Chương 25
Panda Loly
16/05/2013
Tôi cũng không biết là mình cảm thấy thế nào nữa...Bực
mình vì bị cướp mất nụ hôn đầu ...nhưng cũng thấy có chút ngọt ngào nào
đó mà khó nói.Mâu thuẫn quá...không nghĩ nữa..
Hơ.. tôi nhân j ra mình đã đi khỏi khách sạn từ lúc nào..Trái với khung cảnh hiện đại ,sang trọng kia bây giờ là cái góc phố tối om đèn mờ hiu hắt..Mấy cái bóng cao áp nghiêng mình hết sức vẫn không đủ để chiếu hết cả quãng đường vắng tanh.
Sao mà tôi gan vậy không biết..con gái một mình mà dám đi vậy đó..cũng khâm phục mình thật..Tốt nhất là kiếm đường về cái đã...
hôm nay là ngày 15,ừ...đúng là ngày 15 rồi..
Ơ...ngày mười lăm???
~ Thời gian 10 h đêm,tối 15 tháng này,ở “ngôi nhà chết chóc” ~
Tôi nhớ lại toàn bộ nọi dung lá thư? Thấy lo lắng...Nếu không đến ,liệu có chuyện gì xảy ra với Ngân không? Nếu Ngân có chuyện mà là do tôi gây ra,có lẽ ,tôi sẽ oán hận mình suốt đời mất.Đó là người bạn duy nhất của tôi,cũng là người rất quan trọng đối với tôi.
Ừ..thì đi xem sao.Nếu đùa thì cũng có gì đâu...tôi cũng không mất mát thứ gì mà.
Nhưng...”ngôi nhà chết chóc” là cái chốn quái quỷ nào mới được chứ?
Nhà ma à?? cũng không phải...theo như tôi biết thì ở trong thành phố này không có nơi nào gọi là nhà ma cả.
Đường càng ngày càng tối,tôi còn không nhìn rõ cái gì và cái gì nữa...
Khu G ??? – đây là khu G mà mọi người thướng ní đến sao??
“Bất kì ai cũng không được phép đặt chân vào lãnh thổ khu G.Nếu dám làm trái quy định,các người sẽ phải nhận lấy hậu quả...
Những hồn ma vất vưởng sẽ chẳng bao giờ buông tha các người...”
Hờ...nhớ lại mà thấy ghê.Khi con bé Ngân đọc những thông tin này,tôi còn thấy rợn,mà bây giờ không hiểu sao lại dám tới đây nữa..Chỉ là..lạc bước thôi..lạc bước chân thì bây giờ nên quay về...ở lại đây,không biết sẽ bị ăn tươi nuốt sống lúc nào nữa..
_Khoan đã....khu G...”ngôi nhà chết chóc”...
_Là ở đây sao??? tôi tự độc thoại ,cũng tự hỏi tự trả lời...rõ ràng là thách thức nhau mà.Bắt tôi vào cái chỗ...không ai dám vào..cái chỗ mà cả trăm nghìn người cả thành phố,chưa có ai dám tới....
không,tôi không lớn gan vậy đâu...mật tôi bé tí ti vậy à..
Bước một bước,hai bước...tôi dừng lại..Nghĩ đến Ngân,tôi không thể đi tiếp.Hừ...chuyện này nghiêm trọng đây...
_Đi..không đi...đi ...không đi...- tôi tự mình lẩm bẩm..
_Đi..- thôi,tôi quyết định thử xem sao.
Tôi sẽ là anh hùng của cái đất Hà Nội này,là anh hùng đầu tiên dám đối đầu với Quỷ dữ...
Hức...nói vậy thôi..chân vừa bươc đã thấy bủn rủn...chưa qua cái vạch kẻ mà đã không chịu bước tiếp..
_Hú hú...hú hú – tiếng con gì mà ghê thế,giật mình...
Eo,chưa gì đã thấy tang thương chết chóc rồi...Ngân ơi,tao có hi sinh,cũng là vì mày đấy.Bố mẹ ơi,con xin lỗi,không biết con có thể về nhà mà báo đáp được bố mẹ nữa không ...
Cái gì mà cỏ tùm lum vậy nè....Hoang cũng vừa vừa thôi chứ,không biết đâu là đường nữa...Có mấy con gì gì cứ đảo qua đảo lại thấy sợ.
Tôi đang lên tinh thần cảnh giác cao độ,hơ hơ,đã cận rồi còn tối thui thế này,có thấy ma cũng chả biết...
Ơ..mà ma thì màu trắng chứ nhỉ? Nổi bật vậy mà sao không thấy được ,có khi còn phát sáng nữa không chừng.Hờ hờ....tôi đang đi gặp ác quỷ chứ có phải ma đâu mà cứ nghĩ đến ma vậy...
