Chương 6
Twentine
01/12/2015
“Khoai tây?” – A Nam nhìn Thành Vân – “Cô muốn ăn khoai tây à?”
Anh hơi ngửa đầu giống như đang tìm kiếm xem tiệm nào bán khoai tây nướng khá ngon trong bản.
Thành Vân vốn nói đùa, không ngờ anh lại tưởng thật, cô nói: “Đừng suy nghĩ nữa, vừa đi vừa xem nào.”
Hai người đi vào bản, bản Miêu này là thắng cảnh du lịch nổi tiếng nhất nơi đây, được khai phá rất nhiều, nhưng có điều cũng được giữ gìn không ít. Đường được lót đá, hai bên đủ loại cửa hàng, trong đó cửa hàng buônbán đồ bằng bạc là chiếm đa số. Trước cửa đều treo vật trang trí bằng bạc khổng lồ, cũng có cả vài tiệm thủ công mỹ nghệ và thực phẩm.
Thành Vân nhìn cả con đường, rồi hỏi A Nam: “Miêu Vương là ai?”
“Ừ.” – A Nam đang chăm chú cúi đầu bước đi không chú ý, lúc này mới quay đầu liếc nhìn Thành Vân – “Cái gì cơ?”
Thành Vân bước chậm lại, chỉ vào hai bên nói: “Anh xem đi. Trang sức Miêu Vương, bánh kẹo Miêu Vương, tạp hóa Miêu Vương…”
“À.” – A Nam lại cúi đầu – “Tôi không biết, nhưng chắc chắn không có người này.”
“Thế sao lại gọi như vậy?”
“Vì nghe hay.”
“À.” – Thành Vân hơi đùa – “Tôi còn tưởng rằng Miêu Vương là trưởng bản của các anh chứ, thế lực lớn quá mà.”
Vòng qua khúc cua mới thấy một con phố hàng rong. Có điều hiện giờ ít du khách, trên đường hơi vắng lặng. Hai bên đường đều là hàng quán của người Miêu, Thành Vân nhìn sơ qua: Nào là bánh dày, cơm nếp, mì xào, heo rừng nướng… Món ăn không đa dạng nhưng thoạt nhìn trang trí khá bắt mắt, kèm theo cảnh núi non xung quanh khiến người ta nhìn rất muốn ăn.
Đúng lúc Thành Vân đang đói bụng, cô nói với A Nam: “Ăn cái này đi.”
A Nam không có ý kiến khác: “Được.”
Hai bên đầu phố theo thứ tự là cơm nếp và hủ tíu xào, chủ quán đều là phụ nữ trung niên người Miêu. Thành Vân nhìn sang trái rồi nhìn sang phải, cuối cùng đi đến quầy cơm nếp bên cạnh.
Cơm nếp được nén trong một cái chén đang bốc khói nghi ngút trong thời tiết tháng mười hai. Trên xe hàng rong còn có vài chén lớn, bên trong là đủ loại dưa muối. Thành Vân mua một phần cơm nếp. Cô hỏi bà chủ bao nhiêu tiền, bà chủ nói năm đồng, Thành Vân quay đầu nhìn A Nam.
A Nam vẫn cúi đầu, hai tay bỏ vào trong áo khoác, không biết đang suy tư gì hay là chỉ ngẩn người ra thôi. Thành Vân nhịp lên chân anh một cái: “Này!”
A Nam hoàn hồn: “Sao hả?”
Thành Vân khẽ hất đầu: “Trả tiền.”
A Nam ngạc nhiên: “Cái gì?”
Thành Vân nhận lấy đôi đũa mà bà chủ đưa đến, tách ra, ăn trước một miếng, lại nói: “Năm đồng.”
Lúc A Nam ngạc nhiên sẽ hơi nhếch môi, Thành Vân vừa ăn vừa thưởng thức. Không biết A Nam thật sự cảm thấy nên mời cô ăn gì đó hay chỉ là bị lây nhiễm bởi thái độ tự nhiên này của cô , sau phút chốc sửng sốt, anh liền móc tiền trong túi quần ra.
