Chương 13: Gặp lại
Ai Đôn Phá Quy Diệu
19/09/2024
Đến cuối ngày, khi đóng cửa hàng, A Miêu và A Hổ vẫn không thể nào quên được chàng trai bí ẩn đó. Họ tự nhủ rằng, chắc chắn sẽ còn có nhiều điều thú vị xảy ra tại cửa hàng ngọc trai Miêu Vũ. Và biết đâu, chàng trai đó sẽ quay lại vào một ngày không xa.
"Hắn ta là ai vậy nhỉ?" A Hổ hỏi.
A Miêu lắc đầu, "Ta không biết, nhưng ta cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ ở hắn ta." Giọng nàng trầm ngâm, chứa đựng một nỗi tò mò khó tả.
A Hổ gật đầu đồng ý. "Ta cũng cảm thấy vậy. Có gì đó rất bí ẩn ở đôi mắt của hắn.”
"Nhưng người ta mua mấy viên ngọc trai đen ế ẩm kia đi đúng thật là đáng mừng, ta cứ tưởng sẽ để đóng màng nhện luôn!” A Hổ lại tiếp tục cảm thán.
A Miêu nhấp một ngụm trà, ánh mắt xa xăm.
“Ta cảm thấy hắn ta có một nỗi buồn sâu thẳm trong lòng. Có lẽ viên ngọc trai đen đã gợi lên những ký ức đau buồn của hắn.”
A Hổ gật đầu, “Ta cũng cảm thấy vậy. Nhưng dù sao thì, nhờ hắn mà cửa hàng của chúng ta đã trở nên nổi tiếng hơn rồi. Chiều nay khách đến cực kỳ đông luôn.”
A Miêu đồng tình với A Hổ. Sau đó hai người ai về nhà nấy.
Đêm xuống, A Miêu nằm trên giường, không sao ngủ được. Câu chuyện về chàng trai bí ẩn và những viên ngọc trai đen cứ ám ảnh trong tâm trí nàng. Nàng tự hỏi, liệu có phải nàng đã gặp lại một người quen cũ? Hay đơn giản chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Đôi mắt xám sâu thẳm của chàng trai cứ hiện lên trong đầu nàng, như một bức tranh đầy bí ẩn.
Ngày hôm sau, ngay khi vừa mở cửa hàng, khách khứa đã đến rất đông.
A Hổ nhìn hàng người mà không khỏi tươi cười. A Miêu cũng hết sức ngạc nhiên, vào đám đông rồi hỏi A Hổ: "Ôi trời ơi, sao họ biết chỗ mình mà đến thế nhỉ?"
A Hổ xoa đầu, cười tít mắt, "Chắc tại hôm qua có trai đẹp xuất hiện đó! Mà lại còn mua cả viên ngọc trai đen nữa chứ!"
A Miêu cũng không khỏi vui vẻ đáp: "Thế này thì nhiều linh thạch lắm! Ta phải để đâu cho hết bây giờ?"
A Hổ vỗ vai A Miêu: "Đừng lo, để ca ca này lo phần đó!”.
A Miêu lười phản hồi chỉ để cho A Hổ một ánh nhìn “thân thương”.
Nàng lại quay trở lại ngắm nhìn những viên ngọc trai còn lại trên kệ, tự hỏi liệu có còn ai đó sẽ tìm đến chúng với những câu chuyện riêng của mình.
Vì quá đông khách, A Hổ không kịp làm việc, A Miêu đánh phải giúp đỡ.
Tuy nhiên, A Miêu vốn là "cá muối” nên không thể theo kịp tiến độ công việc.
Khách hàng thì lại càng ngày càng đông, ai nấy đều sốt ruột. A Hổ vừa phải bán hàng, vừa phải giúp bên phía A Miêu, mồ hôi nhễ nhại.
Đúng lúc A Hổ đang cố gắng giải thích cho một vị khách về nguồn gốc của một viên ngọc trai, thì A Miêu bỗng la lên thất thanh.
Hóa ra nàng đã vô tình làm đổ một nước trà lên một chiếc khăn lụa của một vị phu nhân. A Hổ tức tốc chạy đến, cố gắng cứu vãn tình hình.
Vị phu nhân nhìn chiếc khăn lụa yêu quý của mình bị ố vàng, tức giận quát: "Cô làm hỏng chiếc khăn lụa của ta rồi! Đây không phải là một chiếc khăn bình thường đâu, nó là một báu vật truyền gia của dòng họ ta!”
