Chương 11
Dương Quan Đại Đạo
22/11/2022
Từ Thượng Lâm uyển, Trưởng Công chúa đưa thư đến, bảo tôi khi khỏe hơn
hãy ngồi kiệu đến Thượng Lâm uyển, còn nói Thái hậu và Trệ nhi đều rất
nhớ tôi. Buông lá thư xuống, tôi thở dài trong lòng, đành phải dẫn theo
Sở Phục và lên đường.
Nghe nói Thượng Lâm uyển rất đẹp, Trưởng Công chúa đã đi nhiều lần, riêng tôi thì vẫn luôn chưa được nhìn thấy.
Nhớ «Thượng Lâm phú» của Tư Mã Tương Như miêu tả Thượng Lâm uyển như sau: "Chung thủy bá sản, xuất nhập kính vị. Phong hạo lạo quyết, hu dư ủy xà, kinh doanh hồ kỳ nội. Đãng đãng hồ bát xuyên, phân lưu tương bối nhi dị thái. Đông tây nam bắc, trì vụ vãng lai."
«Hán thư» cũng nói, "trong uyển nuôi muông thú, nhà vua sẽ săn bắn trong uyển vào mùa xuân hoặc mùa thu, thu được vô số con thú. Ngoài ra, hành cung có bảy mươi viện, đủ để cho ngàn kỵ vạn thừa (1 000 kỵ binh và 10 000 xe có 4 ngựa kéo).
Đúng là một bãi săn Hoàng gia tốt nhất.
Đến Thượng Lâm uyển, đổi sang ngồi ngựa, Sở Phục cưỡi ngựa theo sau lưng tôi, nói: "Tiểu Công chúa, vừa rồi thủ vệ thái giám kia có báo rằng nếu muốn bái kiến Thái hậu, ngài cứ chạy theo con đường lớn hướng tây kia là được...".
Bệnh nhiều ngày như vậy, tôi cũng không muốn nằm trên giường nữa. Không dễ gì thấy được cảnh đẹp phồn thịnh trước mặt như thế, trước hết tôi muốn cưỡi ngựa chạy một vòng, thế là tôi nói: "Không vội. Đi đường nhỏ phía đông trước. Đang không có người".
"Vâng."
Từ từ đi vào rừng, cờ xí và người hầu khắp nơi càng ngày càng thưa thớt, thay thế bằng những bụi cỏ, thỉnh thoảng lại có một hai con thỏ rừng chạy ra từ đồi núi.
Men theo đồi núi lên cao hơn, cây cối cũng càng ngày càng tươi tốt. Sở Phục rút kiếm ra cầm trong tay, đề phòng mãnh thú đột kích. Xung quanh không một bóng người, tôi cưỡi ngựa, nhanh nhẹn băng qua bãi cỏ trong rừng...
Bỗng nhiên cách đó không xa có tiếng người vọng lại, tôi quay đầu nhìn thì thấy một thanh niên mặc quan phục cấp thấp chạy đến hướng của tôi, "... Cô nương! Cô nương! Chờ một chút!".
Tôi và Sở Phục nhìn nhau... Hôm nay chúng tôi ăn mặc bình thường, không phải lễ phục long trọng, chỉ là hơi lộng lẫy mà thôi, khó trách hắn không nhận ra. Nhưng đến khi người thanh niên kia chạy tới gần, tôi mới nhìn thấy rõ vẻ ngoài của hắn thì không khỏi trợn tròn mắt...
Hắn ta dừng ở trước ngựa thở hồng hộc: "Khụ khụ... Tại hạ họ Đổng, tên Trọng Thư, không biết cô nương còn nhớ đến tại hạ?".
Thấy gương mặt giống hệt người trong mơ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, nỗi bi thương và cảm giác nhớ mong thoáng chốc ăn mòn lồng ngực tôi... Tôi im lặng một lúc mới nói: "... Nhớ".
"Lần trước, sau khi cô nương lặng lẽ rời đi, tại hạ đã suy nghĩ, nhất định là cô nương cảm thấy tại hạ không có quan chức nên không muốn gả cho. Vì vậy tại hạ đã vào triều tìm một chức vị..."
"...". Tôi lẳng lặng nhìn hắn ta, không nói gì.
Hắn ta nói tiếp, "hiện nay, tại hạ đảm nhiệm chức vụ tại Thái Học viện, vốn là tại hạ sẽ đến nhà cô nương cầu hôn rồi, nhưng... Tại hạ đã chờ ở thuyền hoa ven hồ ngày ngày tháng tháng, mà không gặp được cô nương...".
