Chương 16: Buổi tiệc
Ai Đôn Phá Quy Diệu
19/09/2024
Sau khi gửi thư cho Kỷ Vân Nha, A Hổ quay sang Tiêu Ly và A Miêu: "Các ngươi có muốn giúp ta chuẩn bị cho bữa tiệc không?"
Tiêu Ly hào hứng đồng ý ngay lập tức, đôi mắt lấp lánh: "Đương nhiên rồi! Bữa tiệc này sẽ là cơ hội để ta trổ tài nấu nướng!"
A Miêu thì chỉ khẽ nhún vai, lười biếng đáp: "Tùy các ngươi thôi, ta thì chỉ thích ăn.” Tuy nói vậy, nhưng nàng cũng bắt đầu liệt kê một danh sách dài những món ăn mà nàng muốn ăn, khiến mọi người bật cười.
A Miêu nhắm mắt lại, vẻ mặt tập trung cao độ. Sau một hồi suy nghĩ, nàng ta mở mắt ra và bắt đầu liệt kê:
"Ta muốn ăn tôm hùm càng to càng tốt, càng nhiều càng vui!"
"Thịt nướng phải được tẩm ướp thật đậm đà, nướng đến khi vàng ruộm mới ngon!"
"Và đừng quên bánh bao nhân thịt, nóng hổi, thơm phức. Ta muốn ăn thật nhiều, ăn đến khi no căng bụng mới thôi!" Nàng ta chớp mắt long lanh, vẻ mặt đầy háo hức.
Tiêu Ly nghe xong thì phì cười: "Nàng đúng là tham ăn! Nhưng mà không sao, ta sẽ cố gắng chuẩn bị thật nhiều món ngon cho nàng hài lòng."
A Miêu lườm Tiêu Ly một cái rồi tiếp tục: "Còn nữa, ta muốn ăn chè trôi nước, nhưng phải là chè trôi nước nhân đậu xanh, thả thêm một ít dừa nạo nữa nhé!"
A Hổ nghe danh sách dài dằng dặc của A Miêu mà cảm thấy hơi choáng ngợp. Chàng ta xoa xoa thái dương và nói: "Được rồi, được rồi, ta sẽ cố gắng chuẩn bị hết những món mà nàng muốn. Nhưng mà, nàng ăn nhiều như vậy liệu có sợ bị ngán không?"
A Hổ và Tiêu Ly nhìn nhau cười. "A Miêu, nàng chỉ nghĩ đến ăn thôi!”
A Miêu lười biếng đáp: "Đương nhiên rồi, ăn là quan trọng nhất mà! Còn các ngươi, cứ lo nghĩ đủ thứ chuyện khác, rồi cuối cùng cũng chỉ có cái bụng là cần được no nê.”
Tiêu Ly vừa cười vừa gãi đầu: "Được rồi, được rồi, để ta xem có thể làm vừa lòng đại vương này không."
A Hổ chọc ghẹo: "Nàng mà không được ăn no, chắc chắn sẽ biến thành một con cá đói khát, lao vào cướp hết đồ ăn của người khác mất!"
A Miêu trợn mắt: "Ngươi dám nói ta như vậy hả? Ta sẽ... sẽ..."
Chưa kịp dọa nạt xong, A Miêu đã bị mùi thơm từ gian bếp bay ra làm cho quên hết những lời định nói. Nàng vội vàng chạy vào bếp, miệng lẩm bẩm: "Thơm quá, thơm quá!"
A Hổ và Tiêu Ly nhìn nhau cười sảng khoái. "Thế mới là A Miêu!"
Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên. A Hổ và Tiêu Ly nhìn nhau đầy ngạc nhiên, không ai ngờ Kỷ Vân Nha lại đến sớm như vậy.
A Hổ mở cửa, và đứng trước mặt họ là Kỷ Vân Nha. "Ta đã nhận được thư mời và đến đây luôn đó," nàng nói, giọng nói đều đều nhưng ẩn chứa một chút tò mò.
"Chào Vân Nha! Chào mừng ngươi đến với bữa tiệc," A Hổ nở nụ cười tươi rói. "Ngươi đến sớm quá, chúng ta đang chuẩn bị món ăn."
"Vào đi, vào đi!" A Hổ mời Kỷ Vân Nha vào nhà.
Kỷ Vân Nha khẽ gật đầu, bước vào trong nhà. Nàng nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại ở Tiêu Ly.
