A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?
Chương 82: Đội trưởng Hạng hôm nay thẩm vấn hung thủ không?
Hoài Tố
20/06/2021
Thẩm vấn.
Editor: Iris N
Ban đầu cư dân không dám lại gần, tới khi nghe nói kẻ kia đã bị khống chế mới lục tục đi ra, người thì báo cảnh sát, người thì bàn luận.
"Là ai thế?"
"Hình như là cậu thanh niên mới chuyển tới chưa lâu trên tầng tám ấy."
"Là cậu ta thật hả? Không thể nào, có vẻ ôn hòa lắm mà."
"Đáng sợ thật, còn có dao kìa."
Hạng Vân Độc ở khu nhà này từ nhỏ đến lớn, có vài hàng xóm cũ biết anh là cảnh sát, vỗ ngực xua sợ hãi: "May mà có Tiểu Hạng, trong khu nhà có cảnh sát vẫn cứ là an toàn hơn một chút."
"May thế, tôi thấy bọn họ chưa bị thương, đúng là, vừa nãy mới ăn trứng gà đỏ của vợ chồng Tiểu Ngô xong chứ đâu."
Đầy tháng đứa trẻ, hàng xóm xung quanh đều tới nhà tặng quà, nghĩ tới khi nãy vừa có chuyện nguy hiểm như thế, đều chỉ chỉ trỏ trỏ, cảm thán may quá, có Hạng Vân Độc ở đây.
Cận Dương bị bắt lại, đôi vợ chồng này mới bế con ra hành lang, hàng xóm bê mấy chiếc ghế dựa ra, bảo bọn họ ngồi xuống rồi lại hỏi thăm Tiểu Ngô xem rốt cuộc là khi nãy đã xảy ra chuyện gì.
Mọi người nghe thấy tiếng ầm ĩ, còn có tiếng quát tháo của Cận Dương, nói cho cùng là chuyện gì đã xảy ra thì nào ai biết.
"Có phải tên đó đột nhiên nổi điên không?"
Tiểu Ngô lắc đầu, anh ta vừa mở cửa đã sợ hãi giật mình. Anh ta biết Cận Dương, hôm nay vừa gặp trong thang máy, nhưng khi đó lúc mở cửa, Cận Dương dường như đã biến thành người khác.
Vợ Tiểu Ngô ngồi trên ghế, một tay túm chặt lấy chồng, một tay bế con, mặt mày trắng bệch, người không ngừng run rẩy, hàng xóm bê một chiếc chăn ra, đắp lên cho cô ấy.
Đứa trẻ sơ sinh còn quá nhỏ, cô bé bị đánh thức nên hờn dỗi, khóc mấy tiếng sau đó mở đôi mắt to tròn, tựa nhe biết cha mẹ đang phiền lòng, cô bé không khóc nữa, cười khanh khách.
Vừa nghe thấy tiếng con cười, người mẹ trẻ cũng thở phài, lại bắt đầu vỗ vỗ dỗ con.
A Kiều thấy cụ bà đứng ngay sau lưng cháu dâu, liên tục trêu đùa khiến đứa bé vui vẻ. A Kiều tiến lại, lấy một chiếc kẹo chocolate, nhét vào tay người phụ nữ: "Chị ăn một chút đi này."
Tuy cô mới quay lại làm người chưa được bao lâu nhưng cô biết ăn ngọt đúng là có thể khiến cho người ta vui vẻ.
Tiểu Ngô thay vợ mình nhận lấy: "Cảm ơn, cảm ơn." Anh ta nói mấy chục câu cảm ơn, vẫn còn đang mê mang mờ mịt, anh ta chắc chắn mình không nhìn lầm, đó đúng là bà nội.
Là bà nội trong ấn tượng của anh ta, mặc quần áo thật dày, quàng khăn len, dáng người tròn trịa thấp thấp nhưng lại bộc phát sức mạnh rất lớn, bà thậm chí còn đẩy Cận Dương một cái.
Cụ bà cười tủm tỉm nhìn cháu trai, rồi lại trêu đùa chắt gái, còn vỗ về cháu dâu, tâm nguyện này đã hoàn thành, đến bình minh, bà nên quay về nghĩa trang rồi.
A Kiều đứng giữa đám người, nhìn về phía cụ bà, lặng lẽ nháy mắt một cái.
Cụ bà bật cười ha hả, cũng nháy mắt với A Kiều.
Bà đã đi đi lại lại ở lan can mấy ngày, A Kiều vốn cho rằng bà quay về thăm đứa trẻ, sau mới biết bà biết cháu mình gặp nguy hiểm nên mới cố tình quay về.
Mấy người Khương Thần vội vàng chạy tới, áp tải Cận Dương về cục cảnh sát.
