A Mạch Tòng Quân

Chương 75: KỸ NĂNG BƠI

Tiên Chanh

26/06/2013

Có thể nhìn thấy bầu trời, trong lòng hai người đều cảm thấy nhẹ nhõm, Thường Ngọc Thanh lại cười nói:“Có lẽ bên ngoài chính là cảnh thế ngoại đào nguyên(1).”

A Mạch lại nói nói: “Là cái gì cũng được, chỉ cần có thể tìm được cái ăn.”

Lời nói này thật sự là đại sát phong cảnh, chẳng qua Thường Ngọc Thanh cũng không thể phản bác, chính anh ta cũng đã hai bữa liên tiếp chưa ăn cơm, lại mò mẫm đi từ lúc nửa đêm, hiện tại cũng cảm thấy đói khát vô cùng. Anh ta kéo cánh tay A Mạch, nói: “Vậy thì đi nhanh thôi.”

Có hy vọng phía trước, bước chân hai người cũng trở nên nhẹ nhõm, ông trời cũng mở lòng thương, khiến hai người mơ hồ nhìn thấy cửa ra phía trước. Trên mặt Thường Ngọc Thanh không khỏi lộ ra chút ý cười thoải mái, dắt A Mạch chạy nhanh hơn, nhưng khi chạy đến lối ra thì cũng là lúc giật mình đứng sững lại, ngay cả bàn tay vẫn nắm lấy tay A Mạch cũng không hề buông lỏng ra.

Con đường này đâu phải dẫn đến cảnh thế ngoại đào nguyên! Sườn núi tả hữu hai bên đều là vách đá thẳng đứng cao ngàn thước, trước mặt, một dòng sông lớn cuồn cuộn chảy xuôi, hóa ra tạo hóa chỉ tạo ra một cái khe nhỏ hẹp mà thôi.

A Mạch đưa mắt nhìn chung quanh, bên kia sông tuy cũng là sườn dốc, nhưng không cao đến nỗi không thể qua được như vách đá bên này, liền nói: “Có lẽ đây là sông Thanh Thủy?”

Thanh Thủy, là sông lớn nhất của vùng Giang Nam, chảy từ Thúy Sơn vào Thanh Hồ, sông Hộ Thành của Thịnh Đô chính là lấy nguồn nước từ nơi này.

Thường Ngọc Thanh liếc nhìn A Mạch, hỏi: “Ngươi biết bơi không?”

“Biết bơi?” A Mạch tìm một khối đá sạch sẽ ngồi xuống, lắc đầu nói: “Ta không biết.”

Thường Ngọc Thanh nhìn con sông lớn đến xuất thần, lại nghe A Mạch nói: “Bây giờ đã ra ngoài rồi, ngươi đem chủy thủ trả cho ta đi.”

Thường Ngọc Thanh quay đầu nhìn A Mạch, lại đột nhiên nở nụ cười, nói: “Không được, nơi này nếu không thể qua, chúng ta sẽ phải quay lại, nên chưa thể đưa chủy thủ cho ngươi được.”

A Mạch ngước mắt nhìn Thường Ngọc Thanh, rồi lại cúi đầu tựa cằm vào đầu gối, nói: “Quay lại? Quay lại để chui đầu vào lưới sao? Mà ta cũng không còn sức để quay lại nữa. Muốn đi ngươi tự mình đi, ta không đi.”

Thường Ngọc Thanh ngồi xổm trước mặt A Mạch, hỏi: “Vậy ngươi ở lại đây chẳng phải cũng chờ chết hay sao?”

“Chờ vận khí đi, có lẽ sẽ có con thuyền nào đó đi qua, đến lúc đó chỉ cần ta lớn tiếng kêu cứu là được.”

“Vạn nhất không có thuyền qua đây thì sao?” Thường Ngọc Thanh lại hỏi.

A Mạch ngẩng đầu cười, đáp: “Vậy thì như ngươi nói, ngồi chờ chết vậy.”

Thường Ngọc Thanh nheo mắt nhìn A Mạch một khắc, chậm rãi nói: “A Mạch, ngươi biết bơi.”

A Mạch cũng nhìn thẳng vào mắt Thường Ngọc Thanh, đáp: “Không sai, ta biết bơi, chẳng những biết, mà còn bơi rất giỏi. Thế thì sao nào? Ngươi đồng ý thả ta đi, nhưng liệu có tin rằng ta sẽ mang ngươi qua sông không?”

Hai người đều im lặng, một lúc lâu sau, khóe môi Thường Ngọc Thanh nhẹ nhàng cong lên, cười nói: “Ta tin ngươi.”

