tấm lòng của hắn, vui vẻ thả lỏng tâm tình của bản thân.
Dung Tranh đứng lên, lười biếng duỗi thẳng lưng, nói: "Vừa trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi nữa. Mệt chết ta rồi. Ta về viện nghỉ ngơi đây."
A Hạnh nõi: "Ngươi nghỉ ngơi vài ngày đi. Mấy ngày này sẽ không sắp xếp lịch diễn cho ngươi. Nhưng mười ngày sau, tiểu thư nhà họ Lục xuất giá, bên nhà tướng công của nàng ta mời chúng ta tới phủ diễn, đặc biệt yêu cầu ngươi tới biểu diễn. Ta cũng đã đồng ý rồi."
"Việc này ngươi quyết là được rồi, ta luôn làm theo sắp xếp của ngươi mà, có bao giờ dị nghị gì đâu?" Hắn cười, xoay người rời khỏi viện của A Hạnh. Vào giây phút hắn rời khỏi cửa viện kia, nét tươi cười nơi khóe miệng hắn cũng chậm rãi biến mất.
Từ đầu hắn đã biết nàng không thích mình, hắn vẫn luôn thản nhiên đón nhận kết quả này. Hắn nghĩ rằng, chỉ cần có thể bên cạnh nàng như thế này, nghe nàng nói chuyện, thấy nàng cười, là đã đủ rồi. Nhưng hai năm này, thấy Thẩm công tử dần dần phai nhạt trong cuộc sống của nàng, thấy nàng hết lần này tới lần khác cự tuyệt lời cầu hôn của người khác. Điều này như động viên hắn, khiến hắn càng mong mỏi, càng muốn chờ đợi.
Hình như bên cạnh nàng, ngoại trừ hắn ra cũng không có nam nhân nào khác. Nếu hắn lại cố gắng thêm chút nữa, có phải sẽ chiếm được lòng nàng?
Nhưng hắn đã cố gắng lâu như vậy, đổi lại vẫn luôn là nụ cười lạnh nhạt, là ánh mắt bình thản của nàng. Đôi mắt của nàng chưa bao giờ lộ ra chút vẻ kích động nào vì hắn.
Không sao, thứ hắn có chính là thời gian. Hắn tin tưởng, một ngày nào đó, ánh mắt của nàng sẽ chỉ nhìn về phía hắn.
Hắn chậm rãi trở về viện của mình, trong viện có mấy nha hoàn đang đỏ mặt nhìn hắn, thấy hắn vào phòng, liền múc nước hầu hạ hắn rửa mặt và tay chân. Hắn tới giờ vẫn không quen với loại hầu hạ này. Nếu đây không phải là những người được A Hạnh sắp xếp, hắn nhất định sẽ không chịu nhận. Hắn phân phó nha hoàn lui xuống, không để ý tới biểu tình thất vọng trên mặt các nàng.
Hắn tự mình rửa sạch mặt, sau đó cởi quần áo, lộ ra nửa người trên, cơ thể khỏe mạnh trơn nhẵn, nhưng lại không phải quá mức cường tráng, thật sự rất hợp với dáng người hắn.
Hắn chui vào bên trong chăn lông ngỗng. Lông ngỗng mềm mại thoải mái, tản ra mùi thơm ngát quen thuộc của nàng. Đây chính là lý do vì sao hắn mặt dày đoạt lấy chăn của nàng, vì như vậy sẽ khiến hắn cảm thấy như đang được ở bên cạnh nàng. Cũng là nguyên nhân vì sao hắn vẫn mua quà tặng cho nàng, vì hắn muốn mỗi lần nàng nhìn thấy những thứ kia sẽ nghĩ ngay tới hắn.
Tâm tư ngây thơ buồn cười đến vậy, nhưng lại khiến hắn cảm thấy thật vui vẻ, ngọt ngào.
Hắn cười cười, tự nói với chính mình, ngủ đi ngủ đi! Có thể trong mơ sẽ gặp được nàng!
Sau khi Dung Tranh trở về, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn. Tuy A Hạnh để hắn nghỉ ngơi thật tốt, không cần biểu diễn. Nhưng tin tức hắn đi lưu diễn trở về đã truyền đi. Vài công tử trong kinh thành liền tranh nhau mời hắn uống trà, hoặc là mời tham gia hoạt động cùng bọn họ.