"Gã này cũng kiêu ngạo quá nhỉ, hôm nay vừa mới ra khỏi cục cảnh sát mà đến tối hắn ta đã dám gây án?" Không phải là không có loại phạm nhân này, nhưng rõ ràng là Cận Dương không thuộc về loại ấy.
Hôm nay ở cục cảnh sắt hắn ta bóc sạch mọi hiềm nghi mà đến tối đã muốn giết người ngay dưới mí mắt Hạng Vân Độc, chuyện này thật không sao hiểu nổi.
Tiểu Chu nói: "Đừng quan tâm những chuyện khác, có vụ này là có thể điều tra sạch bách về hắn ta rồi."
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, nếu không có vụ này thì chẳng biết phải đợi bao lâu.
A Kiều là một trong những nhân chứng chứng kiến trực tiếp, cũng đi theo về cục cảnh sát. Vừa đến nơi, cô đã ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tống Phương. Tống Phương cũng vội vàng quay lại làm việc, chồng chị còn giúi cho cô một cặp lồng nấm tuyết hầm.
Vừa thấy A Kiều, chị đã cười: "Có ăn cái này không?"
A Kiều gật đầu, Tống Phương múc cho cô một bát, an ủi cô: "Sợ đúng không?"
A Kiều vừa ăn canh vừa lắc đầu: "Không ạ, em giỏi lắm nhé."
Tống Phương nghe vậy liền cười, đúng thế thật, so với những cô bé khác, A Kiều dũng cảm hơn nhiều, chị hỏi: "Em có từng nghĩ tới chuyện sẽ thi vào trường cảnh sát giống anh em không, tương lai làm cảnh sát?"
A Kiều kinh ngạc, từ trước đến giờ cô chưa nghĩ tới điều này, cô cũng có thể làm cảnh sát.
Vào cục cảnh sát, ma nằm vùng và cụ bà không vào theo được, ma nằm vùng quay về chờ được cúng bái, cụ bà tiễn cháu trai cháu dâu tới cổng cục cảnh sát, vẫy tay với đứa trẻ.
Tống Phương liên hệ với người nhà của Cận Dương, bảo họ tới cục cảnh sát, Khương Thần dẫn người đi điều tra nơi ở của Cận Dương.
Nhà Cận Dương vô cùng sạch sẽ, trong phòng khách có giá sách, ngoại trừ rất nhiều tiểu thuyết kinh dị còn mày một số đồ trang trí nhỏ. Khương Thần nhìn thấy một chiếc ô tô đồ chơi cho trẻ em màu đỏ.
Trong câu chuyện ma mà Cận Dương đã kể, đứa trẻ bị giết đưa cho hắn ta một chiếc ô tô đồ chơi, mong hắn ta đừng làm hại mình.
Cậu chỉ vào giá sách: "Cầm hết tất cả đi, mang về cục điều tra."
Khương Thần vừa về cục cảnh sát liền hỏi Tiểu Chu chuyện thẩm vấn tiến hành thế nào rồi.
Tiểu Chu xì một tiếng: "Gã này ý à, nói là hắn ta mộng du đấy."
Cận Dương lại quay lại điệu bộ thành thật ngại ngùng, hắn ta rúc vào ghế trong phòng thẩm vấn, cúi đầu rất thấp nhưng lại vẫn nhìn thẳng Hạng Vân Độc: "Tôi, tôi mắc bệnh mộng du."
Cận Dương nói: "Chỉ cần bị căng thẳng, hoặc là có áp lực, buổi tối khi đi ngủ sẽ đi khắp nơi, vậy nên mới không thể ở lại kí túc xá trong trường học."
Hạng Vân Độc nói: "Cậu rất tỉnh." Anh kéo tay áo mình lên, trên bắp tay có một dấu tay màu đỏ, đó chính là dấu vết để lại lúc bắt Cận Dương.
Cận Dương mỉm cười yếu ớt: "Anh cảnh sát, tôi không khỏe đến thế, đến thùng nước tắm tôi cũng không bê được."
Hạng Vân Độc nhìn hắn ta: "Cậu không ngủ, chúng tôi sẽ chứng minh chuyện này." Anh sẽ giám định dấu vết, chứng cứ để lại, Tiểu Ngô cũng có thể chứng minh lúc Cận Dương gõ cửa không hề ngủ.
Cận Dương lại cười: "Các trường hợp mộng du mở mắt cũng chẳng phải không có, chẳng lẽ chỉ để kết thúc vụ án, các anh định bảo tôi mộng du đi giết hai người kia sao?"
Hắn ta bẻ cong đề tài, định chuyển trọng điểm tới hai người tự sát.
Khương Thần đứng bên ngoài tức giận nghiến răng nghiến lợi. Trên mặt Hạng Vân Độc lại không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, anh lấy hồ sơ vụ án đường Linh Đốn ra: "Nói lại chuyện vụ án năm năm trước đi."
