Chương 154: Nam hậu
Khương Đường
16/08/2020
Edit: Vĩnh Nhi – Beta: Tiểu Vũ
Ba ngày sau, Quân Huyền Kiêu chậm chạp không xưng đế rốt cuộc cũng mặc lên hoàng bào, bước lên bảo tháp Cửu Long, tưới rượu kính trời, thay đổi quốc hiệu là “Cảnh”, mặc dù cùng “Tĩnh” không có khác nhau là mấy, nhưng chung quy vẫn là thay đổi triều đại, Đại Tĩnh dừng lại ở năm 229, sau này gọi là “Cảnh Lịch”.
Mộ cổ thần chung* (chuông sớm trống chiều) vang lên, bách tính Kinh thành hướng về phía Hoàng cung quỳ lạy.
*Mộ cổ thần chung: Đây là thành ngữ có nguồn gốc Phật giáo. Theo quy củ Phật giáo thì chùa chiền đánh sớm trống tối – mộ cổ thần chung.
Bách quan lại bất kể là thật tâm hay là bất đắc dĩ, đều phải quỳ xuống, miệng hô to “Ngô Hoàng vạn tuế”, chúc mừng “Huyền Đế” trở thành thái tổ ( người khai quốc) của nước Cảnh Lịch.
Dù sao số trời đã định, không người nào dám phản đối, nhưng thánh chỉ đầu tiên Huyền Đế ban ra khi đăng cơ, lại làm cho tròng mắt của quần thần đều sắp rớt ra.
Không thiết lập tam cung lục viện, tôn Thẩm Ngọc làm Đế hậu.
Lập một người nam nhân làm hậu…
Đây thực sự là chuyện lần đầu gặp phải từ lúc khai thiên lập địa, là người đầu tiên từ xưa đến nay.
Trêи triều đình nghị luận sôi nổi, đặc biệt lão Thượng thư Bộ lễ là người phản đối kịch liệt nhất, lão Thượng thư tuân thủ nghiêm ngặt cương thường lễ tiết, với lão mà nói, đây đúng thật là chuyện lớn trái luân thường đạo lý, kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.
“Hoàng thượng! Từ xưa đến nay, chưa từng có tiền lệ Đế vương lập nam hậu! Đây là khinh nhờn Khổng Mạnh, phớt lờ đạo làm vua…..”
“Vậy trẫm sẽ mở đầu cái gọi là tiền lệ này.”
Quân Huyền Kiêu cắt ngang lời Thượng thư Bộ lễ gần như đang cúi rạp ở trêи nền đất, phóng tầm mắt nhìn tới, có gần một nửa thần tử quỳ ở trêи mặt đất, đều là phản đối chiếu thư của hắn.
“… Nhưng….nhưng đây là đại nghịch bất đạo…..” Thượng thư Bộ lễ gấp đến đỏ cả mắt, “Hoàng thượng chính là thánh tổ lập ra nước Đại Cảnh, lại bị sắc đẹp mê hoặc, chuyên sủng một người nam sủng, sử sách ghi chép lại tất sẽ trở thành vết nhơ của Hoàng thượng, Hoàng thượng cho dù có là minh quân, hậu nhân cũng chỉ có thể cho là Hoàng thượng ngu ngốc…”
Quân Huyền Kiêu không kiên nhẫn nói: “Trẫm lặp lại lần nữa, tà quân cũng được bạo quân cũng được mà hôn quân cũng tốt, trẫm chưa bao giờ nói mình muốn làm một người minh quân, hậu nhân bình phẩm? Nực cười. Kết cục của Giám chính Khâm Thiên Giám, các ngươi đều thấy được chứ?”.
“Được lắm….. Hoàng thượng khăng khăng làm theo ý mình, ý chỉ lập nam hậu lão thần không thể làm gì.” Thượng thư Bộ Lễ ngẩng đầu hỏi, “Vậy tại sao Hoàng thượng lại xoá bỏ tam cung lục viện? Từ xưa tới nay, Hoàng thượng nên mở rộng hậu cung, kéo dài dòng dõi, quốc gia mới có thể phồn vinh hưng thịnh.”
Ánh mắt Quân Huyền Kiêu thâm thúy hỏi: “A, dựa theo lời này của ngươi, Thẩm Ngọc không thể sinh con cho nên không thích hợp tôn làm Hoàng hậu?”.
“Hoàng thượng thích y, dĩ nhiên có thể dưỡng y làm nam sủng, thậm chí lập y làm nam phi, trong lịch sử cũng có đế vương yêu thích nam sắc, nhưng ngôi vị hoàng hậu, cần phải tìm một hiền hậu khác, còn có hậu cung phồn thịnh mới có thể vì Hoàng thượng khai chi tán diệp, cho nên thỉnh Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, nạp thêm tần phi giai lệ…”
Quân Huyền Kiêu suy nghĩ một chút, phiền não nói: “Việc này thật làm cho Trẫm nhức đầu, trêи đời rất nhiều mỹ nhân, người nào có thể làm Hoàng hậu của Trẫm? Hẳn là ái khanh đã chọn được người nào rồi?”.
Sắc mặt Thượng thư Bộ Lễ hòa hoãn lại, cẩn thận từng li từng tí nói: “Dĩ nhiên là người trong lòng ngưỡng mộ Hoàng thượng, lại có thể làm mẫu nghi thiên hạ… Cá nhân lão thần cho là, nữ nhi Thẩm tri phủ, nhu gia thục tuệ, giữ mình cẩn trọng, cung kính hết mực, là lựa chọn hàng đầu của Hoàng thượng.”
“Tạ Quảng Thành to gan!” Bỗng nhiên Quân Huyền Kiêu trầm mặt, “Ngươi đã nhận của Thẩm tri phủ bao nhiêu ngân lượng?”.
Thượng thư Bộ Lễ bị quân uy làm cho khϊế͙p͙ sợ, vội dập đầu nói: “Hoàng thượng minh giám! Lão thần chưa trao đổi riêng tư với bất luận người nào, toàn bộ đều là lời nói xuất phát từ đáy lòng của lão thần, thần không có nhận hối lộ!”
“Trước kia Diệp Đế còn tại vị, Thẩm thị cũng là do ngươi đề cử tiến cung đi? Giao tình cá nhân của ngươi và Thẩm tri phủ rất mật thiết, tưởng Trẫm không biết sao?”.
Cổ họng Thượng thư Bộ Lễ giống như bị bóp chặt, một hồi lâu sau mới dập đầu xin tha.
“Lột quan phục, áp giải tới Đại Lý Tự, chờ xử lý! Thứ Trẫm không nhìn được nhất là kẻ kết bè kết cánh.”.
Lão Thượng thư tuyệt nhiên không nghĩ tới, lão luôn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, tự thấy kết giao với Thẩm tri phủ cũng rất âm thầm bí mật, lão cho là Hoàng Đế mới đăng cơ, căn cơ không sâu, kết quả lại là Huyền Đế đã sớm rõ ràng trong lòng, lão thành đối tượng để Huyền Đế giết gà dọa khỉ lập uy.
Lão Thượng thư bị kéo ra ngoài, dĩ nhiên sau đó là một trận hô to xin tha, thế nhưng Huyền Đế có lòng chấn nhϊế͙p͙ quần thần, không người nào dám nói đỡ cho lão.
“Liên quan tới việc lập hậu, còn người nào có ý kiến nữa không?”.
Trêи triều lặng yên như tờ, không người nào dám đáp lại.
“Rất tốt, vậy về sau chuyện này Trẫm không muốn lại nghe được nửa câu chỉ trích, người vi phạm giết không tha!”
Ở trêи triều Quân Huyền Kiêu long nhan giận dữ, hạ triều lại bước nhanh lên xe ngựa, cuống cuồng đi về nhà.
Liên quan đến chuyện lập Thẩm Ngọc làm Hoàng hậu, tuy là Quân Huyền Kiêu sớm muốn thuyết phục Thẩm Ngọc, nhưng Thẩm Ngọc nhớ đến chuyện hồi tộc, căn bản là nghe cũng không nghe hắn giải thích, chứ đừng có nói là nói chuyện với hắn, đã ba ngày Thẩm Ngọc chưa cho hắn sắc mặt tốt.
Được rồi, căn bản chính là chẳng thể hiện sắc mặt gì, lại trở về trạng thái coi hắn như là không khí.
“Ngọc Nhi, ngươi mở cửa đi, ngươi nghe ta giải thích với ngươi, mặc dù ngươi là đương kim Hoàng hậu, thế nhưng không cần phải ở lại trong Hoàng cung, ta không có hậu cung phi tần, cho nên ngươi cũng không cần chưởng quản phượng ấn, tranh đấu với ngươi khác, chỉ là ta muốn nói cho thế nhân, ngươi là người của ta, như vậy người khác sẽ không dám hại ngươi…. Thật đấy, ta sẽ không gây trở ngại cho ngươi đâu, sau này vẫn là ngươi muốn đi đâu thì đi đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó…..”
Quân Huyền Kiêu đập cửa phòng, nói đến khô họng đắng lưỡi.
…
Tác giả có lời – Khương Đường
Dân chúng vẫn luôn cố chấp nói muốn ngược công, còn chưa ngược đã đau lòng…?? Có thể đừng chỉ đạo tôi được không, làm dâu trăm họ, tôi nghe ai đây????
Ba ngày sau, Quân Huyền Kiêu chậm chạp không xưng đế rốt cuộc cũng mặc lên hoàng bào, bước lên bảo tháp Cửu Long, tưới rượu kính trời, thay đổi quốc hiệu là “Cảnh”, mặc dù cùng “Tĩnh” không có khác nhau là mấy, nhưng chung quy vẫn là thay đổi triều đại, Đại Tĩnh dừng lại ở năm 229, sau này gọi là “Cảnh Lịch”.
Mộ cổ thần chung* (chuông sớm trống chiều) vang lên, bách tính Kinh thành hướng về phía Hoàng cung quỳ lạy.
*Mộ cổ thần chung: Đây là thành ngữ có nguồn gốc Phật giáo. Theo quy củ Phật giáo thì chùa chiền đánh sớm trống tối – mộ cổ thần chung.
Bách quan lại bất kể là thật tâm hay là bất đắc dĩ, đều phải quỳ xuống, miệng hô to “Ngô Hoàng vạn tuế”, chúc mừng “Huyền Đế” trở thành thái tổ ( người khai quốc) của nước Cảnh Lịch.
Dù sao số trời đã định, không người nào dám phản đối, nhưng thánh chỉ đầu tiên Huyền Đế ban ra khi đăng cơ, lại làm cho tròng mắt của quần thần đều sắp rớt ra.
Không thiết lập tam cung lục viện, tôn Thẩm Ngọc làm Đế hậu.
Lập một người nam nhân làm hậu…
Đây thực sự là chuyện lần đầu gặp phải từ lúc khai thiên lập địa, là người đầu tiên từ xưa đến nay.
Trêи triều đình nghị luận sôi nổi, đặc biệt lão Thượng thư Bộ lễ là người phản đối kịch liệt nhất, lão Thượng thư tuân thủ nghiêm ngặt cương thường lễ tiết, với lão mà nói, đây đúng thật là chuyện lớn trái luân thường đạo lý, kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.
“Hoàng thượng! Từ xưa đến nay, chưa từng có tiền lệ Đế vương lập nam hậu! Đây là khinh nhờn Khổng Mạnh, phớt lờ đạo làm vua…..”
“Vậy trẫm sẽ mở đầu cái gọi là tiền lệ này.”
Quân Huyền Kiêu cắt ngang lời Thượng thư Bộ lễ gần như đang cúi rạp ở trêи nền đất, phóng tầm mắt nhìn tới, có gần một nửa thần tử quỳ ở trêи mặt đất, đều là phản đối chiếu thư của hắn.
“… Nhưng….nhưng đây là đại nghịch bất đạo…..” Thượng thư Bộ lễ gấp đến đỏ cả mắt, “Hoàng thượng chính là thánh tổ lập ra nước Đại Cảnh, lại bị sắc đẹp mê hoặc, chuyên sủng một người nam sủng, sử sách ghi chép lại tất sẽ trở thành vết nhơ của Hoàng thượng, Hoàng thượng cho dù có là minh quân, hậu nhân cũng chỉ có thể cho là Hoàng thượng ngu ngốc…”
Quân Huyền Kiêu không kiên nhẫn nói: “Trẫm lặp lại lần nữa, tà quân cũng được bạo quân cũng được mà hôn quân cũng tốt, trẫm chưa bao giờ nói mình muốn làm một người minh quân, hậu nhân bình phẩm? Nực cười. Kết cục của Giám chính Khâm Thiên Giám, các ngươi đều thấy được chứ?”.
“Được lắm….. Hoàng thượng khăng khăng làm theo ý mình, ý chỉ lập nam hậu lão thần không thể làm gì.” Thượng thư Bộ Lễ ngẩng đầu hỏi, “Vậy tại sao Hoàng thượng lại xoá bỏ tam cung lục viện? Từ xưa tới nay, Hoàng thượng nên mở rộng hậu cung, kéo dài dòng dõi, quốc gia mới có thể phồn vinh hưng thịnh.”
Ánh mắt Quân Huyền Kiêu thâm thúy hỏi: “A, dựa theo lời này của ngươi, Thẩm Ngọc không thể sinh con cho nên không thích hợp tôn làm Hoàng hậu?”.
“Hoàng thượng thích y, dĩ nhiên có thể dưỡng y làm nam sủng, thậm chí lập y làm nam phi, trong lịch sử cũng có đế vương yêu thích nam sắc, nhưng ngôi vị hoàng hậu, cần phải tìm một hiền hậu khác, còn có hậu cung phồn thịnh mới có thể vì Hoàng thượng khai chi tán diệp, cho nên thỉnh Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, nạp thêm tần phi giai lệ…”
Quân Huyền Kiêu suy nghĩ một chút, phiền não nói: “Việc này thật làm cho Trẫm nhức đầu, trêи đời rất nhiều mỹ nhân, người nào có thể làm Hoàng hậu của Trẫm? Hẳn là ái khanh đã chọn được người nào rồi?”.
Sắc mặt Thượng thư Bộ Lễ hòa hoãn lại, cẩn thận từng li từng tí nói: “Dĩ nhiên là người trong lòng ngưỡng mộ Hoàng thượng, lại có thể làm mẫu nghi thiên hạ… Cá nhân lão thần cho là, nữ nhi Thẩm tri phủ, nhu gia thục tuệ, giữ mình cẩn trọng, cung kính hết mực, là lựa chọn hàng đầu của Hoàng thượng.”
“Tạ Quảng Thành to gan!” Bỗng nhiên Quân Huyền Kiêu trầm mặt, “Ngươi đã nhận của Thẩm tri phủ bao nhiêu ngân lượng?”.
Thượng thư Bộ Lễ bị quân uy làm cho khϊế͙p͙ sợ, vội dập đầu nói: “Hoàng thượng minh giám! Lão thần chưa trao đổi riêng tư với bất luận người nào, toàn bộ đều là lời nói xuất phát từ đáy lòng của lão thần, thần không có nhận hối lộ!”
“Trước kia Diệp Đế còn tại vị, Thẩm thị cũng là do ngươi đề cử tiến cung đi? Giao tình cá nhân của ngươi và Thẩm tri phủ rất mật thiết, tưởng Trẫm không biết sao?”.
Cổ họng Thượng thư Bộ Lễ giống như bị bóp chặt, một hồi lâu sau mới dập đầu xin tha.
“Lột quan phục, áp giải tới Đại Lý Tự, chờ xử lý! Thứ Trẫm không nhìn được nhất là kẻ kết bè kết cánh.”.
Lão Thượng thư tuyệt nhiên không nghĩ tới, lão luôn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, tự thấy kết giao với Thẩm tri phủ cũng rất âm thầm bí mật, lão cho là Hoàng Đế mới đăng cơ, căn cơ không sâu, kết quả lại là Huyền Đế đã sớm rõ ràng trong lòng, lão thành đối tượng để Huyền Đế giết gà dọa khỉ lập uy.
Lão Thượng thư bị kéo ra ngoài, dĩ nhiên sau đó là một trận hô to xin tha, thế nhưng Huyền Đế có lòng chấn nhϊế͙p͙ quần thần, không người nào dám nói đỡ cho lão.
“Liên quan tới việc lập hậu, còn người nào có ý kiến nữa không?”.
Trêи triều lặng yên như tờ, không người nào dám đáp lại.
“Rất tốt, vậy về sau chuyện này Trẫm không muốn lại nghe được nửa câu chỉ trích, người vi phạm giết không tha!”
Ở trêи triều Quân Huyền Kiêu long nhan giận dữ, hạ triều lại bước nhanh lên xe ngựa, cuống cuồng đi về nhà.
Liên quan đến chuyện lập Thẩm Ngọc làm Hoàng hậu, tuy là Quân Huyền Kiêu sớm muốn thuyết phục Thẩm Ngọc, nhưng Thẩm Ngọc nhớ đến chuyện hồi tộc, căn bản là nghe cũng không nghe hắn giải thích, chứ đừng có nói là nói chuyện với hắn, đã ba ngày Thẩm Ngọc chưa cho hắn sắc mặt tốt.
Được rồi, căn bản chính là chẳng thể hiện sắc mặt gì, lại trở về trạng thái coi hắn như là không khí.
“Ngọc Nhi, ngươi mở cửa đi, ngươi nghe ta giải thích với ngươi, mặc dù ngươi là đương kim Hoàng hậu, thế nhưng không cần phải ở lại trong Hoàng cung, ta không có hậu cung phi tần, cho nên ngươi cũng không cần chưởng quản phượng ấn, tranh đấu với ngươi khác, chỉ là ta muốn nói cho thế nhân, ngươi là người của ta, như vậy người khác sẽ không dám hại ngươi…. Thật đấy, ta sẽ không gây trở ngại cho ngươi đâu, sau này vẫn là ngươi muốn đi đâu thì đi đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó…..”
Quân Huyền Kiêu đập cửa phòng, nói đến khô họng đắng lưỡi.
…
Tác giả có lời – Khương Đường
Dân chúng vẫn luôn cố chấp nói muốn ngược công, còn chưa ngược đã đau lòng…?? Có thể đừng chỉ đạo tôi được không, làm dâu trăm họ, tôi nghe ai đây????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.