Chương 1: Gặp gỡ...
Panda Loly
16/05/2013
Trời trong!!! và tôi đang dạo phố...
Tôi mân mê đống đồ trên tay,thật tình tôi xem thì nhiều mà mua thì ít ^^.Tuy nhiên,một ngày nắng đẹp như hôm nay mà không mang về nhà được một vài thứ thì quả là đáng tiếc.Tôi có một bộ sưu tập tên là “Bi Bi”,tự bản thân tôi thấy cái tên cũng được,sao con bạn nó nghe mà nó làm như ghê lắm,đang uống nước nhưng suýt sặc cả ra ngoài nhỉ? Nó còn ôm bụng cười vật vã,thật hết nói !!
16 năm đời tôi là 16 năm đời một con bé bình thường,cũng trường lớp,cũng thầy cô,cũng bạn bè và gia đình...tôi là một cô bé ...bình thường giữa muôn điều đặc biệt của cuộc sống.Nếu có một biệt danh nào đấy thì tôi thích mình được gọi là “nhóc” như mấy năm trước trong cuộc đời.
Cuộc sống nhịp nhịp đều đặn,từng ngày từng ngày trôi qua ...
Phố hôm nay vẫn đông như mọi hôm,người qua đường,khách du lịch..nhộn nhịp cả lên.Được gặp một vài vị khách ngoại quốc,tôi tranh thủ khoe mẽ khả năng English của mình,cũng là nhằm trau dốn vốn liếng ngôn ngữ,tôi nói một vài câu chào hỏi,giới thiệu với thái độ vui vẻ,họ cũng đáp trả bằng những câu chào hỏi thân thiện ...
Hàng me xanh đầy lá,qua từng khe hở,tôi vẫn nhận thấy nắng lung linh..Qua một hàng,mắt tôi dừng lại ở một hộp thủy tinh...
-Woa,đẹp quá-tôi sung sướng...Nhanh chóng tóm lấy đối tượng vừa lọt vào mắt,tôi nhận ra cũng có một bàn tay với cầm lấy chiếc hộp...
-Này cậu,xin lỗi...-Tôi lí rí
Chàng thanh niên ,có thể là không phải,chẳng qua là cao lớn hơn tôi ,trước mặt tôi trả lời:
-Cậu chú gì của cô..-Hắn nói mà như gắt. ấn tượng đầu: rất không tốt!!
-Ờ thì...
-Cái này tôi thấy trước-Hắn đáp trả bằng một giọng không thể tự nhiên hơn.=)) Tôi thì chưa nói được câu nào cho ra hồn,mà hắn cứ ngang nhiên “cướp lời” tôi giữa thanh thiên bạch nhật...cao tay thật !!
Tôi cũng không thể thua-Cái này bạn phải nhường tôi rồi –không hiểu sao lúc đó giọng tôi đanh vậy chứ
-Không,của tôi...
-Không,của tôi...
-của tôi mà...
-Không ,là của tôi...
Mỗi câu nói là một lượt giằng co,hai đứa cứ giằng qua giằng lại đến làm cô Hương bán hàng chóng mặt....Tên này,không phải con trai đâu nhỉ,vì theo lẽ thường,một tên con trai chẳng bao giờ dám dành đồ với con gái cả,nhất là cô gái lần đầu gặp mặt lại dễ thương như tôi nữa chứ . “cho tự sướng chút đỉnh” ( cái này mà tự sướng chút đỉnh à,có đề cao mình quá không nhỉ ? :)) )
Sức con gái chẳng trụ được lâu,nghĩ bụng tôi tìm cách dùng đến kế sách...
-Ơ-,Tôi vẻ ngơ ngác,đưa tay chỉ về phía sau lưng hắn...
Tôi đoán,nếu theo phản xạ tự nhiên thì...
Và.hắn đã quay người lại thật, tận dụng cơ hội tôi chạy vèo đi....Ha ha ha,đồ ngốc....ha ha ha,mắc lừa rồi....Tôi cười thầm trong bụng .(nham hiểm thật ) Cái tên ngốc quay lại không thấy tôi thì tức tối,đứng ở chỗ xa thật xa,tôi với lại vẻ lêu lêu....ha ha ha,tên ngốc.... tôi còn thoáng thấy cô Hương cười lắc đầu nguầy nguậy.Mặt hắn đỏ phừng phừng,chắc máu lên tận não,hắn đuổi theo...Tôi không có dại mà đứng đó,chạy ù ...-Úi,xin lỗi bạn nhé nhé,mình về tới nhà rồi...