Cận Dương không còn tỏ ra kiêu ngạo, bả vai hắn ta cũng so lại: "Tôi đang chơi trò chơi, trò chơi sắp lên level."
Khương Thần nhìn chằm chằm kẻ tội phạm mà không thể bắt đằng sau mặt kính, đột nhiên quay sang hỏi Tiểu Chu: "Năm năm trước, hắn ta đủ mười bốn tuổi chưa?"
"Đủ." Tiểu Chu nói.
Khương Thần xoay người đi luôn. Tiểu Chu hỏi cậu: "Cậu đi đâu thế?"
Khương Thần xoay lưng về phía cậu ta, vẫy tay: "Tìm bằng chứng, có đào ba thước đất tớ cũng phải nhét hắn ta vào ngục giam."
Cha mẹ Cận Dương mau chóng tới nơi. Qua điện thoại, bọn họ nghe nói con mình xảy ra chuyện, ông Cận hốt hoảng, vừa tới cục cảnh sát đã hỏi ngay: "Sao thế? Nó có bị thương không?"
Hạng Vân Độc đi ra từ phòng phỏng vấn, không thu hoạch được gì. Về vụ án nhà số 1804, Cận Dương đã miêu tả cả trăm ngàn lần cả trong sách lẫn trong đầu hắn ta.
Hắn ta đã sử dụng trí tưởng tượng, phạm tội rồi chạy thoát hết lần này đến lần khác, đã thuần thục hơn hẳn hồi hắn ta mười bốn tuổi.
Hạng Vân Độc tách đôi cha mẹ này ra, nói với bọn họ: "Chúng tôi nghi ngờ con trai ông/bà có liên quan đến vụ án giết cả nhà năm năm trước ở số 1804 đường Linh Đốn."
Ông Cận cười: "Cảnh sát các anh điên rồi hả, khi đó, khi đó con trai tôi mới... mười bốn tuổi."
Nghe thấy những lời này, mẹ kế của Cận Dương, Giang Tụng Di lại không nói lời nào, bà ta cúi đầu rất lâu, không nói gì cả.
Hạng Vân Độc nhìn bà ta, lấy một tấm ảnh ra, đó là ảnh gia đình ba người ở số 1804, người phụ nữ này rõ ràng co rúm người lại một chút, bà ta không dám nhìn bức ảnh kia.
Tiếp theo đó, Hạng Vân Độc lấy bức ảnh thứ hair a.
Đó là ảnh ba người nhà Tiểu Ngô, hai vợ chồng trên ảnh tươi cười, còn cô con gái nhỏ đeo một chiếc nơ bướm trên đầu, mếu máo sắp khóc.
Bức hình này được một nhiếp ảnh gia chụp, chính là bức ảnh gia đình họ thích nhất.
"Sáng nay, hai giờ sáng, con bà đã mang dao xông vào căn hộ của gia đình này."
Giang Tụng Di lập tức ngẩng đầu lên, bà ta buột miệng thốt ra: "Bọn họ không sao chứ?"
Phản ứng hoàn toàn khác với cha Cận Dương, một người hoàn toàn tin tưởng rằng con trai mình hoàn toàn không thể làm hại người khác, một người khác lại đưa ra giả thiết đó trong lòng, vậy nên mới hỏi nạn nhân có sao không.
Hạng Vân Độc không nói gì, sự yên lặng của anh gây áp lực tâm lý cho người phụ nữ này, nhất định là bà ta biết gì đó, nói không chừng bà ta chính là điểm có thể khai thác.
Giang Tụng Di nhìn sắc mặt Hạng Vân Độc, cho rằng gia đình ba người kia đã bị hại nghiêm trọng, bà ta lẩm bẩm: "Lại là như vậy."
"Lại, là có ý gì?"
Bà ta không nói nữa, Hạng Vân Độc hỏi: "Bà muốn xem ảnh hiện trường không?"
Giang Tụng Di lắc đầu kịch liệt, bà ta đã xem ảnh hiện trường ở số 1804, bà ta còn có thể nhớ lại mùi máu tươi gay mũi kia, dằn vặt hồi lâu cuối cùng mới lên tiếng: "Cận Dương... Từ nhỏ Cận Dương nó đã không giống với những đứa trẻ khác."
Giang Tụng Di còn có thể nhớ tới hình ảnh lần đầu bà ta gặp Cận Dương. Thực ra bà ta rất thích trẻ con, bà ta tiếp xúc với Cận Vệ Đông một thời gian, trước khi tiếp xúc đã biết ông ta đã ly hôn, có một đứa con trai.
Giang Tụng Di rất thích Cận Vệ Đông, ông ta cao to đẹp trai, lại rất hào phóng, điều kiện kinh tế rất tốt, ngoại trừ việc có một đứa con trai thì chẳng có điểm nào khiến bà ta không hài lòng.
