A Lê

Chương 28

Lý Tịch V5

29/10/2022

Editor: dzitconlonton

Tiết Duyên nhíu nhíu mày, siết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn bước vào.

Trong sòng bạc ánh sáng mờ ảo, tất cả mọi thứ như được bao phủ bởi bụi bặm, nhìn rất bẩn thỉu. Sổ sách nghiêng nghiêng nằm ở góc tường, phía trên có một con cóc vàng rất lớn đang ngồi xổm, mắt được tô điểm bằng ngọc lục bảo, dưới chân ôm một tấm đồng, nhưng thoạt nhìn chẳng có cao quý, ngược lại có vẻ thô tục cực kỳ.

Mấy tiểu nhị và phòng thu chi dựa vào nhau, vừa trò chuyện vừa ăn đậu phộng nước muối, ném vỏ đậu phộng đầy đất. Có người nhìn thấy Tiết Duyên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nghiêng đầu nói thêm vài câu với người bên cạnh, rồi mới đi ra chào hỏi, nói: "Công tử lạ mặt sao?"

Tiết Duyên "Ừ" một tiếng, nói, "Ta là người ngoài, buổi tối cảm thấy không thú vị, nên đến đây tìm niềm vui."

Nam nhân đánh giá chàng rồi mỉm cười, hắn vỗ ra đống cặn trên tay và nói, "Công tử muốn chơi gì?"

Tiết Duyên làm bộ do dự một chút, hỏi, "Ở chỗ ngươi có thể chơi cái gì?"

Tiểu nhị phía sau tựa vào trên bàn sổ sách, ngón tay chọc vào khuôn miệng rộng của con cóc, lười biếng trả lời, "Có rất nhiều để chơi, trò gieo xúc xắc, bài cửu[1], mạt chược, con xúc xắc, ngươi muốn chơi cái nào?"

Tiết Duyên lại hỏi, "Cái nào thắng nhiều tiền hơn?" Chàng nói xong, cơ thể hơi nghiêng một chút, tầm mắt tìm kiếm trong đám người đang chơi bên kia, nhưng nhanh chóng quét qua, lại không thấy chỗ nào có Trần lão Ngũ. Tiết Duyên híp mắt, trong lòng cảm thấy căng thẳng.

Tiểu nhị có chút không kiên nhẫn, cảm thấy buồn cười, nói, "Nhìn bản lĩnh của ngươi, có biết bao người thành người nghèo chỉ trong một đêm, chuyện giàu có sau một đêm cũng không phải là không có." Hắn liếm liếm môi, hỏi Tiết Duyên, "Ngươi mang bao nhiêu tiền?"

Tiết Duyên đáp, "Năm mươi văn."

Tiểu nhị thật sự phụt cười ra tiếng, quay đầu lại lặp lại với mấy người khác một lần nữa, "Nghe thấy chưa? Năm mươi văn bản." Người trong sòng bạc sợ người lạ, trong lòng vốn vẫn còn kiêng kỵ Tiết Duyên, nhưng hiện tại thấy chàng nghèo rớt mồng tơi, còn ôm cái đầu mộng đẹp, thì buông lỏng cảnh giác, chỉ khoát tay nói, "Năm mươi văn thôi thì ngươi sợ cái gì hả, chơi đại đi, lầu một bài cửu mạt chược, lầu hai trò gieo xúc xắc, sòng bạc nhỏ do nhà cái tự quyết định, còn lại tự đi tìm chỗ." Nói xong, hắn cũng lười để ý, xoay người rời đi.

Tiết Duyên thấp giọng nói một câu cảm ơn, sau đó cúi đầu đi về phía cửa cầu thang. Cầu thang gỗ nham nhở rách nát, giẫm lên kêu tiếng cọt kẹt, còn chưa tới góc đường thì đã nghe thấy tiếng la hét từ trên lầu, Tiết Duyên ngước mắt nhìn lên trên, mơ hồ có thể nghe thấy mấy tiểu nhị kia đang đẩy nhau cười nói, "Đầu năm nay, cái gì mèo mèo cẩu cẩu đều muốn đến sòng bạc thử vận may, muốn giàu có sau một đêm, thế mà ngươi lại có cái mệnh phú quý kia sao?"

