Chương 20: Cảnh trong cảnh
Ai Đôn Phá Quy Diệu
19/09/2024
A Miêu đứng lặng nhìn Thanh Vân Long, trong lòng dâng lên một cảm giác mơ hồ. Dù đã rời khỏi Biển Bồng Bềnh từ rất lâu, cảnh vật nơi này vẫn mang đến cho nàng một cảm giác quen thuộc đến khó tả. Những đám mây trôi lững lờ, những cơn gió mát lành thoảng qua, tất cả như đang thì thầm gọi tên một đoạn ký ức nào đó, đã bị chôn vùi sâu trong tâm trí nàng. Tuy nhiên, nàng không biểu hiện điều gì ra ngoài, chỉ im lặng đứng đó, ánh mắt dõi theo sự di chuyển nhẹ nhàng của những đám mây.
Tiêu Ly đứng cạnh, ngước mắt nhìn Thanh Vân Long đang bay lượn uyển chuyển. Hắn cảm nhận được sự lạ lùng trong không khí, nhưng lại không hiểu vì sao A Miêu tỏ ra lạnh nhạt trước một cảnh tượng huyền ảo như vậy. Thấy nàng không nói gì, Tiêu Ly khẽ hỏi: “Nơi này khiến ngươi có cảm giác gì không?”
A Miêu hơi khựng lại nhưng chỉ mỉm cười nhẹ, đáp lời một cách bình thản: “Không. Đây là lần đầu tiên ta đặt chân đến nơi này.”
Tiêu Ly không hỏi thêm gì, nhưng hắn có thể thấy sự mâu thuẫn trong ánh mắt của nàng. Một cảm giác kỳ lạ vây quanh A Miêu, như thể có điều gì đó mà chính nàng cũng không nhận ra.
Thanh Vân Long đáp xuống bên cạnh, rồi hắn cười lớn, phá tan bầu không khí trầm mặc: “Ha ha ha! Các ngươi đến Biển Bồng Bềnh, vậy hãy thưởng thức nó đi! Đây là nơi tuyệt vời nhất, đầy những điều bất ngờ!”
A Hổ, hào hứng như thường lệ, ngay lập tức nhảy đến bên Thanh Vân Long, hỏi dồn: “Chúng ta có thể làm gì trước? Có gì vui ở đây không?”
Thanh Vân Long gật đầu, nháy mắt đầy bí ẩn: “Nơi này có nhiều điều thú vị, nhưng trước hết, hãy để ta dẫn các ngươi đến nơi nghỉ ngơi đã. Sau đó, ta sẽ cho các ngươi biết một điều bất ngờ... chưa thể bật mí.”
“Còn chàng trai này là ai đây?” Thanh Vân Long nhìn Tiêu Ly rồi hỏi.
Tiêu Ly chỉ nhún vai, nở một nụ cười nhẹ: “Ta là nhân viên của quán, đi kèm theo thôi, không có gì đặc biệt. Thanh Vân Long không ngại chứ?”
Thanh Vân Long cười khẽ, nhưng đôi mắt ánh lên chút tò mò đáp: “Không ngại!”
Nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Một người đi theo mà không có mục đích rõ ràng ư? Ta nghĩ không đơn giản như vậy đâu.”
A Hổ, lúc này không kiềm chế nổi sự tò mò, nhanh chóng xen vào: “Thôi thôi! Hỏi làm gì? Chúng ta đi thôi, ta muốn biết điều bất ngờ đó là gì!”
"Được rồi! Đi thôi!" Thanh Vân Long cười lớn, dẫn đầu cả nhóm tiến sâu vào biển mây.
Cả nhóm bước đi giữa biển mây trắng xóa, những đám mây bồng bềnh như những chiếc gối mềm mại trôi dạt dưới chân.
A Hổ, vẫn giữ vẻ háo hức, nhảy lên nhảy xuống như một chú cún con vừa khám phá ra sân chơi mới. Hắn xoay qua xoay lại, sờ vào đám mây rồi bỗng nhiên la toáng lên: "Này! Đám mây này giống... giống bông kẹo đường lắm! Có ai muốn thử không?"
A Miêu chỉ khẽ thở dài, tiếp tục bước đi trong sự im lặng. Nhưng trong lòng, nàng không khỏi suy nghĩ: “Có khi nào hắn thực sự cắn đám mây không nhỉ?”
