Chương 13
Twentine
01/12/2015
Hướng dẫn Trương ngủ suốt quãng đường đi, lúc A Nam dừng xe nghỉ giữa chặng cũng không tỉnh lại. Thành Vân thừa dịp A Nam đi vệ sinh xuống xe hút một điếu thuốc, nhưng vừa hút được hai hơi đã thấy A Nam đi ra.
“Nhanh vậy?”
“Ừ.”
A Nam thấy cô đang hút thuốc, cũng không lập tức vào xe mà đứng bên ngoài hóng gió. Trạm dừng chân rất ít người, ngoại trừ bọn họ ra cũng chỉ có một chiếc xe khách đường dài. Xung quanh là núi đồi, trò chuyện trong hoàn cảnh này con người và âm thanh đều có vẻ trở nên nhỏ bé.
Thành Vân giậm giậm chân, khẽ nói thầm: “Ngồi lâu quá chân cũng tê cả rồi.”
A Nam cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ hay ngẩn người nữa.
Thành Vân nhìn anh: “Anh có mua đồ tôi bảo anh chưa?”
A Nam ngẩng đầu, nhất thời không kịp hiểu ra. Thành Vân cố ý nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm, A Nam chợt hiểu: “Ồ, mua rồi, ở trong xe.”
“Đến nơi tôi trả tiền cho anh.”
A Nam dường như chẳng chú ý đến vấn đề này lắm, thuận miệng nói: “Được.”
Thành Vân ôm cánh tay, điếu thuốc đã hút được một nửa. A Nam khoanh hai tay trên áo jacket, không biết sao ánh mắt lại rơi vào người Thành Vân.
Đã giữa trưa, ánh nắng trên núi chói chang và càng đẹp hơn nơi khác. Anh cũng thấy được đuôi mắt cô có nếp nhăn mờ khó nhận ra được. Da Thành Vân rất trắng, có đôi khi sẽ khiến người ta cảm thấy trắng đến mức hơi xanh xao.
A Nam ngẩn ngơ nhìn cô chằm chằm, dường như quên mất cô cũng đang nhìn anh.
“Anh bao nhiêu tuổi?” – Thành Vân thản nhiên hỏi.
A Nam lấy lại tinh thần, hỏi ngược lại: “Cô bao nhiêu tuổi?”
Thành Vân khoanh tay tựa vào đầu xe, ra vẻ nửa đùa giỡn nửa dạy đời người ta.
“Anh không biết đừng nên hỏi tuổi phụ nữ sao?”
“À.”
“Anh bao nhiêu tuổi?”
A Nam trả lời: “Hai mươi bảy.”
“Đã hai mươi bảy rồi à.” – Thành Vân thật sự hơi ngạc nhiên một chút – “Nhìn không già đến vậy.”
A Nam nhìn sang chỗ khác. Thành Vân cảm thấy dần dần cô có thể hiểu rõ được hàm nghĩa trong mỗi động tác của anh. Nhìn sang chỗ khác như vậy có nghĩa là: Cô thật vô vị.
Thành Vân cười hỏi: “Kết hôn chưa?”
“…”
“Có bạn gái chưa?”
“…” – Rốt cuộc A Nam không nhịn được – “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Tán gẫu chút thôi.”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của A Nam nhìn thẳng vào cô giống như đang đối địch, anh hỏi ngược lại Thành Vân với ngữ điệu bình dị của mình: “Vậy còn cô, cô kết hôn chưa, có bạn trai chưa?”
Thành Vân buông tay: “Chưa. Chưa kết hôn, cũng không có bạn trai.”
A Nam hơi khựng lại, anh không ngờ Thành Vân lại trả lời thẳng thắn như vậy.
Thành Vân thản nhiên nhìn anh, hút thuốc xong cô thuận tay đặt lên đầu xe: “Tôi nói xong rồi, đến lượt anh.”
A Nam quay đầu lên xe.
Thành Vân: “…”
“Anh chơi xấu à?” – Thành Vân ngồi lên xe.
A Nam nói: “Tôi chưa từng đồng ý rằng cô nói thì tôi sẽ nói mà.”