-Quỷ thật!!! ~ cậu bạn kia phải bỏ cuộc rồi..hé hé....
Tôi chưa hết tí tởn vui mừng vì cái hộp thủy tinh hồi chiều.Đưa cái hộp cất từ ngăn bàn ra,chắc mẩm sớm mai phải ra hàng cô Hương sớm để trả tiền cho cô...
Nhìn chú bướm xinh xắn ,tất nhiên là bướm khô,tôi lại nhớ về ngày xưa...
~Flash back~
-Anh Bi này,chiều tụi mình đi bắt bướm đi!!!~
-ừm,được đấy nhóc,mà sợ em không dám đi ấy chứ-Một cậu bé có đôi mắt cười híp mí,láu lỉnh-Cậu thì thầm bên tai cô bé kia“ra khu đất trước nghĩa địa nhá”.
-Ai bảo em không dám đi,hứ..-Là cô bé có hàng mi cong ... “nhưng....” –Nó cố tỏ ra không sợ sệt “sau ấy lấy đâu ra bươm bướm mà bắt..”. “Anh em mình qua chỗ khác mới có được chứ....”.
Cậu bé nhìn cô bé với vẻ mặt lúc nào cũng tươi rói như cười...tinh ranh nhưng hiền hiền...:
-Anh thường bắt dế ở đó mà ^^
Cô bé kia,giọng cất cao:
-Dế có họ hàng gì với bướm đâu...=))
-Côn trùng cả..**Cậu bé cười đáp.
-Mà này,em đã bảo không được kiêu em là nhóc rồi mà-Bé nhìn tợn,lườm cậu..
Vẫn là đôi mắt biết cười: “ nhóc thì kiêu là nhóc,có sao đâu...”
-“Anh....!!!!” “đứng lại...đứng đó...cấm có chạy...” “Chạy là em về mách mẹ em đấy...” “anh...đứng lại ....!!!”
-hi hi hi hi.....
Giờ thì bạn hiểu vì sao tôi lại đặt tên cho bộ sưu tập là “ Bi Bi” rồi nhỉ?
End Flash back
Tiếng cười tuổi thơ cứ vang vang mãi,sao hồi đó vui thế..cái con bé ngốc nghếch hồi đó là ai thì chắc mn đều biết,là NL này chứ ai...Còn anh Bi,anh Bi có đôi mắt màu nâu thăm thẳm kia,không biết bây giờ anh thế nào rồi,nhớ quá đi,không biết đôi mắt ấy có còn híp lại mỗi lần cười nữa không.^^
Lại nghĩ hồi chiều,cái tên nào mà thấy ghét quá,dù rằng Lan này có hiền,cũng hơi ngốc thật nhưng mấy cái vụ tranh giành đồ đạc này hơi bị giỏi ấy nhá.
FB
_Của em...
_Của anh chứ
_Của em mà...
_Là của anh...
_hu hu,không chịu đâu....hu hu .
_Ờ ờ thì ..này,của em đó....
_hí hí....
EFB
Hình ảnh con bé vừa khóc lại cười ,vô tư hồn nhiên bên một cậu bé khác ,luôn dịu dàng chịu khó dỗ cô mỗi khi cô khóc lại hiện lên trong tâm trí tôi.Trong không gian thoáng gió này,mùi ổi chín thoảng hương...-Thơm thật !!!.
