Chương 8: Chiếc hộp bí ẩn
Ai Đôn Phá Quy Diệu
19/09/2024
Sau Lễ hội Ánh Trăng, đã đến lúc Kỷ Vân Nha trở về.
Ánh mắt Kỷ Vân Nha long lanh khi tạm biệt A Hổ và A Miêu.
Nàng ôm chặt hai người bạn, lòng đầy lưu luyến. "Các ngươi nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”
Kỷ Vân Nha vẫy tay chào tạm biệt A Hổ và A Miêu rồi chạy nhanh về phía đường lớn. Nàng vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, mong muốn được nhìn thấy bóng dáng hai người bạn thêm một lần nữa. Rồi Kỷ Vân Nha quay lưng lại, bước đi chậm rãi.
A Hổ và A Miêu đứng tựa vào nhau, nhìn theo bóng dáng Kỷ Vân Nha dần khuất xa. A Hổ đặt tay lên vai A Miêu, nhẹ nhàng nói:
"Đừng buồn nhé, A Miêu. Chúng ta sẽ sớm gặp lại Kỷ Vân Nha thôi mà." A Miêu gật đầu, đôi mắt vẫn còn đượm buồn.
Sau đó, A Hổ quay trở vào cửa hàng, chuẩn bị để mở cửa hàng.
Trong khi đó, A Miêu trở về nhà.
Về đến nhà, nàng nhẹ nhàng đặt chiếc hộp bí ẩn mua được ở Lễ hội Ánh Trăng lên bàn, ánh mắt không rời khỏi nó.
A Miêu hít một hơi thật sâu rồi từ từ nâng nắp hộp lên. Khi nắp hộp được nâng lên, một luồng ánh sáng yếu ớt chiếu ra, soi sáng bên trong.
Bên trong là một tấm vải nhung màu đỏ thẫm, bao bọc lấy một vật gì đó. Tim nàng đập thình thịch, đôi tay run rẩy khi kéo tấm vải ra. Là một chiếc vỏ sò. Vỏ sò có hình tròn, giống như một chiếc tai người khổng lồ. Bề mặt vỏ sò được chạm khắc những hoa văn xoắn ốc tinh xảo, óng ánh dưới ánh đèn. Khi A Miêu chạm tay vào vỏ sò, nàng cảm thấy một luồng khí mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể.
A Miêu đưa tai sát vào vỏ sò. Nàng nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng chim hải âu kêu, và cả những tiếng nói thì thầm xa xăm. Một luồng ánh sáng xanh nhạt chiếu ra từ sâu trong vỏ sò, chiếu rọi lên trần nhà. A Miêu cảm thấy như mình đang đứng trên một bãi biển cát trắng, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Tiếp theo, hình ảnh đáy đại dương xuất hiện. A Miêu cảm thấy mình đang lơ lửng trên một đại dương mênh mông. Hàng ngàn loài sinh vật biển đủ màu sắc bơi lội tung tăng xung quanh. Những con cá hề ẩn mình trong các rạn san hô, những con rùa biển chậm rãi trôi theo dòng nước, và cả những chú cá heo đang vui đùa. A Miêu cảm nhận được hơi thở mát lạnh của đại dương và tiếng sóng biển xô vào bờ. Một cảm giác bình yên bao trùm lấy nàng.
A Miêu ôm chặt chiếc vỏ sò vào lòng, đôi mắt long lanh. Nàng nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ, khi còn là một giao nhân nhỏ, nàng thường cùng cha mẹ mình bơi trong đáy đại dương, tận hưởng những cơn sóng vỗ. Giờ đây, nhờ chiếc vỏ sò kỳ diệu này, nàng đã được quay trở lại với những kỷ niệm đẹp đẽ đó.
Sau khi trải nghiệm những hình ảnh tuyệt đẹp từ vỏ sò, A Miêu chợt nhận ra có những tiếng gọi thì thầm, không phải là ảo giác. Âm thanh trở nên rõ ràng hơn, như đang gọi tên nàng.
"A Miêu... A Miêu… A Miêu…"
A Miêu không khỏi mình, tim đập thình thịch. Tiếng gọi ấy, rõ ràng và tha thiết, cứ văng vẳng bên tai nàng. Nàng áp chặt tai vào vỏ sò, như muốn chìm sâu vào âm thanh đó. Một cảm giác quen thuộc, ấm áp bao trùm lấy nàng, giống như đang được ai đó ôm chặt.