"... Sao ngươi lại ở đây?"
"Tại hạ mới nhậm chức, không biết Thượng Lâm uyển là rừng sâu nên tách khỏi các đồng liêu, đã lạc đường mấy canh giờ... Tại hạ đang không biết như thế nào cho phải thì nhìn thấy cô nương... Thật sự là hữu duyên... Đúng rồi... Cô nương, tại hạ cứ quên thỉnh giáo cô nương về phương danh cũng như địa chỉ nhà, vì sao cô nương cũng ở chỗ này?"
Tôi thở dài, ghìm ngựa, quay người bỏ đi.
"Ối ối... Cô nương! Cô nương!"
Tôi không quay đầu lại, lại nghe hắn ở sau lưng hô: "Gặp cô nương một lần, Đổng mỗ ngày ngày nhớ, tháng tháng mong, bóng hình xinh đẹp của cô nương luôn luôn ở trong giấc mơ của tại hạ... Từ đó về sau, tại hạ không thể được quên cô nương... Tại hạ thấy trang phục của cô nương có vẻ là nữ chưa xuất giá, mà tại hạ cũng là nam chưa hứa hôn, cô nương rõ ràng cũng chú ý đến tại hạ... Vậy vì sao, cô nương không muốn gả cho tại hạ?".
Ghìm chặt dây cương, tôi tung người xuống ngựa, bước nhanh đi đến trước mặt hắn, "đúng là ta thích ngươi...". Tôi nói.
Sau đó, tôi lấy ra ngọc bội đại biểu là người hoàng gia ở bên hông từ kỵ trang, đưa lên trước mặt hắn: "Nhưng nếu ngươi muốn cưới ta thì hãy theo ta chạy về hướng tây, ngựa không dừng vó đến vùng biên Mạc Bắc, nơi không bao giờ có gió xuân, ngươi bằng lòng ư?".
Hắn suy nghĩ mất một lúc rồi nói: "Ta bằng lòng... Ta... Mẹ già của ta đã mất sớm, huynh đệ cũng không nhiều, chỉ có mỗi một mình ta...".
Tôi hơi sững sờ, "ngươi... Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?".
Hắn cười cay đắng, "chưa... Nhưng nếu hôm nay ta nói không, không phải cô nương sẽ đi ngay luôn sao...".
"Vừa rồi ngươi có hỏi tên ta đúng chứ, ta là Trần A Kiều..."
"... Trần... A Kiều...". Hắn mở to hai mắt, cứ kinh ngạc nhìn tôi, lùi một bước: "Cô cô cô... Cô là Thái tử phi?".
"Chúng ta vẫn chưa thành thân."
"Cô..."
Trong lòng không khỏi chua chát. Chín bản Cửu tinh Thần thư, bây giờ tìm khắp kinh thành cũng chỉ có bảy bản. Mà tháng sau, tôi thế mà phải gả cho Lưu Trệ rồi... Lúc trước, tôi vốn nghĩ việc này có thế nào cũng phải đợi Lưu Trệ mười lăm mười sáu tuổi, nhưng mà...
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến người ta không kịp chuẩn bị.
Tôi nhìn người trước mắt, nói: "Ngươi còn muốn cưới ta chứ?".
"...Thì... thì ra... Tại hạ chỉ nghĩ cô nương là hoàng thân quốc thích bình thường... Nếu cô nương chịu đi theo ta, ta cũng chỉ cho rằng cô nương là thứ nữ tôn thất, ở nhà cũng không được yêu đương, phụ mẫu đều không quan tâm đến hôn sự của cô, cho nên cô mới phải tự tìm... Đổng mỗ không ngờ cô nương là Thái tử phi..."
Có lẽ mấy hôm nay quá sốt ruột, khiến tôi không khỏi ngắt lời: "Ngươi dám nói muốn thì ta sẽ dám đi theo ngươi tới tận chân trời góc biển, ngươi có dám không...".
"Đổng... Đổng mỗ... Không dám. Việc này việc này... là trái với chế lễ, việc này... việc này... Cô nương! Cô nương!"
Tôi không quay đầu lại mà lên ngựa, giơ roi thúc ngựa, lao nhanh vào rừng sâu...
Gió sắc như dao cứa vào mặt, nước mắt không chịu khống chế mà rơi xuống...