“Xin chào! Ta là Kỷ Vân Nha, đã nghe A Hổ kể về ngươi trong thư. Rất vui được gặp mặt!” Kỷ Vân Nha nói.
Tiêu Ly mỉm cười đáp lại: "Chào ngươi, ta là Tiêu Ly. Rất vui được gặp ngươi, Kỷ Vân Nha! A Hổ và A Miêu nói rất nhiều về ngươi, hôm nay mới có dịp gặp mặt."
Kỷ Vân Nha gật đầu nhẹ: "Vinh hạnh."
Ngay lúc đó, A Miêu từ trong bếp bước ra, tay cầm một cái nĩa, mặt hớn hở: "A, Kỷ Vân Nha đến rồi à? Ngươi đến đúng lúc lắm! Cùng chúng ta nếm thử các món ăn nhé!"
Kỷ Vân Nha cười nhẹ: "Được, ta cũng rất mong được thử những món mà các ngươi đã chuẩn bị."
A Miêu nhanh chóng kéo Kỷ Vân Nha vào bếp, nơi mà mùi hương thơm phức của các món ăn đang lan tỏa. Trên bàn bày biện rất nhiều món, từ tôm hùm, thịt nướng, bánh bao đến chè trôi nước.
A Hổ tự hào: "Đây là những món ăn mà chúng ta đã chuẩn bị. Ngươi thử nếm xem có hợp khẩu vị không."
Kỷ Vân Nha lấy một chiếc đũa, cẩn thận gắp một miếng tôm hùm và nếm thử. Ánh mắt nàng sáng lên: "Ngon lắm! Vị cay nhẹ của ớt và mùi thơm của xả hòa quyện cùng thịt tôm rất tuyệt vời."
A Miêu háo hức: "Ngon thật chứ? Ta đã nói mà, bọn họ nấu ăn giỏi lắm!"
Tiêu Ly cười: "Ngươi chỉ biết ăn thôi, không giúp gì được mà cũng hớn hở vậy!"
A Miêu lườm Tiêu Ly: "Ai nói ta không giúp! Ta đã giúp liệt kê danh sách món ăn rồi đó!"
Và thế là cả bốn người tiếp tục công việc chuẩn bị bữa tiệc, với tiếng cười và sự vui vẻ tràn ngập trong không gian.
Một lúc sau, cả bốn cùng nhau tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc. A Hổ thì lo việc trang trí, Tiêu Ly phụ giúp nấu ăn, Kỷ Vân Nha thì đang bưng bê các món ăn ra bàn, còn A Miêu thì... ngủ gật trên ghế, mơ màng với những món ăn mà nàng mong đợi.
Cuối cùng, bữa tiệc cũng được chuẩn bị xong. Mọi người cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon và trò chuyện vui vẻ. A Miêu liên tục mời Kỷ Vân Nha nếm thử đủ loại món ăn, từ món chính đến món tráng miệng.
"Nàng thử món bánh bao nhân thịt này đi, đảm bảo nàng sẽ thích mê!" A Miêu hào hứng nói.
Kỷ Vân Nha gật đầu, cắn một miếng bánh bao. Vừa nhai, nàng vừa khen: "Bánh bao này thật mềm xốp, nhân thịt lại đậm đà.”
A Hổ nhìn A Miêu, mỉm cười: "Thấy chưa, có đồ ăn ngon là vui nhất rồi đúng không?"
A Miêu gật đầu lia lịa. "Đúng vậy, không gì bằng ăn ngon cả!" A Miêu nói, mắt sáng rực như ngọn lửa đam mê ẩm thực.
Kỷ Vân Nha, sau khi thử một miếng thịt nướng, không giấu được sự ngạc nhiên: "Tiêu Ly, ngươi thật sự là một đầu bếp tài ba. Thịt nướng này ngon không kém gì các món ở cung đình."
Tiêu Ly đỏ mặt khiêm tốn: "Cảm ơn ngươi, Vân Nha. Ta chỉ biết nấu ăn theo cảm hứng thôi."
A Miêu, dù đang no bụng, vẫn không thể ngừng khen ngợi: "Đúng đó, Tiêu Ly! Ngươi nấu ngon đến nỗi ta muốn ăn thêm dù đã no rồi."