Sau khi trả tiền, A Nam nói với Thành Vân: “Cô ăn trước đi nhé, tôi đi làm việc của tôi.”
Thành Vân bưng chén cơm nếp trong tay, nói: “Đi đi.”
A Nam gật đầu bước đi, đi được vài bước thì dừng lại, anh quay đầu nói với Thành Vân: “Tôi cho cô số điện thoại, nếu cô cần dùng xe thì gọi cho tôi.”
“Được.” – Thành Vân đưa điện thoại di động ra – “Tự lưu đi.”
Sau khi A Nam đi, Thành Vân ngồi trong lều bán thịt heo rừng nướng, vừa ăn vừa mở danh sách cuộc gọi trong điện thoại di động ra. Đứng đầu dãy chữ Z là Chu Đông Nam, người cuối cùng gọi vào máy của Thành Vân.
Thoạt nhìn tên khá nghiêm chỉnh. Thành Vân nhàn rỗi suy nghĩ vu vơ, cô nghĩ thầm chắc do bản thân của A Nam khiến cô nhìn mấy chữ này cũng cảm thấy khô khan và không có linh khí.
Ăn cơm nếp xong, hướng dẫn Trương gọi đến.
“Chị Thành.” – Hướng dẫn Trương hấp tấp – “Bọn em đến rồi, chị ở đâu? Đã đến khách sạn chưa? Có ăn cơm chưa?”
Thành Vân đưa điện thoại ra xa một chút: “Ăn rồi, vẫn chưa đến khách sạn.” – Cô nghe thấy tiếng hướng dẫn Trương thở hổn hển trong điện thoại, không nhịn được nói: “Tiểu Trương, em cứ từ từ thôi không phải gấp đâu.”
“Vậy chị đang ở đâu? Bây giờ em đi tìm chị.”
Thành Vân nhìn xung quanh, nói: “Chị cũng không biết, đang ở phố hàng rong.”
“Ồ, ồ, em biết rồi, em lập tức đến ngay đây.”
Hướng dẫn Trương nói lập tức đến thì đúng thật là lập tức đến thật. Thành Vân vừa để điện thoại xuống chưa đến nửa phút thì đã thấy một người chạy ào đến cuối con phố. Thành Vân đứng lên, hướng dẫn Trương chạy đến bên cạnh cô.
“Chị, chị Thành!”
Thành Vân nói: “Đã nói em đừng gấp mà, sao còn phải chạy nhanh như vậy?”
“Không sao, không sao!” – Cô ta nghiêng đầu nhìn thấy trên bàn nhỏ đặt một cái chén trống rỗng, nói – “Chị ăn xong rồi hả?”
“Ừ.”
“Vậy bây giờ chị muốn đi dạo trước hay là em đưa chị đến khách sạn nghỉ ngơi một chút trước?”
“Đến khách sạn đi.”
Hướng dẫn Trương dẫn Thành Vân đi sâu vào trong bản, cả bản Miêu xây men theo vách núi, phần lớn nhà cửa đều là nhà hai tầng làm bằng gỗ, nằm rải rác khắp núi. Khách sạn mà hướng dẫn Trương đặt nằm trên cao, Thành Vân mang giày cao gót, lúc đi lên cũng khá vất vả. Hướng dẫn Trương thấy vậy bèn nói: “Lúc đi lên hơi phiền phức, tuy nhiên lên đó rồi nhìn xuống lại vô cùng đẹp, phòng em đặt có thể thấy được toàn cảnh bản Miêu.”
Thành Vân nói: “Không gấp, em cứ dẫn đường là được rồi.”
Khách sạn khá vắng, tựa như chỉ có một người khách là Thành Vân. Hướng dẫn Trương nhanh chóng lấy chìa khóa phòng, dẫn Thành Vân đến.
Căn phòng là loại phòng tiêu chuẩn có hai giường.
“Chị Thành, khách sạn ở đây đều là phòng đôi, có điều phòng rộng lớn, chị ở một mình cũng tiện.”
Thành Vân hỏi: “Vậy em ở đâu?”
“Em ở bên dưới, công ty du lịch bọn em có sắp xếp chỗ ở riêng.”