Kiếp trước, anh thề thốt nói muốn cưới tôi, mà bây giờ chỉ là đổi quần áo khác, đã quên đi trước kia, ngay cả một lời hứa chót lưỡi đầu môi cũng không cho được...
Nước mắt này không biết vì hắn ta mà chảy, hay là vì ảo tưởng hắn ta là Lưu Ninh mà chảy...
Hắn ta nói vô số lần nằm mơ thấy tôi... Tôi cũng nào khác gì?
Tôi mơ thấy anh nói với tôi, anh cũng đạp phải Cửu tinh Thần trận, xuyên đến triều Hán, bây giờ anh đã tìm được tôi, mong muốn dẫn tôi đi đến chân trời góc biển...
Nhưng ảo tưởng cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng...
Có lẽ hắn xác thực là Lưu Ninh, chỉ là, hắn bây giờ là một người cổ đại...
Từng giọt nước mắt rơi xuống hai gò má... Rốt cục, tôi ghìm cương ở một mảnh đất trống, ngẩng đầu lên, đau khổ khóc thành tiếng... Có lẽ tôi không yêu hắn ta kiếp này, mà tôi có thể chỉ là di dời tình cảm sang cho hắn ta, hoặc chẳng qua là tôi cảm thấy thất vọng bởi người ở kiếp trước có tướng mạo và tư tưởng giống Lưu Ninh, hóa ra không yêu tôi như vậy...
Sở Phục ở bên cạnh lo lắng nhìn tôi, nàng rút khăn tay lau nước mắt cho tôi: "Tiểu Công chúa đừng khóc, lát nữa ngài còn phải tham gia yến hội".
Tôi gật đầu, trút hết nỗi lòng rồi thì ngừng khóc. Cầm khăn lau nước mắt, tôi cảm thấy mình không có lý do gì để khóc. Nhất định là vì tìm không thấy hai quyển sách còn sót lại, tạo nên cảm giác thất bại trong gang tấc, khiến tôi sụp đổ. Nhưng tôi không thể bị đánh bại như thế, tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm, tôi tự nhủ.
Yến hội ở Thượng Lâm uyển xa hoa và nhộn nhịp, mỗi chỗ ngồi đều là đồ ăn tươi ngon vừa mới săn bắn. Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp được Hàn Yên, vậy mà lại là một chàng trai sáng sủa và lanh lợi. Thấy tôi nhìn mình, y khẽ gật đầu và cười với tôi. Y hiện đang ngồi cùng Lưu Trệ, hai bên dường như đang hăng hái đàm luận cái gì đó...
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi cảm thấy cam chịu... Đúng vậy, đây không phải là thế giới của tôi. Tôi vốn dư thừa... Tôi rất muốn trở về... Tôi trở về, hắn có người hắn thương yêu, hắn có giang sơn của hắn, có thành tựu chính trị và quân sự riêng của hắn; còn tôi có căn trọ nhỏ của tôi, có tự do của tôi.
"A Kiều tỷ tỷ sao thế?". Lưu Trệ chú ý tới tôi, đứng dậy và xích lại gần tôi, khẽ hỏi, "sao mắt tỷ đỏ vậy?".
Tôi gượng cười: "Vừa rồi cưỡi ngựa gặp gió lớn nên cát bay vào mắt".
"Trông tỷ rất khó chịu... Tỷ không thoải mái sao?"
Tôi lắc đầu. Lúc này, tiếng sáo trúc, chuông trống vang lên tạo thành điệu nhạc vọng khắp đại điện...
Theo tiếng nhạc, tiếng trò chuyện cũng rôm rả hơn, dường như có người còn hỏi, "người múa trong điện kia là ai...".
Có người đáp lại, "đó là Lưu Ninh...".
Vừa nghe đến tên này, tôi giương mắt nhìn theo bản năng, thấy một cậu ấm quý tộc, độ tuổi thanh niên, tướng mạo đẹp đẽ, ăn mặc hoa lệ, nhưng biểu hiện lại không nghiêm túc - ngay tại trong điện, cùng với tiết tấu nhạc cổ truyền thanh thoát, cậu ta dâng một điệu múa cho Hoàng thượng và Hoàng hậu...
"An Vương Lưu Ninh nghe nói năm nay cũng mười tám tuổi... Rất nhiều tiểu thư nhà quyền quý trong kinh thành đều rất ngưỡng mộ hắn..."
