Chương 209: Ngươi tha thứ cho ta sao?
Khương Đường
16/08/2020
Edit: Tiểu Vũ – Beta: Vĩnh Nhi
“Chúng ta bị người Hung Nô truy sát, Quân Huyền Kiêu để cho ta thoát thân, còn mình thì bị vây giết, Tống đại ca, ngươi mau đi cứu hắn…”
Lúc Thẩm Ngọc bị ngựa mang đi, cảnh tượng cuối cùng y nhìn thấy là đám quan binh và người Hung Nô kia ùn ùn xông lên, Quân Huyền Kiêu chỉ có một mình không đánh lại được nhiều người, sợ là lành ít dữ nhiều.
Mấy tên thuộc hạ nghe thấy cái tên “Quân Huyền Kiêu” này, ban đầu còn chưa nghe rõ là ai, hai mắt nhìn nhau xác nhận Thẩm Ngọc đang không ngừng gọi “Trấn Bắc Vương” trước kia của bọn họ, bây giờ chính là Huyền Đế….
Hai người đồng thời cảm thấy lạnh lẽo từ sống lưng bò thẳng lên não, dùng tay áo lau mồ hôi to như hạt đậu trêи trán.
“Ở đâu?” Tống Thanh vội vàng hỏi.
“Đi về phía Nam khoảng ba, bốn dặm, có tầm trăm người Hung Nô, bây giờ nói không chừng….”
Mặc dù Tống Thanh nóng vội, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ hạ lệnh.
“Truyền lệnh xuống, giữ lại mười người ở doanh trại, những người ở chỗ khác lập tức lên đường! Ta sẽ đi ngay sau đó! Còn ngây người ra đó làm gì?”
“Rõ.”
Hai tên nam tử như được đại xá, lập tức đi ra ngoài triệu tập nhân mã, Trấn Bắc quân mạnh mẽ vang dội, mệnh lệnh vừa mới hạ xuống đã chuẩn bị chiến đấu xong, cuộn lên bụi đất.
Thẩm Ngọc vội vàng đuổi theo: “Ta cũng đi, ta có thể dẫn đường!”
Tống Thanh kéo y, khuyên nhủ: “Ngươi đừng đi, giao cho ta là được, Ngọc Nhi, ngươi nghỉ ngơi ở đây, kiên nhẫn đợi.”
“Nhưng các ngươi không biết hắn ở đâu…”
Tống Thanh an ủi: “Ngươi yên tâm, huống hồ nếu Hoàng thượng biết ta để cho người lại đi vào nơi nguy hiểm, sau khi ngài ấy trở về nhất định sẽ trách cứ ta.”
Thẩm Ngọc chán nản, đúng là y chẳng giúp được gì cả, còn liên lụy Tống Thanh phải bận tâm chiếu cố y.
“Tống đại ca, ngươi nói, hắn sẽ không…. sẽ không…”
Tống Thanh nhìn sắc môi xanh đen của Thẩm Ngọc, nắm lấy đôi tay phát lạnh của y.
“Trước khi mặt trời lặn, nhất định ta sẽ mang người trở về, nếu không có… Chắc chắn ta sẽ dẫn binh đồ sát mười thành Hung Nô!”
Tống Thanh luôn ôn hòa cũng bị nhuệ khí kϊƈɦ thích như lưỡi mác sắc bén, vén rèm mà đi.
Trong doanh trướng chỉ còn lại một người là Thẩm Ngọc, ngoại trừ sốt ruột chờ đợi, y cũng không nghĩ ra nên làm như thế nào, y ngồi không được mà đứng cũng không yên, đi qua đi lại.
“Quân Huyền Kiêu, ngươi chính là một tên khốn kiếp, ngươi cho phép ta tìm một người mới? Ta cần ngươi cho phép chắc? Ta yêu ai sẽ tìm người đó! Nếu ngươi không trở lại, ta sẽ lập tức đi kiếm người khác!”
“Ngươi đừng tưởng rằng chết vì ta là đã thanh toán xong, ngươi còn nợ ta nhiều lắm đấy!”
“Nếu ngươi chết, ta tìm ai trả nợ? Cho dù đến điện Diêm Vương, ta cũng phải tìm ngươi đòi nợ!”
“Quân Huyền Kiêu, ngươi không được chết…”
Trong đầu Thẩm Ngọc như có một đàn ong mật vẫn luôn bay loạn vù vù từ nãy tới giờ, y không có cách nào bình tĩnh được, một lúc lại chạy ra ngoài nhìn, mắt thấy ráng chiều đỏ dần, hoàng hôn đã buông xuống, sắc trời càng ngày càng tối.
“Tống đại ca nói nhất định sẽ trở lại trước khi trời tối…”
Lòng Thẩm Ngọc càng lúc càng lạnh, kéo dài càng lâu, nguy hiểm cho Quân Huyền Kiêu càng lớn, một mình hắn song quyền, còn bị thương nặng, cuối cùng sẽ có lúc cạn kiệt sức lực.
Đợi đến đêm, sợ hãi lan tràn toàn thân, Thẩm Ngọc không tự chủ được hai hàm răng đánh lập cập không ngừng.
Lúc nghe được tiếng vó ngựa, Thẩm Ngọc suýt nữa nhảy bật lên, y xông ra đụng đổ đồ cũng không quan tâm, tim đập như trống trận.
Là Trấn Bắc quân đã trở lại!
Thẩm Ngọc chạy đến, nhìn Trấn Bắc quân khải hoàn, hình như là đánh thắng trận, đang khoe khoang bản thân giết được bao nhiêu người Hung Nô, nhưng Thẩm Ngọc lại không tìm được Tống Thanh và Quân Huyền Kiêu.
Lúc thấy Tống Thanh và Quân Huyền Kiêu ở cuối cùng hàng ngũ, Thẩm Ngọc cảm thấy mình như sống lại lần nữa vậy, bổ nhào về phía Quân Huyền Kiêu, ôm lấy thân thể to lớn của hắn, y cũng không nhịn được nữa, vùi mặt lên ngực hắn nước mắt tuôn rơi.
“Ta tưởng là… ta tưởng là ngươi chết rồi…”
Quân Huyền Kiêu thấy Thẩm Ngọc khóc không thở được, thân thể run rẩy mãnh liệt, vuốt nhẹ sau lưng Thẩm Ngọc.
“Khóc cái gì? Không phải đã nói với ngươi chờ ta trở lại sao? Nếu ta chết, chẳng lẽ ngươi muốn thủ tiết? Nhưng ta sẽ không nỡ để ngươi thủ tiết.”
Trong mắt Thẩm Ngọc đầy nước mắt trừng hắn, cũng chỉ có hắn mới có thể nói bậy nói bạ trong lúc này.
“Vậy ngươi đi…”
Nhưng chữ chết lại không nói ra được, chế giễu thì chế giễu đi, chỉ cần hắn còn sống, Thẩm Ngọc cảm thấy những chuyện khác đều không quan trọng.
“Ngọc Nhi, chung quy ngươi vẫn không nỡ để ta chết, hà hà…”
Dưới mặt nạ truyền đến tiếng cười nhè nhẹ, không phải cười nhạo, mà là nụ cười mang một tia dịu dàng, cảm thấy mỹ mãn.
Thẩm Ngọc không phản bác.
“Ngươi còn mang mặt nạ làm gì? Định làm đại thần nhảy trừ tà chắc?”
Thẩm Ngọc đưa tay lấy xuống ít mảnh vụn mặt nạ nhiễm máu, Quân Huyền Kiêu lui về sau một bước theo bản năng, động tác mất tự nhiên, giống như một đứa trẻ phạm lỗi không dám đối mặt.
“Ngươi tha thứ cho ta sao? Ngọc Nhi.”
Thẩm Ngọc cắn răng, khẽ đẩy hắn một cái: “Không!”
Lực đẩy của Thẩm Ngọc thật ra còn nhỏ hơn cả làm nũng, nhưng Quân Huyền Kiêu ở trong lòng Thẩm Ngọc luôn là vững vàng như núi, giống như vĩnh viễn sẽ không ngã, giờ phút này lại đứng không vững, lảo đảo thiếu chút nữa ngã ngửa.
Thẩm Ngọc và Tống Thanh cũng nhanh tay nhanh mắt, đỡ được hắn, lúc này Thẩm Ngọc mới phát hiện, áo choàng cả người Quân Huyền Kiêu đều là vết máu.