Có lẽ vì trong lòng mỗi vị công tử thiếu gia đều có một giấc mộng võ hiệp, nên ngay khi Tiếu Ngạo Giang Hồ được trình diễn, Dung Tranh không chỉ thu hút được các cô nương, mà những thiếu gia công tử kia cũng trở thành người hâm mộ của hắn. Vừa nghe tin hắn trở về liền vội vàng muốn gặp gỡ vị hiệp khách trong lòng kia.
Kỳ thực Dung Tranh không hề muốn xã giao với những thiếu gia công tử này. Bọn họ tuy bên ngoài tỏ vẻ khách khí, nhưng trong lòng vẫn luôn xem thường đào hát. Bọn họ cảm thấy như đang ban tặng vinh dự cho hắn. Nhưng hắn biết, hắn không thể đắc tội với những công tử thiếu gia này được, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến việc của bản thân. Nếu làm phiền đến rạp hát, làm phiền A Hạnh, hắn không có cách nào tha thứ cho chính mình. Cho nên dù trong lòng không tình nguyện, hắn vẫn vui vẻ đến nơi hẹn, chỉ là luôn mong chờ đến lượt mình lên sân khấu, như vậy có thể kiếm được lý do từ chối những người này.
Hôm nay hắn đã đồng ý cùng đi săn bắn với một vị công tử, nhưng lại vô tình nhìn thấy người hắn không muốn gặp. Điều này khiến lòng hắn khó mà bình tĩnh được. Buổi tối trằn trọc thật lâu, mãi không thể ngủ.
Hắn không ngừng suy nghĩ: Nàng cũng thấy hắn rồi sao? Nếu nàng đã thấy hắn rồi, vậy lòng nàng sẽ ra sao?
Hắn không hỏi nàng, hắn sẽ không nhắc đến tên người kia trước mặt nàng. Hắn thậm chí còn hy vọng hai người vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Lúc này, hắn vẫn chưa hiểu ra, chỉ cần trong lòng nàng vẫn có người kia, thì cho dù hai người có gặp mặt hay không, đối với bản thân hắn mà nói, kết quả đều như nhau.
Rất nhanh đã tới ngày tiểu thư nhà họ Lục xuất giá.
Phu quân của tiểu thư Lục Bảo Châu họ Vương, phụ thân là Lễ bộ thị lang, là quan tam phẩm. Mà phu quân của nàng ta - Vương công tử lại chính là con trai trưởng của Vương đại nhân, hiện là Lang trung bộ hộ, quan ngũ phẩm. Lục tiểu thư sẽ được gả về làm vợ cả của hắn.
Vương đại nhân là quan tam phẩm, người tới uống rượu mừng đều là những đại thần trong triều. Vương phu nhân vì cẩn trọng, cũng vì bầu không khí náo nhiệt, muốn mời rạp hát Thính Tùng đến phủ biểu diễn.
A Hạnh, Dung Tranh và tỷ muội Trần thị, cùng những diễn viên nhóm đầu tiên từ rất sớm đã đến Vương phủ chuẩn bị. Vương phủ bao trùm trong bầu không khí vui vẻ, nơi nơi đều cắt dán giấy chữ "hỷ", nha hoàn và gia đinh đi qua đi lại trên dãy hành lang nhỏ, trông vô cùng bận rộn. Trong tiền viện lại vô cùng ồn ào, tiếng pháo nổ vang không ngừng truyền tới. Khách đã bắt đầu đông rồi.
Còn đám người A Hạnh thì lại đang ở trong viện để chuẩn bị cho buổi biểu diễn chiều nay. A Hạnh nhìn thấy bầu không khí náo nhiệt này, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ theo, nàng cười nói: "Không nghĩ tới người có tiền xuất giá lại náo nhiệt như vậy."
Dung Tranh nghe được lời nói của nàng, cười cười lại gần: "A Hạnh, nàng hâm mộ sao?"
A Hạnh quay đầu nhìn nụ cười của hắn: "Hâm mộ thì thế nào chứ? Ta vốn dĩ là nữ nhân, hâm mộ một tí cũng không quá đáng mà!"
Dung Tranh đi đến trước mặt nàng, lưng dựa vào sân khấu, hai tay gác lên trên, bày ra dáng vẻ lười biếng, nhưng trên mặt lại nở ra nụ cười cực kỳ mê nười: "Không cần hâm mộ, đợi nàng xuất giá, nói không chừng còn náo nhiệt hơn thế này!"