Câu trả lời này lại ngoài dự kiến của A Mạch, nàng lại nhìn Thường Ngọc Thanh một lát, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Tốt lắm, ta mang ngươi qua, nhưng nếu ngươi vẫn muốn giữ cổ của ta thì ta không thể mang ngươi đi được.”



Thường Ngọc Thanh cười, đứng dậy, đi đến cạnh mặt nước nhìn, quay đầu hỏi A Mạch: “Vậy ngươi làm thế nào để đưa ta qua sông?”

“Bơi qua!” A Mạch tức giận đáp, nàng đứng dậy, quan sát dòng sông một lát, sau đó vừa cởi áo, vừa phân phó Thường Ngọc Thanh: “Cởi quần áo ra.”

Thường Ngọc Thanh sửng sốt, kinh ngạc nhìn A Mạch, mắt thấy nàng cởi áo trong xong, lại bỏ giày, cởi quần dài, ngay cả dải vải trắng bên hông cũng cởi ra, chỉ còn lại mảnh vải quấn ngực cùng một thân quần đùi. A Mạch lâu không nghe thấy động tĩnh của Thường Ngọc Thanh, liền quay lại nhìn, thấy anh ta vẫn kinh ngạc đứng đó nhìn mình, không khỏi có chút nổi giận, lạnh giọng nói: “Ta không phải nghiện cởi quần áo, quần áo này khi vào nước liền nặng cả ngàn cân, tay phải của ta lại không thể dùng lực, nếu ngươi vẫn mặc quần áo thì ta không thể vừa bơi vừa mang ngươi qua.”

Thường Ngọc Thanh đã phục hồi tinh thần lại, trên mặt có chút xấu hổ, lại vẫn nhìn A Mạch từ trên xuống dưới, cười nói: “Dáng người của ngươi so với năm trước tốt hơn rất nhiều.”

A Mạch nghe anh ta nói ra những lời vô sỉ như thế, tức giận đến cực độ, lại cố gắng nén lại, quay đi không thèm để ý tới Thường Ngọc Thanh, bắt đầu khởi động tay chân, một lát sau, chợt nghe thấy Thường Ngọc Thanh ở phía sau nàng cười hỏi: “Cái này có cần cởi ra không?”

A Mạch quay đầu liếc anh ta một cái, thấy anh ta ngoại trừ quần áo trên người đã cởi ra, còn tay vẫn đang cầm lưng quần đùi nhìn mình cười. “Tùy ngươi.” A Mạch đáp, lại xoay người cầm dây lưng đi đến trước mặt Thường Ngọc Thanh nói: “Ta phải trói hai tay của ngươi lại.”

Thường Ngọc Thanh cười càng tươi hơn, hỏi: “Trói tay làm gì?”

A Mạch đáp: “Nếu ta không trói tay ngươi lại, chẳng phải sẽ bị ngươi kéo cho chết chìm dưới đáy sông sao?”

“Ta sẽ không hoảng sợ.” Thường Ngọc Thanh nói.

A Mạch cười cợt, nói: “Người không biết bơi khi xuống nước không thể không cảm thấy hoảng sợ, ngươi chưa nghe qua câu chết đuối vớ được cọng rơm sao? Người sắp chết đuối ngay cả cọng rơm còn gắt gao bám lấy, huống chi ta lại là một con người. Nếu ngươi không muốn trói tay lại cũng được, vậy ngươi xuống nước trước đi, chờ đến khi ngươi bất tỉnh rồi ta sẽ xuống kéo ngươi bơi qua, nếu để ngươi cùng xuống nước khi vẫn còn tỉnh táo khác nào đánh mất tính mạng vào tay ngươi.”

Thường Ngọc Thanh cũng lắc đầu, nhướn mày cười nói: “Nếu ngươi trói ta, thì chẳng phải là ta cũng tặng không tính mạng của mình cho ngươi sao? Ta tin ngươi có thể đưa ta qua sông, ngươi cũng phải tin ta sẽ không hoảng sợ.”

A Mạch thấy Thường Ngọc Thanh nói cũng có lý, nên cũng không tiếp tục ép buộc anh ta nữa, chỉ nói: “Nhưng ngươi phải nhớ là khi qua bên kia sông, ngươi phải trả chủy thủ lại cho ta, chúng ta đường ai nấy đi.”

“Được.” Thường Ngọc Thanh sảng khoái đáp.

A Mạch liếc mắt nhìn thanh chủy thủ trong tay Thường Ngọc Thanh, lại nói thêm: “Ngươi vẫn nên đem chủy thủ giắt ở trên người đi, ta sợ lát nữa xuống nước ngươi bị kích động mà buông nó ra, làm rơi xuống đáy sông rồi ta mò không nổi.”

