Chương 27
A Đào Đào
21/02/2023
Con đường đất nhỏ hẹp thông vào núi sâu, xuyên qua tán cây rậm rạp mà uốn lượn. Dọc đường đi Diệp Hàng và A Ly rơi vào cảnh sắc yên tĩnh, chỉ có từng ngọn núi nối tiếp nhau.
Con đường đất rộng chừng 1 mét không có bất kỳ dấu vết khai phá nào. Chẳng qua nhiều năm qua mọi người đều đi qua đây nên mới hình thành con đường. Giờ phút này sắc trời tối sầm, cảnh sắc của ngọn núi nơi xa cao chót vót cùng cảnh vật như vẽ nơi ấy đã không thấy rõ. Trên đường nhỏ Diệp Hàng cầm đèn pin chiếu sáng con đường u tối, A Ly thì ôm mèo đen bước theo phía sau anh. Trong lúc bước đi cả người cô nhẹ bẫng, bước chân không phát ra tiếng động.
Nhà nghỉ Diệp Hàng hỏi được chỉ là một ngôi nhà người ta mở ra đón khách ở nơi ngã rẽ nhiều người qua lại. Người ở đây gọi là nhà trọ nhỏ, chủ yếu phục vụ mọi người vận chuyển hàng hóa qua đây sẽ có chỗ nghỉ chân.
Người sống ở thành phố căn bản sẽ không nghĩ tới trong thế giới giao thông phát triển thế này mà ở những nơi đường núi khó đi người ta vẫn sử dụng phương thức vận chuyển từ cổ xưa —— đoàn ngựa thồ.
Bởi vì không có đường lớn lại có núi lớn và con nước cách trở nên quãng đường vô cùng gian nan khó đi. Rất nhiều nơi chỉ có con đường mòn hình thành tự nhiên, có khi chỉ đi từ thôn này tới thôn kia đã cần một hai ngày. Muốn đi một chuyến ra khỏi núi càng không dễ dàng, bởi vậy mọi người ở sâu trong núi lớn đều mua muối ăn và đồ sinh hoạt từ những đoàn ngựa thồ phục vụ riêng cho nơi này. Đoàn ngựa thồ là cách người miền núi gọi đội ngựa vận chuyển hàng, chẳng qua hiện tại bọn họ cũng chỉ hữu danh vô thực. Đoàn nào nhiều cũng chỉ có mười mấy người kết đội, thiếu thì một hai người cũng có. Hơn nữa đa phần họ đều dùng con la chứ không dùng ngựa.
Hai người Diệp Hàng đi tới nhà trọ nhỏ thì nơi ấy đã gần đầy. Trong sân và chuồng ngựa ở góc đã buộc hơn mười con ngựa và la, có vẻ như có một đoàn ngựa thồ chuẩn bị mang hàng vào núi. Bên cạnh chuồng ngựa có một tảng đá buộc ngựa đã bị người ta sờ đến bóng loáng, có vẻ đã nhiều tuổi. Ngoài một bóng đèn nho nhỏ trên đỉnh lều thì bốn phía gần như không có hơi hở của nền văn hóa văn minh.
Trong sân rộng có một cái nồi sắt to, bên dưới là ba hòn đá xếp thành bếp lửa, một thanh củi to đang bốc cháy rực rỡ. Nước canh trong nồi sôi ùng ục tỏa khói cuồn cuộn, bên trong có thịt dê, ớt cay đỏ, tỏi, hành, gừng, thảo quả. Tất cả đang quay cuồng bên nhau tỏa mùi thơm ra khắp cả nhà trọ. Một đám đàn ông bộ dạng tục tằng, trên người là quần áo màu đen bằng vải dệt thủ công đang ngồi vây quanh bàn gỗ, trong tay bưng chén nâu đựng đầy rượu ngô lên mà uống. Bọn họ không coi ai ra gì mà thét to, miệng nhai từng miếng thịt lớn, rượu uống như nước lã. Vào ngày lạnh lẽo sương rơi thế này mà trên chân những người này chỉ mặc giày rơm màu vàng đỏ để lộ những ngón chân đen đúa nứt nẻ.
Trong một cái bàn nhỏ ở góc chỉ có một anh chàng trẻ tuổi đang ngồi. Người này mặc áo đen có nút áo bằng đồng, quần đen bọc lấy cẳng chân thẳng tắp. Vóc người anh ta không cao nhưng gầy và rắn chắc, quần áo dù đen nhưng vẫn mang theo màu chàm, ánh lửa chiếu vào đó ánh lên tia sáng kỳ lạ. Bên hông anh ta cắm đao chuôi gỗ, thân đao rắn chắc, dù ngắn nhưng sắc nhọn.