Chàng không để ý, chỉ lo đi lên lầu, muốn tìm Trần lão Ngũ có ở đây hay không, nhưng vừa mới bước lên góc đường, liền nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng có chút sắc bén, "Ái, đây không phải là Ngũ ca sao? Đã lâu không gặp, gần đây tốt chứ."

Vừa dứt lời, tất cả mọi người dừng đồ trong tay, quay cổ nhìn ra cửa. Ánh mắt của Tiết Duyên khẽ động, cũng nhìn qua.

Trần lão Ngũ còn mặc áo vải xanh trắng, mở rộng cổ áo, chống nạnh, tiểu nhị vừa gọi Tiết Duyên xong rồi lại đi lên, chắp tay nói, "Ngũ gia."

Tiếng gọi không có sự tôn kính nào, ngược lại mang theo bảy phần trào phúng, ba phần vui sướng khi thấy người gặp họa.

Trần lão Ngũ hừ cười một tiếng, nói, "Sao, ta đã trở lại, nên ngươi mất hứng hả?"

Tiểu nhị cười nói, "Nào nào, Ngũ gia à, ngài có thể là khách quý của phường Vĩnh Lợi chúng ta." Hắn nhấn rất mạnh chữ "Quý", lại nói, "Không có ngài, chúng ta phải kiếm ít hơn mấy chục lượng bạc lận đó, chỉ là không nghĩ tới, Trần viên ngoại đã bị ngài làm cho tức chết rồi, thế mà ngài còn dám đến chơi."

Nghe vậy, sắc mặt của Trần lão Ngũ hơi thay đổi, nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức lại nhếch miệng cười, cúi đầu uy hiếp nói, "Vậy các ngươi hôm nay cứ đến xem là được rồi."

Trong tiếng cười vang lên, Trần lão Ngũ vung vạt áo, nhẹ nhàng chạy lên lầu. Tiết Duyên nghiêng người nhường đường, hai người lướt qua nhau, mùi rượu nồng đậm khiến Tiết Duyên nhíu mày, chàng sờ sờ cái mũi, đuổi theo sát.

Trần lão Ngũ chỉ vì thua một ván xúc xắc mà nhà tan cửa nát, cả Thiếu Lương đều biết, hiện tại thấy hắn lại trở về, mọi người đều kinh ngạc. Trần lão Ngũ mặc kệ những thứ đó, hắn bây giờ đang cảm thấy hưng phấn đến tim đập thình thịch, trong mắt ửng đỏ cả lên, trực tiếp tìm một cái bàn vừa tan cuộc, hô, "Đánh cuộc, thắng lớn, ai đến?"



Khoảnh khắc tiếp theo, có một người mặc áo choàng dài tơ lụa, dáng dấp thiếu gia đứng ra, nói, "Ta đến!"

Vừa dứt lời, các con bạc nhao nhao hưởng ứng, chưa tới mấy lần thở dốc, trên bàn liền chất đầy thẻ đánh bạc, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều đặt cược vào Trần lão Ngũ thua.

Tiết Duyên giả vờ không biết gì, tay không đứng bên cạnh bàn, có người dùng khuỷu tay chọc chàng, nói, "Chờ cái gì, đặt cược đi!"

Tiết Duyên hỏi, "Ý ngươi là sao?"

"Cái này ngươi cũng không hiểu thì làm cái gì hả?" Người nọ giống như đang nhìn kẻ ngốc, lại nói, "Ngươi cảm thấy ai sẽ thắng, thì ngươi hãy đặt cược cho người đó, sau đó chờ kết quả, tất cả thẻ đánh bạc do một bên đánh cuộc phân chia, ngươi đặt cược càng nhiều, đến lúc đó nếu thắng, thì kiếm được càng nhiều. Ngươi có hiểu không?"

