Chương 35: Ngoại truyện: Mưa
Bàn Hoa
27/07/2019
Giang thành ướt sũng dưới trời mưa dầm, tựa như bị một lớp vỏ ưu thương bao trùm.
A Nông ôm A Miêu ngủ thở khò khè khò khè, nhìn mãi rồi bị lây, cũng ngủ trưa trong chốc lát.
Chạng vạng, sắp đến giờ tan tầm, A Nông cầm ô đi đến bệnh viện, đứng trước cửa phòng khám chờ Lục Thung.
Bệnh nhân cuối cùng khám bệnh là một bé trai, lúc cậu nhóc đi ra, tự nhiên lại đến gần A Nông kéo kéo quần nàng, hỏi: "Chị gái xinh đẹp, chị cũng tới khám bệnh ạ?"
A Nông cười rộ lên, hôm nay nàng mặc một cái áo ngang vai chữ T màu vàng nghệ, làn da trông càng trắng như tuyết, nhìn trông có vẻ rất trẻ tuổi.
"Không phải, chị tới xem bác sĩ thôi."
Bạn nhỏ rất khó hiểu...
Khám bệnh? Còn không phải là tới xem bác sĩ sao?
Không hiểu nổi.
Bạn nhỏ lắc đầu, đi theo mẹ ra về.
A Nông gõ gõ cửa, đẩy vào, mi mắt cong cong, má ẩn ẩn lúm đồng tiền.
"Bác sĩ Lục, có thể khám tiếp không?"
"Có thể."
Ngũ quan của người đàn ông tuấn tú, chống khuỷu tay đỡ trán, mắt đen nhuốm ý cười, khóe môi cong lên, tâm tình hiển nhiên rất tốt.
A Nông ngồi đối diện hắn, hai tay ôm mặt, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hắn.
"Bác sĩ, em bị bệnh."
Lục Thung đứng dậy, đi ra cửa, đóng cửa lại, không quên khóa trái.
Không biết là vô tình hay cố ý, còn tắt bớt cả đèn.
Hắn xoay người đi đến trước mặt A Nông, một tay bế nàng lên, đặt người lên trên bàn, ánh mắt sáng quắc.
Tháng sáu mưa dầm liên miên, mưa tí tách tí tách không ngừng.
Trên cửa kính trong suốt phủ kín đầy giọt mưa không ngừng lăn xuống.
Hắn ở nơi ánh sáng yếu ớt cầm lấy tay nàng, lần tìm môi nàng, cọ xát liếm láp một lúc, tựa như đang nhấm nháp một món ăn.
Ngoài hành lang có tiếng bước chân qua lại của người đến người đi và cả tiếng nói chuyện rôm rả.
Nhưng hắn lại đè nàng ra ở trong phòng khám làm chuyện như vậy.
A Nông đỏ mặt, hơi hơi giãy giụa, đá hắn một cái.
"Anh muốn làm gì?"
Lục Thung bóp chặt cằm A Nông, từng tấc từng tấc phong bế bờ môi mềm mại của nàng, không chừa một chút khe hở, nhập vào liền không thể tách biệt, nàng đỏ mặt, tim đập nhanh đến mức không thở nổi.
Bầu không khí an tĩnh, mỗi một tiếng thở dốc đều bị phóng đại.
"Bác sĩ khám bệnh cho em."
Hắn bọc lấy bàn tay không còn sức lực của nàng sờ lên tay áo, tiếng nói khàn khàn yêu cầu nàng cởi đồ.
A Nông nghe lời cởi xuống, tì vào cơ thể nóng bỏng của hắn, các đầu ngón tay run rẩy.
Lục Thung nhoẻn cười, vùi vào hõm cổ thơm ngát của A Nông, cười trầm trầm, mỗi một tiếng phát ra đều lay động tim người nghe.
Lúc hoan ái, mỗi một kiểu phản ứng của A Nông đều có thể làm hắn sung sướng không thôi.
"Đồ nhát gan."
"Bác sĩ chữa bệnh cho em được không..."
Hắn cởi sạch cái áo ngang vai chữ T của nàng xuống, áo bra bao bọc hai bầu ngực no đủ trắng tựa tuyết của A Nông, ngực A Nông vốn rất đẹp, chỉ cần nhìn thôi đã muốn hôn một cái.
Nghĩ thế nào, Lục Thung làm thế đó.
Hắn đứng, A Nông ngồi trên bàn, tư thế vừa khớp, chỉ cần cúi đầu, đã có thể hôn được.
Thật sự quá sắc tình.
Cái người đàn ông này.
A Nông bị đè ở trên mặt bàn, khi hắn động người tiến vào, cảm giác dục vọng được lấp đầy ập tới quá mãnh liệt, nhịn không được kêu ra một tiếng.
Gãi vào lòng của hắn.
