Chương 11: Chàng trai bí ẩn
Ai Đôn Phá Quy Diệu
19/09/2024
Bên này, người đàn ông trung niên cầm viên ngọc trai ra khỏi cửa hàng, đôi mắt ánh lên sự hài lòng. Hắn bước đi chậm rãi trên con đường lát đá, vẻ mặt tỏ ra bí hiểm. Mỗi bước đi của hắn như đang âm thầm chờ đợi điều gì đó.
Khi hắn đi qua một góc phố vắng, hình ảnh của người đàn ông trung niên bắt đầu nhòa dần, như thể bị hòa tan trong không khí mỏng manh của màn đêm.
Dần dần, hình ảnh của hắn biến thành một chàng trai trẻ với vẻ đẹp ma mị. Những nếp nhăn trên khuôn mặt biến mất, nhường chỗ cho làn da trở nên căng mịn. Cơ thể hắn trở nên săn chắc và cân đối hơn, các cơ bắp hiện lên rõ ràng dưới lớp trang phục. Thậm chí, chiều cao của hắn cũng thay đổi, trở nên cao ráo hơn, thanh thoát hơn so với hình dáng cũ.
Chàng trai mới xuất hiện có làn da trắng như ngọc, ánh lên sắc thái pha lẫn màu ánh sáng xanh nhạt, như thể có một lớp ánh sáng huyền bí bao phủ quanh cơ thể. Mái tóc dài của hắn ta, màu đen như gỗ mun, được buộc lỏng lẻo bằng một sợi dây bạc mảnh mai, lấp lánh dưới ánh sáng. Những lọn tóc rơi tự do, tạo nên những đường cong mềm mại trên bờ vai rộng và thanh mảnh của hắn.
Đôi mắt của chàng trai là điểm thu hút nhất; chúng có màu xám bạc, như những viên đá quý, và ánh lên một sự bí ẩn, đôi khi như phản chiếu cả vũ trụ trong đó.
Khi hắn ta cười, nụ cười mờ ảo không lộ ra hết, chỉ làm tăng thêm vẻ ma mị, khó nắm bắt. Đôi môi hắn ta mỏng và quyến rũ, tạo ra những đường nét thanh thoát và gợi cảm.
Chàng trai mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng, màu đen huyền bí, với những họa tiết hoa văn bạc tinh tế ở viền áo. Bộ quần áo dường như biến đổi sắc thái khi di chuyển, làm nổi bật vẻ đẹp ma mị của hắn.
Chàng trai đi trên đôi giày đen, không phát ra tiếng động, như thể đang lướt trên mặt đất. Ánh trăng chiếu rọi xuống, tạo nên những vệt sáng lung linh trên người hắn, khiến chàng trai trông như một vị thần bước ra từ truyền thuyết.
“A Miêu thật đúng là biết cách kiếm tiền mà!” Chàng trai nhìn viên ngọc trai trong tay, ánh mắt lấp lánh với sự hài lòng và chút tinh quái.
Hắn ta đưa viên ngọc lên cao, ánh trăng chiếu rọi vào, khiến nó tỏa ra một ánh sáng lấp lánh.
Viên ngọc trai phản chiếu ánh sáng của mặt trăng một cách hoàn hảo, như chứa đựng cả vẻ đẹp của đêm. Ánh sáng từ viên ngọc tạo ra những chùm sáng mờ ảo xung quanh, làm nổi bật sự bí ẩn và ma mị của chàng trai. Những tia sáng lấp lánh từ viên ngọc sáng lên trong không gian, tạo ra những vòng sáng tinh tế và huyền bí.
Chàng trai mỉm cười một cách bí ẩn, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. “Phải là cảm xúc gì mới tạo ra được một viên ngọc trai như vậy nhỉ?” Giọng nói trầm ấm của hắn vang vọng trong đêm, như một câu hỏi huyền bí để lại trong không gian.
Những tia sáng từ viên ngọc trai chiếu lên khuôn mặt của hắn, làm nổi bật từng đường nét và sự bí ẩn trong ánh mắt. Khuôn mặt của hắn, với những đường nét sắc sảo và quyến rũ, trở nên nổi bật hơn dưới ánh sáng của viên ngọc trai và ánh trăng.
Chàng trai cẩn thận cất viên ngọc trai vào một túi da tinh xảo, được chế tác với sự tinh tế và tỉ mỉ. Túi da có màu đen bóng loáng, với những chi tiết hoa văn bạc giống như bộ trang phục của hắn. Sau đó, hắn xoay người bước đi một cách nhẹ nhàng và thanh thoát. Ánh trăng tiếp tục chiếu rọi xuống con đường, theo sau bước chân của hắn như một ánh sáng hướng dẫn trong đêm.
Hắn biến mất dần trong bóng tối của con phố, chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo và sự bí ẩn mà hắn để lại trong không khí. Cả không gian dường như còn vương lại một chút dư âm của sự bí ẩn và sự quyến rũ mà chàng trai đã mang đến.
Không lâu sau đó, sau khi khẽ khép cánh cửa tiễn A Hổ ra về, A Miêu quay trở lại phòng và chìm đắm vào thế giới của cuốn tiểu thuyết.
Đột nhiên, một làn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo một mảnh giấy nhỏ màu trắng xuất hiện trên bàn trước mặt nàng. Mảnh giấy có vẻ như mới được đặt xuống, còn chưa kịp để lại dấu vết của sự hiện diện.
A Miêu ngẩng đầu lên khỏi cuốn tiểu thuyết, ánh mắt chuyển từ sự ngạc nhiên sang sự tò mò. Nàng nhẹ nhàng mở mảnh giấy ra và nhìn thấy những chữ viết tinh tế, từng nét chữ đều được cẩn thận lướt qua, tạo thành một thông điệp đơn giản nhưng đầy sức mạnh.
“Ta đã đến! A Miêu”
A Miêu đặt mảnh giấy xuống, lòng tràn đầy những câu hỏi. Liệu đây có phải là một trò đùa?
A Miêu đứng dậy, bước đến cửa sổ. Ánh trăng chiếu sáng rọi vào căn phòng qua khung cửa sổ, làm nổi bật những hạt bụi lơ lửng trong không khí như những đốm sáng nhỏ. Nàng nhìn lên bầu trời đêm, trăng hôm nay thật tròn và sáng, chiếu ánh sáng mềm mại và huyền bí xuống mặt đất.
A Miêu chợt nhớ ra điều gì đó từ quá khứ, một ký ức vội vàng tràn về tâm trí nàng. Vỏ sò bảo bí ẩn mà nàng đã nhận được trước đây từng nói rằng những bí mật sẽ được giải đáp khi trăng tròn.
Khi hắn đi qua một góc phố vắng, hình ảnh của người đàn ông trung niên bắt đầu nhòa dần, như thể bị hòa tan trong không khí mỏng manh của màn đêm.
Dần dần, hình ảnh của hắn biến thành một chàng trai trẻ với vẻ đẹp ma mị. Những nếp nhăn trên khuôn mặt biến mất, nhường chỗ cho làn da trở nên căng mịn. Cơ thể hắn trở nên săn chắc và cân đối hơn, các cơ bắp hiện lên rõ ràng dưới lớp trang phục. Thậm chí, chiều cao của hắn cũng thay đổi, trở nên cao ráo hơn, thanh thoát hơn so với hình dáng cũ.
Chàng trai mới xuất hiện có làn da trắng như ngọc, ánh lên sắc thái pha lẫn màu ánh sáng xanh nhạt, như thể có một lớp ánh sáng huyền bí bao phủ quanh cơ thể. Mái tóc dài của hắn ta, màu đen như gỗ mun, được buộc lỏng lẻo bằng một sợi dây bạc mảnh mai, lấp lánh dưới ánh sáng. Những lọn tóc rơi tự do, tạo nên những đường cong mềm mại trên bờ vai rộng và thanh mảnh của hắn.
Đôi mắt của chàng trai là điểm thu hút nhất; chúng có màu xám bạc, như những viên đá quý, và ánh lên một sự bí ẩn, đôi khi như phản chiếu cả vũ trụ trong đó.
Khi hắn ta cười, nụ cười mờ ảo không lộ ra hết, chỉ làm tăng thêm vẻ ma mị, khó nắm bắt. Đôi môi hắn ta mỏng và quyến rũ, tạo ra những đường nét thanh thoát và gợi cảm.
Chàng trai mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng, màu đen huyền bí, với những họa tiết hoa văn bạc tinh tế ở viền áo. Bộ quần áo dường như biến đổi sắc thái khi di chuyển, làm nổi bật vẻ đẹp ma mị của hắn.
Chàng trai đi trên đôi giày đen, không phát ra tiếng động, như thể đang lướt trên mặt đất. Ánh trăng chiếu rọi xuống, tạo nên những vệt sáng lung linh trên người hắn, khiến chàng trai trông như một vị thần bước ra từ truyền thuyết.
“A Miêu thật đúng là biết cách kiếm tiền mà!” Chàng trai nhìn viên ngọc trai trong tay, ánh mắt lấp lánh với sự hài lòng và chút tinh quái.
Hắn ta đưa viên ngọc lên cao, ánh trăng chiếu rọi vào, khiến nó tỏa ra một ánh sáng lấp lánh.
Viên ngọc trai phản chiếu ánh sáng của mặt trăng một cách hoàn hảo, như chứa đựng cả vẻ đẹp của đêm. Ánh sáng từ viên ngọc tạo ra những chùm sáng mờ ảo xung quanh, làm nổi bật sự bí ẩn và ma mị của chàng trai. Những tia sáng lấp lánh từ viên ngọc sáng lên trong không gian, tạo ra những vòng sáng tinh tế và huyền bí.
Chàng trai mỉm cười một cách bí ẩn, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. “Phải là cảm xúc gì mới tạo ra được một viên ngọc trai như vậy nhỉ?” Giọng nói trầm ấm của hắn vang vọng trong đêm, như một câu hỏi huyền bí để lại trong không gian.
Những tia sáng từ viên ngọc trai chiếu lên khuôn mặt của hắn, làm nổi bật từng đường nét và sự bí ẩn trong ánh mắt. Khuôn mặt của hắn, với những đường nét sắc sảo và quyến rũ, trở nên nổi bật hơn dưới ánh sáng của viên ngọc trai và ánh trăng.
Chàng trai cẩn thận cất viên ngọc trai vào một túi da tinh xảo, được chế tác với sự tinh tế và tỉ mỉ. Túi da có màu đen bóng loáng, với những chi tiết hoa văn bạc giống như bộ trang phục của hắn. Sau đó, hắn xoay người bước đi một cách nhẹ nhàng và thanh thoát. Ánh trăng tiếp tục chiếu rọi xuống con đường, theo sau bước chân của hắn như một ánh sáng hướng dẫn trong đêm.
Hắn biến mất dần trong bóng tối của con phố, chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo và sự bí ẩn mà hắn để lại trong không khí. Cả không gian dường như còn vương lại một chút dư âm của sự bí ẩn và sự quyến rũ mà chàng trai đã mang đến.
Không lâu sau đó, sau khi khẽ khép cánh cửa tiễn A Hổ ra về, A Miêu quay trở lại phòng và chìm đắm vào thế giới của cuốn tiểu thuyết.
Đột nhiên, một làn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo một mảnh giấy nhỏ màu trắng xuất hiện trên bàn trước mặt nàng. Mảnh giấy có vẻ như mới được đặt xuống, còn chưa kịp để lại dấu vết của sự hiện diện.
A Miêu ngẩng đầu lên khỏi cuốn tiểu thuyết, ánh mắt chuyển từ sự ngạc nhiên sang sự tò mò. Nàng nhẹ nhàng mở mảnh giấy ra và nhìn thấy những chữ viết tinh tế, từng nét chữ đều được cẩn thận lướt qua, tạo thành một thông điệp đơn giản nhưng đầy sức mạnh.
“Ta đã đến! A Miêu”
A Miêu đặt mảnh giấy xuống, lòng tràn đầy những câu hỏi. Liệu đây có phải là một trò đùa?
A Miêu đứng dậy, bước đến cửa sổ. Ánh trăng chiếu sáng rọi vào căn phòng qua khung cửa sổ, làm nổi bật những hạt bụi lơ lửng trong không khí như những đốm sáng nhỏ. Nàng nhìn lên bầu trời đêm, trăng hôm nay thật tròn và sáng, chiếu ánh sáng mềm mại và huyền bí xuống mặt đất.
A Miêu chợt nhớ ra điều gì đó từ quá khứ, một ký ức vội vàng tràn về tâm trí nàng. Vỏ sò bảo bí ẩn mà nàng đã nhận được trước đây từng nói rằng những bí mật sẽ được giải đáp khi trăng tròn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.