Người ở hai bàn bên cạnh hình như có vẻ kiêng kị người này, vừa uống rượu ăn thịt bọn họ vừa liếc về chỗ kia. Người trẻ tuổi cũng không để ý tới cái này mà trầm mặc nhanh chóng giải quyết đồ ăn đơn giản trên bàn của mình. Lúc nhìn thấy Diệp Hàng mặc một thân thường phục, lưng đeo ba lô du lịch lớn đi vào đám người đang uống rượu kia cũng chỉ nhìn một cái rồi lại tiếp tục việc của mình. Với bọn họ thì anh chỉ là một kẻ khác từ trong thành phố tới, mang tiếng là thám hiểm nhưng thực ra chính là tự lăn lộn chính mình. Chỉ có người trẻ tuổi kia vừa ngước mắt nhìn Diệp Hàng và A Ly đã sửng sốt.
Tuy anh ta nhanh chóng thu lại ánh mắt nhưng rất nhanh đã không nhịn được tiếp tục liếc nhìn bọn họ, đặc biệt là bóng dáng thon gầy của A Ly. Mãi tới khi Diệp Hàng nắm tay A Ly vào trong tìm ông chủ hỏi phòng trọ anh ta vẫn nhíu mày nhìn theo. Đôi mắt tinh tường kia lộ ra thần sắc nghi hoặc và trầm ngâm.
Vì đám người trong sân muốn tiết kiệm tiền nên bọn họ chọn ở phòng đôi, lúc này nhà trọ còn dư lại đúng một căn phòng đơn. Diệp Hàng cũng không lằng nhằng mà lập tức giao tiền nhận phòng.
Loại nhà trọ này là người miền núi tự xây, lại dùng để phục vụ đội ngựa thồ vì thế chẳng cần nghĩ cũng biết tình huống thế nào. Nếu có thể Diệp Hàng tình nguyện cắm trại ở rừng hoang gần đó cũng không muốn A Ly phải ở đây. Nhưng bọn họ còn phải đợi lão Dũng tới, vì thế anh đành phải chọn nơi dễ nhận biết này.
Phòng này phải nói là rất nhỏ, còn có mùi mồ hôi khó ngửi. Diệp Hàng tiến vào phòng lập tức dọn chăn màn trên giường đặt dưới đất sau đó múc nước lau toàn bộ giường và bàn ghế. Sau đó anh lôi thảm mỏng sạch sẽ từ trong ba lô ra trải lên, cuối cùng mới mở túi ngủ đặt lên đó.
Còn bản thân anh định nằm lên đống chăn màn kia tạm chấp nhận một đêm.
Ngủ ở đâu với anh cũng không quan trọng, trong lòng anh chỉ không muốn thấy A Ly phải chịu bất kỳ thiệt thòi nào.
Đơn giản dọn dẹp một lúc thế là giường nhỏ không còn mùi lạ nữa, hít vào chỉ thấy thoải mái sạch sẽ. A Ly ngửi thấy mùi hương này giống hệt mùi trên người Diệp Hàng thì khóe miệng không nhịn được nhếch lên, ý xuân tràn đầy. Ngay cả con mèo đen tinh quái kia cũng nhảy lên đầu giường meo meo về phía anh tỏ vẻ hài lòng.
Diệp Hàng cười và vươn tay ra. Con mèo đen có vẻ đang rất vui thế nên nó không nhe răng ra với anh mà còn nhẫn nại cho anh sờ đầu một chút. Diệp Hàng tươi cười và đi tới cầm lấy tay nhỏ của A Ly lúc này đang ngồi ở mép giường và cúi người ôn nhu nói với cô, “Đêm nay chúng ta chỉ có thể ở chỗ này một đêm.”
Đôi mắt A Ly đen nhánh nhìn anh rồi gật gật đầu sau đó hé miệng cười nhạt nói: “Được.”
Nhìn thấy ý cười trong mắt cô thế là ánh mắt Diệp Hàng càng thêm sâu thẳm. Anh nhẹ nhàng thò người qua nhẹ hôn lên dôi môi lành lạnh của cô. Vốn định chạm một cái là thôi nhưng cảm giác kia quá đẹp đẽ, cọ nhẹ hai cái anh lại không nhịn được nhẹ mút cánh môi như đóa hoa kia.
Đầu vai nhỏ gầy của A Ly nhẹ run lên, một bàn tay khác đang đặt trên đầu gối hơi giật giật giống như muốn đẩy anh ra. Nhưng hàng mi dày của cô chỉ hơi rung động một chút, cuối cùng cô cũng không vươn tay ra mà chậm rãi nhắm mắt mặc anh hôn mình.
