Chương 1: Xuyên qua
Thập Tam Xuân
25/05/2016
Tống Thiệu Lâm nằm
trên giường, người đắp mấy cái chăn mỏng, trên chăn lại có ít quần áo,
thế mà vẫn không ngăn được từng trận khí lạnh của mùa đông.
Nàng cuộn mình trong chăn, chăn màn ở đây có mùi. Ngày trước, nàng đắp đều là chăn lông ngỗng loại tốt nhất, vỏ chăn, ga giường mỗi ngày đều được thay, trừ mùi thơm quần áo ra, một chút mùi khác cũng không có. Nhưng bây giờ, nàng đang ở trong cái chăn có mùi khác thường, mà lại không có cách nào giải quyết.
Bởi vì nàng đang sốt. Toàn thân đều đau dữ dội. Bệnh đã rất nghiêm trọng. Đoán chừng chỉ còn có thể kéo dài được vài ngày nữa. Đây chính là kết quả nàng muốn.
Tuy nàng luôn nhắm mắt, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, thường xuyên có hai người khác nhau đến giúp này kéo chăn, hoặc là sờ chán nàng, một lớn, một nhỏ, một thô ráp, một mềm mại.
Nhưng Tống Thiệu Lâm không muốn mở mắt xem bọn họ, nàng từ chối hết tất cả mọi thứ.
Lúc này, nghe tiếng cửa "kẹt kẹt", có người nhẹ nhàng đi đến, sau khi đi vào, đến bên cửa sổ, đóng lại (bởi vì nàng nghe được âm thanh đóng cửa sổ). Tống Thiệu Lâm cũng không động, lòng suy nghĩ, đóng cửa sổ có ích gì? Nàng đã nhìn qua cái cửa sổ kia, rất nhiều chỗ giấy bị phá.
Đúng vậy, là giấy, không phải thủy tinh, nơi đây trời tối dùng đèn dầu, không phải đèn điện, người nơi này cũng mặc cổ trang, nam nữ đền để tóc dài.
Tống Thiệu Lâm tự biết rõ chuyện gì xảy ra, nàng xem qua vô số tiểu thuyết xuyên không trên mạng, nàng ngày đó, ở lúc tai nạn xe xảy ra liền xuyên qua rồi. Thế nhưng vậy thì sao? Nàng nhất định phải tiếp nhận sao?
Bất kể là ở nơi nào đều giống nhau, bất kể là ở đâu, nàng đều cảm thấy cuộc sống không chút ý nghĩa, bởi vì mặc kệ nơi nào đều không có Kiều Tranh...
Người nọ sau khi đóng cửa sổ, đi tới bên giường. Tống Thiệu Lâm nhắm mắt chặt, vẫn đang nằm im. Không cần lo cho nàng, hãy để nàng tự sinh tự diệt đi...
Vì sao? Nàng có một tình yêu nồng cháy, khi người yêu đi xa, cha mẹ liền đem nàng trở thành lễ vật đưa người khác. Chồng nàng ăn chơi trác táng, bạn thân nhất cùng chồng nàng lăn lộn cùng một chỗ...
Thì sao? Coi như xuyên qua thì sao? Nơi này nàng muốn sao? Nàng đã nản lòng, tâm nàng một mảnh hoang vu.
Vì vậy không nên để ý đến nàng, cho phép nàng tự sinh tự diệt đi, không chừng vài ngày nữa liền được giải thoát.
Nhưng người kia không nghe được nội tâm nàng đang gào thét, đem nàng nâng dậy, dựa vào ngực người kia. Tống Thiệu Lâm cũng không phản kháng, nàng rơi vào một vòng tay nhỏ ấm áp, bả vai bé nhỏ, bộ ngực mềm mại, trên người còn có một mùi thơm nhàn nhạt.
Tống Thiệu Lâm biết, đó là một nữ tử có gương mặt đẹp, nàng từng mở mắt nhìn, nàng biết người nọ gọi là " A Ngân".
