Chương 11
Tử Trạch Hoa
30/12/2020
Bữa tối rất phong phú, ngoài lẩu ngọt, còn có cá nấu dưa chua, gà hầm và các món chính khác. Toàn bộ khu sinh thái trên dưới có hơn 20 người, gom lại thành hai bàn lớn, rất náo nhiệt. Phùng Quân nâng ly lên: “Cảm
ơn giáo sư Lưu đã đến giúp đỡ.”
Giáo sư Lưu cười nói: “Khảo sát ở nông thôn vốn dĩ là một phần công việc của tôi!”
Phùng Quân uống hết bia trong ly của mình, lại nâng ly với Lâm Thanh: “Lâm Thanh, cảm ơn cô!”
Lâm Thanh cùng anh cụng ly, hai người đều một hơi uống cạn.
Phùng Quân lại muốn đi rót bia, Lâm Thanh áp sát vào gần anh, nói: “Lát nữa anh còn phải lái xe, đừng uống nữa.”
Phùng Quân sững sờ một lúc, nhưng cũng đặt bia xuống. Anh tập trung dùng bữa, suy nghĩ một hồi, hỏi cô: “Dưa chua này là do cô ngâm?”
“Bà tôi ngâm, nhưng tôi cũng đã học được. Nếu anh thích ăn thì hôm khác tôi sẽ lại cho anh một ít.”
Phùng Quân gật đầu: “Được!”
Sau bữa tối náo nhiệt, Phùng Quân và Lâm Thanh cùng nhau đưa giáo sư Lưu về khách sạn. Ngày mai giáo sư Lưu sẽ lên máy bay, Phùng Quân nói sáng mai sẽ đưa anh ta đến sân bay, giáo sư Lưu liên tục nói không cần. Cuối cùng Phùng Quân mới thôi, cùng Lâm Thanh quay trở về.
Trên đường trở về đã gần mười một giờ, Lâm Thanh nhìn vẻ mặt của Phùng Quân: “Anh mệt không? Có cần đổi người lái không?”
“Cô biết lái xe không?”
“Cũng tàm tạm.” Lâm Thanh đổi vị trí với Phùng Quân.
“Nếu không được thì nói tôi biết.” Phùng Quân nhìn Lâm Thanh.
“Không vấn đề gì, trước đây tôi cũng từng lái xe.” Lúc trước Lâm Thanh tự mình lái xe, nhưng sau đó được thăng chức, công ty đã phân công tài xế cho cô, nên cô không lái xe nữa. Hiện tại chiếc Toyota của cô vẫn còn đang đậu ở bãi xe bên cạnh nhà thuê. Lâm Thanh lắc đầu, không muốn nghĩ về những chuyện đã qua nữa.
Ấy vậy mà những lời nói của Phùng Quân lại kéo cô quay ngược trở lại: “Trước đây cô làm gì?”
“Làm thuê thôi. Ở thành phố làm thuê.”
“Tôi nghe A Tòng nói, cô đến từ thành phố S.”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tại sao cô lại không đi làm mà chạy đến nơi này cả ngày đi loanh quanh?”
“Có lẽ là do tôi đã quá mệt mỏi với cuộc sống ở thành phố.” Lâm Thanh cố tình nói hết sức trôi chảy.
“Cô hẳn là người sẽ không để cho cuộc sống của mình trôi qua một cách buồn chán.” Phùng Quân kéo cửa kính xe xuống: “Xin lỗi, tôi muốn hút một điếu thuốc.”
“Anh cứ tùy ý.”
Phùng Quân ngậm điếu thuốc, ánh mắt có chút mông lung: “Ở cái thị trấn nhỏ này, gần 90% thanh niên đều đã rời đi, họ đi chơi, đi học, đi làm, không ai muốn quay lại cả. Cô thì ngược lại, một người có thể bám trụ rất tốt ở thành phố, sao lại chạy đến nơi này?”
“Còn anh? Tại sao anh lại đến đây?”
“Tôi?” Phùng Quân vươn tay nhẹ búng tàn thuốc ra bên ngoài: “Tôi sống ở thành phố quá mệt mỏi, muốn tìm một nơi trong lành yên tĩnh.”
“Tôi cũng vậy.” Lâm Thanh đột nhiên hiểu được, kỳ thật mỗi người đều có một câu chuyện. Không phải chỉ có cô mới trải qua những vui buồn trong cuộc sống, mà rất nhiều người, hay tất cả mọi người, đều có những quá khứ không muốn nói với người khác.
“Cô cũng mệt mỏi?” Phùng Quân đột nhiên bật cười: “Mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy cô, lúc đó trông cô chật vật giống như con chó mà tôi đã nhặt được…” Bị Lâm Thanh trừng mắt nhìn, anh bật cười: “Tôi xin lỗi, nhưng thật sự là rất giống. Khi đến đây vào năm 2007, tôi có nhặt được một con chó ở thôn bên cạnh. Nó rất bẩn, cũng rất xấu, chân còn đi cà nhắc.”
“Anh vậy mà so sánh tôi với một con chó?” Lâm Thanh cố ý giả vờ tức giận.
“Nói cho cô biết, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, nó trở nên rất VIP, vừa thông minh vừa đáng yêu.”
Lâm Thanh liếc anh một cái: “Bây giờ nó đâu rồi?”
“Nó đi rồi.” Phùng Quân thở dài: “Sau khi nuôi hơn một năm, nó đột nhiên biến mất.”
“Rất lấy làm tiếc.”
“Mối quan hệ giữa người với người hay giữa người với chó đều vậy cả. Đôi khi cô cũng không thể hiểu nổi tại sao nó lại biến mất một cách đột ngột như vậy.” Phùng Quân ném điếu thuốc đi.