Xe đã lái vào huyện Dung Giang, hướng dẫn Trương mới từ từ tỉnh lại, vừa tỉnh lại đã nhào lên trước nói với Thành Vân: “Chị Thành, đã đến rồi à?”
Thành Vân thấy cô ta mơ mơ màng màng vô cùng thú vị, không nói cho cô biết rằng họ đã đổi địa điểm, gật đầu nói: “Đúng vậy, đến rồi.”
A Nam rẽ vào một khúc cua, hướng dẫn Trương vẫn còn nhập nhèm nhưng cũng không quên nhiệm vụ của mình, cô ta bắt đầu giới thiệu làu làu như học thuộc lòng đoạn văn.
“Chị Thành, Lê Bình là một vùng đất tốt, là châu tự trị có diện tích lớn nhất của dân tộc Miêu và dân tộc Động, là huyện có số dân đông nhất, cũng là huyện có người dân tộc Động nhiều nhất cả nước. Người dân tộc Động chiếm hơn bảy phần ở Lê Bình, ngay cả hai chữ Lê Bình cũng là được dịch theo tiếng người Động.”
Thành Vân phối hợp nói: “Vậy sao, vậy phải đi tham quan nhiều mới được.”
“Đúng vậy, Lê Bình còn là quê hương của lá trà, nơi đây sản sinh ra rất nhiều loại trà nổi tiếng.”
Thành Vân nói: “Chị cũng từng nghe trà của Lê Bình rất ngon.”
“Còn một điều nữa là môi trường của Lê Bình rất tốt, tỉ lệ rừng rậm bao phủ gần như là tám mươi phần trăm. Chị nhìn sang bên này đi… Ơ?”
Hướng dẫn Trương vừa nhìn ra ngoài, cả người nhanh chóng sụp xuống, Thành Vân giơ tay kéo cô ta lại. Cô ta như lọt vào sương mù, chỉ chỉ A Nam:
“Này, đây là đâu, anh xuống đường cao tốc chỗ nào thế?”
A Nam giả câm, mắt nhìn thẳng. Thành Vân vỗ vỗ Trương Đạo: “Đừng kích động, ngồi xuống trước đi.”
“Không phải, chị Thành, hình như anh ta đi nhầm chỗ rồi.” – Hướng dẫn Trương ngồi lùi ra phía sau, nhíu mày, kéo cửa kiếng ken két nhìn ra bên ngoài, càng nhìn càng thấy có gì không đúng.
“Sai rồi, sai rồi!” – Hướng dẫn Trương thay đổi sắc mặt – “Không phải chỗ này, anh đi nhầm rồi, mau quẹo lại!”
Cô ta lại vỗ A Nam một cái. A Nam quay đầu nhìn về phía Thành Vân, nói bằng ánh mắt: Cô giải thích đi.
Thành Vân lại như đang bị hàng bán quýt bên ngoài thu hút.
A Nam: “…”
Hướng dẫn Trương càng lúc càng khẩn trương: “Mau quẹo lại, không phải anh nói anh biết đường sao? Ôi anh thật sự làm lỡ việc rồi!”
A Nam vẫn nhìn Thành Vân chằm chằm, nhưng Thành Vân không quay lại. A Nam nhìn một chút, cuối cùng bĩu môi, quay tay chuyển hướng vô-lăng. Xe quay đầu lại. Thành Vân đưa tay níu anh.
Hướng dẫn Trương nói: “Đúng, đi ngược về, tôi xem coiđã đi nhầm chỗ nào… có phải quẹo ở đây không nhỉ?”
“Đường cao tốc ở phía trước.” – A Nam khẽ nói.
Rốt cuộc Thành Vân quay đầu, cau mày nhìn A Nam.
“Làm gì?”
A Nam nhìn đường lái xe, hướng dẫn Trương giải thích: “Chị Thành, anh ta đi nhầm, nơi này không phải Lê Bình. Con người anh ta thật là, không biết đường thì đừng…”
Ánh mắt Thành Vân vẫn nhìn A Nam, giống như không nghe được lời nói của hướng dẫn Trương.
Cô khẽ hít vào rồi thở ra.
“Tôi nói nè, tuổi đã lớn ngần này rồi mà tâm lý nổi loạn vẫn còn mạnh vậy hả?”
Môi A Nam mím chặt, hướng dẫn Trương không biết rõ vẫn còn đang giải thích.
“Làm lỡ việc thật xin lỗi, có điều chạy đến Lê Bình cũng nhanh, chừng hai tiếng nữa thôi. Chúng ta…”
“Tiểu Trương.” – Thành Vân chuyển mắt – “Đừng khẩn trương!”
“Hả?”
“Chúng ta tạm thời đổi địa điểm.”
Hướng dẫn Trương như lọt vào sương mù. Thành Vân chuyển mắt nhìn lại A Nam: “Bây giờ đã được chưa?”
A Nam vẫn mím môi, không nói lời nào. Thành Vân đá đá thùng xe, nhìn ra ngoài, lơ đãng nói: “Có lòng nhắc nhở nhé, thấy tốt thì làm.”
Xe chuyển hướng, quay lại phương hướng vừa rồi.
Trương Đạo: “…”
Mãi cho đến khi xuống xe, hướng dẫn Trương mới dần dần hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
A Nam lái thẳng xe đến cửa bản Tam Bảo. Thành Vân muốn đi vệ sinh, chỉ còn lại A Nam và hướng dẫn Trương chờ ở cửa. Cuối cùng hướng dẫn Trương chộp được cơ hội, tận tâm chỉ bảo nói chuyện với anh.
“Tôi nói anh đừng có làm ra vẻ không hiểu chuyện như vậy được hay không? Chị Thành là khách hàng lớn của công ty chúng ta. Lãnh đạo chúng ta dặn đi dặn lại là phải chiêu đãi thật tốt. Mới vừa rồi là sao? Anh tự mình bắt mối xong rồi mặc kệ à? Đừng làm khó chúng tôi chứ!”
A Nam nhíu nhíu mày: “Không có.”
“Không có cái gì? Thái độ anh khá hơn chút có được không? Lần này chị Thành thuê xe anh là đã chiếu cố cho anh rồi biết không? Tự anh cũng rõ mà. Anh nhìn xe anh đi, đụng vào là sập ngay, còn một ngày đòi hai trăm. Đòi hai trăm cũng thôi đi, anh lại vừa rảnh là chạy đi chỗ khác, đây là thái độ phục vụ gì? Anh có biết anh gây nợ nhưng đến lúc đó sẽ tính trên đầu công ty chúng tôi không?”
A Nam dường như hơi phiền muộn, chà chà chân lên mặt đất, đá văng một viên đá.
“Anh có nghe thấy không?” – Hướng dẫn Trương hơi nóng nảy.
A Nam ừ qua loa, hướng dẫn Trương nói tiếp: “Nói chuyện đi!”
“Nghe thấy rồi.”
Lúc Thành Vân ra khỏi phòng vệ sinh trùng hợp thấy được A Nam đá văng viên đá. Viên đá bị đá văng đi cuốn theo không ít cát bụi..
Ấn tượng đầu tiên của Thành Vân về huyện Dung Giang này chính là bụi quá.
Không giống với Bắc Kinh sương mù giăng đầy trời, thời tiết Dung Giang rất tốt chỉ là quá nhiều công trường. Khi nãy trên đường A Nam lái xe đến đây, Thành Vân đã chịu đủ nỗi khổ không có cửa kiếng, bị bụi bám đầy người.
Ven đường gần như đều là tiệm sắt thép và vật liệu xây dựng. Xe ba bánh chở xi măng và cát chạy đầy đường, quả thật là nhịp điệu thi công hối hả trên toàn thành phố. Hướng dẫn Trương nói với cô, hiện tại thành phố loại cấp ba cấp bốn đều như vậy, liên tục xây nhà cao tầng, liên tục quy hoạch. Xây xong lại không có người mua, nhưng vẫn không ngừng xây cất.
Bản dân tộc Động Tam Bảo không giống với bản dân tộc Miêu lúc trước, quy mô nhỏ hơn rất nhiều. So với khu thắng cảnh thì càng giống một công viên cỡ lớn, bán vé vào cửa là mười đồng một người.
Hướng dẫn Trương xung phong đi mua vé, Thành Vân ở phía sau hỏi A Nam: “Sao vậy?”
A Nam không nhìn cô: “Không có gì.”
Hướng dẫn Trương cầm ba tấm vé trở lại, A Nam cùng đi theo vào bản. Mới vừa vào bản đã thấy một ngôi lầu canh cao cao. Hướng dẫn Trương hắng giọng một cái, bắt đầu cất giọng hướng dẫn chuyên nghiệp, giới thiệu nhiệt tình:
“Chị Thành xem đi, đây là lầu canh Tam Bảo vô cùng nổi tiếng, ban đầu được xây vào năm Đạo Quang thời nhà Thanh, năm Hàm Đồng bị hủy, nhưng đến năm Quang Tự thứ mười bảy lại được xây lại, lầu chính tọa bắc hướng nam, hoàn toàn được xây dựng bằng gỗ, không dùng đến một cây đinh sắt nào cả. Tháp cao 35,18m, tổng cộng hai mươi mốt tầng, chiếm diện tích 225 mét vuông, được đưa vào Kỷ Lục Thế Giới Guinness.”
Hướng dẫn Trương đưa Thành Vân đi quanh lầu canh vài vòng, A Nam đi theo phía sau cách một khoảng xa xa. Thỉnh thoảng Thành Vân quay đầu nhìn anh, anh vẫn cúi đầu, rầu rĩ bước đi.
Hướng dẫn Trương đưa Thành Vân đi tham quan trong bản, vừa đi vừa giới thiệu.
“Chị nhìn bên kia đi. Đó là cây đa lớn. Trong bản Tam Bảo có hơn ba mươi cây đa cổ, đều hai ba trăm tuổi, phần lớn đều được trồng vào những năm Càn Long thời nhà Thanh.”
Đi lên bậc thang, Thành Vân nhìn thấy phụ nữ dân tộc Động ngồi hai bên may vá, cô hỏi hướng dẫn Trương: “Phụ nữ dân tộc Động và dân tộc Miêu đều thích thêu thùa à?”
“Dạ, tài thêu thùa của phụ nữ người Động và người Miêu rất tốt.”
Trong bản rất yên tĩnh, không đông người lắm, chó hoang nằm phơi nắng ven đường, Thành Vân đi một chút lại hỏi: “Sao không thấy đàn ông?”
Hướng dẫn Trương trêu ghẹo: “Không phải phía sau chúng ta có một người sao?”
Thành Vân cười, quay người lại, A Nam vẫn lẳng lặng đi theo. Cô cười trêu anh: “Anh Chu, cúi đầu lượm tiền à?”
Hướng dẫn Trương cười khanh khách, nhưng A Nam vẫn không có phản ứng. Thành Vân cau mày. Tính tình như thế này hình như không ổn lắm. Thành Vân cười khẩy một tiếng, quay người không nhìn anh nữa.
Lúc này A Nam lại ngẩng đầu lên. Ánh nắng kéo chiếc bóng Thành Vân dài thật dài, lướt qua vài bậc thang, đến trước mặt anh. Hai tay cô bỏ vào túi áo khoác, đôi giày gót nhọn khiến bắp chân cô có vẻ nhỏ bé thon dài.
“Dân tộc Động có Tam Bảo, lầu canh, đại ca (1) và cầu Phong Vũ (2).” – Hướng dẫn Trương nói – “Có điều hai cái sau không thấy được ở đây. Nếu có thời gian chúng ta lại đến Triệu Hưng. Nếu như chị nghe được buổi đại ca của dân tộc Động thì sẽ biết được dân tộc này đẹp biết bao!”
(1) Đại ca của dân tộc Động có từ thời Xuân Thu Chiến Quốc. Đây là kiểu hát tập thể không có chỉ huy, không có nhạc đệm, họ hợp ca những bản nhạc dân gian, dùng giọng người này bè cho người khác một cách tự nhiên.
(2) Cầu Phong Vũ là cầu có mái che để chắn gió, chắn mưa. Đây chính là sản phẩm văn hóa tinh tế của những người dân tộc Động sinh sống ở Trung Quốc. Ngoài ra cầu này còn có tên gọi khác là cầu hoa bởi kiến trúc tổng thể của cây cầu hệt như những bông hoa đang nở, vô cùng đẹp mắt.
Thành Vân cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân, nghe hướng dẫn Trương nói, cô thản nhiên cất lời: “Vậy sao.”
“Nhanh vậy?”
“Ừ.”
A Nam thấy cô đang hút thuốc, cũng không lập tức vào xe mà đứng bên ngoài hóng gió. Trạm dừng chân rất ít người, ngoại trừ bọn họ ra cũng chỉ có một chiếc xe khách đường dài. Xung quanh là núi đồi, trò chuyện trong hoàn cảnh này con người và âm thanh đều có vẻ trở nên nhỏ bé.
Thành Vân giậm giậm chân, khẽ nói thầm: “Ngồi lâu quá chân cũng tê cả rồi.”
A Nam cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ hay ngẩn người nữa.
Thành Vân nhìn anh: “Anh có mua đồ tôi bảo anh chưa?”
A Nam ngẩng đầu, nhất thời không kịp hiểu ra. Thành Vân cố ý nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm, A Nam chợt hiểu: “Ồ, mua rồi, ở trong xe.”
“Đến nơi tôi trả tiền cho anh.”
A Nam dường như chẳng chú ý đến vấn đề này lắm, thuận miệng nói: “Được.”
Thành Vân ôm cánh tay, điếu thuốc đã hút được một nửa. A Nam khoanh hai tay trên áo jacket, không biết sao ánh mắt lại rơi vào người Thành Vân.
Đã giữa trưa, ánh nắng trên núi chói chang và càng đẹp hơn nơi khác. Anh cũng thấy được đuôi mắt cô có nếp nhăn mờ khó nhận ra được. Da Thành Vân rất trắng, có đôi khi sẽ khiến người ta cảm thấy trắng đến mức hơi xanh xao.
A Nam ngẩn ngơ nhìn cô chằm chằm, dường như quên mất cô cũng đang nhìn anh.
“Anh bao nhiêu tuổi?” – Thành Vân thản nhiên hỏi.
A Nam lấy lại tinh thần, hỏi ngược lại: “Cô bao nhiêu tuổi?”
Thành Vân khoanh tay tựa vào đầu xe, ra vẻ nửa đùa giỡn nửa dạy đời người ta.
“Anh không biết đừng nên hỏi tuổi phụ nữ sao?”
“À.”
“Anh bao nhiêu tuổi?”
A Nam trả lời: “Hai mươi bảy.”
“Đã hai mươi bảy rồi à.” – Thành Vân thật sự hơi ngạc nhiên một chút – “Nhìn không già đến vậy.”
A Nam nhìn sang chỗ khác. Thành Vân cảm thấy dần dần cô có thể hiểu rõ được hàm nghĩa trong mỗi động tác của anh. Nhìn sang chỗ khác như vậy có nghĩa là: Cô thật vô vị.
Thành Vân cười hỏi: “Kết hôn chưa?”
“…”
“Có bạn gái chưa?”
“…” – Rốt cuộc A Nam không nhịn được – “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Tán gẫu chút thôi.”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của A Nam nhìn thẳng vào cô giống như đang đối địch, anh hỏi ngược lại Thành Vân với ngữ điệu bình dị của mình: “Vậy còn cô, cô kết hôn chưa, có bạn trai chưa?”
Thành Vân buông tay: “Chưa. Chưa kết hôn, cũng không có bạn trai.”
A Nam hơi khựng lại, anh không ngờ Thành Vân lại trả lời thẳng thắn như vậy.
Thành Vân thản nhiên nhìn anh, hút thuốc xong cô thuận tay đặt lên đầu xe: “Tôi nói xong rồi, đến lượt anh.”
A Nam quay đầu lên xe.
Thành Vân: “…”
“Anh chơi xấu à?” – Thành Vân ngồi lên xe.
A Nam nói: “Tôi chưa từng đồng ý rằng cô nói thì tôi sẽ nói mà.”
Xe đã lái vào huyện Dung Giang, hướng dẫn Trương mới từ từ tỉnh lại, vừa tỉnh lại đã nhào lên trước nói với Thành Vân: “Chị Thành, đã đến rồi à?”