A Hổ nhìn A Miêu đang ăn một cách hạnh phúc, bật cười: "A Miêu, ngươi mà ăn thêm nữa chắc sẽ biến thành một trái bóng lăn đi mất!"
Tiêu Ly hào hứng đồng ý ngay lập tức, đôi mắt lấp lánh: "Đương nhiên rồi! Bữa tiệc này sẽ là cơ hội để ta trổ tài nấu nướng!"
A Miêu thì chỉ khẽ nhún vai, lười biếng đáp: "Tùy các ngươi thôi, ta thì chỉ thích ăn.” Tuy nói vậy, nhưng nàng cũng bắt đầu liệt kê một danh sách dài những món ăn mà nàng muốn ăn, khiến mọi người bật cười.
A Miêu nhắm mắt lại, vẻ mặt tập trung cao độ. Sau một hồi suy nghĩ, nàng ta mở mắt ra và bắt đầu liệt kê:
"Ta muốn ăn tôm hùm càng to càng tốt, càng nhiều càng vui!"
"Thịt nướng phải được tẩm ướp thật đậm đà, nướng đến khi vàng ruộm mới ngon!"
"Và đừng quên bánh bao nhân thịt, nóng hổi, thơm phức. Ta muốn ăn thật nhiều, ăn đến khi no căng bụng mới thôi!" Nàng ta chớp mắt long lanh, vẻ mặt đầy háo hức.
Tiêu Ly nghe xong thì phì cười: "Nàng đúng là tham ăn! Nhưng mà không sao, ta sẽ cố gắng chuẩn bị thật nhiều món ngon cho nàng hài lòng."
A Miêu lườm Tiêu Ly một cái rồi tiếp tục: "Còn nữa, ta muốn ăn chè trôi nước, nhưng phải là chè trôi nước nhân đậu xanh, thả thêm một ít dừa nạo nữa nhé!"
A Hổ nghe danh sách dài dằng dặc của A Miêu mà cảm thấy hơi choáng ngợp. Chàng ta xoa xoa thái dương và nói: "Được rồi, được rồi, ta sẽ cố gắng chuẩn bị hết những món mà nàng muốn. Nhưng mà, nàng ăn nhiều như vậy liệu có sợ bị ngán không?"
A Hổ và Tiêu Ly nhìn nhau cười. "A Miêu, nàng chỉ nghĩ đến ăn thôi!”
A Miêu lười biếng đáp: "Đương nhiên rồi, ăn là quan trọng nhất mà! Còn các ngươi, cứ lo nghĩ đủ thứ chuyện khác, rồi cuối cùng cũng chỉ có cái bụng là cần được no nê.”
Tiêu Ly vừa cười vừa gãi đầu: "Được rồi, được rồi, để ta xem có thể làm vừa lòng đại vương này không."
A Hổ chọc ghẹo: "Nàng mà không được ăn no, chắc chắn sẽ biến thành một con cá đói khát, lao vào cướp hết đồ ăn của người khác mất!"
A Miêu trợn mắt: "Ngươi dám nói ta như vậy hả? Ta sẽ... sẽ..."
Chưa kịp dọa nạt xong, A Miêu đã bị mùi thơm từ gian bếp bay ra làm cho quên hết những lời định nói. Nàng vội vàng chạy vào bếp, miệng lẩm bẩm: "Thơm quá, thơm quá!"
A Hổ và Tiêu Ly nhìn nhau cười sảng khoái. "Thế mới là A Miêu!"
Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên. A Hổ và Tiêu Ly nhìn nhau đầy ngạc nhiên, không ai ngờ Kỷ Vân Nha lại đến sớm như vậy.
A Hổ mở cửa, và đứng trước mặt họ là Kỷ Vân Nha. "Ta đã nhận được thư mời và đến đây luôn đó," nàng nói, giọng nói đều đều nhưng ẩn chứa một chút tò mò.
"Chào Vân Nha! Chào mừng ngươi đến với bữa tiệc," A Hổ nở nụ cười tươi rói. "Ngươi đến sớm quá, chúng ta đang chuẩn bị món ăn."
"Vào đi, vào đi!" A Hổ mời Kỷ Vân Nha vào nhà.
Kỷ Vân Nha khẽ gật đầu, bước vào trong nhà. Nàng nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại ở Tiêu Ly.
“Xin chào! Ta là Kỷ Vân Nha, đã nghe A Hổ kể về ngươi trong thư. Rất vui được gặp mặt!” Kỷ Vân Nha nói.