NL tôi chẳng tài cán gì,học hành cũng bình thường,ngoại hình tuy không xấu đến mức “ma chê quỷ hờn” nhưng cũng chưa thấy ai khen là xinh đẹp. (nhận thức rõ nhỉ? )
Đầu óc chẳng thông minh ,bằng chứng là mấy môn khoa học dốt đặc,ngồi nghe giảng mà cứ như là “vịt nghe sấm” ấy...Kể cũng lạ,trí nhớ kém mà bao nhiêu năm ấu thơ không một kỉ niệm nào bị tôi cho ra rìa..tôi nhớ hết thảy chừng đó thứ..cũng có thể một phần hạnh phúc đời tôi đều nằm ở đó,những ngày có anh Bi bên cạnh mình.Nên tôi cứ khư khư mà giữ chúng,chắc do thế,đầu tôi không thể nhớ gì thêm(thẻ nhớ hay USB cũng đều có dung lượng cả mà..^^ )
Năm học mới ,tôi được bố mẹ chuyển ra ở một trường học khác vì điều kiện học ở đấy tốt hơn.Dù không muốn chuyển trường,tôi cũng đành phải nghe lời bố mẹ.Riêng tôi tôi vẫn thích trường cũ,có mấy đứa bạn chơi với nhau từ tấm bé,lại quen đường quen sá...Mà có học thì chỗ nào cũng như nhau cả thôi...Trường mới gần nhà bà nội,hí hí,cứ mỗi dịp qua nhà bà,tôi lại thích mê cây ổi xá lị bà trồng.Quả thì tầm tầm nắm tay,ăn vào vừa giòn vừa ngọt.Chắc kì này ,tôi sẽ thường xuyên được qua nhà bà.
_Mẹ đã làm xong thủ tục ,Trường đã học ôn được mấy bữa rồi,ngày mai con đi học luôn nhé.
_Nhanh vậy hả mẹ?-Tôi ngạc nhiên khi nghe mẹ nói.Quay đầu lại nhìn mẹ đứng phía sau.
_Ừ,mà con biết trường mới chưa hén.
_con biết địa chỉ rồi,cũng gần nội nên mai qua sớm là ổn.
_Vậy chuẩn bị đi mai còn học.
_Dạ ,con biết ạ..mẹ ngủ ngon..
_Ừ...
Mẹ tôi về phòng,còn tôi,nhẹ nhàng đặt chiếc lọ thủy tinh vào chiếc tủ kính dành riêng cho “bi bi thân yêu”.Nhét vài quyển vở bọc sẵn vào cặp,tôi yên vị lên giường đi ngủ.Tít tít tít...chuông tin nhắn...
~ hé nô,mai lớp vờ ơi,em ngủ chưa ~Hello,my lover...^^ )
~darling of u đây,em chưa ngủ ~
~ lớp vờ của anh chưa ngủ,sao anh dám ...:x ,ngày mai em lên trường hé~
~ Zét,u hỏi gì em há _:)) ~ (yes)
~ Không ,em.Chúc mai lớp vờ của a “thượng lộ bình an” mà hạ lộ thì nằm ngang” nhé :)),Good9~
~me,too.Good9~
Tin nhắn goodnight kia vừa gửi xong thì tôi liền để điện thoại ở chế độ máy bay,mở nhạc lên,đeo tai nghe vào...
Để tôi giới thiệu my lover,tên của hắn là “Kim Ngân”~ cái tên nói lên tất cả.Xinh đẹp,ủy mị,dịu dàng...đều không thể tìm thấy điều gì ở Ngân,đám bạn trên lớp bảo thế (không phải tôi :)) ).Bọn họ còn không ngại “ghép” cho tôi và cô bạn Ngân thành một đôi.Phải nói là the best couple (nhiều người đọc “bét cúp pồ” cũng đủ hiểu ) vì tụi tôi là bạn thân chí cốt,hay đi chung với nhau quá.Ngân tóc con trai,ăn mặc đĩnh đạc,toàn chơi đồ thể thao,cũng một vài người,nhìn từ xa thì cứ tưởng Ngân là “con trai” luôn cơ.=))
FB
Một lần than thở của tôi với nhỏ
_con gái gì đâu,phải “yểu điệu thục nữ” chút với.
Ngân nghe dọng tôi,lại sến,tay đặt cằm,mắt nhìn tôi chớp chớp:
_Quá xinh xắn ,quá duyên dáng ....
_Thế mà con người ta cứ nghĩ bạn tôi là con trai cơ đấy-Tôi thở dài liếc chỗ khác
_Yểu điệu thục nữ mà làm gì cơ chứ-Bỏ cái điệu “giả dịu dàng” lúc nãy,Ngân lại liến thoắng:
_“Làm con gái phải ngang tàng chững chạc
Sống trên đời phải hùng dũng hiên ngang....”
_thôi,cho em xin hai chữ bình yên –tôi chắp tay - mà bài thơ đó sai
bét rồi,phải là....
_suỵt...-Nó đưa tay không cho tôi nói – chắc thế!!! hé hé hé...-Lại chạy đi đá cầu nữa rồi,bỏ tôi một mình trong lớp .