A Miêu cúi đầu xin lỗi, giọng nhỏ nói: “Xin lỗi! Ta không cố ý!”
Vị phu nhân nheo mắt nhìn A Miêu, giọng điệu lạnh lùng: "Cô nói không cố ý là xong sao? Chiếc khăn này vô giá, cô đền bù bằng gì đây?"
A Miêu không biết phải làm sao. A Hổ thấy vậy, liền cố gắng can ngăn: "Thưa phu nhân, xin người hãy bình tĩnh. Chúng tôi sẽ tìm cách khắc phục…” Vị phu nhân hừ lạnh, không hề nao núng.
Đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang không khí căng thẳng: "Có chuyện gì vậy?"
A Miêu và A Hổ cùng quay đầu lại, ánh mắt họ đều đổ dồn về phía người đàn ông đứng trước cửa. Đó chính là vị khách điển trai đã mua những viên ngọc trai đen hôm qua.
Chàng trai tiến lại gần, đôi mắt xám thăm thẳm nhìn chiếc khăn lụa ố vàng. "Để ta xem có cách nào giúp được không."
Nói rồi, chàng ta lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh, nhẹ nhàng chấm lên vết bẩn. Kỳ lạ thay, vết bẩn dần mờ đi, chiếc khăn lụa như mới.
Vị phu nhân ngạc nhiên nhìn chàng trai, vẻ mặt hoài nghi dần chuyển thành kinh ngạc. A Miêu và A Hổ cũng không khỏi ngạc nhiên trước tài năng của chàng trai.
“Ngươi... ngươi làm được sao?" A Miêu lắp bắp hỏi.
Chàng trai mỉm cười bí ẩn: "Đây chỉ là một chút kỹ năng nhỏ mà thôi.”
Vị phu nhân lúc này mới chịu hạ giọng, bà cảm ơn chàng trai rối rít. "Cảm ơn ngươi đã giúp ta. Ta không biết làm sao để cảm ơn ngươi."
Chàng trai lắc đầu, "Không có gì đâu. Ai cũng có lúc sơ ý mà." Nói rồi, chàng ta quay sang nhìn A Miêu, ánh mắt dịu dàng: "Ngươi cũng đừng quá lo lắng."
A Miêu cúi đầu cảm ơn. Cả cửa hàng lại trở về bầu không khí nhộn nhịp ban đầu.
"Hắn ta là ai vậy nhỉ?" A Hổ hỏi.
A Miêu lắc đầu, "Ta không biết, nhưng ta cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ ở hắn ta." Giọng nàng trầm ngâm, chứa đựng một nỗi tò mò khó tả.
A Hổ gật đầu đồng ý. "Ta cũng cảm thấy vậy. Có gì đó rất bí ẩn ở đôi mắt của hắn.”
"Nhưng người ta mua mấy viên ngọc trai đen ế ẩm kia đi đúng thật là đáng mừng, ta cứ tưởng sẽ để đóng màng nhện luôn!” A Hổ lại tiếp tục cảm thán.
A Miêu nhấp một ngụm trà, ánh mắt xa xăm.
“Ta cảm thấy hắn ta có một nỗi buồn sâu thẳm trong lòng. Có lẽ viên ngọc trai đen đã gợi lên những ký ức đau buồn của hắn.”
A Hổ gật đầu, “Ta cũng cảm thấy vậy. Nhưng dù sao thì, nhờ hắn mà cửa hàng của chúng ta đã trở nên nổi tiếng hơn rồi. Chiều nay khách đến cực kỳ đông luôn.”
A Miêu đồng tình với A Hổ. Sau đó hai người ai về nhà nấy.
Đêm xuống, A Miêu nằm trên giường, không sao ngủ được. Câu chuyện về chàng trai bí ẩn và những viên ngọc trai đen cứ ám ảnh trong tâm trí nàng. Nàng tự hỏi, liệu có phải nàng đã gặp lại một người quen cũ? Hay đơn giản chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Đôi mắt xám sâu thẳm của chàng trai cứ hiện lên trong đầu nàng, như một bức tranh đầy bí ẩn.
Ngày hôm sau, ngay khi vừa mở cửa hàng, khách khứa đã đến rất đông.