Cô gái trong lòng mềm mại hơn anh tưởng, cánh môi hơi mang theo lạnh lẽo cũng mềm mại. Hơi thở đan xen, tình cảm vấn vương triền miên. Diệp Hàng vui mừng đến độ đầu quả tim cũng sắp tan ra, máu chảy qua mạch máu nóng bừng lên. Cả người anh căng lên khó chịu, chỉ hận không thể lập tức tiến sâu hơn, cứ thế dây dưa tới tận bình minh. Nhưng chút lý trí trong đầu ngăn anh lại, cuối cùng anh dùng hết tự chủ của mình buông cô gái đang ngoan ngoãn nhắm mắt ra và thở hổn hển mấy hơi.
Trên khuôn mặt cô vẫn là vẻ tái nhợt nhưng vành tai bạch ngọc giấu trong tóc đen lại lộ màu phấn hồng xinh tươi. Đó là màu sắc mà không thứ thuốc nhuộm nào làm ra được. Cô chậm rãi mở đôi mắt to đen và trong suốt ra, trong đó có chút ngượng ngùng. A Ly như thế này đủ khiến thần cũng phải hạ phàm. Chỉ có trời mới biết anh phải dùng sức mạnh lớn thế nào mới có thể buông lỏng bàn tay đang ôm lấy đầu vai của cô.
“Nếu anh … muốn…” A Ly run run hàng mi dài và nhẹ giọng mở miệng.
Diệp Hàng lắc đầu và duỗi tay ôm cô vào lòng.
Anh muốn A Ly, đến độ cả người đau đớn, thậm chí muốn nổi điên nhưng A Ly từng nói muốn xuống Âm Đàm vớt xương cốt của mẹ trước. Vì thế cả người cô không thể có chút dương khí nào, chỉ một nụ hôn nhẹ này cũng cần cô tốn vài ngày mới có thể trừ hết dương khí. Nếu anh mà hôn nồng nhiệt hơn thì chỉ sợ cô sẽ phải tốn nhiều công hơn……
Nghĩ thế nên anh dần thả lỏng thân thể đau đớn căng chặt của mình. Thấy A Ly ngước đôi mắt đen thẳm mà ngơ ngẩn nhìn về phía này thế là anh mỉm cười cúi đầu hôn lên tóc cô. Sau đó anh cúi người ôn nhu nhẹ dán bên vành tai vẫn còn nóng của cô và nhẹ nhàng mở miệng ——
“Chờ lấy xong xương cốt của mẹ rồi hợp táng cha mẹ với nhau chúng ta sẽ về thành phố Hải. A Ly, để anh chăm sóc em cả đời nhé.”
Đôi tay đang ôm cô kiên cố mạnh mẽ, giọng nói bên tai ôn nhu triền miên, A Ly không cần ngẩng đầu cũng nhận ra yêu thương của anh dành cho mình. Lòng cô đau xót suýt thì rơi lệ.
“Được, sau này em sẽ để anh chăm sóc mình cả đời.” Cô rũ mày giấu nước mắt và dịu dàng nói.
——————————————————————————————————————————
Trời còn chưa sáng lão Dũng đã tới. Ông chỉ dẫn theo cái tên A Minh cả ngày cợt nhả không đàng hoàng.
Trong cục để ông tự chọn người nhưng lão Dũng nói nhiều người tới cũng chẳng làm được gì. Bởi vì ông biết lần này dù bọn họ có tra được ai là hung thủ thì khả năng cũng sẽ phải tay không trở về. Thôn dân đều có quy củ của tông tộc để xử lý kẻ nọ, dù có là cảnh sát cũng đừng mong nhúng tay. Thế nên lần này vào núi tra án chỉ cần tra chứ không cần bắt.
Ngày thường A Minh ăn nói trơn tru, lại dễ hòa mình với người khác, có thể lấy được nhiều thông tin có lợi cho phá án từ những người xung quanh nên mang theo cậu hẳn có chỗ để dùng.
Hai người thay thường phục và cõng ba lô đi suốt đêm tới nhà trọ nơi Diệp Hàng ở. Lúc đi vào sân mọi người đã thức dậy. Vào sáng sớm sương phủ khắp mọi nơi, cỏ khô hai bên con đường nhỏ ở ngoài cửa cũng dính băng màu trắng loang loáng. Đám người hôm qua còn nhẹ nhàng uống rượu vui vẻ nay đều trầm mặt khi thấy mặt đường đọng sương. Nhưng cuối cùng vẫn phải đi thế nên bọn họ lập tức phân công nhau vác hàng hóa được gói kỹ đặt lên lưng con la và cố định thật chắc. Sau đó bọn họ đóng móng cho con la để phòng ngừa lát nữa leo núi bị trượt. Anh chàng trẻ tuổi mặc quần áo đen hôm qua cũng trầm mặc bận việc của mình. Lão Dũng đứng ở cửa nhìn vài lần, mày cũng nhíu lại.
