Chương 17
Panda Loly
16/05/2013
_Trông em như vừa mới chạy cả trăm mét về ấy nhỉ?
_Ah...good morning ...- tôi nở một nụ cười khó nhọc nhìn anh Ngôn,hic,còn hơn chạy bộ cả nghìn mét ấy chứ..(thể trạng bạn này yếu như mình )
_Oh...,đúng là mọt cô bé chóng quên...!!!- anh ấy nói,trong mắt lộ ý cười.Nhưng tôi thì mù mờ,không hiểu anh ấy nói chuyện gì cả..nhìn anh ấy ngơ ngác..
_E hèm...hôm bữa,có người lén lút đứng hóng chyện của người khác...- há..bây giờ thì tôi biết anh ấy đang nói về chuyện gì rồi.Hic..
Lúc đó chẳng qua cũng chỉ là tình cờ + tò mò nổi dậy + ham muốn = hành vi tội lỗi đó..
_hì hì – tôi cười trừ
_Có chuyện gì đáng cười ở đây cơ chứ ?_anh Phong nhíu mày,nghiêm giọng,khuôn mặt rất đáng sợ.
Hic,chưa bao giờ tôi thấy anh ấy tức giận như thế này,dù quen biết chưa bao lâu,tôi vẫn nghĩ là,anh ấy không có khuôn mặt tức giận như vậy. Tôi khẽ run người,phải làm sao đây ? Hic...đúng là cái tính tò mò có thể khiến người ta nguy khốn...
_Em xin lỗi.- tôi gắng hết sức mình,cất lên một tiếng sau khi lục lọi tất cả những gì trong đầu ra.
_ừm,anh không cho là...một câu xin lỗi có thể xoa dịu mọi thứ..vậy thì pháp luật và nhà tù sinh ra là thứ dư thừa mất rồi....
Không một chút đùa,tôi nghe anh ấy nói một cách nghiêm túc.Hic,sao lại vậy chứ? không lẽ cuộc đời ngắn ngủi của tôi phải kết thúc một cách vô tội vạ như vậy sao? .Nghe lén được xe là xâm phạm quyền riêng tư của người khác ---> ra toàn ---> tù tội..Oh my god,cuộc đời sao chỉ là một cái vòng luẩn quẩn không lối thoát thế này.Toi run giữ hơn,mặt bắt đầu xanh như tàu lá....
_Ha ha ha... – tiếng cười này...tôi ngước lên,thấy anh Ngôn đang ôm bụng vật vã...
_Hừm !!!! – có gì đáng cười cơ chứ- tôi mới là người ức giận lúc này..
_Ô,anh nghĩ là,trí tưởng tưởng của em phong phú quá rồi..ha ha- anh ấy vẫn cười.
_Sao chứ? – tôi bắt đầu thấy bực mình.
_anh chỉ đùa thôi mà,anh không có ý định đem em đến đồn công an với cái tội danh ngớ ngấn vậy đâu..ha ha.
_Cái gì..vậy ra ...anh gạt em...? –lửa bốc tận đầu,tôi gầm gừ như một con sư tử...
_Đừng giận vậy chứ...mà anh có chuyện muốn nhờ em đấy...nói với em sau..bye....- anh ấy chạy vụt đi,để lại một cột khỏi đen xì ngầu phía sau là tôi. Từ khuôn mặt xanh như tàu lá -> đỏ bừng tức giận ---> đen ngòm khi biết mình bị lừa ( bị thiêu cháy ) ... tôi cấm khẩu ,không nói được gì...
Vừa đi vào lớp,vừa ngầm nghĩ về số phận hẩm hiu của mình,lúc nào cũng bị người ta chèn ép,lừa phỉnh..ôi,chỉ biết hận mình ngốc nghếch,hiền lành mà thôi..hơ hơ..
Tôi đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì thấy có một luồng khí lạnh,eo ôi,,sao mà giống oan hồn nơi địa ngục xuất hiện thế này.Trời mùa này có lạnh đến thế đâu ? Tôi vòng hai tay vào nhau ,xoa xoa..
_hơ!!! - tôi bật người ra sau. Có một đôi mắt,đang nhìn tôi rất chăm chú.Từng đường nét đều rất hoàn mỹ,đôi mi cong dài che lấp một khoảng không bất tận của đôi mắt,thật sự thì nhìn vào đó,người ta giống như lạc vào một thế giới khác..mênh mông và đẹp đến kỳ lạ....Nhưng ,điều tôi thấy rõ hơn cả là sự lạnh lùng băng giá trong đó,rất dễ gây cho người khác cảm giác sợ hãi..