Đoạn thơ trên chẳng phải Văn học dân gian mà truyền miệng với tốc độ ghê gớm lắm,do mức độ tua đi tua lại của nhỏ Ngân,lớp của tôi không ai là chẳng thuộc(tất nhiên là phần dị bản của nhỏ rồi)
“Là con gái phải ngang tàng bướng bỉnh
sống trên đời phải ngạo mạn kiêu sa ..”...
Tôi xa Ngân,xa người bạn “ngang tàng,bướng bỉnh” này chắc sẽ buồn lắm.Khi nghe tin tôi chuyển trường,nhỏ chỉ im lặng ,khi đó tôi thấy mình rất sợ,sợ điều gì đó mà khó nói.
Sau đó,Ngân không biết không buồn thật,hay giả vờ không buồn,vẫn nhí nhảnh:
_Tao chỉ sợ mày xa tao lạ nhớ nhung ,luyến tiếc rồi tương tư thì khổ thân...
Và thế là....
_Mày xa tao,mày sẽ không còn một super siu nhân bảo vệ nữa
_Mày xa tao,mày không còn ai để nghe mày than thở....
Nhỏ tua một sạc những gì tôi không thể làm mà nhỏ cho là vậy,tôi không cản nhỏ,vì tôi biết đây là giờ phút cho nhỏ bạn iu vấu tự sướng “chút chút”=))
Kết luận con nhỏ bạn đưa ra:
_Tao nghi lắm à nha,lo lắng cho mày lắm Lan ơi...
_Gì ? tôi hỏi nhỏ
Lại cái điệu kinh kỉnh kiêu kiêu,nhỏ bảo tôi : “Xa tao,liệu mày có thể sống nổi không?”
_Bình yên hơn là đằng khác-tôi nói nhỏ,kèm theo tiếng thở dài trong vô vọng,chẳng thể phủ nhận với nhỏ,tội lỗi tội lỗi ...
_Cái gì? Mày vừa nói cái gì? Nhỏ làm vẻ quan trọng.
_Tao...-tôi lại ú ớ
vì nhỏ ngắt lời:-Tao biết rồi..mày không thể đúng không...Đành chịu thôi..-Nhỏ lại tiếc nuối,đưa tay lên ngực,mặc thì ngước lên ...trần nhà-Anh hùng của mày không thể ở bên,phải tự mày cố gắng rồi....
Haizzz,nhỏ bạn tôi lắm lời thế nhưng tôi hiểu nhỏ đang buồn,Nói nhiều cũng tốt,tôi phát hiện,cách này cũng giúp người ta giảm stress đấy.^^.
Tôi cũng lo cho nhỏ,cũng có hàng tá việc nhỏ không thể làm nếu không
có tôi đâu.
Khi thấy một anh khóa trên handsome,nhỏ cũng sẽ chẳng còn ai để bộc bạch lời xuýt xoa ,khen ngợi...Và sẽ chẳng có ai ngồi nghe nhỏ kể chuyện mấy bộ phim kinh dị gớm ghiếc mà nhỏ xem,sẽ chẳng còn người để đi ăn kem cùng nhỏ mỗi lúc nhỏ bực tức...Và những lúc như thế này,tôi có thể mỉm cười,vì với nhỏ Ngân,tôi là một người “cực kì quan trọng” phải hem ?
Thôi,ngày hôm nay vậy là đủ rồi,G9 everyone,G9 Bi Bi...
Nắng chưa len đến chỗ tôi ngồi nhưng cũng đã xuất hiện ngoài cửa sổ.Tôi dậy từ sớm với chuông báo thức điện thoại.
~ It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever touched me until you touched me~
(Until you)
Những giai điệu nhẹ nhàng,hơn cả là nội dung chứa đựng trong đó,tôi thích bài hắt này ngay từ lúc nghe thấy nó và nó luôn là chọn lựa yêu thích trong playlist nhạc của tôi.Hôm nay,trước khi bắt đầu một ngày mới,ở một ngôi trường mới,đến lớp mới gặp thầy cô mới,tôi vẫn nghe Until u để chúc may mắn cho bản thân mình ~một thói quen không biết tự bao h.Until u và câu “good luck” của nhỏ Ngân là năng lượng tôi có sáng nay.Vèo vèo xe đạp,tôi đi qua con đường lớn,qua từng góc phố tới nhà nội.Vòng thêm ít phút,tôi đã đặt chân tới ngôi trường mới.Cái cổng thấy cũng đủ lớn rồi.