Thành Vân cũng không có hành lý gì, người đi vào phòng là xong. Hướng dẫn Trương thấy cô hơi mệt, bảo cô nghỉ ngơi một chút, hai người hẹn nhau ba giờ chiều ra ngoài thăm quan.
Sau khi hướng dẫn Trương đi, Thành Vân đi lại trong phòng. Phòng khá cũ nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ. Thành Vân đi đến phòng vệ sinh, chân bước bị hụt suýt nữa ngã xuống. Cô cúi đầu nhìn, trước cửa có một tấm thảm nhỏ, Thành Vân vén lên xem thấy sàn nhà bên dưới đã mục, chính giữa là một cái hố, xem ra bởi vì chỗ này quanh năm ẩm ướt nên đã mục nát rồi.
Thành Vân đá tấm thảm qua một bên, bước qua lỗ hổng, đi vào phòng vệ sinh rửa tay rửa mặt.
Bật nhiệt độ điều hòa cao lên, Thành Vân cởi áo khoác ra, mở cửa ban công. Hướng dẫn Trương nói không sai, từ căn phòng này có thể nhìn thấy toàn cảnh bản Miêu. Trên khắp sườn núi đều là nhà gỗ, nhìn kiểu dáng và mức độ mới cũ thì phần lớn nhà đều mới xây dựng sau này, có điều là được xây tỉ mỉ nên tuy không giống kiểu dáng ban sơ nhưng vẫn giữ được đa phần bản sắc dân tộc.
Ban công cũng được làm bằng gỗ, hai tay Thành Vân chống lên lan can, nhìn ra phía xa. Thắng cảnh được khai thác ở mức độ khá tốt. Thành Vân không phải kiểu thanh niên nghệ sĩ chịu mạo hiểm cảnh đông rét hạ nóng làm khách ba lô thích phong cảnh nguyên sơ. Nhìn từ lúc cô ra cửa đến giờ vẫn mang đôi giày cao gót là cũng hiểu được điều này.
So với kiểu thích từ cảnh tuyệt đẹp tìm ra chân lí cuộc đời thì Thành Vân lại thích tiếp xúc với người khác hơn. Dù nhiệt tình hay giả dối, tỏa sáng đến mức khiến người ta muốn ôm lấy haythối nát đến mức khiến lòng người kinh sợ…
Sau lưng Thành Vân là hơi ấm trong phòng thổi ra, trước mặt là sườn núi lạnh lẽo. Cô châm một điếu thuốc, tựa vào cột gỗ, xem như là nghỉ ngơi.
Cô ngắm mây trên trời đang nhẹ nhàng trôi giống như đầu óc hiện tại của mình. Nơi này quá an nhàn, quá yên tĩnh, nhìn mây trôi lâu cũng bắt đầu có tác dụng như bị thôi miên. Thành Vân dần dần mỏi mệt.
Cô trở vào phòng, nằm dài trên giường. Trong chăn mang theo hơi ẩm riêng biệt của vùng núi, lúc mới vừa nằm xuống sờ lên thì cảm thấy lành lạnh, nhưng nằm một hồi thì chăn cũng ấm lên.
Cô đá giày đi, quay người bước vào mộng đẹp. Kết quả vừa ngủ một giấc mở mắt ra đã thấy trời dần tối. Thành Vân nhìn đồng hồ, đã năm giờ rồi. Cô lấy điện thoại ra, trên đó có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn, đều là của hướng dẫn Trương.
Thành Vân ôm đầu ngồi dậy, gọi lại cho hướng dẫn Trương.
“Chị Thành!”
“… Chị thức rồi, em ở đâu?”
“Em đang ở cửa khách sạn, chị nghỉ có khỏe không ạ?”
Thành Vân muốn hút thuốc, lục trong túi mới phát hiện ra đã hết rồi.
“Nghỉ ngơi xong rồi, chờ chút chị xuống ngay.”
“Được ạ.”
Điều hòa trong phòng vẫn còn ba mươi độ, gió ấm không ngừng thổi ra, Thành Vân thấy khô cổ, cầm lấy áo khoác nhưng không mặc vào mà đi thẳng ra cửa.
Hướng dẫn Trương đang chờ ở đại sảnh, trò chuyện với hai nhân viên khách sạn, thấy Thành Vân ra thì vội vàng chạy đến đón.
“Chị Thành.”
Thành Vân ừ.
Hướng dẫn Trương hơi ngập ngừng, Thành Vân liếc nhìn, cô ta nhanh chóng nói ra: “Có phải ban ngày đi đường mệt mỏi quá không?”
Cô ta hỏi rất khẽ, lại hơi dè dặt. Thành Vân biết mình đã dọa cô ta, cô cười cười rồi nói: “Ừ, có nước không?”
“Có, có, có.” – Nhân viên cửa hàng bên cạnh khách sạn nói – “Ở đây có ạ.”
Nhân viên cửa hàng là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, nói giọng Tứ Xuyên, cậu ta đưa cho Thành Vân một chai nước suối.
Nghỉ ngơi một hồi Thành Vân tỉnh táo lại, quyết định tối nay không bật điều hòa ngủ nữa.
“Mặt trời sắp lặn rồi.” – Thành Vân nói với hướng dẫn Trương lúc đi xuống sườn núi.
“Dạ, chị Thành đói chưa, có muốn ăn cơm trước không?”
“Chưa đói.”
Đang đi Thành Vân bỗng nhớ ra một chuyện.
“Chị nghe nói buổi tối ở đây hình như có biểu diễn gì đó phải không?”
“Đúng ạ.” – Hướng dẫn Trương nói – “Đoàn văn nghệ bản Miêu biểu diễn ạ, tất cả đều là người trong bản, trình diễn ở trung tâm biểu diễn.”
“Lúc nào muốn xem cũng có à?”
“Dạ, có vé là được.”
Vé, nhắc đến vé Thành Vân liền nhớ đến một người. Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho anh nhưng không ai nghe.
“Ôi!”
Thành Vân vốn cũng đang nhàn rỗi buồn chán, thấy không ai nghe cũng không bất ngờ lắm.
Hướng dẫn Trương nói: “Nếu không chúng ta đi xem biểu diễn trước, sắp bắt đầu rồi.”
Thành Vân nói: “Biểu diễn trong bao lâu?”
“Không tới một tiếng đâu ạ.”
“Cũng được.”
Bên ngoài trung tâm biểu diễn có vài du khách, hình như là một đoàn du lịch, còn chưa đến giờ soát vé, tất cả mọi người đều chờ ở bên ngoài. Thành Vân vừa xếp hàng vừa suy nghĩ.
“Tiểu Trương, trong bản có chỗ nào cần sử dụng xe không?”
“Trong bản ạ?” – Tiểu Trương ngẫm nghĩ – “Trong bản không có chỗ nào cần dùng đến xe cả.”
“À.”
Vừa đến thời gian biểu diễn, cửa đón khách mở ra, hai nhân viên soát vé đứng hai bên, bấm lỗ trên mỗi chiếc vé của khách đi qua.
Trung tâm biểu diễn là kiểu ngoài trời, chính giữa là một bãi đất trống rộng rãi, phía sau là một sân khấu dựng cao, nơi cao nhất trên đài có hai chiếc sừng trâu khổng lồ dựng hai bên, mũi nhọn chĩa vút lên trời.
Khán giả ngồi ba mặt bao quanh bãi đất trống, không có sắp xếp ghế, chỉ ngồi tùy tiện. Thành Vân ngồi xuống vị trí chính giữa, bên cạnh có du khách lục đục đi vào. Đều là chung một đoàn nên họ ngồi chung với nhau trò chuyện rôm rả không ngớt.
Sắc trời vẫn chưa tối hẳn, khán giả đã đi vào gần đủ. Thành Vân bắt chéo chân, lấy điện thoại di động ra lướt vu vơ. Lại qua vài phút, trên sân khấu vang lên tiếng chuông lục lạc. Thành Vân ngẩng đầu, một cô bé người Miêu ăn mặc lộng lẫy đi ra từ phía sau sân khấu.
Thành Vân ngáp một cái, buổi biễu diễn bắt đầu. Cùng lúc đó điện thoại Thành Vân rung lên. Cô cúi đầu xem, là Lý Vân Sùng gọi đến.