Tiết Duyên gật đầu, ý bảo mình hiểu, hắn sờ trong tay áo một lúc lâu, cuối cùng lấy ra một đồng tiền, ném vào đống cá cược mà Trần lão Ngũ đã thắng.

Mọi người lại cười rộ lên.

Trần lão Ngũ liếc Tiết Duyên một cái, chàng không cảm thấy tức giận, cũng cười theo, sau đó vẻ mặt tự nhiên lắc đầu, ba năm điểm. Quý công tử đối diện tên họ Triệu, cũng theo đó lắc sắc, hai năm một sáu. Trần lão Ngũ thua.

Hắn nghiêng đầu nhổ một ngụm trên mặt đất, mắng, "Mẹ nó."

Triệu công tử cười ha ha một chút, mang theo chút khinh bỉ nói, "Vận may và sự tự tin của Ngũ gia thật sự vẫn vậy."

Sắc mặt Trần lão Ngũ vặn vẹo, quát, "Đến đi!"

Ai cũng cho rằng hắn thẹn quá hóa giận, nhưng trong mắt Trần lão Ngũ rõ ràng lóe lên nụ cười, ngoại trừ Tiết Duyên, không ai chú ý tới.

Ván thứ hai, ván thứ ba, vẫn là hắn thua. Các con bạc thì không ai chơi nữa, đều kéo đến xem vui, thật ra đánh bạc như thế này cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, một đám người chia cũng do Trần lão Ngũ ném thẻ đánh bạc ra, nhưng mọi người chỉ lấy để hắn vui. Trong lúc nhất thời, người ở lầu một cũng chạy lên trên, lầu hai chen chúc vai kề vai, đều muốn nhìn xem Trần lão Ngũ thua cởi hết quần, trần truồng về nhà như thế nào.

Bởi vì lần trước đến hắn đã thua như thế này.

Mọi người nói chuyện cười cười, ánh sáng lờ mờ, không ai chú ý tới Trần lão Ngũ dùng tay áo chắn lại, lặng lẽ làm rơi con xúc xắc từ trong túi ra.

Tiết Duyên nhíu mày lại, trong lòng thầm nghĩ, diễn tốt ghê.

Có người hô, "Ngũ gia, mở đi!"

Trần lão Ngũ vẻ mặt nôn nóng bất an, đá văng ghế một tiếng, rống lên, "Đến đi!"

Triệu công tử vỗ tay cười, "Là một hán tử." Nói xong, hắn phân phó gã sai vặt sau lưng, "Lấy một trăm lượng tới đây, cho mọi người thêm vui." Lúc Triệu công tử nói xong, hắn không nghĩ mình sẽ thua, tựa như mấy ván trước liên tục thắng đã thúc đẩy tinh thần của hắn, hắn đã quên mất đây là ván cược, mà chỉ coi như đây là tiểu hài tử ở nhà. Ném thẻ đánh bạc lớn như vậy, cũng chỉ vì khoe mình hào phóng, làm cho người ta cảm thấy hắn có tiền có can đảm, dám liều mạng dám thắng.

Về hậu quả của việc thua cuộc, hắn thậm chí còn không nghĩ tới.

Một trăm lượng, sau khi dứt lời, cả đám xôn xao. Các con bạc đều hưng phấn, tranh nhau ném bạc lên bàn, bọn họ bây giờ đều đang đỏ mắt, không phải vì đánh bạc, mà là giống như bị bầu không khí nhiệt huyết này thúc đẩy, mọi người cùng nhau chơi một ván bài. Trong nháy mắt, thẻ đánh bạc bên kia của Triệu công tử đã chất thành đống như một ngọn núi nhỏ, sau khi đếm một cái thì quả thật là hai trăm lượng nhỏ.

Trần lão Ngũ đương nhiên đánh cược mình thắng, hắn sờ khắp người, cuối cùng lấy ra một đồng tiền bạc cuối cùng ở trong đế giày, lẻ loi đặt ở trước mặt mình.