Tôi mân mê đống đồ trên tay,thật tình tôi xem thì nhiều mà mua thì ít ^^.Tuy nhiên,một ngày nắng đẹp như hôm nay mà không mang về nhà được một vài thứ thì quả là đáng tiếc.Tôi có một bộ sưu tập tên là “Bi Bi”,tự bản thân tôi thấy cái tên cũng được,sao con bạn nó nghe mà nó làm như ghê lắm,đang uống nước nhưng suýt sặc cả ra ngoài nhỉ? Nó còn ôm bụng cười vật vã,thật hết nói !!
16 năm đời tôi là 16 năm đời một con bé bình thường,cũng trường lớp,cũng thầy cô,cũng bạn bè và gia đình...tôi là một cô bé ...bình thường giữa muôn điều đặc biệt của cuộc sống.Nếu có một biệt danh nào đấy thì tôi thích mình được gọi là “nhóc” như mấy năm trước trong cuộc đời.
Cuộc sống nhịp nhịp đều đặn,từng ngày từng ngày trôi qua ...
Phố hôm nay vẫn đông như mọi hôm,người qua đường,khách du lịch..nhộn nhịp cả lên.Được gặp một vài vị khách ngoại quốc,tôi tranh thủ khoe mẽ khả năng English của mình,cũng là nhằm trau dốn vốn liếng ngôn ngữ,tôi nói một vài câu chào hỏi,giới thiệu với thái độ vui vẻ,họ cũng đáp trả bằng những câu chào hỏi thân thiện ...
Hàng me xanh đầy lá,qua từng khe hở,tôi vẫn nhận thấy nắng lung linh..Qua một hàng,mắt tôi dừng lại ở một hộp thủy tinh...
-Woa,đẹp quá-tôi sung sướng...Nhanh chóng tóm lấy đối tượng vừa lọt vào mắt,tôi nhận ra cũng có một bàn tay với cầm lấy chiếc hộp...
-Này cậu,xin lỗi...-Tôi lí rí
Chàng thanh niên ,có thể là không phải,chẳng qua là cao lớn hơn tôi ,trước mặt tôi trả lời:
-Cậu chú gì của cô..-Hắn nói mà như gắt. ấn tượng đầu: rất không tốt!!
-Ờ thì...
-Cái này tôi thấy trước-Hắn đáp trả bằng một giọng không thể tự nhiên hơn.=)) Tôi thì chưa nói được câu nào cho ra hồn,mà hắn cứ ngang nhiên “cướp lời” tôi giữa thanh thiên bạch nhật...cao tay thật !!
Tôi cũng không thể thua-Cái này bạn phải nhường tôi rồi –không hiểu sao lúc đó giọng tôi đanh vậy chứ
-Không,của tôi...
-Không,của tôi...
-của tôi mà...
-Không ,là của tôi...
Mỗi câu nói là một lượt giằng co,hai đứa cứ giằng qua giằng lại đến làm cô Hương bán hàng chóng mặt....Tên này,không phải con trai đâu nhỉ,vì theo lẽ thường,một tên con trai chẳng bao giờ dám dành đồ với con gái cả,nhất là cô gái lần đầu gặp mặt lại dễ thương như tôi nữa chứ . “cho tự sướng chút đỉnh” ( cái này mà tự sướng chút đỉnh à,có đề cao mình quá không nhỉ ? :)) )
Sức con gái chẳng trụ được lâu,nghĩ bụng tôi tìm cách dùng đến kế sách...
-Ơ-,Tôi vẻ ngơ ngác,đưa tay chỉ về phía sau lưng hắn...
Tôi đoán,nếu theo phản xạ tự nhiên thì...
Và.hắn đã quay người lại thật, tận dụng cơ hội tôi chạy vèo đi....Ha ha ha,đồ ngốc....ha ha ha,mắc lừa rồi....Tôi cười thầm trong bụng .(nham hiểm thật ) Cái tên ngốc quay lại không thấy tôi thì tức tối,đứng ở chỗ xa thật xa,tôi với lại vẻ lêu lêu....ha ha ha,tên ngốc.... tôi còn thoáng thấy cô Hương cười lắc đầu nguầy nguậy.Mặt hắn đỏ phừng phừng,chắc máu lên tận não,hắn đuổi theo...Tôi không có dại mà đứng đó,chạy ù ...-Úi,xin lỗi bạn nhé nhé,mình về tới nhà rồi...