“Tiểu muội, uống chút canh gừng đi, thế thì mồ hôi mới toát ra, bệnh sẽ khỏi!" Tiếng nói A Ngân ôn nhu, nghe là biết mười lăm, mười sáu tuổi.
Một mùi canh gừng phả vào mặt, Tống Thiệu Lâm vẫn không há miệng, mí mắt không cử động lấy một cái.
Tại sao phải khỏi bệnh? Cứ như vậy, xong hết mọi chuyện, không cần phải chịu đau khổ, lòng sẽ không bao giờ đau nữa. Nàng không có hứng thú muốn biết rõ cái thế giới này, bất kể là gì, nàng đều không hứng thú, nàng mệt mỏi quá, nàng muốn nghỉ ngơi.
Lại có một người đi tới, người này bước chân trầm ổn, Tống Thiệu Lâm biết rõ, người này là phụ thân của thân thể này.
Hắn đi đến bên cạnh A Ngân, lo lắng hỏi: " Thế nào rồi? A Hạnh vẫn chưa tỉnh ?"
"Đúng vậy a, cho muội ấy ăn cũng không ăn, một mực hôn mê, bây giờ phải làm thế nào mới được, thực sự khiến con rất sốt ruột." Giọng nói A Ngân tràn ngập lo lắng ân cần, có thể thấy nàng rất quan tâm tiểu muội.
"Có lẽ nên tìm đại phu nhìn em con một chút, thế nhưng nhà...Ài...."
Nhà này rất nghèo, vô cùng nghèo, thức ăn họ đút cho nàng đều là từ loại hạt gì đó nấu thành cháo, mùi vị rất quái dị, đừng nói nàng đang không có tâm tình để ăn uống, coi như là có cũng không thể nuốt xuống. Ngày trước đều là gạo thượng đẳng trộn cùng ít quả hạnh, dùng máy nghiền nát, rồi từ từ nấu, sau khi nấu chín, rắc dừa lên trên cùng ít đường. Đó là một loại đồ ăn tinh xảo, nhưng nàng cũng chỉ ăn mấy có ngụm rồi thôi.
"Nếu không… cha! Cha hãy đáp ứng cửa hôn nhân mà Lục bà nói đi, tiền sính lễ có thể dùng cho tiểu muội chữa bệnh, cha cũng có thể mua một chiếc xe ngựa chở đồ cho khách, không phải đi ra bến tàu chuyển hàng cực khổ nữa."
"Không được, A Ngân, ta sao có thể cho con về làm thiếp người ta? Hồ Hưng kia nổi danh ham mê nữ sắc, đã có một vợ ba thiếp rồi, còn muốn nạp con... Cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu."
A Ngân nhỏ giọng khóc: "Thế nhưng mà cha ơi, giờ còn có biện pháp khác sao? Hồ gia cùng với Tấn Vương có quan hệ họ hàng, nếu như nhà mình không đồng ý, chỉ sợ về sau không sống nổi trong thành. Hơn nữa bệnh của tiểu muội cũng cần đại phu khám bệnh!"
Người cha thở dài, sau đó nhẹ nhàng nói: "Chuyện này đừng đáp ứng vội, về phần tiền thuốc men của A Hạnh. Cha sẽ nghĩ biện pháp."
A Ngân từ trên giường đứng lên:" Cha, bên ngoài tuyết đóng dày thế kia, bến cảng đều đóng cửa, không có thuyền cập bờ, không có hàng để chuyển a!" Chính là vì như thế nên trong khoảng thời gian này nhà càng khó khăn.
"Ta đi lên núi chém củi bán, trời lạnh như thế, củi lửa nhất định có giá tốt."
Giọng A Ngân tràn đầy lo lắng: " Nhưng mà núi cao đường trơn, cha lại...! Hay đừng đi, chúng ta nghĩ biện pháp khác!"
"Không có việc gì, cha có thể làm, A Hạnh bệnh không thể để lâu hơn được nữa, sốt cao không giảm, lại không ăn được gì, ta thực sợ..." Giọng ông có chút nghẹn ngào.