Lần đầu tiên gặp Cận Dương, bà ta mất rất nhiều thời gian để chọn quà, mua cho nó ô tô điều khiển từ xa, bọn họ dẫn nó đi chơi vườn bách thú. Ban đầu Cận Dương không muốn để ý tới bà ta, có vẻ rất bài xích.
Giang Tụng Di nghĩ đứa trẻ sợ người lạ, chỉ cần có thời gian đủ dài là tốt rồi, bà ta và Cận Vệ Đông cứ chờ mãi tới tận khi Cận Dương chịu gọi bà ta là mẹ mới cử hành hôn lễ.
Giang Tụng Di rất thích đứa trẻ này, lại thương cảm cho nó không có mẹ bên cạnh, kể chuyện cho hắn ta nghe, mua đồ chơi nó. Cận Vệ Đông còn nghiêm khắc với con chứ Giang Tụng Di lại vẫn luôn chiều chuộng nó.
Mãi đến khi sự việc kia xảy ra.
Lúc bà ta mang thai, thiên tính khiến cho bà ta nhạy cảm với tất cả mọi sự nguy hiểm. Cận Dương bắt đầu thường xuyên nhìn bụng bà ta chằm chằm. Ban đầu bà ta còn cho rằng chỉ là trẻ con tò mò mà thôi bèn nắm lấy bàn tay Cận Dương, để nó sờ đứa con trong bụng.
Cận Vệ Đông hỏi con: "Con thích em trai hay là em gái?"
Đến tận bây giờ Giang Tụng Di vẫn còn nhớ như in câu trả lời của Cận Dương.
"Con không thích, nó ra đời con sẽ giết chết nó."
Giang Tụng Di hoảng hốt trong lòng nhưng chồng bà ta lại chẳng hề có cảm giác, còn tưởng rằng con mình đang ghen tị, ông ta cười ha hả nhưng bà ta lại không cười nổi, bà ta ngầm có cảm giác, Cận Dương đang nghiêm túc.
Hạng Vân Độc đưa tay ra hiệu, nữ cảnh sát rót cho Giang Tụng Di một cốc nước, bà ta siết ly nước ấm trong tay, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sau khi mất con, bà ta cũng từng nói với người khác, tất cả mọi người đều bảo bà ta suy nghĩ quá nhiều, chồng và mẹ bà ta thậm chí trách bà ta đẩy trách nhiệm lên đầu một đứa trẻ sáu tuổi.
Giang Tụng Di dần trở nên trầm mặc, không còn nhiệt tình quan tâm như lúc đầu nữa, còn Cận Dương lại càng ngày càng ngoan ngoãn, kết quả học tập cũng rất tốt. Cận Vệ Đông rất hài lòng về đứa con trai này, bảo với bà ta: "Mất rồi thì thôi, sau này Dương Dương sẽ chăm sóc chúng ta lúc về già."
Bà ta không tin rằng một đứa trẻ sáu tuổi sẽ gây ra chuyện như thế, bà ta cho rằng Cận Dương càng ngày càng ngoan là bởi đã biết lỗi của mình, đúng là hắn ta đã nghe lời rất lâu.
Mãi đến khi bọn họ chuyển nhà.
Trong thang máy của nhà mới, Cận Dương gặp đứa trẻ ở căn hộ 1804 kia, ánh mắt ấy khiến Giang Tụng Di lập tức nhớ lại ánh mắt hắn ta lúc nhìn chằm chằm bụng mình.
Bà ta cố ý hỏi về việc học của hắn ta, cắt ngang ánh nhìn chăm chú của hắn ta, nghiêm khắc yêu cầu hắn ta phải đạt được hạng nhất vào cuối kì.
Ánh mắt nhanh chóng biến mất, nhưng chẳng bao lâu sau, có một ngày, lúc bà ta tan tầm về nhà, cảm thấy không khí không ổn lắm, bà ta đẩy cửa vào xem Cận Dương thế nào, hắn ta đang ngồi trong phòng ngủ chơi game.
Đã tắm, thay quần áo, còn quay lại nhìn bà ta một cái, ánh mắt mê say, trên mặt còn có một nụ cười khác hẳn trước đây.
Chỉ mấy ngày sau, trên hành lang toàn là cảnh sát, cả nhà ba người ở phòng 1804 chết oan chết uổng.
Trên bàn ăn, Cận Dương say sưa nghe cha kể về vụ án mạng này, Giang Tụng Di thấy khóe miệng hắn ta cong lên, hắn ta đắc ý nhìn bà ta, như thể đang nói.
"Các người không bắt được tôi đâu."
"Bà chắc chắn ngày xảy ra vụ án hôm đó, lúc bà về đến nhà, hắn ta đã tắm và thay quần áo sao?" Hạng Vân Độc hỏi.
"Đúng thế." Bà ta không bao giờ quên nổi hình ảnh ấy.
Hạng Vân Độc ghi lại điều này, chỉ bằng những thứ này cũng chẳng có tác dụng gì, nhất định phải tìm được chứng cứ mấu chốt.
Editor: Iris N
Ban đầu cư dân không dám lại gần, tới khi nghe nói kẻ kia đã bị khống chế mới lục tục đi ra, người thì báo cảnh sát, người thì bàn luận.
"Là ai thế?"
"Hình như là cậu thanh niên mới chuyển tới chưa lâu trên tầng tám ấy."
"Là cậu ta thật hả? Không thể nào, có vẻ ôn hòa lắm mà."
"Đáng sợ thật, còn có dao kìa."
Hạng Vân Độc ở khu nhà này từ nhỏ đến lớn, có vài hàng xóm cũ biết anh là cảnh sát, vỗ ngực xua sợ hãi: "May mà có Tiểu Hạng, trong khu nhà có cảnh sát vẫn cứ là an toàn hơn một chút."
"May thế, tôi thấy bọn họ chưa bị thương, đúng là, vừa nãy mới ăn trứng gà đỏ của vợ chồng Tiểu Ngô xong chứ đâu."
Đầy tháng đứa trẻ, hàng xóm xung quanh đều tới nhà tặng quà, nghĩ tới khi nãy vừa có chuyện nguy hiểm như thế, đều chỉ chỉ trỏ trỏ, cảm thán may quá, có Hạng Vân Độc ở đây.
Cận Dương bị bắt lại, đôi vợ chồng này mới bế con ra hành lang, hàng xóm bê mấy chiếc ghế dựa ra, bảo bọn họ ngồi xuống rồi lại hỏi thăm Tiểu Ngô xem rốt cuộc là khi nãy đã xảy ra chuyện gì.
Mọi người nghe thấy tiếng ầm ĩ, còn có tiếng quát tháo của Cận Dương, nói cho cùng là chuyện gì đã xảy ra thì nào ai biết.
"Có phải tên đó đột nhiên nổi điên không?"
Tiểu Ngô lắc đầu, anh ta vừa mở cửa đã sợ hãi giật mình. Anh ta biết Cận Dương, hôm nay vừa gặp trong thang máy, nhưng khi đó lúc mở cửa, Cận Dương dường như đã biến thành người khác.
Vợ Tiểu Ngô ngồi trên ghế, một tay túm chặt lấy chồng, một tay bế con, mặt mày trắng bệch, người không ngừng run rẩy, hàng xóm bê một chiếc chăn ra, đắp lên cho cô ấy.
Đứa trẻ sơ sinh còn quá nhỏ, cô bé bị đánh thức nên hờn dỗi, khóc mấy tiếng sau đó mở đôi mắt to tròn, tựa nhe biết cha mẹ đang phiền lòng, cô bé không khóc nữa, cười khanh khách.
Vừa nghe thấy tiếng con cười, người mẹ trẻ cũng thở phài, lại bắt đầu vỗ vỗ dỗ con.
A Kiều thấy cụ bà đứng ngay sau lưng cháu dâu, liên tục trêu đùa khiến đứa bé vui vẻ. A Kiều tiến lại, lấy một chiếc kẹo chocolate, nhét vào tay người phụ nữ: "Chị ăn một chút đi này."
Tuy cô mới quay lại làm người chưa được bao lâu nhưng cô biết ăn ngọt đúng là có thể khiến cho người ta vui vẻ.
Tiểu Ngô thay vợ mình nhận lấy: "Cảm ơn, cảm ơn." Anh ta nói mấy chục câu cảm ơn, vẫn còn đang mê mang mờ mịt, anh ta chắc chắn mình không nhìn lầm, đó đúng là bà nội.
Là bà nội trong ấn tượng của anh ta, mặc quần áo thật dày, quàng khăn len, dáng người tròn trịa thấp thấp nhưng lại bộc phát sức mạnh rất lớn, bà thậm chí còn đẩy Cận Dương một cái.
Cụ bà cười tủm tỉm nhìn cháu trai, rồi lại trêu đùa chắt gái, còn vỗ về cháu dâu, tâm nguyện này đã hoàn thành, đến bình minh, bà nên quay về nghĩa trang rồi.
A Kiều đứng giữa đám người, nhìn về phía cụ bà, lặng lẽ nháy mắt một cái.
Cụ bà bật cười ha hả, cũng nháy mắt với A Kiều.
Bà đã đi đi lại lại ở lan can mấy ngày, A Kiều vốn cho rằng bà quay về thăm đứa trẻ, sau mới biết bà biết cháu mình gặp nguy hiểm nên mới cố tình quay về.
Mấy người Khương Thần vội vàng chạy tới, áp tải Cận Dương về cục cảnh sát.
"Gã này cũng kiêu ngạo quá nhỉ, hôm nay vừa mới ra khỏi cục cảnh sát mà đến tối hắn ta đã dám gây án?" Không phải là không có loại phạm nhân này, nhưng rõ ràng là Cận Dương không thuộc về loại ấy.
Hôm nay ở cục cảnh sắt hắn ta bóc sạch mọi hiềm nghi mà đến tối đã muốn giết người ngay dưới mí mắt Hạng Vân Độc, chuyện này thật không sao hiểu nổi.
Tiểu Chu nói: "Đừng quan tâm những chuyện khác, có vụ này là có thể điều tra sạch bách về hắn ta rồi."
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, nếu không có vụ này thì chẳng biết phải đợi bao lâu.
A Kiều là một trong những nhân chứng chứng kiến trực tiếp, cũng đi theo về cục cảnh sát. Vừa đến nơi, cô đã ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tống Phương. Tống Phương cũng vội vàng quay lại làm việc, chồng chị còn giúi cho cô một cặp lồng nấm tuyết hầm.
Vừa thấy A Kiều, chị đã cười: "Có ăn cái này không?"
A Kiều gật đầu, Tống Phương múc cho cô một bát, an ủi cô: "Sợ đúng không?"
A Kiều vừa ăn canh vừa lắc đầu: "Không ạ, em giỏi lắm nhé."
Tống Phương nghe vậy liền cười, đúng thế thật, so với những cô bé khác, A Kiều dũng cảm hơn nhiều, chị hỏi: "Em có từng nghĩ tới chuyện sẽ thi vào trường cảnh sát giống anh em không, tương lai làm cảnh sát?"
A Kiều kinh ngạc, từ trước đến giờ cô chưa nghĩ tới điều này, cô cũng có thể làm cảnh sát.
Vào cục cảnh sát, ma nằm vùng và cụ bà không vào theo được, ma nằm vùng quay về chờ được cúng bái, cụ bà tiễn cháu trai cháu dâu tới cổng cục cảnh sát, vẫy tay với đứa trẻ.
Tống Phương liên hệ với người nhà của Cận Dương, bảo họ tới cục cảnh sát, Khương Thần dẫn người đi điều tra nơi ở của Cận Dương.
Nhà Cận Dương vô cùng sạch sẽ, trong phòng khách có giá sách, ngoại trừ rất nhiều tiểu thuyết kinh dị còn mày một số đồ trang trí nhỏ. Khương Thần nhìn thấy một chiếc ô tô đồ chơi cho trẻ em màu đỏ.
Trong câu chuyện ma mà Cận Dương đã kể, đứa trẻ bị giết đưa cho hắn ta một chiếc ô tô đồ chơi, mong hắn ta đừng làm hại mình.
Cậu chỉ vào giá sách: "Cầm hết tất cả đi, mang về cục điều tra."
Khương Thần vừa về cục cảnh sát liền hỏi Tiểu Chu chuyện thẩm vấn tiến hành thế nào rồi.
Tiểu Chu xì một tiếng: "Gã này ý à, nói là hắn ta mộng du đấy."
Cận Dương lại quay lại điệu bộ thành thật ngại ngùng, hắn ta rúc vào ghế trong phòng thẩm vấn, cúi đầu rất thấp nhưng lại vẫn nhìn thẳng Hạng Vân Độc: "Tôi, tôi mắc bệnh mộng du."
Cận Dương nói: "Chỉ cần bị căng thẳng, hoặc là có áp lực, buổi tối khi đi ngủ sẽ đi khắp nơi, vậy nên mới không thể ở lại kí túc xá trong trường học."
Hạng Vân Độc nói: "Cậu rất tỉnh." Anh kéo tay áo mình lên, trên bắp tay có một dấu tay màu đỏ, đó chính là dấu vết để lại lúc bắt Cận Dương.
Cận Dương mỉm cười yếu ớt: "Anh cảnh sát, tôi không khỏe đến thế, đến thùng nước tắm tôi cũng không bê được."
Hạng Vân Độc nhìn hắn ta: "Cậu không ngủ, chúng tôi sẽ chứng minh chuyện này." Anh sẽ giám định dấu vết, chứng cứ để lại, Tiểu Ngô cũng có thể chứng minh lúc Cận Dương gõ cửa không hề ngủ.
Cận Dương lại cười: "Các trường hợp mộng du mở mắt cũng chẳng phải không có, chẳng lẽ chỉ để kết thúc vụ án, các anh định bảo tôi mộng du đi giết hai người kia sao?"
Hắn ta bẻ cong đề tài, định chuyển trọng điểm tới hai người tự sát.
Khương Thần đứng bên ngoài tức giận nghiến răng nghiến lợi. Trên mặt Hạng Vân Độc lại không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, anh lấy hồ sơ vụ án đường Linh Đốn ra: "Nói lại chuyện vụ án năm năm trước đi."
Cận Dương không còn tỏ ra kiêu ngạo, bả vai hắn ta cũng so lại: "Tôi đang chơi trò chơi, trò chơi sắp lên level."