-Quỷ thật!!! ~ cậu bạn kia phải bỏ cuộc rồi..hé hé....
Tôi chưa hết tí tởn vui mừng vì cái hộp thủy tinh hồi chiều.Đưa cái hộp cất từ ngăn bàn ra,chắc mẩm sớm mai phải ra hàng cô Hương sớm để trả tiền cho cô...
Nhìn chú bướm xinh xắn ,tất nhiên là bướm khô,tôi lại nhớ về ngày xưa...
~Flash back~
-Anh Bi này,chiều tụi mình đi bắt bướm đi!!!~
-ừm,được đấy nhóc,mà sợ em không dám đi ấy chứ-Một cậu bé có đôi mắt cười híp mí,láu lỉnh-Cậu thì thầm bên tai cô bé kia“ra khu đất trước nghĩa địa nhá”.
-Ai bảo em không dám đi,hứ..-Là cô bé có hàng mi cong ... “nhưng....” –Nó cố tỏ ra không sợ sệt “sau ấy lấy đâu ra bươm bướm mà bắt..”. “Anh em mình qua chỗ khác mới có được chứ....”.
Cậu bé nhìn cô bé với vẻ mặt lúc nào cũng tươi rói như cười...tinh ranh nhưng hiền hiền...:
-Anh thường bắt dế ở đó mà ^^
Cô bé kia,giọng cất cao:
-Dế có họ hàng gì với bướm đâu...=))
-Côn trùng cả..**Cậu bé cười đáp.
-Mà này,em đã bảo không được kiêu em là nhóc rồi mà-Bé nhìn tợn,lườm cậu..
Vẫn là đôi mắt biết cười: “ nhóc thì kiêu là nhóc,có sao đâu...”
-“Anh....!!!!” “đứng lại...đứng đó...cấm có chạy...” “Chạy là em về mách mẹ em đấy...” “anh...đứng lại ....!!!”
-hi hi hi hi.....
Giờ thì bạn hiểu vì sao tôi lại đặt tên cho bộ sưu tập là “ Bi Bi” rồi nhỉ?
End Flash back
Tiếng cười tuổi thơ cứ vang vang mãi,sao hồi đó vui thế..cái con bé ngốc nghếch hồi đó là ai thì chắc mn đều biết,là NL này chứ ai...Còn anh Bi,anh Bi có đôi mắt màu nâu thăm thẳm kia,không biết bây giờ anh thế nào rồi,nhớ quá đi,không biết đôi mắt ấy có còn híp lại mỗi lần cười nữa không.^^
Lại nghĩ hồi chiều,cái tên nào mà thấy ghét quá,dù rằng Lan này có hiền,cũng hơi ngốc thật nhưng mấy cái vụ tranh giành đồ đạc này hơi bị giỏi ấy nhá.
FB
_Của em...
_Của anh chứ
_Của em mà...
_Là của anh...
_hu hu,không chịu đâu....hu hu .
_Ờ ờ thì ..này,của em đó....
_hí hí....
EFB
Hình ảnh con bé vừa khóc lại cười ,vô tư hồn nhiên bên một cậu bé khác ,luôn dịu dàng chịu khó dỗ cô mỗi khi cô khóc lại hiện lên trong tâm trí tôi.Trong không gian thoáng gió này,mùi ổi chín thoảng hương...-Thơm thật !!!.
NL tôi chẳng tài cán gì,học hành cũng bình thường,ngoại hình tuy không xấu đến mức “ma chê quỷ hờn” nhưng cũng chưa thấy ai khen là xinh đẹp. (nhận thức rõ nhỉ? )
Đầu óc chẳng thông minh ,bằng chứng là mấy môn khoa học dốt đặc,ngồi nghe giảng mà cứ như là “vịt nghe sấm” ấy...Kể cũng lạ,trí nhớ kém mà bao nhiêu năm ấu thơ không một kỉ niệm nào bị tôi cho ra rìa..tôi nhớ hết thảy chừng đó thứ..cũng có thể một phần hạnh phúc đời tôi đều nằm ở đó,những ngày có anh Bi bên cạnh mình.Nên tôi cứ khư khư mà giữ chúng,chắc do thế,đầu tôi không thể nhớ gì thêm(thẻ nhớ hay USB cũng đều có dung lượng cả mà..^^ )
Năm học mới ,tôi được bố mẹ chuyển ra ở một trường học khác vì điều kiện học ở đấy tốt hơn.Dù không muốn chuyển trường,tôi cũng đành phải nghe lời bố mẹ.Riêng tôi tôi vẫn thích trường cũ,có mấy đứa bạn chơi với nhau từ tấm bé,lại quen đường quen sá...Mà có học thì chỗ nào cũng như nhau cả thôi...Trường mới gần nhà bà nội,hí hí,cứ mỗi dịp qua nhà bà,tôi lại thích mê cây ổi xá lị bà trồng.Quả thì tầm tầm nắm tay,ăn vào vừa giòn vừa ngọt.Chắc kì này ,tôi sẽ thường xuyên được qua nhà bà.