"Ta đi đổi lấy ít tiền, mua thêm chút gạo về nấu cháo, sẽ bồi bổ cho A Hạnh."
Tống Thiệu Lân nghe đến đó không khỏi cảm động, nhà này tuy nghèo, nhưng giữa họ lại có sự dịu dàng nồng đậm, rất quan tâm, chiếu cố lẫn nhau. Mà nàng, tuy rằng ở nhà giàu sang, xa hoa, nhưng vẫn không nhận được tình thân.
A Hạnh này so với bản thân thật sự hạnh phúc hơn rất nhiều, đáng tiếc là mệnh bạc, nhỏ như vậy đã chết rồi, nếu không nàng cũng không xuyên qua.
"Cha..." A Ngân dường như vẫn muốn khuyên can, Tống Thiệu Lâm cũng biết tại sao A Ngân một mực cản ông, vì cha nàng là một người tàn tật, một cánh tay ông đã gẫy.
Tống Thiệu Lâm cũng không đành lòng muốn ông vì nàng mà mạo hiểm đến nơi băng tuyết kia, nàng muốn nói, nhưng quá nặng đầu, toàn thân mềm nhũn, vốn bệnh đã nghiêm trọng, hơn nữa vài ngày không ăn gì, toàn thân không một chút sức lực nào. Yết hầu giống như bị lửa đốt, đau đớn khó chịu, muốn nói cũng không được.
Trì hoãn một lúc, người cha đi ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại A Ngân lo lắng nói to: " Cha, nhớ cẩn thận!"
Thời gian sau đó, A Ngân không ngừng đi lại trong phòng, cách một khoảng thời gian lại chạy ra cửa nhìn một chút. Tống Thiệu Lâm giờ đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn cố gắng chú ý đến ngoài cửa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, A Ngân vô cùng lo lắng, lầm bẩm:
"Trời đã tối, cha như thế nào vẫn chưa về, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì. A! Phi, phi, phi. Sắp sang năm mới rồi, không nên nói lung tung."
Tống Thiệu Lâm vẫn muốn chờ một lát, nhưng thần trí mơ màng, đầu nóng hầm hập, nàng chóng mặt mà mê man ngủ mất.
Cúng không biết qua bao lâu, Tống Thiệu Lâm bị tiếng ầm ĩ ngoài cửa là thức giấc, A Ngân nhảy dựng lên, chạy ào ra cửa. Bên ngoài có người hô to:
"A Ngân, mau ra đây, cha ngươi từ trên núi lăn xuống, chân bị thương rồi!"
"Cái gì?" A Ngân hét to, nàng chạy vội ra ngoài, không bao lâu liền nghe tiếng A Ngân khóc: "Cha! Người làm sao thế này? Cha, người trả lời con đi."
Có người trả lời nàng: "Cha ngươi không biết nằm ở chân núi trong bao lâu, nếu không phải ta lên núi kiếm củi, chỉ sợ bây giờ vẫn còn trên đó, ngươi mau đỡ hắn vào nhà, nấu bát canh gừng đi! Cũng không biết lạnh có bị nhiễm bệnh không?"
"Cảm ơn Lưu thúc, Lưu thúc có thể giúp ta đỡ cha vào trong phòng được không, ta một người khó có thể làm."
"Được, không có vấn đề gì, nhanh tìm đại phu cho cha ngươi, chân cha ngươi có thể tốt lên, không nên chậm trễ."
A Ngân dừng lại một chút, nhỏ giọng đáp: "Vâng, ta đã biết..."
Mọi người đưa cha A Ngân vào phòng bên cạnh. Qua một lúc liền nghe thấy A Ngân nói cảm tạ cùng âm thanh tiễn đưa.
Sau đó nghe được tiếng bước chân vang lên không ngừng từ phòng bên, đại khái chắc là vội vàng thay quần áo, cho cha uống canh gừng. Tống Thiệu Lâm nghe đến đó, không kiên trì tiếp được, lại chìm vào hôn mê.