Ngay lúc đó, A Hổ, không thể kiềm chế sự tò mò, thực sự cúi xuống cắn thử một mẩu đám mây. Đám mây lập tức tan ra như làn sương, khiến hắn khịt khịt mũi, vẻ mặt đầy thất vọng: "Phù, không ngọt tí nào cả."
Tiêu Ly bật cười: “Ngươi mong gì chứ? Mây mà, không phải kẹo bông gòn đâu.”
Thanh Vân Long, vẫn bay lượn phía trên, quay lại nhìn và nháy mắt: "Đừng lo, chờ đến khi các ngươi thấy bữa tối thì sẽ được ăn thật đấy. Không phải mây, mà là món ăn đặc biệt của Biển Bồng Bềnh."
A Hổ nghe đến đây thì mắt sáng rực lên: "Món đặc biệt à? Có phải là... món gì to to, béo béo, nhiều thịt không?"
Thanh Vân Long cười lớn: "Chờ đi, rồi ngươi sẽ biết. Mà ta khuyên trước là đừng hỏi nhiều quá, kẻo lại hết bất ngờ!"
A Miêu vẫn lặng lẽ đi sau, ánh mắt của nàng trông như đang lạc vào một cõi khác, nàng đang bận rộn với những dòng suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Thanh Vân Long dừng lại phía trước, chỉ tay về một đám mây khổng lồ: “Đến rồi, đó là nơi chúng ta sẽ nghỉ ngơi.”
A Hổ không chần chừ, lao vào đám mây trắng xóa, rồi ngạc nhiên nhận ra mình… đang chìm mất. Hắn vùng vẫy, hét lớn: "Cứu ta! Mây này bị sao vậy? Ta đang bị chìm rồi!”
“Đúng rồi không bị sao đâu!” Thanh Vân Long cười, “Nhưng đừng bất ngờ quá đấy nhé!”
Nói xong, Thanh Vân Long cũng lao vào đám mây trắng đó. "Đến đây nào các bạn của ta!” Giọng nói của Thanh Vân Long vọng lên từ dưới đám mây.
A Miêu và Tiêu Ly cũng nhanh chóng xuyên qua đám mây.
Dưới đám mây trắng xóa, một hòn đảo tuyệt đẹp bỗng hiện ra, như một viên ngọc bích nằm ẩn mình trong lòng đại dương. Hòn đảo hiện lên với vẻ đẹp mê hoặc, hòa quyện giữa sắc xanh của biển và màu xanh lục của thiên nhiên. Những dải cát trắng như tuyết trải dài trên bờ biển, mịn màng và sáng bóng dưới ánh mặt trời, tạo nên một khung cảnh hoàn hảo như trong mơ.
A Hổ, từ dưới đảo, hào hứng vẫy tay ra hiệu: "Xuống đây nào!”
Nhóm bạn vừa đặt chân xuống đảo, không khỏi ngạc nhiên trước sự kỳ ảo này. Dưới biển mây lại là một hòn đảo và đại dương.
A Hổ không khỏi cảm thán: “Wow! Thật kỳ diệu quá!”
Dọc theo bờ biển, những hàng dừa cao vút vươn ra với những tán lá xanh rì, tạo thành một lớp bóng mát dịu dàng.
Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, làm những chiếc lá dừa lấp lánh như những chiếc cánh bướm lướt qua mặt nước.
Đằng sau bãi cát, một khu rừng nhiệt đới tươi tốt hiện ra với hàng nghìn cây cối, từ những cây cổ thụ to lớn đến những cây bụi thấp, tạo nên một bức tranh phong cảnh đầy màu sắc.
Trung tâm của đảo là một dãy núi nhỏ nhấp nhô, bao phủ bởi lớp sương mỏng như một tấm màn huyền bí, khiến cảnh vật càng thêm phần kỳ ảo. Những thác nước nhỏ từ các đỉnh núi đổ xuống, tạo thành những con suối trong vắt chảy qua những khe đá, tạo ra những âm thanh róc rách vui tai.
Xung quanh đảo, những đầm phá trong xanh tỏa ra ánh sáng màu ngọc lam, nơi những đàn cá màu sắc lấp lánh bơi lội trong làn nước trong suốt. Thỉnh thoảng, một vài con rùa biển khổng lồ nổi lên mặt nước, chậm rãi di chuyển, như một phần không thể thiếu của bức tranh thiên nhiên này.
"Thế nào? Không làm các ngươi thất vọng chứ! Đây là Miên Viễn Đảo” Thanh Vân Long quan sát vẻ mặt của mọi người rồi lên tiếng.