Đường núi gập ghềnh lại có rắn, có thú rừng vì thế đa phần người vận chuyển hàng đều kết bè mà đi như thế tiện giúp đỡ nhau. Nhưng anh chàng trẻ tuổi kia lại khác. Phục sức của anh ta rõ ràng là của một nhóm người dân tộc Miêu ở sâu trong núi ít khi lộ mặt. Nay mình anh ra ra ngoài nhập hàng, lại còn một mình mang theo năm con la, phần can đảm và bản lĩnh này quả là đáng nể.
Diệp Hàng và A Ly nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đi ra. Lão Dũng nhìn thấy Diệp Hàng thì vỗ vai thân thiết, còn với A Ly ông không dám quá lỗ mãng. A Minh không có mặt khi phá án ở thôn nhỏ nhưng sau đó có nghe đồng nghiệp kể lại một đoạn ngắn. Cậu còn thấy thằng nhóc kia mang theo lá bùa màu vàng bên người và coi như bảo bối thì cũng không quá tin. Nhưng thấy bộ dạng cẩn thận cung kính của lão Dũng khi nói chuyện với đối phương nên cậu cũng không nhịn được cẩn thận hơn. Chẳng qua trong lòng cậu lại tò mò, không nhịn được liếc nhìn cô gái đứng bên cạnh Diệp Hàng nhiều hơn. Cô ấy mang vẻ bình thản, quần áo trên người màu đen, càng nhìn càng thấy hấp dẫn không rời được mắt.
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Hàng lập tức không vui, anh duỗi tay kéo A Ly ra sau lưng mình và liếc A Minh cảnh cáo.
Lão Dũng đương nhiên biết Diệp Hàng quý trọng A Ly như thế nào vì thế ông chẳng nói nhiều đã đạp cho cái tên có mắt không tròng kia một cái.
Trời vừa sáng mọi người lập tức xuất phát. Đoàn ngựa thồ nhiều người nhiều la đi trước, cách mười mấy mét là thanh niên áo đen tự mình đuổi mấy con la. Còn đám lão Dũng và Diệp Hàng mải chia sẻ thông tin về vụ án kia nên đi ở cuối cùng.
Trong núi sâu rừng già, trên con đường nhỏ hoang vắng có tiếng lục lạc leng keng vang lên cùng tiếng người đuổi la thét to vì thế khá náo nhiệt. Trong khung cảnh cổ xưa ấy thi thoảng sẽ có những hòn đá nhẵn thín thò ra, con la đi qua sẽ để lại một đám dấu chân không đồng đều trên mặt đường.
Càng đi sâu vào trong núi vách đá hai bên càng hiểm trở. Có khi bọn họ sẽ thấy sườn núi hai bên thăm thẳm, cần phải dùng cả tay và chân bám mới có thể đi qua. Có khi họ sẽ nhìn thấy hẻm núi như cái miệng há to trước mặt, con đường nhỏ như một thanh đao chém ngang thành mười mấy khúc quanh co. Đám người phải dán vách đá mới có thể vòng được tới phía đối diện.
Mặt đường có sương nên cực trơn, mấy người Diệp Hàng còn đỡ, bọn họ đã được huấn luyện nên đi đường cũng không mấy khó khăn. A Ly càng thuần thục hơn, bất kể đường núi chênh vênh thế nào cô cũng có thể nhẹ nhàng lướt qua. Anh chàng mặc áo đen đi giữa thi thoảng lại phát ra tiếng gọi, mấy con la đi sau giống như đều nghe hiểu mà đồng thời tránh được mặt đường ướt sương, chỉ đi trên phần đường khô ráo. Chỉ có đoàn người đi đầu vì nhiều người nhiều hàng nên đi cực kỳ gian nan. Bởi vì bọn họ đi chậm nên những người phía sau cũng phải chậm lại, khoảng cách cũng được thu hẹp. Anh chàng áo đen đi giữa vẫn trầm mặc vững vàng đuổi la, ngẫu nhiên còn quay đầu nhìn mấy người đi sau.
Lúc sắp bước lên con đường nhỏ kề vách đá thì có gió núi lạnh buốt thổi tới. Mọi người đều bị gió này thổi cho tê dại, tai cũng đau. Diệp Hàng quay đầu lại nhìn A Ly thấy cô vẫn bình thản, thậm chí còn nở nụ cười với anh tỏ vẻ mình không sao. Con mèo đen trong ngực cô thì đang híp mắt ngủ gật. Bộ dạng này khiến anh bật cười và yên tâm bước tiếp. Đi được hai bước anh lại có cảm giác lạ nên vội ngẩng đầu. Chỉ thấy núi non nơi xa nối liền không dứt, giống như trời đất đã hòa làm một, vừa cao vừa lạnh.
Bỗng nhiên trong lòng anh dâng lên cảm giác kỳ quái: Ngọn núi kia giống như đang gọi anh, hơn nữa ── hình như anh đã đi qua con đường này rồi, cũng đã đi qua nơi xa kia, vào tận núi sâu nơi khó mà nhìn được từ đây.
- -----oOo------
Con đường đất rộng chừng 1 mét không có bất kỳ dấu vết khai phá nào. Chẳng qua nhiều năm qua mọi người đều đi qua đây nên mới hình thành con đường. Giờ phút này sắc trời tối sầm, cảnh sắc của ngọn núi nơi xa cao chót vót cùng cảnh vật như vẽ nơi ấy đã không thấy rõ. Trên đường nhỏ Diệp Hàng cầm đèn pin chiếu sáng con đường u tối, A Ly thì ôm mèo đen bước theo phía sau anh. Trong lúc bước đi cả người cô nhẹ bẫng, bước chân không phát ra tiếng động.
Nhà nghỉ Diệp Hàng hỏi được chỉ là một ngôi nhà người ta mở ra đón khách ở nơi ngã rẽ nhiều người qua lại. Người ở đây gọi là nhà trọ nhỏ, chủ yếu phục vụ mọi người vận chuyển hàng hóa qua đây sẽ có chỗ nghỉ chân.
Người sống ở thành phố căn bản sẽ không nghĩ tới trong thế giới giao thông phát triển thế này mà ở những nơi đường núi khó đi người ta vẫn sử dụng phương thức vận chuyển từ cổ xưa —— đoàn ngựa thồ.
Bởi vì không có đường lớn lại có núi lớn và con nước cách trở nên quãng đường vô cùng gian nan khó đi. Rất nhiều nơi chỉ có con đường mòn hình thành tự nhiên, có khi chỉ đi từ thôn này tới thôn kia đã cần một hai ngày. Muốn đi một chuyến ra khỏi núi càng không dễ dàng, bởi vậy mọi người ở sâu trong núi lớn đều mua muối ăn và đồ sinh hoạt từ những đoàn ngựa thồ phục vụ riêng cho nơi này. Đoàn ngựa thồ là cách người miền núi gọi đội ngựa vận chuyển hàng, chẳng qua hiện tại bọn họ cũng chỉ hữu danh vô thực. Đoàn nào nhiều cũng chỉ có mười mấy người kết đội, thiếu thì một hai người cũng có. Hơn nữa đa phần họ đều dùng con la chứ không dùng ngựa.
Hai người Diệp Hàng đi tới nhà trọ nhỏ thì nơi ấy đã gần đầy. Trong sân và chuồng ngựa ở góc đã buộc hơn mười con ngựa và la, có vẻ như có một đoàn ngựa thồ chuẩn bị mang hàng vào núi. Bên cạnh chuồng ngựa có một tảng đá buộc ngựa đã bị người ta sờ đến bóng loáng, có vẻ đã nhiều tuổi. Ngoài một bóng đèn nho nhỏ trên đỉnh lều thì bốn phía gần như không có hơi hở của nền văn hóa văn minh.
Trong sân rộng có một cái nồi sắt to, bên dưới là ba hòn đá xếp thành bếp lửa, một thanh củi to đang bốc cháy rực rỡ. Nước canh trong nồi sôi ùng ục tỏa khói cuồn cuộn, bên trong có thịt dê, ớt cay đỏ, tỏi, hành, gừng, thảo quả. Tất cả đang quay cuồng bên nhau tỏa mùi thơm ra khắp cả nhà trọ. Một đám đàn ông bộ dạng tục tằng, trên người là quần áo màu đen bằng vải dệt thủ công đang ngồi vây quanh bàn gỗ, trong tay bưng chén nâu đựng đầy rượu ngô lên mà uống. Bọn họ không coi ai ra gì mà thét to, miệng nhai từng miếng thịt lớn, rượu uống như nước lã. Vào ngày lạnh lẽo sương rơi thế này mà trên chân những người này chỉ mặc giày rơm màu vàng đỏ để lộ những ngón chân đen đúa nứt nẻ.
Trong một cái bàn nhỏ ở góc chỉ có một anh chàng trẻ tuổi đang ngồi. Người này mặc áo đen có nút áo bằng đồng, quần đen bọc lấy cẳng chân thẳng tắp. Vóc người anh ta không cao nhưng gầy và rắn chắc, quần áo dù đen nhưng vẫn mang theo màu chàm, ánh lửa chiếu vào đó ánh lên tia sáng kỳ lạ. Bên hông anh ta cắm đao chuôi gỗ, thân đao rắn chắc, dù ngắn nhưng sắc nhọn.