A Hổ nhìn hàng người mà không khỏi tươi cười. A Miêu cũng hết sức ngạc nhiên, vào đám đông rồi hỏi A Hổ: "Ôi trời ơi, sao họ biết chỗ mình mà đến thế nhỉ?"
A Hổ xoa đầu, cười tít mắt, "Chắc tại hôm qua có trai đẹp xuất hiện đó! Mà lại còn mua cả viên ngọc trai đen nữa chứ!"
A Miêu cũng không khỏi vui vẻ đáp: "Thế này thì nhiều linh thạch lắm! Ta phải để đâu cho hết bây giờ?"
A Hổ vỗ vai A Miêu: "Đừng lo, để ca ca này lo phần đó!”.
A Miêu lười phản hồi chỉ để cho A Hổ một ánh nhìn “thân thương”.
Nàng lại quay trở lại ngắm nhìn những viên ngọc trai còn lại trên kệ, tự hỏi liệu có còn ai đó sẽ tìm đến chúng với những câu chuyện riêng của mình.
Vì quá đông khách, A Hổ không kịp làm việc, A Miêu đánh phải giúp đỡ.
Tuy nhiên, A Miêu vốn là "cá muối” nên không thể theo kịp tiến độ công việc.
Khách hàng thì lại càng ngày càng đông, ai nấy đều sốt ruột. A Hổ vừa phải bán hàng, vừa phải giúp bên phía A Miêu, mồ hôi nhễ nhại.
Đúng lúc A Hổ đang cố gắng giải thích cho một vị khách về nguồn gốc của một viên ngọc trai, thì A Miêu bỗng la lên thất thanh.
Hóa ra nàng đã vô tình làm đổ một nước trà lên một chiếc khăn lụa của một vị phu nhân. A Hổ tức tốc chạy đến, cố gắng cứu vãn tình hình.
Vị phu nhân nhìn chiếc khăn lụa yêu quý của mình bị ố vàng, tức giận quát: "Cô làm hỏng chiếc khăn lụa của ta rồi! Đây không phải là một chiếc khăn bình thường đâu, nó là một báu vật truyền gia của dòng họ ta!”
A Miêu cúi đầu xin lỗi, giọng nhỏ nói: “Xin lỗi! Ta không cố ý!”
Vị phu nhân nheo mắt nhìn A Miêu, giọng điệu lạnh lùng: "Cô nói không cố ý là xong sao? Chiếc khăn này vô giá, cô đền bù bằng gì đây?"
A Miêu không biết phải làm sao. A Hổ thấy vậy, liền cố gắng can ngăn: "Thưa phu nhân, xin người hãy bình tĩnh. Chúng tôi sẽ tìm cách khắc phục…” Vị phu nhân hừ lạnh, không hề nao núng.
Đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang không khí căng thẳng: "Có chuyện gì vậy?"
A Miêu và A Hổ cùng quay đầu lại, ánh mắt họ đều đổ dồn về phía người đàn ông đứng trước cửa. Đó chính là vị khách điển trai đã mua những viên ngọc trai đen hôm qua.
Chàng trai tiến lại gần, đôi mắt xám thăm thẳm nhìn chiếc khăn lụa ố vàng. "Để ta xem có cách nào giúp được không."
Nói rồi, chàng ta lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh, nhẹ nhàng chấm lên vết bẩn. Kỳ lạ thay, vết bẩn dần mờ đi, chiếc khăn lụa như mới.
Vị phu nhân ngạc nhiên nhìn chàng trai, vẻ mặt hoài nghi dần chuyển thành kinh ngạc. A Miêu và A Hổ cũng không khỏi ngạc nhiên trước tài năng của chàng trai.
“Ngươi... ngươi làm được sao?" A Miêu lắp bắp hỏi.
Chàng trai mỉm cười bí ẩn: "Đây chỉ là một chút kỹ năng nhỏ mà thôi.”
Vị phu nhân lúc này mới chịu hạ giọng, bà cảm ơn chàng trai rối rít. "Cảm ơn ngươi đã giúp ta. Ta không biết làm sao để cảm ơn ngươi."
Chàng trai lắc đầu, "Không có gì đâu. Ai cũng có lúc sơ ý mà." Nói rồi, chàng ta quay sang nhìn A Miêu, ánh mắt dịu dàng: "Ngươi cũng đừng quá lo lắng."
A Miêu cúi đầu cảm ơn. Cả cửa hàng lại trở về bầu không khí nhộn nhịp ban đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.