A Hổ vỗ tay đầy phấn khích: “Thật tuyệt vời! Ta không nghĩ tới luôn!”
Tiêu Ly, với ánh mắt lấp lánh, mỉm cười: “Quả là một nơi lý tưởng để nghỉ ngơi và khám phá. Ta có cảm giác như đã bước vào một thế giới mới.”
A Miêu đứng yên một chỗ, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát cảnh vật xung quanh.
Tiêu Ly đứng cạnh, ngước mắt nhìn Thanh Vân Long đang bay lượn uyển chuyển. Hắn cảm nhận được sự lạ lùng trong không khí, nhưng lại không hiểu vì sao A Miêu tỏ ra lạnh nhạt trước một cảnh tượng huyền ảo như vậy. Thấy nàng không nói gì, Tiêu Ly khẽ hỏi: “Nơi này khiến ngươi có cảm giác gì không?”
A Miêu hơi khựng lại nhưng chỉ mỉm cười nhẹ, đáp lời một cách bình thản: “Không. Đây là lần đầu tiên ta đặt chân đến nơi này.”
Tiêu Ly không hỏi thêm gì, nhưng hắn có thể thấy sự mâu thuẫn trong ánh mắt của nàng. Một cảm giác kỳ lạ vây quanh A Miêu, như thể có điều gì đó mà chính nàng cũng không nhận ra.
Thanh Vân Long đáp xuống bên cạnh, rồi hắn cười lớn, phá tan bầu không khí trầm mặc: “Ha ha ha! Các ngươi đến Biển Bồng Bềnh, vậy hãy thưởng thức nó đi! Đây là nơi tuyệt vời nhất, đầy những điều bất ngờ!”
A Hổ, hào hứng như thường lệ, ngay lập tức nhảy đến bên Thanh Vân Long, hỏi dồn: “Chúng ta có thể làm gì trước? Có gì vui ở đây không?”
Thanh Vân Long gật đầu, nháy mắt đầy bí ẩn: “Nơi này có nhiều điều thú vị, nhưng trước hết, hãy để ta dẫn các ngươi đến nơi nghỉ ngơi đã. Sau đó, ta sẽ cho các ngươi biết một điều bất ngờ... chưa thể bật mí.”
“Còn chàng trai này là ai đây?” Thanh Vân Long nhìn Tiêu Ly rồi hỏi.
Tiêu Ly chỉ nhún vai, nở một nụ cười nhẹ: “Ta là nhân viên của quán, đi kèm theo thôi, không có gì đặc biệt. Thanh Vân Long không ngại chứ?”
Thanh Vân Long cười khẽ, nhưng đôi mắt ánh lên chút tò mò đáp: “Không ngại!”
Nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Một người đi theo mà không có mục đích rõ ràng ư? Ta nghĩ không đơn giản như vậy đâu.”
A Hổ, lúc này không kiềm chế nổi sự tò mò, nhanh chóng xen vào: “Thôi thôi! Hỏi làm gì? Chúng ta đi thôi, ta muốn biết điều bất ngờ đó là gì!”
"Được rồi! Đi thôi!" Thanh Vân Long cười lớn, dẫn đầu cả nhóm tiến sâu vào biển mây.
Cả nhóm bước đi giữa biển mây trắng xóa, những đám mây bồng bềnh như những chiếc gối mềm mại trôi dạt dưới chân.
A Hổ, vẫn giữ vẻ háo hức, nhảy lên nhảy xuống như một chú cún con vừa khám phá ra sân chơi mới. Hắn xoay qua xoay lại, sờ vào đám mây rồi bỗng nhiên la toáng lên: "Này! Đám mây này giống... giống bông kẹo đường lắm! Có ai muốn thử không?"
A Miêu chỉ khẽ thở dài, tiếp tục bước đi trong sự im lặng. Nhưng trong lòng, nàng không khỏi suy nghĩ: “Có khi nào hắn thực sự cắn đám mây không nhỉ?”
Ngay lúc đó, A Hổ, không thể kiềm chế sự tò mò, thực sự cúi xuống cắn thử một mẩu đám mây. Đám mây lập tức tan ra như làn sương, khiến hắn khịt khịt mũi, vẻ mặt đầy thất vọng: "Phù, không ngọt tí nào cả."
Tiêu Ly bật cười: “Ngươi mong gì chứ? Mây mà, không phải kẹo bông gòn đâu.”
Thanh Vân Long, vẫn bay lượn phía trên, quay lại nhìn và nháy mắt: "Đừng lo, chờ đến khi các ngươi thấy bữa tối thì sẽ được ăn thật đấy. Không phải mây, mà là món ăn đặc biệt của Biển Bồng Bềnh."
A Hổ nghe đến đây thì mắt sáng rực lên: "Món đặc biệt à? Có phải là... món gì to to, béo béo, nhiều thịt không?"
Thanh Vân Long cười lớn: "Chờ đi, rồi ngươi sẽ biết. Mà ta khuyên trước là đừng hỏi nhiều quá, kẻo lại hết bất ngờ!"
A Miêu vẫn lặng lẽ đi sau, ánh mắt của nàng trông như đang lạc vào một cõi khác, nàng đang bận rộn với những dòng suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Thanh Vân Long dừng lại phía trước, chỉ tay về một đám mây khổng lồ: “Đến rồi, đó là nơi chúng ta sẽ nghỉ ngơi.”
A Hổ không chần chừ, lao vào đám mây trắng xóa, rồi ngạc nhiên nhận ra mình… đang chìm mất. Hắn vùng vẫy, hét lớn: "Cứu ta! Mây này bị sao vậy? Ta đang bị chìm rồi!”
“Đúng rồi không bị sao đâu!” Thanh Vân Long cười, “Nhưng đừng bất ngờ quá đấy nhé!”
Nói xong, Thanh Vân Long cũng lao vào đám mây trắng đó. "Đến đây nào các bạn của ta!” Giọng nói của Thanh Vân Long vọng lên từ dưới đám mây.
A Miêu và Tiêu Ly cũng nhanh chóng xuyên qua đám mây.
Dưới đám mây trắng xóa, một hòn đảo tuyệt đẹp bỗng hiện ra, như một viên ngọc bích nằm ẩn mình trong lòng đại dương. Hòn đảo hiện lên với vẻ đẹp mê hoặc, hòa quyện giữa sắc xanh của biển và màu xanh lục của thiên nhiên. Những dải cát trắng như tuyết trải dài trên bờ biển, mịn màng và sáng bóng dưới ánh mặt trời, tạo nên một khung cảnh hoàn hảo như trong mơ.
A Hổ, từ dưới đảo, hào hứng vẫy tay ra hiệu: "Xuống đây nào!”
Nhóm bạn vừa đặt chân xuống đảo, không khỏi ngạc nhiên trước sự kỳ ảo này. Dưới biển mây lại là một hòn đảo và đại dương.
A Hổ không khỏi cảm thán: “Wow! Thật kỳ diệu quá!”
Dọc theo bờ biển, những hàng dừa cao vút vươn ra với những tán lá xanh rì, tạo thành một lớp bóng mát dịu dàng.
Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, làm những chiếc lá dừa lấp lánh như những chiếc cánh bướm lướt qua mặt nước.
Đằng sau bãi cát, một khu rừng nhiệt đới tươi tốt hiện ra với hàng nghìn cây cối, từ những cây cổ thụ to lớn đến những cây bụi thấp, tạo nên một bức tranh phong cảnh đầy màu sắc.
Trung tâm của đảo là một dãy núi nhỏ nhấp nhô, bao phủ bởi lớp sương mỏng như một tấm màn huyền bí, khiến cảnh vật càng thêm phần kỳ ảo. Những thác nước nhỏ từ các đỉnh núi đổ xuống, tạo thành những con suối trong vắt chảy qua những khe đá, tạo ra những âm thanh róc rách vui tai.
Xung quanh đảo, những đầm phá trong xanh tỏa ra ánh sáng màu ngọc lam, nơi những đàn cá màu sắc lấp lánh bơi lội trong làn nước trong suốt. Thỉnh thoảng, một vài con rùa biển khổng lồ nổi lên mặt nước, chậm rãi di chuyển, như một phần không thể thiếu của bức tranh thiên nhiên này.
"Thế nào? Không làm các ngươi thất vọng chứ! Đây là Miên Viễn Đảo” Thanh Vân Long quan sát vẻ mặt của mọi người rồi lên tiếng.
A Hổ vỗ tay đầy phấn khích: “Thật tuyệt vời! Ta không nghĩ tới luôn!”
Tiêu Ly, với ánh mắt lấp lánh, mỉm cười: “Quả là một nơi lý tưởng để nghỉ ngơi và khám phá. Ta có cảm giác như đã bước vào một thế giới mới.”
A Miêu đứng yên một chỗ, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát cảnh vật xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.