Khi tình dậy thì nghe được tiếng người lạ, âm thanh già nua:
"Cô nương theo đơn này đi bốc thuốc là được, về phần người bệnh kia, vết thương trên đùi có chút nghiêm trọng, ta cho ông ấy đắp dược, trong 100 ngày không nên đi lại."
"Vâng." A Ngân ở bên cạnh nhẹ giọng đáp.
Tống Thiệu Lâm kinh ngạc, A Ngân vậy mà lại mời đại phu, nàng ấy lấy đâu ra tiền? Chẳng lẽ... Thật sự đã đáp ứng gả cho Hồ gia làm thiếp?
Biết rõ là một cái hố lửa cũng không chùn bước mà nhảy vào. Vì muốn cứu muội muội cùng phụ thân, hy sinh bản thân mình sao?
Tống Thiệu Lâm vô cùng kinh ngạc, ở thế giới của nàng, chưa từng thấy kiểu người này, vì mình mà hy sinh người khác mới chiếm đa số.
Thuốc đại phu kê rất hiệu quả đấy, lần này A Ngân cho nàng uống thước, không biết như thế nào nàng không còn cự tuyệt nữa, từng ngụm nuốt xuống, thuốc này là A Ngân dùng hạnh phúc suốt đời đổi về, nàng có thể nhẫn tâm không uống sao?
Uống thuốc hai ngày, Tống Thiệu lâm cảm thấy cơ thể tốt hơn nhiều, đã xuống được giường, yết hầu cũng không còn đau đớn. Cái thế giới này y thuật không tệ, không có thuốc hạ sốt cũng có thể khỏe nhanh như vậy. Từ lời A Ngân nói, Tống Thiệu Lâm biết được, cha A Ngân đã không có gì đáng ngại, giờ chỉ cần tĩnh dưỡng tốt.
Bình thường, nàng sẽ cùng A Ngân nói chuyện. Nhưng A Ngân vẫn chưa cho nàng đi lại nhiều. Nàng ấy nấu cháo đút nàng(A Hạnh) ăn. Vẫn còn gạo sao? Xem ra đã thật sự nhận lễ hỏi rồi, bằng không làm sao đột nhiên có nhiều tiền như thế?
Hôm nay A Ngân lại nấu cháo trắng mang đén giường cho Tống Thiệu lâm, đút từng muỗng cho nàng.
Không phải gạo gì mới, có mùi vị, nhưng so với cháo gì gì đó lúc trước đã là tốt hơn nhiều rồi. Tuy rằng Tống Thiệu Lâm vẫn còn có chút khó nuốt. Nhưng thứ nhất là A Ngân nhìn nàng tha thiết, nghĩ tới A Ngân vì nàng làm tất cả, Tống Thiệu Lâm không khỏi mềm lòng. Thứ hai là nàng thật sự đói bụng, giống như đã lâu không ăn đồ ăn.
Lúc trước, bị bệnh không thấy đói, giờ bệnh đã khỏi, liền cảm thấy dạ dày trống rỗng. Vì vậy, cháo A Ngân đem tới nàng từng ngụm, từng ngụm nuốt xuống.
"Tiểu muội..." A Ngân đột nhiên ngừng lại, cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm : "Hai ngày nữa tỷ phải đến Hồ phủ rồi. Chân cha không tốt, tay lại bất tiện, cuộc sống về sau muốn muội chiếu cố nhiều, tỷ không thể thường xuyên về thăm."
A Ngân ngẩng đầu, hốc mắt đỏ nhìn Tống Thiệu Lâm. Làn da trắng nõn, lông mày lá liễu cong cong, hai mắt thật to, môi đỏ, dáng người đầy đặn, đúng là thiếu nữ thời kỳ đẹp nhất. Loại sắc đẹp này lại sinh ra nơi không quyền thế, nghèo túng, tất nhiên sẽ bị người khác dòm ngó.
Tống Thiệu Lâm không nhịn được mà nói: " Tỷ tỷ không nên đi, sẽ không vui vẻ".