Tỷ muội Trần thị thấy bọn họ đang nói chuyện với nhau, bèn đi tới phía bên kia, không làm phiền bọn họ. Trong mắt các nàng, nếu A Hạnh và Thẩm Nguyên Phong không có khả năng, vậy thì Dung Tranh cũng là một lựa chọn không tồi. Dung Tranh là người chính trực lương thiện, đối với A Hạnh rất tốt, các nàng đều trông thấy, hơn nữa còn một lòng một dạ với A Hạnh. A Hạnh nếu ở cùng hắn, sau này có thể được sống sung sướng an nhàn. Đáng tiếc là thân phận hắn lại thấp kém, chỉ là đào hát mà thôi. Nhưng A Hạnh hẳn là sẽ không để ý điều này. Tuổi tác A Hạnh ngày càng lớn, vẫn luôn muốn tìm một người có thể chăm sóc nàng, yêu thương nàng, không thể cứ sống như thế đến lúc già trong nỗi đau mất đi Thẩm Nguyên Phong được.
A Hạnh nghe hắn nhắc tới chuyện xuất giá, sắc mặt bỗng tối lại, nhưng lập tức lại cười tươi: "Xuất giá? Ai nói nữ tử nhất định phải xuất giá! Ta không xuất giá cũng sống rất tốt mà!" Nói xong nàng xoay người đi về phía trước. Bây giờ trên sân khấu đã chuẩn bị gần xong rồi, nàng định trở về viện của bọn họ nghỉ ngơi một lát.
Dung Tranh đi theo sau lưng nàng, vừa đi vừa nói: "Nữ nhân không xuất giá sao được? Đợi qua tuổi mười tám mà còn chưa xuất giá, mọi người sẽ nói ngươi là cô nương không ai thèm lấy!"
Lúc này hai người đi qua một khối đá giả, bước trên một con đường nhỏ vắng vẻ. Con đường này nối liền với viện của bọn họ, tiểu viện nằm ở một góc hẻo lánh trong phủ, nha hoàn và hạ nhân chẳng mấy khi đi qua con đường nhỏ này. Trên đường ngoại trừ hai người các nàng thì không còn ai khác.
A Hạnh nghe được lời hắn nói, xoay người lại, vừa đi lùi vừa cười nói: "Ta chỉ cần bản thân sống vui vẻ, cần gì quan tâm người khác nói? Hơn nữa, ta xuất giá hay không có liên quan gì tới ngươi đâu, không phiền ngươi phí lòng..." Lời còn chưa nói hết, A Hạnh bỗng vấp phải một hòn đá, hai tay nàng huơ huơ giữ trọng tâm, nhưng vẫn mất thăng bằng mà ngã người về phía sau, sắp té ngã.
Dung Tranh không kịp suy nghĩ gì, xông về phía trước ôm chặt thắt lưng nàng. Hơi dùng sức một chút để nâng nàng dậy, mà A Hạnh cũng bởi vì vậy mà ngã vào lòng hắn.
Dung Tranh nhìn A Hạnh đang ở trong lòng hắn, lúc này mới ý thức được mình vừa làm cái gì. Hắn biết mình hẳn là nên buông nàng ra, nhưng cảm giác ôm lấy người đẹp trong lòng khiến thần trí hắn rung động không kiềm chế được. Quanh mũi hắn là mùi hương thơm ngát của nàng. Tim hắn đập ngày càng nhanh hơn.
A Hạnh vỗ vỗ ngực mình, may là không bị ngã. Nếu quần áo bị bẩn thì không trở về thay kịp. Trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ, nàng đã luyện tập lâu như vậy, tình thế cấp bách lại không dùng được cái gì. Nếu bị tỷ muội Trần thị biết, nhất định sẽ cười chết nàng.
Nàng rất cảm kích việc Dung Tranh ra tay tương trợ. Nàng vươn người muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn, nhưng tay Dung Tranh vẫn ôm chặt, ấn nàng vào trong lồng ngực của hắn.
A Hạnh ngẩn ra, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt hắn ngay đó, con ngươi tối đen như mực, tựa như động đen không thấy đáy, như có thể cắn nuốt hết tất cả. Mà vẻ mặt của hắn nàng trước nay chưa từng thấy, thực khiến nàng có chút kinh ngạc.
Cánh tay hắn như gọng sắt, nàng không thể nhúc nhích được.
