Chương 14
Tử Trạch Hoa
30/12/2020
Lâm Thanh bắt đầu chính thức làm việc tại vườn sinh thái. Điều phối
nhân lực, liên hệ với ngân hàng và đội xây dựng, rất nhiều công việc dần dần được chuyển giao cho Lâm Thanh làm, lúc này Lâm Thanh mới biết khối lượng công việc của Phùng Quân trước đây lớn như thế nào.
Cũng vì vậy mà Lâm Thanh cũng biết được thói quen ăn uống của Phùng Quân tệ vô cùng, thường xuyên không ăn cơm đúng giờ. Mỗi lần nhịn không được lên lầu hai tìm anh, anh đều đang hút thuốc: “Phùng Quân, nếu anh còn không ăn cơm, tôi sẽ bảo chị Linh từ nay không nấu cơm nữa.”
“Lát nữa tôi sẽ xuống dưới ăn sau.”
“Đợi đến lúc đó đồ ăn nguội hết rồi!” Lâm Thanh ôm một bụng tức xuống lầu, cảm thấy mình không khác gì một bà quản gia: “Chị Linh, chị chuẩn bị một phần cơm mang lên cho ông chủ đi.”
Mấy công nhân cười ha ha, Lâm Thanh nhìn bọn họ: “Mọi người cười cái gì?”
A Tòng lớn gan nói: “Cô Lâm, cô nói chuyện với ông chủ như vậy, bộ dạng giống như vợ tôi nói chuyện với tôi vậy!”
Lâm Thanh đỏ mặt: “Nào có!”
Phùng Quân thản nhiên đi xuống lầu, nhìn thấy chị Linh đang chuẩn bị bưng đồ ăn lên: “Đưa cho tôi.” Anh mang đến bàn bên cạnh, bắt đầu ăn.
“Ông chủ, anh rất nghe lời cô Lâm?” A Tòng vội vàng chạy tới: “Đúng không ông chủ?”
Phùng Quân gật đầu: “Một nhân tài quan trọng như vậy, tôi không dám không nghe.”
A Tòng cười: “Đúng, đúng.”
Lâm Thanh giả vờ như có việc, đi ra ngoài.
Đến tháng bảy, ngân hàng đã cấp cho Phùng Quân khoản vay 50 triệu nhân dân tệ, việc xây dựng đường cũng chính thức bắt đầu. Lâm Thanh lo lắng quỹ đầu tư không đủ, Phùng Quân trầm ngâm: “Vừa làm vừa huy động tiền. Đợi đủ nguồn tài chính rồi mới bắt đầu làm là không có khả năng.”
Nhưng ngoài áp lực, có một tin vui là vấn đề dịch bệnh của nho đã được giải quyết hoàn toàn, cách đây không lâu đã thu hoạch một đợt đầu tiên, sản lượng rất tốt, giá bán cũng cao. Lâm Thanh đang cập nhật sổ sách, ngón tay gõ bàn phím máy tính lạch cạch: “Sắp tới lại bán thêm một đợt nữa, nếu có thể thu về 50 vạn thì quá tốt.”
“Trong mắt cô chỉ có tiền thôi sao?”
“Tôi như vậy không phải là vì lo lắng cho anh sao!”
Lâm Thanh nói xong, cảm thấy lúng túng, lén nhìn anh, dường như Phùng Quân không nghe thấy, đi xuống lầu.
Việc xây dựng đường đang được tiến hành rất rầm rộ. Mọi người trên dưới vườn sinh thái đều rất có động lực. Lâm Thanh mỗi ngày đều dậy lúc 6 giờ, thường thì đến 9 hoặc 10 giờ tối mới về đến nhà. Chẳng bao lâu cả người đều trở nên đen và gầy đi, nhưng trong lòng cô lại rất vui, mỗi khi hoàn thành một công việc nào đó, cô đều cảm thấy tràn đầy vui vẻ. Tháng lương đầu tiên, Phùng Quân đã đưa cho cô năm ngàn tệ: “Sau này lợi nhuận tốt hơn sẽ thêm lương cho cô.” So với thu nhập trước đây, khoản thu nhập này đương nhiên thấp, nhưng Lâm Thanh cảm thấy rất thỏa mãn và vui vẻ.