Tiêu Ly mỉm cười đáp lại: "Chào ngươi, ta là Tiêu Ly. Rất vui được gặp ngươi, Kỷ Vân Nha! A Hổ và A Miêu nói rất nhiều về ngươi, hôm nay mới có dịp gặp mặt."
Kỷ Vân Nha gật đầu nhẹ: "Vinh hạnh."
Ngay lúc đó, A Miêu từ trong bếp bước ra, tay cầm một cái nĩa, mặt hớn hở: "A, Kỷ Vân Nha đến rồi à? Ngươi đến đúng lúc lắm! Cùng chúng ta nếm thử các món ăn nhé!"
Kỷ Vân Nha cười nhẹ: "Được, ta cũng rất mong được thử những món mà các ngươi đã chuẩn bị."
A Miêu nhanh chóng kéo Kỷ Vân Nha vào bếp, nơi mà mùi hương thơm phức của các món ăn đang lan tỏa. Trên bàn bày biện rất nhiều món, từ tôm hùm, thịt nướng, bánh bao đến chè trôi nước.
A Hổ tự hào: "Đây là những món ăn mà chúng ta đã chuẩn bị. Ngươi thử nếm xem có hợp khẩu vị không."
Kỷ Vân Nha lấy một chiếc đũa, cẩn thận gắp một miếng tôm hùm và nếm thử. Ánh mắt nàng sáng lên: "Ngon lắm! Vị cay nhẹ của ớt và mùi thơm của xả hòa quyện cùng thịt tôm rất tuyệt vời."
A Miêu háo hức: "Ngon thật chứ? Ta đã nói mà, bọn họ nấu ăn giỏi lắm!"
Tiêu Ly cười: "Ngươi chỉ biết ăn thôi, không giúp gì được mà cũng hớn hở vậy!"
A Miêu lườm Tiêu Ly: "Ai nói ta không giúp! Ta đã giúp liệt kê danh sách món ăn rồi đó!"
Và thế là cả bốn người tiếp tục công việc chuẩn bị bữa tiệc, với tiếng cười và sự vui vẻ tràn ngập trong không gian.
Một lúc sau, cả bốn cùng nhau tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc. A Hổ thì lo việc trang trí, Tiêu Ly phụ giúp nấu ăn, Kỷ Vân Nha thì đang bưng bê các món ăn ra bàn, còn A Miêu thì... ngủ gật trên ghế, mơ màng với những món ăn mà nàng mong đợi.
Cuối cùng, bữa tiệc cũng được chuẩn bị xong. Mọi người cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon và trò chuyện vui vẻ. A Miêu liên tục mời Kỷ Vân Nha nếm thử đủ loại món ăn, từ món chính đến món tráng miệng.
"Nàng thử món bánh bao nhân thịt này đi, đảm bảo nàng sẽ thích mê!" A Miêu hào hứng nói.
Kỷ Vân Nha gật đầu, cắn một miếng bánh bao. Vừa nhai, nàng vừa khen: "Bánh bao này thật mềm xốp, nhân thịt lại đậm đà.”
A Hổ nhìn A Miêu, mỉm cười: "Thấy chưa, có đồ ăn ngon là vui nhất rồi đúng không?"
A Miêu gật đầu lia lịa. "Đúng vậy, không gì bằng ăn ngon cả!" A Miêu nói, mắt sáng rực như ngọn lửa đam mê ẩm thực.
Kỷ Vân Nha, sau khi thử một miếng thịt nướng, không giấu được sự ngạc nhiên: "Tiêu Ly, ngươi thật sự là một đầu bếp tài ba. Thịt nướng này ngon không kém gì các món ở cung đình."
Tiêu Ly đỏ mặt khiêm tốn: "Cảm ơn ngươi, Vân Nha. Ta chỉ biết nấu ăn theo cảm hứng thôi."
A Miêu, dù đang no bụng, vẫn không thể ngừng khen ngợi: "Đúng đó, Tiêu Ly! Ngươi nấu ngon đến nỗi ta muốn ăn thêm dù đã no rồi."
A Hổ nhìn A Miêu đang ăn một cách hạnh phúc, bật cười: "A Miêu, ngươi mà ăn thêm nữa chắc sẽ biến thành một trái bóng lăn đi mất!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.