Cùng nữ nhân khác tranh một người nam nhân thì làm sao vui vẻ? Loại chuyện này nàng thấy nhiều, tự nhiên rõ ràng. Hơn nữa A Ngân nhìn trái nhìn phải cũng không giống người có tâm cơ thủ đoạn.
Nàng cuộn mình trong chăn, chăn màn ở đây có mùi. Ngày trước, nàng đắp đều là chăn lông ngỗng loại tốt nhất, vỏ chăn, ga giường mỗi ngày đều được thay, trừ mùi thơm quần áo ra, một chút mùi khác cũng không có. Nhưng bây giờ, nàng đang ở trong cái chăn có mùi khác thường, mà lại không có cách nào giải quyết.
Bởi vì nàng đang sốt. Toàn thân đều đau dữ dội. Bệnh đã rất nghiêm trọng. Đoán chừng chỉ còn có thể kéo dài được vài ngày nữa. Đây chính là kết quả nàng muốn.
Tuy nàng luôn nhắm mắt, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, thường xuyên có hai người khác nhau đến giúp này kéo chăn, hoặc là sờ chán nàng, một lớn, một nhỏ, một thô ráp, một mềm mại.
Nhưng Tống Thiệu Lâm không muốn mở mắt xem bọn họ, nàng từ chối hết tất cả mọi thứ.
Lúc này, nghe tiếng cửa "kẹt kẹt", có người nhẹ nhàng đi đến, sau khi đi vào, đến bên cửa sổ, đóng lại (bởi vì nàng nghe được âm thanh đóng cửa sổ). Tống Thiệu Lâm cũng không động, lòng suy nghĩ, đóng cửa sổ có ích gì? Nàng đã nhìn qua cái cửa sổ kia, rất nhiều chỗ giấy bị phá.
Đúng vậy, là giấy, không phải thủy tinh, nơi đây trời tối dùng đèn dầu, không phải đèn điện, người nơi này cũng mặc cổ trang, nam nữ đền để tóc dài.
Tống Thiệu Lâm tự biết rõ chuyện gì xảy ra, nàng xem qua vô số tiểu thuyết xuyên không trên mạng, nàng ngày đó, ở lúc tai nạn xe xảy ra liền xuyên qua rồi. Thế nhưng vậy thì sao? Nàng nhất định phải tiếp nhận sao?
Bất kể là ở nơi nào đều giống nhau, bất kể là ở đâu, nàng đều cảm thấy cuộc sống không chút ý nghĩa, bởi vì mặc kệ nơi nào đều không có Kiều Tranh...
Người nọ sau khi đóng cửa sổ, đi tới bên giường. Tống Thiệu Lâm nhắm mắt chặt, vẫn đang nằm im. Không cần lo cho nàng, hãy để nàng tự sinh tự diệt đi...
Vì sao? Nàng có một tình yêu nồng cháy, khi người yêu đi xa, cha mẹ liền đem nàng trở thành lễ vật đưa người khác. Chồng nàng ăn chơi trác táng, bạn thân nhất cùng chồng nàng lăn lộn cùng một chỗ...
Thì sao? Coi như xuyên qua thì sao? Nơi này nàng muốn sao? Nàng đã nản lòng, tâm nàng một mảnh hoang vu.
Vì vậy không nên để ý đến nàng, cho phép nàng tự sinh tự diệt đi, không chừng vài ngày nữa liền được giải thoát.
Nhưng người kia không nghe được nội tâm nàng đang gào thét, đem nàng nâng dậy, dựa vào ngực người kia. Tống Thiệu Lâm cũng không phản kháng, nàng rơi vào một vòng tay nhỏ ấm áp, bả vai bé nhỏ, bộ ngực mềm mại, trên người còn có một mùi thơm nhàn nhạt.
Tống Thiệu Lâm biết, đó là một nữ tử có gương mặt đẹp, nàng từng mở mắt nhìn, nàng biết người nọ gọi là " A Ngân".
“Tiểu muội, uống chút canh gừng đi, thế thì mồ hôi mới toát ra, bệnh sẽ khỏi!" Tiếng nói A Ngân ôn nhu, nghe là biết mười lăm, mười sáu tuổi.