Tò mò và hồi hộp, A Miêu áp sát tai vào vỏ sò một lần nữa.
Một giọng nói trầm ấm vang lên từ sâu trong vỏ sò: "A Miêu, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi."
A Miêu sững sờ. Giọng nói trầm ấm ấy vang vọng trong lòng nàng, mang theo một nỗi buồn sâu thẳm.
A Miêu run rẩy nắm chặt vỏ sò, trái tim đập thình thịch. Một cảm giác hồi hộp xen lẫn tò mò khiến nàng không thể rời mắt khỏi nó. Nàng áp tai vào vỏ sò lần nữa, thì thầm:
"Ai đó... ở đó sao?"
Giọng nói trầm ấm ấy lại vang lên, rõ ràng hơn bao giờ hết:
"A Miêu, hãy chờ ta nhé! Ta sắp đến rồi đây!”
A Miêu hoang mang, nói vào vỏ sò:
“Ngươi là ai? Sao lại tìm ta?”
Trong đầu nàng hiện lên những hình ảnh mơ hồ về một người với đôi mắt sáng lấp lánh, một nụ cười ấm áp. Đó là ai? Tại sao nàng lại có cảm giác đã từng gặp người ấy ở đâu đó? A Miêu càng nghĩ càng thấy hoang mang.
“Sau này ngươi sẽ biết! Ta đã từng hứa với ngươi một điều, A Miêu. Đã đến lúc ta phải thực hiện lời hứa đó.” Giọng nói vọng ra từ vỏ sò đáp lại A Miêu.
A Miêu thắc mắc, giọng nói nghẹn lại:
"Sau này là khi nào? Ngươi có thể nói cho ta biết rõ hơn được không?”
Giọng nói trầm ấm từ vỏ sò im lặng một lát, rồi vang lên như một làn gió biển:
"Khi ánh trăng tròn chiếu rọi xuống đại dương, mọi bí ẩn sẽ được giải đáp. Hãy kiên nhẫn chờ đợi, A Miêu.”
A Miêu càng nghe, càng cảm thấy kỳ lạ. Lời nói ấy như một lời thách đố, khiến A Miêu càng thêm tò mò. Nàng miết nhẹ các đường vân trên vỏ sò, ánh mắt hướng về phía chân trời xa xăm, lòng tràn đầy những câu hỏi chưa có lời đáp.
Ánh mắt Kỷ Vân Nha long lanh khi tạm biệt A Hổ và A Miêu.
Nàng ôm chặt hai người bạn, lòng đầy lưu luyến. "Các ngươi nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”
Kỷ Vân Nha vẫy tay chào tạm biệt A Hổ và A Miêu rồi chạy nhanh về phía đường lớn. Nàng vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, mong muốn được nhìn thấy bóng dáng hai người bạn thêm một lần nữa. Rồi Kỷ Vân Nha quay lưng lại, bước đi chậm rãi.
A Hổ và A Miêu đứng tựa vào nhau, nhìn theo bóng dáng Kỷ Vân Nha dần khuất xa. A Hổ đặt tay lên vai A Miêu, nhẹ nhàng nói:
"Đừng buồn nhé, A Miêu. Chúng ta sẽ sớm gặp lại Kỷ Vân Nha thôi mà." A Miêu gật đầu, đôi mắt vẫn còn đượm buồn.
Sau đó, A Hổ quay trở vào cửa hàng, chuẩn bị để mở cửa hàng.
Trong khi đó, A Miêu trở về nhà.
Về đến nhà, nàng nhẹ nhàng đặt chiếc hộp bí ẩn mua được ở Lễ hội Ánh Trăng lên bàn, ánh mắt không rời khỏi nó.
A Miêu hít một hơi thật sâu rồi từ từ nâng nắp hộp lên. Khi nắp hộp được nâng lên, một luồng ánh sáng yếu ớt chiếu ra, soi sáng bên trong.
Bên trong là một tấm vải nhung màu đỏ thẫm, bao bọc lấy một vật gì đó. Tim nàng đập thình thịch, đôi tay run rẩy khi kéo tấm vải ra. Là một chiếc vỏ sò. Vỏ sò có hình tròn, giống như một chiếc tai người khổng lồ. Bề mặt vỏ sò được chạm khắc những hoa văn xoắn ốc tinh xảo, óng ánh dưới ánh đèn. Khi A Miêu chạm tay vào vỏ sò, nàng cảm thấy một luồng khí mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể.