"Dung Tranh..." Tay A Hạnh ấn ấn trên ngực hắn, tạo ra một khoảng cách giữa bọn họ, nơi nàng đặt tay khiến lòng hắn càng thêm kích động dữ dội, Thình thịch thình thịch Thình thịch thình thịch
"Buông ta ra!" Sắc mặt A Hạnh trầm xuống.
Ánh mắt Dung Tranh nóng rực, bên trong chứa đầy tình cảm mà hắn che giấu đã lâu. Hắn bỗng mỉm cười, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung nhỏ, câu dẫn lòng người. Tay hắn càng thắt chặt lấy vòng eo nàng, độ ấm bàn tay như xuyên thấu qua quần áo mà chạm tới da nàng.
Hắn khẽ nói: "Nàng xuất giá hay không đương nhiên ta quan tâm..." Âm thanh trầm thấp quanh quẩn trên con đường nhỏ yên tĩnh, tựa như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.
Nhưng A Hạnh chỉ yên lặng nhìn hắn, đôi mắt trong suốt lanh lợi, một chút biểu cảm trên mặt cũng không có.
Trông thấy nàng như vậy, độ ấm trong mắt Dung Tranh dần biến mất, lực trên tay cũng giảm bớt. A Hạnh lập tức rời khỏi vòng ôm của hắn.
A Hạnh vừa đứng vững, thấy Dung Tranh đang nhìn về phía trước, mặt không chút biểu cảm nào nhưng ánh mặt lại rất phức tạp.
Nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn.
A Hạnh giật mình, tựa như có một chiếc búa lớn đang đánh mạnh vào lòng nàng.
Cách không xa, Thẩm Nguyên Phong đứng đó. Một thân áo giáp, khí lạnh bao trùm, sắc mặt còn lạnh hơn cả tuyết. Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đầy sự phẫn nộ và khinh thường, tựa như mũi tên sắc nhọn nhất, đâm thẳng vào tim nàng.
Mặt A Hạnh trở nên trắng bệch.
Dung Tranh đứng sau lưng nàng không nói lời nào, nhìn vào ánh mắt lạnh băng của Thẩm Nguyên Phong.
Thẩm Nguyên Phong khẽ hừ một tiếng, lại hừ thêm một tiếng nữa, như đang cười nhạo bọn họ, hoặc cũng có thể đang cười nhạo chính mình. Sau đó hắn lạnh lùng mở miệng: "Nơi này là quý phủ của Vương đại nhân, các ngươi chỉ đến đây để biểu diễn, nên ý tứ chút!"
A Hạnh cúi đầu, lòng đau đớn không sao tả được. Nhưng nàng có thể nói gì đây? Nói việc vừa rồi xảy ra là ngoài ý muốn? Hắn sẽ tin tưởng sao? Hơn nữa, nàng căn bản không thể giải thích được.
Hắn đứng đó như đang chờ đợi điều gì, nhưng thấy nàng cúi đầu, một câu cũng không nói, như đang cam chịu hết thảy. Thẩm Nguyên Phong thấy mình như đứa ngốc, vừa nghe nói nàng sẽ đến đây liền không nhịn được mà ghé qua nhìn nàng một chút. Gặp được nàng rồi, nhưng lại thấy nàng đang trong vòng tay người khác, người kia lại chính là Dung Tranh! Hai năm không gặp, hắn càng ngày càng xuất sắc rồi!
Hắn thật là ngu ngốc! Sau khi Bố Nhĩ Thái đi rồi, hắn vậy mà còn mơ hồ chờ mong. Thật quá ngu ngốc! Ngu ngốc nhất thiên hạ!
Hắn nhìn nàng thật lâu, trong ánh mắt tràn đầy nỗi đau đớn, sau đó hắn xoay người, sải bước rời đi. Tiếng bước chân của Thẩm Nguyên Phong như đang giẫm lên lòng nàng.
A Hạnh ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn, cả người trống rỗng. Dung Tranh nhìn nàng, khẽ hỏi: "A Hạnh, các ngươi..."
A Hạnh lắc đầu: "Ta cùng hắn đã kết thúc từ hai năm trước rồi, hiện tại chẳng còn liên quan gì nữa."
Trong lòng Dung Tranh có chút mừng thầm, hắn còn nói: "Vừa rồi... vừa rồi là ta thất lễ, ta không phải cố ý..."
A Hạnh ngẩng đầu nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc nói: "Dung Tranh, lần sau đừng như vậy nữa, nếu không ta thật không biết phải đối mặt với ngươi như thế nào."