_Mẹ đã làm xong thủ tục ,Trường đã học ôn được mấy bữa rồi,ngày mai con đi học luôn nhé.
_Nhanh vậy hả mẹ?-Tôi ngạc nhiên khi nghe mẹ nói.Quay đầu lại nhìn mẹ đứng phía sau.
_Ừ,mà con biết trường mới chưa hén.
_con biết địa chỉ rồi,cũng gần nội nên mai qua sớm là ổn.
_Vậy chuẩn bị đi mai còn học.
_Dạ ,con biết ạ..mẹ ngủ ngon..
_Ừ...
Mẹ tôi về phòng,còn tôi,nhẹ nhàng đặt chiếc lọ thủy tinh vào chiếc tủ kính dành riêng cho “bi bi thân yêu”.Nhét vài quyển vở bọc sẵn vào cặp,tôi yên vị lên giường đi ngủ.Tít tít tít...chuông tin nhắn...
~ hé nô,mai lớp vờ ơi,em ngủ chưa ~Hello,my lover...^^ )
~darling of u đây,em chưa ngủ ~
~ lớp vờ của anh chưa ngủ,sao anh dám ...:x ,ngày mai em lên trường hé~
~ Zét,u hỏi gì em há _:)) ~ (yes)
~ Không ,em.Chúc mai lớp vờ của a “thượng lộ bình an” mà hạ lộ thì nằm ngang” nhé :)),Good9~
~me,too.Good9~
Tin nhắn goodnight kia vừa gửi xong thì tôi liền để điện thoại ở chế độ máy bay,mở nhạc lên,đeo tai nghe vào...
Để tôi giới thiệu my lover,tên của hắn là “Kim Ngân”~ cái tên nói lên tất cả.Xinh đẹp,ủy mị,dịu dàng...đều không thể tìm thấy điều gì ở Ngân,đám bạn trên lớp bảo thế (không phải tôi :)) ).Bọn họ còn không ngại “ghép” cho tôi và cô bạn Ngân thành một đôi.Phải nói là the best couple (nhiều người đọc “bét cúp pồ” cũng đủ hiểu ) vì tụi tôi là bạn thân chí cốt,hay đi chung với nhau quá.Ngân tóc con trai,ăn mặc đĩnh đạc,toàn chơi đồ thể thao,cũng một vài người,nhìn từ xa thì cứ tưởng Ngân là “con trai” luôn cơ.=))
FB
Một lần than thở của tôi với nhỏ
_con gái gì đâu,phải “yểu điệu thục nữ” chút với.
Ngân nghe dọng tôi,lại sến,tay đặt cằm,mắt nhìn tôi chớp chớp:
_Quá xinh xắn ,quá duyên dáng ....
_Thế mà con người ta cứ nghĩ bạn tôi là con trai cơ đấy-Tôi thở dài liếc chỗ khác
_Yểu điệu thục nữ mà làm gì cơ chứ-Bỏ cái điệu “giả dịu dàng” lúc nãy,Ngân lại liến thoắng:
_“Làm con gái phải ngang tàng chững chạc
Sống trên đời phải hùng dũng hiên ngang....”
_thôi,cho em xin hai chữ bình yên –tôi chắp tay - mà bài thơ đó sai
bét rồi,phải là....
_suỵt...-Nó đưa tay không cho tôi nói – chắc thế!!! hé hé hé...-Lại chạy đi đá cầu nữa rồi,bỏ tôi một mình trong lớp .