Khương Thần nhìn chằm chằm kẻ tội phạm mà không thể bắt đằng sau mặt kính, đột nhiên quay sang hỏi Tiểu Chu: "Năm năm trước, hắn ta đủ mười bốn tuổi chưa?"
"Đủ." Tiểu Chu nói.
Khương Thần xoay người đi luôn. Tiểu Chu hỏi cậu: "Cậu đi đâu thế?"
Khương Thần xoay lưng về phía cậu ta, vẫy tay: "Tìm bằng chứng, có đào ba thước đất tớ cũng phải nhét hắn ta vào ngục giam."
Cha mẹ Cận Dương mau chóng tới nơi. Qua điện thoại, bọn họ nghe nói con mình xảy ra chuyện, ông Cận hốt hoảng, vừa tới cục cảnh sát đã hỏi ngay: "Sao thế? Nó có bị thương không?"
Hạng Vân Độc đi ra từ phòng phỏng vấn, không thu hoạch được gì. Về vụ án nhà số 1804, Cận Dương đã miêu tả cả trăm ngàn lần cả trong sách lẫn trong đầu hắn ta.
Hắn ta đã sử dụng trí tưởng tượng, phạm tội rồi chạy thoát hết lần này đến lần khác, đã thuần thục hơn hẳn hồi hắn ta mười bốn tuổi.
Hạng Vân Độc tách đôi cha mẹ này ra, nói với bọn họ: "Chúng tôi nghi ngờ con trai ông/bà có liên quan đến vụ án giết cả nhà năm năm trước ở số 1804 đường Linh Đốn."
Ông Cận cười: "Cảnh sát các anh điên rồi hả, khi đó, khi đó con trai tôi mới... mười bốn tuổi."
Nghe thấy những lời này, mẹ kế của Cận Dương, Giang Tụng Di lại không nói lời nào, bà ta cúi đầu rất lâu, không nói gì cả.
Hạng Vân Độc nhìn bà ta, lấy một tấm ảnh ra, đó là ảnh gia đình ba người ở số 1804, người phụ nữ này rõ ràng co rúm người lại một chút, bà ta không dám nhìn bức ảnh kia.
Tiếp theo đó, Hạng Vân Độc lấy bức ảnh thứ hair a.
Đó là ảnh ba người nhà Tiểu Ngô, hai vợ chồng trên ảnh tươi cười, còn cô con gái nhỏ đeo một chiếc nơ bướm trên đầu, mếu máo sắp khóc.
Bức hình này được một nhiếp ảnh gia chụp, chính là bức ảnh gia đình họ thích nhất.
"Sáng nay, hai giờ sáng, con bà đã mang dao xông vào căn hộ của gia đình này."
Giang Tụng Di lập tức ngẩng đầu lên, bà ta buột miệng thốt ra: "Bọn họ không sao chứ?"
Phản ứng hoàn toàn khác với cha Cận Dương, một người hoàn toàn tin tưởng rằng con trai mình hoàn toàn không thể làm hại người khác, một người khác lại đưa ra giả thiết đó trong lòng, vậy nên mới hỏi nạn nhân có sao không.
Hạng Vân Độc không nói gì, sự yên lặng của anh gây áp lực tâm lý cho người phụ nữ này, nhất định là bà ta biết gì đó, nói không chừng bà ta chính là điểm có thể khai thác.
Giang Tụng Di nhìn sắc mặt Hạng Vân Độc, cho rằng gia đình ba người kia đã bị hại nghiêm trọng, bà ta lẩm bẩm: "Lại là như vậy."
"Lại, là có ý gì?"
Bà ta không nói nữa, Hạng Vân Độc hỏi: "Bà muốn xem ảnh hiện trường không?"
Giang Tụng Di lắc đầu kịch liệt, bà ta đã xem ảnh hiện trường ở số 1804, bà ta còn có thể nhớ lại mùi máu tươi gay mũi kia, dằn vặt hồi lâu cuối cùng mới lên tiếng: "Cận Dương... Từ nhỏ Cận Dương nó đã không giống với những đứa trẻ khác."
Giang Tụng Di còn có thể nhớ tới hình ảnh lần đầu bà ta gặp Cận Dương. Thực ra bà ta rất thích trẻ con, bà ta tiếp xúc với Cận Vệ Đông một thời gian, trước khi tiếp xúc đã biết ông ta đã ly hôn, có một đứa con trai.
Giang Tụng Di rất thích Cận Vệ Đông, ông ta cao to đẹp trai, lại rất hào phóng, điều kiện kinh tế rất tốt, ngoại trừ việc có một đứa con trai thì chẳng có điểm nào khiến bà ta không hài lòng.
Lần đầu tiên gặp Cận Dương, bà ta mất rất nhiều thời gian để chọn quà, mua cho nó ô tô điều khiển từ xa, bọn họ dẫn nó đi chơi vườn bách thú. Ban đầu Cận Dương không muốn để ý tới bà ta, có vẻ rất bài xích.