Triệu công tử cười, hỏi, "Còn có muốn đặt cược không?"

Tiết Duyên liền cất cao giọng nói, "Có." Chàng mím môi, khẩn trương đặt ba mươi văn còn sót lại của mình sang bên cạnh Trần lão Ngũ.

Tất cả mọi người cười rộ lên, chỉ có khóe miệng của Trần lão Ngũ cứng đờ, mí mắt hắn co giật, một lúc lâu sau mới thấp giọng hỏi, "Tiểu lão đệ, ngươi nghĩ kỹ chưa?"

Bên cạnh có người ấn bả vai hắn một cái, châm chọc nói, "Tiểu huynh đệ này có thể chấp ngươi, được người ta tin tưởng như vậy, ngươi phải vui lên mới đúng chứ."

Trần lão Ngũ giật khóe miệng cười, khó coi muốn chết, ánh mắt nhìn Tiết Duyên giống như muốn xé người.

Tiết Duyên thấy, khi hắn lắc xúc xắc, cánh tay cứng đờ.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh của xúc xắc màu ở trong chung đang xoay chuyển loạn xạ, Triệu công tử vốn bình tĩnh và thư thái cho đến khi chung màu được mở ra.

Tam hoa tụ đỉnh. Nhưng đây là của Trần lão Ngũ.

Hắn nâng mình lên, hai sáu một năm. Trong đầu Triệu công tử ong ong một tiếng, tràn ngập hai chữ —— xong rồi.

Không chỉ mình hắn, tất cả mọi người đều choáng váng. Trần lão Ngũ rốt cục cũng nở nụ cười, hắn đã có tính toán từ lâu, nhưng vẫn giả vờ như đây là tài sản ngoài ý muốn, sắp mừng đến phát khóc. Lúc này, đôi mắt đỏ cả lên được chuyển sang Triệu công tử, cơ thể hắn ta tức giận lắc lư qua lại, thiếu chút nữa ngã xuống.

Cảnh tượng hỗn loạn.

Tiết Duyên yên lặng chờ tiểu nhị thu lại phần thẻ đánh bạc thuộc về hắn, sau đó không đợi Trần lão Ngũ phản ứng kịp, xoay người rời đi.

Ba mươi văn, lập tức biến thành năm mươi lượng, tỷ lệ thắng hơn một ngàn lần, nhờ Trần lão Ngũ dốc lòng tính toán. Hắn đủ thông minh, trước tiên để mình thua sạch, sau đó thắng lớn một lần, làm cho người ta cho rằng đến thời vận của hắn, nên sau đó mới gặp may mắn.

Đáng thương chính là Triệu công tử chẳng biết gì, mà lạ bị người ta giỡn giống như một kẻ ngốc.

Tiết Duyên bước một bước lớn, đi xuống lầu vài bước, vọt ra cửa như một cơn gió. Phía sau xảy ra chuyện gì chàng cũng chẳng quan tâm, chỉ nghe thấy có người hô "Triệu công tử hôn mê rồi, mau đi gọi đại phu!" Tiết Duyên cũng không quay đầu lại, rẽ một cái, ẩn mình vào trong bóng đêm.

Sáng sớm hôm sau, khi A Lê từ từ tỉnh lại, Tiết Duyên đang ngồi trên giường, cầm một cây kẹo đậu phộng chớp mắt cười với nàng.

——————–

Tác giả muốn nói:

A, thùng vàng đầu tiên của Tiểu Tiết thật sự quá không vinh quang!

Nếu A Lê biết thì... Chậc chậc chậc

[1] Bài cửu: Bài cẩu / Bài cửu / Pai gow là một trò chơi đánh bạc của Trung Quốc, được chơi với một bộ gồm 32 quân domino Trung Quốc. Nó được chơi trong các sòng bạc lớn ở Trung Quốc

a-le-28-0

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện A Lê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook