Chương 24
Bàn Hoa
19/05/2019
Lục Thung dỗ A Nông ngủ lại, sau đó một mình đi xuống lầu.
Vào sớm mùa đông, hắn cô độc một mình, bộ dáng thanh lãnh, dường như không thuộc về nhân gian.
Dưới tàng cây trụi lủi, mèo con gầy yếu vẫn còn ở đó kêu meo meo.
Kỳ thật nó lớn lên một chút cũng không giống con mèo ngốc kia.
Mèo ngốc.
Lục Thung bỗng nhiên cười nhiễu, mắt đen tăng thêm ba phần mềm lòng, ẩn ẩn ướt át.
"Hẳn không phải là mày."
"Rõ ràng đã dặn mày đầu thai cho tốt vào."
Ngu ngốc.
Mèo con có màu lông xám trắng, đôi mắt nhút nhát sợ sệt nhìn người đàn ông trước mặt, móng vuốt nho nhỏ, chống đỡ cơ thể, ngay cả đứng cũng không vững.
Hắn duỗi tay ra, mèo con tự phát tính bò lại.
Đúng lúc có một nữ hộ sĩ đi qua, không bị Lục Thung hấp dẫn, lại bị hấp dẫn bởi mèo con trong tay hắn, che miệng la lên, đáng yêu quá.
Rồi sau đó thật cẩn thận hỏi: "Bác sĩ Lục, là mèo của anh hả?"
Sau khi nhận được câu trả lời, hộ sĩ trẻ cao hứng cười không ngừng, tiếp nhận mèo con, nói: "May thật, tôi vẫn luôn muốn nuôi mèo, thật sự thích mèo cực kỳ."
Mặt trời mọc.
Lục Thung bị mặt trời rọi phải híp mắt lại, ngửa đầu, cười cười, rất là ôn hòa: "Thích thì phải nuôi cho đàng hoàng."
Nếu có kiếp sau, hắn cũng sẽ nuôi đàng hoàng.
Đời này.
Lỡ mất rồi.
*
Lục Thung bọc A Nông thành một con gấu trắng bụ bẫm, quấn khăn quàng cổ, đội mũ kĩ càng, mới yên tâm đưa nàng ra cửa.
Trên đường đi gặp Vu Nghi, cô ấy nhìn chằm chằm A Nông cười cả buổi.
Hai người ở trên đường chậm rãi đi.
Mặt A Nông ửng đỏ, bẹp miệng nhỏ, bộ dáng rất không vui.
Trong lòng Lục Thung biết rõ nguyên nhân, nhưng lại làm như không biết, hỏi: "Làm sao vậy?"
A Nông cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ quay đầu qua chỗ khác, ồm ồm nói: "Xấu xấu."
Cẩn thận mấy cũng có sai sót, quên đeo bao tay cho nàng.
Lục Thung dắt lấy tay nhỏ của A Nông, có chút hơi lạnh.
"Anh xấu xấu?"
Người đàn ông tuy mặc đồ giữ ấm nhưng vẫn đẹp, một chút cũng không xấu, không biết đã có bao nhiêu cô gái trẻ quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn.
A Nông ôm lấy cơ thể mập mạp của mình, hừ một tiếng, kéo tay Lục Thung tay, đi nhanh hơn.
Nhưng người đàn ông chân dài chỉ cần bước một bước, đã đuổi kịp nàng.
A Nông tức giận dừng lại, xoay vòng vòng tại chỗ: "Em khó chịu!"
Lục Thung giữ đầu nhỏ của nàng lại, hỏi: "Khó chịu chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng khó chịu!"
Lục Thung nhéo cái má mềm của nàng, mặt mày dịu dàng, tiến lại gần trước mắt nàng, hôn hôn khoé môi nàng.
"Hiện tại còn khó chịu không?"
A Nông bắt lấy ống tay áo của Lục Thung, chậm rãi tới gần, phát ra một tiếng "moa" vang dội, hôn người đàn ông.
Mặt trời đẹp.
Thung Thung cũng đẹp.
Trên đường có người qua lại, A Nông được Lục Thung dắt tay, hai người dựa sát vào nhau mà đi.
Mặt trời mọc, băng tuyết tan.
Thật ấm áp.
Đại khái, đời người chính là muốn giống như vậy, vừa vặn kiếp sau cũng muốn được vậy.
Lục Thung đưa A Nông đến một cửa hàng bán hoa, không mua hoa, chỉ đến để gặp một người phụ nữ.
Chị gái ôm em bé, quay đầu, chợt thấy A Nông, bỗng nhiên rơi nước mắt như mưa.
Rõ ràng thời gian cũng không quá dài.
Nhưng trải qua quá nhiều chuyện, dường như vui mừng không sao tả nổi.
A Nông mông lung, chạm vào bàn tay ấm ấp của người phụ nữ, hơi run một chút, rất là xa lạ.
Lại thoáng nhìn em bé chị ấy ôm, mềm mại và hơi mũm mĩm, tỏa ra mùi sữa.
Càng thấy xa lạ.
A Nông vươn một ngón tay, muốn chạm vào mặt đứa trẻ, nhưng còn chưa kịp đụng, đột nhiên thu tay lại, mở to hai mắt nói: "Không được không được, tay lạnh lắm."
Lục Thung bao tay A Nông trong lòng bàn tay ủ một lát, rồi nói: "Đi thôi."
A Nông nhẹ nhàng dựa vào hắn một lát, bị xúc cảm ập tới khiến cho hoảng sợ, che ngón tay lại, phản xạ nhìn về phía Lục Thung.
Lục Thung còn chưa tới kịp hỏi gì, chỉ thấy thiếu nữ rơi nước mắt lách tách lách tách, nức nở nói: "Muốn."
"A Nông muốn giống này."
Vì thế, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa kính, mùi hoa tươi thơm nức trong nhà, có từng trận tiếng cười truyền đến.
Trên đường trở về.
A Nông còn đang suy nghĩ về em bé, dừng lại, nhón chân dán sát bên tai Lục Thung, nhỏ giọng nói: "Muốn."
Làn da thiếu nữ trắng như tuyết, đặc biệt vào mùa đông, trắng cực kỳ, nhìn thấy rất muốn cắn một phát, để lại ấn ký trên đó.
Trên mặt Lục Thung bất động thanh sắc, gương mặt giống như Bồ Tát hiền từ, lại phảng phất giống như Quan Âm cầu tử.
"Được, đợi lát nữa cho em."
*
Khi A Nông bị đè ở trên giường, đầu óc mụ mẫm, hỏi: "Khi nào cho em?"
Ánh mắt Lục Thung dò xét mỗi một tấc da thịt trơn trượt của nàng, lòng bàn tay ấm áp, khi chạm vào khiến nàng run rẩy nhè nhẹ.
"Hiện tại liền cho em."
Ban ngày ban mặt, A Nông ngắm mặt mày Lục Thung cực rõ ràng, mắt đen lộ rõ dục vọng, khóe môi vui thích khẽ nhếch, yết hầu bất mãn lăn lộn.
Nhưng A Nông không hề sợ hãi.
Có người, trời sinh thể chất ấm áp, có thể chữa khỏi tâm bệnh.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
Ngộ dị tar, tui phát hiện mấy cưng thả sao mấy chương NGƯỢC dữ dằn luôn, cái tới mấy chương ngọt lại tuột sao dữ dội V mà bảo thích ngọt sủng
=> Lời trên nhắc nhẹ: Sao của mị đâu?
Vào sớm mùa đông, hắn cô độc một mình, bộ dáng thanh lãnh, dường như không thuộc về nhân gian.
Dưới tàng cây trụi lủi, mèo con gầy yếu vẫn còn ở đó kêu meo meo.
Kỳ thật nó lớn lên một chút cũng không giống con mèo ngốc kia.
Mèo ngốc.
Lục Thung bỗng nhiên cười nhiễu, mắt đen tăng thêm ba phần mềm lòng, ẩn ẩn ướt át.
"Hẳn không phải là mày."
"Rõ ràng đã dặn mày đầu thai cho tốt vào."
Ngu ngốc.
Mèo con có màu lông xám trắng, đôi mắt nhút nhát sợ sệt nhìn người đàn ông trước mặt, móng vuốt nho nhỏ, chống đỡ cơ thể, ngay cả đứng cũng không vững.
Hắn duỗi tay ra, mèo con tự phát tính bò lại.
Đúng lúc có một nữ hộ sĩ đi qua, không bị Lục Thung hấp dẫn, lại bị hấp dẫn bởi mèo con trong tay hắn, che miệng la lên, đáng yêu quá.
Rồi sau đó thật cẩn thận hỏi: "Bác sĩ Lục, là mèo của anh hả?"
Sau khi nhận được câu trả lời, hộ sĩ trẻ cao hứng cười không ngừng, tiếp nhận mèo con, nói: "May thật, tôi vẫn luôn muốn nuôi mèo, thật sự thích mèo cực kỳ."
Mặt trời mọc.
Lục Thung bị mặt trời rọi phải híp mắt lại, ngửa đầu, cười cười, rất là ôn hòa: "Thích thì phải nuôi cho đàng hoàng."
Nếu có kiếp sau, hắn cũng sẽ nuôi đàng hoàng.
Đời này.
Lỡ mất rồi.
*
Lục Thung bọc A Nông thành một con gấu trắng bụ bẫm, quấn khăn quàng cổ, đội mũ kĩ càng, mới yên tâm đưa nàng ra cửa.
Trên đường đi gặp Vu Nghi, cô ấy nhìn chằm chằm A Nông cười cả buổi.
Hai người ở trên đường chậm rãi đi.
Mặt A Nông ửng đỏ, bẹp miệng nhỏ, bộ dáng rất không vui.
Trong lòng Lục Thung biết rõ nguyên nhân, nhưng lại làm như không biết, hỏi: "Làm sao vậy?"