Anh hơi ngửa đầu giống như đang tìm kiếm xem tiệm nào bán khoai tây nướng khá ngon trong bản.
Thành Vân vốn nói đùa, không ngờ anh lại tưởng thật, cô nói: “Đừng suy nghĩ nữa, vừa đi vừa xem nào.”
Hai người đi vào bản, bản Miêu này là thắng cảnh du lịch nổi tiếng nhất nơi đây, được khai phá rất nhiều, nhưng có điều cũng được giữ gìn không ít. Đường được lót đá, hai bên đủ loại cửa hàng, trong đó cửa hàng buônbán đồ bằng bạc là chiếm đa số. Trước cửa đều treo vật trang trí bằng bạc khổng lồ, cũng có cả vài tiệm thủ công mỹ nghệ và thực phẩm.
Thành Vân nhìn cả con đường, rồi hỏi A Nam: “Miêu Vương là ai?”
“Ừ.” – A Nam đang chăm chú cúi đầu bước đi không chú ý, lúc này mới quay đầu liếc nhìn Thành Vân – “Cái gì cơ?”
Thành Vân bước chậm lại, chỉ vào hai bên nói: “Anh xem đi. Trang sức Miêu Vương, bánh kẹo Miêu Vương, tạp hóa Miêu Vương…”
“À.” – A Nam lại cúi đầu – “Tôi không biết, nhưng chắc chắn không có người này.”
“Thế sao lại gọi như vậy?”
“Vì nghe hay.”
“À.” – Thành Vân hơi đùa – “Tôi còn tưởng rằng Miêu Vương là trưởng bản của các anh chứ, thế lực lớn quá mà.”
Vòng qua khúc cua mới thấy một con phố hàng rong. Có điều hiện giờ ít du khách, trên đường hơi vắng lặng. Hai bên đường đều là hàng quán của người Miêu, Thành Vân nhìn sơ qua: Nào là bánh dày, cơm nếp, mì xào, heo rừng nướng… Món ăn không đa dạng nhưng thoạt nhìn trang trí khá bắt mắt, kèm theo cảnh núi non xung quanh khiến người ta nhìn rất muốn ăn.
Đúng lúc Thành Vân đang đói bụng, cô nói với A Nam: “Ăn cái này đi.”
A Nam không có ý kiến khác: “Được.”
Hai bên đầu phố theo thứ tự là cơm nếp và hủ tíu xào, chủ quán đều là phụ nữ trung niên người Miêu. Thành Vân nhìn sang trái rồi nhìn sang phải, cuối cùng đi đến quầy cơm nếp bên cạnh.
Cơm nếp được nén trong một cái chén đang bốc khói nghi ngút trong thời tiết tháng mười hai. Trên xe hàng rong còn có vài chén lớn, bên trong là đủ loại dưa muối. Thành Vân mua một phần cơm nếp. Cô hỏi bà chủ bao nhiêu tiền, bà chủ nói năm đồng, Thành Vân quay đầu nhìn A Nam.
A Nam vẫn cúi đầu, hai tay bỏ vào trong áo khoác, không biết đang suy tư gì hay là chỉ ngẩn người ra thôi. Thành Vân nhịp lên chân anh một cái: “Này!”
A Nam hoàn hồn: “Sao hả?”
Thành Vân khẽ hất đầu: “Trả tiền.”
A Nam ngạc nhiên: “Cái gì?”
Thành Vân nhận lấy đôi đũa mà bà chủ đưa đến, tách ra, ăn trước một miếng, lại nói: “Năm đồng.”
Lúc A Nam ngạc nhiên sẽ hơi nhếch môi, Thành Vân vừa ăn vừa thưởng thức. Không biết A Nam thật sự cảm thấy nên mời cô ăn gì đó hay chỉ là bị lây nhiễm bởi thái độ tự nhiên này của cô , sau phút chốc sửng sốt, anh liền móc tiền trong túi quần ra.
Sau khi trả tiền, A Nam nói với Thành Vân: “Cô ăn trước đi nhé, tôi đi làm việc của tôi.”
Thành Vân bưng chén cơm nếp trong tay, nói: “Đi đi.”
A Nam gật đầu bước đi, đi được vài bước thì dừng lại, anh quay đầu nói với Thành Vân: “Tôi cho cô số điện thoại, nếu cô cần dùng xe thì gọi cho tôi.”
“Được.” – Thành Vân đưa điện thoại di động ra – “Tự lưu đi.”
Sau khi A Nam đi, Thành Vân ngồi trong lều bán thịt heo rừng nướng, vừa ăn vừa mở danh sách cuộc gọi trong điện thoại di động ra. Đứng đầu dãy chữ Z là Chu Đông Nam, người cuối cùng gọi vào máy của Thành Vân.
Thoạt nhìn tên khá nghiêm chỉnh. Thành Vân nhàn rỗi suy nghĩ vu vơ, cô nghĩ thầm chắc do bản thân của A Nam khiến cô nhìn mấy chữ này cũng cảm thấy khô khan và không có linh khí.
Ăn cơm nếp xong, hướng dẫn Trương gọi đến.
“Chị Thành.” – Hướng dẫn Trương hấp tấp – “Bọn em đến rồi, chị ở đâu? Đã đến khách sạn chưa? Có ăn cơm chưa?”
Thành Vân đưa điện thoại ra xa một chút: “Ăn rồi, vẫn chưa đến khách sạn.” – Cô nghe thấy tiếng hướng dẫn Trương thở hổn hển trong điện thoại, không nhịn được nói: “Tiểu Trương, em cứ từ từ thôi không phải gấp đâu.”
“Vậy chị đang ở đâu? Bây giờ em đi tìm chị.”
Thành Vân nhìn xung quanh, nói: “Chị cũng không biết, đang ở phố hàng rong.”
“Ồ, ồ, em biết rồi, em lập tức đến ngay đây.”
Hướng dẫn Trương nói lập tức đến thì đúng thật là lập tức đến thật. Thành Vân vừa để điện thoại xuống chưa đến nửa phút thì đã thấy một người chạy ào đến cuối con phố. Thành Vân đứng lên, hướng dẫn Trương chạy đến bên cạnh cô.
“Chị, chị Thành!”
Thành Vân nói: “Đã nói em đừng gấp mà, sao còn phải chạy nhanh như vậy?”
“Không sao, không sao!” – Cô ta nghiêng đầu nhìn thấy trên bàn nhỏ đặt một cái chén trống rỗng, nói – “Chị ăn xong rồi hả?”
“Ừ.”
“Vậy bây giờ chị muốn đi dạo trước hay là em đưa chị đến khách sạn nghỉ ngơi một chút trước?”
“Đến khách sạn đi.”
Hướng dẫn Trương dẫn Thành Vân đi sâu vào trong bản, cả bản Miêu xây men theo vách núi, phần lớn nhà cửa đều là nhà hai tầng làm bằng gỗ, nằm rải rác khắp núi. Khách sạn mà hướng dẫn Trương đặt nằm trên cao, Thành Vân mang giày cao gót, lúc đi lên cũng khá vất vả. Hướng dẫn Trương thấy vậy bèn nói: “Lúc đi lên hơi phiền phức, tuy nhiên lên đó rồi nhìn xuống lại vô cùng đẹp, phòng em đặt có thể thấy được toàn cảnh bản Miêu.”
Thành Vân nói: “Không gấp, em cứ dẫn đường là được rồi.”
Khách sạn khá vắng, tựa như chỉ có một người khách là Thành Vân. Hướng dẫn Trương nhanh chóng lấy chìa khóa phòng, dẫn Thành Vân đến.
Căn phòng là loại phòng tiêu chuẩn có hai giường.
“Chị Thành, khách sạn ở đây đều là phòng đôi, có điều phòng rộng lớn, chị ở một mình cũng tiện.”
Thành Vân hỏi: “Vậy em ở đâu?”
“Em ở bên dưới, công ty du lịch bọn em có sắp xếp chỗ ở riêng.”
