Chương 22: Chương 22
Twentine
03/12/2015
Tất
cả lo lắng của A Nam đều là dư thừa, Trương Bằng chỉ hỏi Thành Vân tình
huống lúc đó vài câu tượng trưng, sau đó đi tìm gã tài xế kia.
“Lát nữa tôi sẽ cho xe kéo đến xử lý hiện trường, mấy người không cần đi cùng.” – Lúc Trương Bằng đi ra khỏi phòng bệnh đã nói như vậy.
“Để tôi đi theo!” – A Nam bỗng thốt lên.
Thành Vân liếc nhìn anh một cái không nói lời nào. Trương Bằng quan sát anh rồi nói – “Cậu đi theo làm gì? Dù cậu đi cũng không mang xe về được. Vả lại tôi thấy chiếc xe của cậu cũng hỏng rồi.”
Trương Bằng nhớ đến chiếc xe cỡ nhỏ kia, cảm giác nó cũng chẳng khá hơn chiếc xe bánh mì bị cháy bao nhiêu.
“Tôi vẫn phải đi theo.” – A Nam kiên trì.
Trương Bằng quay đầu lại nhìn Thành Vân một cái, muốn quan sát thái độ của cô. Thành Vân đứng phía sau nói: “Tùy anh ta đi.”
Trương Bằng gật đầu, nói với Thành Vân: “Vậy cô vào trong đợi một chút, chúng tôi sắp xếp xe, tối nay đưa cô trở về Quý Dương.”
A Nam bỗng quay đầu nhìn cô. Cũng không biết Thành Vân có chú ý đến hay không, chỉ khẽ ừ rồi quay người đi vào trong bệnh viện.
Mới đi được vài bước đã nghe thấy phía sau vang lên một tiếng “bịch”, tiếp theo là tiếng Trương Bằng hô hoán: “Ơ! Sao lại thế này?…”
Thành Vân quay phắt lại, thấy A Nam ngã trên mặt đất. Cô nhào đến hai bước, cùng với Trương Bằng đỡ anh dậy. Mắt A Nam khép hờ, trông như đã mất tri giác.
Thành Vân quay đầu gọi to: “Bác sĩ!…”
Hành lang trống trải vang vọng hồi âm. Trương Bằng lấy lại tinh thần, cũng gọi tới. Không lâu sau, cuối hành lang có vài y tá đẩy một chiếc băng ca chạy đến. Mấy người cùng nhau khiêng A Nam lên băng ca, Thành Vân ở bên cạnh vội nói: “Tình trạng anh ấy thế nào? Mới đây vẫn còn tốt sao đột nhiên lại ngất xỉu?”
Bác sĩ nói: “Cô khoan nóng vội đã, chúng tôi phải kiểm tra mới biết được.”
Người bị đẩy đi, Thành Vân chạy sát theo sau đến khi anh bị đẩy vào phòng chụp X-quang.
Trương Bằng cũng đi theo, chân mày nhíu chặt, nói: “Sẽ không sao chứ?”
Thành Vân không nói gì, cô lục tìm trong túi áo, tìm được gói thuốc lá, nhưng cuối cùng chỉ nắm lại một cái như để hả giận, không lấy ra.
Một lát sau A Nam được đẩy ra, Trương Bằng đi đến hỏi: “Tình trạng thế nào?”
“Còn phải chờ một chút.” – Một y tá nói – “Lát nữa mới có phim.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Trước hết đưa bệnh nhân đến phòng bệnh nghỉ ngơi đã.”
A Nam được đẩy đi, Thành Vân cất bước đuổi theo. Cô đi được hai bước, nhớ đến gì đó lại quay đầu nói với Trương Bằng: “Tối nay anh không cần sắp xếp đưa tôi về Quý Dương. Tình hình cụ thể tôi sẽ liên lạc với người khác.”
Trương Bằng gật đầu, Thành Vân lại lấy điện thoại di động ra: “Đúng rồi, tôi còn có chuyện muốn nói với anh.”
Trương Bằng chớp mắt: “Chuyện gì?”
“Tôi có một cuộc ghi âm việc báo cảnh sát, hi vọng anh có thể xử lý một chút.” – Thành Vân nhấn điện thoại, tìm đoạn ghi âm.
Trương Bằng sững sờ lắng nghe, nghe đến cuối mắt cũng trợn tròn.
Thành Vân bấm tắt cuộc ghi âm, nói: “Tôi không biết chuyện này rốt cuộc là sao, theo lý mà nói các anh…”
“Cô không phải nói gì cả.” – Trương Bằng xua tay, sa sầm nói – “Cô gửi cho tôi đoạn ghi âm này, chúng tôi chắc chắn sẽ nghiêm túc xử lý. Đến lúc đó nhất định sẽ báo lại cho cô.”
Thành Vân gật đầu: “Tốt!”
“À…” – Lúc Thành Vân định quay người đi, Trương Bằng ấp úng gọi cô lại, cảm giác hơi khó nói – “Cô Thành, chuyện này…”
Thành Vân nhoẻn môi cười. Có lẽ người bên trên tìm anh ta cũng trong ngành cảnh sát, dù sao chức cao hơn một cấp nên phải cân nhắc kỹ càng. Xã hội chính là vậy, trong vòng tròn hạn hẹp bạn cảm thấy mình sống rất tốt, nhưng thật ra thì tất cả đều là giả dối. Bình thường lúc không có chuyện thì không thấy gì cả, nhưng một khi có chuyện thì sẽ phát hiện ra tất cả mọi người đều ở trong một chiếc lưới lớn.
“Anh yên tâm, ghi âm này chỉ có một cuộc thôi, gửi cho anh xong tôi sẽ xóa.” – Cô đi đến, đưa tay ra – “Tất cả mọi người đều không dễ sống, tôi sẽ không làm khó người khác. Ra ngoài nhờ vả bạn bè, tối nay đã phiền các anh rồi.”
Trương Bằng nghe lời cô nói thoáng chốc thấy nhẹ nhõm , lại càng có thiện cảm với cô gấp bội. Anh ta vội vàng bắt tay cô: “Cám ơn cô, có phiền gì đâu! Chuyện này chúng tôi nhất định xử lý thích đáng.”
“Được, nếu không có gì nữa tôi đi xem tình hình anh ấy đây.”
“Được. Chúng tôi để lại cho cô chiếc xe, cô muốn đi đâu đó cũng tiện hơn.” – Anh ta vừa nói vừa lấy một tấm danh thiếp trong túi ra – “Nếu như muốn về Quý Dương thì gọi số điện thoại này. Đến lúc đó cứ xe để lại đây là được.”
Thành Vân cầm danh thiếp nhìn sơ qua. Đây là một công ty địa phương cho thuê xe. Thành Vân ngẩng đầu, nói trêu: “Anh để lại xe gì cho tôi vậy? Đừng để lại xe cảnh sát nhé, cái đó dọa người lắm.”
“Ôi, không phải xe cảnh sát đâu!” – Trương Bằng cười nói – “Là một chiếc Passat đang đỗ bên ngoài, đây là chìa khóa.”
Thành Vân từ từ nhận lấy chìa khóa, lại nói cảm ơn rồi hai người tạm biệt nhau. Thành Vân đi dọc theo hành lang trống trải đến một phòng bệnh. Cô đẩy cửa ra, bên trong có sáu giường nhưng chỉ có một giường có người. Đó là A Nam.
Y tá mới vừa thu xếp cho A Nam xong, nhìn thấy Thành Vân đến liền nói với cô: “Khi nào có phim tôi sẽ đến báo cho cô biết.”
“Được.”
Y tá rời đi, trong phòng chỉ còn lại Thành Vân và A Nam. Mới vừa rồi y tá đã đắp cho anh một chiếc chăn trắng, nó tương phản rõ rệt với khuôn mặt anh.
Mặt A Nam vẫn chưa lau sạch. Tóc anh không phải kiểu húi cua, nó dài hơn một chút, nhìn ra được là đã lâu chưa đi cắt tỉa lại. Hiện tại vài sợi tóc mái dính máu bết lại với nhau lỉa chỉa giống như gai xương rồng chỉ ra đủ hướng.
Vô tình hình ảnh này đã làm tan đi rất nhiều nỗi căng thẳng.
Thành Vân đi đến bên cạnh giường, tựa vào một chiếc giường khác lẳng lặng nhìn anh. Không biết có phải do đỉnh đầu có một ngọn đèn trắng hay không, khuôn mặt ngăm đen của A Nam cũng có một chút ảm đạm hiếm có.
Nhìn gần mười phút, Thành Vân đã nhìn chán, cô đưa tay sờ sờ tóc anh, lại chọc chọc vào mặt anh. Tuy đen nhưng mặt anh rất mềm. Thành Vân nghịch một hồi chẳng biết tại sao lại thở dài một hơi. Cô dời ánh mắt đi nhìn khắp cả căn phòng.
Bệnh viện huyện không được trang bị tốt, chiếc chăn trên giường ngủ bên cạnh cũng không được gấp chỉnh tề. Trong bệnh viện này có một mùi, nó pha lẫn mùi nước khử trùng và mùi thuốc. Chăn anh hơi lạnh, Thành Vân đưa tay vào bên dưới, may mà trong chăn vẫn rất ấm áp.
Thành Vân vừa đưa tay vào lại trùng hợp đụng trúng bụng A Nam. Áo khoác của A Nam đang phủ lên tấm chăn, bên trong anh chỉ mặc chiếc áo mỏng dài tay, tay anh đặt trên lớp áo mỏng, thậm chí có thể cảm giác được da thịt tỏa ra hơi ấm bên dưới.
Thành Vân bỗng hứng thú, muốn cong tay véo bụng anh. Nhưng cô suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn kiềm chế. Cô đi đến bên cửa sổ, mở hé cửa ra, bên ngoài có trồng hoa, nhưng đáng tiếc thời tiết bây giờ chẳng có hoa cỏ gì cả.
Cành cây khô héo chỉ có phần gốc là có vài chiếc lá. Có cơn gió thổi qua, vài món đồ vứt dưới chân tường lăn lông lốc. Gió hơi lạnh, không bao lâu Thành Vân đã đóng cửa sổ lại. Vừa quay đầu đã thấy A Nam đang ngồi trên giường nhìn cô.
Một hình ảnh đột ngột xuất hiện như vậy thật sự có chút dọa người. Thành Vân cau mày lạnh lùng nói: “Anh là xác chết sống dậy à?”
A Nam có chút không đồng ý với lời nói của cô: “… Tôi đâu có chết.”
Thành Vân liếc anh một cái. A Nam vuốt vuốt tóc mình, Thành Vân nói: “Đừng đụng vào, anh biết có vấn đề gì không?”
A Nam dừng tay lại, nhìn về phía cô, hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì?”
“Vì không biết có vấn đề gì mới không cho anh đụng vào.” – Thành Vân lạnh mặt – “Đụng vào chết anh tự mà chịu trách nhiệm.”
A Nam không trả lời, lắc lắc cổ nói: “Cảnh sát đâu?”
“Đi rồi.”
“Đi cả rồi à?”
“Ừ.”
A Nam như đã nhẹ nhõm, rũ vai ngồi đó.
Đúng lúc này y tá đi vào, còn có một bác sĩ đi chung, ông cầm trong tay tấm phim vừa mới chụp.
Thành Vân đi đến, bác sĩ đưa tấm phim cho cô xem: “Không có vấn đề gì lớn cả.”
Bác sĩ trấn an tâm trạng: “Đã kiểm tra rồi, chỉ là chấn động não rất nhỏ thôi.”
Thành Vân nhíu mày: “Vậy sao đột nhiên lại ngất xỉu?”
Dường như bác sĩ cũng rất nghi ngờ: “Đáng lý không ngất.”
Ông ta quay đầu hỏi người trong cuộc đang ngồi trên giường: “Bây giờ cậu có cảm giác gì?”
A Nam cúi đầu xuống, lắc đầu: “Không có cảm giác gì, không sao rồi.”
Bác sĩ rất có trách nhiện, không chịu dừng tại đó, lại hỏi anh: “Vậy khi nãy lúc ngất xỉu có cảm giác gì?”
A Nam suy nghĩ, ánh mắt thất thần nói: “Ừ… Hơi buồn nôn.”
Nói xong anh lại lắc đầu: “Không sao nữa rồi.”
Bác sĩ nhìn khắp người anh một lượt, sau đó gật đầu nói: “Chỉ là chấn động não rất nhỏ, không phải vấn đề gì to tát.”
Thành Vân nheo mắt, bỗng cảm giác có chút gì đó không đúng. Cô vừa nghe lời bác sĩ nói, vừa liếc mắt bình tĩnh quan sát A Nam.
A Nam vẫn cúi đầu nhìn hai bàn tay ngăm đen của mình, ánh mắt thất thần.
Thành Vân quay đầu nói với bác sĩ: “Viện phí đã đóng đủ chưa?”
“Ồ, đã đóng đủ rồi.”
“Cô gái kia thì sao?”
“Cũng đóng đủ rồi.”
Thành Vân gật đầu. Bác sĩ lại căn dặn vài câu, kê toa thuốc rồi rời đi. Trong phòng lại yên tĩnh lần nữa. Thành Vân buộc chặt áo khoác, nói với A Nam: “Nếu đã không sao thì tôi đi trước đây.”
Cô quay người, tiếng A Nam nhanh chóng truyền đến: “Cô đi đâu?”
Thành Vân nói: “Anh nói xem tôi đi đâu?”
“Cảnh sát đi rồi.”
“Tôi cũng phải đi đây.”
“Hiện tại đã khuya rồi.”
“Vậy thì sao?”
Thành Vân cười khẩy một tiếng, không ngừng bước ra phía cửa: “Đồng chí cảnh sát có lòng tốt để lại cho tôi một chiếc xe đầy xăng, tôi thích đi đâu thì đi. Dù tôi lái thẳng về Bắc Kinh cũng…”
Cánh tay căng ra, Thành Vân bị một sức mạnh kéo lại. Cô chống tay vào lồng ngực rắn chắc.
Thành Vân ngẩng đầu, lạnh lùng thốt lên: “Sao hả? Anh giả bộ bất tỉnh thì phải giả cho giống một chút. Lúc này mới chưa bao lâu đã khỏe như vâm rồi à?”
A Nam nhấc chân lên đá cửa phòng bệnh lại, sau đó đứng trước mặt Thành Vân. Thành Vân cúi đầu lườm anh, anh mang một đôi vớ màu xám, bàn chân vừa ốm vừa dài.
A Nam nhảy thẳng xuống giường, để chân trần đi trên đất. Thành Vân nhìn một hồi lại nói: “Muốn làm gì?”
A Nam bị dáng vẻ điềm nhiên như không của cô kích động, mặt nén giận, đầu mày cau lại, đôi mắt đen láy như mực. Tay anh vẫn nắm chặt tay cô không buông.
Thành Vân vẫn ra vẻ bình thản, hít sâu một hơi, còn chưa bắt đầu giễu cợt A Nam đã hôn tới. Môi anh rất mềm, Thành Vân vẫn đứng yên không nhúc nhích, trong lòng thản nhiên nghĩ, đàn ông không hút thuốc lá mùi vị trong miệng cũng sạch sẽ, ấm áp, nam tính, ít đi một phần nặng mùi, thêm một phần trong lành.
A Nam hôn một lúc mới từ từ ngẩng đầu. Thành Vân thản nhiên nhìn anh: “Hôn xong chưa? Tôi có thể đi rồi chứ?”
A Nam nhìn cô chằm chằm. Thành Vân thấy hai má anh căng ra, dường như răng cũng sắp sửa nghiến nát. Lúc này trong mắt A Nam, Thành Vân tựa như một đám sương mù, anh nhìn không thấu cũng xem không hiểu.
A Nam đẩy Thành Vân ra, lực đẩy không mạnh, nhưng Thành Vân vẫn hơi lùi về sau. Thành Vân đứng lại, nhìn thấy A Nam giơ một ngón tay lên, khẽ chỉ về phía cô, tiếng nói trầm thấp, giống như đang kiềm chế gì đó.
“Các người đều là như vậy sao?” – Anh nói.
“Như thế nào?”
“Trêu chọc người khác xong rồi phủi mông bỏ đi.”
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Tôi không nói đùa với em!” – A Nam lớn tiếng nói.
Lần đầu tiên anh nói chuyện lớn tiếng như vậy, vẻ tươi cười của Thành Vân cũng biến mất. Hai người lạnh lùng đối đầu với nhau.
Một hồi lâu sau, Thành Vân giống như muốn nhắc nhở anh gì đó, cô chậm rãi nói: “Anh đã nói chính xác như vậy ở cầu Phong Vũ.”
A Nam nhìn vào nơi sâu nhất trong đôi mắt Thành Vân, anh nói từng câu từng chữ:
“Là em quyến rũ tôi, suốt cả quãng đường đều là em.”
Khóe môi Thành Vân nhoẻn lên, nhưng mắt lại chẳng hề có ý cười. Cô khoanh tay, lui về sau, ngả ngớn nói: “Không sai, là tôi quyến rũ anh, nhưng không phải là anh không mắc câu sao?”
Cô nghiêng đầu, giọng nói vô cùng điềm nhiên:
“Đâu phải anh mới gặp chuyện này lần đầu. Anh chịu thì chấp nhận, không muốn cũng đâu ai ép anh. Chỉ là khúc nhạc đệm trong chuyến đi, mưu cầu chính là vui vẻ. Ngay lúc đó thì chần chờ do dự, qua đi rồi thì lại dây dưa. Rốt cuộc trong hai chúng ta ai là phụ nữ hả?”
Đêm khuya, bệnh viện yên lặng như tờ.
“Mưu cầu vui vẻ?” – A Nam lặp lại một lần.
“Không sai, mưu cầu vui vẻ.” – Thành Vân nói – “Kết quả cuối cùng ai cũng biết.”
Đêm lạnh như nước, Thành Vân cũng không biết A Nam để chân trần đứng trên mặt đất như vậy có lạnh hay không. Hai người im lặng không nói hồi lâu, Thành Vân quay người trước.
Một cánh tay lướt nhanh qua người cô, nhấn công tắc trên tường.
Đèn tắt.
Trong phòng nháy mắt bị bóng tối nuốt chửng.
Sau đó Thành Vân nghe thấy một tiếng chốt nhẹ nhàng, A Nam khóa cửa lại. Cảm giác của con người trong bóng tối được khuếch đại lên vài lần. Thành Vân cảm giác được bên tai mình có hơi thở ấm áp, và một tiếng nói thật khẽ. Đó là một câu tiếng Động, âm điệu dính lấy nhau rơi vào tai.
Cô không hiểu nội dung trong đó, chỉ cảm thấy âm thanh này khiến cô không nhịn được rụt vai lại. Một giây sau, Thành Vân bị người đàn ông phía sau vác lên, ném lên giường bệnh.
“Lát nữa tôi sẽ cho xe kéo đến xử lý hiện trường, mấy người không cần đi cùng.” – Lúc Trương Bằng đi ra khỏi phòng bệnh đã nói như vậy.
“Để tôi đi theo!” – A Nam bỗng thốt lên.
Thành Vân liếc nhìn anh một cái không nói lời nào. Trương Bằng quan sát anh rồi nói – “Cậu đi theo làm gì? Dù cậu đi cũng không mang xe về được. Vả lại tôi thấy chiếc xe của cậu cũng hỏng rồi.”
Trương Bằng nhớ đến chiếc xe cỡ nhỏ kia, cảm giác nó cũng chẳng khá hơn chiếc xe bánh mì bị cháy bao nhiêu.
“Tôi vẫn phải đi theo.” – A Nam kiên trì.
Trương Bằng quay đầu lại nhìn Thành Vân một cái, muốn quan sát thái độ của cô. Thành Vân đứng phía sau nói: “Tùy anh ta đi.”
Trương Bằng gật đầu, nói với Thành Vân: “Vậy cô vào trong đợi một chút, chúng tôi sắp xếp xe, tối nay đưa cô trở về Quý Dương.”
A Nam bỗng quay đầu nhìn cô. Cũng không biết Thành Vân có chú ý đến hay không, chỉ khẽ ừ rồi quay người đi vào trong bệnh viện.
Mới đi được vài bước đã nghe thấy phía sau vang lên một tiếng “bịch”, tiếp theo là tiếng Trương Bằng hô hoán: “Ơ! Sao lại thế này?…”
Thành Vân quay phắt lại, thấy A Nam ngã trên mặt đất. Cô nhào đến hai bước, cùng với Trương Bằng đỡ anh dậy. Mắt A Nam khép hờ, trông như đã mất tri giác.
Thành Vân quay đầu gọi to: “Bác sĩ!…”
Hành lang trống trải vang vọng hồi âm. Trương Bằng lấy lại tinh thần, cũng gọi tới. Không lâu sau, cuối hành lang có vài y tá đẩy một chiếc băng ca chạy đến. Mấy người cùng nhau khiêng A Nam lên băng ca, Thành Vân ở bên cạnh vội nói: “Tình trạng anh ấy thế nào? Mới đây vẫn còn tốt sao đột nhiên lại ngất xỉu?”
Bác sĩ nói: “Cô khoan nóng vội đã, chúng tôi phải kiểm tra mới biết được.”
Người bị đẩy đi, Thành Vân chạy sát theo sau đến khi anh bị đẩy vào phòng chụp X-quang.
Trương Bằng cũng đi theo, chân mày nhíu chặt, nói: “Sẽ không sao chứ?”
Thành Vân không nói gì, cô lục tìm trong túi áo, tìm được gói thuốc lá, nhưng cuối cùng chỉ nắm lại một cái như để hả giận, không lấy ra.
Một lát sau A Nam được đẩy ra, Trương Bằng đi đến hỏi: “Tình trạng thế nào?”
“Còn phải chờ một chút.” – Một y tá nói – “Lát nữa mới có phim.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Trước hết đưa bệnh nhân đến phòng bệnh nghỉ ngơi đã.”
A Nam được đẩy đi, Thành Vân cất bước đuổi theo. Cô đi được hai bước, nhớ đến gì đó lại quay đầu nói với Trương Bằng: “Tối nay anh không cần sắp xếp đưa tôi về Quý Dương. Tình hình cụ thể tôi sẽ liên lạc với người khác.”
Trương Bằng gật đầu, Thành Vân lại lấy điện thoại di động ra: “Đúng rồi, tôi còn có chuyện muốn nói với anh.”
Trương Bằng chớp mắt: “Chuyện gì?”
“Tôi có một cuộc ghi âm việc báo cảnh sát, hi vọng anh có thể xử lý một chút.” – Thành Vân nhấn điện thoại, tìm đoạn ghi âm.
Trương Bằng sững sờ lắng nghe, nghe đến cuối mắt cũng trợn tròn.
Thành Vân bấm tắt cuộc ghi âm, nói: “Tôi không biết chuyện này rốt cuộc là sao, theo lý mà nói các anh…”
“Cô không phải nói gì cả.” – Trương Bằng xua tay, sa sầm nói – “Cô gửi cho tôi đoạn ghi âm này, chúng tôi chắc chắn sẽ nghiêm túc xử lý. Đến lúc đó nhất định sẽ báo lại cho cô.”
Thành Vân gật đầu: “Tốt!”
“À…” – Lúc Thành Vân định quay người đi, Trương Bằng ấp úng gọi cô lại, cảm giác hơi khó nói – “Cô Thành, chuyện này…”
Thành Vân nhoẻn môi cười. Có lẽ người bên trên tìm anh ta cũng trong ngành cảnh sát, dù sao chức cao hơn một cấp nên phải cân nhắc kỹ càng. Xã hội chính là vậy, trong vòng tròn hạn hẹp bạn cảm thấy mình sống rất tốt, nhưng thật ra thì tất cả đều là giả dối. Bình thường lúc không có chuyện thì không thấy gì cả, nhưng một khi có chuyện thì sẽ phát hiện ra tất cả mọi người đều ở trong một chiếc lưới lớn.
“Anh yên tâm, ghi âm này chỉ có một cuộc thôi, gửi cho anh xong tôi sẽ xóa.” – Cô đi đến, đưa tay ra – “Tất cả mọi người đều không dễ sống, tôi sẽ không làm khó người khác. Ra ngoài nhờ vả bạn bè, tối nay đã phiền các anh rồi.”
Trương Bằng nghe lời cô nói thoáng chốc thấy nhẹ nhõm , lại càng có thiện cảm với cô gấp bội. Anh ta vội vàng bắt tay cô: “Cám ơn cô, có phiền gì đâu! Chuyện này chúng tôi nhất định xử lý thích đáng.”
“Được, nếu không có gì nữa tôi đi xem tình hình anh ấy đây.”
“Được. Chúng tôi để lại cho cô chiếc xe, cô muốn đi đâu đó cũng tiện hơn.” – Anh ta vừa nói vừa lấy một tấm danh thiếp trong túi ra – “Nếu như muốn về Quý Dương thì gọi số điện thoại này. Đến lúc đó cứ xe để lại đây là được.”
Thành Vân cầm danh thiếp nhìn sơ qua. Đây là một công ty địa phương cho thuê xe. Thành Vân ngẩng đầu, nói trêu: “Anh để lại xe gì cho tôi vậy? Đừng để lại xe cảnh sát nhé, cái đó dọa người lắm.”
“Ôi, không phải xe cảnh sát đâu!” – Trương Bằng cười nói – “Là một chiếc Passat đang đỗ bên ngoài, đây là chìa khóa.”
Thành Vân từ từ nhận lấy chìa khóa, lại nói cảm ơn rồi hai người tạm biệt nhau. Thành Vân đi dọc theo hành lang trống trải đến một phòng bệnh. Cô đẩy cửa ra, bên trong có sáu giường nhưng chỉ có một giường có người. Đó là A Nam.
Y tá mới vừa thu xếp cho A Nam xong, nhìn thấy Thành Vân đến liền nói với cô: “Khi nào có phim tôi sẽ đến báo cho cô biết.”
“Được.”
Y tá rời đi, trong phòng chỉ còn lại Thành Vân và A Nam. Mới vừa rồi y tá đã đắp cho anh một chiếc chăn trắng, nó tương phản rõ rệt với khuôn mặt anh.
Mặt A Nam vẫn chưa lau sạch. Tóc anh không phải kiểu húi cua, nó dài hơn một chút, nhìn ra được là đã lâu chưa đi cắt tỉa lại. Hiện tại vài sợi tóc mái dính máu bết lại với nhau lỉa chỉa giống như gai xương rồng chỉ ra đủ hướng.
Vô tình hình ảnh này đã làm tan đi rất nhiều nỗi căng thẳng.
Thành Vân đi đến bên cạnh giường, tựa vào một chiếc giường khác lẳng lặng nhìn anh. Không biết có phải do đỉnh đầu có một ngọn đèn trắng hay không, khuôn mặt ngăm đen của A Nam cũng có một chút ảm đạm hiếm có.
Nhìn gần mười phút, Thành Vân đã nhìn chán, cô đưa tay sờ sờ tóc anh, lại chọc chọc vào mặt anh. Tuy đen nhưng mặt anh rất mềm. Thành Vân nghịch một hồi chẳng biết tại sao lại thở dài một hơi. Cô dời ánh mắt đi nhìn khắp cả căn phòng.
Bệnh viện huyện không được trang bị tốt, chiếc chăn trên giường ngủ bên cạnh cũng không được gấp chỉnh tề. Trong bệnh viện này có một mùi, nó pha lẫn mùi nước khử trùng và mùi thuốc. Chăn anh hơi lạnh, Thành Vân đưa tay vào bên dưới, may mà trong chăn vẫn rất ấm áp.
Thành Vân vừa đưa tay vào lại trùng hợp đụng trúng bụng A Nam. Áo khoác của A Nam đang phủ lên tấm chăn, bên trong anh chỉ mặc chiếc áo mỏng dài tay, tay anh đặt trên lớp áo mỏng, thậm chí có thể cảm giác được da thịt tỏa ra hơi ấm bên dưới.
Thành Vân bỗng hứng thú, muốn cong tay véo bụng anh. Nhưng cô suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn kiềm chế. Cô đi đến bên cửa sổ, mở hé cửa ra, bên ngoài có trồng hoa, nhưng đáng tiếc thời tiết bây giờ chẳng có hoa cỏ gì cả.
Cành cây khô héo chỉ có phần gốc là có vài chiếc lá. Có cơn gió thổi qua, vài món đồ vứt dưới chân tường lăn lông lốc. Gió hơi lạnh, không bao lâu Thành Vân đã đóng cửa sổ lại. Vừa quay đầu đã thấy A Nam đang ngồi trên giường nhìn cô.
Một hình ảnh đột ngột xuất hiện như vậy thật sự có chút dọa người. Thành Vân cau mày lạnh lùng nói: “Anh là xác chết sống dậy à?”
A Nam có chút không đồng ý với lời nói của cô: “… Tôi đâu có chết.”
Thành Vân liếc anh một cái. A Nam vuốt vuốt tóc mình, Thành Vân nói: “Đừng đụng vào, anh biết có vấn đề gì không?”
A Nam dừng tay lại, nhìn về phía cô, hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì?”
“Vì không biết có vấn đề gì mới không cho anh đụng vào.” – Thành Vân lạnh mặt – “Đụng vào chết anh tự mà chịu trách nhiệm.”
A Nam không trả lời, lắc lắc cổ nói: “Cảnh sát đâu?”
“Đi rồi.”
“Đi cả rồi à?”
“Ừ.”
A Nam như đã nhẹ nhõm, rũ vai ngồi đó.
Đúng lúc này y tá đi vào, còn có một bác sĩ đi chung, ông cầm trong tay tấm phim vừa mới chụp.
Thành Vân đi đến, bác sĩ đưa tấm phim cho cô xem: “Không có vấn đề gì lớn cả.”
Bác sĩ trấn an tâm trạng: “Đã kiểm tra rồi, chỉ là chấn động não rất nhỏ thôi.”
Thành Vân nhíu mày: “Vậy sao đột nhiên lại ngất xỉu?”
Dường như bác sĩ cũng rất nghi ngờ: “Đáng lý không ngất.”
Ông ta quay đầu hỏi người trong cuộc đang ngồi trên giường: “Bây giờ cậu có cảm giác gì?”
A Nam cúi đầu xuống, lắc đầu: “Không có cảm giác gì, không sao rồi.”
Bác sĩ rất có trách nhiện, không chịu dừng tại đó, lại hỏi anh: “Vậy khi nãy lúc ngất xỉu có cảm giác gì?”
A Nam suy nghĩ, ánh mắt thất thần nói: “Ừ… Hơi buồn nôn.”
Nói xong anh lại lắc đầu: “Không sao nữa rồi.”
Bác sĩ nhìn khắp người anh một lượt, sau đó gật đầu nói: “Chỉ là chấn động não rất nhỏ, không phải vấn đề gì to tát.”
Thành Vân nheo mắt, bỗng cảm giác có chút gì đó không đúng. Cô vừa nghe lời bác sĩ nói, vừa liếc mắt bình tĩnh quan sát A Nam.
A Nam vẫn cúi đầu nhìn hai bàn tay ngăm đen của mình, ánh mắt thất thần.
Thành Vân quay đầu nói với bác sĩ: “Viện phí đã đóng đủ chưa?”
“Ồ, đã đóng đủ rồi.”
“Cô gái kia thì sao?”
“Cũng đóng đủ rồi.”
Thành Vân gật đầu. Bác sĩ lại căn dặn vài câu, kê toa thuốc rồi rời đi. Trong phòng lại yên tĩnh lần nữa. Thành Vân buộc chặt áo khoác, nói với A Nam: “Nếu đã không sao thì tôi đi trước đây.”
Cô quay người, tiếng A Nam nhanh chóng truyền đến: “Cô đi đâu?”
Thành Vân nói: “Anh nói xem tôi đi đâu?”
“Cảnh sát đi rồi.”
“Tôi cũng phải đi đây.”
“Hiện tại đã khuya rồi.”
“Vậy thì sao?”
Thành Vân cười khẩy một tiếng, không ngừng bước ra phía cửa: “Đồng chí cảnh sát có lòng tốt để lại cho tôi một chiếc xe đầy xăng, tôi thích đi đâu thì đi. Dù tôi lái thẳng về Bắc Kinh cũng…”
Cánh tay căng ra, Thành Vân bị một sức mạnh kéo lại. Cô chống tay vào lồng ngực rắn chắc.
Thành Vân ngẩng đầu, lạnh lùng thốt lên: “Sao hả? Anh giả bộ bất tỉnh thì phải giả cho giống một chút. Lúc này mới chưa bao lâu đã khỏe như vâm rồi à?”