A Nông cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ quay đầu qua chỗ khác, ồm ồm nói: "Xấu xấu."
Cẩn thận mấy cũng có sai sót, quên đeo bao tay cho nàng.
Lục Thung dắt lấy tay nhỏ của A Nông, có chút hơi lạnh.
"Anh xấu xấu?"
Người đàn ông tuy mặc đồ giữ ấm nhưng vẫn đẹp, một chút cũng không xấu, không biết đã có bao nhiêu cô gái trẻ quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn.
A Nông ôm lấy cơ thể mập mạp của mình, hừ một tiếng, kéo tay Lục Thung tay, đi nhanh hơn.
Nhưng người đàn ông chân dài chỉ cần bước một bước, đã đuổi kịp nàng.
A Nông tức giận dừng lại, xoay vòng vòng tại chỗ: "Em khó chịu!"
Lục Thung giữ đầu nhỏ của nàng lại, hỏi: "Khó chịu chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng khó chịu!"
Lục Thung nhéo cái má mềm của nàng, mặt mày dịu dàng, tiến lại gần trước mắt nàng, hôn hôn khoé môi nàng.
"Hiện tại còn khó chịu không?"
A Nông bắt lấy ống tay áo của Lục Thung, chậm rãi tới gần, phát ra một tiếng "moa" vang dội, hôn người đàn ông.
Mặt trời đẹp.
Thung Thung cũng đẹp.
Trên đường có người qua lại, A Nông được Lục Thung dắt tay, hai người dựa sát vào nhau mà đi.
Mặt trời mọc, băng tuyết tan.
Thật ấm áp.
Đại khái, đời người chính là muốn giống như vậy, vừa vặn kiếp sau cũng muốn được vậy.
Lục Thung đưa A Nông đến một cửa hàng bán hoa, không mua hoa, chỉ đến để gặp một người phụ nữ.
Chị gái ôm em bé, quay đầu, chợt thấy A Nông, bỗng nhiên rơi nước mắt như mưa.
Rõ ràng thời gian cũng không quá dài.
Nhưng trải qua quá nhiều chuyện, dường như vui mừng không sao tả nổi.
A Nông mông lung, chạm vào bàn tay ấm ấp của người phụ nữ, hơi run một chút, rất là xa lạ.
Lại thoáng nhìn em bé chị ấy ôm, mềm mại và hơi mũm mĩm, tỏa ra mùi sữa.
Càng thấy xa lạ.
A Nông vươn một ngón tay, muốn chạm vào mặt đứa trẻ, nhưng còn chưa kịp đụng, đột nhiên thu tay lại, mở to hai mắt nói: "Không được không được, tay lạnh lắm."
Lục Thung bao tay A Nông trong lòng bàn tay ủ một lát, rồi nói: "Đi thôi."
A Nông nhẹ nhàng dựa vào hắn một lát, bị xúc cảm ập tới khiến cho hoảng sợ, che ngón tay lại, phản xạ nhìn về phía Lục Thung.
Lục Thung còn chưa tới kịp hỏi gì, chỉ thấy thiếu nữ rơi nước mắt lách tách lách tách, nức nở nói: "Muốn."
"A Nông muốn giống này."
Vì thế, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa kính, mùi hoa tươi thơm nức trong nhà, có từng trận tiếng cười truyền đến.
Trên đường trở về.
A Nông còn đang suy nghĩ về em bé, dừng lại, nhón chân dán sát bên tai Lục Thung, nhỏ giọng nói: "Muốn."
Làn da thiếu nữ trắng như tuyết, đặc biệt vào mùa đông, trắng cực kỳ, nhìn thấy rất muốn cắn một phát, để lại ấn ký trên đó.
Trên mặt Lục Thung bất động thanh sắc, gương mặt giống như Bồ Tát hiền từ, lại phảng phất giống như Quan Âm cầu tử.
"Được, đợi lát nữa cho em."
*
Khi A Nông bị đè ở trên giường, đầu óc mụ mẫm, hỏi: "Khi nào cho em?"
Ánh mắt Lục Thung dò xét mỗi một tấc da thịt trơn trượt của nàng, lòng bàn tay ấm áp, khi chạm vào khiến nàng run rẩy nhè nhẹ.
"Hiện tại liền cho em."
Ban ngày ban mặt, A Nông ngắm mặt mày Lục Thung cực rõ ràng, mắt đen lộ rõ dục vọng, khóe môi vui thích khẽ nhếch, yết hầu bất mãn lăn lộn.
Nhưng A Nông không hề sợ hãi.
Có người, trời sinh thể chất ấm áp, có thể chữa khỏi tâm bệnh.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
Ngộ dị tar, tui phát hiện mấy cưng thả sao mấy chương NGƯỢC dữ dằn luôn, cái tới mấy chương ngọt lại tuột sao dữ dội V mà bảo thích ngọt sủng
=> Lời trên nhắc nhẹ: Sao của mị đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.