Giang Tụng Di nghĩ đứa trẻ sợ người lạ, chỉ cần có thời gian đủ dài là tốt rồi, bà ta và Cận Vệ Đông cứ chờ mãi tới tận khi Cận Dương chịu gọi bà ta là mẹ mới cử hành hôn lễ.
Giang Tụng Di rất thích đứa trẻ này, lại thương cảm cho nó không có mẹ bên cạnh, kể chuyện cho hắn ta nghe, mua đồ chơi nó. Cận Vệ Đông còn nghiêm khắc với con chứ Giang Tụng Di lại vẫn luôn chiều chuộng nó.
Mãi đến khi sự việc kia xảy ra.
Lúc bà ta mang thai, thiên tính khiến cho bà ta nhạy cảm với tất cả mọi sự nguy hiểm. Cận Dương bắt đầu thường xuyên nhìn bụng bà ta chằm chằm. Ban đầu bà ta còn cho rằng chỉ là trẻ con tò mò mà thôi bèn nắm lấy bàn tay Cận Dương, để nó sờ đứa con trong bụng.
Cận Vệ Đông hỏi con: "Con thích em trai hay là em gái?"
Đến tận bây giờ Giang Tụng Di vẫn còn nhớ như in câu trả lời của Cận Dương.
"Con không thích, nó ra đời con sẽ giết chết nó."
Giang Tụng Di hoảng hốt trong lòng nhưng chồng bà ta lại chẳng hề có cảm giác, còn tưởng rằng con mình đang ghen tị, ông ta cười ha hả nhưng bà ta lại không cười nổi, bà ta ngầm có cảm giác, Cận Dương đang nghiêm túc.
Hạng Vân Độc đưa tay ra hiệu, nữ cảnh sát rót cho Giang Tụng Di một cốc nước, bà ta siết ly nước ấm trong tay, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sau khi mất con, bà ta cũng từng nói với người khác, tất cả mọi người đều bảo bà ta suy nghĩ quá nhiều, chồng và mẹ bà ta thậm chí trách bà ta đẩy trách nhiệm lên đầu một đứa trẻ sáu tuổi.
Giang Tụng Di dần trở nên trầm mặc, không còn nhiệt tình quan tâm như lúc đầu nữa, còn Cận Dương lại càng ngày càng ngoan ngoãn, kết quả học tập cũng rất tốt. Cận Vệ Đông rất hài lòng về đứa con trai này, bảo với bà ta: "Mất rồi thì thôi, sau này Dương Dương sẽ chăm sóc chúng ta lúc về già."
Bà ta không tin rằng một đứa trẻ sáu tuổi sẽ gây ra chuyện như thế, bà ta cho rằng Cận Dương càng ngày càng ngoan là bởi đã biết lỗi của mình, đúng là hắn ta đã nghe lời rất lâu.
Mãi đến khi bọn họ chuyển nhà.
Trong thang máy của nhà mới, Cận Dương gặp đứa trẻ ở căn hộ 1804 kia, ánh mắt ấy khiến Giang Tụng Di lập tức nhớ lại ánh mắt hắn ta lúc nhìn chằm chằm bụng mình.
Bà ta cố ý hỏi về việc học của hắn ta, cắt ngang ánh nhìn chăm chú của hắn ta, nghiêm khắc yêu cầu hắn ta phải đạt được hạng nhất vào cuối kì.
Ánh mắt nhanh chóng biến mất, nhưng chẳng bao lâu sau, có một ngày, lúc bà ta tan tầm về nhà, cảm thấy không khí không ổn lắm, bà ta đẩy cửa vào xem Cận Dương thế nào, hắn ta đang ngồi trong phòng ngủ chơi game.
Đã tắm, thay quần áo, còn quay lại nhìn bà ta một cái, ánh mắt mê say, trên mặt còn có một nụ cười khác hẳn trước đây.
Chỉ mấy ngày sau, trên hành lang toàn là cảnh sát, cả nhà ba người ở phòng 1804 chết oan chết uổng.
Trên bàn ăn, Cận Dương say sưa nghe cha kể về vụ án mạng này, Giang Tụng Di thấy khóe miệng hắn ta cong lên, hắn ta đắc ý nhìn bà ta, như thể đang nói.
"Các người không bắt được tôi đâu."
"Bà chắc chắn ngày xảy ra vụ án hôm đó, lúc bà về đến nhà, hắn ta đã tắm và thay quần áo sao?" Hạng Vân Độc hỏi.
"Đúng thế." Bà ta không bao giờ quên nổi hình ảnh ấy.
Hạng Vân Độc ghi lại điều này, chỉ bằng những thứ này cũng chẳng có tác dụng gì, nhất định phải tìm được chứng cứ mấu chốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.