Thành Vân thấy cô ta mơ mơ màng màng vô cùng thú vị, không nói cho cô biết rằng họ đã đổi địa điểm, gật đầu nói: “Đúng vậy, đến rồi.”
A Nam rẽ vào một khúc cua, hướng dẫn Trương vẫn còn nhập nhèm nhưng cũng không quên nhiệm vụ của mình, cô ta bắt đầu giới thiệu làu làu như học thuộc lòng đoạn văn.
“Chị Thành, Lê Bình là một vùng đất tốt, là châu tự trị có diện tích lớn nhất của dân tộc Miêu và dân tộc Động, là huyện có số dân đông nhất, cũng là huyện có người dân tộc Động nhiều nhất cả nước. Người dân tộc Động chiếm hơn bảy phần ở Lê Bình, ngay cả hai chữ Lê Bình cũng là được dịch theo tiếng người Động.”
Thành Vân phối hợp nói: “Vậy sao, vậy phải đi tham quan nhiều mới được.”
“Đúng vậy, Lê Bình còn là quê hương của lá trà, nơi đây sản sinh ra rất nhiều loại trà nổi tiếng.”
Thành Vân nói: “Chị cũng từng nghe trà của Lê Bình rất ngon.”
“Còn một điều nữa là môi trường của Lê Bình rất tốt, tỉ lệ rừng rậm bao phủ gần như là tám mươi phần trăm. Chị nhìn sang bên này đi… Ơ?”
Hướng dẫn Trương vừa nhìn ra ngoài, cả người nhanh chóng sụp xuống, Thành Vân giơ tay kéo cô ta lại. Cô ta như lọt vào sương mù, chỉ chỉ A Nam:
“Này, đây là đâu, anh xuống đường cao tốc chỗ nào thế?”
A Nam giả câm, mắt nhìn thẳng. Thành Vân vỗ vỗ Trương Đạo: “Đừng kích động, ngồi xuống trước đi.”
“Không phải, chị Thành, hình như anh ta đi nhầm chỗ rồi.” – Hướng dẫn Trương ngồi lùi ra phía sau, nhíu mày, kéo cửa kiếng ken két nhìn ra bên ngoài, càng nhìn càng thấy có gì không đúng.
“Sai rồi, sai rồi!” – Hướng dẫn Trương thay đổi sắc mặt – “Không phải chỗ này, anh đi nhầm rồi, mau quẹo lại!”
Cô ta lại vỗ A Nam một cái. A Nam quay đầu nhìn về phía Thành Vân, nói bằng ánh mắt: Cô giải thích đi.
Thành Vân lại như đang bị hàng bán quýt bên ngoài thu hút.
A Nam: “…”
Hướng dẫn Trương càng lúc càng khẩn trương: “Mau quẹo lại, không phải anh nói anh biết đường sao? Ôi anh thật sự làm lỡ việc rồi!”
A Nam vẫn nhìn Thành Vân chằm chằm, nhưng Thành Vân không quay lại. A Nam nhìn một chút, cuối cùng bĩu môi, quay tay chuyển hướng vô-lăng. Xe quay đầu lại. Thành Vân đưa tay níu anh.
Hướng dẫn Trương nói: “Đúng, đi ngược về, tôi xem coiđã đi nhầm chỗ nào… có phải quẹo ở đây không nhỉ?”
“Đường cao tốc ở phía trước.” – A Nam khẽ nói.
Rốt cuộc Thành Vân quay đầu, cau mày nhìn A Nam.
“Làm gì?”
A Nam nhìn đường lái xe, hướng dẫn Trương giải thích: “Chị Thành, anh ta đi nhầm, nơi này không phải Lê Bình. Con người anh ta thật là, không biết đường thì đừng…”
Ánh mắt Thành Vân vẫn nhìn A Nam, giống như không nghe được lời nói của hướng dẫn Trương.
Cô khẽ hít vào rồi thở ra.
“Tôi nói nè, tuổi đã lớn ngần này rồi mà tâm lý nổi loạn vẫn còn mạnh vậy hả?”
Môi A Nam mím chặt, hướng dẫn Trương không biết rõ vẫn còn đang giải thích.
“Làm lỡ việc thật xin lỗi, có điều chạy đến Lê Bình cũng nhanh, chừng hai tiếng nữa thôi. Chúng ta…”
“Tiểu Trương.” – Thành Vân chuyển mắt – “Đừng khẩn trương!”
“Hả?”
“Chúng ta tạm thời đổi địa điểm.”
Hướng dẫn Trương như lọt vào sương mù. Thành Vân chuyển mắt nhìn lại A Nam: “Bây giờ đã được chưa?”
A Nam vẫn mím môi, không nói lời nào. Thành Vân đá đá thùng xe, nhìn ra ngoài, lơ đãng nói: “Có lòng nhắc nhở nhé, thấy tốt thì làm.”
Xe chuyển hướng, quay lại phương hướng vừa rồi.
Trương Đạo: “…”
Mãi cho đến khi xuống xe, hướng dẫn Trương mới dần dần hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
A Nam lái thẳng xe đến cửa bản Tam Bảo. Thành Vân muốn đi vệ sinh, chỉ còn lại A Nam và hướng dẫn Trương chờ ở cửa. Cuối cùng hướng dẫn Trương chộp được cơ hội, tận tâm chỉ bảo nói chuyện với anh.
“Tôi nói anh đừng có làm ra vẻ không hiểu chuyện như vậy được hay không? Chị Thành là khách hàng lớn của công ty chúng ta. Lãnh đạo chúng ta dặn đi dặn lại là phải chiêu đãi thật tốt. Mới vừa rồi là sao? Anh tự mình bắt mối xong rồi mặc kệ à? Đừng làm khó chúng tôi chứ!”
A Nam nhíu nhíu mày: “Không có.”
“Không có cái gì? Thái độ anh khá hơn chút có được không? Lần này chị Thành thuê xe anh là đã chiếu cố cho anh rồi biết không? Tự anh cũng rõ mà. Anh nhìn xe anh đi, đụng vào là sập ngay, còn một ngày đòi hai trăm. Đòi hai trăm cũng thôi đi, anh lại vừa rảnh là chạy đi chỗ khác, đây là thái độ phục vụ gì? Anh có biết anh gây nợ nhưng đến lúc đó sẽ tính trên đầu công ty chúng tôi không?”
A Nam dường như hơi phiền muộn, chà chà chân lên mặt đất, đá văng một viên đá.
“Anh có nghe thấy không?” – Hướng dẫn Trương hơi nóng nảy.
A Nam ừ qua loa, hướng dẫn Trương nói tiếp: “Nói chuyện đi!”
“Nghe thấy rồi.”
Lúc Thành Vân ra khỏi phòng vệ sinh trùng hợp thấy được A Nam đá văng viên đá. Viên đá bị đá văng đi cuốn theo không ít cát bụi..
Ấn tượng đầu tiên của Thành Vân về huyện Dung Giang này chính là bụi quá.
Không giống với Bắc Kinh sương mù giăng đầy trời, thời tiết Dung Giang rất tốt chỉ là quá nhiều công trường. Khi nãy trên đường A Nam lái xe đến đây, Thành Vân đã chịu đủ nỗi khổ không có cửa kiếng, bị bụi bám đầy người.
Ven đường gần như đều là tiệm sắt thép và vật liệu xây dựng. Xe ba bánh chở xi măng và cát chạy đầy đường, quả thật là nhịp điệu thi công hối hả trên toàn thành phố. Hướng dẫn Trương nói với cô, hiện tại thành phố loại cấp ba cấp bốn đều như vậy, liên tục xây nhà cao tầng, liên tục quy hoạch. Xây xong lại không có người mua, nhưng vẫn không ngừng xây cất.
Bản dân tộc Động Tam Bảo không giống với bản dân tộc Miêu lúc trước, quy mô nhỏ hơn rất nhiều. So với khu thắng cảnh thì càng giống một công viên cỡ lớn, bán vé vào cửa là mười đồng một người.
Hướng dẫn Trương xung phong đi mua vé, Thành Vân ở phía sau hỏi A Nam: “Sao vậy?”
A Nam không nhìn cô: “Không có gì.”
Hướng dẫn Trương cầm ba tấm vé trở lại, A Nam cùng đi theo vào bản. Mới vừa vào bản đã thấy một ngôi lầu canh cao cao. Hướng dẫn Trương hắng giọng một cái, bắt đầu cất giọng hướng dẫn chuyên nghiệp, giới thiệu nhiệt tình:
“Chị Thành xem đi, đây là lầu canh Tam Bảo vô cùng nổi tiếng, ban đầu được xây vào năm Đạo Quang thời nhà Thanh, năm Hàm Đồng bị hủy, nhưng đến năm Quang Tự thứ mười bảy lại được xây lại, lầu chính tọa bắc hướng nam, hoàn toàn được xây dựng bằng gỗ, không dùng đến một cây đinh sắt nào cả. Tháp cao 35,18m, tổng cộng hai mươi mốt tầng, chiếm diện tích 225 mét vuông, được đưa vào Kỷ Lục Thế Giới Guinness.”
Hướng dẫn Trương đưa Thành Vân đi quanh lầu canh vài vòng, A Nam đi theo phía sau cách một khoảng xa xa. Thỉnh thoảng Thành Vân quay đầu nhìn anh, anh vẫn cúi đầu, rầu rĩ bước đi.
Hướng dẫn Trương đưa Thành Vân đi tham quan trong bản, vừa đi vừa giới thiệu.
“Chị nhìn bên kia đi. Đó là cây đa lớn. Trong bản Tam Bảo có hơn ba mươi cây đa cổ, đều hai ba trăm tuổi, phần lớn đều được trồng vào những năm Càn Long thời nhà Thanh.”
Đi lên bậc thang, Thành Vân nhìn thấy phụ nữ dân tộc Động ngồi hai bên may vá, cô hỏi hướng dẫn Trương: “Phụ nữ dân tộc Động và dân tộc Miêu đều thích thêu thùa à?”
“Dạ, tài thêu thùa của phụ nữ người Động và người Miêu rất tốt.”
Trong bản rất yên tĩnh, không đông người lắm, chó hoang nằm phơi nắng ven đường, Thành Vân đi một chút lại hỏi: “Sao không thấy đàn ông?”
Hướng dẫn Trương trêu ghẹo: “Không phải phía sau chúng ta có một người sao?”
Thành Vân cười, quay người lại, A Nam vẫn lẳng lặng đi theo. Cô cười trêu anh: “Anh Chu, cúi đầu lượm tiền à?”
Hướng dẫn Trương cười khanh khách, nhưng A Nam vẫn không có phản ứng. Thành Vân cau mày. Tính tình như thế này hình như không ổn lắm. Thành Vân cười khẩy một tiếng, quay người không nhìn anh nữa.
Lúc này A Nam lại ngẩng đầu lên. Ánh nắng kéo chiếc bóng Thành Vân dài thật dài, lướt qua vài bậc thang, đến trước mặt anh. Hai tay cô bỏ vào túi áo khoác, đôi giày gót nhọn khiến bắp chân cô có vẻ nhỏ bé thon dài.
“Dân tộc Động có Tam Bảo, lầu canh, đại ca (1) và cầu Phong Vũ (2).” – Hướng dẫn Trương nói – “Có điều hai cái sau không thấy được ở đây. Nếu có thời gian chúng ta lại đến Triệu Hưng. Nếu như chị nghe được buổi đại ca của dân tộc Động thì sẽ biết được dân tộc này đẹp biết bao!”
(1) Đại ca của dân tộc Động có từ thời Xuân Thu Chiến Quốc. Đây là kiểu hát tập thể không có chỉ huy, không có nhạc đệm, họ hợp ca những bản nhạc dân gian, dùng giọng người này bè cho người khác một cách tự nhiên.
(2) Cầu Phong Vũ là cầu có mái che để chắn gió, chắn mưa. Đây chính là sản phẩm văn hóa tinh tế của những người dân tộc Động sinh sống ở Trung Quốc. Ngoài ra cầu này còn có tên gọi khác là cầu hoa bởi kiến trúc tổng thể của cây cầu hệt như những bông hoa đang nở, vô cùng đẹp mắt.
Thành Vân cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân, nghe hướng dẫn Trương nói, cô thản nhiên cất lời: “Vậy sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.