Lâm Thanh đạp xe đem canh đậu xanh cho đội xây dựng, ánh mặt trời vô cùng chói chang, sau khi đi đi lại lại cô cảm thấy có hơi đau đầu. Vừa cất xe đạp xong, đang nghĩ đến việc vào văn phòng ngồi điều hòa cho mát, bỗng nhiên đầu óc cô trở nên trống rỗng, hai chân như muốn khuỵu xuống.
Trong lúc mơ hồ, Lâm Thanh nghe thấy Phùng Quân đang gọi mình: “Lâm Thanh, Lâm Thanh!”
Lâm Thanh từ từ mở mắt ra, hóa ra là đang nằm trong ngực của Phùng Quân. Cô cười yếu ớt, muốn nói rằng mình không sao.
Phùng Quân cau mày: “Có cần tôi đưa cô đi bệnh viện không?”
“Không cần đâu. Hiện tại tôi đỡ nhiều rồi.” Lâm Thanh chật vật muốn đứng lên, Phùng Quân vội vàng giúp cô.
Lâm Thanh nhìn thấy trong tay anh đang cầm dầu thuốc, cô đưa tay nhận lấy: “Chắc là do trời nắng quá. Tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Cô lại thoa dầu thuốc.
“Đến phòng của tôi nghỉ ngơi một chút đi.” Phùng Quân đưa dầu thuốc cho cô: “Nếu không ổn thì nói với tôi ngay, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Lâm Thanh muốn nói không cần, nhưng nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Phùng Quân, cô đành phải đồng ý.
Phùng Quân đưa Lâm Thanh lên tầng ba và mở một trong những cánh cửa ra, đây là lần đầu tiên Lâm Thanh bước vào thế giới hoàn toàn riêng tư của Phùng Quân. Căn phòng màu xanh nhạt, đối diện với cửa sổ sát đất là bãi cỏ rộng lớn.
“Cô nghỉ ngơi cho thật tốt đi.” Phùng Quân bước ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Lâm Thanh có chút không yên lòng nằm trên chiếc giường lớn trải ra giường màu lam sẫm, trong không khí có một mùi hương rất quen thuộc, là mùi xà phòng bạc hà từ trong ra trải giường, cũng là do vài lần cố ý hay vô ý đến gần anh ngửi được.
Cũng vì vậy mà Lâm Thanh cũng biết được thói quen ăn uống của Phùng Quân tệ vô cùng, thường xuyên không ăn cơm đúng giờ. Mỗi lần nhịn không được lên lầu hai tìm anh, anh đều đang hút thuốc: “Phùng Quân, nếu anh còn không ăn cơm, tôi sẽ bảo chị Linh từ nay không nấu cơm nữa.”
“Lát nữa tôi sẽ xuống dưới ăn sau.”
“Đợi đến lúc đó đồ ăn nguội hết rồi!” Lâm Thanh ôm một bụng tức xuống lầu, cảm thấy mình không khác gì một bà quản gia: “Chị Linh, chị chuẩn bị một phần cơm mang lên cho ông chủ đi.”
Mấy công nhân cười ha ha, Lâm Thanh nhìn bọn họ: “Mọi người cười cái gì?”
A Tòng lớn gan nói: “Cô Lâm, cô nói chuyện với ông chủ như vậy, bộ dạng giống như vợ tôi nói chuyện với tôi vậy!”
Lâm Thanh đỏ mặt: “Nào có!”
Phùng Quân thản nhiên đi xuống lầu, nhìn thấy chị Linh đang chuẩn bị bưng đồ ăn lên: “Đưa cho tôi.” Anh mang đến bàn bên cạnh, bắt đầu ăn.
“Ông chủ, anh rất nghe lời cô Lâm?” A Tòng vội vàng chạy tới: “Đúng không ông chủ?”
Phùng Quân gật đầu: “Một nhân tài quan trọng như vậy, tôi không dám không nghe.”
A Tòng cười: “Đúng, đúng.”
Lâm Thanh giả vờ như có việc, đi ra ngoài.