A Miêu đưa tai sát vào vỏ sò. Nàng nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng chim hải âu kêu, và cả những tiếng nói thì thầm xa xăm. Một luồng ánh sáng xanh nhạt chiếu ra từ sâu trong vỏ sò, chiếu rọi lên trần nhà. A Miêu cảm thấy như mình đang đứng trên một bãi biển cát trắng, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Tiếp theo, hình ảnh đáy đại dương xuất hiện. A Miêu cảm thấy mình đang lơ lửng trên một đại dương mênh mông. Hàng ngàn loài sinh vật biển đủ màu sắc bơi lội tung tăng xung quanh. Những con cá hề ẩn mình trong các rạn san hô, những con rùa biển chậm rãi trôi theo dòng nước, và cả những chú cá heo đang vui đùa. A Miêu cảm nhận được hơi thở mát lạnh của đại dương và tiếng sóng biển xô vào bờ. Một cảm giác bình yên bao trùm lấy nàng.
A Miêu ôm chặt chiếc vỏ sò vào lòng, đôi mắt long lanh. Nàng nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ, khi còn là một giao nhân nhỏ, nàng thường cùng cha mẹ mình bơi trong đáy đại dương, tận hưởng những cơn sóng vỗ. Giờ đây, nhờ chiếc vỏ sò kỳ diệu này, nàng đã được quay trở lại với những kỷ niệm đẹp đẽ đó.
Sau khi trải nghiệm những hình ảnh tuyệt đẹp từ vỏ sò, A Miêu chợt nhận ra có những tiếng gọi thì thầm, không phải là ảo giác. Âm thanh trở nên rõ ràng hơn, như đang gọi tên nàng.
"A Miêu... A Miêu… A Miêu…"
A Miêu không khỏi mình, tim đập thình thịch. Tiếng gọi ấy, rõ ràng và tha thiết, cứ văng vẳng bên tai nàng. Nàng áp chặt tai vào vỏ sò, như muốn chìm sâu vào âm thanh đó. Một cảm giác quen thuộc, ấm áp bao trùm lấy nàng, giống như đang được ai đó ôm chặt.
Tò mò và hồi hộp, A Miêu áp sát tai vào vỏ sò một lần nữa.
Một giọng nói trầm ấm vang lên từ sâu trong vỏ sò: "A Miêu, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi."
A Miêu sững sờ. Giọng nói trầm ấm ấy vang vọng trong lòng nàng, mang theo một nỗi buồn sâu thẳm.
A Miêu run rẩy nắm chặt vỏ sò, trái tim đập thình thịch. Một cảm giác hồi hộp xen lẫn tò mò khiến nàng không thể rời mắt khỏi nó. Nàng áp tai vào vỏ sò lần nữa, thì thầm:
"Ai đó... ở đó sao?"
Giọng nói trầm ấm ấy lại vang lên, rõ ràng hơn bao giờ hết:
"A Miêu, hãy chờ ta nhé! Ta sắp đến rồi đây!”
A Miêu hoang mang, nói vào vỏ sò:
“Ngươi là ai? Sao lại tìm ta?”
Trong đầu nàng hiện lên những hình ảnh mơ hồ về một người với đôi mắt sáng lấp lánh, một nụ cười ấm áp. Đó là ai? Tại sao nàng lại có cảm giác đã từng gặp người ấy ở đâu đó? A Miêu càng nghĩ càng thấy hoang mang.
“Sau này ngươi sẽ biết! Ta đã từng hứa với ngươi một điều, A Miêu. Đã đến lúc ta phải thực hiện lời hứa đó.” Giọng nói vọng ra từ vỏ sò đáp lại A Miêu.
A Miêu thắc mắc, giọng nói nghẹn lại:
"Sau này là khi nào? Ngươi có thể nói cho ta biết rõ hơn được không?”
Giọng nói trầm ấm từ vỏ sò im lặng một lát, rồi vang lên như một làn gió biển:
"Khi ánh trăng tròn chiếu rọi xuống đại dương, mọi bí ẩn sẽ được giải đáp. Hãy kiên nhẫn chờ đợi, A Miêu.”
A Miêu càng nghe, càng cảm thấy kỳ lạ. Lời nói ấy như một lời thách đố, khiến A Miêu càng thêm tò mò. Nàng miết nhẹ các đường vân trên vỏ sò, ánh mắt hướng về phía chân trời xa xăm, lòng tràn đầy những câu hỏi chưa có lời đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.