Thường Ngọc Thanh theo lời đem chủy thủ giắt ở bên sườn. A Mạch nhảy xuống nước trước, hiện đã là cuối thu, lại là lúc bình minh, nhiệt độ trong nước lạnh thấu xương, A Mạch lấy tay vớt nước xoa lên cánh tay, quay lại thấy Thường Ngọc Thanh vẫn đứng cạnh vách đá không chịu xuống, liền cười nói: “Nếu ngươi không dám nhảy, thì cứ lần theo vách đá mà đi xuống.”

Thường Ngọc Thanh nghe vậy cười cười, không để ý tới sự khích bác của A Mạch, liền theo vách đá bước xuống nước, một tay vịn vào vách đá, một tay chìa về phía A Mạch.

A Mạch cũng bật cười, hỏi: “Ngươi không phải đang cho là ta sẽ dùng một tay kéo ngươi qua sông đấy chứ?”

Thường Ngọc Thanh nhướn mày: “Vậy thì làm thế nào?”

A Mạch tránh cánh tay của Thường Ngọc Thanh, bơi tới phía sau anh ta, dùng cánh tay choàng qua cổ anh ta. Thường Ngọc Thanh chỉ cảm thấy một thân thể mềm mại, ấm áp áp sát phía sau, tâm thần đều rung động, lại nghe A Mạch cười nói: “Phải làm như thế này, ngươi thả lỏng toàn thân, ngửa mặt rồi ngả người xuống, không cần sợ hãi, ta sẽ để cho miệng và mũi ngươi lộ ra trên mặt nước.”



A Mạch thấy Thường Ngọc Thanh chỉ nghe một cách kinh ngạc nhưng lại không có phản ứng gì, có khi anh ta lại không chịu tin mình, liền hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu ta đã nói mang ngươi qua sông thì sẽ giữ lời, nếu như ngươi không chịu tin ta, thì nói cho sớm, cũng đỡ phải dầm mình trong nước lạnh.”

Trên mặt Thường Ngọc Thanh đã có chút nóng lên, may là A Mạch ở phía sau không nhìn được, nghe A Mạch nói như thế, liền đưa tay giữ lấy tay A Mạch: “Nghe lời ngươi đó.”

“Ngươi giữ tay ta làm gì?” A Mạch hỏi.

Thường Ngọc Thanh lại khẽ cười nói: “Nếu ta không giữ, đến giữa sông ngươi lại buông ta ra thì làm sao ta tìm được ngươi?”

A Mạch cười nhạo một tiếng, không hề cùng anh ta so đo này nọ, chỉ dặn: “Ngươi phải nhớ rõ, lát nữa bất luận có hoảng sợ đến thế nào cũng không được ôm ta, nếu không chúng ta đều sẽ bị chìm.” Nói xong, dùng sức đạp mạnh chân vào vách đá, mang theo Thường Ngọc Thanh trượt vào trong nước.

Miệng Thường Ngọc Thanh tuy nói sẽ không hoảng hốt, nhưng khi rời tay khỏi vách đá, trong lòng nhất thời cuống lên, tuy anh ta khi ngồi trên lưng ngựa là chiến tướng vô địch, nhưng khi xuống nước thì chân tay bỗng đều trở nên lóng ngóng, bốn phía đều không thể sờ nắm thấy vật gì, việc duy nhất có thể làm chính là gắt gao nắm chặt lấy cánh tay A Mạch.

“Ngươi thả lỏng chút!” A Mạch quát: “Ngươi bóp mạnh thêm chút nữa thì ta gãy tay mất!”

Tứ chi Thường Ngọc Thanh vẫn cứng ngắc như trước, vội cắn chặt môi, cố gắng tự áp chế ý muốn đưa tay bám vào thân thể A Mạch, thoáng buông lỏng tay ra một chút. Khóe miệng A Mạch bắt đầu xuất hiện một nụ cười trào lộng, theo dòng nước đưa Thường Ngọc Thanh đến giữa sông.

“Thường Ngọc Thanh, ngươi liên tiếp đùa giỡn ta, khi nhục ta, có từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không?” A Mạch đột nhiên tiến sát đến bên tai Thường Ngọc Thanh nói.

Trong lòng Thường Ngọc Thanh cả kinh, A Mạch đã dùng sức hất mạnh bàn tay đang nắm lấy cánh tay của mình ra, nước sông lạnh như băng lập tức từ bốn phương tám hướng ào tới, nhất tề hướng thẳng vào miệng, vào mũi anh ta. Thường Ngọc Thanh muốn bám lại vào A Mạch, nhưng thân thể A Mạch lại linh hoạt như cá, chỉ chuyển động phía sau anh ta, khiến cho anh ta không thể nào chạm tới.