Nghe vậy, tôi thở dài, thôi không nhìn thanh niên đó khiêu vũ nữa... Sao tôi lại khờ dại như vậy, đó sao có thể là tiến sĩ Lưu được, chỉ là có tên giống nhau mà thôi. Tôi quay đầu, lại đối diện với ánh mắt dò xét của Lưu Trệ. Tôi rời mắt, không muốn đối mặt với hắn.
Nghe nói Thượng Lâm uyển rất đẹp, Trưởng Công chúa đã đi nhiều lần, riêng tôi thì vẫn luôn chưa được nhìn thấy.
Nhớ «Thượng Lâm phú» của Tư Mã Tương Như miêu tả Thượng Lâm uyển như sau: "Chung thủy bá sản, xuất nhập kính vị. Phong hạo lạo quyết, hu dư ủy xà, kinh doanh hồ kỳ nội. Đãng đãng hồ bát xuyên, phân lưu tương bối nhi dị thái. Đông tây nam bắc, trì vụ vãng lai."
«Hán thư» cũng nói, "trong uyển nuôi muông thú, nhà vua sẽ săn bắn trong uyển vào mùa xuân hoặc mùa thu, thu được vô số con thú. Ngoài ra, hành cung có bảy mươi viện, đủ để cho ngàn kỵ vạn thừa (1 000 kỵ binh và 10 000 xe có 4 ngựa kéo).
Đúng là một bãi săn Hoàng gia tốt nhất.
Đến Thượng Lâm uyển, đổi sang ngồi ngựa, Sở Phục cưỡi ngựa theo sau lưng tôi, nói: "Tiểu Công chúa, vừa rồi thủ vệ thái giám kia có báo rằng nếu muốn bái kiến Thái hậu, ngài cứ chạy theo con đường lớn hướng tây kia là được...".
Bệnh nhiều ngày như vậy, tôi cũng không muốn nằm trên giường nữa. Không dễ gì thấy được cảnh đẹp phồn thịnh trước mặt như thế, trước hết tôi muốn cưỡi ngựa chạy một vòng, thế là tôi nói: "Không vội. Đi đường nhỏ phía đông trước. Đang không có người".
"Vâng."
Từ từ đi vào rừng, cờ xí và người hầu khắp nơi càng ngày càng thưa thớt, thay thế bằng những bụi cỏ, thỉnh thoảng lại có một hai con thỏ rừng chạy ra từ đồi núi.
Men theo đồi núi lên cao hơn, cây cối cũng càng ngày càng tươi tốt. Sở Phục rút kiếm ra cầm trong tay, đề phòng mãnh thú đột kích. Xung quanh không một bóng người, tôi cưỡi ngựa, nhanh nhẹn băng qua bãi cỏ trong rừng...
Bỗng nhiên cách đó không xa có tiếng người vọng lại, tôi quay đầu nhìn thì thấy một thanh niên mặc quan phục cấp thấp chạy đến hướng của tôi, "... Cô nương! Cô nương! Chờ một chút!".
Tôi và Sở Phục nhìn nhau... Hôm nay chúng tôi ăn mặc bình thường, không phải lễ phục long trọng, chỉ là hơi lộng lẫy mà thôi, khó trách hắn không nhận ra. Nhưng đến khi người thanh niên kia chạy tới gần, tôi mới nhìn thấy rõ vẻ ngoài của hắn thì không khỏi trợn tròn mắt...
Hắn ta dừng ở trước ngựa thở hồng hộc: "Khụ khụ... Tại hạ họ Đổng, tên Trọng Thư, không biết cô nương còn nhớ đến tại hạ?".
Thấy gương mặt giống hệt người trong mơ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, nỗi bi thương và cảm giác nhớ mong thoáng chốc ăn mòn lồng ngực tôi... Tôi im lặng một lúc mới nói: "... Nhớ".
"Lần trước, sau khi cô nương lặng lẽ rời đi, tại hạ đã suy nghĩ, nhất định là cô nương cảm thấy tại hạ không có quan chức nên không muốn gả cho. Vì vậy tại hạ đã vào triều tìm một chức vị..."
"...". Tôi lẳng lặng nhìn hắn ta, không nói gì.
Hắn ta nói tiếp, "hiện nay, tại hạ đảm nhiệm chức vụ tại Thái Học viện, vốn là tại hạ sẽ đến nhà cô nương cầu hôn rồi, nhưng... Tại hạ đã chờ ở thuyền hoa ven hồ ngày ngày tháng tháng, mà không gặp được cô nương...".
"... Sao ngươi lại ở đây?"