Đôi mắt thiếu nữ ướt át long lanh, sáng lấp lánh, môi bị hôn cho đỏ bừng, nàng nhìn chằm chằm người đàn ông.
Câu dẫn hắn dấn thân vào con đường phạm tội.
Rất thích vào thời tiết như này, trong một không gian tối tăm, cùng nàng làm đến khi thiên hoang địa lão.
Cả bầu vú trắng tinh của nàng phủ kín mít dấu hôn, hắn liếm liếm, chỉ cảm thấy được mỗi vị ngọt.
Dừng không được.
Hắn nắm tay A Nông nắm đến chặt khít, mỗi một lần đâm sau càng thêm sâu hơn một chút, ép phẳng tầng tầng tấc thịt non mềm của nàng, tựa như lột vỏ trai, tìm đúng khe hở, mạnh mẽ tách ra, lích thịt trai lấy ra.
Nàng chính là món ăn ngon miệng nhất.
Sâu tận cùng, xa vô cùng.
Tận hứng.
A Nông không dám tiếp tục kêu ra tiếng, bởi vì khẩn trương, âm thanh chung quanh đều bị phóng đại.
Tiếng người qua đường nói chuyện phiếm, tiếng mưa rơi tí tách tí tách, và tiếng vang mỗi khi hắn va chạm.
Thiếu nữ nghẹn ngào mà đôi mắt hồng hồng, càng thêm chọc người trìu mến, phát ra tiếng rên giống hệt tiếng mèo con kêu, hỗn loạn không chịu nổi khóc nức nở.
"Ngoan nào."
Lục Thung lật nàng lại, hôn hôn tấm lưng bóng loáng của nàng, khen rằng thật xinh đẹp.
Sau đó lại lần nữa cắm vào, không kịp thấy sự dịu dàng nửa giây trước đó.
"Ô..."
Chịu không nổi.
Chân A Nông đến một chút sức lực đều không còn, cơ hồ muốn xụi lơ, hoàn toàn nhờ hắn dùng chân đỡ lấy người nàng.
Cách một lớp vải vóc khá mỏng, nàng dựa sát đùi hắn, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cực nóng nơi da thịt.
"Biếng Nhác... Em... Em không nổi nữa..."
A Nông quay đầu đi muốn nói gì đó, hắn thì một bên cắm vào một bên hôn nàng, trên mặt hết sức dịu dàng, nhưng phía dưới thì lại rất hung ác.
"Nhưng anh còn được."
Rơi lệ.
Ai quản anh có được hay không chứ.
"Rất mệt sao?"
Ngón tay hắn lưu luyến trên tấm lưng thon nhỏ trắng mịn của thiếu nữ, hỏi như vẻ rất tri kỷ.
"Rất mệt."
Âm thanh A Nông nho nhỏ, mềm mại nhưng cảm giác không lại hề nhẹ.
Vì thế hắn bứt người rời đi, nửa ôm A Nông ngồi vào trên ghế, để cho A Nông ngồi trên người mình.
"Lập tức sẽ không mệt."
"Em động đi."
Với tư thế này hắn có thể đi vào rất sâu.
Người đàn ông hư hỏng.
A Nông vắt hai tay qua đầu vai hắn, cằm gác trên cổ hắn, khuôn mặt nhỏ chôn rúc, phát ra tiếng rên rỉ dễ nghe.
Không biết là ai chủ động ai bị động, ai thâm nhập ai vuốt ve, cuối cùng là ai chạy tới đích trước.
Hắn cười hết sức vui vẻ, nói, em thật vô dụng.
Trời mưa lớn.
Hắn nhắm mắt lại, hệt như lâm vào một hồi mộng đẹp mê muội, ngửa đầu, yết hầu nhẹ lăn, gợi cảm đến mức động lòng người, nàng che nửa mặt, khóe mắt đột ngột lăn xuống một giọt nước mắt.
Nói không rõ tên loại cảm giác này.
Giống như bị đối phương cuốn lấy, ai cũng không rời đi ai, mỗi một chút run rẩy đều là tiếng tim đập hoà lẫn nhau.
Thời khắc thân mật nhất đó, em cảm nhận được anh.
Cảm nhận được, anh yêu em nhiều thế nào.
Giữa cơn mê hoảng hốt tỉnh lại, tiếng mưa rơi dịu dàng, nàng mềm nhũn nấp vào trong lòng ngực hắn, cuộn tròn như một đứa trẻ con, ngủ thiếp đi.
- Thung Thung, trời mưa hả anh? -
Hắn nhẹ nhàng ôm nàng, nói, đúng vậy, trời mưa.
- Em thích trời mưa. -
Không có được câu trả lời.
Bởi vì Lục Thung muốn nói, anh không thích trời mưa.
Nhưng hắn không nói như vậy, hắn chỉ nói:
- Anh cũng thích. -
Vạn vật dịu dàng.
Em so với vạn vật càng dịu dàng hơn.
A Nông ôm A Miêu ngủ thở khò khè khò khè, nhìn mãi rồi bị lây, cũng ngủ trưa trong chốc lát.
Chạng vạng, sắp đến giờ tan tầm, A Nông cầm ô đi đến bệnh viện, đứng trước cửa phòng khám chờ Lục Thung.
Bệnh nhân cuối cùng khám bệnh là một bé trai, lúc cậu nhóc đi ra, tự nhiên lại đến gần A Nông kéo kéo quần nàng, hỏi: "Chị gái xinh đẹp, chị cũng tới khám bệnh ạ?"
A Nông cười rộ lên, hôm nay nàng mặc một cái áo ngang vai chữ T màu vàng nghệ, làn da trông càng trắng như tuyết, nhìn trông có vẻ rất trẻ tuổi.
"Không phải, chị tới xem bác sĩ thôi."
Bạn nhỏ rất khó hiểu...
Khám bệnh? Còn không phải là tới xem bác sĩ sao?
Không hiểu nổi.
Bạn nhỏ lắc đầu, đi theo mẹ ra về.
A Nông gõ gõ cửa, đẩy vào, mi mắt cong cong, má ẩn ẩn lúm đồng tiền.
"Bác sĩ Lục, có thể khám tiếp không?"
"Có thể."
Ngũ quan của người đàn ông tuấn tú, chống khuỷu tay đỡ trán, mắt đen nhuốm ý cười, khóe môi cong lên, tâm tình hiển nhiên rất tốt.
A Nông ngồi đối diện hắn, hai tay ôm mặt, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hắn.
"Bác sĩ, em bị bệnh."
Lục Thung đứng dậy, đi ra cửa, đóng cửa lại, không quên khóa trái.
Không biết là vô tình hay cố ý, còn tắt bớt cả đèn.
Hắn xoay người đi đến trước mặt A Nông, một tay bế nàng lên, đặt người lên trên bàn, ánh mắt sáng quắc.
Tháng sáu mưa dầm liên miên, mưa tí tách tí tách không ngừng.
Trên cửa kính trong suốt phủ kín đầy giọt mưa không ngừng lăn xuống.
Hắn ở nơi ánh sáng yếu ớt cầm lấy tay nàng, lần tìm môi nàng, cọ xát liếm láp một lúc, tựa như đang nhấm nháp một món ăn.
Ngoài hành lang có tiếng bước chân qua lại của người đến người đi và cả tiếng nói chuyện rôm rả.
Nhưng hắn lại đè nàng ra ở trong phòng khám làm chuyện như vậy.
A Nông đỏ mặt, hơi hơi giãy giụa, đá hắn một cái.
"Anh muốn làm gì?"
Lục Thung bóp chặt cằm A Nông, từng tấc từng tấc phong bế bờ môi mềm mại của nàng, không chừa một chút khe hở, nhập vào liền không thể tách biệt, nàng đỏ mặt, tim đập nhanh đến mức không thở nổi.
Bầu không khí an tĩnh, mỗi một tiếng thở dốc đều bị phóng đại.
"Bác sĩ khám bệnh cho em."
Hắn bọc lấy bàn tay không còn sức lực của nàng sờ lên tay áo, tiếng nói khàn khàn yêu cầu nàng cởi đồ.
A Nông nghe lời cởi xuống, tì vào cơ thể nóng bỏng của hắn, các đầu ngón tay run rẩy.
Lục Thung nhoẻn cười, vùi vào hõm cổ thơm ngát của A Nông, cười trầm trầm, mỗi một tiếng phát ra đều lay động tim người nghe.
Lúc hoan ái, mỗi một kiểu phản ứng của A Nông đều có thể làm hắn sung sướng không thôi.
"Đồ nhát gan."
"Bác sĩ chữa bệnh cho em được không..."
Hắn cởi sạch cái áo ngang vai chữ T của nàng xuống, áo bra bao bọc hai bầu ngực no đủ trắng tựa tuyết của A Nông, ngực A Nông vốn rất đẹp, chỉ cần nhìn thôi đã muốn hôn một cái.
Nghĩ thế nào, Lục Thung làm thế đó.
Hắn đứng, A Nông ngồi trên bàn, tư thế vừa khớp, chỉ cần cúi đầu, đã có thể hôn được.
Thật sự quá sắc tình.
Cái người đàn ông này.
A Nông bị đè ở trên mặt bàn, khi hắn động người tiến vào, cảm giác dục vọng được lấp đầy ập tới quá mãnh liệt, nhịn không được kêu ra một tiếng.
Gãi vào lòng của hắn.
Đôi mắt thiếu nữ ướt át long lanh, sáng lấp lánh, môi bị hôn cho đỏ bừng, nàng nhìn chằm chằm người đàn ông.