Người ở hai bàn bên cạnh hình như có vẻ kiêng kị người này, vừa uống rượu ăn thịt bọn họ vừa liếc về chỗ kia. Người trẻ tuổi cũng không để ý tới cái này mà trầm mặc nhanh chóng giải quyết đồ ăn đơn giản trên bàn của mình. Lúc nhìn thấy Diệp Hàng mặc một thân thường phục, lưng đeo ba lô du lịch lớn đi vào đám người đang uống rượu kia cũng chỉ nhìn một cái rồi lại tiếp tục việc của mình. Với bọn họ thì anh chỉ là một kẻ khác từ trong thành phố tới, mang tiếng là thám hiểm nhưng thực ra chính là tự lăn lộn chính mình. Chỉ có người trẻ tuổi kia vừa ngước mắt nhìn Diệp Hàng và A Ly đã sửng sốt.
Tuy anh ta nhanh chóng thu lại ánh mắt nhưng rất nhanh đã không nhịn được tiếp tục liếc nhìn bọn họ, đặc biệt là bóng dáng thon gầy của A Ly. Mãi tới khi Diệp Hàng nắm tay A Ly vào trong tìm ông chủ hỏi phòng trọ anh ta vẫn nhíu mày nhìn theo. Đôi mắt tinh tường kia lộ ra thần sắc nghi hoặc và trầm ngâm.
Vì đám người trong sân muốn tiết kiệm tiền nên bọn họ chọn ở phòng đôi, lúc này nhà trọ còn dư lại đúng một căn phòng đơn. Diệp Hàng cũng không lằng nhằng mà lập tức giao tiền nhận phòng.
Loại nhà trọ này là người miền núi tự xây, lại dùng để phục vụ đội ngựa thồ vì thế chẳng cần nghĩ cũng biết tình huống thế nào. Nếu có thể Diệp Hàng tình nguyện cắm trại ở rừng hoang gần đó cũng không muốn A Ly phải ở đây. Nhưng bọn họ còn phải đợi lão Dũng tới, vì thế anh đành phải chọn nơi dễ nhận biết này.
Phòng này phải nói là rất nhỏ, còn có mùi mồ hôi khó ngửi. Diệp Hàng tiến vào phòng lập tức dọn chăn màn trên giường đặt dưới đất sau đó múc nước lau toàn bộ giường và bàn ghế. Sau đó anh lôi thảm mỏng sạch sẽ từ trong ba lô ra trải lên, cuối cùng mới mở túi ngủ đặt lên đó.
Còn bản thân anh định nằm lên đống chăn màn kia tạm chấp nhận một đêm.
Ngủ ở đâu với anh cũng không quan trọng, trong lòng anh chỉ không muốn thấy A Ly phải chịu bất kỳ thiệt thòi nào.
Đơn giản dọn dẹp một lúc thế là giường nhỏ không còn mùi lạ nữa, hít vào chỉ thấy thoải mái sạch sẽ. A Ly ngửi thấy mùi hương này giống hệt mùi trên người Diệp Hàng thì khóe miệng không nhịn được nhếch lên, ý xuân tràn đầy. Ngay cả con mèo đen tinh quái kia cũng nhảy lên đầu giường meo meo về phía anh tỏ vẻ hài lòng.
Diệp Hàng cười và vươn tay ra. Con mèo đen có vẻ đang rất vui thế nên nó không nhe răng ra với anh mà còn nhẫn nại cho anh sờ đầu một chút. Diệp Hàng tươi cười và đi tới cầm lấy tay nhỏ của A Ly lúc này đang ngồi ở mép giường và cúi người ôn nhu nói với cô, “Đêm nay chúng ta chỉ có thể ở chỗ này một đêm.”
Đôi mắt A Ly đen nhánh nhìn anh rồi gật gật đầu sau đó hé miệng cười nhạt nói: “Được.”
Nhìn thấy ý cười trong mắt cô thế là ánh mắt Diệp Hàng càng thêm sâu thẳm. Anh nhẹ nhàng thò người qua nhẹ hôn lên dôi môi lành lạnh của cô. Vốn định chạm một cái là thôi nhưng cảm giác kia quá đẹp đẽ, cọ nhẹ hai cái anh lại không nhịn được nhẹ mút cánh môi như đóa hoa kia.
Đầu vai nhỏ gầy của A Ly nhẹ run lên, một bàn tay khác đang đặt trên đầu gối hơi giật giật giống như muốn đẩy anh ra. Nhưng hàng mi dày của cô chỉ hơi rung động một chút, cuối cùng cô cũng không vươn tay ra mà chậm rãi nhắm mắt mặc anh hôn mình.
Cô gái trong lòng mềm mại hơn anh tưởng, cánh môi hơi mang theo lạnh lẽo cũng mềm mại. Hơi thở đan xen, tình cảm vấn vương triền miên. Diệp Hàng vui mừng đến độ đầu quả tim cũng sắp tan ra, máu chảy qua mạch máu nóng bừng lên. Cả người anh căng lên khó chịu, chỉ hận không thể lập tức tiến sâu hơn, cứ thế dây dưa tới tận bình minh. Nhưng chút lý trí trong đầu ngăn anh lại, cuối cùng anh dùng hết tự chủ của mình buông cô gái đang ngoan ngoãn nhắm mắt ra và thở hổn hển mấy hơi.
Trên khuôn mặt cô vẫn là vẻ tái nhợt nhưng vành tai bạch ngọc giấu trong tóc đen lại lộ màu phấn hồng xinh tươi. Đó là màu sắc mà không thứ thuốc nhuộm nào làm ra được. Cô chậm rãi mở đôi mắt to đen và trong suốt ra, trong đó có chút ngượng ngùng. A Ly như thế này đủ khiến thần cũng phải hạ phàm. Chỉ có trời mới biết anh phải dùng sức mạnh lớn thế nào mới có thể buông lỏng bàn tay đang ôm lấy đầu vai của cô.
“Nếu anh … muốn…” A Ly run run hàng mi dài và nhẹ giọng mở miệng.
Diệp Hàng lắc đầu và duỗi tay ôm cô vào lòng.
Anh muốn A Ly, đến độ cả người đau đớn, thậm chí muốn nổi điên nhưng A Ly từng nói muốn xuống Âm Đàm vớt xương cốt của mẹ trước. Vì thế cả người cô không thể có chút dương khí nào, chỉ một nụ hôn nhẹ này cũng cần cô tốn vài ngày mới có thể trừ hết dương khí. Nếu anh mà hôn nồng nhiệt hơn thì chỉ sợ cô sẽ phải tốn nhiều công hơn……
Nghĩ thế nên anh dần thả lỏng thân thể đau đớn căng chặt của mình. Thấy A Ly ngước đôi mắt đen thẳm mà ngơ ngẩn nhìn về phía này thế là anh mỉm cười cúi đầu hôn lên tóc cô. Sau đó anh cúi người ôn nhu nhẹ dán bên vành tai vẫn còn nóng của cô và nhẹ nhàng mở miệng ——
“Chờ lấy xong xương cốt của mẹ rồi hợp táng cha mẹ với nhau chúng ta sẽ về thành phố Hải. A Ly, để anh chăm sóc em cả đời nhé.”
Đôi tay đang ôm cô kiên cố mạnh mẽ, giọng nói bên tai ôn nhu triền miên, A Ly không cần ngẩng đầu cũng nhận ra yêu thương của anh dành cho mình. Lòng cô đau xót suýt thì rơi lệ.
“Được, sau này em sẽ để anh chăm sóc mình cả đời.” Cô rũ mày giấu nước mắt và dịu dàng nói.
——————————————————————————————————————————
Trời còn chưa sáng lão Dũng đã tới. Ông chỉ dẫn theo cái tên A Minh cả ngày cợt nhả không đàng hoàng.
Trong cục để ông tự chọn người nhưng lão Dũng nói nhiều người tới cũng chẳng làm được gì. Bởi vì ông biết lần này dù bọn họ có tra được ai là hung thủ thì khả năng cũng sẽ phải tay không trở về. Thôn dân đều có quy củ của tông tộc để xử lý kẻ nọ, dù có là cảnh sát cũng đừng mong nhúng tay. Thế nên lần này vào núi tra án chỉ cần tra chứ không cần bắt.
Ngày thường A Minh ăn nói trơn tru, lại dễ hòa mình với người khác, có thể lấy được nhiều thông tin có lợi cho phá án từ những người xung quanh nên mang theo cậu hẳn có chỗ để dùng.
Hai người thay thường phục và cõng ba lô đi suốt đêm tới nhà trọ nơi Diệp Hàng ở. Lúc đi vào sân mọi người đã thức dậy. Vào sáng sớm sương phủ khắp mọi nơi, cỏ khô hai bên con đường nhỏ ở ngoài cửa cũng dính băng màu trắng loang loáng. Đám người hôm qua còn nhẹ nhàng uống rượu vui vẻ nay đều trầm mặt khi thấy mặt đường đọng sương. Nhưng cuối cùng vẫn phải đi thế nên bọn họ lập tức phân công nhau vác hàng hóa được gói kỹ đặt lên lưng con la và cố định thật chắc. Sau đó bọn họ đóng móng cho con la để phòng ngừa lát nữa leo núi bị trượt. Anh chàng trẻ tuổi mặc quần áo đen hôm qua cũng trầm mặc bận việc của mình. Lão Dũng đứng ở cửa nhìn vài lần, mày cũng nhíu lại.
Đường núi gập ghềnh lại có rắn, có thú rừng vì thế đa phần người vận chuyển hàng đều kết bè mà đi như thế tiện giúp đỡ nhau. Nhưng anh chàng trẻ tuổi kia lại khác. Phục sức của anh ta rõ ràng là của một nhóm người dân tộc Miêu ở sâu trong núi ít khi lộ mặt. Nay mình anh ra ra ngoài nhập hàng, lại còn một mình mang theo năm con la, phần can đảm và bản lĩnh này quả là đáng nể.
Diệp Hàng và A Ly nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đi ra. Lão Dũng nhìn thấy Diệp Hàng thì vỗ vai thân thiết, còn với A Ly ông không dám quá lỗ mãng. A Minh không có mặt khi phá án ở thôn nhỏ nhưng sau đó có nghe đồng nghiệp kể lại một đoạn ngắn. Cậu còn thấy thằng nhóc kia mang theo lá bùa màu vàng bên người và coi như bảo bối thì cũng không quá tin. Nhưng thấy bộ dạng cẩn thận cung kính của lão Dũng khi nói chuyện với đối phương nên cậu cũng không nhịn được cẩn thận hơn. Chẳng qua trong lòng cậu lại tò mò, không nhịn được liếc nhìn cô gái đứng bên cạnh Diệp Hàng nhiều hơn. Cô ấy mang vẻ bình thản, quần áo trên người màu đen, càng nhìn càng thấy hấp dẫn không rời được mắt.
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Hàng lập tức không vui, anh duỗi tay kéo A Ly ra sau lưng mình và liếc A Minh cảnh cáo.
Lão Dũng đương nhiên biết Diệp Hàng quý trọng A Ly như thế nào vì thế ông chẳng nói nhiều đã đạp cho cái tên có mắt không tròng kia một cái.
Trời vừa sáng mọi người lập tức xuất phát. Đoàn ngựa thồ nhiều người nhiều la đi trước, cách mười mấy mét là thanh niên áo đen tự mình đuổi mấy con la. Còn đám lão Dũng và Diệp Hàng mải chia sẻ thông tin về vụ án kia nên đi ở cuối cùng.
Trong núi sâu rừng già, trên con đường nhỏ hoang vắng có tiếng lục lạc leng keng vang lên cùng tiếng người đuổi la thét to vì thế khá náo nhiệt. Trong khung cảnh cổ xưa ấy thi thoảng sẽ có những hòn đá nhẵn thín thò ra, con la đi qua sẽ để lại một đám dấu chân không đồng đều trên mặt đường.
Càng đi sâu vào trong núi vách đá hai bên càng hiểm trở. Có khi bọn họ sẽ thấy sườn núi hai bên thăm thẳm, cần phải dùng cả tay và chân bám mới có thể đi qua. Có khi họ sẽ nhìn thấy hẻm núi như cái miệng há to trước mặt, con đường nhỏ như một thanh đao chém ngang thành mười mấy khúc quanh co. Đám người phải dán vách đá mới có thể vòng được tới phía đối diện.
Mặt đường có sương nên cực trơn, mấy người Diệp Hàng còn đỡ, bọn họ đã được huấn luyện nên đi đường cũng không mấy khó khăn. A Ly càng thuần thục hơn, bất kể đường núi chênh vênh thế nào cô cũng có thể nhẹ nhàng lướt qua. Anh chàng mặc áo đen đi giữa thi thoảng lại phát ra tiếng gọi, mấy con la đi sau giống như đều nghe hiểu mà đồng thời tránh được mặt đường ướt sương, chỉ đi trên phần đường khô ráo. Chỉ có đoàn người đi đầu vì nhiều người nhiều hàng nên đi cực kỳ gian nan. Bởi vì bọn họ đi chậm nên những người phía sau cũng phải chậm lại, khoảng cách cũng được thu hẹp. Anh chàng áo đen đi giữa vẫn trầm mặc vững vàng đuổi la, ngẫu nhiên còn quay đầu nhìn mấy người đi sau.
Lúc sắp bước lên con đường nhỏ kề vách đá thì có gió núi lạnh buốt thổi tới. Mọi người đều bị gió này thổi cho tê dại, tai cũng đau. Diệp Hàng quay đầu lại nhìn A Ly thấy cô vẫn bình thản, thậm chí còn nở nụ cười với anh tỏ vẻ mình không sao. Con mèo đen trong ngực cô thì đang híp mắt ngủ gật. Bộ dạng này khiến anh bật cười và yên tâm bước tiếp. Đi được hai bước anh lại có cảm giác lạ nên vội ngẩng đầu. Chỉ thấy núi non nơi xa nối liền không dứt, giống như trời đất đã hòa làm một, vừa cao vừa lạnh.
Bỗng nhiên trong lòng anh dâng lên cảm giác kỳ quái: Ngọn núi kia giống như đang gọi anh, hơn nữa ── hình như anh đã đi qua con đường này rồi, cũng đã đi qua nơi xa kia, vào tận núi sâu nơi khó mà nhìn được từ đây.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.