"Tại hạ mới nhậm chức, không biết Thượng Lâm uyển là rừng sâu nên tách khỏi các đồng liêu, đã lạc đường mấy canh giờ... Tại hạ đang không biết như thế nào cho phải thì nhìn thấy cô nương... Thật sự là hữu duyên... Đúng rồi... Cô nương, tại hạ cứ quên thỉnh giáo cô nương về phương danh cũng như địa chỉ nhà, vì sao cô nương cũng ở chỗ này?"
Tôi thở dài, ghìm ngựa, quay người bỏ đi.
"Ối ối... Cô nương! Cô nương!"
Tôi không quay đầu lại, lại nghe hắn ở sau lưng hô: "Gặp cô nương một lần, Đổng mỗ ngày ngày nhớ, tháng tháng mong, bóng hình xinh đẹp của cô nương luôn luôn ở trong giấc mơ của tại hạ... Từ đó về sau, tại hạ không thể được quên cô nương... Tại hạ thấy trang phục của cô nương có vẻ là nữ chưa xuất giá, mà tại hạ cũng là nam chưa hứa hôn, cô nương rõ ràng cũng chú ý đến tại hạ... Vậy vì sao, cô nương không muốn gả cho tại hạ?".
Ghìm chặt dây cương, tôi tung người xuống ngựa, bước nhanh đi đến trước mặt hắn, "đúng là ta thích ngươi...". Tôi nói.
Sau đó, tôi lấy ra ngọc bội đại biểu là người hoàng gia ở bên hông từ kỵ trang, đưa lên trước mặt hắn: "Nhưng nếu ngươi muốn cưới ta thì hãy theo ta chạy về hướng tây, ngựa không dừng vó đến vùng biên Mạc Bắc, nơi không bao giờ có gió xuân, ngươi bằng lòng ư?".
Hắn suy nghĩ mất một lúc rồi nói: "Ta bằng lòng... Ta... Mẹ già của ta đã mất sớm, huynh đệ cũng không nhiều, chỉ có mỗi một mình ta...".
Tôi hơi sững sờ, "ngươi... Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?".
Hắn cười cay đắng, "chưa... Nhưng nếu hôm nay ta nói không, không phải cô nương sẽ đi ngay luôn sao...".
"Vừa rồi ngươi có hỏi tên ta đúng chứ, ta là Trần A Kiều..."
"... Trần... A Kiều...". Hắn mở to hai mắt, cứ kinh ngạc nhìn tôi, lùi một bước: "Cô cô cô... Cô là Thái tử phi?".
"Chúng ta vẫn chưa thành thân."
"Cô..."
Trong lòng không khỏi chua chát. Chín bản Cửu tinh Thần thư, bây giờ tìm khắp kinh thành cũng chỉ có bảy bản. Mà tháng sau, tôi thế mà phải gả cho Lưu Trệ rồi... Lúc trước, tôi vốn nghĩ việc này có thế nào cũng phải đợi Lưu Trệ mười lăm mười sáu tuổi, nhưng mà...
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến người ta không kịp chuẩn bị.
Tôi nhìn người trước mắt, nói: "Ngươi còn muốn cưới ta chứ?".
"...Thì... thì ra... Tại hạ chỉ nghĩ cô nương là hoàng thân quốc thích bình thường... Nếu cô nương chịu đi theo ta, ta cũng chỉ cho rằng cô nương là thứ nữ tôn thất, ở nhà cũng không được yêu đương, phụ mẫu đều không quan tâm đến hôn sự của cô, cho nên cô mới phải tự tìm... Đổng mỗ không ngờ cô nương là Thái tử phi..."
Có lẽ mấy hôm nay quá sốt ruột, khiến tôi không khỏi ngắt lời: "Ngươi dám nói muốn thì ta sẽ dám đi theo ngươi tới tận chân trời góc biển, ngươi có dám không...".
"Đổng... Đổng mỗ... Không dám. Việc này việc này... là trái với chế lễ, việc này... việc này... Cô nương! Cô nương!"
Tôi không quay đầu lại mà lên ngựa, giơ roi thúc ngựa, lao nhanh vào rừng sâu...
Gió sắc như dao cứa vào mặt, nước mắt không chịu khống chế mà rơi xuống...
Kiếp trước, anh thề thốt nói muốn cưới tôi, mà bây giờ chỉ là đổi quần áo khác, đã quên đi trước kia, ngay cả một lời hứa chót lưỡi đầu môi cũng không cho được...
Nước mắt này không biết vì hắn ta mà chảy, hay là vì ảo tưởng hắn ta là Lưu Ninh mà chảy...
Hắn ta nói vô số lần nằm mơ thấy tôi... Tôi cũng nào khác gì?
Tôi mơ thấy anh nói với tôi, anh cũng đạp phải Cửu tinh Thần trận, xuyên đến triều Hán, bây giờ anh đã tìm được tôi, mong muốn dẫn tôi đi đến chân trời góc biển...
Nhưng ảo tưởng cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng...
Có lẽ hắn xác thực là Lưu Ninh, chỉ là, hắn bây giờ là một người cổ đại...
Từng giọt nước mắt rơi xuống hai gò má... Rốt cục, tôi ghìm cương ở một mảnh đất trống, ngẩng đầu lên, đau khổ khóc thành tiếng... Có lẽ tôi không yêu hắn ta kiếp này, mà tôi có thể chỉ là di dời tình cảm sang cho hắn ta, hoặc chẳng qua là tôi cảm thấy thất vọng bởi người ở kiếp trước có tướng mạo và tư tưởng giống Lưu Ninh, hóa ra không yêu tôi như vậy...
Sở Phục ở bên cạnh lo lắng nhìn tôi, nàng rút khăn tay lau nước mắt cho tôi: "Tiểu Công chúa đừng khóc, lát nữa ngài còn phải tham gia yến hội".
Tôi gật đầu, trút hết nỗi lòng rồi thì ngừng khóc. Cầm khăn lau nước mắt, tôi cảm thấy mình không có lý do gì để khóc. Nhất định là vì tìm không thấy hai quyển sách còn sót lại, tạo nên cảm giác thất bại trong gang tấc, khiến tôi sụp đổ. Nhưng tôi không thể bị đánh bại như thế, tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm, tôi tự nhủ.
Yến hội ở Thượng Lâm uyển xa hoa và nhộn nhịp, mỗi chỗ ngồi đều là đồ ăn tươi ngon vừa mới săn bắn. Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp được Hàn Yên, vậy mà lại là một chàng trai sáng sủa và lanh lợi. Thấy tôi nhìn mình, y khẽ gật đầu và cười với tôi. Y hiện đang ngồi cùng Lưu Trệ, hai bên dường như đang hăng hái đàm luận cái gì đó...
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi cảm thấy cam chịu... Đúng vậy, đây không phải là thế giới của tôi. Tôi vốn dư thừa... Tôi rất muốn trở về... Tôi trở về, hắn có người hắn thương yêu, hắn có giang sơn của hắn, có thành tựu chính trị và quân sự riêng của hắn; còn tôi có căn trọ nhỏ của tôi, có tự do của tôi.
"A Kiều tỷ tỷ sao thế?". Lưu Trệ chú ý tới tôi, đứng dậy và xích lại gần tôi, khẽ hỏi, "sao mắt tỷ đỏ vậy?".
Tôi gượng cười: "Vừa rồi cưỡi ngựa gặp gió lớn nên cát bay vào mắt".
"Trông tỷ rất khó chịu... Tỷ không thoải mái sao?"
Tôi lắc đầu. Lúc này, tiếng sáo trúc, chuông trống vang lên tạo thành điệu nhạc vọng khắp đại điện...
Theo tiếng nhạc, tiếng trò chuyện cũng rôm rả hơn, dường như có người còn hỏi, "người múa trong điện kia là ai...".
Có người đáp lại, "đó là Lưu Ninh...".
Vừa nghe đến tên này, tôi giương mắt nhìn theo bản năng, thấy một cậu ấm quý tộc, độ tuổi thanh niên, tướng mạo đẹp đẽ, ăn mặc hoa lệ, nhưng biểu hiện lại không nghiêm túc - ngay tại trong điện, cùng với tiết tấu nhạc cổ truyền thanh thoát, cậu ta dâng một điệu múa cho Hoàng thượng và Hoàng hậu...
"An Vương Lưu Ninh nghe nói năm nay cũng mười tám tuổi... Rất nhiều tiểu thư nhà quyền quý trong kinh thành đều rất ngưỡng mộ hắn..."
Nghe vậy, tôi thở dài, thôi không nhìn thanh niên đó khiêu vũ nữa... Sao tôi lại khờ dại như vậy, đó sao có thể là tiến sĩ Lưu được, chỉ là có tên giống nhau mà thôi. Tôi quay đầu, lại đối diện với ánh mắt dò xét của Lưu Trệ. Tôi rời mắt, không muốn đối mặt với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.