“Chúng ta bị người Hung Nô truy sát, Quân Huyền Kiêu để cho ta thoát thân, còn mình thì bị vây giết, Tống đại ca, ngươi mau đi cứu hắn…”
Lúc Thẩm Ngọc bị ngựa mang đi, cảnh tượng cuối cùng y nhìn thấy là đám quan binh và người Hung Nô kia ùn ùn xông lên, Quân Huyền Kiêu chỉ có một mình không đánh lại được nhiều người, sợ là lành ít dữ nhiều.
Mấy tên thuộc hạ nghe thấy cái tên “Quân Huyền Kiêu” này, ban đầu còn chưa nghe rõ là ai, hai mắt nhìn nhau xác nhận Thẩm Ngọc đang không ngừng gọi “Trấn Bắc Vương” trước kia của bọn họ, bây giờ chính là Huyền Đế….
Hai người đồng thời cảm thấy lạnh lẽo từ sống lưng bò thẳng lên não, dùng tay áo lau mồ hôi to như hạt đậu trêи trán.
“Ở đâu?” Tống Thanh vội vàng hỏi.
“Đi về phía Nam khoảng ba, bốn dặm, có tầm trăm người Hung Nô, bây giờ nói không chừng….”
Mặc dù Tống Thanh nóng vội, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ hạ lệnh.
“Truyền lệnh xuống, giữ lại mười người ở doanh trại, những người ở chỗ khác lập tức lên đường! Ta sẽ đi ngay sau đó! Còn ngây người ra đó làm gì?”
“Rõ.”
Hai tên nam tử như được đại xá, lập tức đi ra ngoài triệu tập nhân mã, Trấn Bắc quân mạnh mẽ vang dội, mệnh lệnh vừa mới hạ xuống đã chuẩn bị chiến đấu xong, cuộn lên bụi đất.
Thẩm Ngọc vội vàng đuổi theo: “Ta cũng đi, ta có thể dẫn đường!”
Tống Thanh kéo y, khuyên nhủ: “Ngươi đừng đi, giao cho ta là được, Ngọc Nhi, ngươi nghỉ ngơi ở đây, kiên nhẫn đợi.”
“Nhưng các ngươi không biết hắn ở đâu…”
Tống Thanh an ủi: “Ngươi yên tâm, huống hồ nếu Hoàng thượng biết ta để cho người lại đi vào nơi nguy hiểm, sau khi ngài ấy trở về nhất định sẽ trách cứ ta.”
Thẩm Ngọc chán nản, đúng là y chẳng giúp được gì cả, còn liên lụy Tống Thanh phải bận tâm chiếu cố y.
“Tống đại ca, ngươi nói, hắn sẽ không…. sẽ không…”
Tống Thanh nhìn sắc môi xanh đen của Thẩm Ngọc, nắm lấy đôi tay phát lạnh của y.
“Trước khi mặt trời lặn, nhất định ta sẽ mang người trở về, nếu không có… Chắc chắn ta sẽ dẫn binh đồ sát mười thành Hung Nô!”
Tống Thanh luôn ôn hòa cũng bị nhuệ khí kϊƈɦ thích như lưỡi mác sắc bén, vén rèm mà đi.
Trong doanh trướng chỉ còn lại một người là Thẩm Ngọc, ngoại trừ sốt ruột chờ đợi, y cũng không nghĩ ra nên làm như thế nào, y ngồi không được mà đứng cũng không yên, đi qua đi lại.
“Quân Huyền Kiêu, ngươi chính là một tên khốn kiếp, ngươi cho phép ta tìm một người mới? Ta cần ngươi cho phép chắc? Ta yêu ai sẽ tìm người đó! Nếu ngươi không trở lại, ta sẽ lập tức đi kiếm người khác!”
“Ngươi đừng tưởng rằng chết vì ta là đã thanh toán xong, ngươi còn nợ ta nhiều lắm đấy!”
“Nếu ngươi chết, ta tìm ai trả nợ? Cho dù đến điện Diêm Vương, ta cũng phải tìm ngươi đòi nợ!”
