Chương 28
Panda Loly
16/05/2013
_Có ai không?? –tôi cố hét thật to với mong muốn có ai đó tới giúp.
_Vô ích thôi,ở đây là khu G,chỉ có kẻ ngốc mới vào.
_Này,không giúp thì thôi,sao phải dập tắt hi vọng của tôi không thương tiếc thế hả???- hắn cũng ngu như tôi thôi.
_Vậy thì dành sức mà hét đi – hắn bỏ đi,thật mất hứng.
_Có ai không ?? có ai không?- tôi vẫn hét ,mặc kệ hắn.
_Này,tôi tìm được lối ra rồi,chúng ta có thể thoát.
_Đừng lừa tôi chứ,tôi đã thử tìm rồi.
_Đồ ngốc,không tin thì lại đây mà xem – toi vẫn không tin nhưng có méo mó hơn không,đành cố mà lê lại chỗ hắn.
_tôi..không đi được- đau quá,tôi đành dừng lại..
_Đứng yên đó – hắn nói rồi tiến lại gần tôi
_Trèo lên đi,tôi cõng- hắn cúi người xuống,đưa lưng cho tôi.
Tôi trèo lên lưng hắn,nhanh chóng không thì hắn sẽ đổi ý mất.
_Này,cậu ăn gì mà nặng thế??
_Tôi ăn cơm của mẹ tôi – không thèm để ý đến thái độ châm chọc,tôi vui vẻ trả lời.
Một khoảng tối tăm hiện ra trước mặt cả hai.
_Này,có đường hay không,hình như là ngõ cụt mà- tôi lo lắng.
_Không sao,tôi đã thử rồi.Chỉ cần chú ý một chút,chúng ta sẽ tìm được lối ra .
Hắn vẫn cõng tôi trên lưng,còn tôi thì cố gắng nhìn xung quanh.Nói thật là chẳng thấy gì cả,chỉ có một màu tối đen.
_Cậu cẩn thận – tôi vẫn không ngừng bảo.
Thật ra tôi cũng không biết hắn đang đi như thế nào.chỉ cảm thấy người mình như đang di chuyển từng chút một.dù ở đây hơi lạnh ,nhưng có chút gì đó khiến tôi thấy an toàn..
_có ánh sáng,lối đó – đúng vậy,có ánh sáng,tức là sẽ có lối ra. hura,vậy là sống rồi.
Hắn không nói gì,chỉ bước nhanh hơn về phía đó .
_Ê ê..cả người tôi đang chao nghiêng,đúng ra là cả hai đứa đang dần tiếp đất
_A..a...a .!!!
_Cậu có sao đâu mà hét zữ vậy?? – một tiếng nói vang lên từ phía dưới..
_Này,dậy đi chứ,định như thế này mãi à – tôi nhận ra,hắn đang làm cái nệm đỡ cho tôi.
_Xin,xin lỗi..- tôi lồm cồm mò dậy.
Hắn cũng từ từ ngồi lên.Tự dưng hai chúng tôi nhìn nhau..tôi thấy hơi ngượng nên quay nhanh ra chỗ khác.
_Đây rồi...đường ra..
Một cái lối đi nhỏ,chỉ có thể chui được.
_Nào,đi thôi – hắn lại đỡ tôi lên,mặc dù,tôi vẫn còn xấu hổ.
_Woa..mặt trời kìa..tôi thấy mặt trời rồi – ra được cái chỗ đó quả là may mắn ,tôi hú hét cho thỏa mãn.
Sau đó,không ai thấy có hai tên lấm lem lặng lẽ rời khỏi khu G,vui mừng như vừa trở về từ chỗ chết.
_Vô ích thôi,ở đây là khu G,chỉ có kẻ ngốc mới vào.
_Này,không giúp thì thôi,sao phải dập tắt hi vọng của tôi không thương tiếc thế hả???- hắn cũng ngu như tôi thôi.
_Vậy thì dành sức mà hét đi – hắn bỏ đi,thật mất hứng.
_Có ai không ?? có ai không?- tôi vẫn hét ,mặc kệ hắn.
_Này,tôi tìm được lối ra rồi,chúng ta có thể thoát.
_Đừng lừa tôi chứ,tôi đã thử tìm rồi.
_Đồ ngốc,không tin thì lại đây mà xem – toi vẫn không tin nhưng có méo mó hơn không,đành cố mà lê lại chỗ hắn.
_tôi..không đi được- đau quá,tôi đành dừng lại..
_Đứng yên đó – hắn nói rồi tiến lại gần tôi
_Trèo lên đi,tôi cõng- hắn cúi người xuống,đưa lưng cho tôi.
Tôi trèo lên lưng hắn,nhanh chóng không thì hắn sẽ đổi ý mất.
_Này,cậu ăn gì mà nặng thế??
_Tôi ăn cơm của mẹ tôi – không thèm để ý đến thái độ châm chọc,tôi vui vẻ trả lời.
Một khoảng tối tăm hiện ra trước mặt cả hai.
_Này,có đường hay không,hình như là ngõ cụt mà- tôi lo lắng.
_Không sao,tôi đã thử rồi.Chỉ cần chú ý một chút,chúng ta sẽ tìm được lối ra .
Hắn vẫn cõng tôi trên lưng,còn tôi thì cố gắng nhìn xung quanh.Nói thật là chẳng thấy gì cả,chỉ có một màu tối đen.
_Cậu cẩn thận – tôi vẫn không ngừng bảo.
Thật ra tôi cũng không biết hắn đang đi như thế nào.chỉ cảm thấy người mình như đang di chuyển từng chút một.dù ở đây hơi lạnh ,nhưng có chút gì đó khiến tôi thấy an toàn..
_có ánh sáng,lối đó – đúng vậy,có ánh sáng,tức là sẽ có lối ra. hura,vậy là sống rồi.
Hắn không nói gì,chỉ bước nhanh hơn về phía đó .
_Ê ê..cả người tôi đang chao nghiêng,đúng ra là cả hai đứa đang dần tiếp đất
_A..a...a .!!!
_Cậu có sao đâu mà hét zữ vậy?? – một tiếng nói vang lên từ phía dưới..
_Này,dậy đi chứ,định như thế này mãi à – tôi nhận ra,hắn đang làm cái nệm đỡ cho tôi.
_Xin,xin lỗi..- tôi lồm cồm mò dậy.
Hắn cũng từ từ ngồi lên.Tự dưng hai chúng tôi nhìn nhau..tôi thấy hơi ngượng nên quay nhanh ra chỗ khác.
_Đây rồi...đường ra..
Một cái lối đi nhỏ,chỉ có thể chui được.
_Nào,đi thôi – hắn lại đỡ tôi lên,mặc dù,tôi vẫn còn xấu hổ.
_Woa..mặt trời kìa..tôi thấy mặt trời rồi – ra được cái chỗ đó quả là may mắn ,tôi hú hét cho thỏa mãn.
Sau đó,không ai thấy có hai tên lấm lem lặng lẽ rời khỏi khu G,vui mừng như vừa trở về từ chỗ chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.