_Ah...good morning ...- tôi nở một nụ cười khó nhọc nhìn anh Ngôn,hic,còn hơn chạy bộ cả nghìn mét ấy chứ..(thể trạng bạn này yếu như mình )
_Oh...,đúng là mọt cô bé chóng quên...!!!- anh ấy nói,trong mắt lộ ý cười.Nhưng tôi thì mù mờ,không hiểu anh ấy nói chuyện gì cả..nhìn anh ấy ngơ ngác..
_E hèm...hôm bữa,có người lén lút đứng hóng chyện của người khác...- há..bây giờ thì tôi biết anh ấy đang nói về chuyện gì rồi.Hic..
Lúc đó chẳng qua cũng chỉ là tình cờ + tò mò nổi dậy + ham muốn = hành vi tội lỗi đó..
_hì hì – tôi cười trừ
_Có chuyện gì đáng cười ở đây cơ chứ ?_anh Phong nhíu mày,nghiêm giọng,khuôn mặt rất đáng sợ.
Hic,chưa bao giờ tôi thấy anh ấy tức giận như thế này,dù quen biết chưa bao lâu,tôi vẫn nghĩ là,anh ấy không có khuôn mặt tức giận như vậy. Tôi khẽ run người,phải làm sao đây ? Hic...đúng là cái tính tò mò có thể khiến người ta nguy khốn...
_Em xin lỗi.- tôi gắng hết sức mình,cất lên một tiếng sau khi lục lọi tất cả những gì trong đầu ra.
_ừm,anh không cho là...một câu xin lỗi có thể xoa dịu mọi thứ..vậy thì pháp luật và nhà tù sinh ra là thứ dư thừa mất rồi....
Không một chút đùa,tôi nghe anh ấy nói một cách nghiêm túc.Hic,sao lại vậy chứ? không lẽ cuộc đời ngắn ngủi của tôi phải kết thúc một cách vô tội vạ như vậy sao? .Nghe lén được xe là xâm phạm quyền riêng tư của người khác ---> ra toàn ---> tù tội..Oh my god,cuộc đời sao chỉ là một cái vòng luẩn quẩn không lối thoát thế này.Toi run giữ hơn,mặt bắt đầu xanh như tàu lá....
_Ha ha ha... – tiếng cười này...tôi ngước lên,thấy anh Ngôn đang ôm bụng vật vã...
_Hừm !!!! – có gì đáng cười cơ chứ- tôi mới là người ức giận lúc này..
_Ô,anh nghĩ là,trí tưởng tưởng của em phong phú quá rồi..ha ha- anh ấy vẫn cười.
_Sao chứ? – tôi bắt đầu thấy bực mình.
_anh chỉ đùa thôi mà,anh không có ý định đem em đến đồn công an với cái tội danh ngớ ngấn vậy đâu..ha ha.
_Cái gì..vậy ra ...anh gạt em...? –lửa bốc tận đầu,tôi gầm gừ như một con sư tử...
_Đừng giận vậy chứ...mà anh có chuyện muốn nhờ em đấy...nói với em sau..bye....- anh ấy chạy vụt đi,để lại một cột khỏi đen xì ngầu phía sau là tôi. Từ khuôn mặt xanh như tàu lá -> đỏ bừng tức giận ---> đen ngòm khi biết mình bị lừa ( bị thiêu cháy ) ... tôi cấm khẩu ,không nói được gì...
Vừa đi vào lớp,vừa ngầm nghĩ về số phận hẩm hiu của mình,lúc nào cũng bị người ta chèn ép,lừa phỉnh..ôi,chỉ biết hận mình ngốc nghếch,hiền lành mà thôi..hơ hơ..
Tôi đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì thấy có một luồng khí lạnh,eo ôi,,sao mà giống oan hồn nơi địa ngục xuất hiện thế này.Trời mùa này có lạnh đến thế đâu ? Tôi vòng hai tay vào nhau ,xoa xoa..
_hơ!!! - tôi bật người ra sau. Có một đôi mắt,đang nhìn tôi rất chăm chú.Từng đường nét đều rất hoàn mỹ,đôi mi cong dài che lấp một khoảng không bất tận của đôi mắt,thật sự thì nhìn vào đó,người ta giống như lạc vào một thế giới khác..mênh mông và đẹp đến kỳ lạ....Nhưng ,điều tôi thấy rõ hơn cả là sự lạnh lùng băng giá trong đó,rất dễ gây cho người khác cảm giác sợ hãi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.