A Mạch thản nhiên bơi bên cạnh, nhìn Thường Ngọc Thanh giãy dụa trong nước, mãi cho đến khi anh ta không còn giãy dụa nữa, thân thể thẳng tắp chìm vào trong nước, lúc này mới từ phía sau bơi qua, nâng đầu anh ta lên khỏi mặt nước, cười nói: “Đường đường là sát tướng Bắc Mạc, nếu như chết đuối ở giữa sông, để cho người đời biết được thì sẽ thế nào nhỉ?”

Thường Ngọc Thanh hai mắt nhắm nghiền, môi tím tái, dường như đã ngất đi. A Mạch thấy anh ta không phản ứng lại, nhịn không được đưa tay dò xét một chút hơi thở của anh ta, quả nhiên là đã không còn hô hấp, nàng không dám tiếp tục đùa giỡn, vội vàng nắm tóc, kéo Thường Ngọc Thanh bơi sang bờ bên kia.

Sông Thanh Thủy rất rộng, A Mạch đã lâu không ăn cơm, một tay lại kéo Thường Ngọc Thanh, nên chỉ bơi được bằng một tay, vì vậy đương nhiên là phải cố hết sức, đợi đến khi gần tới bờ thì cũng sắp kiệt sức, may mà lúc này mũi chân đã chạm được tới đáy sông, nàng liền đứng thẳng dậy, kéo Thường Ngọc Thanh hướng vào trong bờ. Vừa đi được hai bước, A Mạch đột nhiên phát hiện phía sau có gì đó không thích hợp, vội vàng buông tay, nhưng lại chậm mất một bước, Thường Ngọc Thanh đã đẩy nàng ngã gục vào trong nước.

Nếu như ở giữa sông, Thường Ngọc Thanh tất nhiên không thể làm gì được A Mạch, nhưng nay chân anh ta đã đứng vững rồi thì vị trí vịt cạn nhường lại cho A Mạch.

“Ngươi lừa ta!” A Mạch kêu lên, vừa kêu lên được một câu, thân thể đã bị Thường Ngọc Thanh ấn vào trong nước, đành phải vội vàng nín thở.

“Là ngươi khiến cho ta phải lừa ngươi!” Thường Ngọc Thanh lạnh lùng nói, lại đem đầu A Mạch ấn vào trong nước, vừa rồi anh ta bị nàng bỏ mặc giữa sông mà phải uống no nước, giờ có nói gì cũng muốn phải trả thù. A Mạch thấy không thể nổi mặt lên khỏi nước, liền dồn sức túm Thường Ngọc Thanh hướng vào trong nước, nhưng sức lực của nàng so với Thường Ngọc Thanh vốn đã không bằng, lại bơi nửa ngày trong nước, dù có dùng cả tay lẫn chân cũng không thể đẩy ngã được Thường Ngọc Thanh. A Mạch chỉ lo xoay xở để đánh Thường Ngọc Thanh, lại quên rằng trên người hai người lúc này đều thiếu quần áo, những thứ trên người sau khi sũng nước còn có tác dụng che chắn được bao nhiêu, nàng thì không phát hiện ra điều ấy, nhưng Thường Ngọc Thanh vốn đang là một nam tử tráng kiện, đâu thể nào chịu được loại ma sát như vậy. Vốn ban đầu là cuộc đấu tranh ngươi chết ta sống, dần dần Thường Ngọc Thanh lại sinh ra chút tư vị mất hồn.

A Mạch bị ngạt thở, cố gắng giãy dụa ngoi lên khỏi mặt nước để thở, thấy lúc này Thường Ngọc Thanh cũng không tiếp tục ấn nàng vào trong nước, trong lòng bất giác kinh ngạc, còn đang nghi hoặc, Thường Ngọc Thanh đã áp mặt xuống hôn nàng. A Mạch vốn ở trong nước đã bị thiếu dưỡng khí, nhất thời bị anh ta hôn thì có chút ngây ngốc, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, nổi giận ra sức giãy dụa. Nhưng không cử động còn tốt, một khi thân thể càng quằn quại giãy dụa, Thường Ngọc Thanh lại càng hôn nàng cuồng nhiệt hơn, cánh tay lại đem A Mạch từ trong nước nâng lên, gắt gao ghì chặt vào người mình.

——————-

Chú thích:

1- Thế ngoại đào nguyên: cảnh đào nguyên nơi trần thế

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện A Mạch Tòng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook