Chương 51
Twentine
08/12/2015
Thành Vân sinh ra ở Bạch Thành(1).
(1) là một thành phố thuộc tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc, giáp với tỉnh Hắc Long Giang
Cô sinh ra và lớn lên ở đây, lần đầu tiên thực sự đi xa nhà chính là vào mùa xuân năm mười tuổi, mẹ của Thành Vân đã đưa cô ngồi xe lửa đi đến Cáp Nhĩ Tân.(2)
(2)là thành phố thủ phủ của tỉnh Hắc Long Giang, nằm ở phía Đông Bắc Trung Quốc
Đến tận bây giờ, Thành Vân vẫn nhớ mãi cảm giác mới mẻ khi ấy.
Xe lửa sơn màu xanh lục, cứ thế nối đuôi nhau, di chuyển chậm vô cùng.
Mẹ của Thành Vân tên là Ngô Mẫn, là công nhân của một phân xưởng, bà rất đẹp, có người nói bà trông giống minh tinh trong phim Bến Thượng Hải trước kia, nhưng Thành Vân lại cảm thấy không giống. Cô đã xem bộ phim đó rồi, so với minh tinh kia, cô cảm thấy mẹ Ngô Mẫn trông giống một đóa hoa xinh đẹp nhưng không thu hút kia hơn.
Vào mùa xuân, lượng khách nhiều hơn bình thường, hai người họ vốn không có chỗ ngồi, nhưng sau khi lên tàu đã nhanh chóng được người ta chia chung giường nằm. Người chia giường trò chuyện với Ngô Mẫn, Thành Vân thì nhìn ra ngoài cửa sổ toa tàu.
Cuối tháng giêng, bão tuyết bay đầy trời, bên ngoài cửa sổ chỉ thấy tuyết trằng mù mịt, nhìn xa xa, mấy ngọn núi như những bông hoa, vừa trắng vừa tinh khiết.
Trong toa tàu có rất nhiều người, đủ loại mùi vị, còn có người ở bên cạnh vuốt mặt cô, trêu chọc cô, cô khẽ nhướn mày cười với người đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn mới mười tuổi bị khí nóng trong toa tàu khiến căng mịn, không hề có chút tỳ vết, cứ như đậu hũ, chỉ sợ chạm nhẹ cũng sẽ vỡ nát.
Ngô Mẫn không quá chú ý đến Thành Vân, dĩ nhiên, bà cũng không để ý đến người đàn ông đã chia giường cho hai mẹ con bà ở bên cạnh, vẫn đang quấn lấy bà trò chuyện. Ngô Mẫn cúi đầu, bất kể người khác nói gì, bà đều trả lời câu có câu không, không yên lòng.
Điều này cũng khó trách bà, đối với người phụ nữ đã ba mươi tuổi như bà mà nói, quyết định lần này quá quan trọng, quan trọng đến mức bà cần phải tận lực sử dụng đầu óc vốn không được thông minh mấy của mình suy nghĩ, nghĩ mãi đến lúc thành công hoặc là thất bại mới thôi.
Lúc đến Cáp Nhĩ Tân, Ngô Mẫn mua cho Thành Vân một bộ quần áo mới. Đó là một chiếc áo bông màu đỏ, trên mặt áo còn có thêu hình mấy con vật nhỏ, Thành Vân mặc trên người, trông như đứa bé đáng yêu bước ra từ trong tranh.
Ngô Mẫn tìm đến được cửa nhà của một người, trong hành lang vắng lạnh, bà đứng trước cửa cả nửa giờ nhưng vẫn không dám gõ. Thành Vân không biết bà đang suy nghĩ gì, tuy cảm thấy rất lạnh, nhưng cô vẫn không quấy rầy Ngô Mẫn. (足足 <– vẻn vẹn, đầu đủ, cả)
Bên ngoài, pháo đã đì đùng nổ vang. Trước đây, vào dịp Tết, pháo được đốt nhiều hơn bây giờ nhiều, cả đêm không ngừng, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy trên đất toàn là xác pháo, giẫm lên mềm mại như đang đi trên thảm.
Trong nhà có tiếng người nói chuyện, dường như đang ăn cơm tất niên, còn có người đánh bài nữa. Ngô Mẫn cứ đứng trước cửa, đến cuối cùng bật khóc lên.
Khi Thành Vân đã lạnh đến không thể chịu được nữa, cô kéo tay Ngô Mẫn, nói: “Mẹ, con lạnh.”
Dường như lúc này Ngô Mẫn mới nhớ đến Thành Vân, bà xoay người ôm lấy cô, mặt chôn vào chiếc áo mới của cô, gào khóc. Không ai có thể nghe thấy tiếng khóc này, bởi nó đã bị nhấn chìm trong tiếng pháo.
Cuối cùng Ngô Mẫn dắt cô rời khỏi Cáp Nhĩ Tân, trở về Bạch Thành. Từ đó trở đi, Ngô Mẫn càng ngày càng gầy guộc.
Khi Thành Vân dần lớn lên, biết rõ mọi chuyện trong nhà, cô dần hiểu ra, chuyến đi đến Cáp Nhĩ Tân ấy, chính là một đường ranh giới. Trước đường ranh giới, Ngô Mẫn là một đóa hoa kiều diễm, chờ đợi ánh mặt trời. Sau đường ranh giới, Ngô Mẫn chẳng qua sống là để sống mà thôi.
Thái độ của Ngô Mẫn đối với Thành Vân rất dịu dàng, không đến mức không thèm đếm xỉa, nhưng cũng không quá quan tâm. Thành Vân biết, cô chỉ là minh chứng cho tình yêu giữa Ngô Mẫn và Thành Bành Phi. Nhưng đó lại là một tình yêu có bắt đầu lại không có kết thúc.
Ngô Mẫn rất ít khi nhắc đến Thành Bành Phi với Thành Vân, cứ như bà chỉ muốn giữ đoạn kí ức kia cho riêng mình. Thế nhưng sau đó bà ngã bệnh, trong cơn bạo bệnh, bà đã kể lại tất cả những chuyện trước kia cho Thành Vân nghe. Câu chuyện khắc cốt ghi tâm như thế nhất định phải được lưu giữ lại.
Bà nói rất lộn xộn, thường xuyên dừng lại, trước sau không ăn khớp. Nói thật, Thành Vân cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện cũ giữa bà và nam diễn viên theo đoàn văn công từ Cáp Nhĩ Tân đến Bạch Thành biểu diễn kia, nhưng cô phải nghe, bởi vì Ngô Mẫn là mẹ cô.
Năm Thành Vân mười sáu tuổi, Ngô Mẫn qua đời, lúc ấy bà chưa đến bốn mươi tuổi. Một ngày trước khi bà qua đời, bà nói với Thành Vân, trong tang lễ nhất định phải chú ý xem có người nào đến hay không.
Ai đến cơ chứ?
Không có ai đến cả. Ngô Mẫn chưa lập gia đình đã sinh con, cuộc đời không trong sạch, quan hệ với người thân cũng mỏng manh, mấy lời linh tinh bà cũng không nghe, hoàn toàn sống trong thế giới của chính mình.
Cuộc đời như một giấc mộng, như băng như tuyết, không hề có chút dấu vết của ánh nắng mai, bình bình thường thường, bình thản trôi qua.
Sau khi Ngô Mẫn chết, cậu của Thành Vân đến tìm cô, định đón cô về, nói sẽ giúp cô tìm một người trong sạch để kết hôn. Thành Vân không đi, cậu cô mắng cho cô một trận, bảo với xuất thân của mày, muốn tìm người đàng hoàng không hề dễ dàng, đừng có không biết tốt xấu. Mày cũng muốn học theo mẹ mày sao?
Thành Vân nói, tôi cảm thấy mẹ tôi như thế cũng rất tốt. Cô không hề nói dối để ra vẻ, cô quả thật cảm thấy cả đời Ngô Mẫn đều rất tốt.
Ngô Mẫn là người thân duy nhất của Thành Vân, sau khi bà chết, Thành Vân không hề tìm đến bất cứ thân thích nào khác, bỏ học, bắt đầu đi làm. Cô đã từng làm công ở rất nhiều nơi: khách sạn, nhà hàng, vũ trường… Trong những năm tháng vội vàng ấy, cô đã phải chịu nhiều khổ sở, đi qua rất nhiều con đường, cũng đã gặp rất nhiều người. Trong số đó, bao gồm cả Vương Tề Nam.
Vương Tề Nam là chủ một tiệm băng đĩa, cho thuê, bán các loại băng, đĩa CD. Quy mô cửa tiệm này rất nhỏ, ông chủ hay nhân viên gì cũng chỉ là một mình anh ta, cửa tiệm nằm sâu trong một con phố cũ. Lần đầu tiên Thành Vân đến cửa tiệm của anh ta, là muốn tặng đồ cho anh ta.
Khi đó cô đang làm ở quán bar, vào nửa đêm lúc cô sắp tan ca, ông chủ cho cô năm chai bia, bảo cô đã làm việc cực khổ rồi, cho cô để cô tặng bạn bè người quen.
Đông Bắc vào thập niên chín mươi, loạn lạc ngoài sức tưởng tượng. Khi đó Vương Tề Nam hai mươi sáu tuổi, trong chốn hỗn độn này cũng coi như có chút tiếng tăm, hôm đó khi Thành Vân đến tặng bia cho anh ta, anh ta đang ở trong tiệm xem phim.
Xem phim gì, thì không cần nói nhiều rồi. Trong đêm tối mùa hạ, bên ngoài có tiếng dế kêu không ngừng, bên trong cũng vang vọng tiếng kêu không nghỉ.
Người đàn ông ngồi đưa lưng về phía quầy, mặc một áo sơ mi ngắn tay màu xám rất bình thường, bởi vì nóng bức tay áo được kéo lên đến bả vai, lộ ra cánh tay rắn chắc và một góc hình xăm.
Thành Vân xách bia đặt nhẹ lên bàn. Vương Tề Nam quay đầu lại.
Chỉ vừa liếc mắt, lại như sấm vang chớp giật. Thành Vân bỗng nhiên bối rối, dường như cô đã hiểu được những lời mà trước kia Ngô Mẫn đã nói với mình….
Muốn cho anh, tất cả đều muốn cho anh hết.
Vương Tề Nam có khá tuấn tú, chẳng qua lông mày có sẹo do đánh nhau trước kia, nên trông hơi hung dữ. Dĩ nhiên là con người anh ta cũng không được gọi là hòa nhã, khi trợn mắt lên trông như hộ pháp, lúc nào cũng hầm hầm. Nhưng Thành Vân lại yêu.
Ban đầu Vương Tề Nam thật không biết làm sao với cô. Anh ta cảm thấy cô còn quá nhỏ, vui đùa một chút thì được, nhưng không thể coi như là thật. Thành Vân cũng không quan tâm, anh ta muốn chơi gì, cô cũng theo.
Trong giới lộn xộn này Vương Tề Nam có không ít kẻ thù, có một lần Thành Vân đến tìm anh ta, đúng lúc thấy người ta tới đập cửa tiệm. Lần đó quả thật đánh nhau rất hăng, có rất nhiều người, Vương Tề Nam liều mạng với mấy kẻ đó đến mắt long sòng sọc, nhìn thấy Thành Vân, hét lớn bảo cô cút xa một chút. Thành Vân chạy đến quầy trái cây kế bên, giật con dao chuyên cắt dưa hấu trong tay ông chủ quầy, nhắm mắt xông đến.
Một cô gái nhỏ làm sao biết chém người khác, Vương Tề Nam giật lấy con dao, trông càng dữ tợn gấp mấy lần.
Thành Vân bị đưa đi lao động mấy tháng, tới ngày được thả ra, Vương Tề Nam đến đón cô. Hai người hôn nhau ngay trước cửa trại tạm giam.
Từ đó về sau, láng giềng xung quanh đều biết, ông chủ hung thần ác sát của cái tiệm băng đĩa kia đã có bạn gái rồi. Thành Vân thường xuyên cùng Vương Tề Nam chui rúc trong căn phòng nhỏ trên lầu, làm đến trời đất mù mịt.
Vương Tề Nam chạm vào chỗ hai người kết hợp, lại bôi lên người cô, bảo cô rằng phụ nữ dùng cái này còn hữu hiệu hơn bất cứ loại kem dưỡng da nào, cô dựa vào ngực anh ta cười đến run rẩy.
Vương Tề Nam thích ra ngoài chơi, anh ta có một chiếc xe mô tô, thường đưa Thành Vân đi dạo khắp nơi. Đông Bắc rất lạnh, vừa đến mùa đông đã có bão tuyết, cả thành phố phủ đầy sương. Vương Tề Nam đưa Thành Vân đi công viên, khoảng thời gian đó công viên vẫn còn thu tiền, hai người họ dựng xe mô tô ở gần đó, lén trèo tường vào. Vương Tề Nam nhảy xuống trước, sau đó đỡ Thành Vân. Thành Vân luôn cố ý nhảy ào xuống, cô biết Vương Tề Nam nhất định có thể đỡ được mình. Chỉ là ngay sau đó, anh ta nhất định sẽ bóp cổ cô, mắng cô mấy câu.
Người Vương Tề Nam hừng hực như một cái kìm gắp than, mùa đông cũng chỉ mặc một cái áo jacket bằng da bên ngoài, bên trong là áo sơ mi mỏng. Hai người chạy trong công viên, chạy đến mệt mỏi, Vương Tề Nam cởi luôn cả áo jacket ra, ở trần trong trời tuyết giá rét, rùng mình kêu to hai tiếng.
Mấy hạt sương đóng băng hai bên đường run lên rơi xuống, thật giống như bị kinh sợ. Cả trời đất đều trắng xóa, Thành Vân chỉ nhìn thấy rõ mỗi lông mày anh, mắt anh, râu anh, tóc anh.
Sau đó đụng phải đánh nghiêm (3), Vương Tề Nam bị bạn bè vu cáo, bị bắt vào cục cảnh sát, trở thành một vật hi sinh trong vụ càn quét tệ nạn Đông Bắc. Sau đó anh ta đã bỏ trốn.
(3) Thuật ngữ trong ngành công an mang ý nghĩa càn quét tệ nạn nghiêm ngặt.
Anh ta trốn quá vội, chỉ kịp báo cho cô biết rằng anh ta sẽ trở lại.
Trận này đến cùng bao lâu mới kết thúc. Chưa được nửa tháng, Thành Vân bắt đầu đi hỏi thăm khắp nơi, hỏi đôi ba người rốt cuộc cũng biết được Vương Tề Nam đã đi Bắc Kinh, tìm người đại ca thời còn đi lính để nương tựa, xin anh ta cứu mạng.
Bắc Kinh! Bắc Kinh! Thành Vân chỉ nhìn thấy thủ đô phồn hoa kia trên tivi.
Cô muốn thu dọn chút hành lý, lại phát hiện ra mình chẳng có gì cả. Nhưng quyết tâm muốn đi tìm Vương Tề Nam của cô lại càng lớn, mang theo tất cả tiền bạc, Thành Vân đi tàu đến Bắc Kinh.
Trên xe lửa, cô nhớ lại chuyến đi đến Cáp Nhĩ Tân cùng mẹ vào nhiều năm trước. Cô cảm thấy trở nên thật gần gũi với Ngô Mẫn.
Năm đó, Thành Vân mười tám tuổi.
Bắc Kinh lớn như thế, cô lại không dám tiết lộ tin tức về thân phận của Vương Tề Nam quá lộ liễu, muốn tìm ra anh ta quả thật là vô cùng nguy hiểm.
Tiền dành dụm được nhanh chóng xài hết, Thành Vân chỉ có thể tìm việc làm ở Bắc Kinh. Cũng giống như trước đây, việc gì cô cũng làm, nào là phục vụ nhà hàng, thợ sửa xe, nhân viên bán hàng…. Công việc ở Bắc Kinh nhiều hơn và cũng khổ cực hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Người làm chung với cô nói cho cô biết, bán bảo hiểm kiếm tiền rất dễ, bảo cô đi làm đi. Thành Vân tìm được một công ty quy mô lớn, cô cảm thấy may mắn vì khi nộp đơn cô đã trưởng thành. Cô làm nhân viên bảo hiểm ở vị trí thấp nhất, trải qua hai ngày huấn luyện đơn giản, cô bắt đầu đến từng nhà để rao bán bảo hiểm.
Thành Vân từ nhỏ đã hiểu rất rõ ưu thế của mình, cho nên cô thường hay cười. Nghiệp vụ của cô khá hơn những người khác một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi. Cô không thể nào tập trung, bởi trái tim cô đang ở nơi khác mất rồi. Ngày trôi qua vẫn cứ cực khổ như thế, Vương Tề Nam vẫn không có tin tức, Thành Vân dần sốt ruột. Nhất là vào ban đêm, khi cô ngủ trong một nhà trọ nhỏ gần trạm xe khách, một chiếc giường chung to lớn, nằm xếp lớp nhiều người, cô thường ngủ không được, khi đó, cô đặc biệt nhớ đến Vương Tề Nam.
Vào một đêm mùa đông, cô không muốn ngồi lì ở nhà trọ nữa, cô lên xe buýt đi lung tung. Cô tình cờ nhìn thấy một khu dân cư cao cấp, sân vườn ngay ngắn, tường cao xây xung quanh. Cô tìm trong túi xách, các loại đơn bảo hiểm đều có đem theo, cô đột nhiên nghĩ người ở nơi này, chắc chắn sẽ mua bảo hiểm với định mức cao.
Thành Vân lén đi vào trong khu cư xá, khu nhà rất yên tĩnh, ngay cả cái đèn đường cũng hoàn mỹ vô cùng. Cô gõ gõ cửa một nhà, người mở cửa là một bà lão, Thành Vân nói ra mục đích của mình, bà kinh ngạc nhìn Thành Vân từ trên xuống dưới.
“Chúng tôi không mua bảo hiểm.” – Bà ta hỏi ngược lại – “Làm sao cô vào được đây?”
Bà ta hỏi hết lần này đến lần khác, Thành Vân quay đầu chạy mất. Cô cảm thấy mình đến khu nhà này là một quyết định sai lầm.
Trời mùa đông lạnh đến cóng chân, Thành Vân giậm giậm chân, xoay người định rời đi. Đúng lúc này, cô phát hiện bên cạnh là một ngôi nhà lầu nhỏ. Trước sân được quét dọn sạch sẽ, không giống như sân của bà lão ban nãy, bên ngoài phơi đầy mấy thực phẩm không rõ là thứ gì. Nơi đây trồng cây tùng bách, mùa đông mà vẫn xanh um tươi tốt. Sân vườn được cắt tỉa gọn gàng, đường đá bằng phẳng sạch sẽ. Đèn trước cửa bật sáng trưng, màu sắc ấm áp.
Thành Vân mấp máy môi, đi đến, nhấn chuông cửa. Một người đàn ông mở cửa.
Đó là một người đàn ông rất anh tuấn, vẻ mặt dịu dàng. Vẻ mặt ông bình thản nhìn Thành Vân, nghe cô nói xong, hơi buồn cười, tựa trên vách cửa, nói: “Cô là nhân viên nghiệp vụ công ty nào, trời lạnh như thế mà lại mặc váy ngắn đi bán bảo hiểm?”
Thành Vân cúi đầu, nhìn đôi chân dài của mình. Cô lạnh đến mức không cảm giác được gì nữa rồi. Thành Vân há miệng, run rẩy đưa tờ quảng cáo cho người đàn ông kia, ông không cầm, chỉ liếc qua một cái, sau đó nhướn mày.
“Bình Thái?”
Thành Vân ừ.
“Chi nhánh nào?”
Thành Vân liếc nhìn ông, cảm thấy mí mắt mình cũng sắp đông cứng cả rồi.
“Có mua hay không?” Cô hỏi đơn giản ngắn gọn.
Người đàn ông trố mắt: “Ơ, buôn bán thế hả?”
Thành Vân cảm thấy mình đi đến khu nhà này là sai lầm lần nữa, cô cau mày, quay đầu đi. Vừa đi được hai bước lại lui về, lấy lại tờ đơn Lý Vân Sùng đang cầm trong tay.
Ba lô của cô bị kéo lại.
“Không bán nữa à?”
“Không bán nữa.”
“Sao lại không bán nữa?”
“Trễ quá rồi.”
“Cũng lạnh quá đúng không?”
Thành Vân ngẩng đầu, người đàn ông buông tay ra, ông mở cửa rộng ra một chút, nói với cô: “Nào, vào đây đi!”
Thành Vân đứng cứng đờ.
Người đàn ông chỉ chỉ sau lưng cô, nói: “Nếu không vào thì để mấy người đó bắt cô.”
Thành Vân quay đầu, nhìn thấy mấy người bảo vệ đang đi về phía này.
“Đến đây.”
Đèn trong nhà bật sáng choang, Thành Vân nhìn thấy tiền sảnh, còn nhìn thấy lối đi thật dài ở đằng sau bình phong.
Người đàn ông tiếp tục chỉ vào trong, nói: “Tôi có chút hứng thú với mấy loại bảo hiểm này, thật đúng lúc, cô giới thiệu cho tôi đi.”
Thành Vân cuối cùng cũng vào trong nhà. Người đàn ông dẫn cô đến phòng khách, trong căn phòng rộng được trải một tấm thảm lớn, bước lên vô cùng mềm mại. Trên bàn trà thấp cũng được đặt ngay ngắn nhiều loại trà cụ, cạnh bàn trà là ghế salon, bên trên có treo một bức tranh thủy mặc. Trong góc phòng khách là mấy loại cây cối được chăm sóc tỉ mỉ, lá xanh um tươi tốt, hoa ngọc lan nở rộ tỏa hương thơm.
Ngôi nhà này rất đẹp, chỉ là quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cảm thấy mọi vật bên trong ngôi nhà này đều chỉ dùng để trang trí mà thôi.
Người đàn ông ngồi trên ghế salon, Thành Vân đưa tờ quảng cáo cho ông, lúc đưa ra lại phát hiện nó đã nhàu nát, vội vàng rút lại, đổi một tờ khác.
“Không giới thiệu một chút à?”
Thành Vân ho khan hai tiếng, bắt đầu lắp bắp giới thiệu bảo hiểm. Cô vốn gà mờ, đầu óc lại bị gió lạnh thổi đến mụ mị, nói năng cũng trở nên lộn xộn. Người đàn ông nghe thấy thế cười khanh khách.
Thành Vân nhìn thấy ánh mắt của ông, cô im lặng.
“Không nói nữa à?”
Thành Vân chỉ vào tờ đơn quảng cáo trong tay ông, “Trên đơn có đủ, tự xem đi.”
Người đàn ông nhìn tờ đơn một lượt như đang giải trí, lúc Thành Vân không chú ý, ông ngước mắt khỏi tờ giấy. Không khí lúc nóng lúc lạnh khiến gương mặt cô gái đỏ gay.
Người đàn ông đặt tờ đơn xuống, bình thản gọi; “Dì Hồng!”
Một người phụ nữ trung niên mặc quần áo bảo mẫu chạy đến, người đàn ông chỉ chỉ Thành Vân, bà gật đầu đi vào bếp, một lúc sau, bưng một tách trà ra.
Người đàn ông nói: “Trà gừng táo đỏ, sắc mặt cô không tốt lắm, uống một chút để bổ sung khí huyết.”
Nước trà rất đẹp, trong veo sáng ngời, tỏa ra hơi nóng.
“Uống một chút đi.” Người đàn ông nói.
Thành Vân nhìn nước trà thật lâu, sau đó khẽ cám ơn.
Uống ngụm thứ nhất cảm thấy hơi khó uống, cô dừng một lúc, kiềm nén cảm giác khó chịu lại rồi uống thêm một ngụm nữa.
Lúc để tách trà xuống, người đàn ông cười nhạt.
“Thật phóng khoáng nhỉ, ai không biết còn tưởng cô đang uống rượu đấy!”
Người đàn ông dựa lên ghế salon, đợi cô uống xong, mới nói: “Giới thiệu một chút đi.”
“Không phải ông đã xem tờ quảng cáo đó rồi sao?”
Người đàn ông lắc đầu, bảo giới thiệu không phải là giới thiệu kia, cô không hiểu, nên ông đành phải dẫn dắt.
“Tôi tên Lý Vân Sùng, cô tên gì?”
(1) là một thành phố thuộc tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc, giáp với tỉnh Hắc Long Giang
Cô sinh ra và lớn lên ở đây, lần đầu tiên thực sự đi xa nhà chính là vào mùa xuân năm mười tuổi, mẹ của Thành Vân đã đưa cô ngồi xe lửa đi đến Cáp Nhĩ Tân.(2)
(2)là thành phố thủ phủ của tỉnh Hắc Long Giang, nằm ở phía Đông Bắc Trung Quốc
Đến tận bây giờ, Thành Vân vẫn nhớ mãi cảm giác mới mẻ khi ấy.
Xe lửa sơn màu xanh lục, cứ thế nối đuôi nhau, di chuyển chậm vô cùng.
Mẹ của Thành Vân tên là Ngô Mẫn, là công nhân của một phân xưởng, bà rất đẹp, có người nói bà trông giống minh tinh trong phim Bến Thượng Hải trước kia, nhưng Thành Vân lại cảm thấy không giống. Cô đã xem bộ phim đó rồi, so với minh tinh kia, cô cảm thấy mẹ Ngô Mẫn trông giống một đóa hoa xinh đẹp nhưng không thu hút kia hơn.
Vào mùa xuân, lượng khách nhiều hơn bình thường, hai người họ vốn không có chỗ ngồi, nhưng sau khi lên tàu đã nhanh chóng được người ta chia chung giường nằm. Người chia giường trò chuyện với Ngô Mẫn, Thành Vân thì nhìn ra ngoài cửa sổ toa tàu.
Cuối tháng giêng, bão tuyết bay đầy trời, bên ngoài cửa sổ chỉ thấy tuyết trằng mù mịt, nhìn xa xa, mấy ngọn núi như những bông hoa, vừa trắng vừa tinh khiết.
Trong toa tàu có rất nhiều người, đủ loại mùi vị, còn có người ở bên cạnh vuốt mặt cô, trêu chọc cô, cô khẽ nhướn mày cười với người đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn mới mười tuổi bị khí nóng trong toa tàu khiến căng mịn, không hề có chút tỳ vết, cứ như đậu hũ, chỉ sợ chạm nhẹ cũng sẽ vỡ nát.
Ngô Mẫn không quá chú ý đến Thành Vân, dĩ nhiên, bà cũng không để ý đến người đàn ông đã chia giường cho hai mẹ con bà ở bên cạnh, vẫn đang quấn lấy bà trò chuyện. Ngô Mẫn cúi đầu, bất kể người khác nói gì, bà đều trả lời câu có câu không, không yên lòng.
Điều này cũng khó trách bà, đối với người phụ nữ đã ba mươi tuổi như bà mà nói, quyết định lần này quá quan trọng, quan trọng đến mức bà cần phải tận lực sử dụng đầu óc vốn không được thông minh mấy của mình suy nghĩ, nghĩ mãi đến lúc thành công hoặc là thất bại mới thôi.
Lúc đến Cáp Nhĩ Tân, Ngô Mẫn mua cho Thành Vân một bộ quần áo mới. Đó là một chiếc áo bông màu đỏ, trên mặt áo còn có thêu hình mấy con vật nhỏ, Thành Vân mặc trên người, trông như đứa bé đáng yêu bước ra từ trong tranh.
Ngô Mẫn tìm đến được cửa nhà của một người, trong hành lang vắng lạnh, bà đứng trước cửa cả nửa giờ nhưng vẫn không dám gõ. Thành Vân không biết bà đang suy nghĩ gì, tuy cảm thấy rất lạnh, nhưng cô vẫn không quấy rầy Ngô Mẫn. (足足 <– vẻn vẹn, đầu đủ, cả)
Bên ngoài, pháo đã đì đùng nổ vang. Trước đây, vào dịp Tết, pháo được đốt nhiều hơn bây giờ nhiều, cả đêm không ngừng, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy trên đất toàn là xác pháo, giẫm lên mềm mại như đang đi trên thảm.
Trong nhà có tiếng người nói chuyện, dường như đang ăn cơm tất niên, còn có người đánh bài nữa. Ngô Mẫn cứ đứng trước cửa, đến cuối cùng bật khóc lên.
Khi Thành Vân đã lạnh đến không thể chịu được nữa, cô kéo tay Ngô Mẫn, nói: “Mẹ, con lạnh.”
Dường như lúc này Ngô Mẫn mới nhớ đến Thành Vân, bà xoay người ôm lấy cô, mặt chôn vào chiếc áo mới của cô, gào khóc. Không ai có thể nghe thấy tiếng khóc này, bởi nó đã bị nhấn chìm trong tiếng pháo.
Cuối cùng Ngô Mẫn dắt cô rời khỏi Cáp Nhĩ Tân, trở về Bạch Thành. Từ đó trở đi, Ngô Mẫn càng ngày càng gầy guộc.
Khi Thành Vân dần lớn lên, biết rõ mọi chuyện trong nhà, cô dần hiểu ra, chuyến đi đến Cáp Nhĩ Tân ấy, chính là một đường ranh giới. Trước đường ranh giới, Ngô Mẫn là một đóa hoa kiều diễm, chờ đợi ánh mặt trời. Sau đường ranh giới, Ngô Mẫn chẳng qua sống là để sống mà thôi.
Thái độ của Ngô Mẫn đối với Thành Vân rất dịu dàng, không đến mức không thèm đếm xỉa, nhưng cũng không quá quan tâm. Thành Vân biết, cô chỉ là minh chứng cho tình yêu giữa Ngô Mẫn và Thành Bành Phi. Nhưng đó lại là một tình yêu có bắt đầu lại không có kết thúc.
Ngô Mẫn rất ít khi nhắc đến Thành Bành Phi với Thành Vân, cứ như bà chỉ muốn giữ đoạn kí ức kia cho riêng mình. Thế nhưng sau đó bà ngã bệnh, trong cơn bạo bệnh, bà đã kể lại tất cả những chuyện trước kia cho Thành Vân nghe. Câu chuyện khắc cốt ghi tâm như thế nhất định phải được lưu giữ lại.