Một mùi canh gừng phả vào mặt, Tống Thiệu Lâm vẫn không há miệng, mí mắt không cử động lấy một cái.
Tại sao phải khỏi bệnh? Cứ như vậy, xong hết mọi chuyện, không cần phải chịu đau khổ, lòng sẽ không bao giờ đau nữa. Nàng không có hứng thú muốn biết rõ cái thế giới này, bất kể là gì, nàng đều không hứng thú, nàng mệt mỏi quá, nàng muốn nghỉ ngơi.
Lại có một người đi tới, người này bước chân trầm ổn, Tống Thiệu Lâm biết rõ, người này là phụ thân của thân thể này.
Hắn đi đến bên cạnh A Ngân, lo lắng hỏi: " Thế nào rồi? A Hạnh vẫn chưa tỉnh ?"
"Đúng vậy a, cho muội ấy ăn cũng không ăn, một mực hôn mê, bây giờ phải làm thế nào mới được, thực sự khiến con rất sốt ruột." Giọng nói A Ngân tràn ngập lo lắng ân cần, có thể thấy nàng rất quan tâm tiểu muội.
"Có lẽ nên tìm đại phu nhìn em con một chút, thế nhưng nhà...Ài...."
Nhà này rất nghèo, vô cùng nghèo, thức ăn họ đút cho nàng đều là từ loại hạt gì đó nấu thành cháo, mùi vị rất quái dị, đừng nói nàng đang không có tâm tình để ăn uống, coi như là có cũng không thể nuốt xuống. Ngày trước đều là gạo thượng đẳng trộn cùng ít quả hạnh, dùng máy nghiền nát, rồi từ từ nấu, sau khi nấu chín, rắc dừa lên trên cùng ít đường. Đó là một loại đồ ăn tinh xảo, nhưng nàng cũng chỉ ăn mấy có ngụm rồi thôi.
"Nếu không… cha! Cha hãy đáp ứng cửa hôn nhân mà Lục bà nói đi, tiền sính lễ có thể dùng cho tiểu muội chữa bệnh, cha cũng có thể mua một chiếc xe ngựa chở đồ cho khách, không phải đi ra bến tàu chuyển hàng cực khổ nữa."
"Không được, A Ngân, ta sao có thể cho con về làm thiếp người ta? Hồ Hưng kia nổi danh ham mê nữ sắc, đã có một vợ ba thiếp rồi, còn muốn nạp con... Cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu."
A Ngân nhỏ giọng khóc: "Thế nhưng mà cha ơi, giờ còn có biện pháp khác sao? Hồ gia cùng với Tấn Vương có quan hệ họ hàng, nếu như nhà mình không đồng ý, chỉ sợ về sau không sống nổi trong thành. Hơn nữa bệnh của tiểu muội cũng cần đại phu khám bệnh!"
Người cha thở dài, sau đó nhẹ nhàng nói: "Chuyện này đừng đáp ứng vội, về phần tiền thuốc men của A Hạnh. Cha sẽ nghĩ biện pháp."
A Ngân từ trên giường đứng lên:" Cha, bên ngoài tuyết đóng dày thế kia, bến cảng đều đóng cửa, không có thuyền cập bờ, không có hàng để chuyển a!" Chính là vì như thế nên trong khoảng thời gian này nhà càng khó khăn.
"Ta đi lên núi chém củi bán, trời lạnh như thế, củi lửa nhất định có giá tốt."
Giọng A Ngân tràn đầy lo lắng: " Nhưng mà núi cao đường trơn, cha lại...! Hay đừng đi, chúng ta nghĩ biện pháp khác!"
"Không có việc gì, cha có thể làm, A Hạnh bệnh không thể để lâu hơn được nữa, sốt cao không giảm, lại không ăn được gì, ta thực sợ..." Giọng ông có chút nghẹn ngào.
"Ta đi đổi lấy ít tiền, mua thêm chút gạo về nấu cháo, sẽ bồi bổ cho A Hạnh."