Cả hai người đều rơi vào trầm lặng. Gió núi rất trong lành, có chút hương vị của bùn đất và hoa dại, rất thích hợp để tâm sự.
Giáo sư Lưu cười nói: “Khảo sát ở nông thôn vốn dĩ là một phần công việc của tôi!”
Phùng Quân uống hết bia trong ly của mình, lại nâng ly với Lâm Thanh: “Lâm Thanh, cảm ơn cô!”
Lâm Thanh cùng anh cụng ly, hai người đều một hơi uống cạn.
Phùng Quân lại muốn đi rót bia, Lâm Thanh áp sát vào gần anh, nói: “Lát nữa anh còn phải lái xe, đừng uống nữa.”
Phùng Quân sững sờ một lúc, nhưng cũng đặt bia xuống. Anh tập trung dùng bữa, suy nghĩ một hồi, hỏi cô: “Dưa chua này là do cô ngâm?”
“Bà tôi ngâm, nhưng tôi cũng đã học được. Nếu anh thích ăn thì hôm khác tôi sẽ lại cho anh một ít.”
Phùng Quân gật đầu: “Được!”
Sau bữa tối náo nhiệt, Phùng Quân và Lâm Thanh cùng nhau đưa giáo sư Lưu về khách sạn. Ngày mai giáo sư Lưu sẽ lên máy bay, Phùng Quân nói sáng mai sẽ đưa anh ta đến sân bay, giáo sư Lưu liên tục nói không cần. Cuối cùng Phùng Quân mới thôi, cùng Lâm Thanh quay trở về.
Trên đường trở về đã gần mười một giờ, Lâm Thanh nhìn vẻ mặt của Phùng Quân: “Anh mệt không? Có cần đổi người lái không?”
“Cô biết lái xe không?”
“Cũng tàm tạm.” Lâm Thanh đổi vị trí với Phùng Quân.
“Nếu không được thì nói tôi biết.” Phùng Quân nhìn Lâm Thanh.
“Không vấn đề gì, trước đây tôi cũng từng lái xe.” Lúc trước Lâm Thanh tự mình lái xe, nhưng sau đó được thăng chức, công ty đã phân công tài xế cho cô, nên cô không lái xe nữa. Hiện tại chiếc Toyota của cô vẫn còn đang đậu ở bãi xe bên cạnh nhà thuê. Lâm Thanh lắc đầu, không muốn nghĩ về những chuyện đã qua nữa.
Ấy vậy mà những lời nói của Phùng Quân lại kéo cô quay ngược trở lại: “Trước đây cô làm gì?”
“Làm thuê thôi. Ở thành phố làm thuê.”
“Tôi nghe A Tòng nói, cô đến từ thành phố S.”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tại sao cô lại không đi làm mà chạy đến nơi này cả ngày đi loanh quanh?”
“Có lẽ là do tôi đã quá mệt mỏi với cuộc sống ở thành phố.” Lâm Thanh cố tình nói hết sức trôi chảy.
“Cô hẳn là người sẽ không để cho cuộc sống của mình trôi qua một cách buồn chán.” Phùng Quân kéo cửa kính xe xuống: “Xin lỗi, tôi muốn hút một điếu thuốc.”
“Anh cứ tùy ý.”
Phùng Quân ngậm điếu thuốc, ánh mắt có chút mông lung: “Ở cái thị trấn nhỏ này, gần 90% thanh niên đều đã rời đi, họ đi chơi, đi học, đi làm, không ai muốn quay lại cả. Cô thì ngược lại, một người có thể bám trụ rất tốt ở thành phố, sao lại chạy đến nơi này?”
“Còn anh? Tại sao anh lại đến đây?”
“Tôi?” Phùng Quân vươn tay nhẹ búng tàn thuốc ra bên ngoài: “Tôi sống ở thành phố quá mệt mỏi, muốn tìm một nơi trong lành yên tĩnh.”
“Tôi cũng vậy.” Lâm Thanh đột nhiên hiểu được, kỳ thật mỗi người đều có một câu chuyện. Không phải chỉ có cô mới trải qua những vui buồn trong cuộc sống, mà rất nhiều người, hay tất cả mọi người, đều có những quá khứ không muốn nói với người khác.
“Cô cũng mệt mỏi?” Phùng Quân đột nhiên bật cười: “Mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy cô, lúc đó trông cô chật vật giống như con chó mà tôi đã nhặt được…” Bị Lâm Thanh trừng mắt nhìn, anh bật cười: “Tôi xin lỗi, nhưng thật sự là rất giống. Khi đến đây vào năm 2007, tôi có nhặt được một con chó ở thôn bên cạnh. Nó rất bẩn, cũng rất xấu, chân còn đi cà nhắc.”
“Anh vậy mà so sánh tôi với một con chó?” Lâm Thanh cố ý giả vờ tức giận.
“Nói cho cô biết, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, nó trở nên rất VIP, vừa thông minh vừa đáng yêu.”
Lâm Thanh liếc anh một cái: “Bây giờ nó đâu rồi?”
“Nó đi rồi.” Phùng Quân thở dài: “Sau khi nuôi hơn một năm, nó đột nhiên biến mất.”
“Rất lấy làm tiếc.”
“Mối quan hệ giữa người với người hay giữa người với chó đều vậy cả. Đôi khi cô cũng không thể hiểu nổi tại sao nó lại biến mất một cách đột ngột như vậy.” Phùng Quân ném điếu thuốc đi.
Cả hai người đều rơi vào trầm lặng. Gió núi rất trong lành, có chút hương vị của bùn đất và hoa dại, rất thích hợp để tâm sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.