Bà nói rất lộn xộn, thường xuyên dừng lại, trước sau không ăn khớp. Nói thật, Thành Vân cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện cũ giữa bà và nam diễn viên theo đoàn văn công từ Cáp Nhĩ Tân đến Bạch Thành biểu diễn kia, nhưng cô phải nghe, bởi vì Ngô Mẫn là mẹ cô.
Năm Thành Vân mười sáu tuổi, Ngô Mẫn qua đời, lúc ấy bà chưa đến bốn mươi tuổi. Một ngày trước khi bà qua đời, bà nói với Thành Vân, trong tang lễ nhất định phải chú ý xem có người nào đến hay không.
Ai đến cơ chứ?
Không có ai đến cả. Ngô Mẫn chưa lập gia đình đã sinh con, cuộc đời không trong sạch, quan hệ với người thân cũng mỏng manh, mấy lời linh tinh bà cũng không nghe, hoàn toàn sống trong thế giới của chính mình.
Cuộc đời như một giấc mộng, như băng như tuyết, không hề có chút dấu vết của ánh nắng mai, bình bình thường thường, bình thản trôi qua.
Sau khi Ngô Mẫn chết, cậu của Thành Vân đến tìm cô, định đón cô về, nói sẽ giúp cô tìm một người trong sạch để kết hôn. Thành Vân không đi, cậu cô mắng cho cô một trận, bảo với xuất thân của mày, muốn tìm người đàng hoàng không hề dễ dàng, đừng có không biết tốt xấu. Mày cũng muốn học theo mẹ mày sao?
Thành Vân nói, tôi cảm thấy mẹ tôi như thế cũng rất tốt. Cô không hề nói dối để ra vẻ, cô quả thật cảm thấy cả đời Ngô Mẫn đều rất tốt.
Ngô Mẫn là người thân duy nhất của Thành Vân, sau khi bà chết, Thành Vân không hề tìm đến bất cứ thân thích nào khác, bỏ học, bắt đầu đi làm. Cô đã từng làm công ở rất nhiều nơi: khách sạn, nhà hàng, vũ trường… Trong những năm tháng vội vàng ấy, cô đã phải chịu nhiều khổ sở, đi qua rất nhiều con đường, cũng đã gặp rất nhiều người. Trong số đó, bao gồm cả Vương Tề Nam.
Vương Tề Nam là chủ một tiệm băng đĩa, cho thuê, bán các loại băng, đĩa CD. Quy mô cửa tiệm này rất nhỏ, ông chủ hay nhân viên gì cũng chỉ là một mình anh ta, cửa tiệm nằm sâu trong một con phố cũ. Lần đầu tiên Thành Vân đến cửa tiệm của anh ta, là muốn tặng đồ cho anh ta.
Khi đó cô đang làm ở quán bar, vào nửa đêm lúc cô sắp tan ca, ông chủ cho cô năm chai bia, bảo cô đã làm việc cực khổ rồi, cho cô để cô tặng bạn bè người quen.
Đông Bắc vào thập niên chín mươi, loạn lạc ngoài sức tưởng tượng. Khi đó Vương Tề Nam hai mươi sáu tuổi, trong chốn hỗn độn này cũng coi như có chút tiếng tăm, hôm đó khi Thành Vân đến tặng bia cho anh ta, anh ta đang ở trong tiệm xem phim.
Xem phim gì, thì không cần nói nhiều rồi. Trong đêm tối mùa hạ, bên ngoài có tiếng dế kêu không ngừng, bên trong cũng vang vọng tiếng kêu không nghỉ.
Người đàn ông ngồi đưa lưng về phía quầy, mặc một áo sơ mi ngắn tay màu xám rất bình thường, bởi vì nóng bức tay áo được kéo lên đến bả vai, lộ ra cánh tay rắn chắc và một góc hình xăm.
Thành Vân xách bia đặt nhẹ lên bàn. Vương Tề Nam quay đầu lại.
Chỉ vừa liếc mắt, lại như sấm vang chớp giật. Thành Vân bỗng nhiên bối rối, dường như cô đã hiểu được những lời mà trước kia Ngô Mẫn đã nói với mình….
Muốn cho anh, tất cả đều muốn cho anh hết.
Vương Tề Nam có khá tuấn tú, chẳng qua lông mày có sẹo do đánh nhau trước kia, nên trông hơi hung dữ. Dĩ nhiên là con người anh ta cũng không được gọi là hòa nhã, khi trợn mắt lên trông như hộ pháp, lúc nào cũng hầm hầm. Nhưng Thành Vân lại yêu.
Ban đầu Vương Tề Nam thật không biết làm sao với cô. Anh ta cảm thấy cô còn quá nhỏ, vui đùa một chút thì được, nhưng không thể coi như là thật. Thành Vân cũng không quan tâm, anh ta muốn chơi gì, cô cũng theo.
Trong giới lộn xộn này Vương Tề Nam có không ít kẻ thù, có một lần Thành Vân đến tìm anh ta, đúng lúc thấy người ta tới đập cửa tiệm. Lần đó quả thật đánh nhau rất hăng, có rất nhiều người, Vương Tề Nam liều mạng với mấy kẻ đó đến mắt long sòng sọc, nhìn thấy Thành Vân, hét lớn bảo cô cút xa một chút. Thành Vân chạy đến quầy trái cây kế bên, giật con dao chuyên cắt dưa hấu trong tay ông chủ quầy, nhắm mắt xông đến.
Một cô gái nhỏ làm sao biết chém người khác, Vương Tề Nam giật lấy con dao, trông càng dữ tợn gấp mấy lần.
Thành Vân bị đưa đi lao động mấy tháng, tới ngày được thả ra, Vương Tề Nam đến đón cô. Hai người hôn nhau ngay trước cửa trại tạm giam.
Từ đó về sau, láng giềng xung quanh đều biết, ông chủ hung thần ác sát của cái tiệm băng đĩa kia đã có bạn gái rồi. Thành Vân thường xuyên cùng Vương Tề Nam chui rúc trong căn phòng nhỏ trên lầu, làm đến trời đất mù mịt.
Vương Tề Nam chạm vào chỗ hai người kết hợp, lại bôi lên người cô, bảo cô rằng phụ nữ dùng cái này còn hữu hiệu hơn bất cứ loại kem dưỡng da nào, cô dựa vào ngực anh ta cười đến run rẩy.
Vương Tề Nam thích ra ngoài chơi, anh ta có một chiếc xe mô tô, thường đưa Thành Vân đi dạo khắp nơi. Đông Bắc rất lạnh, vừa đến mùa đông đã có bão tuyết, cả thành phố phủ đầy sương. Vương Tề Nam đưa Thành Vân đi công viên, khoảng thời gian đó công viên vẫn còn thu tiền, hai người họ dựng xe mô tô ở gần đó, lén trèo tường vào. Vương Tề Nam nhảy xuống trước, sau đó đỡ Thành Vân. Thành Vân luôn cố ý nhảy ào xuống, cô biết Vương Tề Nam nhất định có thể đỡ được mình. Chỉ là ngay sau đó, anh ta nhất định sẽ bóp cổ cô, mắng cô mấy câu.
Người Vương Tề Nam hừng hực như một cái kìm gắp than, mùa đông cũng chỉ mặc một cái áo jacket bằng da bên ngoài, bên trong là áo sơ mi mỏng. Hai người chạy trong công viên, chạy đến mệt mỏi, Vương Tề Nam cởi luôn cả áo jacket ra, ở trần trong trời tuyết giá rét, rùng mình kêu to hai tiếng.
Mấy hạt sương đóng băng hai bên đường run lên rơi xuống, thật giống như bị kinh sợ. Cả trời đất đều trắng xóa, Thành Vân chỉ nhìn thấy rõ mỗi lông mày anh, mắt anh, râu anh, tóc anh.
Sau đó đụng phải đánh nghiêm (3), Vương Tề Nam bị bạn bè vu cáo, bị bắt vào cục cảnh sát, trở thành một vật hi sinh trong vụ càn quét tệ nạn Đông Bắc. Sau đó anh ta đã bỏ trốn.
(3) Thuật ngữ trong ngành công an mang ý nghĩa càn quét tệ nạn nghiêm ngặt.
Anh ta trốn quá vội, chỉ kịp báo cho cô biết rằng anh ta sẽ trở lại.
Trận này đến cùng bao lâu mới kết thúc. Chưa được nửa tháng, Thành Vân bắt đầu đi hỏi thăm khắp nơi, hỏi đôi ba người rốt cuộc cũng biết được Vương Tề Nam đã đi Bắc Kinh, tìm người đại ca thời còn đi lính để nương tựa, xin anh ta cứu mạng.
Bắc Kinh! Bắc Kinh! Thành Vân chỉ nhìn thấy thủ đô phồn hoa kia trên tivi.
Cô muốn thu dọn chút hành lý, lại phát hiện ra mình chẳng có gì cả. Nhưng quyết tâm muốn đi tìm Vương Tề Nam của cô lại càng lớn, mang theo tất cả tiền bạc, Thành Vân đi tàu đến Bắc Kinh.
Trên xe lửa, cô nhớ lại chuyến đi đến Cáp Nhĩ Tân cùng mẹ vào nhiều năm trước. Cô cảm thấy trở nên thật gần gũi với Ngô Mẫn.
Năm đó, Thành Vân mười tám tuổi.
Bắc Kinh lớn như thế, cô lại không dám tiết lộ tin tức về thân phận của Vương Tề Nam quá lộ liễu, muốn tìm ra anh ta quả thật là vô cùng nguy hiểm.
Tiền dành dụm được nhanh chóng xài hết, Thành Vân chỉ có thể tìm việc làm ở Bắc Kinh. Cũng giống như trước đây, việc gì cô cũng làm, nào là phục vụ nhà hàng, thợ sửa xe, nhân viên bán hàng…. Công việc ở Bắc Kinh nhiều hơn và cũng khổ cực hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Người làm chung với cô nói cho cô biết, bán bảo hiểm kiếm tiền rất dễ, bảo cô đi làm đi. Thành Vân tìm được một công ty quy mô lớn, cô cảm thấy may mắn vì khi nộp đơn cô đã trưởng thành. Cô làm nhân viên bảo hiểm ở vị trí thấp nhất, trải qua hai ngày huấn luyện đơn giản, cô bắt đầu đến từng nhà để rao bán bảo hiểm.
Thành Vân từ nhỏ đã hiểu rất rõ ưu thế của mình, cho nên cô thường hay cười. Nghiệp vụ của cô khá hơn những người khác một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi. Cô không thể nào tập trung, bởi trái tim cô đang ở nơi khác mất rồi. Ngày trôi qua vẫn cứ cực khổ như thế, Vương Tề Nam vẫn không có tin tức, Thành Vân dần sốt ruột. Nhất là vào ban đêm, khi cô ngủ trong một nhà trọ nhỏ gần trạm xe khách, một chiếc giường chung to lớn, nằm xếp lớp nhiều người, cô thường ngủ không được, khi đó, cô đặc biệt nhớ đến Vương Tề Nam.
Vào một đêm mùa đông, cô không muốn ngồi lì ở nhà trọ nữa, cô lên xe buýt đi lung tung. Cô tình cờ nhìn thấy một khu dân cư cao cấp, sân vườn ngay ngắn, tường cao xây xung quanh. Cô tìm trong túi xách, các loại đơn bảo hiểm đều có đem theo, cô đột nhiên nghĩ người ở nơi này, chắc chắn sẽ mua bảo hiểm với định mức cao.
Thành Vân lén đi vào trong khu cư xá, khu nhà rất yên tĩnh, ngay cả cái đèn đường cũng hoàn mỹ vô cùng. Cô gõ gõ cửa một nhà, người mở cửa là một bà lão, Thành Vân nói ra mục đích của mình, bà kinh ngạc nhìn Thành Vân từ trên xuống dưới.
“Chúng tôi không mua bảo hiểm.” – Bà ta hỏi ngược lại – “Làm sao cô vào được đây?”
Bà ta hỏi hết lần này đến lần khác, Thành Vân quay đầu chạy mất. Cô cảm thấy mình đến khu nhà này là một quyết định sai lầm.
Trời mùa đông lạnh đến cóng chân, Thành Vân giậm giậm chân, xoay người định rời đi. Đúng lúc này, cô phát hiện bên cạnh là một ngôi nhà lầu nhỏ. Trước sân được quét dọn sạch sẽ, không giống như sân của bà lão ban nãy, bên ngoài phơi đầy mấy thực phẩm không rõ là thứ gì. Nơi đây trồng cây tùng bách, mùa đông mà vẫn xanh um tươi tốt. Sân vườn được cắt tỉa gọn gàng, đường đá bằng phẳng sạch sẽ. Đèn trước cửa bật sáng trưng, màu sắc ấm áp.
Thành Vân mấp máy môi, đi đến, nhấn chuông cửa. Một người đàn ông mở cửa.
Đó là một người đàn ông rất anh tuấn, vẻ mặt dịu dàng. Vẻ mặt ông bình thản nhìn Thành Vân, nghe cô nói xong, hơi buồn cười, tựa trên vách cửa, nói: “Cô là nhân viên nghiệp vụ công ty nào, trời lạnh như thế mà lại mặc váy ngắn đi bán bảo hiểm?”
Thành Vân cúi đầu, nhìn đôi chân dài của mình. Cô lạnh đến mức không cảm giác được gì nữa rồi. Thành Vân há miệng, run rẩy đưa tờ quảng cáo cho người đàn ông kia, ông không cầm, chỉ liếc qua một cái, sau đó nhướn mày.
“Bình Thái?”
Thành Vân ừ.
“Chi nhánh nào?”
Thành Vân liếc nhìn ông, cảm thấy mí mắt mình cũng sắp đông cứng cả rồi.
“Có mua hay không?” Cô hỏi đơn giản ngắn gọn.
Người đàn ông trố mắt: “Ơ, buôn bán thế hả?”
Thành Vân cảm thấy mình đi đến khu nhà này là sai lầm lần nữa, cô cau mày, quay đầu đi. Vừa đi được hai bước lại lui về, lấy lại tờ đơn Lý Vân Sùng đang cầm trong tay.
Ba lô của cô bị kéo lại.
“Không bán nữa à?”
“Không bán nữa.”
“Sao lại không bán nữa?”
“Trễ quá rồi.”
“Cũng lạnh quá đúng không?”
Thành Vân ngẩng đầu, người đàn ông buông tay ra, ông mở cửa rộng ra một chút, nói với cô: “Nào, vào đây đi!”
Thành Vân đứng cứng đờ.
Người đàn ông chỉ chỉ sau lưng cô, nói: “Nếu không vào thì để mấy người đó bắt cô.”
Thành Vân quay đầu, nhìn thấy mấy người bảo vệ đang đi về phía này.
“Đến đây.”
Đèn trong nhà bật sáng choang, Thành Vân nhìn thấy tiền sảnh, còn nhìn thấy lối đi thật dài ở đằng sau bình phong.
Người đàn ông tiếp tục chỉ vào trong, nói: “Tôi có chút hứng thú với mấy loại bảo hiểm này, thật đúng lúc, cô giới thiệu cho tôi đi.”
Thành Vân cuối cùng cũng vào trong nhà. Người đàn ông dẫn cô đến phòng khách, trong căn phòng rộng được trải một tấm thảm lớn, bước lên vô cùng mềm mại. Trên bàn trà thấp cũng được đặt ngay ngắn nhiều loại trà cụ, cạnh bàn trà là ghế salon, bên trên có treo một bức tranh thủy mặc. Trong góc phòng khách là mấy loại cây cối được chăm sóc tỉ mỉ, lá xanh um tươi tốt, hoa ngọc lan nở rộ tỏa hương thơm.
Ngôi nhà này rất đẹp, chỉ là quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cảm thấy mọi vật bên trong ngôi nhà này đều chỉ dùng để trang trí mà thôi.
Người đàn ông ngồi trên ghế salon, Thành Vân đưa tờ quảng cáo cho ông, lúc đưa ra lại phát hiện nó đã nhàu nát, vội vàng rút lại, đổi một tờ khác.
“Không giới thiệu một chút à?”
Thành Vân ho khan hai tiếng, bắt đầu lắp bắp giới thiệu bảo hiểm. Cô vốn gà mờ, đầu óc lại bị gió lạnh thổi đến mụ mị, nói năng cũng trở nên lộn xộn. Người đàn ông nghe thấy thế cười khanh khách.
Thành Vân nhìn thấy ánh mắt của ông, cô im lặng.
“Không nói nữa à?”
Thành Vân chỉ vào tờ đơn quảng cáo trong tay ông, “Trên đơn có đủ, tự xem đi.”
Người đàn ông nhìn tờ đơn một lượt như đang giải trí, lúc Thành Vân không chú ý, ông ngước mắt khỏi tờ giấy. Không khí lúc nóng lúc lạnh khiến gương mặt cô gái đỏ gay.
Người đàn ông đặt tờ đơn xuống, bình thản gọi; “Dì Hồng!”
Một người phụ nữ trung niên mặc quần áo bảo mẫu chạy đến, người đàn ông chỉ chỉ Thành Vân, bà gật đầu đi vào bếp, một lúc sau, bưng một tách trà ra.
Người đàn ông nói: “Trà gừng táo đỏ, sắc mặt cô không tốt lắm, uống một chút để bổ sung khí huyết.”
Nước trà rất đẹp, trong veo sáng ngời, tỏa ra hơi nóng.
“Uống một chút đi.” Người đàn ông nói.
Thành Vân nhìn nước trà thật lâu, sau đó khẽ cám ơn.
Uống ngụm thứ nhất cảm thấy hơi khó uống, cô dừng một lúc, kiềm nén cảm giác khó chịu lại rồi uống thêm một ngụm nữa.
Lúc để tách trà xuống, người đàn ông cười nhạt.
“Thật phóng khoáng nhỉ, ai không biết còn tưởng cô đang uống rượu đấy!”
Người đàn ông dựa lên ghế salon, đợi cô uống xong, mới nói: “Giới thiệu một chút đi.”
“Không phải ông đã xem tờ quảng cáo đó rồi sao?”
Người đàn ông lắc đầu, bảo giới thiệu không phải là giới thiệu kia, cô không hiểu, nên ông đành phải dẫn dắt.
“Tôi tên Lý Vân Sùng, cô tên gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.