Thành Vân cũng không có hành lý gì, người đi vào phòng là xong. Hướng dẫn Trương thấy cô hơi mệt, bảo cô nghỉ ngơi một chút, hai người hẹn nhau ba giờ chiều ra ngoài thăm quan.
Sau khi hướng dẫn Trương đi, Thành Vân đi lại trong phòng. Phòng khá cũ nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ. Thành Vân đi đến phòng vệ sinh, chân bước bị hụt suýt nữa ngã xuống. Cô cúi đầu nhìn, trước cửa có một tấm thảm nhỏ, Thành Vân vén lên xem thấy sàn nhà bên dưới đã mục, chính giữa là một cái hố, xem ra bởi vì chỗ này quanh năm ẩm ướt nên đã mục nát rồi.
Thành Vân đá tấm thảm qua một bên, bước qua lỗ hổng, đi vào phòng vệ sinh rửa tay rửa mặt.
Bật nhiệt độ điều hòa cao lên, Thành Vân cởi áo khoác ra, mở cửa ban công. Hướng dẫn Trương nói không sai, từ căn phòng này có thể nhìn thấy toàn cảnh bản Miêu. Trên khắp sườn núi đều là nhà gỗ, nhìn kiểu dáng và mức độ mới cũ thì phần lớn nhà đều mới xây dựng sau này, có điều là được xây tỉ mỉ nên tuy không giống kiểu dáng ban sơ nhưng vẫn giữ được đa phần bản sắc dân tộc.
Ban công cũng được làm bằng gỗ, hai tay Thành Vân chống lên lan can, nhìn ra phía xa. Thắng cảnh được khai thác ở mức độ khá tốt. Thành Vân không phải kiểu thanh niên nghệ sĩ chịu mạo hiểm cảnh đông rét hạ nóng làm khách ba lô thích phong cảnh nguyên sơ. Nhìn từ lúc cô ra cửa đến giờ vẫn mang đôi giày cao gót là cũng hiểu được điều này.
So với kiểu thích từ cảnh tuyệt đẹp tìm ra chân lí cuộc đời thì Thành Vân lại thích tiếp xúc với người khác hơn. Dù nhiệt tình hay giả dối, tỏa sáng đến mức khiến người ta muốn ôm lấy haythối nát đến mức khiến lòng người kinh sợ…
Sau lưng Thành Vân là hơi ấm trong phòng thổi ra, trước mặt là sườn núi lạnh lẽo. Cô châm một điếu thuốc, tựa vào cột gỗ, xem như là nghỉ ngơi.
Cô ngắm mây trên trời đang nhẹ nhàng trôi giống như đầu óc hiện tại của mình. Nơi này quá an nhàn, quá yên tĩnh, nhìn mây trôi lâu cũng bắt đầu có tác dụng như bị thôi miên. Thành Vân dần dần mỏi mệt.
Cô trở vào phòng, nằm dài trên giường. Trong chăn mang theo hơi ẩm riêng biệt của vùng núi, lúc mới vừa nằm xuống sờ lên thì cảm thấy lành lạnh, nhưng nằm một hồi thì chăn cũng ấm lên.
Cô đá giày đi, quay người bước vào mộng đẹp. Kết quả vừa ngủ một giấc mở mắt ra đã thấy trời dần tối. Thành Vân nhìn đồng hồ, đã năm giờ rồi. Cô lấy điện thoại ra, trên đó có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn, đều là của hướng dẫn Trương.
Thành Vân ôm đầu ngồi dậy, gọi lại cho hướng dẫn Trương.
“Chị Thành!”
“… Chị thức rồi, em ở đâu?”
“Em đang ở cửa khách sạn, chị nghỉ có khỏe không ạ?”
Thành Vân muốn hút thuốc, lục trong túi mới phát hiện ra đã hết rồi.
“Nghỉ ngơi xong rồi, chờ chút chị xuống ngay.”
“Được ạ.”
Điều hòa trong phòng vẫn còn ba mươi độ, gió ấm không ngừng thổi ra, Thành Vân thấy khô cổ, cầm lấy áo khoác nhưng không mặc vào mà đi thẳng ra cửa.
Hướng dẫn Trương đang chờ ở đại sảnh, trò chuyện với hai nhân viên khách sạn, thấy Thành Vân ra thì vội vàng chạy đến đón.