“Quân Huyền Kiêu, ngươi không được chết…”
Trong đầu Thẩm Ngọc như có một đàn ong mật vẫn luôn bay loạn vù vù từ nãy tới giờ, y không có cách nào bình tĩnh được, một lúc lại chạy ra ngoài nhìn, mắt thấy ráng chiều đỏ dần, hoàng hôn đã buông xuống, sắc trời càng ngày càng tối.
“Tống đại ca nói nhất định sẽ trở lại trước khi trời tối…”
Lòng Thẩm Ngọc càng lúc càng lạnh, kéo dài càng lâu, nguy hiểm cho Quân Huyền Kiêu càng lớn, một mình hắn song quyền, còn bị thương nặng, cuối cùng sẽ có lúc cạn kiệt sức lực.
Đợi đến đêm, sợ hãi lan tràn toàn thân, Thẩm Ngọc không tự chủ được hai hàm răng đánh lập cập không ngừng.
Lúc nghe được tiếng vó ngựa, Thẩm Ngọc suýt nữa nhảy bật lên, y xông ra đụng đổ đồ cũng không quan tâm, tim đập như trống trận.
Là Trấn Bắc quân đã trở lại!
Thẩm Ngọc chạy đến, nhìn Trấn Bắc quân khải hoàn, hình như là đánh thắng trận, đang khoe khoang bản thân giết được bao nhiêu người Hung Nô, nhưng Thẩm Ngọc lại không tìm được Tống Thanh và Quân Huyền Kiêu.
Lúc thấy Tống Thanh và Quân Huyền Kiêu ở cuối cùng hàng ngũ, Thẩm Ngọc cảm thấy mình như sống lại lần nữa vậy, bổ nhào về phía Quân Huyền Kiêu, ôm lấy thân thể to lớn của hắn, y cũng không nhịn được nữa, vùi mặt lên ngực hắn nước mắt tuôn rơi.
“Ta tưởng là… ta tưởng là ngươi chết rồi…”
Quân Huyền Kiêu thấy Thẩm Ngọc khóc không thở được, thân thể run rẩy mãnh liệt, vuốt nhẹ sau lưng Thẩm Ngọc.
“Khóc cái gì? Không phải đã nói với ngươi chờ ta trở lại sao? Nếu ta chết, chẳng lẽ ngươi muốn thủ tiết? Nhưng ta sẽ không nỡ để ngươi thủ tiết.”
Trong mắt Thẩm Ngọc đầy nước mắt trừng hắn, cũng chỉ có hắn mới có thể nói bậy nói bạ trong lúc này.
“Vậy ngươi đi…”
Nhưng chữ chết lại không nói ra được, chế giễu thì chế giễu đi, chỉ cần hắn còn sống, Thẩm Ngọc cảm thấy những chuyện khác đều không quan trọng.
“Ngọc Nhi, chung quy ngươi vẫn không nỡ để ta chết, hà hà…”
Dưới mặt nạ truyền đến tiếng cười nhè nhẹ, không phải cười nhạo, mà là nụ cười mang một tia dịu dàng, cảm thấy mỹ mãn.
Thẩm Ngọc không phản bác.
“Ngươi còn mang mặt nạ làm gì? Định làm đại thần nhảy trừ tà chắc?”
Thẩm Ngọc đưa tay lấy xuống ít mảnh vụn mặt nạ nhiễm máu, Quân Huyền Kiêu lui về sau một bước theo bản năng, động tác mất tự nhiên, giống như một đứa trẻ phạm lỗi không dám đối mặt.
“Ngươi tha thứ cho ta sao? Ngọc Nhi.”
Thẩm Ngọc cắn răng, khẽ đẩy hắn một cái: “Không!”
Lực đẩy của Thẩm Ngọc thật ra còn nhỏ hơn cả làm nũng, nhưng Quân Huyền Kiêu ở trong lòng Thẩm Ngọc luôn là vững vàng như núi, giống như vĩnh viễn sẽ không ngã, giờ phút này lại đứng không vững, lảo đảo thiếu chút nữa ngã ngửa.
Thẩm Ngọc và Tống Thanh cũng nhanh tay nhanh mắt, đỡ được hắn, lúc này Thẩm Ngọc mới phát hiện, áo choàng cả người Quân Huyền Kiêu đều là vết máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.