A Mạch Tòng Quân

Chương 137

Tiên Chanh

26/06/2013

ức Vinh Nương đã bị bọn thị vệ vây xung quanh, đánh rất quyết liệt, giờ phút này sớm đã được chỗ này hỏng chỗ khác, cực kỳ nguy hiểm. Nghe thấy tiếng quát của A Mạch, không phải nàng không muốn đi nhanh lên, nhưng hiện nay làm sao còn chạy thoát được! Loan đao trong tay A Mạch liên tục chém ra, muốn tiến lên phối hợp cùng Tức Vinh Nương, nhưng lại bị người quấn chặt không thể chạy thoát được. Đang lo lắng, đã thấy bóng người chợt lóe lên, Trần Khởi đã đứng chắn trước mặt nàng. Trần Khởi giơ đao lên ngăn chặn loan đao của A Mạch, tới gần A Mạch, thấp giọng quát: “A Mạch, dừng tay, cẩn thận bị thương.”

Trong lòng A Mạch cười lạnh, thầm nghĩ ngươi hao tâm tổn sức bố trí bẫy như thế chẳng qua là muốn trừ được ta, lúc này lại còn sợ ta bị thương! Mặc dù nàng nghĩ như vậy, trong mắt hiện lên ánh lệ, cũng thấp giọng nói: “Trần Khởi ca ca, huynh, huynh thực sự muốn giết muội?”

Trần Khởi nghe thấy thanh âm đau khổ khàn khàn của nàng, lại thấy trong mắt nàng có chút lệ quang, trước mắt đột nhiên thoáng hiện bộ dáng nàng khi còn bé đang cầu xin chính mình, trong lòng chỉ cảm thấy đau thương, đang muốn buông tay thì khóe mắt lại thoáng nhìn thấy ánh đao chợt lóe trong tay A Mạch, tâm tình Trần Khởi lập tức trấn tĩnh, vung tay đỡ loan đao của A Mạch, thấp giọng nói: “A Mạch, buông tay, huynh sẽ bảo vệ muội cả đời.”

A Mạch thầm mắng Trần Khởi vô sỉ, chiêu thức trong tay càng phát ra tàn nhẫn, trong miệng vẫn thấp giọng hỏi như cũ: “Vậy trưởng công chúa kia huynh tính sao bây giờ?”

Trần Khởi sống chung cùng A Mạch tận tám năm, làm sao lại không đoán ra chút tâm tư này của nàng, thấy nàng cuối cùng hết hi vọng như thế, tránh khỏi lưỡi đao của A Mạch nhảy lui về phía sau, mấy ám vệ phía sau hắn rất nhanh lao lên, đồng thời đem A Mạch vây khốn lại. Mặc dù mấy năm nay A Mạch khổ luyện võ công cùng thuật cưỡi ngựa, nhưng mà cũng chỉ gắng gượng được tính là một người cưỡi ngựa bắn cung thành thạo, tất nhiên không có cách nào chống đỡ được mấy ám vệ tập luyện võ từ bé này, rất nhanh liền rơi xuống thế hạ phong. Một tên ám vệ dùng hư chiêu thoáng cái móc lấy loan đao của A Mạch, một kẻ khác vội vàng lấy tay bắt được mạch môn của A Mạch. Cổ tay A Mạch đau đớn, loan đao trong tay “ba” một tiếng rơi xuống đất, ngay sau đó, vài thanh loan đao đồng thời đặt tại những nơi yếu hại quanh thân A Mạch.

Tới lúc này, trong lòng A Mạch trái lại bình bĩnh dị thường, chỉ giương mắt yên lặng nhìn về phía Trần Khởi. Trần Khởi đứng ở phía sau, ngây ngốc nhìn nàng, vẻ mặt và ánh mắt dao động, rốt cuộc chầm chậm lắc lắc đầu.

Nhưng đúng lúc này, giữa không trung đột nhiên tuôn ra một tiếng thét dài, chỉ thấy một cái bóng đen nhảy xuống từ cái mái hiên, nhanh như chớp tiến đến bên cạnh người Tức Vinh Nương, la lên mấy tiếng làm cho thị vệ bốn phía Tức Vinh Nương đều lui lại một bước, kéo Tức Vinh Nương nhảy ra khỏi vòng vây, lớn tiếng quát: “Dừng tay!”

Mọi người còn đang trố mắt, lại nghe thấy trên đỉnh đầu có người cao giọng kêu lên: “Trữ Quốc trưởng công chúa ở đây, ai dám động thủ?” Mọt người đồng loạt nhìn về hướng phát ra thanh âm, chỉ thấy một người bịt mặt dẫn theo một thiếu nữ mặc áo hoa từ nóc nhà đối diện nhảy xuống, rơi xuống đứng vững ở giữa phòng, dùng kiếm kề ở trước cổ thiếu nữ, nhìn Trần Khởi cười dài nói: “Cùng đừng tiếp tục đánh nữa, ta là người nhát gan, trong tay mà run lên sẽ làm trưởng công chúa bị thương, thật là lỗi của ta.”

Người bịt mặt này không phải ai khác, chính là Lâm Mẫn Thận, đúng theo kế hoạch hắn cùng Ngụy Quân phải thừa dịp Tức Vinh Nương gây náo loạn hôn lễ đi cướp cô dâu, may mà Lâm mẫn Thận thận trọng, thấy động tác khi cưỡi ngựa của cô dâu này cực kỳ linh hoạt, rõ ràng là có công phu trong người. Lâm mẫn Thận tự cân nhắc một phen, lập tức liền sửa lại phương pháp, dẫn Ngụy Quân đi thẳng đến hậu viện phủ Nguyên soái, quả nhiên ở trong phòng tân hôn tìm gặp được công chúa thật. Hai người hợp lại đánh chết ám vệ bên người trưởng công chúa, bắt cóc nàng ta đi thẳng đến đại sảnh tiền viện. Ngụy Quân bởi vì một thân một mình cho nên so với Lâm Mẫn Thận nhanh hơn vài bước, vừa hay nhìn thấy Tức Vinh Nương đang bị bao vây, nhất thời chẳng quan tâm nhiều trước tiên liền vọt tới.

Mọi người chưa hết kinh sợ, nhìn về phía cô dâu đứng sau Trần Khởi chưa từng xốc khăn voan lên kia, lại quay đầu nhìn thiếu nữ bị người bị mặt bắt cóc này, trong chốc lát đều hồ đồ, sao ngay cả trưởng công chúa cũng biến thành hai người?

Trần Khởi thoáng quét mắt qua thiếu nữ mặc áo hoa, lại nhìn về phía Lâm Mẫn Thận, khẽ cười nói như không có việc gì: “Trưởng công chúa đứng ngay phía sau ta, hôn lễ của chúng ta còn chưa xong, làm sao ngươi lại chạy đến hậu viện bắt cái cung nữ này tới đây?”

Lâm Mẫn Thận nghe xong liền cười nói: “Ngươi đừng vội dọa ta, hai trưởng công chúa ở đây ai thực ai giả, trong lòng ngươi tự nhiên biết rõ.”

Trần Khởi nói: “Ngươi không tin, ta cũng không có cách nào, trước tiên mặc kệ nàng ấy là thật hay giả, ở đây ta cũng có một người của các ngươi, ngươi xem có phải thật không?”

Nói xong nhẹ nhàng vung tay lên, ám vệ phía sau dùng đao uy hiếp ép A Mạch tiến lên trước.

Lâm Mẫn Thận vừa nhìn, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ thật tốt nha, Đường Thiệu Nghĩa còn chưa đổi được, Nguyên soái quân Giang Bắc đã thật sự bị người bắt được.

Trần Khởi hỏi Lâm Mẫn Thận: “Thế nào? Có phải là thật?”

Lâm Mẫn Thận im lặng không nói trong chốc lát, Ngụy Quân đã dẫn Tức Vinh Nương đi đến bên cạnh hắn, Tức Vinh Nương lại càng không nhịn được thấp giọng hỏi Lâm Mẫn Thận: “Làm sao bây giờ?”

Phía bên kia A Mạch bỗng nhiên hắc hắc cười lạnh hai tiếng, nói: “Không thể tin được Trần đại nguyên soái lại lấy một người thô kệch da dày thịt béo như ta so sánh cùng công chúa yểu điệu kia!” Nói xong bả vai dùng hết sức lướt về phía trước, loan đao của ám vệ bên cạnh tránh không kịp, lưỡi đao sắc bén nhất thời tạo nên một vết thương trên đầu vai A Mạch, máu tươi chốc lát trào ra, rất nhanh thấm ướt trên vai áo. Sắc mặt A Mạch không đổi, nhìn Tức Vinh Nương cười nói: “Vinh Nương, ngươi cũng vạch cho công chúa kia một đao, nhìn xem nàng ta có thật da mịn thịt mềm hay không!”

Mọi người thấy A Mạch tàn nhẫn như thế sợ hãi trố mắt, Trần Khởi kinh ngạc nhìn về phía A Mạch, thần sắc nơi đáy mắt bỗng nhiên phức tạp khó phân biệt. Chỉ có Thường Ngọc Thanh tránh ở phía xa khẽ cong cong khóe môi, nếu so về độ tàn nhẫn ngay cả hắn cũng tự than thở, trên đời này lại càng không có ai là địch thủ của A Mạch.

Lâm Mẫn Thận thoáng cái hiểu rõ ý đồ của A Mạch, Tức Vinh Nương đứng bên lại càng trực tiếp không nói lời nào đao liền khua lên hướng đầu vai thiếu nữ mặc áo hoa kia.

Tiếng Trần Khởi gấp giọng kêu lên: “Khoan đã!”

Tức Vinh Nương căm tức tên Trần Khởi này bạc tình bạc nghĩa, trên tay không ngừng chút nào, chỉ nghe thiếu nữ kia hoảng sợ hô lên một tiếng, chớp mắt đã hôn mê bất tỉnh. Tức Vinh Nương cúi người nhìn miệng vết thương của cô gái, cố ý quay đầu lại hướng A Mạch hô: “Công chúa này quả thật da mịn thịt mềm!”



A Mạch đừng bên cười ha ha hai tiếng, cất cao giọng nói: “Cho nên nói để các ngươi chớ có tị nạnh, cứ một đao đổi một đao, vẫn là chúng ta chiếm nhiều thuận lợi hơn, coi như đồng thời rơi đầu, sẹo của chúng ta cúng không lớn hơn trưởng công chúa này!”

“Không sai!” Lâm Mẫn Thận đáp, đem thiếu nữ mặc áo hoa đã hôn mê kia nâng dậy, hường về phía Trần Khởi kêu lên: “Thả người! Bằng không chúng ta liền tiếp tục vạch đao! Để xem sau này khi ngươi ôm một người vợ mình đầy vết sẹo có hối hận hay không!”

Trong mắt Trần Khởi hiện lên một mét thoáng tàn khốc, sát ý nổi lên, không mặt cũng càng thêm trầm tĩnh, nói: “Được, ta trao đổi người với các ngươi.”

Lâm Mẫn Thận cười xòa một tiếng, nói: “Ta nói trao đổi người với ngươi sao? Ta nói chính xác là bảo ngươi thả người!”

Tức Vinh Nương kế đao ở trên người thiếu nữ kia, quay đầu trịnh trọng hỏi Trần Khởi: “Hay là chúng ta cùng đồng ý thử đao tiếp xem? Ta sẵn sàng không cần người đang ở trong tay ngươi.” Vốn dĩ thiếu nữ kia vừa mới tỉnh lại, nghe thấy lời nàng nói thân mình lại mềm nhũn, Ưm một tiếng lại tiếp tục ngất đi.

Trên mặt Trần Khởi thản nhiên cười cười, nói: “Được, ta thả người.” Nói xong, thả lỏng tay về phía sau ngoắc tay làm ám hiệu không lộ dấu vết. A Mạch chỉ cảm thấy trên bàn chân phải của khẽ tê rần, trong lòng không khỏi kinh sợ, lập tức hạ tầm mắt nhìn xuống, nhưng lại không nhìn thấy có chút gì khác thường. Mấy tên ám vệ kia đẩy A Mạch tiến lên phía trước vài bước, sau đó rút loan đao về, một lần nữa lui trở lại đứng phía sau Trần Khởi.

Trần Khởi thản nhiên nói: “Ta đã thả người.”

A Mạch bước nhanh đến bên cạnh đám người Lâm Mẫn Thận, nhận lấy loan đao trong tay Tức Vinh Nương, quay đầu nhìn chằm chằm Trần Khởi, cánh tay vung lên, hướng một đao về phía đùi của thiếu nữ mặc hoa phục, lạnh giọng kêu lên: “Đem giao Đường Thiệu Nghĩa ra đây!”

Ngụy Quân cùng Tức Vinh Nương không biết A Mạch bị Trần Khởi ám toán cho nên mới vạch một đao trả thù thiếu nữ kia, không khỏi đều nhíu nhíu mày, thầm nghĩ A Mạch thân là Nguyên soái quân Giang Bắc, dẫu gì cũng là một chiến tướng nổi tiếng thiên hạ, lòng dạ sao lại hẹp hòi như thế, đối với một nữ tử yếu đuối không hề có sức phản kháng cũng tàn nhẫn như vậy.

Tràn Khởi cười lạnh nói: “Ta giao Đường Thiệu Nghĩa, các ngươi vẫn không để người lại thì làm sao đây?”

A Mạch: “Nếu chúng ta có thể an toàn ra ngoài, đương nhiên sẽ đem trưởng công chúa trả lại cho ngươi.”

Trần Khởi yên lặng nhìn A mạch, một lúc thật lâu sau mới phân phó cho Khương Thành Dực: “Thành Dực, đi đem Đường Thiệu Nghĩa ra giao cho bọn họ!”

Khương Thành Dực nghe xong muốn đi, A Mạch lại kêu lớn lên: “Khoan đã!” Khương Thành Dực dừng bước chân, cùng Trần Khởi nhìn về phía A Mạch, chỉ thấy A Mạch cười cười, nói: “Ta chỉ cần một Đường Thiệu Nghĩa tứ chi nguyên vẹn toàn thân thể an khang, trên người anh ta có một chỗ bị tổn thương, ta liền đâm thủng một chỗ trên người trưởng công chúa của các ngươi, nếu anh ta bị đứt gân chân gân tay gì gì đó…” A Mạch dùng đao nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cánh tay của thiếu nữ kia một cái, không nhanh không chậm nói: “Đường Thiệu Nghĩa bị đứt ở chỗ nào, ta liền đem chỗ xương đó của nàng ta chụp vỡ.”

Sắc mặt Trần Khởi âm trầm thờ ơ không nói, Khương Thành Dực cũng tức giận đến mức khóe mắt muốn nứt ra. Lâm Mẫn Thận nghe xong dở khóc dở cười, thầm nghĩ A Mạch quả không hổ danh là nguyên soái quân Giang Bắc, thế nhưng mặt dày so với bọn Ngụy Quân còn thấy giống thổ phỉ hơn.

Khương Thành Dực liếc mắt nhìn Trần Khởi một cái, thấy hắn không có phân phó, liền nén lại lửa giận đi dẫn Đường Thiệu Nghĩa ra. Cũng không biết tên Trần Khởi này đem nhốt Đường Thiệu Nghĩa ở đâu, Khương Thành Cánh đi chưa đầy một nén nhang đã dẫn vài người đem Đường Thiệu Nghĩa bị hôn mê bất tỉnh khiêng lại đây, dừng lại bên sườn Trần Khởi. Trần Khởi nhìn A Mạch nói: “Chúng ta thả người cùng lúc.”

Lâm Mẫn Thận cười nói chen lời: “Bên ngoài phủ của ngươi đều có cung thủ, nếu trong tay chúng ta không có trưởng công chúa này, chẳng phải sẽ bị ngươi bắn thành con nhím sao?”

A Mạch đáp: “Sau khi chúng ta an toàn rời khỏi thành, thì sẽ thả người.”

Trần Khởi lại nói: “Thân thể trưởng công chúa yếu ớt, đổi lại để ta làm con tin của các ngươi thì sao?”

A Mạch cười lạnh một tiếng, không đáp hỏi ngược lại: “Chính ngươi cảm thấy như thế nào?”

Trần Khởi cười hời hợt, hướng về phía Khương Thành Dực phất phất tay, ý bảo hắn đem Đường Thiệu Nghĩa giao cho đám người A Mạch. Hai tên thị vệ Bắc Mạc đỡ Đường Thiệu Nghĩa tiến lên, Ngụy Quân cùng Tức Vinh Nương đồng thời cũng tiến lên, đem Đường Thiệu Nghĩa đỡ đến phía sau lưng A Mạch. Tức Vinh Nương thấy Đường Thiệu Nghĩa hai mắt nhắm nghiền không một tiếng động, chỉ lo lắng liên tục gọi anh ta: “Đường đại ca, Đường đại ca!”

Ngụy Quân kiểm tra sơ qua thân thể Đường Thiệu Nghĩa một chút, lại duỗi hai ngón tay đặt lên chỗ mạch máu của Đường Thiệu Nghĩa, chốc lát sau nhìn A Mạch nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ là thân thể rất suy nhược.”



A Mạch hơi hơi gật đầu: “Tốt lắm, chúng ta đi.”

Ngụy Quân nghe vậy cõng Đường Thiệu Nghĩa lên, Tức Vinh Nương cầm đao bảo hộ bên người hắn, Lâm Mẫn Thận một tay cầm kiếm, một tay xách Trưởng công chúa đã hôn mê kia lên, chắn ở phía trước mọi người, A Mạch thì bảo vệ sau lưng của hắn, mấy người cẩn thận thối lui ra ngoài. Đám người đang chắn trước mạt bọn họ như sóng nước từ từ lùi ra, tạo thành một con đường lui ra ngoài. Miệng vết thương trên vai A Mạch vẫn còn nhỏ máu tươi, lưu lại trên mặt đất dấu vết nông sâu, tầm mắt Trần Khởi luôn đuổi theo dấu vết đó, thẳng đến khi nó quẹo ra ngoài cửa, biến mất không thấy gì nữa.

Ngoài phủ Nguyên soái đèn đuốc sáng choang, sớm đã bị quân lính Bắc Mạc cùng cung thủ vây chặt đến mức con kiến cũng không chui lọt, A Mạch lại dùng trưởng công chúa trong tay làm lợi thế ép buộc Trần Khởi phải lấy ra mấy con chiến mã, Lâm Mẫn Thận ôm lấy công chúa đang hôn mê nhảy lên lưng ngựa đầu tiên, Ngụy Quân cùng Đường Thiệu Nghĩa cưỡi chung một ngựa, mấy người đều ào ào lên ngựa, được kỵ binh Bắc Mạc “hộ tống” từ từ lui tới cửa thành phía đông.

Chính bởi vì Trữ Quốc trưởng công chúa bị bắt cóc, quan hệ đến thể diện một quốc gia, cho nên không chỉ có Trần Khởi cũng tâm phúc Khương Thành Dực, ngay cả Thường Ngọc Thanh và chiến tướng Bắc Mạc cũng đều đồng loạt lên ngựa, đi theo phía sau đám người A Mạch đến cửa thành phía Đông.

Cửa thành phía Đông của Dự Châu đã đóng thật chặt, binh lính thủ thành giơ thương, giáo ngăn cản ở trước cửa chẳng biết đã mấy tầng. Lâm Mẫn Thận hướng về phía Trần Khởi luôn luôn đi theo phía sau kêu lên: “Bảo bọn họ mở cửa thành cho qua đi!”

Trần Khởi lạnh giọng hỏi: “Nếu ta cứ thể này thả bọn ngươi, sau khi các ngươi ra khỏi thành không thả trưởng công chúa thì làm sao bây giờ?”

Lâm Mẫn Thận cười giỡn nói: “Chúng ta không cần cưới trưởng công chúa này làm vợ, đợi đến khi chúng ta an toàn tất nhiên sẽ đem trưởng công chúa trả lại cho ngươi.”

Trần Khởi lắc lắc đầu, ánh mắt cũng chuyển qua phía A Mạch, nói: “Ta muốn ngươi đồng ý với ta một chuyện, đợi sau khi ra khỏi thành liền đem công chúa thả lại cho tốt, nếu không, thà rằng ta đến Thượng Kinh xin được trị tội nhận lấy cái chết, cũng sẽ không mở cửa thành này.”

A Mạch cười nhẹ quét mắt liếc qua mọi người một cái, cười nói: “Đừng, ta là người từ trước đến nay nói chuyện không giữ lời gì hết, ngươi nói bảo ta đồng ý với ngươi, không bằng tìm bọn họ thử xem.”

Đám người Lâm Mẫn Thận cùng Ngụy Quân đều vui vẻ, ngay cả Tức Vinh Nương cũng không nhịn được che miệng mà cười. Khương Thành Dực nghe thấy giận không kiềm chế được, thúc dây cương muốn tiền lên, lại bị Trần Khởi ngăn lại, thản nhiên nói: “Ta muốn ngươi lấy tên lệnh tôn ra thề.”

Tươi cười trên mặt A Mạch trong phút chốc tiêu tán hết gần như không còn, ánh mắt giống như chìm trong băng lạnh, im lặng nhìn Trần Khởi một lát, lạnh giọng mỉa mai nói: “Thật khó cho ngươi, còn có thể nhớ đến cha của ta!”

Binh lính giữ của thành không có mệnh lệnh của Trần Khởi, chỉ nắm lấy thương, giáo chắn trước ngựa của đám người A Mạch. A Mạch khẽ mỉm cười, nhìn Trần Khởi nói: “Được, ta đồng ý với ngươi.” Nói xong liền giơ thẳng tay lên trời, nhìn chằm chằm Trần Khởi, gằn từng tiếng rõ ràng nói: “Ta lấy tên phụ thân ra thề, sau khi ra khỏi thành sẽ thả Trữ Quốc trưởng công chúa ra.”

Trần Khởi không nói, ánh mắt sau khi lóe ra vài cái cuối cũng cũng tránh né tầm mắt của A Mạch, chỉ sai người mở cửa cho đi. Cửa thành nặng nề từ từ được mở ra, đám người A Mạch phóng ngựa như bay mà ra. Tại phía ngoài thành hơn mười dặm, Triệu Tứ toàn thân ăn mặc trang phục của quân lính Bắc Mạc cũng hai cao thủ của Thanh Phong Trại đợi đã lâu, trong lòng sớm nôn nóng bất an, nghe thấy trên đường lớn truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập hỗn độn, đều vội tiến ra đón.

Ngụy Quân cùng Đường Thiệu Nghĩa đi đầu tiên, nhìn thấy đám người Triệu Tứ, vội vàng ghìm cương ngựa dừng lại, đem Đường Thiệu Nghĩa còn đang hôn mê đưa tới, kêu lên: “Thát tử còn đi theo phía sau vài dặm, các ngươi mang theo Đường nhị đương gia đi trước.”

Triệu Tứ nhìn thấy Ngụy Quân đã cứu được Đường Thiệu Nghĩa ra, trong lòng không khỏi mừng rỡ, đỡ lấy Đường Thiệu Nghĩa đặt tại trước ngựa của mình, dương tay lên đem một cái túi ném cho Ngụy Quân, đáp: “Quân phục đều ở trong đây, các ngươi nhanh chóng thay đi.”

Lúc nói chuyện, đám người A Mạch ở phía sau cũng đã đuổi tới, Lâm Mẫn Thận đem trưởng công chúa vẫn đang hôn mê bỏ lại ở rìa đường, đón lấy quân phục Bắc Mạc Tức Vinh Nương ném tới, một bên khoác qua lên, một bên quay đầu lại cười nói: “Ngươi nói xem chúng ta đi đến dịch trạm trên đoạn đường này đổi lấy ngựa khác của Thát Tử trở về, Trần Khởi đuổi theo phía sau có phải muốn tức chết hay không?”

A Mạch chỉ lo cúi đầu đổi quần áo, không để ý đến Lâm Mẫn Thận đang nói giỡn, Ngược lại Tức Vinh Nương ở bên cạnh lại một lần nữa đem tóc rối tung buộc lên, vừa cười vừa tiếp lời nói: “Vẫn là mưu kế của Nguyên soái thật tuyệt, thát tử không thể tượng tượng được đám người chúng ta dám tiến thẳng đến Dự Châu.”

Nói xong nàng cùng Ngụy Quân hai người dẫn đầu đánh ngựa đi nhằm hướng đông. Hai người Lâm Mẫn Thận cùng A Mạch đổi qua quan phục, cũng đuổi theo phía sau. Trong chốc lát lại chạy như bạy, A Mạch chợt thấy đùi phải cứng đờ, cả người trong nháy mắt mất thăng bằng, lập tức liền té ngã xuống ngựa. Lâm Mẫn Thận đi gần phía sau nàng vội thúc ngựa chạy tới vươn tay đem A Mạch từ giữa không trung đỡ lên, đặt lên trên ngựa phía trước mình, gấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

A Mạch chỉ cảm thấy toàn thân đều tê dại, miệng lưỡi đã không phát ra tiếng. Lâm Mẫn Thận dựa theo ánh trăng nhìn sang, chỉ thấy ánh mắt A Mạch trừng trừng, ý thức tỉnh táo, chỉ riêng tứ chi mềm oặt vô lực giống như trúng thuốc tê.

Đám người Trần Khởi truy đuổi phía sau đã phát hiện ra Trữ Quốc trưởng công chúa ở ven đường, trong lòng kỵ binh Bắc Mạc không còn băn khoăn, chỉ tăng tốc độ đuổi theo về phía trước, Chiếu Dạ Bạch (cái này k biết, có phải tên em ngựa của anh Thanh không?) của Thường Ngọc Thanh vốn đặc biệt thần tuấn (ngựa siêu tốt ), không đầy trong chốc lát liền bỏ những người còn lại một khoảng cách xa ở phía sau. Tiếp tục đuổi theo một lát, phía trước liền có thể nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của Lâm Mẫn Thận.

Con ngựa Lâm Mẫn Thận cưỡi chạy một lúc lâu đã mệt mỏi, hơn nữa chở theo nhiều người nên tốc độ rõ ràng chậm lại, hắn hết sức vung roi thúc ngựa chạy cho nhanh, nhưng vận bị Thường Ngọc Thanh ở phía sau càng đuổi càng gần. Lâm Mẫn Thận cúi đầu nhìn A Mạch búi tóc tán loạn, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, mấy lần chần chừ cuối cũng vẫn đem A Mạch kéo lên, tiến tới bên tai nàng nói: “Yếu thế cần cầu sống sót!” Nói xong một tay giơ nâng A Mạch lên cao, quay lại hướng về phía Thường Ngọc Thanh kêu lớn: “A Mạch cho ngươi!” Sau đó cắn răng ném một cái, cuối cùng đem A Mạch ném tới phía Thường Ngọc Thanh!

Chuyện đột nhiên phát sinh, cả hai người đều không ngờ Lâm Mẫn Thận lại làm ra hành động như thế. Đầu óc A Mạch quay cuồng, trong lúc choáng váng đã rơi xuống trước người Thường Ngọc Thanh, giương mắt, vừa vặn cùng Thường Ngọc Thanh khó che được ánh mắt kinh ngạc nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện A Mạch Tòng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook