Chương 29
Bàn Hoa
04/06/2019
Ngày sinh của A Nông được dự tính vào mùa hè.
Cái mùa không thèm ăn nổi, chỉ uể oải buồn ngủ.
Tóc mái trên trán mướt mồ hôi, A Nông mặc váy áo rộng thùng thình, đỡ bụng, chậm rãi đi ra cửa.
Ngày mùa hè thật không dễ chịu, hơn nữa còn bị thai hành, nàng héo úa tựa như hoa nhỏ phơi mình dưới ánh mặt trời gay gắt.
Lục Thung đi theo phía sau nàng, tự động đeo giày giúp nàng.
Bàn chân vốn nhỏ nhắn nay bị phù giống như củ cải, may mắn là dù có cúi đầu xuống nhìn, cách một bụng bầu nhô lớn, cũng không nhìn thấy rõ.
Nhưng vẫn khó chịu.
"Bên ngoài nóng lắm, không đi ra ngoài được không?"
Lục Thung ngồi xổm xuống dưới, ngửa đầu dịu giọng hỏi A Nông.
A Nông dụi dụi mắt, buông tay, đôi mắt có hơi hồng, ồm ồm nói: "Không được."
Tâm tình nàng không được tốt, không khống chế được tính tình của bản thân.
Vì thế Lục Thung đội thêm cho nàng một cái mũ nhỏ màu vàng, phòng ngừa có gió, cộng thêm xem kĩ hai lần ba lượt dây buộc sau lưng.
Chuẩn bị xong, Lục Thung dắt tay A Nông đi.
"Chúng ta đi thôi."
Nhưng A Nông lại khác thường dẫy ra khỏi tay Lục Thung, hít hít mũi, chậm rì rì đi ra khỏi cửa.
"Em muốn đi một mình."
"Không cần anh đi theo."
Lục Thung cũng không nói lời nào, trong mắt ôn ôn nhuận nhuận, nhìn bóng dáng cô vợ nhỏ vụng về bày ra vẻ dứt áo ra đi, vô thanh vô tức đi theo phía sau nàng.
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây tỏa trên mặt đất, tạo ra bóng cây loang lổ.
Người đàn ông thong thả nện bước, đi theo phía sau A Nông, nhìn nàng đi đến một siêu thị, rồi ngừng lại, quay đầu nhìn hắn.
A Nông đỡ bụng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, đôi mắt ngập nước.
"Em muốn ăn bánh."
Lục Thung mua cho nàng một gói, xé vỏ ngoài, rồi đặt vào trong tay nàng.
A Nông nhận lấy, quay lại tiếp tục đi.
Lúc đi ngang qua một bà lão bán hoa, A Nông quay đầu lại, Lục Thung liền đi tới, mua một đóa, tháo mũ nhỏ của A Nông xuống, rồi nhẹ nhàng cắm vào mái tóc đen dày của A Nông.
"Đẹp lắm."
Lục Thung nghiêng người, che nắng cho A Nông.
Bà lão cười ha hả, đầu bạc búi một búi tóc nhỏ, cũng cài một đóa hoa tươi đẹp.
"Đẹp lắm."
Tay bà phủ kín nếp nhăn, chọn một đóa hoa, vừa thân mật vừa dịu dàng sờ sờ bụng A Nông, nói: "Đoá này tặng cho cháu nhỏ."
A Nông nhận lấy, nói lời cảm ơn, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Thời tiết thật sự quá nóng, A Nông đi vào trung tâm thương mại, muốn được mát mẻ trong chốc lát.
Khi dạo đến một cửa hàng bán quần áo nữ, A Nông dừng chân, nhìn chằm chằm vào một cái váy nhỏ màu hồng nhạt.
Làn váy thêu hoa văn phức tạp, tầng tầng lớp lớp, tinh xảo lại tú lệ.
Muốn quá.
A Nông cúi đầu nhìn xuống cái bụng của mình, cuối cùng vẫn đi vào.
"Thích không?"
A Nông gật gật đầu, nói thích.
Nàng một đường chậm rãi đi vào, tâm tình tựa hồ tốt lên không ít, nhưng vẫn có chút buồn, không muốn phản ứng với hắn quá nhiều.
Lục Thung một chút cũng không tức giận, khi đối xử với A Nông, tính tình vẫn luôn tốt dọa người.
"Chúng ta mua nha."
Lúc đến quầy thu ngân thanh toán, có một nữ sinh xinh đẹp trẻ tuổi bước vào, nhìn một vòng chung quanh trong tiệm, ánh mắt dừng đúng cái váy này.
Do dự mãi, cô gái cuối cùng vẫn đi đến trước mặt A Nông, cắn phấn môi kiều diễm, nhỏ giọng mở miệng nói: "Ngượng ngùng, có thể quấy rầy một chút không?"
A Nông ngẩn người, không tự chủ nhìn dáng người hoàn hảo của cô gái.
Thật xinh đẹp.
A Nông nghĩ thầm.
"Cái váy này là cái cuối cùng trong cửa hàng, tôi đã để dành tiền hơn một tháng, hai ngày vừa rồi mới gom đủ, tôi thật sự rất thích, cô có thể nhường cho tôi không?"
"Tôi cũng rất thích."
A Nông không chớp mắt, tận lực không cho mình nhìn xuống đôi chân mảnh khảnh của cô gái.
Mặt nữ sinh đó đỏ ửng, nhưng có vẻ vẫn muốn thương lượng, ước chừng chần chờ một chút, cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng: "Hiện tại cô đang mang thai, có mua cái váy này cũng không mặc vừa, cô thấy đúng không?"
A Nông bỗng nhiên nổi tính, bởi vì không cao bằng cô nữ sinh, chỉ có thể ngẩng đầu, rất có khí thế, nhưng lại mang tính trẻ con phản bác, nói: "Tôi có thể mặc!"
Nói xong, lặp lại một lần nữa: "Tôi có thể mặc!"
Cô nữ sinh không nói lời nào, cúi đầu, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Nhân viên bán đồ theo cô gái đó thấy trường hợp lâm vào cục diện bế tắc, liếc liếc cô nữ sinh, sau đó nói với A Nông: "Hiện tại cô xác thật không có cách nào mặc vừa, cô gái trẻ này đã tới rất nhiều lần, vì mua cái váy này, vẫn luôn để dành tiền, cũng không dễ dàng gì, nếu được thì cô nhường cho cô ấy đi?"
A Nông nắm tay gắt gao, may mắn móng tay đã được cắt dũa gọn gàng, cũng không gây đau mấy.
Tầm mắt trước mắt mơ hồ dần, A Nông tủi thân đến độ muốn rơi nước mắt, nhưng vẫn cố liều mạng nhịn xuống không khóc.
Cũng không dám mở miệng nữa, sợ một khi mở miệng chính là mootj tiếng "oa" lớn.
A Nông cũng là cô gái trẻ.
A Nông cũng không dễ dàng.
A Nông không muốn nhường.
"Phiền toái tính tiền."
Lục Thung xen vào, đứng giữa A Nông và cô nữ sinh, thân thể cao lớn thon dài, bảo hộ A Nông ở phía sau.
Thanh toán xong, một tay xách theo túi, một tay nắm tay A Nông, nhìn về phía nữ sinh kia, vừa lãnh vừa đạm.
"Cho dù cô có ngàn vạn lý do gì không dễ dàng, cũng không thể cướp đoạt quyền lợi của người vợ xinh đẹp của tôi."
A Nông nức nở đi ra ngoài, cô gái nhỏ tuy đã làm mẹ nhưng vẫn tủi thân không chịu được, nắm chặt tay Lục Thung, thút tha thút thít khóc lóc: "Em có thể mặc vừa, em có thể mặc vừa."
Lục Thung thở dài, vừa bất đắc dĩ vừa muốn cười: "Em biết em là ai không?"
A Nông lau nước mắt, âm thanh nức nở: "Em là A Nông."
Đúng rồi.
Em là A Nông.
Là A Nông tuyệt đối không thể bị khi dễ.
Trung tâm thương mại có một cái gương lớn đón sáng, A Nông trông thấy một cô gái thật xấu khóc lóc trong gương lớn.
Lớn lên thật giống mình.
Làm sao lại giống như vậy.
A Nông đứng bất động ở chỗ đó, hít mũi một cái, chuỗi nước mắt như hạt châu tuôn rơi, lớn tiếng khóc lên.
"Em không xinh đẹp! Em xấu xấu, không đẹp chút nào, rất nhanh anh sẽ di tình biệt luyến*!"
*Di tình biệt luyến: thay người yêu như thay áo
Không cần nghĩ.
Câu thành ngữ này chắc chắn Vu Nghi dạy cho nàng.
Người đi ngang qua tò mò nhìn về phía này, cảm thấy hình ảnh này vừa buồn cười lại vừa lãng mạn.
Người đàn ông cúi thấp người, lau nước mắt cho vợ, nói, em không hề không xinh đẹp, A Nông là người đẹp nhất trên thế giới, không hề có một chút không kiên nhẫn, cứ an ủi lặp đi lặp lại.
"Vì sao... Vì sao em thì biến xấu đi, anh vẫn đẹp như vậy?"
Đúng vậy, dựa vào cái gì.
A Nông cảm thấy rất không công bằng.
Một bịch khăn giấy của Lục Thung đều bị nước mắt của A Nông thấm ướt đẫm, nhìn nàng khóc không dừng được, hắn như hít thở không thông, đau lòng muốn chết, cũng biết rằng chuyện nàng luôn nghẹn trong lòng rất nhiều ngày qua, nên phát tiết ra.
"Anh cũng biến xấu xấu, em đừng khóc nữa được không?"
"Không được."
Cũng không biết là trả lời cho việc biến xấu, hay là trả lời rằng không ngừng khóc được.
A Nông vì khóc mà đôi mắt ướt dầm dề, cực kỳ giống như chó con bị vứt bỏ, mắt to vừa tròn vừa sâu, chứa đầy nước mắt thương tâm.
Lại một lát sau, âm thanh A Nông nho nhỏ, hàm chứa giọng mũi dày đặc, rầu rĩ hỏi: "Em vẫn còn trẻ đúng không?"
Lục Thung bị cô gái nhỏ đáng yêu chọc cười, lòng bàn tay tiếp nước mắt nóng bỏng của nàng, thật cẩn thận, hệt như đón nhận một A Nông ấm áp mà trân quý cả đời.
"Đúng vậy, cho dù hàm răng có rụng hết thì vẫn còn trẻ lắm."
A Nông nháy mắt ngừng rơi nước mắt, mắt đỏ hồng, mặt cũng hồng hồng, hậu tri hậu giác khóc cho nên mười phần ngượng ngùng.
"Không thể rụng hết, rụng hết thì không thể ăn kẹo được nữa."
Lục Thung cười không kìm được, bàn tay che mắt lại, nói, đúng rồi, một cái cũng không cho rụng.
-
Về đến nhà, trời đã chạng vạng.
A Nông ngồi trên sô pha, hôm nay đi đường quá nhiều, chân bị rút gân.
Lục Thung đỡ cẳng chân sưng to của nàng, nhẹ nhàng nắn bóp, mãi đến khi tiêu sưng rất nhiều, mới chịu buông ra.
Bệnh viện gọi điện thoại tới, Lục Thung đi ra ban công nghe điện thoại.
Gió đêm ngày hè thổi tới, thích ý lại an tĩnh.
Bốn phía chỉ còn lại tiếng ve rộn rã.
Còn cách đó không xa, A Nông đang hối lỗi.
"Rất xin lỗi, hôm nay mami đã ghét con."
"Thật ra, ngày hôm qua cũng ghét."
"Con quá nặng, mami thật không muốn mang con nữa."
Nàng nằm ra sô pha, lẩm bẩm lời nói có chút lung tung rối loạn, âm thanh càng ngày càng nhỏ, lông mi hơi rũ, đầu tựa vào sô pha, ngủ thiếp đi.
Lục Thung cúp điện thoại, nhẹ nhàng đi lại, sợ kinh động A Nông đang yên giấc.
Hắn duỗi tay dọc theo người nàng, nghe thấy A Nông dường như đang nói mê, sau đó ôm lấy cánh tay hắn, thu chặt vào người.
Mặt mày trắng nõn xinh xắn, tất cả toàn là mồ hôi.
Hoài thai một đứa bé, thật sự ăn đủ đau khổ.
Tay Lục Thung đặt lên chỗ mơ hồ có thể cảm thụ được sinh mệnh nhỏ, thậm chí tin tưởng rằng mình nói thì nó có thể nghe được.
"Thu lại lời nói trước đó."
"Nếu con dám đối với mẹ con không tốt, ba sẽ khiến con hối hận khi sinh ra trên đời này."
"Biết không?"
Phảng phất nghe đứa bé trong bụng thực sự có cảm giác, sợ tới mức co rúm lại một chút.
A.
Thì ra còn rất có linh tính.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
Cái mùa không thèm ăn nổi, chỉ uể oải buồn ngủ.
Tóc mái trên trán mướt mồ hôi, A Nông mặc váy áo rộng thùng thình, đỡ bụng, chậm rãi đi ra cửa.
Ngày mùa hè thật không dễ chịu, hơn nữa còn bị thai hành, nàng héo úa tựa như hoa nhỏ phơi mình dưới ánh mặt trời gay gắt.
Lục Thung đi theo phía sau nàng, tự động đeo giày giúp nàng.
Bàn chân vốn nhỏ nhắn nay bị phù giống như củ cải, may mắn là dù có cúi đầu xuống nhìn, cách một bụng bầu nhô lớn, cũng không nhìn thấy rõ.
Nhưng vẫn khó chịu.
"Bên ngoài nóng lắm, không đi ra ngoài được không?"
Lục Thung ngồi xổm xuống dưới, ngửa đầu dịu giọng hỏi A Nông.
A Nông dụi dụi mắt, buông tay, đôi mắt có hơi hồng, ồm ồm nói: "Không được."
Tâm tình nàng không được tốt, không khống chế được tính tình của bản thân.
Vì thế Lục Thung đội thêm cho nàng một cái mũ nhỏ màu vàng, phòng ngừa có gió, cộng thêm xem kĩ hai lần ba lượt dây buộc sau lưng.
Chuẩn bị xong, Lục Thung dắt tay A Nông đi.
"Chúng ta đi thôi."
Nhưng A Nông lại khác thường dẫy ra khỏi tay Lục Thung, hít hít mũi, chậm rì rì đi ra khỏi cửa.
"Em muốn đi một mình."
"Không cần anh đi theo."
Lục Thung cũng không nói lời nào, trong mắt ôn ôn nhuận nhuận, nhìn bóng dáng cô vợ nhỏ vụng về bày ra vẻ dứt áo ra đi, vô thanh vô tức đi theo phía sau nàng.
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây tỏa trên mặt đất, tạo ra bóng cây loang lổ.
Người đàn ông thong thả nện bước, đi theo phía sau A Nông, nhìn nàng đi đến một siêu thị, rồi ngừng lại, quay đầu nhìn hắn.
A Nông đỡ bụng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, đôi mắt ngập nước.
"Em muốn ăn bánh."
Lục Thung mua cho nàng một gói, xé vỏ ngoài, rồi đặt vào trong tay nàng.
A Nông nhận lấy, quay lại tiếp tục đi.
Lúc đi ngang qua một bà lão bán hoa, A Nông quay đầu lại, Lục Thung liền đi tới, mua một đóa, tháo mũ nhỏ của A Nông xuống, rồi nhẹ nhàng cắm vào mái tóc đen dày của A Nông.
"Đẹp lắm."
Lục Thung nghiêng người, che nắng cho A Nông.
Bà lão cười ha hả, đầu bạc búi một búi tóc nhỏ, cũng cài một đóa hoa tươi đẹp.
"Đẹp lắm."
Tay bà phủ kín nếp nhăn, chọn một đóa hoa, vừa thân mật vừa dịu dàng sờ sờ bụng A Nông, nói: "Đoá này tặng cho cháu nhỏ."
A Nông nhận lấy, nói lời cảm ơn, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Thời tiết thật sự quá nóng, A Nông đi vào trung tâm thương mại, muốn được mát mẻ trong chốc lát.
Khi dạo đến một cửa hàng bán quần áo nữ, A Nông dừng chân, nhìn chằm chằm vào một cái váy nhỏ màu hồng nhạt.
Làn váy thêu hoa văn phức tạp, tầng tầng lớp lớp, tinh xảo lại tú lệ.
Muốn quá.
A Nông cúi đầu nhìn xuống cái bụng của mình, cuối cùng vẫn đi vào.
"Thích không?"
A Nông gật gật đầu, nói thích.
Nàng một đường chậm rãi đi vào, tâm tình tựa hồ tốt lên không ít, nhưng vẫn có chút buồn, không muốn phản ứng với hắn quá nhiều.
Lục Thung một chút cũng không tức giận, khi đối xử với A Nông, tính tình vẫn luôn tốt dọa người.
"Chúng ta mua nha."
Lúc đến quầy thu ngân thanh toán, có một nữ sinh xinh đẹp trẻ tuổi bước vào, nhìn một vòng chung quanh trong tiệm, ánh mắt dừng đúng cái váy này.
Do dự mãi, cô gái cuối cùng vẫn đi đến trước mặt A Nông, cắn phấn môi kiều diễm, nhỏ giọng mở miệng nói: "Ngượng ngùng, có thể quấy rầy một chút không?"
A Nông ngẩn người, không tự chủ nhìn dáng người hoàn hảo của cô gái.
Thật xinh đẹp.
A Nông nghĩ thầm.
"Cái váy này là cái cuối cùng trong cửa hàng, tôi đã để dành tiền hơn một tháng, hai ngày vừa rồi mới gom đủ, tôi thật sự rất thích, cô có thể nhường cho tôi không?"
"Tôi cũng rất thích."
A Nông không chớp mắt, tận lực không cho mình nhìn xuống đôi chân mảnh khảnh của cô gái.
Mặt nữ sinh đó đỏ ửng, nhưng có vẻ vẫn muốn thương lượng, ước chừng chần chờ một chút, cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng: "Hiện tại cô đang mang thai, có mua cái váy này cũng không mặc vừa, cô thấy đúng không?"
A Nông bỗng nhiên nổi tính, bởi vì không cao bằng cô nữ sinh, chỉ có thể ngẩng đầu, rất có khí thế, nhưng lại mang tính trẻ con phản bác, nói: "Tôi có thể mặc!"
Nói xong, lặp lại một lần nữa: "Tôi có thể mặc!"
Cô nữ sinh không nói lời nào, cúi đầu, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Nhân viên bán đồ theo cô gái đó thấy trường hợp lâm vào cục diện bế tắc, liếc liếc cô nữ sinh, sau đó nói với A Nông: "Hiện tại cô xác thật không có cách nào mặc vừa, cô gái trẻ này đã tới rất nhiều lần, vì mua cái váy này, vẫn luôn để dành tiền, cũng không dễ dàng gì, nếu được thì cô nhường cho cô ấy đi?"
A Nông nắm tay gắt gao, may mắn móng tay đã được cắt dũa gọn gàng, cũng không gây đau mấy.
Tầm mắt trước mắt mơ hồ dần, A Nông tủi thân đến độ muốn rơi nước mắt, nhưng vẫn cố liều mạng nhịn xuống không khóc.
Cũng không dám mở miệng nữa, sợ một khi mở miệng chính là mootj tiếng "oa" lớn.
A Nông cũng là cô gái trẻ.
A Nông cũng không dễ dàng.
A Nông không muốn nhường.
"Phiền toái tính tiền."
Lục Thung xen vào, đứng giữa A Nông và cô nữ sinh, thân thể cao lớn thon dài, bảo hộ A Nông ở phía sau.
Thanh toán xong, một tay xách theo túi, một tay nắm tay A Nông, nhìn về phía nữ sinh kia, vừa lãnh vừa đạm.
"Cho dù cô có ngàn vạn lý do gì không dễ dàng, cũng không thể cướp đoạt quyền lợi của người vợ xinh đẹp của tôi."
A Nông nức nở đi ra ngoài, cô gái nhỏ tuy đã làm mẹ nhưng vẫn tủi thân không chịu được, nắm chặt tay Lục Thung, thút tha thút thít khóc lóc: "Em có thể mặc vừa, em có thể mặc vừa."
Lục Thung thở dài, vừa bất đắc dĩ vừa muốn cười: "Em biết em là ai không?"
A Nông lau nước mắt, âm thanh nức nở: "Em là A Nông."
Đúng rồi.
Em là A Nông.
Là A Nông tuyệt đối không thể bị khi dễ.
Trung tâm thương mại có một cái gương lớn đón sáng, A Nông trông thấy một cô gái thật xấu khóc lóc trong gương lớn.
Lớn lên thật giống mình.
Làm sao lại giống như vậy.
A Nông đứng bất động ở chỗ đó, hít mũi một cái, chuỗi nước mắt như hạt châu tuôn rơi, lớn tiếng khóc lên.
"Em không xinh đẹp! Em xấu xấu, không đẹp chút nào, rất nhanh anh sẽ di tình biệt luyến*!"
*Di tình biệt luyến: thay người yêu như thay áo
Không cần nghĩ.
Câu thành ngữ này chắc chắn Vu Nghi dạy cho nàng.
Người đi ngang qua tò mò nhìn về phía này, cảm thấy hình ảnh này vừa buồn cười lại vừa lãng mạn.
Người đàn ông cúi thấp người, lau nước mắt cho vợ, nói, em không hề không xinh đẹp, A Nông là người đẹp nhất trên thế giới, không hề có một chút không kiên nhẫn, cứ an ủi lặp đi lặp lại.
"Vì sao... Vì sao em thì biến xấu đi, anh vẫn đẹp như vậy?"
Đúng vậy, dựa vào cái gì.
A Nông cảm thấy rất không công bằng.
Một bịch khăn giấy của Lục Thung đều bị nước mắt của A Nông thấm ướt đẫm, nhìn nàng khóc không dừng được, hắn như hít thở không thông, đau lòng muốn chết, cũng biết rằng chuyện nàng luôn nghẹn trong lòng rất nhiều ngày qua, nên phát tiết ra.
"Anh cũng biến xấu xấu, em đừng khóc nữa được không?"
"Không được."
Cũng không biết là trả lời cho việc biến xấu, hay là trả lời rằng không ngừng khóc được.
A Nông vì khóc mà đôi mắt ướt dầm dề, cực kỳ giống như chó con bị vứt bỏ, mắt to vừa tròn vừa sâu, chứa đầy nước mắt thương tâm.
Lại một lát sau, âm thanh A Nông nho nhỏ, hàm chứa giọng mũi dày đặc, rầu rĩ hỏi: "Em vẫn còn trẻ đúng không?"
Lục Thung bị cô gái nhỏ đáng yêu chọc cười, lòng bàn tay tiếp nước mắt nóng bỏng của nàng, thật cẩn thận, hệt như đón nhận một A Nông ấm áp mà trân quý cả đời.
"Đúng vậy, cho dù hàm răng có rụng hết thì vẫn còn trẻ lắm."
A Nông nháy mắt ngừng rơi nước mắt, mắt đỏ hồng, mặt cũng hồng hồng, hậu tri hậu giác khóc cho nên mười phần ngượng ngùng.
"Không thể rụng hết, rụng hết thì không thể ăn kẹo được nữa."
Lục Thung cười không kìm được, bàn tay che mắt lại, nói, đúng rồi, một cái cũng không cho rụng.
-
Về đến nhà, trời đã chạng vạng.
A Nông ngồi trên sô pha, hôm nay đi đường quá nhiều, chân bị rút gân.
Lục Thung đỡ cẳng chân sưng to của nàng, nhẹ nhàng nắn bóp, mãi đến khi tiêu sưng rất nhiều, mới chịu buông ra.
Bệnh viện gọi điện thoại tới, Lục Thung đi ra ban công nghe điện thoại.
Gió đêm ngày hè thổi tới, thích ý lại an tĩnh.
Bốn phía chỉ còn lại tiếng ve rộn rã.
Còn cách đó không xa, A Nông đang hối lỗi.
"Rất xin lỗi, hôm nay mami đã ghét con."
"Thật ra, ngày hôm qua cũng ghét."
"Con quá nặng, mami thật không muốn mang con nữa."
Nàng nằm ra sô pha, lẩm bẩm lời nói có chút lung tung rối loạn, âm thanh càng ngày càng nhỏ, lông mi hơi rũ, đầu tựa vào sô pha, ngủ thiếp đi.
Lục Thung cúp điện thoại, nhẹ nhàng đi lại, sợ kinh động A Nông đang yên giấc.
Hắn duỗi tay dọc theo người nàng, nghe thấy A Nông dường như đang nói mê, sau đó ôm lấy cánh tay hắn, thu chặt vào người.
Mặt mày trắng nõn xinh xắn, tất cả toàn là mồ hôi.
Hoài thai một đứa bé, thật sự ăn đủ đau khổ.
Tay Lục Thung đặt lên chỗ mơ hồ có thể cảm thụ được sinh mệnh nhỏ, thậm chí tin tưởng rằng mình nói thì nó có thể nghe được.
"Thu lại lời nói trước đó."
"Nếu con dám đối với mẹ con không tốt, ba sẽ khiến con hối hận khi sinh ra trên đời này."
"Biết không?"
Phảng phất nghe đứa bé trong bụng thực sự có cảm giác, sợ tới mức co rúm lại một chút.
A.
Thì ra còn rất có linh tính.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.