Đến tháng bảy, ngân hàng đã cấp cho Phùng Quân khoản vay 50 triệu nhân dân tệ, việc xây dựng đường cũng chính thức bắt đầu. Lâm Thanh lo lắng quỹ đầu tư không đủ, Phùng Quân trầm ngâm: “Vừa làm vừa huy động tiền. Đợi đủ nguồn tài chính rồi mới bắt đầu làm là không có khả năng.”
Nhưng ngoài áp lực, có một tin vui là vấn đề dịch bệnh của nho đã được giải quyết hoàn toàn, cách đây không lâu đã thu hoạch một đợt đầu tiên, sản lượng rất tốt, giá bán cũng cao. Lâm Thanh đang cập nhật sổ sách, ngón tay gõ bàn phím máy tính lạch cạch: “Sắp tới lại bán thêm một đợt nữa, nếu có thể thu về 50 vạn thì quá tốt.”
“Trong mắt cô chỉ có tiền thôi sao?”
“Tôi như vậy không phải là vì lo lắng cho anh sao!”
Lâm Thanh nói xong, cảm thấy lúng túng, lén nhìn anh, dường như Phùng Quân không nghe thấy, đi xuống lầu.
Việc xây dựng đường đang được tiến hành rất rầm rộ. Mọi người trên dưới vườn sinh thái đều rất có động lực. Lâm Thanh mỗi ngày đều dậy lúc 6 giờ, thường thì đến 9 hoặc 10 giờ tối mới về đến nhà. Chẳng bao lâu cả người đều trở nên đen và gầy đi, nhưng trong lòng cô lại rất vui, mỗi khi hoàn thành một công việc nào đó, cô đều cảm thấy tràn đầy vui vẻ. Tháng lương đầu tiên, Phùng Quân đã đưa cho cô năm ngàn tệ: “Sau này lợi nhuận tốt hơn sẽ thêm lương cho cô.” So với thu nhập trước đây, khoản thu nhập này đương nhiên thấp, nhưng Lâm Thanh cảm thấy rất thỏa mãn và vui vẻ.
Lâm Thanh đạp xe đem canh đậu xanh cho đội xây dựng, ánh mặt trời vô cùng chói chang, sau khi đi đi lại lại cô cảm thấy có hơi đau đầu. Vừa cất xe đạp xong, đang nghĩ đến việc vào văn phòng ngồi điều hòa cho mát, bỗng nhiên đầu óc cô trở nên trống rỗng, hai chân như muốn khuỵu xuống.
Trong lúc mơ hồ, Lâm Thanh nghe thấy Phùng Quân đang gọi mình: “Lâm Thanh, Lâm Thanh!”
Lâm Thanh từ từ mở mắt ra, hóa ra là đang nằm trong ngực của Phùng Quân. Cô cười yếu ớt, muốn nói rằng mình không sao.
Phùng Quân cau mày: “Có cần tôi đưa cô đi bệnh viện không?”
“Không cần đâu. Hiện tại tôi đỡ nhiều rồi.” Lâm Thanh chật vật muốn đứng lên, Phùng Quân vội vàng giúp cô.
Lâm Thanh nhìn thấy trong tay anh đang cầm dầu thuốc, cô đưa tay nhận lấy: “Chắc là do trời nắng quá. Tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Cô lại thoa dầu thuốc.
“Đến phòng của tôi nghỉ ngơi một chút đi.” Phùng Quân đưa dầu thuốc cho cô: “Nếu không ổn thì nói với tôi ngay, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Lâm Thanh muốn nói không cần, nhưng nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Phùng Quân, cô đành phải đồng ý.
Phùng Quân đưa Lâm Thanh lên tầng ba và mở một trong những cánh cửa ra, đây là lần đầu tiên Lâm Thanh bước vào thế giới hoàn toàn riêng tư của Phùng Quân. Căn phòng màu xanh nhạt, đối diện với cửa sổ sát đất là bãi cỏ rộng lớn.
“Cô nghỉ ngơi cho thật tốt đi.” Phùng Quân bước ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Lâm Thanh có chút không yên lòng nằm trên chiếc giường lớn trải ra giường màu lam sẫm, trong không khí có một mùi hương rất quen thuộc, là mùi xà phòng bạc hà từ trong ra trải giường, cũng là do vài lần cố ý hay vô ý đến gần anh ngửi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.