Tống Thiệu Lân nghe đến đó không khỏi cảm động, nhà này tuy nghèo, nhưng giữa họ lại có sự dịu dàng nồng đậm, rất quan tâm, chiếu cố lẫn nhau. Mà nàng, tuy rằng ở nhà giàu sang, xa hoa, nhưng vẫn không nhận được tình thân.
A Hạnh này so với bản thân thật sự hạnh phúc hơn rất nhiều, đáng tiếc là mệnh bạc, nhỏ như vậy đã chết rồi, nếu không nàng cũng không xuyên qua.
"Cha..." A Ngân dường như vẫn muốn khuyên can, Tống Thiệu Lâm cũng biết tại sao A Ngân một mực cản ông, vì cha nàng là một người tàn tật, một cánh tay ông đã gẫy.
Tống Thiệu Lâm cũng không đành lòng muốn ông vì nàng mà mạo hiểm đến nơi băng tuyết kia, nàng muốn nói, nhưng quá nặng đầu, toàn thân mềm nhũn, vốn bệnh đã nghiêm trọng, hơn nữa vài ngày không ăn gì, toàn thân không một chút sức lực nào. Yết hầu giống như bị lửa đốt, đau đớn khó chịu, muốn nói cũng không được.
Trì hoãn một lúc, người cha đi ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại A Ngân lo lắng nói to: " Cha, nhớ cẩn thận!"
Thời gian sau đó, A Ngân không ngừng đi lại trong phòng, cách một khoảng thời gian lại chạy ra cửa nhìn một chút. Tống Thiệu Lâm giờ đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn cố gắng chú ý đến ngoài cửa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, A Ngân vô cùng lo lắng, lầm bẩm:
"Trời đã tối, cha như thế nào vẫn chưa về, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì. A! Phi, phi, phi. Sắp sang năm mới rồi, không nên nói lung tung."
Tống Thiệu Lâm vẫn muốn chờ một lát, nhưng thần trí mơ màng, đầu nóng hầm hập, nàng chóng mặt mà mê man ngủ mất.
Cúng không biết qua bao lâu, Tống Thiệu Lâm bị tiếng ầm ĩ ngoài cửa là thức giấc, A Ngân nhảy dựng lên, chạy ào ra cửa. Bên ngoài có người hô to:
"A Ngân, mau ra đây, cha ngươi từ trên núi lăn xuống, chân bị thương rồi!"
"Cái gì?" A Ngân hét to, nàng chạy vội ra ngoài, không bao lâu liền nghe tiếng A Ngân khóc: "Cha! Người làm sao thế này? Cha, người trả lời con đi."
Có người trả lời nàng: "Cha ngươi không biết nằm ở chân núi trong bao lâu, nếu không phải ta lên núi kiếm củi, chỉ sợ bây giờ vẫn còn trên đó, ngươi mau đỡ hắn vào nhà, nấu bát canh gừng đi! Cũng không biết lạnh có bị nhiễm bệnh không?"
"Cảm ơn Lưu thúc, Lưu thúc có thể giúp ta đỡ cha vào trong phòng được không, ta một người khó có thể làm."
"Được, không có vấn đề gì, nhanh tìm đại phu cho cha ngươi, chân cha ngươi có thể tốt lên, không nên chậm trễ."
A Ngân dừng lại một chút, nhỏ giọng đáp: "Vâng, ta đã biết..."
Mọi người đưa cha A Ngân vào phòng bên cạnh. Qua một lúc liền nghe thấy A Ngân nói cảm tạ cùng âm thanh tiễn đưa.
Sau đó nghe được tiếng bước chân vang lên không ngừng từ phòng bên, đại khái chắc là vội vàng thay quần áo, cho cha uống canh gừng. Tống Thiệu Lâm nghe đến đó, không kiên trì tiếp được, lại chìm vào hôn mê.
Khi tình dậy thì nghe được tiếng người lạ, âm thanh già nua:
"Cô nương theo đơn này đi bốc thuốc là được, về phần người bệnh kia, vết thương trên đùi có chút nghiêm trọng, ta cho ông ấy đắp dược, trong 100 ngày không nên đi lại."