Dung Tranh cúi đầu, trong lòng khổ sở, nhưng hắn lập tức buông lỏng ngay. Nàng cùng Thẩm Nguyên Phong đã chấm dứt rồi, chính mình vẫn còn cơ hội. Hắn phải từ từ từng bước, không thể nóng vội như hôm nay được.
A Hạnh xoay người, chậm rãi bước về phía trước như người vô hồn. Tuy đã biết chính mình và hắn đã không còn gì nữa, nhưng khi thấy hắn nhìn mình đầy chán ghét, lòng nàng vẫn vô cùng khó chịu. Nàng và hắn sau này còn gặp lại, loại khó chịu này còn kéo dài tới khi nào đây?
Khó chịu như vậy, có phải bởi vì bản thân nàng vẫn chưa từng hết hy vọng với hắn? Chẳng lẽ thật sự đợi đến khi hắn thành thân, bạn thân mới thực sự hết hy vọng sao?
Dung Tranh nhìn theo bóng dáng nàng, trong lòng đau đớn. Chỉ khi đối mặt với Thẩm Nguyên Phong, nàng mới có thể mất bình tĩnh, không thể giữ được dáng vẻ bình tĩnh thường ngày. Chỉ có người đó là có sự tồn tại đặc biệt trong lòng nàng.
Nhưng hắn chỉ đem đến đau khổ cho nàng mà thôi. Nếu đã như vậy, cần phải để nàng rời xa khỏi hắn thôi!
Dung Tranh chậm rãi bước theo sau nàng.
Tiệc cưới vô cùng náo nhiệt, bọn hạ nhân bưng chén đĩa và bình rượu ra vào liên tục, còn mơ hồ nghe thấy tiếng mời rượu từ tiền viện vọng tới.
Sau tiệc cưới không lâu, các khách nhân sẽ đến sân khấu xem biểu diễn. Màn biểu diễn buổi chiều vô cùng thành công, sự xuất hiện của Dung Tranh khiến không khí vô cùng náo nhiệt. Vương đại nhân và Vương phu nhân vô cùng hài lòng. A Hạnh đứng sau sân khấu nhìn thấy bóng dánh của Thẩm Nguyên Phong trong đám đông quan khách.
Bởi vì có nàng ở đây nên hắn sẽ tránh sao? Có lẽ hắn không muốn gặp lại nàng...
Suy nghĩ này khiến lòng nàng đau đớn.
Sau khi biểu diễn xong, mọi người thu dọn chuẩn bị rời đi. Lúc này, một tiểu nha hoàn thanh tú tới tìm A Hạnh.
Nàng ta hành lễ với A Hạnh, nói: "Cô nương, tiểu thư nhà ta có lời mời!"
Trần Tĩnh đứng phía sau A Hạnh lên tiếng: "Tiểu thư nhà ngươi là ai?"
Nha hoàn trả lời: "Tiểu thư nhà ta chính là tân thiếu phu nhân của Vương phủ."
Lục Bảo Châu? A Hạnh ngạc nhiên, nàng ta tìm mình có chuyện gì? Trần Anh lộ vẻ cảnh giác, kéo A Hạnh lại nói nhỏ: "Vị Lục tiểu thư kia sẽ không phải muốn trêu chọc ngươi chứ! Nơi này là địa bàn của nàng ta, vẫn là không nên đi thì hơn!" Trần Tĩnh cũng đồng ý lời đề nghị của tỷ tỷ.
Lục Bảo Châu chính là người đã tỷ thí với nàng trong hội thơ.
Nha hoàn thấy các nàng do dự, liền nói: "Xin cô nương yên tâm, tiểu thư nhà ta tuyệt đối không có ác ý gì. Chỉ là muốn nói vài câu với cô nương thôi."
A Hạnh nghĩ, hôm này là ngày vui của Lục tiểu thư. Nàng ta dù muốn trêu đùa mình cũng sẽ không chọn hôm nay. Có lẽ thật sự có chuyện muốn nói với mình.
Nàng nghĩ xong liền nói: "Được, ta phân phó một chút rồi sẽ đi cùng cô nương ngay!"
A Hạnh phân phó mọi người về nhà trước. Tỷ muội Trần thị vẫn kiên quyết ở cùng nàng. A Hạnh biết các nàng lo lắng cho mình nên dẫn tỷ muội Trần thị cùng đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.