“Chị Thành.”
Thành Vân ừ.
Hướng dẫn Trương hơi ngập ngừng, Thành Vân liếc nhìn, cô ta nhanh chóng nói ra: “Có phải ban ngày đi đường mệt mỏi quá không?”
Cô ta hỏi rất khẽ, lại hơi dè dặt. Thành Vân biết mình đã dọa cô ta, cô cười cười rồi nói: “Ừ, có nước không?”
“Có, có, có.” – Nhân viên cửa hàng bên cạnh khách sạn nói – “Ở đây có ạ.”
Nhân viên cửa hàng là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, nói giọng Tứ Xuyên, cậu ta đưa cho Thành Vân một chai nước suối.
Nghỉ ngơi một hồi Thành Vân tỉnh táo lại, quyết định tối nay không bật điều hòa ngủ nữa.
“Mặt trời sắp lặn rồi.” – Thành Vân nói với hướng dẫn Trương lúc đi xuống sườn núi.
“Dạ, chị Thành đói chưa, có muốn ăn cơm trước không?”
“Chưa đói.”
Đang đi Thành Vân bỗng nhớ ra một chuyện.
“Chị nghe nói buổi tối ở đây hình như có biểu diễn gì đó phải không?”
“Đúng ạ.” – Hướng dẫn Trương nói – “Đoàn văn nghệ bản Miêu biểu diễn ạ, tất cả đều là người trong bản, trình diễn ở trung tâm biểu diễn.”
“Lúc nào muốn xem cũng có à?”
“Dạ, có vé là được.”
Vé, nhắc đến vé Thành Vân liền nhớ đến một người. Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho anh nhưng không ai nghe.
“Ôi!”
Thành Vân vốn cũng đang nhàn rỗi buồn chán, thấy không ai nghe cũng không bất ngờ lắm.
Hướng dẫn Trương nói: “Nếu không chúng ta đi xem biểu diễn trước, sắp bắt đầu rồi.”
Thành Vân nói: “Biểu diễn trong bao lâu?”
“Không tới một tiếng đâu ạ.”
“Cũng được.”
Bên ngoài trung tâm biểu diễn có vài du khách, hình như là một đoàn du lịch, còn chưa đến giờ soát vé, tất cả mọi người đều chờ ở bên ngoài. Thành Vân vừa xếp hàng vừa suy nghĩ.
“Tiểu Trương, trong bản có chỗ nào cần sử dụng xe không?”
“Trong bản ạ?” – Tiểu Trương ngẫm nghĩ – “Trong bản không có chỗ nào cần dùng đến xe cả.”
“À.”
Vừa đến thời gian biểu diễn, cửa đón khách mở ra, hai nhân viên soát vé đứng hai bên, bấm lỗ trên mỗi chiếc vé của khách đi qua.
Trung tâm biểu diễn là kiểu ngoài trời, chính giữa là một bãi đất trống rộng rãi, phía sau là một sân khấu dựng cao, nơi cao nhất trên đài có hai chiếc sừng trâu khổng lồ dựng hai bên, mũi nhọn chĩa vút lên trời.
Khán giả ngồi ba mặt bao quanh bãi đất trống, không có sắp xếp ghế, chỉ ngồi tùy tiện. Thành Vân ngồi xuống vị trí chính giữa, bên cạnh có du khách lục đục đi vào. Đều là chung một đoàn nên họ ngồi chung với nhau trò chuyện rôm rả không ngớt.
Sắc trời vẫn chưa tối hẳn, khán giả đã đi vào gần đủ. Thành Vân bắt chéo chân, lấy điện thoại di động ra lướt vu vơ. Lại qua vài phút, trên sân khấu vang lên tiếng chuông lục lạc. Thành Vân ngẩng đầu, một cô bé người Miêu ăn mặc lộng lẫy đi ra từ phía sau sân khấu.
Thành Vân ngáp một cái, buổi biễu diễn bắt đầu. Cùng lúc đó điện thoại Thành Vân rung lên. Cô cúi đầu xem, là Lý Vân Sùng gọi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.