-Hú ..hú...- lại cái tiếng đó,định hù tôi chết à...-tôi giật nảy..
Tôi cứ dò dò từng bước chân kiếm đường mà đi.Vì là cả khu,cho nên nó không đơn giản là một ngôi nhà bỏ hoang nào đó..mà là một đống những nhà bị bỏ hoang.
Tôi nhận thấy những ngôi nhà này được sây san sát nhau,theo một lối kiến trúc cổ,khép kín.Nhưng ,chẳng có một cái nào nổi bật lên cả..thế thì “cái ngôi nhà chết...tiệt” đó là cái nào?
Hay là...không định cho tôi tìm từng ngôi nhà một đó chứ?
À...có lẽ là đây........
Một ngôi nhà lớn hơn cả..nổi bật trong nền tối bởi màu trắng lạnh lẽo..chưa gì đã thấy ớn.
Lúc này mà gió còn lùa lùa....có âm thanh gì kêu kêu nữa..hic..thế này ai mà dám vào ?
Sao lại có ánh đèn ở đây?? một ánh sáng màu tắng phát ra từ trong căn nhà ấy.
Màu..màu trắng sao?? ối ..mẹ ơi,con không muốn gặp ma đâu..hu hu.Tôi muốn quay lại ,nhưng quay người mà chân chưa rời đi thì như có thứ gì đó đập sau gáy..tôi ngất đi lúc nào không biết.
_Đây là đâu?? Một bức tường bám đầy mạng nhện,thanh cửa sổ vắt chéo bởi hai khúc gỗ...
Tôi quay người ,căn phòng chỉ le lói bởi một thứ ánh sáng yếu ớt..chính là nó,ngọn đèn dầu được đặt cách tôi không xa...
_Á...đau quá...- tôi vừa kịp nhận ra,mình đang trong tư thế nào??
Thân ngồi trên ghế nhưng miệng bị bịt kín và chân tay bị trói chặt ...
Hơ..giống bị bắt cóc ghê gớm...
_chào...tiểu thiên sứ của chúng ta...-tiếng nói the thé cắt ngang cái âm thanh khục khục từ cửa sổ.
Đúng lúc đó cánh cửa phòng mở ra...một thứ ánh sáng chói mắt nuốt lấy căn phòng....cùng những tràng cười ghê rợn...
Bóng dáng cao lớn kia bước vào...và người đó...
Hơ.. tôi nhân j ra mình đã đi khỏi khách sạn từ lúc nào..Trái với khung cảnh hiện đại ,sang trọng kia bây giờ là cái góc phố tối om đèn mờ hiu hắt..Mấy cái bóng cao áp nghiêng mình hết sức vẫn không đủ để chiếu hết cả quãng đường vắng tanh.
Sao mà tôi gan vậy không biết..con gái một mình mà dám đi vậy đó..cũng khâm phục mình thật..Tốt nhất là kiếm đường về cái đã...
hôm nay là ngày 15,ừ...đúng là ngày 15 rồi..
Ơ...ngày mười lăm???
~ Thời gian 10 h đêm,tối 15 tháng này,ở “ngôi nhà chết chóc” ~
Tôi nhớ lại toàn bộ nọi dung lá thư? Thấy lo lắng...Nếu không đến ,liệu có chuyện gì xảy ra với Ngân không? Nếu Ngân có chuyện mà là do tôi gây ra,có lẽ ,tôi sẽ oán hận mình suốt đời mất.Đó là người bạn duy nhất của tôi,cũng là người rất quan trọng đối với tôi.
Ừ..thì đi xem sao.Nếu đùa thì cũng có gì đâu...tôi cũng không mất mát thứ gì mà.
Nhưng...”ngôi nhà chết chóc” là cái chốn quái quỷ nào mới được chứ?
Nhà ma à?? cũng không phải...theo như tôi biết thì ở trong thành phố này không có nơi nào gọi là nhà ma cả.
Đường càng ngày càng tối,tôi còn không nhìn rõ cái gì và cái gì nữa...
Khu G ??? – đây là khu G mà mọi người thướng ní đến sao??
“Bất kì ai cũng không được phép đặt chân vào lãnh thổ khu G.Nếu dám làm trái quy định,các người sẽ phải nhận lấy hậu quả...
Những hồn ma vất vưởng sẽ chẳng bao giờ buông tha các người...”
Hờ...nhớ lại mà thấy ghê.Khi con bé Ngân đọc những thông tin này,tôi còn thấy rợn,mà bây giờ không hiểu sao lại dám tới đây nữa..Chỉ là..lạc bước thôi..lạc bước chân thì bây giờ nên quay về...ở lại đây,không biết sẽ bị ăn tươi nuốt sống lúc nào nữa..