Câu dẫn hắn dấn thân vào con đường phạm tội.
Rất thích vào thời tiết như này, trong một không gian tối tăm, cùng nàng làm đến khi thiên hoang địa lão.
Cả bầu vú trắng tinh của nàng phủ kín mít dấu hôn, hắn liếm liếm, chỉ cảm thấy được mỗi vị ngọt.
Dừng không được.
Hắn nắm tay A Nông nắm đến chặt khít, mỗi một lần đâm sau càng thêm sâu hơn một chút, ép phẳng tầng tầng tấc thịt non mềm của nàng, tựa như lột vỏ trai, tìm đúng khe hở, mạnh mẽ tách ra, lích thịt trai lấy ra.
Nàng chính là món ăn ngon miệng nhất.
Sâu tận cùng, xa vô cùng.
Tận hứng.
A Nông không dám tiếp tục kêu ra tiếng, bởi vì khẩn trương, âm thanh chung quanh đều bị phóng đại.
Tiếng người qua đường nói chuyện phiếm, tiếng mưa rơi tí tách tí tách, và tiếng vang mỗi khi hắn va chạm.
Thiếu nữ nghẹn ngào mà đôi mắt hồng hồng, càng thêm chọc người trìu mến, phát ra tiếng rên giống hệt tiếng mèo con kêu, hỗn loạn không chịu nổi khóc nức nở.
"Ngoan nào."
Lục Thung lật nàng lại, hôn hôn tấm lưng bóng loáng của nàng, khen rằng thật xinh đẹp.
Sau đó lại lần nữa cắm vào, không kịp thấy sự dịu dàng nửa giây trước đó.
"Ô..."
Chịu không nổi.
Chân A Nông đến một chút sức lực đều không còn, cơ hồ muốn xụi lơ, hoàn toàn nhờ hắn dùng chân đỡ lấy người nàng.
Cách một lớp vải vóc khá mỏng, nàng dựa sát đùi hắn, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cực nóng nơi da thịt.
"Biếng Nhác... Em... Em không nổi nữa..."
A Nông quay đầu đi muốn nói gì đó, hắn thì một bên cắm vào một bên hôn nàng, trên mặt hết sức dịu dàng, nhưng phía dưới thì lại rất hung ác.
"Nhưng anh còn được."
Rơi lệ.
Ai quản anh có được hay không chứ.
"Rất mệt sao?"
Ngón tay hắn lưu luyến trên tấm lưng thon nhỏ trắng mịn của thiếu nữ, hỏi như vẻ rất tri kỷ.
"Rất mệt."
Âm thanh A Nông nho nhỏ, mềm mại nhưng cảm giác không lại hề nhẹ.
Vì thế hắn bứt người rời đi, nửa ôm A Nông ngồi vào trên ghế, để cho A Nông ngồi trên người mình.
"Lập tức sẽ không mệt."
"Em động đi."
Với tư thế này hắn có thể đi vào rất sâu.
Người đàn ông hư hỏng.
A Nông vắt hai tay qua đầu vai hắn, cằm gác trên cổ hắn, khuôn mặt nhỏ chôn rúc, phát ra tiếng rên rỉ dễ nghe.
Không biết là ai chủ động ai bị động, ai thâm nhập ai vuốt ve, cuối cùng là ai chạy tới đích trước.
Hắn cười hết sức vui vẻ, nói, em thật vô dụng.
Trời mưa lớn.
Hắn nhắm mắt lại, hệt như lâm vào một hồi mộng đẹp mê muội, ngửa đầu, yết hầu nhẹ lăn, gợi cảm đến mức động lòng người, nàng che nửa mặt, khóe mắt đột ngột lăn xuống một giọt nước mắt.
Nói không rõ tên loại cảm giác này.
Giống như bị đối phương cuốn lấy, ai cũng không rời đi ai, mỗi một chút run rẩy đều là tiếng tim đập hoà lẫn nhau.
Thời khắc thân mật nhất đó, em cảm nhận được anh.
Cảm nhận được, anh yêu em nhiều thế nào.
Giữa cơn mê hoảng hốt tỉnh lại, tiếng mưa rơi dịu dàng, nàng mềm nhũn nấp vào trong lòng ngực hắn, cuộn tròn như một đứa trẻ con, ngủ thiếp đi.
- Thung Thung, trời mưa hả anh? -
Hắn nhẹ nhàng ôm nàng, nói, đúng vậy, trời mưa.
- Em thích trời mưa. -
Không có được câu trả lời.
Bởi vì Lục Thung muốn nói, anh không thích trời mưa.
Nhưng hắn không nói như vậy, hắn chỉ nói:
- Anh cũng thích. -
Vạn vật dịu dàng.
Em so với vạn vật càng dịu dàng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.