"Vâng." A Ngân ở bên cạnh nhẹ giọng đáp.
Tống Thiệu Lâm kinh ngạc, A Ngân vậy mà lại mời đại phu, nàng ấy lấy đâu ra tiền? Chẳng lẽ... Thật sự đã đáp ứng gả cho Hồ gia làm thiếp?
Biết rõ là một cái hố lửa cũng không chùn bước mà nhảy vào. Vì muốn cứu muội muội cùng phụ thân, hy sinh bản thân mình sao?
Tống Thiệu Lâm vô cùng kinh ngạc, ở thế giới của nàng, chưa từng thấy kiểu người này, vì mình mà hy sinh người khác mới chiếm đa số.
Thuốc đại phu kê rất hiệu quả đấy, lần này A Ngân cho nàng uống thước, không biết như thế nào nàng không còn cự tuyệt nữa, từng ngụm nuốt xuống, thuốc này là A Ngân dùng hạnh phúc suốt đời đổi về, nàng có thể nhẫn tâm không uống sao?
Uống thuốc hai ngày, Tống Thiệu lâm cảm thấy cơ thể tốt hơn nhiều, đã xuống được giường, yết hầu cũng không còn đau đớn. Cái thế giới này y thuật không tệ, không có thuốc hạ sốt cũng có thể khỏe nhanh như vậy. Từ lời A Ngân nói, Tống Thiệu Lâm biết được, cha A Ngân đã không có gì đáng ngại, giờ chỉ cần tĩnh dưỡng tốt.
Bình thường, nàng sẽ cùng A Ngân nói chuyện. Nhưng A Ngân vẫn chưa cho nàng đi lại nhiều. Nàng ấy nấu cháo đút nàng(A Hạnh) ăn. Vẫn còn gạo sao? Xem ra đã thật sự nhận lễ hỏi rồi, bằng không làm sao đột nhiên có nhiều tiền như thế?
Hôm nay A Ngân lại nấu cháo trắng mang đén giường cho Tống Thiệu lâm, đút từng muỗng cho nàng.
Không phải gạo gì mới, có mùi vị, nhưng so với cháo gì gì đó lúc trước đã là tốt hơn nhiều rồi. Tuy rằng Tống Thiệu Lâm vẫn còn có chút khó nuốt. Nhưng thứ nhất là A Ngân nhìn nàng tha thiết, nghĩ tới A Ngân vì nàng làm tất cả, Tống Thiệu Lâm không khỏi mềm lòng. Thứ hai là nàng thật sự đói bụng, giống như đã lâu không ăn đồ ăn.
Lúc trước, bị bệnh không thấy đói, giờ bệnh đã khỏi, liền cảm thấy dạ dày trống rỗng. Vì vậy, cháo A Ngân đem tới nàng từng ngụm, từng ngụm nuốt xuống.
"Tiểu muội..." A Ngân đột nhiên ngừng lại, cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm : "Hai ngày nữa tỷ phải đến Hồ phủ rồi. Chân cha không tốt, tay lại bất tiện, cuộc sống về sau muốn muội chiếu cố nhiều, tỷ không thể thường xuyên về thăm."
A Ngân ngẩng đầu, hốc mắt đỏ nhìn Tống Thiệu Lâm. Làn da trắng nõn, lông mày lá liễu cong cong, hai mắt thật to, môi đỏ, dáng người đầy đặn, đúng là thiếu nữ thời kỳ đẹp nhất. Loại sắc đẹp này lại sinh ra nơi không quyền thế, nghèo túng, tất nhiên sẽ bị người khác dòm ngó.
Tống Thiệu Lâm không nhịn được mà nói: " Tỷ tỷ không nên đi, sẽ không vui vẻ".
Cùng nữ nhân khác tranh một người nam nhân thì làm sao vui vẻ? Loại chuyện này nàng thấy nhiều, tự nhiên rõ ràng. Hơn nữa A Ngân nhìn trái nhìn phải cũng không giống người có tâm cơ thủ đoạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.