A Nam nhấc chân lên đá cửa phòng bệnh lại, sau đó đứng trước mặt Thành Vân. Thành Vân cúi đầu lườm anh, anh mang một đôi vớ màu xám, bàn chân vừa ốm vừa dài.
A Nam nhảy thẳng xuống giường, để chân trần đi trên đất. Thành Vân nhìn một hồi lại nói: “Muốn làm gì?”
A Nam bị dáng vẻ điềm nhiên như không của cô kích động, mặt nén giận, đầu mày cau lại, đôi mắt đen láy như mực. Tay anh vẫn nắm chặt tay cô không buông.
Thành Vân vẫn ra vẻ bình thản, hít sâu một hơi, còn chưa bắt đầu giễu cợt A Nam đã hôn tới. Môi anh rất mềm, Thành Vân vẫn đứng yên không nhúc nhích, trong lòng thản nhiên nghĩ, đàn ông không hút thuốc lá mùi vị trong miệng cũng sạch sẽ, ấm áp, nam tính, ít đi một phần nặng mùi, thêm một phần trong lành.
A Nam hôn một lúc mới từ từ ngẩng đầu. Thành Vân thản nhiên nhìn anh: “Hôn xong chưa? Tôi có thể đi rồi chứ?”
A Nam nhìn cô chằm chằm. Thành Vân thấy hai má anh căng ra, dường như răng cũng sắp sửa nghiến nát. Lúc này trong mắt A Nam, Thành Vân tựa như một đám sương mù, anh nhìn không thấu cũng xem không hiểu.
A Nam đẩy Thành Vân ra, lực đẩy không mạnh, nhưng Thành Vân vẫn hơi lùi về sau. Thành Vân đứng lại, nhìn thấy A Nam giơ một ngón tay lên, khẽ chỉ về phía cô, tiếng nói trầm thấp, giống như đang kiềm chế gì đó.
“Các người đều là như vậy sao?” – Anh nói.
“Như thế nào?”
“Trêu chọc người khác xong rồi phủi mông bỏ đi.”
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Tôi không nói đùa với em!” – A Nam lớn tiếng nói.
Lần đầu tiên anh nói chuyện lớn tiếng như vậy, vẻ tươi cười của Thành Vân cũng biến mất. Hai người lạnh lùng đối đầu với nhau.
Một hồi lâu sau, Thành Vân giống như muốn nhắc nhở anh gì đó, cô chậm rãi nói: “Anh đã nói chính xác như vậy ở cầu Phong Vũ.”
A Nam nhìn vào nơi sâu nhất trong đôi mắt Thành Vân, anh nói từng câu từng chữ:
“Là em quyến rũ tôi, suốt cả quãng đường đều là em.”
Khóe môi Thành Vân nhoẻn lên, nhưng mắt lại chẳng hề có ý cười. Cô khoanh tay, lui về sau, ngả ngớn nói: “Không sai, là tôi quyến rũ anh, nhưng không phải là anh không mắc câu sao?”
Cô nghiêng đầu, giọng nói vô cùng điềm nhiên:
“Đâu phải anh mới gặp chuyện này lần đầu. Anh chịu thì chấp nhận, không muốn cũng đâu ai ép anh. Chỉ là khúc nhạc đệm trong chuyến đi, mưu cầu chính là vui vẻ. Ngay lúc đó thì chần chờ do dự, qua đi rồi thì lại dây dưa. Rốt cuộc trong hai chúng ta ai là phụ nữ hả?”
Đêm khuya, bệnh viện yên lặng như tờ.
“Mưu cầu vui vẻ?” – A Nam lặp lại một lần.
“Không sai, mưu cầu vui vẻ.” – Thành Vân nói – “Kết quả cuối cùng ai cũng biết.”
Đêm lạnh như nước, Thành Vân cũng không biết A Nam để chân trần đứng trên mặt đất như vậy có lạnh hay không. Hai người im lặng không nói hồi lâu, Thành Vân quay người trước.
Một cánh tay lướt nhanh qua người cô, nhấn công tắc trên tường.
Đèn tắt.
Trong phòng nháy mắt bị bóng tối nuốt chửng.
Sau đó Thành Vân nghe thấy một tiếng chốt nhẹ nhàng, A Nam khóa cửa lại. Cảm giác của con người trong bóng tối được khuếch đại lên vài lần. Thành Vân cảm giác được bên tai mình có hơi thở ấm áp, và một tiếng nói thật khẽ. Đó là một câu tiếng Động, âm điệu dính lấy nhau rơi vào tai.
Cô không hiểu nội dung trong đó, chỉ cảm thấy âm thanh này khiến cô không nhịn được rụt vai lại. Một giây sau, Thành Vân bị người đàn ông phía sau vác lên, ném lên giường bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.