Đoạn thơ trên chẳng phải Văn học dân gian mà truyền miệng với tốc độ ghê gớm lắm,do mức độ tua đi tua lại của nhỏ Ngân,lớp của tôi không ai là chẳng thuộc(tất nhiên là phần dị bản của nhỏ rồi)
“Là con gái phải ngang tàng bướng bỉnh
sống trên đời phải ngạo mạn kiêu sa ..”...
Tôi xa Ngân,xa người bạn “ngang tàng,bướng bỉnh” này chắc sẽ buồn lắm.Khi nghe tin tôi chuyển trường,nhỏ chỉ im lặng ,khi đó tôi thấy mình rất sợ,sợ điều gì đó mà khó nói.
Sau đó,Ngân không biết không buồn thật,hay giả vờ không buồn,vẫn nhí nhảnh:
_Tao chỉ sợ mày xa tao lạ nhớ nhung ,luyến tiếc rồi tương tư thì khổ thân...
Và thế là....
_Mày xa tao,mày sẽ không còn một super siu nhân bảo vệ nữa
_Mày xa tao,mày không còn ai để nghe mày than thở....
Nhỏ tua một sạc những gì tôi không thể làm mà nhỏ cho là vậy,tôi không cản nhỏ,vì tôi biết đây là giờ phút cho nhỏ bạn iu vấu tự sướng “chút chút”=))
Kết luận con nhỏ bạn đưa ra:
_Tao nghi lắm à nha,lo lắng cho mày lắm Lan ơi...
_Gì ? tôi hỏi nhỏ
Lại cái điệu kinh kỉnh kiêu kiêu,nhỏ bảo tôi : “Xa tao,liệu mày có thể sống nổi không?”
_Bình yên hơn là đằng khác-tôi nói nhỏ,kèm theo tiếng thở dài trong vô vọng,chẳng thể phủ nhận với nhỏ,tội lỗi tội lỗi ...
_Cái gì? Mày vừa nói cái gì? Nhỏ làm vẻ quan trọng.
_Tao...-tôi lại ú ớ
vì nhỏ ngắt lời:-Tao biết rồi..mày không thể đúng không...Đành chịu thôi..-Nhỏ lại tiếc nuối,đưa tay lên ngực,mặc thì ngước lên ...trần nhà-Anh hùng của mày không thể ở bên,phải tự mày cố gắng rồi....
Haizzz,nhỏ bạn tôi lắm lời thế nhưng tôi hiểu nhỏ đang buồn,Nói nhiều cũng tốt,tôi phát hiện,cách này cũng giúp người ta giảm stress đấy.^^.
Tôi cũng lo cho nhỏ,cũng có hàng tá việc nhỏ không thể làm nếu không
có tôi đâu.
Khi thấy một anh khóa trên handsome,nhỏ cũng sẽ chẳng còn ai để bộc bạch lời xuýt xoa ,khen ngợi...Và sẽ chẳng có ai ngồi nghe nhỏ kể chuyện mấy bộ phim kinh dị gớm ghiếc mà nhỏ xem,sẽ chẳng còn người để đi ăn kem cùng nhỏ mỗi lúc nhỏ bực tức...Và những lúc như thế này,tôi có thể mỉm cười,vì với nhỏ Ngân,tôi là một người “cực kì quan trọng” phải hem ?
Thôi,ngày hôm nay vậy là đủ rồi,G9 everyone,G9 Bi Bi...
Nắng chưa len đến chỗ tôi ngồi nhưng cũng đã xuất hiện ngoài cửa sổ.Tôi dậy từ sớm với chuông báo thức điện thoại.
~ It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever touched me until you touched me~
(Until you)
Những giai điệu nhẹ nhàng,hơn cả là nội dung chứa đựng trong đó,tôi thích bài hắt này ngay từ lúc nghe thấy nó và nó luôn là chọn lựa yêu thích trong playlist nhạc của tôi.Hôm nay,trước khi bắt đầu một ngày mới,ở một ngôi trường mới,đến lớp mới gặp thầy cô mới,tôi vẫn nghe Until u để chúc may mắn cho bản thân mình ~một thói quen không biết tự bao h.Until u và câu “good luck” của nhỏ Ngân là năng lượng tôi có sáng nay.Vèo vèo xe đạp,tôi đi qua con đường lớn,qua từng góc phố tới nhà nội.Vòng thêm ít phút,tôi đã đặt chân tới ngôi trường mới.Cái cổng thấy cũng đủ lớn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.