_Khoan đã....khu G...”ngôi nhà chết chóc”...
_Là ở đây sao??? tôi tự độc thoại ,cũng tự hỏi tự trả lời...rõ ràng là thách thức nhau mà.Bắt tôi vào cái chỗ...không ai dám vào..cái chỗ mà cả trăm nghìn người cả thành phố,chưa có ai dám tới....
không,tôi không lớn gan vậy đâu...mật tôi bé tí ti vậy à..
Bước một bước,hai bước...tôi dừng lại..Nghĩ đến Ngân,tôi không thể đi tiếp.Hừ...chuyện này nghiêm trọng đây...
_Đi..không đi...đi ...không đi...- tôi tự mình lẩm bẩm..
_Đi..- thôi,tôi quyết định thử xem sao.
Tôi sẽ là anh hùng của cái đất Hà Nội này,là anh hùng đầu tiên dám đối đầu với Quỷ dữ...
Hức...nói vậy thôi..chân vừa bươc đã thấy bủn rủn...chưa qua cái vạch kẻ mà đã không chịu bước tiếp..
_Hú hú...hú hú – tiếng con gì mà ghê thế,giật mình...
Eo,chưa gì đã thấy tang thương chết chóc rồi...Ngân ơi,tao có hi sinh,cũng là vì mày đấy.Bố mẹ ơi,con xin lỗi,không biết con có thể về nhà mà báo đáp được bố mẹ nữa không ...
Cái gì mà cỏ tùm lum vậy nè....Hoang cũng vừa vừa thôi chứ,không biết đâu là đường nữa...Có mấy con gì gì cứ đảo qua đảo lại thấy sợ.
Tôi đang lên tinh thần cảnh giác cao độ,hơ hơ,đã cận rồi còn tối thui thế này,có thấy ma cũng chả biết...
Ơ..mà ma thì màu trắng chứ nhỉ? Nổi bật vậy mà sao không thấy được ,có khi còn phát sáng nữa không chừng.Hờ hờ....tôi đang đi gặp ác quỷ chứ có phải ma đâu mà cứ nghĩ đến ma vậy...
-Hú ..hú...- lại cái tiếng đó,định hù tôi chết à...-tôi giật nảy..
Tôi cứ dò dò từng bước chân kiếm đường mà đi.Vì là cả khu,cho nên nó không đơn giản là một ngôi nhà bỏ hoang nào đó..mà là một đống những nhà bị bỏ hoang.
Tôi nhận thấy những ngôi nhà này được sây san sát nhau,theo một lối kiến trúc cổ,khép kín.Nhưng ,chẳng có một cái nào nổi bật lên cả..thế thì “cái ngôi nhà chết...tiệt” đó là cái nào?
Hay là...không định cho tôi tìm từng ngôi nhà một đó chứ?
À...có lẽ là đây........
Một ngôi nhà lớn hơn cả..nổi bật trong nền tối bởi màu trắng lạnh lẽo..chưa gì đã thấy ớn.
Lúc này mà gió còn lùa lùa....có âm thanh gì kêu kêu nữa..hic..thế này ai mà dám vào ?
Sao lại có ánh đèn ở đây?? một ánh sáng màu tắng phát ra từ trong căn nhà ấy.
Màu..màu trắng sao?? ối ..mẹ ơi,con không muốn gặp ma đâu..hu hu.Tôi muốn quay lại ,nhưng quay người mà chân chưa rời đi thì như có thứ gì đó đập sau gáy..tôi ngất đi lúc nào không biết.
_Đây là đâu?? Một bức tường bám đầy mạng nhện,thanh cửa sổ vắt chéo bởi hai khúc gỗ...
Tôi quay người ,căn phòng chỉ le lói bởi một thứ ánh sáng yếu ớt..chính là nó,ngọn đèn dầu được đặt cách tôi không xa...
_Á...đau quá...- tôi vừa kịp nhận ra,mình đang trong tư thế nào??
Thân ngồi trên ghế nhưng miệng bị bịt kín và chân tay bị trói chặt ...
Hơ..giống bị bắt cóc ghê gớm...
_chào...tiểu thiên sứ của chúng ta...-tiếng nói the thé cắt ngang cái âm thanh khục khục từ cửa sổ.
Đúng lúc đó cánh cửa phòng mở ra...một thứ ánh sáng chói mắt nuốt lấy căn phòng....cùng những tràng cười ghê rợn...
Bóng dáng cao lớn kia bước vào...và người đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.